Chương 37 - Đúng là có chút đau
Hành động này của cô lại làm cho tên tiểu nhị đưa cơm kia sốc nặng...
Lúc này chợt vang lên tiếng đập cửa, tim Hoa Vô Đa đập thình thịch, thoáng liếc nhìn tiểu nhị, cũng thấy hắn đang nhìn cô. Hoa Vô Đa cố ý bảo hắn ra mở cửa, hắn còn ra vẻ mình đang bê đồ ăn không thể đi. Hoa Vô Đa thấy thế liền trưng ra vẻ dữ tơn, tên tiểu nhị đang muốn xoay người đi sắp chén đũa, lại bị cô kéo áo từ phía sau, giựt phắt cái mâm trên tay hắn, khiến hắn không còn cớ gì nữa đành phải đi mở cửa. Không biết có phải là do bị vẻ mặt của Hoa Vô Đa ảnh hưởng hay không, mà tên tiểu nhị cũng bày ra một bộ dạng lo lắng đề phòng. Rốt cuộc cửa cũng mở ra, Hoa Vô Đa nheo mắt lại nhìn rõ, thấy một người đàn ông đang đứng rất nghiêm chỉnh ngoài cửa, vừa thấy không phải Tống Tử Tinh, mọi phiền não trong đầu cô hoàn toàn biến mất. Chưa chờ tiểu nhị lên tiếng, cô đã vội đem mâm cơm đặt lại trong tay hắn, phất phất tay tỏ ý bảo hắn vào nhà chuẩn bị cơm nước rồi tự đi lên nói với người đang đứng trước mặt: "Ngươi có chuyện gì không?"
Người nọ nhìn Hoa Vô Đa rồi cười nói: "Xin hỏi, đây có phải là nơi ở của Đường Dạ, Đường công tử không?"
Hoa Vô Đa nói: "Đúng vậy."
Đường Dạ đứng ngay bên trong viện, Hoa Vô Đa liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn cũng không có ý gì với người này, liền tự mình chất vấn: "Ngươi tìm công tử nhà ta có chuyện gì?"
Người nọ vừa nghe vậy, đã vội nói: "Tại hạ là nhị quản sự của Lý gia, kẻ hèn này họ Trương, hôm nay phụng mệnh Tam công tử đến đây chuyển thiệp mời tới Đường công tử." Nói xong, hắn rút ra một bức thiệp kiểu cách tinh xảo từ trong lòng ngực, thể hiện vẻ kính cẩn khi đưa thiếp mời rồi nói: "Mong rằng cô nương có thể đem thiệp này giao tận tay cho Đường công tử."
Hoa Vô Đa cười cười nhận lấy, rồi nói: "Được."
Người nọ chắp tay cúi đầu nói: "Đa tạ cô nương, tại hạ không dám quấy rầy nữa, xin cáo từ."
Hoa Vô Đa đáp lại: "Không tiễn, mời."
Người nọ đi rồi, Hoa Vô Đa đóng cửa lại. Lúc này, tiểu nhị đã sớm chuẩn bị đồ ăn xong xuôi hết cả, Đường Dạ đã ngồi xuống bắt đầu ăn. Tên tiểu nhị kia lui ra ngoài cửa đợi, Hoa Vô Đa cũng không chờ Đường Dạ xem trước, đã tự mở thiệp mời ra, thì thầm đọc: "Xá chân thành mời Đường công tử cùng Phương cô nương giờ Tuất tối nay đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt ở thành Nam tụ hội một đêm."
Phong Hoa Tuyết Nguyệt ở thành Lạc Dương cực kỳ nổi danh, các danh sĩ phong lưu thường hay tụ tập đây. Nơi này chẳng những có rượu ngon, món ngon, lại còn thêm cả các mỹ nhân đa sắc đa tài nữa...
Ban đêm ở Phong Hoa Tuyết Nguyệt, ngọn đèn dầu như ngọc lưu ly, lụa mỏng màn che, hương rượu, mùi hoa, hương mỹ nhân vương vấn như có như không; tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng đàn sáo rộn vang không thôi. Đặt mình ở nơi đây, con người sẽ bất tri bất giác uể oải đi vài phần, nhiễm thêm một chút xa xỉ. Hoa vô Đa ngồi dưới hành lang của Phong Hoa Tuyết Nguyệt, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh trăng như ẩn như hiện giữa muôn trùng lớp mây. Một cơn gió khẽ nhẹ thổi bay tấm lụa mỏng phía sau khẽ chạm vào má, cô thầm nghĩ, không ngờ rằng Lý Xá lại tổ chức tiệc rượu ở một nơi thế này, xem ra cũng tay chơi đây. Chỉ tiếc, ngày vui cảnh đẹp như vậy, rượu ngon món ngon ngay trước mặt, cũng không làm cho cô nổi lên hứng thú gì hết, nếu sớm biết rằng Tống Tử Tinh cũng sẽ ở đây... Nghĩ đến đây, cô liếc mắt nhìn Tống Tử Tinh đang ngồi chình ình ở bên, thầm than thở, nếu sớm biết hắn cũng tới, đáng lẽ lúc trưa không nên ăn ít đi một chén mới phải! Thật uổng công cô tự làm đói bụng mình mà.
Không chỉ thế, đêm nay Sở Điền Tú cùng đại tiểu thư phái Thanh Thành Hứa Khuynh Thành cũng nhận được thiệp mời. Từ lúc Đường Dạ cùng Hoa Vô Đa một trước một sau đi vào, Hoa Vô Đa đã bị hai người này nhìn chằm chằm đến nỗi cả người đều không được tự nhiên, nhẫn nại thầm than thở, đầu của mình cũng không có mọc sừng nha, sao lại nhìn cô ngạc nhiên như vậy chứ? Ánh mắt hai người này đúng là đầy chăm chú ah, khiến cô không để ý bước đi thật nhanh, không cẩn thận giẫm vào gót chân sau của Đường Dạ. Bị Đường Dạ rất không khách sáo lạnh lùng nhìn chằm chằm cô một cái, may mà hôm nay Đường Dạ đi giày ủng, nếu không cô mà lỡ làm hắn rớt giày, có khi hắn quay đầu lại hạ cái loại độc Phong cuồng nhất tiếu cho cô thì tiêu... (Hoa Vô Đa sợ nhất là loại độc này)...
Lý Xá mời khách, địa điểm vô cùng cao cấp, nên đồ ăn chắc chắn là rất ngon, điều này quả nhiên không làm Hoa Vô Đa thất vọng, chỉ tiếc, ngồi bên cạnh cô lại là cái tên đáng ghét Tống Tử Tinh kia. Đối diện với ánh mắt hận không thể giết người của Hứa Khuynh Thành, còn có ánh mắt ngẫu nhiên dò xét lại vô cùng khinh thường của Sở Điền Tú, Hoa Vô Đa chưa ăn đã cảm thấy no rồi. Mà hai người kia thì còn đỡ, cái tên Tống Tử Tinh ngồi bên cạnh mới đúng là thứ yếu, vốn cô chỉ định nhìn đồ ăn mà không nhìn hắn, nhưng ánh mắt như có như không của hắn, lại không thể không khiến cô chú ý cho được. Đúng vào mỗi lúc Hoa Vô Đa ngẩng đầu lên liếc hắn, thì hắn cũng liếc cô một cái, mỗi lần như vậy cô đều nhăn nhó bĩu môi , lần nào hắn cũng mỉm cười đáp lại. Càng như thế, cô càng hận, cô càng hận, hắn lại càng như thế. Lần gặp này Hoa Vô Đa cũng không hề có ý muốn che giấu thân phận của mình, trong lòng cô đã sớm đoán, Tống Tử Tinh chắc chắn đã nhận ra cô...
Trong bữa tiệc, Hứa Khuynh Thành nhìn Đường Dạ ai oán, lia tia căm hận chán ghét cho Hoa Vô Đa, nhưng hết thảy đều bị xem nhẹ. Đường Dạ là không thèm để ý, còn Hoa Vô Đa là vì đang bận cùng Tống Tử Tinh dùng ánh mắt làm đao làm kiếm, giết qua giết lại, làm gì còn bận tâm đến chuyện Hứa Khuynh Thành vì cớ gì mà ghen ghét cô...
Sở Điền Tú từ đầu đến cuối đều mang bộ dạng kiêu kỳ ngạo mạn, chỉ khi vô tình nhìn đến Đường Dạ, ánh mắt mới hơi biến đổi đôi chút, nhìn về phía Tống Tử Tinh lại khác hẳn, cuối cùng nhìn đến Hoa Vô Đa, ánh mắt thoáng qua sự khinh thường. Hết thảy đều đập vào mắt Lý Xá khiến hắn có chút đăm chiêu, hơn nữa khi thấy ánh mắt qua lại của Phương Nhược Hề với Tống Tử Tinh, trong mắt hắn liền ẩn đi hơn một chút thâm ý...
Trong bữa tiệc, Tống Tử Tinh không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của mọi người, gắp một miếng rau trong tô canh bỏ vào trong bát Hoa Vô Đa, tao nhã nói: "Ăn nhiều một chút, cô rất gầy."
Hoa Vô Đa liếc mắt nhìn vào miếng rau trong bát, không nói hai lời, chán ghét dùng một chiếc đũa khẩy ra, ném từ trong chén ra ngoài, rau xanh ở trong không trung xoay nửa vòng tròn, sau đó cực kỳ chuẩn xác rơi xuống bát cơm của Tống Tử Tinh ngay bên cạnh, một nửa nằm trong bát cơm, một nửa thò ra bên ngoài.
Tống Tử Tinh cười, không ngại chút nào gắp miếng rau lên, trước mặt mọi người mà chậm rãi nuốt ăn, sau đó lại gắp một miếng nữa từ trong bát canh, để vào trong bát Vô Đa, tao nhã nói: "Chiếc đũa phải có hai cái mới có thể gắp đồ ăn được."
Nghe vậy, Hoa Vô Đa cố kìm hãm hơi thở của mình, rồi sau đó không chút đỏ mặt giả vờ nôn ọe trước mặt các vị công tử, tiểu thư.
Thấy thế, Tống Tử Tinh càng cười dịu dàng hơn...
Đường Dạ thấy vậy lại rất hờ hững...
Nét mặt Sở Điền Tú, Hứa Khuynh Thành biểu lộ khác nhau, chỉ riêng có Lý Xá nhìn Hoa Vô Đa với ánh mắt thâm sâu...
Trong bữa tiệc Sở Điền Tú còn khoe khoang một chút kỹ năng đánh đàn, cũng lớn mật mời Đường Dạ cùng hợp tấu một khúc. Lá gan của Sở Điền Tú lớn đến mức Hoa Vô Đa phục sát đất, không, là phục lăn ra đất luôn, nhưng đáng tiếc cũng chỉ đổi lại sự cự tuyệt lạnh lùng của Đường Dạ...
Sở Điền Tú gảy khúc: "Ngưng Vọng" xong, ngay lúc Hoa Vô Đa đang vỗ tay cho có lệ đã nghe thấy Tống tử Tinh nói: "Tài đánh đàn của Sở cô nương tuy rằng rất hay, nhưng đáng tiếc vẫn không bằng kỹ năng nhảy múa của Phương cô nương khiến lòng người hoài niệm."
Lý Xá nghe vậy ánh mắt liền dừng lại trên mặt Hoa Vô Đa, hắn rất ít nghe thấy Tống Tử Tinh đánh giá cao con người hay sự việc gì, "kỹ năng nhảy múa khiến lòng người hoài niệm", những lời này làm hắn theo bản năng liền nhớ tới một đêm kia ở phủ Tấn vương, Ngô Đa Đa nhảy múa phạt rượu mọi người...
Sở Điền Tú nghe thấy vậy ánh mắt liếc về phía Hoa Vô Đa, vừa nhìn đã thấy rõ ràng là muốn phải so tài cao thấp đến cùng. Lúc này thân phận Hoa Vô Đa chính là nhị tiểu thư của Phương gia, vốn là thiên kim tiểu thư, thân phận so với Sở Điền Tú cũng không hề thua kém, thậm chí còn cao hơn hẳn, vì Phương gia được xem là một trong những danh môn vọng tộc trong thiên hạ, cùng chung một đẳng cấp với Lý gia. Trái lại, Sở gia lại chỉ là danh môn vọng tộc trong vùng Lạc Dương mà thôi, cùng Lý, Phương, hai nhà so sánh đương nhiên là thua xa. Chỉ tiếc nhị tiểu thư của Phương gia Phương Nhược Hề này, trong giang hồ không ai không biết, đều truyền rằng cô bị Đường Dạ vứt bỏ, sau lại mặt dầy mày dạn làm a hoàn cho người ta (trong lòng Sở Điền Tú nghĩ thế, thật ra có rất nhiều người cũng nghĩ như vậy), nên khó tránh khỏi bị xem nhẹ một chút. Vậy nên, giờ phút này, ánh mắt Sở Điền Tú nhìn về phía Hoa Vô Đa khó giấu vẻ khinh miệt.
Hứa Khuynh Thành cả đêm nói rất ít, chỉ chăm chăm uống rượu, đáng tiếc là tửu lượng của cô ta không được tốt, lúc này đã có chút say, nhìn Hoa Vô Đa bằng ánh mắt u oán khó nén vẻ tàn ác, không hề che giấu chút hận ý nào, khiến kẻ khác nhìn vào đã thấy lạnh...
Đường Dạ ngồi một bên, giống như không hề đếm xỉa gì, chỉ khoanh tay ngồi nhìn...
Vì Hoa Vô Đa không có phản ứng gì, bầu không khí khó tránh khỏi có chút yên ắng...
Lý Xá nhìn thấy Hoa Vô Đa, chỉ thấy ánh mắt cô đang liếc Tống Tử Tinh, trong đó có tia hung dữ và chán ghét...
Mà lúc này đây Tống Tử Tinh, cũng rất nhàn nhã nghiêng người tựa vào ghế, dường như có một chút men say, trong nét tươi cười nhìn Hoa Vô Đa mơ hồ ẩn giấu sự yêu thích và cưng chiều. Lý Xá bỗng thấy ánh mắt Tống Tử Tinh kia như đã từng gặp ở đâu...
Càng nhìn tên Tống Tử Tinh kia, Hoa Vô Đa càng cảm thấy ghét cay ghét đắng. Không kìm được sự giận dữ, cô đột nhiên đứng dậy, phẩy tay áo một cái, lớn tiếng nói: "Ta đau bụng, đi nhà vệ sinh."
Cái gì?! Lời nói này làm những người có mặt tại đây cùng trố mắt ngồi nhìn, Hoa Vô Đa cũng trong lúc mọi người đang giật mình đã nghênh ngang bước đi. Nhìn bóng dáng cô rời đi, chỉ trong nửa khắc, những người ở đây thiếu chút nữa ngay cả hít thở cũng đều đã quên...
Tống Tử Tinh cầm lấy ly rượu trong tay đảo qua một vòng, rốt cuộc cũng nhịn không được, phụt cười ra tiếng...
Đường Dạ tự nhiên nhìn hắn một cái...
Tống Tử Tinh xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Đường Dạ, nâng chén nói: "Đường huynh, mời." Nói xong, hắn uống trước một hơi cạn sạch.
Đêm nay Hoa Vô Đa không được ăn một bụng món ngon, chỉ ăn được một bụng bực bội, cô uống rượu cũng hơi nhiều, tuy rằng không say, nhưng tâm trạng không tốt, cho nên càng ngày càng buồn...
Trong bữa tiệc, Tống Tử Tinh uống liền mấy chén, đi ra ngoài giải quyết, vừa lúc Đường Dạ cũng rời khỏi chỗ ngồi...
Hoa Vô Đa căm hận liếc mắt nhìn Tống Tử Tinh một cái rồi nhìn vào chỗ ngồi của hắn, buồn bực uống liền mấy ly rượu. Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ánh mắt cô đảo quanh, đem rượu trong chén lắc lắc, cầm trong tay trằn trọc suy nghĩ, liếc mắt một cái nhìn về phía chỗ ngồi của Tống Tử Tinh. Nhớ tới lúc trước mình dùng chiêu này đối đãi với công tử Dực, định giở bài cũ lần nữa, nhưng rồi cô lại suy nghĩ, cảm thấy làm vậy là quá nhẹ với thằng cha này rồi, sao có thể biểu đạt hết nỗi uất ức tích tụ trong lòng của cô hết được? Nghĩ vậy, cô sờ sờ bên hông, lần mò ra được ba cái ngân châm, kẹp vào đầu ngón tay, lườm lườm cái ghế bên cạnh. Một lúc sau, cuối cùng ngón tay cũng khẽ động đậy, ba thanh ngân châm vô thanh vô tức dựng thẳng trên ghế của hắn, chỉ lộ ra một chút đầu nhọn trên mặt ghế.
Nhìn thấy ánh sáng ngọn lửa chiếu rọi như ẩn như hiện, Hoa Vô Đa uống một ngụm rượu, không nhịn được liếc liếc mắt về phía cánh cửa...
Một lát sau, Tống Tử Tinh đã trở lại, hình như đang suy nghĩ điều gì mà vẫn chưa chú ý thấy trên ghế có chút biến đổi. Hắn đi đến chỗ ngồi, chưa nói lời nào đã kéo vạt áo lên ung dung ngồi xuống, rồi sau đó, là ngẩn ra...
Lúc này, Hoa Vô Đa quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút phức tạp. Tống Tử Tinh cũng quay đầu nhìn cô, vẻ mặt cũng phức tạp không kém.
Hai người ánh mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi...
Ánh mắt giao nhau tại một chỗ, từ trong ánh mắt Tống Tử Tinh, Hoa vô Đa đồng cảm sâu sắc với hắn khi nghĩ đến chuyện bị kim đâm vào mông, không nhịn được hít sâu một hơi, cái cảm giác kia... nghĩ tới đã lạnh hết người.
Nhưng nghĩ đến cảnh thằng cha Tống Tử Tinh đáng ghét này bị kim đâm vào mông, một buổi tối đen đui xui xẻo hoàn toàn biến mất, tâm tình thư thái vô cùng, nhịn không được lại nhướn khóe miệng lên!
Cô lấy một viên đậu phộng từ trên bàn ra, đặt vào trong miệng cắn cắn, nhìn Tống Tử Tinh lớn tiếng thở dài: "Đậu phộng này, thơm quá đi!"
Tống Tử Tinh dở khóc dở cười, vừa nhấc mông lên, tay kéo xuống phía dưới, ba thanh ngân châm thu hết vào tay...
Đúng lúc này, Lý Xá kính rượu qua đây, Tống Tử Tinh lập tức nâng ly rượu lên, chỉ trong nháy mắt, giống như không hề có việc gì. Uống xong rượu Lý Xá mời, hắn còn cười, lại còn cao hứng tán gẫu về lễ hội Phượng thuyền ở Giang Lăng. Nhắc tới lễ hội Phượng thuyền, Hoa Vô Đa cố ý lôi đề tài Tống Tử Tinh ngày ấy phóng con diều là cái yếm thêu hoa mẫu đơn kia, khiến Lý Xá nói một câu không phong lưu thì uổng phí cả tuổi trẻ, cứ như là vẻ vang lắm vậy...
Đêm nay tuy rằng xảy ra một số chuyện, nhưng cả khách và chủ đều vui vẻ, chỉ riêng Đường Dạ từ đầu đến cuối chưa nói quá ba câu. Hứa Khuynh Thành cũng nói vô cùng ít, chỉ uống rượu là nhiều...
Qua ba tuần rượu, tiệc cũng dần tan. Sở Điền Tú tửu lượng không tốt, đã có chút men say. Hứa Khuynh Thành đã say đến bất tỉnh, may mà có đồng môn đi theo, liền cùng Sở Điền Tú chờ Lý Xá phái người đánh xe đưa về. Chỉ có mình Hoa Vô Đa, uống rất nhiều rượu mà vẻ mặt vẫn hồng hào tươi tắn, hoàn toàn không giống nữ nhân chút nào, không chỉ không giống nữ nhân mà lại càng không giống một đại tiểu thư nữa, bên người không có nửa người hầu, giờ lại còn là người hầu của người ta, chỉ phải theo Đường chủ tử cùng cưỡi ngựa mà đi, việc này nói ra thật đúng là mất mặt, nhưng đáng tiếc đối với cô chỉ là gió thổi mây bay mà thôi.
Sau khi trò chuyện khách sáo với Lý Xá xong, Tống Tử Tinh cũng từ trong đi ra, thấy người hầu dẫn ngựa đến, Tống Tử Tinh nét mặt không đổi xoay người lên ngựa, Hoa Vô Đa lúc này cũng đang đi tới cửa chờ người hầu dắt ngựa đến, Lý Xá cùng Đường Dạ ở bên trong chưa đi ra. Lúc này chỉ có Hoa Vô Đa đứng chờ ngoài cửa, vừa đúng lúc thấy Tống Tử Tinh xoay người lên ngựa ở cách đó không xa, nghĩ đến việc mông hắn bị kim đâm, cô nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng, khó nén được sự đắc ý trong lòng...
Lúc này, Tống Tử Tinh cưỡi ngựa đi qua bên người cô, không biết có phải là cố ý hay không mà ngựa đến ngay chỗ cô thì dừng lại. Hoa Vô Đa ngẩng đầu nhìn Tống Tử Tinh, không hề sợ hãi, lại càng không có lòng tốt nhíu mi hỏi: "Đau không?"
Tống Tử Tinh khom người xuống, hướng đến sát gần cô một chút rồi khẽ trả lời: "Có một chút."
Hoa Vô Đa nở nụ cười, không chút nào che giấu tâm tình vui vẻ và đắc ý, nói: "Đáng đời!"
Tống Tử Tinh lại khẽ cười: "Ta không trách cô."
Hoa Vô Đa nghe vậy bèn cười nhạt..
Tống Tử Tinh lại đến gần hơn chút nữa, rồi khẽ nói: "Tại sao cô lại bị hắn bắt ép vậy ?"
Hoa Vô Đa ngẩn ra, vừa định bĩu môi đáp lại hắn một câu ngươi quản được chắc, lại không ngờ lúc này Tống Tử Tinh đang dùng tay khẽ vuốt hai gò má của cô, đợi cô phản ứng lại, cả mặt đã đỏ bừng lên...
Thấy nét mặt này của cô, Tống Tử Tinh muốn cười, nhưng lại tưởng tượng đến cảm giác ở dưới mông... lại than nhẹ một tiếng, lắc lắc đầu, lại cúi đầu nhẹ giọng nói: "Hắn đang lợi dụng cô, cô cần phải cẩn thận, cố gắng chịu đựng một chút, rồi tìm một cơ hội rời đi, nếu cần giúp đỡ cứ tới tìm ta." Nói xong, hắn cũng không để Hoa Vô Đa tiếp lời, càng không để ý ánh mắt căm thù của cô mà cười cười thúc ngựa chạy đi...
Nhìn bóng dáng Tống Tử Tinh rời đi, Hoa Vô Đa lại hừ một tiếng, thầm nghĩ: không cần hắn nhắc nhở, ta đây cũng sớm biết! Đường Dạ giữ cô lại chắc chắn phải có tác dụng gì đó, nhưng rốt cuộc đó là cái gì thì đến nay cô vẫn nghĩ không ra. Bỗng nhiên lại cảm thấy có chút phiền lòng.
Trên đường trở về, người đầy tớ đi theo phía sau, Tống Tử Tinh thúc ngựa đi chầm chậm, rồi từ trong lồng ngực lấy ra một bức tranh, đây là thứ mà Đường Dạ lúc ở Phong Hoa Tuyết Nguyệt tặng hắn. Giờ phút này nhờ vào ánh trăng mà hắn mở ra xem tỉ mỉ, không khỏi cười nhạt. Chỉ thấy trong bức tranh vẽ rất nhiều những người dân lưu lạc ăn xin, phía sau vác những cái bọc, tốp năm tốp ba giống như đang rất vội, trông cũng không có gì đặc biệt, kỳ lạ nhất chính là có vài người ăn xin hoặc dân lưu lạc phía sau lưng vẽ một bản binh pháp, hơn nữa cái bọc mà những người này đeo đều đã bị hỏng, nên dọc đường những hạt gạo theo lỗ hổng rơi đầy ra đất...
Tống Tử Tinh đem bức tranh nắm vào trong tay, dùng một chút lực nhẹ, lập tức biến thành nhiều mảnh nhỏ, giang hai tay ra, trong chớp mắt những mảnh nhỏ trắng xóa này đã bị gió đêm đoạt lấy. Tống Tử Tinh hừ lạnh một tiếng, vốn định giục ngựa chạy vội về quán trọ, nhưng lại âm thầm thở dài, từ trong lòng cẩn thận lấy ra ba thanh ngâm châm rút ở trên ghế, đặt trong lòng bàn tay khẽ lắc đầu thở dài không thôi, đúng là có chút đau ah...
Dù thế, hắn vẫn đem ba thanh ngâm châm cẩn thận cất vào trong lồng ngực...
Buổi tối mùa thu, tiết trời hơi lạnh, bốn phía bụi cây khô héo bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu khác thường, hình như có một con vật nhỏ đang đi ngang qua kiếm ăn. Đêm nay Đường Dạ thật yên lặng, tuy rằng ngày thường hắn cũng không hề để ý đến cô, nhưng dường như đêm nay lại có chút khác biệt. Không biết có phải vì trăng đêm nay rất sáng hay không, mà trông bóng dáng hắn thoạt nhìn thật có chút lạnh lùng...
Suốt dọc đường đi hai người không nói một câu, cũng không giục ngựa đi nhanh, chính là cùng đi không nhanh không chậm, nhưng đều có những tâm sự khác nhau.
Không biết đi được bao lâu, chợt nghe thấy Đường Dạ quay đầu lại hỏi cô: "Ngươi đang cười cái gì?"
Hoa Vô Đa ngẩn ra, ánh mắt quái lạ nhìn Đường Dạ, chẳng hiểu tại sao lại nói: "Ta cười thì làm sao?"
Đường Dạ quay đầu đi, nói: "m thanh rất to."
Hoa Vô Đa theo bản năng lấy tay sờ sờ miệng mình, phát hiện đúng là miệng mình có nhếch lên, không khỏi thầm nghĩ: mình thật sự cười thành tiếng sao? Nghĩ đến đây, có chút xấu hổ, liền vội vàng nói sang chuyện khác: "Ta trúng độc chỉ còn chín ngày sẽ giải hết, loại độc này trừ ngươi ra, trong thiên hạ còn ai có thể giải được không?"
Đường Dạ nói: "Không có."
"Thật chứ?" Hoa Vô Đa nói...
Đường Dạ lại đáp: "Ngươi không ngại thì cứ thử xem."
Hoa Vô Đa không lên tiếng, chẳng ai lại lấy tính mạng mình ra để nói đùa cả, nói thật cô cũng biết câu mình hỏi đúng là vô nghĩa, cho dù là cô có đến xin sự giúp đỡ của công tử Kỳ thì nước xa cũng không cứu được lửa gần, chứ đừng nói đến là công tử Kỳ có thể giải được độc này hay không nữa. Nay chỉ còn nước tiếp tục đi theo làm a hoàn của Đường Dạ thôi.
Hôm nay là ngày mười sáu, ánh trăng so với hôm qua còn tròn hơn một chút. Vì Phong Hoa Tuyết Nguyệt ở ngoại thành, nếu không phải Lý Xá sớm chào hỏi qua với thủ vệ giữ thành, thì hiện giờ đã qua giờ Tý mà muốn vào thành cũng chẳng dễ dàng gì...
Đường từ Phong Hoa Tuyết Nguyệt tới thành Lạc Dương đúng là một con đường được chăm sóc rất tốt, rất bằng phẳng, tiếng một con ngựa lộc cộc đi qua cũng có nghe thấy rõ. Hoa Vô Đa duỗi thắt lưng, tâm trạng vô cùng tốt, không biết có phải là do rượu hay không mà bỗng nhiên cười to nói: "Ta đi trước một bước." Rồi cũng không đợi Đường Dạ trả lời, cô vung roi ngựa lên, tự mình giục ngựa phi nước đại, một chút cũng không hề giống kẻ làm a hoàn tí nào...
Đường Đạ thấy bóng dáng cô dần dần đi xa, trầm ngâm một lúc, rồi cũng đuổi theo...
Gió đêm đập bên tai, nhớ tới vẻ mặt khi ngồi lên ngâm châm của Tống Tử Tinh, cô chỉ cảm thấy toàn thân vui sướng. Càng nghĩ càng thấy có chút vênh váo đắc ý, tốc độ phi ngựa của cô vì thế mà ngày càng nhanh hơn. Thấy trước mắt cảnh vật vụt qua thật nhanh, tưởng tượng đến lúc Tống Tử Tinh không thể cưỡi đi nhanh như vậy thì cảm thấy thật thích thú.
Đúng lúc này, không biết vì nguyên do gì mà đột nhiên con ngựa hí lên, "rắc" một tiếng giòn vang, chân trước ngựa đột nhiên bị gãy, Hoa Vô Đa tinh thần hoảng loạn, lại thấy tốc độ phi ngựa quá nhanh, đã không thể ngừng lại được, hơn nữa con ngựa cũng chuẩn bị ngã xuống, nhác thấy đầu sẽ hướng tới đất mà lộn nhào. Cô vội vàng buông tay, định nhún người nhảy lên, nhưng đúng lúc này, lại đột nhiên xuất hiện một cái lưới lớn ngay trước mắt, chuyện xảy ra quá mức đột ngột nên dù Hoa Vô Đa có khinh công cao tới đâu cũng không thể tránh thoát, trong chớp mắt liền bị chiếc lưới khóa chặt, rồi sau đó chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí lên, chiếc lưới cũng bị kéo lôi đi. Chốc lát sau dưới mông Hoa Vô Đa có cảm giác đau như thiêu như đốt, cái mùi vị này, cả đời cô cũng không bao giờ quên...
Cùng lúc đó, trong lùm cây nhảy ra vài tên bịt mặt, hướng về phía Đường Dạ mà tấn công, dưới ánh trăng khắp trời toàn là bụi. Là vôi phấn! Đúng lúc này, chung quanh đám giết người, có một người bay lên trời, chính là Đường Dạ. Chỉ thấy hắn lúc này một thân toàn bụi, hai mắt cũng không mở ra được.
- Chương 1 - Công tử Dực
- Chương 2 - Nam Thư thư viện
- Chương 3 - Đệ tử chân truyền
- Chương 4 - Ta không tắm rửa
- Chương 5 - Người đẹp ta đến đây
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8 - Tai bay vạ gió
- Chương 9 - Đồng tâm hiệp lực
- Chương 10
- Chương 11 - Ai mới là người mộng du
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14 - Giang hồ diễm ngộ
- Chương 15 - Sợ ngươi rồi
- Chương 16
- Chương 17 - Niềm vui tương phùng
- Chương 18 - Thông minh bị thông minh lầm
- Chương 19 - Quả lê mê người
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22 - Thật là phiền quá đi
- Chương 23 - Món ngon hấp dẫn
- Chương 24 - Vẫn cứ như lúc trước
- Chương 25 - Phượng bích hoàng nguyệt
- Chương 26 - Cái yếm tung bay
- Chương 27 - Thì ra có thể như vậy
- Chương 28 - Trường lăng nhất vũ công tử túy
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Phong cuồng nhất tiếu
- Chương 32 - Tuyệt đối không thể cười
- Chương 33 - Lén gặp người tình
- Chương 34 - A hoàn của Đường Dạ
- Chương 35 - Lời mời của Lý Xá
- Chương 36 - Nửa thật nửa cười
- Chương 37 - Đúng là có chút đau
- Chương 38 - Thật giả Phương Nhược Hề
- Chương 39
- Chương 40 - Cưỡi ngựa chạy trên núi
- Chương 41 - Ai làm rung động lòng ta
- Chương 42 - Ái tình khó giải
- Chương 43 - Tình cảm của Lý Xá
- Chương 44 - Chân gà rồi lại chân gà (1)
- Chương 45 - Chân gà rồi lại chân gà
- Chương 46 - Tình hình có vẻ tệ
- Chương 47 - Khác nhau một trời một vực
- Chương 48 - Đại hôn ở Lạc Dương
- Chương 49 - Khách không mời mà đến
- Chương 50 - Vướng bận trong lòng
- Chương 51 - Liều mình vì nghĩa
- Chương 52 - Tỏ tình dưới trăng
- Chương 53 - Căn nhà nhỏ trong rừng trúc
- Chương 54 - Đuổi theo
- Chương 55 - Hồi kinh
- Chương 56 - Từ nay là người lạ
- Chương 57 - Đến tột cùng là ai
- Chương 58 - Kỳ phùng địch thủ
- Chương 59 - Rời đi kinh xa
- Chương 60 - Mới tới Giang Nam
- Chương 61 - Thiên hạ loạn
- Chương 62 - Gặp phải hoa đào nát
- Chương 63 - Lần đầu vào Tống gia
- Chương 64 - Huynh đệ cả đời
- Chương 65 - Bảo trọng
- Chương 66 - Ung dung trả lời
- Chương 67 - Tình thâm ý trọng
- Chương 68 - Rút dây động rừng
- Chương 69 - Trần Đông Diệu chết
- Chương 70 - Nhược điểm của Ngụy Thiên
- Chương 71 - Nhớ chàng
- Chương 72 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 73 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 74 - Kẻ sỹ vì tri kỷ
- Chương 75 - Sống hay chết
- Chương 76 - Nhìn ngắm núi sông
- Chương 77 - Kiếp sau rất mờ mịt
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83 - Kết thúc