Gửi bài:

Chương 34 - A hoàn của Đường Dạ

Là người đều có thể nhận ra được, Đường Dạ đang rất tức giận...

Bầu không khí lúc này yên ắng một cách lạ kỳ, Hoa Vô Đa xấu hổ cười hè hè một tiếng, rút lại ngón tay đang chỉ vào Đường Dạ, trong lòng chột dạ không thôi nhưng ngoài miệng vẫn biện giải: "Thật ra ta muốn nói rằng, nếu làm một nữ nhân, Đường công tử khẳng định không bằng ta!" Những lời này là nói với Đường Dạ, nhưng khi thấy vẻ mặt hắn chuyển từ đang không vui thành rất-rất-rất là không vui, cô vội quay đầu nói với cô gái đang đứng trong hồ nước: "Thật ra ta thấy nữ nhân thích nữ nhân là chuyện hết sức bình thường mà, cô nói có đúng không?"

Chỉ thấy lúc này cô gái kia sắc mặt trắng bệch, tay đặt trên ngực, dường như bị nội thương nặng thêm chút nữa...

Hoa Vô Đa tuy miệng nói như thế, nhưng thật ra đã lén chuẩn bị sẵn "mười ngón kim hoàn", vốn tưởng rằng Đường Dạ định ra tay với mình, nhưng không ngờ hắn chỉ nói: "Vừa rồi ngươi vừa cười một lần."

Nghe vậy, Hoa Vô Đa ngẩn người ra đó, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi ngẩng đầu nhìn Đường Dạ, vì đang đeo mặt nạ nên sắc mặt cô không biến đổi mấy, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn tiết lộ ra tâm trạng cô lúc này. Ôi mẹ ơi! Sao mình lại có thể quên được chứ, phong cuồng tam tiếu! Độc này vốn dĩ tên là phong cuồng nhất tiếu, nhưng đến phiên cô thì phải sửa lại phong cuồng tam tiếu mới đúng! Thế nên, cô lén sửa lại tên loại độc này. Má ơi, mình tới đây là để lấy thuốc giải mà! Nhớ tới việc này, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, cô bất chấp tất cả, vội vàng kéo tay Đường Dạ nói: "Chúng ta còn lề mề gì nữa!" Sợ Đường Dạ sẽ phản kháng, cô cứ thế túm lấy hắn chạy đi, cứ thế bỏ lại cô gái đang trợn tròn mắt há mồm đứng dưới hồ, cùng Đường Dạ đi mất. May thay, Đường Dạ cũng không có nửa phần giãy dụa mà đi theo cô...

Tới nơi yên tĩnh, Hoa Vô Đa ngoan ngoãn nhanh nhẹn giao mặt nạ ra, rồi nghe thấy Đường Dạ nói với cô: "Đây là thuốc giải của phong cuồng nhất tiếu." Hoa Vô Đa vui sướng đón lấy thuốc giải, do dự một chút rồi cất thuốc giải vào trong quần áo. Sao đó cô lấy hai tay chống thắt lưng, ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, làm chim chóc kinh sợ bay toán loạn. Bây giờ cô chỉ cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều vô cùng thoải mái, suýt tí nữa thì cảm động đến độ rơi nước mắt, cũng chả thèm đếm xỉa đến ân oán trước kia với Đường Dạ nữa, nhưng sau khi nghe được lời tiếp theo của Đường Dạ thì chỉ muốn đè hắn xuống mà đánh một trận tơi bời hoa lá thôi. Đường Dạ vô cùng bình tĩnh nói với cô: "Vừa rồi ngươi mới chạm qua tay ta, đã trúng phải loại đọc Vô pháp tiêu dao(1)."

Hoa Vô Đa nghe thấy vậy, đầu óc mù mịt nhìn về phía Đường Dạ, lại thêm cái gì mà vô pháp tiêu dao nữa đây! Đường huynh, vì cớ gì mà ngươi lại đặt tên cho mỗi loại thuốc độc đều nho nhã như thế, khiến người khác nghe qua mà đều cảm thấy khiếp sợ nha !

Ánh mắt Hoa Vô Đa dại ra, dường như không thể tiếp thu được chuyện vừa rồi trong chốc lát...

Đường Dạ cẩn thận đặt mặt nạ vào trong ngực, liếc mắt nhìn cô một cái, vô cùng bình tĩnh nói: "Độc này rất khó giải, phải vừa uống thuốc vừa châm cứu liên tục trong mười lăm ngày."

Hoa Vô Đa cố gắng kìm nén hỏi: "Người trúng độc này sẽ ra sao?"

Đường Dạ trả lời: "Chất độc sẽ tự lan ra khiến toàn thân người đó ngứa ngáy, gãi cho đến chết."

Hoa Vô Đa vội vàng nhìn về phía cánh tay vừa kéo lấy hắn, quả nhiên phát hiện bắt đầu từ lòng bàn tay men theo cánh tay xuất hiện một mảng đỏ, ẩn dưới cánh tay là vô số các bọc nhỏ màu đỏ, đã bắt đầu thấy ngứa...

Hoa Vô Đa xót xa khẽ hỏi: "Ngươi có thể giúp ta giải độc được không?"

Đường Dạ cũng không có đem hành động quái gở của cô để trong mắt, chỉ lấy ra một viên thuốc nhỏ, đưa tới trước mặt Vô Đa nói: "Đây là viên thuốc giải thứ nhất, ngươi uống vào trước đi."

Hoa Vô Đa cầm lấy, thở sâu, nhìn thuốc giải trong tay không khỏi cười nhạt, rõ ràng loại độc này so với phong cuồng nhất tiếu còn có độc tính mạnh hơn nhiều, buồn cười nhất chính là còn bày đặt gọi cái gì không thể tiêu dao chứ, sao không gọi là gãi ngứa đến chết cho rồi! ?

Đường Dạ lại nói: "Ngươi ngồi xuống, vén ống tay áo lên."

Hoa Vô Đa cũng nhẫn nhịn ngồi xuống vén ống tay áo...

Đường Dạ lấy từ trong lồng ngực một cái bao nhỏ, mở ra, lấy ra trong đó ngân châm để châm cứu, châm vào mấy huyệt đạo ở cánh tay bị trúng độc của cô, màu sắc kỳ lạ dần dần biến mất, chỉ chừa lòng bàn tay vẫn còn màu đỏ sậm...

Hắn lại nói: "Uống thuốc giải vào."

Hoa Vô Đa chỉ biết nghe theo, rồi sau đó nói thật to: "Mười lăm ngày này, mỗi ngày ta đều phải đi theo ngươi!" Giọng điệu quả quyết, cũng không thèm quan tâm đến chuyện Đường Dạ có đồng ý hay không...

Dường như hắn không để ý lắm, chỉ nói: "Có thể, nhưng ngươi phải làm cho ta một chuyện."

Hoa Vô Đa trong lòng sớm đã hiểu rõ, nghe vậy không hề kinh ngạc, chỉ nói: "Chuyện gì?".

Đường Dạ nói: "Giả mạo một người."

"Ai?"

"Nhị tiểu thư của Phương gia ở Kim Lăng, Phương Nhược Hề." Khi Đường Dạ nói vẫn không nhìn về phía Hoa Vô Đa, giọng điệu lạnh nhạt như không có gì khác thường.

Hoa Vô Đa nghe vậy liền ngẩn người, ánh mắt dời từ trong lòng bàn tay đang trúng độc sang phía Đường Dạ, trừng mắt nhìn, rồi sau đó lại trừng mắt nhìn.

Đường Dạ lấy một bức tranh từ trong tay áo ra, đưa cho Hoa Vô Đa nói: "Dịch dung thành cô ta, mười lăm ngày này đi theo ta, làm a hoàn của ta."

Hoa Vô Đa vừa muốn nhận lấy bức tranh, chợt nghe thấy một tiếng "a hoàn", tay cứ như vậy cứng ngắc giữa không trung, con mắt trợn lên tới cực độ, nhìn Đường Dạ cứ như nhìn quái vật. Hắn cũng không để ý tới cô, tự đem bức tranh đặt vào trong tay cô. Hoa Vô Đa vô cùng khổ sở cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi mở bức tranh trong tay ra, thấy rõ người bên trong, lại vô cùng kinh ngạc...

Bức tranh này được vẽ vô cùng sinh động, hẳn là người vẽ tranh này phải có tay nghề rất cao. Hoa Vô Đa liếc qua một cái liền nhận ra người trong tranh quả thật chính là mình dịch dung lúc ở nhà. Chuyện này cũng chẳng có gì, mọi người ở nhà đều thấy qua khuôn mặt dịch dung của cô hết rồi, nhưng điều khiến tâm can Hoa Vô Đa run sợ khôn nguôi chính là, bức tranh vẽ cảnh cô dùng kiếm phóng chết con chim khách trên cây, ngẫm lại thì thấy tư thế kỳ quái này cũng chỉ có mình cô mới làm được. Một màn quen thuộc như thế, khiến Hoa Vô Đa nhìn tranh chợt nhớ lại chuyện xưa, ký ức cô vẫn còn nguyên vẹn. Ngày ấy, trên cây cổ thụ trong viện không chỉ có rất nhiều con chim nhỏ bay tới, mà còn có cả chim khách có thai, rồi lại thêm cả chim én ríu ra ríu rít không ngừng, khiến cô không thể nào chuyên tâm luyện công được, thế là cô quyết chí phải bắn chết mấy con chim nhỏ nướng lên ăn. Cô vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy mình làm ra hằng hà vô số tư thế kỳ quái bắn chết mấy con chim nhỏ trên cây, vừa múa may tay chân vừa vui sướng hát một khúc ca, là một bài hát dân ca Giang Nam do cô tự chế, cứ cho là dân ca Giang Nam đi... Thật ra Hoa Vô Đa cũng không xác định rõ lắm. Sở dĩ chuyện này khiến cô nhớ rõ như vậy là do sau đó nghe nói có người thiếu niên không cẩn thận đang đi đến hồ sen trong viện thì...

Nghĩ đến đây, miệng Hoa Vô Đa hơi hơi run rẩy, thu hồi suy nghĩ, bỗng dưng phát hiện hai tròng mắt đen tuyền của Đường Dạ đang nhìn mình chăm chú, cô vội làm ra vẻ không chút hoang mang thu bức tranh vào trong người...

Lúc này, lại nghe Đường Dạ nói: "Nhanh nhất khi nào thì có thể làm ra mặt nạ?"

"Đêm nay." Hoa Vô Đa nói lời ấy đã ngầm khẳng định rằng mình đồng ý giả mạo nhị tiểu thư Phương gia Phương Nhược Hề rồi...

Đường Dạ nói: "Giờ Tý đêm nay, dịch dung thành người này đến Tây viện."

"Được!" Hoa Vô Đa kiềm chế lòng đang rối loạn trấn tĩnh đáp lời, nhưng vừa mới trả lời đã nhớ ra một chuyện, a hoàn! ?

Nhìn bóng dáng kia đi xa, Hoa Vô Đa cảm thấy buồn bực. Ngẫm lại từ lúc bước chân vào giang hồ đến giờ, cô quyết chí phải trở thành một hiệp nữ giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, nhưng từ đó đến nay đến một chuyện kinh thiên động địa cũng còn chưa làm được, ngược lại còn phải sống trong một cuộc sống bức bách trăm bề. Đầu tiên là làm vệ sĩ cho công tử Dực, nay lại làm a hoàn của Đường Dạ, trên đường còn vì Tống Tử Tinh mà bất đắc dĩ làm kẻ trộm..... Không nói đến thì thôi, chứ nghĩ đến Tống Tử Tinh cô liền tâm phiền ý loạn.....

Ai... cuộc sống thật sự là không dễ dàng a...

Nhìn cánh tay bị trúng độc, Hoa Vô Đa nhịn không được nghiến răng nghiến lợi một phen. Cô thầm nghĩ: Đường Dạ! Nếu lần này giải độc xong, ta nhất định... Nhất định phải!... Đời này kiếp này cũng không muốn gặp lại ngươi!.

Hoa Vô Đa giấu bức tranh rồi chán ngán rời đi...

Bức tranh này ngày mai phải trả lại cho Đường Dạ, tuy rằng cô rất muốn nói với hắn rằng tranh bị cô hủy rồi, nhưng vẫn không có gan làm chuyện đó. Cô nói bóng nói gió muốn biết tại sao hắn lại có bức tranh này, nhưng không có kết quả...

Thật ra mặt nạ Phương Nhược Hề khỏi cần vội vã chế tác làm gì, vì khuôn mặt này cô vốn luôn mang theo...

Giờ Tý đêm ấy, trời không trăng, trong trời đêm tịch mịch chỉ hiện lên vài ngôi sao nhỏ, trên hành lang có một thiếu nữ mặc quần áo hoa, chân đi giày thêu tinh xảo, bước đi thong thả khoan thai, ung dung xuất hiện ở phía Tây uyển...

Cửa Tây uyển bị đẩy nhẹ ra, biết được rằng Đường Dạ đang ở quanh đây khiến cô không khỏi căng thẳng đôi chút.

Trong viện yên tĩnh không có lấy một tiếng động, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không có...

Không chừng đều bị Đường Dạ hạ độc chết hết rồi, Hoa Vô Đa nghĩ thầm trong đầu ...

Gió đêm thổi tới, người dịch dung thành Phương Nhược Hề là Hoa Vô Đa vừa ngẩng đầu lên đã thấy Đường Dạ, tay cầm tiêu đang ngồi trên nóc nhà, mặc một thân hắc y như trước, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cô...

Đối mặt với Đường Dạ đang nhìn mình chăm chú, Hoa Vô Đa kéo kéo góc váy, đứng yên tại chỗ, trông như có chút cung kính nói: "Không biết công tử có gì phân phó?" Nghiễm nhiên đã đóng vai a hoàn, ngoại trừ phong thái có vẻ cao ngạo, ánh mắt và khóe miệng đều có chút tà niệm, may là có màn đêm giấu lấy, không đứng gần thì cũng khó nhìn ra...

Trong bóng đêm, thanh âm của Đường Dạ giống như từ trên trời truyền xuống, mang theo sự sâu thẳm khó đoán, lại chỉ có bốn chữ: "Nghe ta thổi tiêu."

Hoa Vô Đa ngây người một chút, liếc mắt nhìn lại, thấy Đường Dạ hoàn toàn không có chút ý nói đùa. Nói thật, vẻ mặt Đường Dạ nói đùa không chừng ngay cả quỷ cũng chưa từng thấy qua. Hoa Vô Đa cũng không trông chờ vào việc nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Đường Dạ, nhưng cô vẫn thấy có chút không tin hỏi lại: "Nghe ngươi thổi tiêu á?"

Đường Dạ không nói nhiều lời...

Hoa Vô Đa thu lại ánh nhìn thoạt trông có chút ngu ngơ về, bay đến trên mái hiên, ngồi xuống sau Đường Dạ một chút...

Đêm hôm khuya khoắt, Hoa Vô Đa vác đôi mắt trông y xì như gấu trúc, không hề để ý đến hình tượng của mình, lấy đầu tựa vào tay, nằm trên nóc nhà, nhìn bóng dáng Đường Dạ, vật lộn một lúc, cuối cùng cũng không thể chống nổi được nữa, ngủ thiếp đi trong tiếng tiêu của Đường Dạ...

Thấy hô hấp của người ở sau trở nên dài và đều đều, Đường Dạ bèn ngừng tiếng tiêu. Ngay đúng lúc này, bên ngoài tường viện đang yên lặng bỗng xuất hiện bốn người, cung kính chỉnh tề nói: "Thiếu chủ."

Hoa Vô Đa nghe tiếng đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía trước, dù trong đêm không nhìn rõ lắm, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, cô liền nhận ra bốn người trong viện, mà những người này cô cũng từng gặp qua!

Trong viện có hai nam hai nữ, ở giữa là một người, đúng là ca ca của Đường Dạ – "Đường Phong" đã từng gặp mặt ở phủ Tấn vương, giờ đây lại gọi Đường Dạ là "Thiếu chủ". Thật kỳ quái! Hai cô gái kia là hai người luôn đi theo "Đường Phong" lúc ở phủ Tấn Vương, người còn lại chính là thư sinh mặt béo mới biết mấy ngày nay...

"Đường Phong" thấy Hoa Vô Đa dịch dung thành Phương Nhược Hề, dường như cũng chưa nhận ra cô là ai, còn vị thư sinh kia cũng thấy được cô, lại trông có chút nghi ngờ, nhưng không biểu lộ ra ngoài...

Đường Dạ nói: "Sự tình thế nào?"

"Đường Phong" nói: "Hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch."

Đường Dạ gật gật đầu, lại nói: "Vô m, tung ra một tin tức, nói a hoàn bên người ta chính là nhị tiểu thư Phương Nhược Hề của Phương gia ở Kim Lăng."

"Đường Phong" cung kính trả lời: "Vâng", thanh âm nhẹ nhàng không mang chút cảm xúc, dời ánh mắt lướt nhìn Hoa Vô Đa đang ở bên Đường Dạ...

Nghe vậy, Hoa Vô Đa cả kinh, "Đường Phong" hóa ra lại chính là Vô âm – người đứng đầu tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy! Năm đó cái người đến tận chân trời góc biển cũng phải đuổi giết tỷ tỷ Phương Nhược Vy của cô chẳng phải là sát thủ Vô âm hay sao! ?

Đường Dạ, Thiếu chủ, Đường Dạ rốt cuộc là ai?

A hoàn của Đường Dạ chính là Phương Nhược Hề, tin tức này một khi được tung ra thì sẽ thế nào đây? Người trong giang hồ tất nhiên sẽ phỉ nhổ cô, đường đường là nhị tiểu thư của Phương gia lại đi làm a hoàn cho nam nhân đã bỏ rơi chính mình! Nếu cha mà biết, chắc chắn sẽ rất giận, nhất là tỷ tỷ lại đang ở Lạc Dương, nguy rồi!

Nghĩ đến đây, Hoa Vô Đa chảy mồ hôi lạnh đầm đìa!.

Cô rất muốn lớn tiếng hỏi Đường Dạ... Phương Nhược Hề cũng đâu có làm việc gì có lỗi với ngươi, hà cớ gì phải làm vậy? ! Nhưng hiện giờ chính thân cô còn đang mang kịch độc, bị người khác hãm hại, lại giấu kín thân phận, đành âm thầm bất đắc dĩ cắn răng nhịn xuống, lại không thể khống chế được nỗi oán giận trong lòng đang trào dâng. Giờ này phút này, mặc dù buồn khổ, cô vẫn phải nhẫn nhịn, âm thầm tự nhủ chính mình trước mắt chỉ còn cách tương kế tựu kế, ở lại bên người Đường Dạ mai phục, chờ thời cơ mà hành động. Cô thật muốn biết Đường Dạ vì cái gì phải lợi dụng cô, Vô âm xuất hiện ở Lạc Dương vừa đúng lúc là dịp đại hôn của tỷ tỷ, rốt cuộc là tại sao đây? Nghĩ đến đây, Hoa Vô Đa âm thầm nhíu mi. Hiện giờ, điều cô lo lắng nhất chính là, không biết Đường Dạ đã biết thân phận của mình hay chưa? Không biết còn có cơ hội ra tay hay không, nếu như biết rồi, vậy thì lần này chẳng phải là mua dây buộc mình hay sao?

Hoa Vô Đa sớm đã sớm không để ý nhiều, cho dù đang ở đầm rồng hang hổ, cô cũng sẽ vì cha và tỷ tỷ mà chống đỡ đến cùng, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, Đường Dạ ư, cô không sợ đâu!.

Vừa mới nghiến răng khích lệ chính mình một phen, nhưng vừa nhấc mắt đã thấy Đường Dạ liếc mắt nhìn mình một cái, cô lập tức cảm thấy sợ hãi trong lòng...

Không sợ?

Mới là lạ...

Hoa Vô Đa tâm phiền ý loạn, cào cào tóc mình, vừa đúng lúc thấy vị thư sinh kia nhìn cô khẽ cười cười một chút. Cô lập tức nhếch miệng đáp lại cái khuôn mặt tươi cười kia, xem chừng so với khóc còn khó coi hơn. Người thư sinh kia dời mắt, hướng về phía Đường Dạ cung kính nói: "Theo kết quả do thám của thuộc hạ, nhị tiểu thư Sở Điển Tú của Sở Gia võ công không tồi, hơn nữa lại có tiếng đàn ma mỵ làm mê hoặc lòng người, mẫu thân của cô ta lại quen biết ma âm chi mị(2) Vưu Tiếu, dù Vưu Tiếu chưa chính thức nhận Sở Điền Tú làm đồ đệ, nhưng lại thật sự truyền dạy hết ma âm chi mị cho Sở Điền Tú... Tối qua thiếu chủ thắng nàng, lại do ngày hôm trước có người giả mạo thiếu chủ náo loạn buổi ném tú cầu, nên hiện giờ nàng ta căm thù thiếu chủ đến tận xương tủy, nay đã dán thông cáo khắp thiên hạ nói rằng ai có thể đánh thắng thiếu chủ thì chính là vị hôn phu tương lai của cô ta. Mặt khác, đại tiểu thư phái Thanh Thành Hứa Khuynh Thành dẫn theo tám người cũng đã đến quán trọ Thanh Lân, hiện giờ đang ở ngay tại Đông viện."

Dì Vưu Tiếu đã từng truyền dạy cho Sở Điền Tú? Hoa Vô Đa thầm nghĩ: Dì Vưu Tiếu từng nói, cô không hiểu âm luật chưa hẳn đã là việc xấu, ít nhất công lực của ma âm chi mị tác động đến cô cũng sẽ có phần hạn chế, vậy tại sao tối qua cô nghe Đường Dạ cùng Sở Điển Tú cầm tiêu hòa tấu mà tâm trạng lại lo lắng không yên? Đánh thắng Đường Dạ sẽ trở thành vị hôn phu của nàng ta? Có phải Sở Điền Tú thật muốn tuyển hôn phu đến phát điên lên rồi? Có điều, chuyện này trông cũng vui thật. Hoa Vô Đa nghĩ đến đây đã muốn cười thầm không thôi...

Đường Dạ nói: "Công lực ma âm chi mị của Sở Điền Tú đúng là không thể coi thường, đáng tiếc, con người luôn luôn có ngoại lệ..."

Lời Đường Dạ nói làm Hoa Vô Đa không khỏi tự dò xét, là nói cô đây mà, nhưng cô lại không cho lời này là đúng.

Vị thư sinh kia thoáng đảo mắt, lại nói: "Thiếu chủ, người có muốn ngày mai thuộc hạ ở ven đường tìm một tên khất cái vừa già vừa xấu đến đánh cùng người một trận hay không?"

Hoa Vô Đa vừa định vỗ tay tán thưởng, lại chợt nghe Vô âm nói: " Phương Viên, chớ có làm càn!"

Hai cô gái kia thấy thế liền cười ra thành tiếng...

Hoa Vô Đa lén giơ ngón tay cái lên với hắn, tên thư sinh kia thấy vậy, chớp chớp mắt với Hoa Vô Đa, hình như hơi có chút ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đôi chút luyến tiếc vì chỉ có người thông minh như cô và hắn mới hiểu...

Lúc này cô lại nghe Đường Dạ nói: "Giả mạo ta xung quanh gây chuyện sinh sự chắc hẳn là ngươi?"

Đường Dạ liếc mắt nhìn về phía Hoa Vô Đa, ánh mắt bốn người kia cũng tụ lại trên người cô. Hoa Vô Đa sớm đoán được có giờ phút này, thản nhiên cười nói: "Bất tài, đúng là tại hạ."

Giọng điệu nói lời này giống i hệt của Đường Dạ, tài nghệ dịch dung và biến đổi giọng nói của Hoa Vô Đa thật sự không ai có thể bằng được.

Đường Dạ trầm mắt, nói: "Ngươi là ai?"

Hoa Vô Đa nói: "Ta họ Hoa tên Vô Đa, người từ kinh thành, là vệ sĩ cho nhị công tử của Tây Kinh Hầu."

Phương Viên đột nhiên nói: "Cái đầu của nhị công tử Tây Kinh Hầu Ngô Dực trị giá năm vạn lượng hoàng kim."

Hoa Vô Đa giật mình ngẩn ngơ, nét mặt trầm lắng vài phần.

Thư sinh giương cao khóe miệng, không biết là đang trào phúng hay vẫn đang cười...

Vô âm nhìn Hoa Vô Đa với ánh mắt thâm trầm, hai người con gái kia cũng nhìn cô, cùng nhau khơi gợi ý cười lạnh lùng như có như không.

Hoa Vô Đa trầm giọng hỏi: "Là ai muốn giết hắn?"

Dù biết những lời này có hỏi cũng là thừa, không ai trả lời cô, nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà mở miệng hỏi, cô không thể không lo lắng cho an nguy của công tử Dực được, không biết hắn đã bình an trở lại Nam Thư thư viện hay chưa, có tám đại hộ vệ và công tử Kỳ ắt hẳn sẽ bảo vệ hắn chu đáo. Hoa Vô Đa thầm nghĩ, đột nhiên nhớ lại một chuyện, công tử Dực từng trúng loại độc vô thanh vô tức, liệu có phải do đám người Đường Dạ này làm hay không?

Vấn đề này quả thật nan giải...

Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng cái đã hết ba ngày, hết thảy đều như cũ, chỉ trừ một số việc, nói chung cũng không có gì đáng ngại.

Thích ứng trong mọi hoàn cảnh, hưởng thụ cuộc sống trong những lúc khó khăn chính là ưu điểm lớn nhất của Hoa Vô Đa, cho dù tình huống có phức tạp đến đâu, trong mắt cô ngày vẫn cứ trôi như thường.

Mỗi sớm, cô ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy trên lá cây vẫn còn vương đọng lại những giọt sương sớm mai trong suốt, tỏa sáng long lanh hòa vào mây trắng và trời xanh, như thể tiên đoán rằng hôm nay là một ngày đẹp trời.

Sáng sớm, lúc Đường Dạ ra ngoài nhìn thấy Hoa Vô Đa và Phương Viên ngồi trên thềm đá, vừa gặm bánh bao vừa luận bàn võ công, không tự chủ được mà giật mình ngây ra một lúc...

Phương Viên là người hỉ nộ bất chợt, bằng hữu có thể đếm được trên đầu ngón tay, ấy vậy nhưng lại đối với Hoa Vô Đa mới gặp như đã từng quen thân. Đường Dạ còn nhớ rõ hôm trước ba người vừa đi đến chợ ở vùng ngoại ô thành Lạc Dương, vì nhiều người chen chúc nhau nên ba người bị tách ra, sau lại đến một quán trà đơn sơ gần bìa rừng, Hoa Vô Đa cùng Phương Viên đều đồng thanh nói với Đường Dạ một câu: "Thiếu chủ /công tử ngươi không đụng vào ai chứ?

Nghe thấy lời nói của đối phương, Phương Viên và Hoa Vô Đa cùng nhìn nhau cười ha ha, vỗ vai nhau cười nói: "Thật sự là anh hùng cùng chung chí hướng nha!"

Đường Dạ liếc mắt nhìn hai người một cái, thấy bọn họ liên tục đều có cử chỉ tương tự...

(1) Vô pháp tiêu dao: không được sống ung dung thoải mái.

(2)Ma âm chi mị: thanh âm ma quỷ.

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục