Chương 36 - Nửa thật nửa cười
Lý Xá thấy Hoa Vô Đa nói vậy liền nổi lên chút hứng thú, nói: "Đầu tháng mười đại ca Lý Khảng của tại hạ sẽ cùng tỷ tỷ Phương Nhược Vy của Phương cô nương thành thân, giờ tại hạ xin thay mặt đại ca kính mời Đường huynh tới tham dự hôn lễ, cũng có thành ý mời Phương cô nương đây và Đường huynh có thể ở lại Lý phủ mấy ngày, để Xá tận tâm làm tròn cương vị chủ nhà."
Hoa Vô Đa không nói gì, liếc mắt nhìn Đường Dạ một cái, Đường Dạ nói: "Hôn lễ ta sẽ đi, nhưng không thể ở lại Lý phủ."
Lý Xá cười, cũng không ép buộc, chỉ nói: "Đường huynh chắc có chuyện không tiện nói, Xá cũng không miễn cưỡng làm gì, chỉ mong Phương cô nương lúc rảnh có thể thường xuyên đến Lý phủ chơi."
Hoa Vô Đa thấy Đường Dạ đồng ý tham dự hôn lễ, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bất an. Sống với hắn được mấy ngày rồi, cô biết Đường Dạ không phải là người thích đi góp vui, hắn làm bất cứ chuyện gì đều có lý do riêng. Vậy tại sao hắn lại đồng ý tham dự hôn lễ của tỷ tỷ cô? Chẳng lẽ hắn thật sự nể mặt Lý gia ư? Nhưng rốt cuộc vì sao hắn nhất định phải bắt cô giả làm a hoàn bên cạnh hắn? Hoa Vô Đa nghĩ mãi không ra. Lúc này nghe được Lý Xá hỏi, cô liền thuận miệng nói: "Không thành vấn đề, miễn là có rượu cùng món ăn ngon, ta nhất định sẽ đi."
Nghe vậy, Lý Xá mỉm cười, thoáng liếc nhìn Đường Dạ, thấy hắn không có ý kiến gì về lời nói của Hoa Vô Đa, thái độ hoàn toàn không giống lối đối xử của chủ tử với a hoàn...
Trước khi đi, Lý Xá còn đem toàn bộ rượu tặng lại cho Hoa Vô Đa, cô bề ngoài ra vẻ đoan trang hiền thục nhận lấy, thật ra bên trong đã sớm muốn nhảy cẫng lên ăn mừng...
Trên đường trở về, ba người cũng không đi cùng nhau, cuối cùng Đường Dạ cũng trở về làm người không làm chim thú nữa, mang Hoa Vô Đa lên thuyền trở về thành Lạc Dương.
Con thuyền nhỏ tùy sóng đong đưa, cơn mưa ngày càng nặng hạt làm ảnh hưởng đến tâm tình phiêu đãng của người đang ngồi trong thuyền kia. Ở bên trong, Đường Dạ lấy tiêu ra, nhẹ nhàng dùng khăn tay lau lau một chút, rồi sau đó đặt ở bên môi cất tiếng thổi. Hai bên bờ rừng núi bao quanh, có lẽ do bởi trời mưa nên sương mù bốc hơi lên tựa khói sóng mênh mông trên mặt hồ, mưa rơi làm con thuyền nhỏ bập bềnh trôi dạt. Trong khoang thuyền truyền ra tiếng tiêu du dương say mê lòng người, vậy mà trong khoang lại có một người nghe xong tiếng tiêu động lòng thế kia lại lăn đùng ra ngủ, trong ngực còn ôm mấy bình rượu Lý Xá tặng, dáng vẻ cẩn thận y như sợ lúc ngủ bị người khác trộm mất...
Tiếng tiêu quanh quẩn núi rừng, vạng vọng đâu đây tiếng cầm song hợp phát ra từ một con thuyền hoa, không biết người nào đang đàn, lại có người phong lưu nọ thấy cảnh tượng thơ mộng thế này cũng góp vui đôi ba câu hát:
"Hồng nhan tri kỷ bên mình
Tiếng ca say đắm chứa chan lòng người
Nét hồng son sắc mê say
Dịu dàng người đã đi vào lòng ta."
Lạc Dương có rất nhiều danh sĩ phong lưu, các văn nhân nhã sĩ gặp nhau thấy cảnh núi sông thì hứng chí đánh đàn ca hát, trông ra quả thực là tao nhã, tuy rằng lời nói rõ ràng có chút phong lưu, nhưng cũng không thể coi là mạo phạm, với lại Đường Dạ cũng là người trong giang hồ, không quan tâm tới những việc vặt vãnh nên đối với chuyện này cũng chẳng để ý...
Nghe thấy tiếng hát, Đường Dạ buông tiêu, trầm ngâm đôi chút rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua cô nàng đang ngồi mà cũng ngủ được, cái điệu thoải mái tự nhiên thấy ớn kia khiến hắn khẽ chau mày...
Lạnh nhạt thu hồi trường tiêu, Đường Dạ quay đầu đi, xuyên qua màn mưa nhìn về phía trước con thuyền, chỉ thấy núi non cùng cây rừng trùng điệp xanh mướt, xa xa có con thuyền đang bập bềnh trôi dạt trên hồ, lại vì sương mù nên nhìn không rõ lắm, nhưng lại có thêm vài phần sương khói mờ ảo, dăm ba chút ý thơ, không khỏi nhẹ giọng ngâm nga:
"Núi non trùng điệp muôn ngàn cánh buồm,
Nửa thật nửa cười nghe người đùa vui,
Núi sông vạn dặm thấy sao buồn mãi
U sầu lắng đọng trong lòng khôn nguôi."
Nếu giờ phút này Hoa Vô Đa mà có tỉnh lại, nhất định sẽ há hốc mồm đơ ngay tại chỗ luôn, Đường Dạ lại xuất khẩu thành thơ một lần nữa, mà lại còn đang có tâm trạng không tệ nữa chứ. Thật đáng tiếc, cái bệnh vừa nghe thấy tiếng nhạc nhẽo vang lên là lại buồn ngủ của Hoa Vô Đa đúng là tật xấu khó sửa. Mỗi lần Đường Dạ thổi tiêu, chỉ cần có Hoa Vô Đa ở đó, nhất định trình diễn một câu thành ngữ: đàn gảy tai trâu...
Sẩm tối, tại Lý phủ thành Lạc Dương...
Lý Xá lấy bức thư cột trên đùi chim bồ câu đưa tin ra, mở ra chỉ thấy trên đó viết: có phải người thật không?
Lý Xá suy nghĩ một lát, lấy ra một cây bút, viết: không biết. Sau đó, hắn buộc thư vào bồ câu thả đi.
Xế chiều ngày hôm đó Vô Đa mới cùng Đường Dạ trở lại quán trọ, có một người ở đó chờ Đường Dạ đã lâu.
Hoa Vô Đa nằm mơ cũng không nghĩ tới thực sự có người ăn gan hùm tim báo mới cam đảm dám tới cửa khiêu chiến với Đường Dạ, biệt danh của hắn gọi là Đại hổ trong Tam hổ Lạc Dương. Ngay lúc Hoa Vô Đa đang muốn ôm bụng cười trộm một phen, thì đã thấy tên kia cười to một tiếng, sau đó đứng trước mặt mọi người mà cởi hết quần áo, cười đến phát điên chạy đi. Xem chừng lành ít dữ nhiều rồi, Hoa Vô Đa thở dài mãi không thôi, sau đó nghĩ lại mà thấy sợ, chính mắt cô từng thấy Đường Dạ hạ độc phong cuồng nhất tiếu, lúc ấy ở trong núi, hai người ở phái Thanh Thành kia đã chết, không biết Đại hổ này có thể còn sống được nữa hay không? Dù sao lúc trước cô làm cho một đám nhóc ăn xin đến quấy rối Đường Dạ mà hắn vẫn chưa hạ sát thủ, cô thấy hắn cũng không phải là người hay giết người lung tung...
Đường Dạ điềm tĩnh cho phép người kia rời đi, chung quanh dân chúng đến xem đều chỉ trỏ nói Đại hổ điên rồi, nhưng trong đó cũng có ít nhân sĩ giang hồ nhận ra Đường Dạ, sắc mặt khẽ biến đổi. Hoa Vô Đa âm thầm sinh nghi, từ đầu đến cuối cô cũng chưa nhìn thấy Đường Dạ ra tay hạ độc phong cuồng nhất tiếu với người nọ, rốt cuộc là hắn làm khi nào? Ở bên người Đường Dạ như vậy mà cô vẫn không thấy rõ hắn phóng độc ra như thế nào, Đường Dạ thật đáng sợ... điều này khiến cô kinh sợ mãi không thôi. Đêm đó nước rửa chân cô mang đến cho hắn cũng đặc biệt cẩn thận, một giọt cũng không rơi ra...
Tối hôm đó, Hoa Vô Đa ngủ đã lâu, chợt nghe thấy sát vách có tiếng kêu khác thường, vội vàng đứng dậy ra ngoài cửa xem...
Đêm nay là mười lăm, trăng tròn như cái đĩa, chiếu rọi cả sân viện, cũng không thấy gì kỳ lạ, sát vách là phòng của Đường Dạ, bên trong tối đen như mực, không có ánh đèn, hình như có tiếng người đang đau khổ than nhẹ. Hoa Vô Đa đang do dự có nên đi vào hỏi thăm một chút hay không, đã thấy có hai người đàn ông cao lớn từ ngoài tường bay vào trong viện, dẫn đầu là một người mặc y phục có quấn da hổ quanh lưng, tay cầm chiếc chùy có xích, nhìn thấy Hoa Vô Đa liền lớn tiếng hỏi: "Đường Dạ đang ở đâu?"
Hoa Vô Đa không hề có chút cốt khí chỉ chỉ cánh cửa phòng sau lưng, lập tức tiết lộ chỗ ở của Đường Dạ, điển hình cho mấy tên chết nhát.
Hai gã đàn ông cũng không thèm để tâm đến cô nàng Hoa Vô Đa "chân yếu tay mềm" này vào trong mắt, nhưng vẫn không dám tiến lên tìm Đường Dạ, gã cầm chùy xích sắt kia đập vào cửa phòng quát: "Đường Dạ, ngươi mau lăn ra đây!"
Người đàn ông tay cầm kiếm tiến lên bóp bóp bả vai gã cầm chùy, ý bảo hắn bình tĩnh một chút chớ có nóng vội, bước tới một bước, có chút kính cẩn chắp tay cúi đầu nói với cửa phòng Đường Dạ: "Hai người tại hạ là Nhị hổ Triệu Phương Niên và Tam hổ Diêu Chính Xuân trong Tam hổ Lạc Dương, đêm khuya thế này đến quấy rầy Độc vương công tử là do muốn thỉnh cầu công tử đưa thuốc giải cho đại ca ta. Mong Đường công tử hãy nể tình Tam hổ chúng ta cũng có chút tiếng tăm trong giang hồ, trong nhà đại ca ta trên có phụ mẫu, dưới còn có vợ con mà tha mạng cho hắn. Tam hổ Lạc Dương bọn ta nhất định sẽ cảm kích ơn cứu mạng của Đường công tử mãi không thôi, xin hứa cả đời chỉ cần nghe nói công tử đang ở đâu thì sẽ cách đó ba dặm mà cung kính dâng hương."
Hoa Vô Đa nghe vậy âm thầm gật đầu, Nhị hổ nghe vậy có phần tức giận, thấy Tam hổ tha thiết nhìn hắn như xin đừng gây chuyện, rốt cuộc cũng chỉ "hừ" một tiếng rồi không hề nói câu nào..
Cửa mở, Đường Dạ từ bên trong lặng lẽ đi ra, dưới ánh trăng, Hoa Vô Đa thấy rõ hắn, âm thầm giật mình...
Cô còn nhớ rõ đêm yến hội ở Tấn vương phủ đó, lần đầu nhìn thấy Đường Dạ, một thiếu niên có làn môi mỏng tím ngắt, sắc mặt tái nhợt, vì đối lập với sự tươi sáng vui vẻ nên ở đại điện nên khi mọi người nhìn thấy hắn còn tưởng rằng mình nhìn thấy quỷ, nhưng khi lần thứ hai gặp lại hắn cô lại thấy có sự khác biệt rất lớn. Mà đêm nay, khi Đường Dạ xuất hiện trước mặt cô, trên mặt không hề có một tia huyết sắc, đôi môi màu tím bạc biến thành đen sẫm, ánh mắt u ám như đang phải chịu đựng một điều gì đó, mặc một thân hắc y, ánh trăng le lói chiếu vào mặt hắn, thoạt nhìn trông thật kinh khủng... Trong lúc vô ý, Hoa Vô Đa thấy được ngón tay dưới ống tay áo Đường Dạ hơi hơi run rẩy, bỗng nhiên hiểu ra được điều gì...
Đường Dạ nhìn thoáng qua Hoa Vô Đa, đưa ngón tay run rẩy thu sâu vào trong tay áo...
Nhị hổ không nhẫn nại được quát thẳng vào mặt Đường Dạ: "Mau giao thuốc giải ra đây!"
Đường Dạ lạnh lùng nhìn đối phương, đã thấy hắn không thể kiềm chế nổi, gào to vung chùy sắt ném về phía Đường Dạ. Chắc là Nhị hổ và Tam hổ đã chuẩn bị kỹ nên cả người được bao bọc kín mít, trên mặt còn mang theo mặt nạ bảo hộ, hơn nữa Nhị hổ đã từng ở quân đội nên hắn hiểu rõ, đối phó với một người có sở trường dùng độc như Đường Dạ thì đây chính là phương pháp tốt nhất...
Ngay trong lúc cái chùy sắp nện xuống đầu Đường Dạ, một chuyện kỳ lạ xảy ra, chùy sắt bỗng nhiên chuyển hướng, dây xích bỗng trở nên mềm xèo, cái chùy lập tức như mất đi hết sức lực, ngược lại còn đập sang bên Tam hổ. Tam hổ nhảy lên né tránh chùy sắt, liếc mắt nhìn sang phía Hoa Vô Đa.
Lúc này, dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp kiều diễm như hoa đứng trước mặt Đường Dạ, nở một nụ cười thanh tú nói: "Trời cũng đã tối rồi, công tử nhà ta muốn đi nghỉ ngơi, vừa lúc tinh thần ta đang tốt, muốn hoạt động cho giãn gân giãn cốt một chút, chi bằng chúng ta đánh một trận nha. Đại miêu ngã bệnh, Nhị miêu, Tam miêu cùng lên đi."
Đại miêu, Nhị miêu, Tam miêu?
Nhị hổ, Tam hổ nghe vậy nét mặt liền thay đổi tắp lự, Nhị hổ hét lớn một tiếng: "Hôm nay tao phải cho con nhãi miệng còn hôi sữa như mày biết Nhị hổ tao lợi hại cỡ nào!" Gào thét một tiếng, hắn vung chùy lên định đập về phía Hoa Vô Đa, đáng tiếc không thể kéo lên nổi. Nhìn kỹ, ở chính giữa dây xích đã bị một sợi tơ mảnh quấn quanh, đầu kia của sợi tơ này đang nằm trong tay Hoa Vô Đa. Đang lúc hắn kinh ngạc tự hỏi sợi tơ này là vật gì vậy, trông mỏng manh nhưng vô cùng cứng cáp, thì đã thấy Hoa Vô Đa giơ giơ sợi tơ trong tay lên khoe nói: "Nhị miêu, sức đâu mà yếu xìu vậy hả? Bộ chưa ăn cơm tối à?"
Nhị hổ bị trêu tức đến nỗi lông mày đều dựng đứng lên. Tam hổ không một chút do dự dùng kiếm chặt đứt sợi tơ đang quấn trên dây xích kia, lúc chặt nó hắn tin rằng sẽ đứt ngay, nhưng khi kiếm trên tay chúi xuống đất, hắn mới phát hiện sợi tơ mềm mại kia có thể co duỗi được. Kiếm của hắn bổ xuống trông như đã chặt đứt ra hai mảnh song lại không thể đứt được, không khỏi thấy sợ hãi. Một kiếm chưa đứt, tâm tư Tam hổ xoay chuyển cực nhanh, không chút do dự, quay người lại rút kiếm hướng về Hoa Vô Đa, Hoa Vô Đa chạy chạy bay bay giữa hai người, vui cười thản nhiên, nhàn hạ...
Mấy chiêu qua đi, trong lúc đánh nhau Hoa Vô Đa mới phát hiện ra Đường Dạ đã đi thẳng vào phòng, xem như chuyện không liên quan đến mình, còn đóng cửa phòng lại nữa chứ. Nghĩ đến mình ở ngoài này liều mạng vì hắn, trong lòng cô bỗng nhiên có chút buồn bực, thấy mình như thể ăn no rửng mỡ vậy ...
Trải qua giao đấu, Hoa Vô Đa đã bỏ qua cho họ rất nhiều lần, chưa từng làm thương hại đến hai người này. Tam hổ đột nhiên thu lại trường kiếm, ngăn lại Nhị hổ đang muốn xông lên đánh tiếp rồi nói: "Cô nương võ nghệ cao cường như vậy, chẳng lẽ đúng như lời giang hồ đồn đại chính là a hoàn của Đường Dạ, cũng là nhị tiểu thư Phương Nhược Hề của Phương gia ở Kim Lăng ?"
Hoa Vô Đa trợn mắt nhìn, không thừa nhận cũng không phủ nhận...
Lúc này Nhị hổ đột nhiên bổ vào một câu: "Hóa ra mày chính là con nhãi bị Đường Dạ vứt bỏ, hiện giờ còn cam tâm tình nguyện làm một con a hoàn thấp hèn cho hắn đó hả?!"
Hoa Vô Đa nhướng mày, lần đầu tiên có người đứng trước mặt nói thế với cô, ánh mắt lập tức phát ra tia lạnh lẽo.
Tam hổ vội hỏi: "Nhị ca, đừng vội nói thế với Phương cô nương, Phương cô nương xuất thân danh môn, chắc hẳn phải có điều khó nói mới có thể chịu oan ức ở cạnh Đường Dạ."
Những lời này nói trúng tâm tình của Hoa Vô Đa, đúng là cô có điều khó nói mà, nỗi oan ức trong lòng cô dần dâng lên. Hai người này kẻ xướng người họa, càng nói cô càng thấy ghét, nhưng hiện giờ với thân phận đặc biệt này, chỉ đành giả bộ không biết chuyện gì chứ sao, không nói nhiều nữa: "Không đánh? Ta đi ngủ." Không thèm để ý nữa, Đường Dạ, ngươi tự đi mà giải quyết việc của ngươi đi...
Nói xong, cô xoay người đang muốn đi..
Tam hổ ngăn cô lại rồi nói: "Phương cô nương, hai người tại hạ đến đây cũng không hề có ý muốn mạo phạm, thật chỉ muốn xin thuốc giải cho đại ca, nhờ Phương cô nương nói giúp với Đường công tử. Tại hạ biết võ công không địch lại cô nương, càng không địch lại với Đường công tử, nhưng xin cô hãy vì chuyện kết thân của Phương gia và Lý gia mà nể mặt, Lý gia và Tam hổ Lạc Dương chúng ta rất có giao tình, mong cô xem xét những lời tại hạ vừa nói."
Nếu Hoa Vô Đa đúng là Phương Nhược Hề giả, vậy mấy lời vừa rồi đương nhiên như gió thoảng bên tai, nhưng dù sao cô cũng là Phương Nhược hề thật, lại gặp tình hình cổ quái này, không thể biểu hiện ra ngoài, cô căn bản không muốn xen vào việc này. Đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện, ánh mắt liền liếc ngang, âm thầm cười, tranh thủ xoay người nói: "Dược liệu làm ra loại thuốc giải kia rất đắt tiền, hơn nữa quy trình làm ra lại vô cùng gian nan vất vả, giá trị quả thực rất đáng cân nhắc!" Hoa Vô Đa giơ năm ngón tay ra trước mặt Tam hổ.
Tam hổ vội hỏi: "Năm nghìn lượng?" !
Hoa Vô Đa kéo năm ngón tay ra rồi hơi rụt lại một chút, vừa định nói năm trăm lượng, lại nghe Tam hổ nói: "Không thành vấn đề, hai huynh đệ ta lập tức trở về mang tới cho cô nương."
Vừa nghe đến tiền, Hoa Vô Đa hai mắt sáng lên, nhưng vẫn nghiêm giọng nói: "Có thể đưa thuốc giải hay không còn phải xem ý của công tử nhà ta, ta chỉ có thể tận lực hỗ trợ mà thôi."
Nhị hổ cười nhạt, Tam hổ nói: "Đa tạ cô nương đã chịu ra tay giúp đỡ, nếu như có thể cứu được tính mạng của đại ca ta, Tam hổ ta còn muốn hậu tạ cô nương."
Hoa Vô Đa nghiêm trang nói: "Nhị tiểu thư Phương Gia ta đời nào thèm đem mấy ngàn lượng kia để vào trong mắt, giúp các ngươi chẳng qua vì Lý gia cùng các ngươi có quan hệ thân tình, nên ta mới đồng ý hỗ trợ thôi, cái mạng của tên Đại hổ kia cuối cùng có cứu được hay không còn phải xem ý công tử nhà ta nữa."
Tam hổ gật đầu nói đúng.
Hoa Vô Đa nói những lời này không hề có chỗ sơ hở nào. Tam hổ trong mắt thấy có tia hy vọng, liền cùng Nhị hổ trở về lấy tiền.
Nhị hổ, Tam hổ đi rồi, Hoa Vô Đa nhìn cửa phòng Đường Dạ do dự một lúc lâu, nghĩ muốn đẩy cửa vào nhưng lại không dám. Ghé mắt vào khe cửa nhìn trộm, cô chỉ thấy trong phòng tối đen như mực, cái gì cũng không thấy, càng muốn nhìn rõ hơn, nhưng không nghĩ tới cửa chỉ khép hờ, nên khi mới dùng lực một chút liền vang lên tiếng kẽo kẹt nặng nề. Hoa Vô Đa giật mình, đứng đó cũng không được mà lui đi cũng chả xong. Từ lúc cánh cửa mở ra, cô có thể nhìn thấy Đường Dạ đang ngồi trên giường, hình như thân người không khống chế được mà hơi hơi co giật. Tình hình này làm cho Hoa Vô Đa cảm thấy hoảng sợ, Đường Dạ cũng biết là cô ở bên ngoài nhìn lén, mở mắt nhìn cô một cái. Hoa Vô Đa thấy rõ nét mặt nín nhịn đau đớn của hắn, Đường Dạ nhắm hai mắt lại, sắc mặt tái nhợt như quỷ hòa vào ánh trăng le lói trong phòng trông quả thực đáng sợ. Đáng lẽ cô nên xoay người bước ra ngoài mới phải, nhưng ngay chính bản thân Hoa Vô Đa cũng không hiểu mình vì lý do gì mà lại tiến đến gần hắn, cô đi thật chậm, không chút che giấu mình đang tới gần, Đường Dạ lại mở to hai mắt, lạnh lùng nhìn cô. Cô ngồi ở bên giường, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: "Rất khó chịu đúng không?" Đường Dạ cũng không trả lời cô. Cô lo lắng di chuyển một chút, lại nói: "Ta giúp ngươi." Nói rồi, cũng không thèm để ý hắn có đồng ý hay không, đem hai tay đặt lên huyệt đạo của hắn, đem nội lực cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong thân thể của hắn. Đường Dạ kháng cự một chút, liền bị nội lực của cô chặn lại...
Sau nửa canh giờ, Đường Dạ không hề co giật nữa, cơ thể từ từ thả lỏng, Hoa Vô Đa mới buông tay ra, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, lẩm bẩm nói: "Đừng nói là lại trúng thêm loại độc gì nữa nha!"
Đường Dạ điều chuyển lại nội lực, nghe được âm thanh của cô liền nói: "Không có." Chẳng biết có phải do quá mức suy yếu hay không mà thanh âm lúc nào cũng lạnh như băng của hắn lúc này có vẻ mềm nhẹ hơn đôi chút...
Hoa Vô Đa như được khích lệ, nhân lúc Đường Dạ còn đang suy yếu, thoạt nhìn cảm thấy dễ đối phó, liền đánh bạo thăm dò nói: "Tam hổ đưa ra năm nghìn lượng để mua thuốc giải của Phong cuồng nhất tiếu." Một câu nói gọn gàng dứt khoát, không chút quanh co giấu diếm, một lúc lâu sau, lại nghe Đường Dạ nói: "Hắn đã chết."
Nghe vậy, Hoa Vô Đa rốt cuộc nói không nên lời, trong lòng thầm nghĩ, vừa nãy nội lực xem như uổng phí rồi...
Hoa Vô Đa chưa từng để ý đến, trên ngón tay Đường Dạ hiện lên một luồng sáng...
Bận bịu suốt cả một đêm, không biết có phải do lo lắng Nhị hổ, Tam hổ đến gây sự hay không, mà lúc Hoa Vô Đa quay về phòng ngủ, trong lúc ngủ mơ, mơ thấy mình với Nhị hổ cứ đánh nhau không ngừng nghỉ. Nhị hổ cười nhạo cô đường đường là nhị tiểu thư của Phương gia lại đi làm a hoàn của Đường Dạ, hầu hạ hắn mang nước rửa chân, thế là cô nổi giận mở miệng sốt ruột nói: "Không phải, ta họ Hoa tên Vô Đa, tuy rằng đúng là làm a hoàn, nhưng cũng không phải là Phương Nhược Hề gì đó. Từ lúc công tử cùng Phương gia hủy hôn, hắn đối với Phương cô nương ngày nhớ đêm mong, ta làm a hoàn sợ công tử thương nhớ quá thành ra gây họa, đành phải giả trang thành bộ dạng này của nàng, an ủi làm cho công tử đỡ phải khổ sở trong nỗi tương tư, không tin thì ngươi xem."
Hoa Vô Đa bỗng nhiên lấy tay kéo mặt nạ trên mặt mình xuống, lộ ra dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, khiến cho ánh mắt tên Nhị hổ thô thiển kia sáng quắc lên, để lại trên đất một vũng nước miếng, mắng to tên Đường Dạ thật thấp hèn. Hoa Vô Đa đắc ý cười liên tục, bỗng nhiên tỉnh lại, một bên gò má đầy nước miếng, thì ra là cô đang mơ...
Ngày tiếp theo, quả nhiên Hoa Vô Đa nghe nói Đại hổ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Đêm đó, Đường Dạ vẫn như xử sự như chưa hề có việc gì xảy ra ngồi trên nóc nhà thổi tiêu. Hoa Vô Đa lắng nghe, cảm thấy lạnh cả người...
Lại một ngày nữa trôi qua. Sáng sớm, Hoa Vô Đa còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ mang nước rửa mặt đến phòng của Đường Dạ, chợt nghe có tiếng gõ cửa, nghĩ là tiểu nhị mang đồ ăn sáng đến, cô một tay bê chậu nước rửa mặt, một tay che miệng ngáp bảo tiểu nhị cứ mở cửa ra. Khi cửa mở, ngoài người mang cơm đến còn có một người nữa, cơn buồn ngủ của cô tiêu tan ngay lập tức, không, phải nói là tỉnh táo gấp trăm lần mới đúng..
Mái tóc người nọ được búi bằng một thanh ngọc quan, một thân áo trắng, thắt lưng màu lam treo ngọc bích, vẻ ngoài lạnh nhạt thanh nhã, nhưng khi nhìn rõ liền hiển hiện ra một khí thế bức người, hình như đang đi ngang qua, nghe tiếng mở cửa, cũng quay đầu nhìn về đây, ánh mắt cười như không cười kia hình như đã được trời sinh sẵn, càng tăng thêm nét văn nhã quý khí của một quý công tử, nhưng trong mắt Hoa Vô Đa, đó như thể mới sáng ra mà gặp phải quỷ vậy. Nhất thời giật mình, cô quên béng mất tay của mình còn đang bê cái chậu rửa mặt, thế là cái chậu rơi loảng xoảng trên đất, làm cô sợ đến mức nhảy dựng lên, không chỉ có thế, giày thêu và mép váy của cô cũng bị ướt lây luôn.
Gã sai vặt đưa cơm cũng bị cô làm cho hoảng sợ, nhìn vẻ mặt như gặp phải quỷ của cô, theo ánh mắt nhìn về phía công tử áo trắng, không biết là nói cho cô nghe hay cho chính mình nghe mà lại lầm bẩm: "Đây không phải Tống công tử mới đến Nam viện à? Trông cũng bình thường mà!"
Lúc này, Đường Dạ cũng mở cửa ra, thoạt nhìn cũng không có gì kỳ lạ, dĩ nhiên sắc mặt so với hai ngày trước có chút khác hẳn. Lúc này giương mắt nhìn Hoa Vô Đa đang nhếch nhác trước cửa, lại theo ánh mắt của cô mà thấy được Tống Tử Tinh đang ở bên ngoài...
Tống Tử Tinh cũng nhìn thấy Đường Dạ...
Đúng lúc này, chợt nghe có một tiếng "Cạch" vang lên, Hoa Vô Đa nặng nề đem cửa đóng lại, ngăn cách ánh mắt với Tống Tử Tinh bên ngoài.
Bạn Đa, bạn thấy bạn Tinh là trốn như trốn quỷ vậy =))~~
- Chương 1 - Công tử Dực
- Chương 2 - Nam Thư thư viện
- Chương 3 - Đệ tử chân truyền
- Chương 4 - Ta không tắm rửa
- Chương 5 - Người đẹp ta đến đây
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8 - Tai bay vạ gió
- Chương 9 - Đồng tâm hiệp lực
- Chương 10
- Chương 11 - Ai mới là người mộng du
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14 - Giang hồ diễm ngộ
- Chương 15 - Sợ ngươi rồi
- Chương 16
- Chương 17 - Niềm vui tương phùng
- Chương 18 - Thông minh bị thông minh lầm
- Chương 19 - Quả lê mê người
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22 - Thật là phiền quá đi
- Chương 23 - Món ngon hấp dẫn
- Chương 24 - Vẫn cứ như lúc trước
- Chương 25 - Phượng bích hoàng nguyệt
- Chương 26 - Cái yếm tung bay
- Chương 27 - Thì ra có thể như vậy
- Chương 28 - Trường lăng nhất vũ công tử túy
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Phong cuồng nhất tiếu
- Chương 32 - Tuyệt đối không thể cười
- Chương 33 - Lén gặp người tình
- Chương 34 - A hoàn của Đường Dạ
- Chương 35 - Lời mời của Lý Xá
- Chương 36 - Nửa thật nửa cười
- Chương 37 - Đúng là có chút đau
- Chương 38 - Thật giả Phương Nhược Hề
- Chương 39
- Chương 40 - Cưỡi ngựa chạy trên núi
- Chương 41 - Ai làm rung động lòng ta
- Chương 42 - Ái tình khó giải
- Chương 43 - Tình cảm của Lý Xá
- Chương 44 - Chân gà rồi lại chân gà (1)
- Chương 45 - Chân gà rồi lại chân gà
- Chương 46 - Tình hình có vẻ tệ
- Chương 47 - Khác nhau một trời một vực
- Chương 48 - Đại hôn ở Lạc Dương
- Chương 49 - Khách không mời mà đến
- Chương 50 - Vướng bận trong lòng
- Chương 51 - Liều mình vì nghĩa
- Chương 52 - Tỏ tình dưới trăng
- Chương 53 - Căn nhà nhỏ trong rừng trúc
- Chương 54 - Đuổi theo
- Chương 55 - Hồi kinh
- Chương 56 - Từ nay là người lạ
- Chương 57 - Đến tột cùng là ai
- Chương 58 - Kỳ phùng địch thủ
- Chương 59 - Rời đi kinh xa
- Chương 60 - Mới tới Giang Nam
- Chương 61 - Thiên hạ loạn
- Chương 62 - Gặp phải hoa đào nát
- Chương 63 - Lần đầu vào Tống gia
- Chương 64 - Huynh đệ cả đời
- Chương 65 - Bảo trọng
- Chương 66 - Ung dung trả lời
- Chương 67 - Tình thâm ý trọng
- Chương 68 - Rút dây động rừng
- Chương 69 - Trần Đông Diệu chết
- Chương 70 - Nhược điểm của Ngụy Thiên
- Chương 71 - Nhớ chàng
- Chương 72 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 73 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 74 - Kẻ sỹ vì tri kỷ
- Chương 75 - Sống hay chết
- Chương 76 - Nhìn ngắm núi sông
- Chương 77 - Kiếp sau rất mờ mịt
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83 - Kết thúc