Chương 39
Mừng đêm thất tịch nha mọi người ^^
Tuy rằng lần này bị thương rất nghiêm trọng, nhưng do cơ thể Hoa Vô Đa vốn khỏe mạnh lại có võ công cao cường, còn được Đường Dạ cho loại uống thuốc gì mà rất hiệu quả, chỉ qua ba ngày sức khỏe của cô tốt hẳn lên...
Hoa Vô Đa luôn là người không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, nay không thể tự do đi lại, bị thương nặng phải nằm lỳ trên giường thật khiến cô khổ sở không nói thành lời. Mỗi lần tỉnh ngủ, cô liền đi đến bên cửa sổ, nhìn ra khung trời thoáng đãng ngoài phòng, tự cười nhạo bản thân giờ đây chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng...
Lúc này không biết Đường Dạ bận bịu chuyện gì mà cứ ở trong phòng suốt, Hoa Vô Đa cũng chẳng muốn quan tâm...
Trời đã vào cuối thu, lá rụng khắp vườn, Đường Dạ đúng là tên quái gở, đi thích ngắm lá rụng, còn thích cả nghe tiếng xào xạc vang lên khi giẫm lên đống lá cây, thế nên khu vườn này từ khi được hắn bao trọn cũng chưa hề có ai đến quét dọn, từng ngày từng ngày, tầng tầng lớp lá rụng rải đầy khắp sân, trong viện có một hồ nước nhỏ cũng bị lá khô phủ kín. Thi thoảng có con chim én lượn qua lượn lại trên bầu trời kêu lên vài tiếng, rồi lại bay đi, trong lòng cô chợt dâng lên nỗi buồn man mác, mí mắt trầm xuống.
Lúc tỉnh thì thấy mình đã ở trên giường, chăn bông đắp kín mít trên người. Trời cuối thu khá lạnh, nến trong phòng được thắp lên, chứng tỏ sắc trời đã tối, đang lúc nghĩ ngợi bây giờ là canh mấy thì thấy một bàn tay vén màn lên, một đôi mắt ngập tràn vẻ lạnh lùng nhìn cô, nhưng rất quen thuộc, Hoa Vô Đa trợn mắt nhìn, chỉ thấy tiếng Đường Dạ lạnh lùng nói: "Ngồi dậy uống thuốc."
Hoa Vô Đa khó khăn mãi mới tự ngồi dậy được, không thèm nhờ hắn giúp đỡ. Cô lắc lắc chén thuốc, ai oán nhìn thoáng qua nước thuốc nồng đậm, sau đó quay đầu sang bên cạnh hít sâu một hơi dài, rồi nhắm mắt ngửa đầu tu ừng ực. Cô đưa chén thuốc lại cho Đường Dạ mà mắt, mũi nhăn tít, lúc lâu sau mới thả lỏng người ra, trong lòng thầm trách, thuốc này sao lại đắng thế cơ chứ...
Đường Dạ thấy cô uống hết thuốc, nhận lấy cái chén, quay người lại lấy hộp cơm đặt lên đùi cô. Thức ăn trong hộp chỉ có một cái bánh mì, một bát cháo cùng một đĩa dưa chuột xào trứng. Hoa Vô Đa chau mày, nhưng không nói thêm gì nữa, cầm lấy chiếc đũa từ từ ăn.
Đường Dạ cầm lấy bát thuốc đang định ra ngoài, lại thấy phía sau có người đang chậm rãi nói: "Khi nào thì đồ ăn có thể bỏ muối được?"
Đường Dạ nói: "Ngày mai."
Hoa Vô Đa lại nói: "Khúc nhạc mỗi đêm ngươi thổi tên là gì?" Mỗi đêm Đường Dạ đều thổi tiêu, nhưng chỉ thổi duy nhất một khúc.
Đường Dạ nói: "Không tên."
Hoa Vô Đa nói: "Vì sao lúc nào cũng thổi khúc ấy?"
Đường Dạ nói: "Bởi vì thích."
Hoa Vô Đa nói: "Khúc nhạc ấy có chút bi thương."
Đường Dạ nói: "Đó là một khúc biệt ly."
"Do ngươi tự sáng tác à?" Hoa Vô Đa nói...
"Không phải" Đường Dạ trả lời...
"Vậy đó là ai?" Hoa Vô Đa nói...
"Một nữ nhân." Đường Dạ nói...
"Là người rất quan trọng với ngươi ư?" Hoa Vô Đa thản nhiên nói...
"Đúng." Đường Dạ khẽ giọng nói...
"Nàng hiện giờ ở đâu?" Hoa Vô Đa nhiều lời...
"Chết rồi." Đường Dạ bình tĩnh nói, như thể đó là một chuyện hết sức bình thường..
"Ta có một nguyện vọng." Hoa Vô Đa nói...
"Nói." Đường Dạ nói...
"Đêm nay thổi khúc khác đi." Hoa Vô Đa vừa nuốt bánh mì vừa nói...
Đường Dạ hừ lạnh một tiếng, chưa cần trả lời, cô đã biết đáp án rồi...
Hoa Vô Đa lại nói: "Thực ra ta cũng không phải muốn nói mấy chuyện này."
"Ngươi muốn nói gì?" Đường Dạ hỏi...
Hoa Vô Đa nói: "Ta muốn nói, ngươi đến Lạc Dương là vì cái gì?" Hoa Vô Đa đang gắp miếng trứng liền dừng đũa lại. Đường Dạ lại hừ lạnh một tiếng. Hoa Vô Đa tự thấy thật mất mặt, nhưng da mặt cô vốn dày vô đối, sao có thể vì hai cái hừ lạnh này mà nhụt chí cho được, hiện giờ chỉ còn mình hắn là người có thể trò chuyện giải khuây với cô, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cơ chứ, thế nên thay đổi đề tài nói: "Ngươi đến Lạc Dương, ta cũng đến Lạc Dương, đều là từ Giang Lăng mà đến, ngươi đi theo ta từ lúc nào vậy?"
Đường Dạ bình tĩnh không hề dao động trả lời: "Giang Lăng."
Cái gì?! Nghe vậy, Hoa Vô Đa giật mình, cô không ngờ, Đường Dạ từ lúc rời khỏi Giang Lăng đã đi theo mà mình lại chẳng hề phát hiện ra...
Hoa Vô Đa cau mày, đột nhiên nhớ đến lúc đi đường vì mình mơ màng ngủ trong lúc cưỡi ngựa nên đã ngã ụp xuống một cái rãnh nước vừa thối vừa hôi ven đường..., nhớ tới lúc đi trên đường gặp chuyện bất bình ra tay cứu một cô gái khỏi bọn thổ phỉ, nàng ta thề thốt dưới ánh trăng phải lấy thân báo đáp..., lại nhớ đến có một đêm không ngủ được rất cao hứng đi cướp của người giàu chia cho người nghèo, lại bị ba con chó nhà đó đuổi đến tận nửa dặm, còn đánh rơi một chiếc giày nữa..., còn thêm chuyện cô nghe nói ở huyện kia ầm ĩ vụ hái hoa tặc liền phòng thủ suốt mấy đêm liền, cuối cùng cũng thấy một tên nam nhân lén lút muốn mò vào phòng của một cô gái liền đánh cho hắn hôn mê bất tỉnh, đang muốn kể công chợt thấy nàng kia chỉ vào mình, miệng run rẩy hô to một tiếng kinh thiên động địa: "Ngươi... Ngươi đánh phu quân ta hôn mê bất tỉnh! Ngươi... ngươi là.. Người nào? ! Ta liều mạng với ngươi!..."
Nghĩ đến đó, Hoa Vô Đa nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng vô cùng bất an nói: "Mọi chuyện xảy ra trên đường, ngươi đều biết hết à?"
Dù đoán trước được rằng thể nào cũng là một tiếng "Phải", nhưng cũng khiến Hoa Vô Đa không thể nuốt trôi đồ ăn được nữa. Miếng bánh mỳ mềm mềm xốp xốp trong miệng bỗng trở nên cứng ngắc như tảng đá. Sau đó cô cất tiếng hỏi khó khăn: "Vì sao ngươi luôn đi theo ta?"
Đường Dạ nói: "Muốn ngươi làm giùm một cái mặt nạ."
"Mặt nạ đã làm xong rồi, sao ngươi vẫn không buông tha ta?" Lần đầu tiên Hoa Vô Đa đem chuyện cất giấu bấy lâu trong lòng lớn tiếng phun ra, cảm giác thật là sảng khoái...
Không ngờ, Đường Dạ nói: "Khi ta thấy ngươi ở chợ mặc một thân nam trang lại xông vào nhà vệ sinh nữ gần đó, sau lại mang một đầu toàn đồ ăn rau cỏ, vỏ trứng mà mặt không đổi sắc gãi gãi đầu nói khó gội sạch rồi, ta liền quyết định một việc." Nghe vậy, Hoa Vô Đa đặt đũa xuống che mặt, thầm than: đúng rồi, còn có việc đi nhầm nhà vệ sinh nữa, thế nào lại quên mất. Đó là khi cô đã làm xong mặt nạ định chạy tới quán trọ Thanh Lân đây mà, chợt thấy Đường Dạ sắp sửa nói ra một việc rất quan trọng, cô vội ngẩng đầu hỏi: "Quyết định gì cơ?"
Đường Dạ nói: "Không giết ngươi."
Nghe vậy, Hoa Vô Đa chợt rùng mình một cái, quả thực chính cô cũng từng nghĩ tới sau khi mình đem mặt nạ giao cho Đường Dạ, rất có thể sẽ bị hắn giết người diệt khẩu, nghĩ tới chuyện mình bị trúng độc những hai lần, đột nhiên cảm thấy sờ sợ. Hoa Vô Đa nói: "Vì sao lại đột nhiên quyết định không giết ta nữa?"
Đường Dạ đi đến trước mặt cô rồi nhấc hộp cơm đựng đồ ăn thừa lên, thật yên lặng nói: "Nếu ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của ngươi." Hoa Vô Đa cũng không ngốc, lời nói của Đường Dạ cô đều hiểu rõ trong lòng, lúc này hắn thẳng thắn như vậy, chắc chắn là đang cảnh cáo cô...
Nhìn bóng dáng Đường Dạ sắp sửa rời đi, Hoa Vô Đa đột nhiên hô to: "Ngày mai ta muốn ăn trứng vịt muối."
Sau khi cửa phòng được đóng còn truyền đến một tiếng không nặng không nhẹ trả lời: "Được."
*********************************
Hai ngày lại trôi qua, cũng là tròn mười một ngày cô làm a hoàn của Đường Dạ. Hoa Vô Đa ở trong phòng lấy gương ra soi, phát hiện sắc mặt mình tái nhợt hẳn, hai gò má gầy xọp đi, cô thầm tự nhủ sau này mình phải ăn ngon ngủ kỹ mới được, đem tất cả những thiệt hại sau khi bị thương trả lại cho bằng hết.
Cảm thấy vết thương có vẻ tốt lên nhiều, lại nằm bẹp dí trong phòng cả mấy ngày, thật sự là không chịu nổi nữa, Hoa Vô Đa quyết định đi ra ngoài hít thở không khí. Vì mặt nạ đã bị Đường Dạ đưa cho tỷ tỷ, cô đành vì mình mà chọn ra một cái mặt nạ khác, từ trong một xó xỉnh vô cùng bí mật lấy ra một cái bọc da trâu nhỏ, chọn ra một cái mặt nạ nữ...
Ngày thu ngắn ngủi như thoi đưa, trăng đã lên cao, đêm trăng sáng, trời không gió, Hoa Vô Đa quấn chăn nằm trên chiếc ghế trong sân ngắm màn trời đêm. Giờ Tý đã qua, Đường Dạ đi ra cửa, nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, vẫn ngồi ở vị trí đó thổi tiêu như thường ngày. Sức khỏe Hoa Vô Đa mặc dù đã tốt lên rất nhiều, nhưng trong thời gian ngắn tạm thời không được sử dụng chân khí nên đương nhiên không thể nhảy lên đó. Nhưng vì thấy thật quá nhàm chán nên cô đành ngồi trong sân lắng nghe, đang lúc cố hết sức chống chọi với cơn buồn ngủ, đột nhiên có một người xuất hiện ở nóc nhà đối diện, khinh công hơn người, dáng người khỏe khoắn, trong lòng không khỏi thầm khen, nhưng khi thấy rõ người này là ai, cô lập tức phủ định toàn bộ suy nghĩ vừa rồi của mình, nhanh chóng chuyển thành: Rùa tinh chỉ biết bảnh chọe, khoe khoang!
Thân hình Tống Tử Tinh vừa vặn đứng đúng về phía bên trái với Đường Dạ, hắn vén vạt áo ngồi xuống, tà áo bay bay theo làn gió, mày rậm mắt sâu, hệt như một vị thần tiên từ trong tranh bước ra. Đáng tiếc, trong mắt Hoa Vô Đa còn lâu mới có chuyện như vậy...
Dưới ánh trăng, Tống Tử Tinh chăm chú nhìn vào Hoa Vô Đa đang ở trong sân, đã thấy lúc này cô mang một cái mặt nạ khác, nhớ tới buổi trưa hôm nay từng nghe gã sai vặt ở quán trọ nói công tử ở Tây viện đã đổi a hoàn thì còn thấy nghi ngờ, nhưng giờ thì đã hiểu. Tống Tử Tinh khẽ giương khóe miệng, bất kể cô có đổi cái mặt nạ nào đi chăng nữa, thì ánh mắt kia nhìn mình vĩnh viễn không thay đổi. Tống Tử Tinh hắn từ lúc chào đời đến nay còn chưa bao giờ gặp qua cô gái thứ hai nào lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình như thế, nhưng chính là ánh mắt này, lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng vui tai vui mắt...
Tống Tử Tinh nhìn Hoa Vô Đa rồi nở một nụ cười, mặc kệ cô có biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, cũng không thành vấn đề. Giờ này trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, Hoa Vô Đa nào đâu biết được, nhưng ở trong mắt cô, cái điệu cười của Tống Tử Tinh hiện giờ, lại cứ như thể là cô đang thiếu nợ hắn vậy, nhịn không được cô hung hăng trợn mắt lại nhìn hắn...
Tống Tử Tinh cất cao giọng nói: "Đường huynh thật có nhã hứng, dưới ánh trăng thổi tiêu, lại có mỹ nhân làm bạn." Hắn vừa nói, vừa dời ánh mắt về phía Đường Dạ...
Đường Dạ vẫn xử sự như không thèm để ý tới, tiếng tiêu vẫn chưa dứt...
Lúc này, lại nghe Tống Tử Tinh nói: "Ta nghe nói, nửa đêm hôm qua, ở vùng Tây Bắc thành Lạc Dương, tại dinh thự của Tam hổ Lạc Dương, vừa bị trộm tặc cướp bóc, ba nhà tính cả trẻ em hơn năm mươi người trong một đêm toàn bộ chôn thây trong biển lửa không ai sống sót, phòng ốc bị đốt không còn một mảnh, hài cốt thành tro, đến cây cỏ cũng không còn."
Chợt có cơn gió đêm thổi qua, nghe đến việc này, Hoa Vô Đa chỉ cảm thấy cả người run rẩy một trận, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía nóc nhà cao cao nơi Đường Dạ đang ngồi. Ánh mắt thâm trầm của Đường Dạ khiến cô rùng mình. Đảo đảo tròng mắt, lại nhìn về Tống Tử Tinh đang ngồi bên kia, chẳng biết vì sao, so với lúc nãy, cô lại thấy Tống Tử Tinh thoạt nhìn có chút giống người? ! Nhưng đáng tiếc lúc này Tống Tử Tinh lại quay sang phía cô nở một nụ cười, cô bĩu môi một cái, thầm nghĩ: nhìn nhầm rồi!
Đang lúc buồn bực, rốt cuộc Đường Dạ cũng buông cây tiêu thổi cả nửa ngày xuống rồi nói: "Ở thời điểm loạn lạc này, ta và ngươi có thể bảo vệ chính mình và người mình muốn bảo vệ đã là vô cùng may mắn."
Yên lặng một lát, Tống Tử Tinh khẽ cười nói: "Lời nói của Đường huynh, Tinh sẽ ghi nhớ trong lòng."
Chẳng biết vì sao, Hoa Vô Đa cảm thấy Tống Tử Tinh và Đường Dạ đều nhìn cô một cái, nhưng khi cô ngước lên, lại phát hiện cả hai căn bản đều không có nhìn mình...
Đường Dạ không nói lời nào, nhảy từ trên nóc nhà xuống, đẩy thẳng cửa đi vào phòng. Hoa Vô Đa thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi, Tống Tử Tinh nói: "Cô đi đâu vậy?"
Hoa Vô Đa liếc mắt nhìn hắn, không kiên nhẫn trả lời: "Mang nước rửa chân."
Nghe vậy, khuôn mặt Tống Tử Tinh thoáng chốc cứng đờ...
Hoa Vô Đa nghênh ngang bước đi, cô nào đâu biết được, Tống Tử Tinh nghĩ rằng cô mang nước rửa chân đến cho Đường Dạ...
Nhưng thật ra đêm nay cô mang nước rửa chân cho chính mình, không phải cho Đường Dạ. Từ lúc bị thương đến nay, mang nước rửa chân và nước rửa mặt đã sớm là hai việc cô không cần phải làm, Đường Dạ tự tay làm, đương nhiên cô sẽ không ngu gì mà giành với hắn...
Cô còn nhớ rất rõ thời điểm cô mới làm a hoàn cho Đường Dạ, cô hỏi một câu không đầu không đuôi: "Là a hoàn của ngươi thì phải làm gì?" Lúc ấy cô đã quyết tâm trong lòng, pha nước châm trà cũng được, những việc khác cũng không thành vấn đề...
Chẳng ngờ, Đường Dạ chỉ trả lời cô một câu: "Mang nước rửa mặt và nước rửa chân."
Cũng hơi chần chừ một chút, sau cô suy nghĩ lại, cũng chỉ là mang nước thôi, rửa cái gì thì cũng chẳng liên quan đến cô. Từ lần đó cô làm hai việc này, những việc khác thì không cần làm. Trừ những lúc cô quá nhàn rỗi, ví dụ như giành đi mở cửa trước Đường Dạ hoặc thay hắn tiếp lời người xa lạ, hoặc là ở phía trước che cho hắn, vì hắn mà đánh nhau, đương nhiên, việc thay hắn đỡ một chưởng của tên hắc y nhân kia chỉ là ngoài ý muốn, cô là sợ Đường Dạ chết sẽ không ai có thể giải độc cho mình, thế chẳng phải cô sẽ chôn cùng hắn luôn hay sao, với lại tình huống ấy quá mức khẩn cấp nên cô cũng không suy nghĩ gì nhiều. Bây giờ nhớ lại mới tự nhủ không nên đỡ lấy chưởng kia mới phải, có thể đánh cho Đường Dạ trọng thương hộc máu như vậy đủ để thấy công lực của tên đó thế nào rồi, lại còn sớm lập mưu tính kế đứng giữa một đám ô hợp, chờ thời cơ ra tay với Đường Dạ, âm mưu thật độc ác, đương nhiên, có ác cách mấy cũng không thể bằng Đường độc...
Ngay lúc Hoa Vô Đa đang muốn đi múc nước làm Tống Tử Tinh suy nghĩ vẩn vơ, cửa Tây viện bỗng nhiên bị một người xô ra, một cô gái nghiêng người lảo đảo bước vào, hô to nói: "Đường công tử, mau mau cứu tiểu thư nhà ta, Đường công tử..." Cô gái tóc tai bù xù quần áo rách nát đang vô cùng chật vật chạy về phía tẩm phòng của Đường Dạ, chạy được vài bước đã ngã thật mạnh trên mặt đất, dường như ngã rất đau nên một lúc lâu cũng chưa thể đứng dậy, dù đang trong tình trạng như thế nhưng vẫn gọi Đường Dạ đến khản cả giọng, nhưng cửa phòng hắn vẫn đóng chặt, không thấy có ý đáp lại...
Ngoài sân, theo phía sau là mấy gã sai vặt của quán trọ đang ở ngoài cửa ló đầu vào nhìn...
Hoa Vô Đa đặt chiếc chậu xuống, đi qua định dìu cô gái này lên, tới gần mới nhận ra đây là a hoàn Xuân Liễu bên người Hứa Khuynh Thành, thấy bộ dạng chật vật như thế thì không khỏi kinh sợ, vội hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi làm sao vậy? Ngồi xuống rồi nói cho rõ ràng nào."
Xuân Liễu cũng không đứng dậy, chỉ than thở khóc lóc nói với Hoa Vô Đa: "Cô nương, cầu ngươi, van cầu ngươi, ngươi giúp ta cầu xin công tử nhà ngươi đi, xin hắn hãy mau mau tới cứu tiểu thư nhà ta, nếu không sẽ không kịp nữa đâu. Tiểu thư nhà ta bị bọn sơn tặc ngoài thành bắt đi, tính mạng khó giữ, chỉ có Đường công tử mới có thể cứu được thôi, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi. Giúp ta cầu xin Đường công tử." A hoàn vừa nói vừa hướng đến Hoa Vô Đa mà dập đầu cầu xin...
Hoa Vô Đa ngăn thế nào cũng không được, không phải là cô không muốn giúp mà là cửa phòng Đường Dạ vẫn đóng chặt, chứng tỏ hắn không muốn quản việc này. Nghĩ đến lúc trước Đường Dạ dùng một chưởng đánh bay Hứa Khuynh Thành, ánh mắt ngập tràn sát ý, rồi lúc nãy Tống Tử Tinh nói đến mấy chục mạng người một nhà Tam hổ Lạc Dương đều bị giết sạch trong một đêm, càng nghĩ đến Đường Dạ hôm qua còn nói với cô: "Ta lúc nào cũng có thể lấy mạng ngươi", Đường Dạ há có phải là người khóc lóc cầu xin mà mềm lòng hay sao? Cô thừa biết dù có cố gắng hạ mình cầu xin đi nữa cũng chỉ là vô ích, hơn nữa từ nhỏ đến lớn cô còn chưa cầu xin ai bao giờ, chứ đừng nói là đi cầu xin Đường Dạ...
Nhìn thấy Xuân Liễu không ngừng dập đầu đến nỗi trên trán chảy đầy máu tươi, Hoa Vô Đa cũng bị tình cảm bảo vệ chủ nhân của nàng ta mà cảm động.
Hoa Vô Đa bỗng dưng đứng dậy, thở một hơi sâu, hai tay nắm chặt đang muốn đi lên đẩy cửa phòng Đường Dạ ra, chợt nghe sau lưng có người đang trầm giọng nói: "Ta giúp ngươi cứu tiểu thư nhà ngươi ra, ngươi đứng lên đi."
Âm thanh kia rất quen thuộc, Hoa Vô Đa bỗng nhiên quay đầu lại, đã thấy Tống Tử Tinh nâng Xuân Liễu đứng dậy, càng nhìn lại càng thấy Tống Tử Tinh đêm nay sao vừa mắt đến lạ kỳ...
Xuân Liễu nhận ra Tống Tử Tinh, biết được cả lai lịch của hắn, vừa thấy hắn chịu ra tay cứu giúp không khỏi cảm động đến rơi nước mắt, vừa muốn quỳ xuống dập đầu với hắn, đã bị hắn nâng lên. Hoa Vô Đa vừa thấy có chút cảm động, chợt thấy Tống Tử Tinh không hề e thẹn tí nào sai cô rót cho mình một chén trà, Hoa Vô Đa tuy bĩu môi nhưng vẫn rót trà cho Tống Tử Tinh và Xuân Liễu...
Tống Tử Tinh cẩn thận hỏi rõ ngọn nguồn sự việc...
Xuân Liễu đau khổ kể chuyện...
Thì ra, Hứa Khuynh Thành cùng Đường Dạ thuở nhỏ lớn lên bên nhau, có thể nói là thanh mai trúc mã "hai nhỏ vô tư", nghe tới bốn chữ "hai nhỏ vô tư" này dùng trên người Đường Dạ, Hoa Vô Đa nổi da gà da vịt đầy mình, hắn mà cũng có người để mà "hai nhỏ vô tư" cơ đấy! Sao mệnh lại khổ thế chứ!... Cô bỗng chốc nhớ lại trước đây chính mình được hứa hôn với hắn, chẳng phải cũng cùng chung mệnh khổ đó sao...
Hứa Khuynh Thành thích Đường Dạ, không quản ngàn dặm xa xôi từ nước Thục theo hắn đến Trung Nguyên...
Nghe vậy, Hoa Vô Đa liên tục lắc đầu cảm thán, Hứa Khuynh Thành mệnh khổ bị bắt làm thanh mai trúc mã của Đường Dạ thì không nói làm gì, lại còn đi thích Đường Dạ, chuyện này khiến cô thở dài mãi không thôi, đáng tiếc, một đóa hoa tươi cắm trên phấn độc... ( biến thể của câu : một bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu =.= )
Xuân Liễu tiếp tục nói, lần này ngoài cô và tiểu thư ra còn có vài vị sư huynh đệ ở phái Thanh Thành cùng đi đến thành Lạc Dương, cuối cùng cũng gặp được Đường Dạ. Nhưng suốt quãng thời gian qua Đường Dạ đối xử với họ vô cùng hờ hững, đối với tiểu thư lại càng lạnh lùng vô tình. Tiểu thư Hứa Khuynh Thành thấy Đường Dạ vô tình với mình, rốt cuộc cũng nản lòng thoái chí, quyết định hôm nay trở về nước Thục. Không ngờ sáng nay bọn họ vừa mới ra khỏi thành liền bị bọn cường đạo ở Hắc Phong trại âm thầm theo dõi, mọi người vốn ở trong phái Thanh Thành nên đều có võ công phòng thân, cũng không phải hạng dễ trêu chọc, đương nhiên họ không thèm để bọn cường đạo này vào trong mắt. Hoa Vô Đa nghe được điều này, cô nhớ tới lúc ở quán trọ ngoại ô thành Lạc Dương, phái Thanh Thành vừa đến đã đuổi hai người để lấy bàn, phong thái ngạo mạn ra vẻ ta đây, chắc là ở Tứ Xuyên Thanh Thành cũng hoành hành ngang ngược như vậy, khiến cường đạo chú ý cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, làm người là phải nhẫn nhịn như cô mới phải đạo nè, cô vừa mới tự khen ngợi mình một phen. Lại thấy Xuân Liễu đau khổ nói, bọn họ không ngờ đám cường đạo kia đê tiện đến thế, hình như đã sớm có âm mưu từ trước, tại quán trà bọn dừng chân dọc đường hạ độc vào trà, vì lơ đễnh nên bọn họ đều trúng kế, tất cả các sư huynh đệ đều bị giết ngay tại chỗ, tiền bạc cũng bị bọn chúng cướp sạch, mà chính nàng cũng bị những người đó làm bẩn... Nói đến đây, hai mắt Xuân Liễu trống rỗng, tim Hoa Vô Đa như bị thắt lại. Những người đó thấy Hứa Khuynh Thành xinh đẹp vô cùng, muốn dẫn về sơn trại hiến cho trại chủ làm áp trại phu nhân. Xuân Liễu sau khi thất tiết liền giả chết, chờ bọn chúng rời đi rồi dùng những hơi sức cuối cùng để đến đây, thầm nghĩ sẽ van xin Đường Dạ cứu tiểu thư nhà nàng ra, mà nàng... Xuân Liễu nói đến đây, thổi phù một tiếng, hướng Tống Tử Tinh quỳ xuống, lại dập đầu cầu xin hắn nhất định phải cứu tiểu thư Hứa Khuynh Thành ra.
Tống Tử Tinh lúc này đưa lưng về phía ánh trăng, trên mặt không bộc lộ ra điều gì, Hoa Vô Đa thấy hắn gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy thật ấm lòng.
Xuân Liễu thấy hắn gật đầu, cất một tiếng cười đau khổ, đột nhiên xoay người đập đầu vào một góc bàn đá, máu tươi từ trên đỉnh đầu chảy xuống, trước khi chết khóe miệng kia còn giương lên nụ cười yếu ớt sau khi đã hoàn thành tâm nguyện khiến Hoa Vô Đa xúc động vô cùng, cô ôm lấy xác Xuân Liễu, hai đấm tay nắm chặt đang khẽ rung động. Nếu không phải lúc này đang bị thương trong người, nói gì đi nữa cô cũng muốn giúp Xuân Liễu cứu Hứa Khuynh Thành ra...
Mà giờ phút này, cánh cửa phòng Đường Dạ vẫn đóng chặt như cũ...
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào trong viện, chiếu lên xác chết của Xuân Liễu, một luồng hơi lạnh lan tỏa chung quanh...
- Chương 1 - Công tử Dực
- Chương 2 - Nam Thư thư viện
- Chương 3 - Đệ tử chân truyền
- Chương 4 - Ta không tắm rửa
- Chương 5 - Người đẹp ta đến đây
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8 - Tai bay vạ gió
- Chương 9 - Đồng tâm hiệp lực
- Chương 10
- Chương 11 - Ai mới là người mộng du
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14 - Giang hồ diễm ngộ
- Chương 15 - Sợ ngươi rồi
- Chương 16
- Chương 17 - Niềm vui tương phùng
- Chương 18 - Thông minh bị thông minh lầm
- Chương 19 - Quả lê mê người
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22 - Thật là phiền quá đi
- Chương 23 - Món ngon hấp dẫn
- Chương 24 - Vẫn cứ như lúc trước
- Chương 25 - Phượng bích hoàng nguyệt
- Chương 26 - Cái yếm tung bay
- Chương 27 - Thì ra có thể như vậy
- Chương 28 - Trường lăng nhất vũ công tử túy
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Phong cuồng nhất tiếu
- Chương 32 - Tuyệt đối không thể cười
- Chương 33 - Lén gặp người tình
- Chương 34 - A hoàn của Đường Dạ
- Chương 35 - Lời mời của Lý Xá
- Chương 36 - Nửa thật nửa cười
- Chương 37 - Đúng là có chút đau
- Chương 38 - Thật giả Phương Nhược Hề
- Chương 39
- Chương 40 - Cưỡi ngựa chạy trên núi
- Chương 41 - Ai làm rung động lòng ta
- Chương 42 - Ái tình khó giải
- Chương 43 - Tình cảm của Lý Xá
- Chương 44 - Chân gà rồi lại chân gà (1)
- Chương 45 - Chân gà rồi lại chân gà
- Chương 46 - Tình hình có vẻ tệ
- Chương 47 - Khác nhau một trời một vực
- Chương 48 - Đại hôn ở Lạc Dương
- Chương 49 - Khách không mời mà đến
- Chương 50 - Vướng bận trong lòng
- Chương 51 - Liều mình vì nghĩa
- Chương 52 - Tỏ tình dưới trăng
- Chương 53 - Căn nhà nhỏ trong rừng trúc
- Chương 54 - Đuổi theo
- Chương 55 - Hồi kinh
- Chương 56 - Từ nay là người lạ
- Chương 57 - Đến tột cùng là ai
- Chương 58 - Kỳ phùng địch thủ
- Chương 59 - Rời đi kinh xa
- Chương 60 - Mới tới Giang Nam
- Chương 61 - Thiên hạ loạn
- Chương 62 - Gặp phải hoa đào nát
- Chương 63 - Lần đầu vào Tống gia
- Chương 64 - Huynh đệ cả đời
- Chương 65 - Bảo trọng
- Chương 66 - Ung dung trả lời
- Chương 67 - Tình thâm ý trọng
- Chương 68 - Rút dây động rừng
- Chương 69 - Trần Đông Diệu chết
- Chương 70 - Nhược điểm của Ngụy Thiên
- Chương 71 - Nhớ chàng
- Chương 72 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 73 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 74 - Kẻ sỹ vì tri kỷ
- Chương 75 - Sống hay chết
- Chương 76 - Nhìn ngắm núi sông
- Chương 77 - Kiếp sau rất mờ mịt
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83 - Kết thúc