Chương 31 - Phong cuồng nhất tiếu
Sau trận hỗn loạn ở lễ hội Phượng thuyền, quận chúa Lưu Ngọc rất nhanh ổn định lại tình hình. Vì Tấn vương và thế tử Lưu Cẩn đột nhiên đi khỏi nên chuyện lễ hội đều giao cho quận chúa và tri huyện Giang Lăng xử lý.
Lễ mở màn được lược bỏ, tạm thời chuyển địa điểm đến Yến Sơn quán.
Công tử Dực và công tử Kỳ vì lo lắng vết thương của muội muội nên kéo nhau trở về vương phủ.
Các công tử còn lại vốn cũng định về vương phủ, nhưng vì Lưu Ngọc cứ mời mọc không ngớt nên đành phải đến Yến Sơn quán.
Lý Xá sớm chẳng biết đi đâu, chỉ có huynh muội Tống Tử Tinh hội họp với đám công tử còn lại cùng nhau đi đến Yến Sơn quán.
Lúc này Đường Phong và Đường Dạ đang muốn rời đi, Lưu Ngọc tự mình đuổi theo hi vọng hai người bọn họ có thể đến Yến Sơn quán xem lễ hội, đối diện với lời mời mọc của quận chúa Lưu Ngọc, Đường Phong chỉ nho nhã đáp lời: "Hai người bọn ta cần có chuyện quan trọng cần làm, vậy xin cáo từ... Xin phiền quận chúa chuyển lời lại cho Tấn Vương."
Nghe vậy, nét tươi cười trên mặt Lưu Ngọc hơi cứng ngắc lại một chút, sau đó lại giãn ra cười nói: "Hai vị công tử chỉ mới đến làm khách ở vương phủ một hôm, cớ sao lại đi nhanh như vậy..."
Đường Phong cười trả lời: "Sở dĩ chúng ta đến phủ chẳng qua là có ý muốn trả lại con diều thôi." Nói xong, cũng không thèm quan tâm đến Lưu Ngọc đang lúng túng cười trừ, chỉ mỉm cười nói, "Cáo từ." Ôm quyền hành lễ với Lưu Ngọc, rồi xoay người cùng hai cô a hoàn xinh đẹp cất bước rời đi.
Đường Dạ từ lúc Đường Phong nói chuyện với Lưu Ngọc đã sớm đi xa.
Đường Môn có vị thế rất lớn ở đất Thục, nhưng ít giao thiệp với Trung Nguyên. Mấy năm gần đây thỉnh thoảng cũng chỉ nghe được đôi ba câu truyền miệng chuyện Đường Dạ có đi lại ở Trung Nguyên, nhưng chỉ quanh đi quẩn lại vài vị thiếu niên giang hồ thanh danh hiển hách, không ai không nghe danh.
Đường môn luôn rất ít giao thiệp với quan phủ, thế lực khắp nơi đều nghĩ cách mượn sức Đường môn, nhưng rất tiếc đều khó qua cửa. Một là e ngại thế lực của Đường môn, hai là sợ hãi độc dược của họ.
Giang Lăng là một nơi phức tạp, Nam gần Trường Giang, Bắc kề sông Hán, Tây có nước Thục. Từ lâu Tấn Vương đã sớm có ý mượn sức Đường môn làm lá chắn, lần này mượn cớ tổ chức lễ hội để cố ý sai người đưa tặng bái thiếp, nhưng Đường môn có thể đến hay không lại không ai dám chắc.
Nhưng Tấn Vương cũng không thể ngờ rằng, lần này Đường môn chẳng những không chỉ phái người đến, mà còn đến những hai người! Trong hai người đó có Đường Dạ!
Nhưng ông có nằm mơ cũng không ngờ được, sở dĩ hôm qua Đường Dạ và Đường Phong đến vương phủ chỉ là vì muốn trả một cái yếm...
Sau đó, khi quận chúa Lưu Ngọc đem nguyên lời Đường Phong nói ngày đó truyền lại cho ca ca Lưu Cẩn và Tấn Vương xong, cả nhà Tấn Vương đều ngơ ngác nhìn nhau, buồn bực tự hỏi vì cớ gì Đường Dạ lại cứ khăng khăng một mực muốn trả lại cái yếm kia cơ chứ? Không chỉ mình họ thắc mắc điều này, ngày đó Đường Phong cũng cùng chung một thắc mắc, cũng nhịn không được hỏi Đường Dạ, lúc đó Đường Dạ chỉ trả lời lại một câu: "Nàng ta biết thuật dịch dung." Rồi sao nữa? Đường Phong mở to hai mắt, hi vọng lại có thêm vài câu nữa bật ra từ miệng Đường Dạ, đáng tiếc, không có gì nữa.
Lúc này đây ở Đông sương vương phủ thật yên tĩnh, đại phu vừa mới rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hoa Vô Đa đang nằm trên giường và công tử Tu đang ngồi bên giường nhìn cô. Công tử Tu luôn nắm chặt tay cô, Hoa Vô Đa đã thử rút ra, nhưng đều chưa thành công. Thử đi thử lại mấy lần, Hoa Vô Đa cũng không dám nhìn công tử Tu nữa, cả lòng bàn tay lẫn thân mình nằm trong chăn đều không ngừng đổ mồ hôi!
Thân thể cô không bị thương quá nghiêm trọng, chỉ bị xây xát chút ít, đại phu vừa bôi thuốc kê đơn, dặn nghỉ ngơi nhiều điều dưỡng thân thể.
Công tử Tu biết cô là người mang võ công, nhưng nét mặt lo lắng vẫn không giảm, lúc đại phu xem mạch cho cô, nét mặt lạnh băng khiến cánh tay đại phu đang bắt mạch cứ run rẩy không ngừng, Hoa Vô Đa suýt tí nữa thì cười ra tiếng, không hiểu sao cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đại phu đi rồi, a hoàn đi theo đại phu bốc thuốc, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, công tử Tu không nói năng gì ngồi bên giường nhìn cô, mày chưa từng giãn ra lấy một tí.
Cô cười nói: "Không cần lo lắng, ta không có việc gì đâu, bôi chút thuốc là ổn thôi."
Công tử Tu nói: "Hắn đáng để cô làm vậy ư?"
Ai? Hoa Vô Đa có chút mù mờ, sau đó hiểu ra ngay, công tử Tu đang nói đến công tử Dực. Làm vậy là vì công tử Dực ư? Ngay cả bản thân Hoa Vô Đa cũng chưa từng nghĩ đến điều này, càng đừng nói là có đáng hay không. Hoa Vô Đa cười cười, khẽ nói: "Ta chỉ bị thương nhẹ thôi mà, không có gì đáng ngại đâu." Cô muốn rút tay về, nhưng công tử Tu cứ không chịu thả tay ra.
Hai người im lặng một lúc lâu, Hoa Vô Đa cứ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng thế nào ấy, lại thử rút tay về, chính là không rút ra nổi, cô liếc nhìn công tử Tu, nghĩ thầm hắn làm gì mà cứ cầm lấy tay mình mãi thế, chỉ thấy công tử Tu né tránh ánh mắt cô, thì thào trong miệng : "Vô Đa, kể từ khi cô đi, ta... Ta..."
Nhìn cái điệu bộ kỳ cục muốn nói lại thôi của công tử Tu, Hoa Vô Đa mới bừng tỉnh, thì ra công tử Tu túm chặt cô như vậy là vì sợ cô lại co giò chạy lần nữa a! Vậy là mở miệng nói: "Tu, lần này ta không bỏ đi nữa đâu!"
Hoa Vô Đa ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác: lúc này trong người không khỏe tạm thời không chạy, đợi cho khỏe rồi lại chạy.
Lúc này, có hai người cùng bước vào phòng, đi trước là công tử Dực, người kia đương nhiên là Tiêu không rời Mạnh công tử Kỳ. Vừa bước vào phòng, hai người họ đã chú ý ngay đến bàn tay đang nắm chặt nhau của Hoa Vô Đa và công tử Tu.
Công tử Tu biết hai người họ nhìn thấy, vẫn không chịu buông tay ra. Hoa Vô Đa thử giãy ra vài lần, nhưng vẫn cứ vô dụng, liền cường điệu nhấn mạnh, "Ta không bỏ đi nữa thật mà! Thật đó!"
Công tử Tu hơi hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "Ta biết." Nhưng tay vẫn chưa chịu thả ra, trái lại càng thêm nắm chặt.
Không chỉ mình Hoa Vô Đa ngẩn người nhìn tay mình bị công tử Tu nắm chặt, ngay cả sắc mặt của công tử Dực lẫn công tử Kỳ đều trông rất lạ.
Trong phút chốc, cả bốn người trong phòng, trong đó có ba tên thường ngày lúc nào cũng bô bô cái miệng, không hiểu tại sao hôm nay đều giống như người câm, mọi người im lặng một hồi lâu, không ai rên lên một tiếng. Qua một lúc lâu nữa, lại nghe Hoa Vô Đa đột nhiên mở miệng nói: "Ta đói bụng!"
Nghe vậy, công tử Tu vội đứng dậy đi ra cửa gọi người chuẩn bị đồ ăn.
Công tử Dực vội xoay người đi ra cửa gọi người hầm canh bổ tới.
Công tử Kỳ thấy hai người họ đều đi ra ngoài, lưỡng lự hồi lâu mới nói: " Ta đi luyện thuốc bổ ." Đang định đi ra cửa lại chợt nghe Hoa Vô Đa nói: "Không cần phiền phức thế đâu, ta chỉ muốn ăn một thứ thôi."
Công tử Kỳ lập tức hỏi lại: "Thứ gì vậy?"
"Khoai lang nướng."
"Ta đi mua."
"Không thể dùng lò luyện thuốc nướng vài củ được à?"
"Thật ra... Ta không có luyện thuốc..."
"Ồ... vậy à..."
"Cũng không thể nướng khoai lang..."
"Ra thế...vậy đi mua đi."
Lúc Hoa Vô Đa còn đang dưỡng bệnh, mỗi ngày người đến người đi ra ra vào vào làm cô chóng cả mặt. Mỗi canh giờ đều phải uống đủ thứ canh bổ, thuốc bổ. Đến ngày thứ hai thì Hoa Vô Đa nằm không nổi nữa.
Từ ngày Hoa Vô Đa ngã từ sân khấu xuống tới giờ, Tống Tử Tinh cũng chưa từng xuất hiện. Ngày thứ hai của lễ hội, Tống Tử Tinh cùng muội muội trở về Giang Nam. Tin Tống Tử Tinh rời đi làm Hoa Vô Đa thở phào một hơi.
Công tử Tu từ ngày ấy cũng không thấy qua lần nào nữa, không biết đang bận việc gì.
Lý Xá cũng tới thăm Hoa Vô Đa vài lần, vì tháng sau là hôn lễ của huynh trưởng nên đã sớm rời khỏi Giang Lăng.
Ngay lúc chuyện lễ hội Phượng thuyền xảy ra biến cố, ở Giang Lăng cũng đồng thời xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Ngày đó, mượn lúc thủ vệ lơi lả vì lo trông coi lễ hội, nhiều bạo dân cùng lúc tiến vào thành Giang Lăng, cướp bóc hai kho lúa gì đó của thành Giang Lăng, làm số thủ vệ chết, bị thương lên đến một ngàn người, cũng cùng lúc cướp sạch vài hộ khá giả trong thành, người người đều cảm thấy bất an sợ. Tấn Vương nhanh chóng phái binh lực trấn áp bạo dân, ba ngày sau Giang Lăng tạm thời ổn định lại, nhưng phần lớn lương thực lại không biết đi đâu về đâu.
Hoa Vô Đa nghe chuyện xong có chút buồn bực hỏi công tử Dực nói: "Sao tự dưng đống lương thực kia lại không cánh mà bay được chứ?"
Lúc này công tử Dực đang nằm trên xích đu dưới tán cây, nhắm mắt nhàn nhã nghỉ ngơi, nghe vậy, lười nhác trả lời: "Có chân thì tự chạy thôi."
Hoa Vô Đa trợn mắt, ai tin được.
Nghe nói, Tấn Vương vì vậy hết sức giận dữ, nói muốn dâng tấu chương xin hoàng thượng phái thêm binh lực để trấn áp lũ đạo tặc hoành hành quanh Giang Lăng, quan binh dưới quyền tự nhiên cũng tán thành tới tấp.
Hoa Vô Đa nghe xong lại không nhịn được hỏi công tử Dực: "Tấn Vương không phải có quân đội của mình rồi à? Sao không đi tiêu diệt cho rồi? Còn phải đi hỏi mượn binh của hoàng thượng làm gì?"
Công tử Dực nghe vậy, khinh thường nói: "Ông ta thì tiêu diệt ai, chẳng qua là muốn tiền thôi."
Một câu nói làm Hoa Vô Đa thông suốt mọi điều, thì ra Tấn Vương cũng thiếu tiền a!
Mấy ngày sau, công tử Dực dẫn theo muội muội Ngô Đa Đa và một đám công tử cũng lần lượt rời khỏi phủ Tấn Vương. Ngày thứ hai rời khỏi Giang Lăng, Hoa Vô Đa ngẫu nhiên mới biết được một chuyện, tức thì vô cùng tức giận! Trong lúc giận dữ liền bỏ đi không thèm nói trước một câu. Nhớ ngày đó, công tử Dực luôn miệng nói người biểu diễn lễ mở màn lễ hội Phượng thuyền được tặng rất nhiều lễ vật, vốn nghĩ rằng vì cô không hát nên không có, nhưng sau mới biết được làm quái gì có chuyện này. Hoa Vô Đa tức giận chất vấn công tử Dực tại sao lại lừa cô! Không ngờ cái tên công tử Dực này lại hết sức nhởn nhơ trả lại một câu, "Ai biểu cô tin?" Cái điệu cô-bị-lừa-là-đúng-lắm của công tử Dực khiến Hoa Vô Đa mỗi khi nghĩ tới lại ngứa ngáy tay chân...
Thật ra, rời khỏi bọn họ là vì một lý do quan trọng hơn.
Mục đích Hoa Vô Đa đi lần này, vốn dĩ là muốn đi Tứ Xuyên dò hỏi tin tức về Đường Dạ, nay đã tận mắt thấy hắn, thấy người này không thể nào trêu được, cô liền từ bỏ ý định ngay. Quãng thời gian ở Giang Lăng này đã tốn rất nhiều thời gian của cô, tháng sau lại là hôn lễ của tỷ tỷ Phương Nhược Vy và trưởng tử Lý Khảng của Lý gia, thời gian không còn nhiều nữa, tuy rằng trước mắt cô vẫn còn mang danh là đứa con gái bất hiếu bị đá ra khỏi nhà, nhưng hôn lễ của tỷ tỷ có nói gì cũng phải đi!
Suốt quãng đường rời khỏi Giang Lăng, người dân nghèo đói không có cái ăn, giặc cỏ hoành hành khiến dân chúng lầm than, Hoa Vô Đa cũng chịu không ít cực nhọc, vội vã vượt qua sông Hoài, tiến vào Lạc Dương được một đoạn, mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Lạc Dương thuộc đất Trung Nguyên, núi sông bát ngát, lấy mẫu đơn mà nổi danh, nhưng độ đươm hoa là vào mùa xuân, giờ đã vào thu, lá rụng bay lả tả trong gió khó tránh khỏi cảm thấy có chút hiu quạnh, nhưng đập vào mắt là sắc đỏ vàng đan xen của núi rừng lại thêm hẳn mấy phần hùng vĩ.
Mặt trời sắp lặn, sắc vàng trải dài xuống mọi nơi, lá vàng của trời thu ngẫu nhiên làm tăng thêm vẻ đẹp của sắc đỏ xanh giao nhau, rực rỡ chói mắt vô cùng. Hoa Vô Đa men theo dòng suối tìm được một thác nước trong núi, thác nước cao tầm mấy trượng, có lẽ do dạo gần đây không có mưa nhiều, nên dòng nước chảy từ trên xuống chỉ nhỏ vài giọt tí tách...
Nơi này núi non trùng điệp, ngoại trừ tiếng đinh đang trên khe núi, quả thực là một nơi yên tĩnh. Hoa Vô Đa tháo mặt nạ đã mang nhiều ngày ra, đến gần làn nước trong suốt rửa mặt chải đầu, nằm nghỉ ngơi trên một phiến đá cao trong nước. Nơi này núi non bát ngát, trên phiến đá trải đầy lá rụng, nằm lên thoải mái vô cùng. Ánh tà dương chiếu những tia nắng ấm áp lên người, từng chiếc lá rơi bay phất phơ vào dòng suối, ánh mặt trời dịu dàng, ấm áp khiến cô cảm thấy buồn ngủ. Suốt dọc đường đi cô mệt nhọc không ít, lộ trình mấy ngày nay càng khó đi hơn, lúc may mắn gặp được thôn trang thì còn có giường ngủ, không thì phải chịu cảnh màn trời chiếu đất. Càng về mùa thu, tiết trời càng lạnh, Hoa Vô Đa chỉ mang theo hai bình rượu sưởi ấm cơ thể. Lúc này đây cô vẫn mặc một bộ y phục nam tử nằm lăn quay trên vách đá, chỉ nhìn bóng lưng thì thấy như một người thiếu niên...
Có lẽ là vì quá ấm áp, cũng có lẽ do mệt mỏi, Hoa Vô Đa thiếp đi lúc nào không hay. Nhiều ngày qua Hoa Vô Đa đã sớm hình thành thói quen, kể cả khi ngủ cũng hết sức cảnh giác. Màn đêm dần buông, ánh trăng thay thế vầng dương nhô cao trên bầu trời đêm, Hoa Vô Đa bỗng nhiên tỉnh lại.
Mở mắt ra, cô trầm ngâm yên lặng nghe tiếng lá rụng cùng chim hót, ngoài ra còn nghe tiếng bụng mình reo sùng sục, hóa ra tỉnh dậy là vì đói a!
Trong núi không thiếu đồ ăn, chỉ chốc lát sau Hoa Vô Đa đã đem một con thỏ trở về, ở mép suối đốt lửa nướng thịt thỏ. Trên đầu trăng sáng tròn vành vạnh, tình cảnh này làm cô đột nhiên nhớ tới một đêm ở hồ Đại Minh kia, liệt rượu nhập hầu(1), không khỏi cảm thấy cô đơn, cô sao lại không muốn đi theo công tử Dực chứ, ăn uống vui chơi đủ cả, đi đâu cũng hết sức vui vẻ, nào giống giờ đây lẻ bóng một mình. Thế nhưng việc đời thường không như ý, từ đó đến giờ cô đều lấy thân phận Ngô Đa Đa để xuất hiện, lại có thể nào ngang nhiên cùng hắn trở về kinh thành, cho dù trở về kinh thành thì cũng không thể tiếp tục ở lại Nam Thư thư viện được nữa. Công tử Kỳ cũng có đề nghị cô dịch dung trở lại thư viện, nhưng cô nghĩ đến không lâu sau đó tỷ tỷ phải gả đi, còn phải chạy tới Lạc Dương một chuyến nên từ chối.
Hoa Vô Đa ngã người vào đám lá cây rụng trên mặt đất, gối đầu lên đó, đem bình rượu trống không tùy ý quẳng sang một bên. Thật ra lúc này cô đã có chút say, nhìn ánh trăng trên trời, khẽ thở dài, cất tiếng trầm ngâm:
" Lá rụng trên đất êm như giường
Rượu ngon vào cổ hồi tưởng lại
Chẳng biết khi nào gặp lại nhau
Ngắm trăng nhìn trời nhớ nhung hoài..."
Ngâm xong rồi, chính Vô Đa cũng ngẩn người, rồi sau đó đột nhiên ngồi dậy, thì thào lẩm bẩm: "Mình vậy mà lại nhớ tới bọn họ...." Nghĩ đến đây, như thể chính mình cũng không dám tin, bỗng dưng căm giận nện đất hét lớn: " Đáng ghét! Mình vậy mà lại nhớ hắn!"
Đúng lúc này, phía sau rừng cây đột nhiên có người hô: "Người nào? Ở đâu?"
Hoa Vô Đa giật mình, nghe thanh âm có tới hai người, khinh công không kém, chỉ khoảng nửa khắc đã ở sau cô.
Lúc này Vô Đa đã đứng bên bờ suối, nghe thấy hai người đến vẫn chưa xoay người...
Nhìn cách ăn mặc của hai người kia hình như là đệ tử của môn phái nào đó, một người cầm đao, một người cầm kiếm. Nhờ ánh trăng sáng cũng thấy được Hoa Vô Đa đang đứng bên mép suối, nhưng cũng không vội vàng tiến đến gần cô...
Người cầm đao cất cao giọng nói: "Công tử là người phương nào? !"
Hoa Vô Đa nhẹ nhàng cười, đột nhiên xoay người, mang theo men say đối với hai người cười nói: "Ta là công tử sao?"
Dưới ánh trăng, hai người kia nhìn thấy sắc đẹp tuyệt trần đến vậy đều kinh ngạc không thôi, trong mắt đều khó tránh khỏi nét kinh hãi. Trong chớp mắt, tự dưng hai người kia đột nhiên ngửa mặt lên trời cười phá lên như điên rồi sau đó quay đầu hướng rừng cây lúc chạy tới, vừa chạy vừa cười như điên lại còn vất đồ đi, trước là vất đi vũ khí, sau lại cởi quần áo ra, Hoa Vô Đa trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người kia, chỉ thấy hai người trước khi biến mất đã cởi sạch quần áo...
Không biết hai người phát điên kia chạy tới phương nào, Hoa Vô Đa giật mình, nhìn về phía xung quanh một lúc lâu cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, không khỏi đa nghi sờ sờ mặt mình, nào có thể nghĩ tới khuôn mặt thật mình lại có công hiệu như vậy? Nghĩ đến đây cô cũng thấy quá mức lạ lùng, không khỏi nở nụ cười, càng nghĩ tới tình cảnh vừa rồi càng cười nhiều hơn, cười đến mức không thể kìm lại được. Ôm bụng cất tiếng cười thật to, nơi này là núi non, một tiếng cười to này, như thể trời rung đất chuyển, lay động đến các vòm cây, lá rụng trên mặt đất cũng xoay xoay đến mấy vòng...
Đúng lúc này, chợt nghe tiếng một người nói: "Thiếu chủ, người muốn giết nàng không?"
Lại nghe tiếng tên còn lại nói: "Nàng đã trúng phong cuồng nhất tiếu (2). Chỉ cần cười ba tiếng, sẽ giống hai người kia thôi!".
Nghe tiếng, Hoa Vô Đa đột nhiên có linh cảm không tốt, ngạc nhiên ngừng cười, ngẩng đầu lên nhìn bóng cây loang lổ thì thấy một người, Đường Dạ.
Chú thich:
(1) Liệt rượu nhập hầu: rượu mạnh chảy vào cổ họng.
(2) Phong cuồng nhất tiếu: cười đến mức điên cuồng.
Yo chúng ta cùng chào đón editer mới nào: bạn Huyền Nguyễn, độc giả trung thành và cuồng nhiệt của GSNH, cảm ơn bạn nhiều ^^
Vậy là hết phần 2 rồi đó các bạn^^
- Chương 1 - Công tử Dực
- Chương 2 - Nam Thư thư viện
- Chương 3 - Đệ tử chân truyền
- Chương 4 - Ta không tắm rửa
- Chương 5 - Người đẹp ta đến đây
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8 - Tai bay vạ gió
- Chương 9 - Đồng tâm hiệp lực
- Chương 10
- Chương 11 - Ai mới là người mộng du
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14 - Giang hồ diễm ngộ
- Chương 15 - Sợ ngươi rồi
- Chương 16
- Chương 17 - Niềm vui tương phùng
- Chương 18 - Thông minh bị thông minh lầm
- Chương 19 - Quả lê mê người
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22 - Thật là phiền quá đi
- Chương 23 - Món ngon hấp dẫn
- Chương 24 - Vẫn cứ như lúc trước
- Chương 25 - Phượng bích hoàng nguyệt
- Chương 26 - Cái yếm tung bay
- Chương 27 - Thì ra có thể như vậy
- Chương 28 - Trường lăng nhất vũ công tử túy
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Phong cuồng nhất tiếu
- Chương 32 - Tuyệt đối không thể cười
- Chương 33 - Lén gặp người tình
- Chương 34 - A hoàn của Đường Dạ
- Chương 35 - Lời mời của Lý Xá
- Chương 36 - Nửa thật nửa cười
- Chương 37 - Đúng là có chút đau
- Chương 38 - Thật giả Phương Nhược Hề
- Chương 39
- Chương 40 - Cưỡi ngựa chạy trên núi
- Chương 41 - Ai làm rung động lòng ta
- Chương 42 - Ái tình khó giải
- Chương 43 - Tình cảm của Lý Xá
- Chương 44 - Chân gà rồi lại chân gà (1)
- Chương 45 - Chân gà rồi lại chân gà
- Chương 46 - Tình hình có vẻ tệ
- Chương 47 - Khác nhau một trời một vực
- Chương 48 - Đại hôn ở Lạc Dương
- Chương 49 - Khách không mời mà đến
- Chương 50 - Vướng bận trong lòng
- Chương 51 - Liều mình vì nghĩa
- Chương 52 - Tỏ tình dưới trăng
- Chương 53 - Căn nhà nhỏ trong rừng trúc
- Chương 54 - Đuổi theo
- Chương 55 - Hồi kinh
- Chương 56 - Từ nay là người lạ
- Chương 57 - Đến tột cùng là ai
- Chương 58 - Kỳ phùng địch thủ
- Chương 59 - Rời đi kinh xa
- Chương 60 - Mới tới Giang Nam
- Chương 61 - Thiên hạ loạn
- Chương 62 - Gặp phải hoa đào nát
- Chương 63 - Lần đầu vào Tống gia
- Chương 64 - Huynh đệ cả đời
- Chương 65 - Bảo trọng
- Chương 66 - Ung dung trả lời
- Chương 67 - Tình thâm ý trọng
- Chương 68 - Rút dây động rừng
- Chương 69 - Trần Đông Diệu chết
- Chương 70 - Nhược điểm của Ngụy Thiên
- Chương 71 - Nhớ chàng
- Chương 72 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 73 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 74 - Kẻ sỹ vì tri kỷ
- Chương 75 - Sống hay chết
- Chương 76 - Nhìn ngắm núi sông
- Chương 77 - Kiếp sau rất mờ mịt
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83 - Kết thúc