Gửi bài:

Chương 14 - Giang hồ diễm ngộ

Sáng ngày tiếp theo, sắc trời còn chưa sáng hẳn, Phương Nhược Hề đã thức dậy chạy tới núi Khung Lung. Lúc cô tới chân núi, quả thật đã thấy rất nhiều quan binh, ước chừng có hơn trăm người, đang đứng nghiêm trang theo hàng sẵn sàng ra trận, hình như đang đợi hiệu lệnh để tấn công.

Trước tiên Phương Nhược Hề tìm một nơi kín đáo rồi buộc ngựa lại, sau đó thừa dịp trời vẫn chưa sáng dùng khinh công để leo lên lên núi.

Chưa kịp lên đến giữa sườn núi đã thấy được cửa trại đầu tiên của sơn tặc, cô lén tìm một vị trí tốt rồi chờ quan sát cảnh quan binh tấn công sơn trại, mãi đến khi trời đã tờ mờ sáng, chợt nghe thấy một trận kèn vang dội truyền từ dưới núi đến đây, tinh thần Phương Nhược Hề lập tức tỉnh táo lại, cô trốn sau một tảng đá to, đầu đội đầy cỏ dại, chỉ lộ ra một đôi mắt lóe sáng không ngừng. Tập trung hết sức vào những mũi tên lúc ẩn lúc hiện trước cửa sơn trại, cô hồi hộp đợi chờ.

Sơn trại này ở một địa thế rất hiểm trở, dễ thủ khó công, bây giờ quan binh ở dưới chân núi lại nói rõ nói cho sơn tặc biết: "Chúng ta muốn tấn công các ngươi đây, các ngươi mau mau chuẩn bị sẵn sàng đi". Lúc này, quan binh đã mất tiên cơ rồi, nếu lần này họ còn dám tấn công lên núi nữa, chỉ sợ là có đi mà không có về ah... Phương Nhược Hề nhìn mấy mũi tên đang rung rinh sau cửa trại và mấy vách đá gần đó than thở nói. Vừa mới nghĩ thế đã thấy quan binh từ dưới núi vừa xông lên vừa la hét inh ỏi, làm như sợ sơn tặc không biết bọn họ đang đến vậy, Phương Nhược Hề cảm thấy thật đáng tiếc, xem ra người nhà họ Tống thật không thông minh.

Nhưng đúng lúc này, trong sơn trại bỗng vang những tiếng chém giết vô cùng hỗn loạn, Phương Nhược Hề thầm tự hỏi, chẳng lẽ mấy tên sơn tặc ở ngay thời điểm cực kì quan trọng này mà lại tự nội chiến ư? Thật không có tinh thần đoàn kết tí nào, quả nhiên là một đám ô hợp. Đang lúc Phương Nhược Hề miên man suy nghĩ, quan binh đã xông lên tận đây, bắt đầu dùng cọc gỗ đâm vào cửa trại. Vô vàn mũi tên rõ ràng đã lộ ra sau cửa sơn trại lẫn mấy vách đá chung quanh đều không thấy đâu. Sau một hồi lâu, cửa trại đã bị quan binh phá ra, Phương Nhược Hề liếc mắt một cái liền nhìn đến chỗ cửa trại có một người mang đao trên lưng, trên bóng lưng tràn ngập sát khí, những cỗ thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi, đều bị chặt ngang chặt đứt, tử trạng vô cùng thê thảm, thậm chí có một thân người vẫn đang còn co giật bên chân hắn, máu chảy thành sông, mà người nọ một thân áo trắng lại không hề dính lấy một vết. Chỉ việc đơn giản là nhìn bóng lưng hắn thôi, Phương Nhược Hề đã thấy hắn đúng là một nhân vật phi phàm, chỉ hơi chút tàn nhẫn mà thôi.

Hắn vẫn cứ đưa lưng về phía cửa trại, ngay lúc Phương Nhược Hề đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để chờ người nọ quay lưng lại đây, đã thấy hắn vung đao thật mạnh chỉ về hướng đằng trước, hét to một tiếng: "Giết hết cho ta! Một tên cũng không để lại!!!"

Tiếng hét hào hùng ấy lập tức gợi lên tinh thần sục sôi trong lòng những người quan binh. Một trận chém giết tiếp tục nổ ra, mấy tên sơn tặc còn sót lại cũng đã bị chém chết không còn một ai, bọn họ lập tức tiến công sang trạm gác thứ hai của bọn sơn tặc.

Lúc này, Phương Nhược Hề đang trốn ở sau tảng đá to cũng lén lút theo đuôi họ.

Ở trạm gác thứ hai, địa thế càng hiểm trở hơn, sơn tặc trông thấy quan binh đến từ xa nên mượn địa thế trên cao bắn hàng loạt mũi tên loạn lạc xuống dưới, vị công tử kia đứng ở phía trước, hắn giương tay lên, mấy người quan binh ở phía sau lập tức đứng yên lại. Lúc này, những mũi tên kia đã lao vun vút đến gần, chợt hắn tụ khí nhảy lên trên không, vung đao chặt hết những mũi tên đang bay đến người mình, chân đạp vào hai sườn vách đá, bay người mà đi, chỉ trong chớp mắt đã vọt vào sào huyệt của sơn tặc, Phương Nhược Hề cảm thấy hắn dùng khinh công thật xinh đẹp, không khỏi ca ngợi trong lòng.

Nửa ngày sau, trạm gác thứ hai cũng đã bị quan binh phá tan, bọn sơn tặc thua trận vô cùng thảm thương, đã sớm chạy loạn hết cả lên, quan binh thắng lợi thế như chẻ tre, tiến công thẳng về phía sào huyệt của bọn sơn tặc trong núi.

Trong sào huyệt bọn sơn tặc lập tức xảy ra một cảnh chiến loạn, vì không hề có một chỗ ẩn núp nào quanh đó nên Phương Nhược Hề chỉ có thể đứng xa nhìn trộm mà không cách nào lại gần được. Cô cảm thấy thật mất hứng, lúc này thắng bại đã định, cũng không có gì để xem nữa, dù trong lòng thật muốn nhìn công tử mặc áo trắng kia một cái, nhưng chung quy cũng không đến mức chỉ vì muốn nhìn một người con trai trông ra sao mà mạo hiểm cả tính mạng, thế nên cô lập tức không chần chờ gì nữa mà liền lén lút rời khỏi núi Khung Lung.

Trên đường trở về, cách Thái Hồ(1), cô nhìn sang bờ đối diện xa xa, chỉ thấy núi non bát ngát, dòng nước Thái Hồ xanh biếc như ngọc, sóng nước bao la. Trên hồ thấp thoáng vài con tàu cá, dập dềnh lênh đênh trên những làn sóng lớn, cô vừa nhìn xong một hồi chém giết máu me, lại nhìn đến cảnh đẹp êm ả như vậy, cảm thấy hồn mình như lắng đọng lại, những tạp niệm trong đầu đều tan biến hết, không kìm nổi thốt nên lời: "Đúng là vẫn còn sống thì tốt nhất ah."

Vì buổi sáng thức dậy quá sớm nên cô cũng chưa nhét được cái gì vào bụng, giờ chỉ cảm thấy bụng kêu ục ục, liền đi về trấn Tàng Thư, tìm cái gì đó để ăn. Sau khi lấp đầy bụng no nê, cô nhàn rỗi đi dạo quanh quanh, đúng lúc này, nha môn quan phủ vừa khua chiêng vừa hô to khắp đường: " Sơn tặc Khung Lung đã bị diệt sạch, sơn tặc Khung Lung đã bị diệt sạch, ..."

Dân chúng đứng trên đường vừa nghe thế, tất cả đều hiện lên vẻ tươi vui hớn hở, vui mừng khôn xiết.

Có người đứng trên đường vui vẻ ngợi khen: "Cuối cùng thì bọn sơn tặc ở núi Khung Lung cũng bị giết hết rồi, quả thật là phúc của trăm họ a."

Lại có người khen: "Vị Tống công tử này thật lợi hại, quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên(2) mà."

Mọi người cùng nói đúng vậy.

Tống công tử? Phương Nhược Hề nghe vậy nghĩ ngợi trong lòng: Có nghĩa là, người chỉ huy quân đội tấn công sơn tặc sáng nay quả đúng là vị công tử Tống Tử Tinh của nhà họ Tống kia ư? Hôm nay vừa thấy, công phu của người này quả thật rất cao, khó trách cha thường xuyên nhắc đến người này.

Tống Tử Tinh là mỹ nam tử có tiếng ở Giang Nam, hôm nay không thể nhìn thấy được khuôn mặt của hắn, thật là một việc đáng tiếc ah.

Sống ở trấn nhỏ này khá thoải mái, Phương Nhược Hề có ý ở lại đây thêm một đêm nữa, ngày mai mới rời đi.

Ban đêm, vầng trăng lên cao, những ngôi sao che kín cả bầu trời đêm, vì lúc chiều Phương Nhược Hề đã ngủ rất nhiều, đến tối liền ngọ nguậy không ngủ được, cô trèo lên nóc nhà nằm ngắm trời sao, chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh quất vào mặt mình, nhìn từ xa xa thấy được Thái Hồ, trong lòng không khỏi nổi hứng muốn đến đó chơi.

Đạp ánh trăng, cô đi tới bên bờ Thái Hồ, sóng nước nơi đây yên ả phẳng phiu, cây cối đứng san sát kề cận bên nhau, vắn vẻ không một bóng người. Phương Nhược Hề nhìn lên bầu trời đầy sao, chỉ cảm thấy tâm trạng mình vô cùng tốt, bỗng nhớ lại lúc nhỏ mình với chị hay chơi trò nhảy cầu đạp trăng, liền muốn làm thử lại một lần nữa.

Cô cởi quần áo và giày ra rồi đặt bên bờ, trên người chỉ còn duy nhất một chiếc quần lót, đi một bước nhẹ nhàng rồi dùng khinh công nhảy lên một cây cổ thụ bên bờ, nhìn kỹ càng vào ánh trăng lưỡi liềm cong cong đang phản chiếu trên mặt nước, rồi bỗng đột ngột nhảy mạnh xuống đó.

Nhưng khi cô vừa mới nhảy vào nước, liền cảm thấy hình như chân mình vừa đạp phải cái gì đó, sau lại nghe thấy mấy tiếng ùng ục truyền từ dưới nước lên. Cô không nén nổi tò mò, vừa mới định lặn xuống nhìn xem, lại cảm thấy hình như có bèo cuốn lấy chân mình, đá cách mấy cũng không thoát ra được. Cả người cô quýnh quáng cả lên, không khỏi đá đi đá lại, đá rồi lại cứ đá tiếp. Nhưng ngay đúng lúc này, có cái gì đó ở dưới nước đột nhiên nắm lấy cẳng chân cô, cô quá sợ hãi, không hề nghĩ ngợi gì nữa mà cứ đấm đá điên cuồng. Cuối cũng thì cô cũng được giải thoát khỏi cái vật đáng sợ ấy, cô quay đầu lại nhìn, bỗng thấy một đôi tay chìa ra từ trong nước, ngay sau đó lại hiện lên nửa cái đầu, ho khụ khụ vài tiếng rồi bỗng chìm xuống. Phương Nhược Hề thấy rõ, đó là một người. Cô bỗng giật mình hiểu ra, cái vật mà mình vừa giẫm đạp ấy té ra là một người, cái ý nghĩ này vừa mới hình thành trong đầu đã khiến cô sợ run. Lúc này, chỉ thấy hai tay người nọ từ từ chìm vào nước, rõ ràng là cả người đang dần chìm vào trong nước, cô vội vã bơi qua đó, kéo người này lên trên bờ.

Lên bờ, cô luống ca luống cuống mặc quần áo vào, lại nhìn sang người con trai đang nằm trên đất, giờ bụng hắn đang căng phồng lên, trên khóe miệng còn có nước nhỏ giọt chảy ra, cô có chút lo lắng không biết nên làm gì, trước tiên chạy tới chỗ người đó thăm dò mạch đập hắn, thở phào ra một hơi, may mà người này vẫn chưa có chết.

Cô nhìn quanh quẩn bốn phía, phát hiện ra có quần áo được vắt trên cành một gốc cây cách đó không xa, không cần nghĩ nhiều nữa, nhất định là của cái người này rồi, hèn gì cô không nhìn thấy, bằng không cũng sẽ không thể như vậy mạo muội xuống nước, với lại cô cũng không ngờ lúc đó lại có người ở dưới nước nữa. Haizz, bây giờ mà nói cái gì cũng muộn hết rồi, việc nguy cấp nhất lúc này là phải cứu sống người này cái đã.

Cô muốn dùng tay ấn ngực hắn, nhưng lại thấy hắn là đàn ông, cả nửa người trên còn trần trụi nữa, không khỏi do dự mà rụt tay về, định đổi thành chân, nhưng lúc thấy chân mình sắp đạp lên ngực người này, cũng không đành lòng rụt chân trở về, quay đầu nhìn sang quần áo đang được vắt trên cây, bỗng nhiên cái khó ló cái khôn!

Cô lấy dây thắt lưng buộc hai chân hắn lại, rồi treo ngược người hắn trên cây, nhìn cơ thể hắn lắc lư qua lại dưới tàng cây, từ khóe miệng rơi từng giọt tí tách, không khỏi thầm nghĩ: "Với tư thế này, chắc hắn sẽ phun ra hết nước trong bụng thôi."

Cô đợi thêm một lúc nữa, nhưng người nọ vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng bắt đầu dâng niềm khiếp sợ, nếu hắn mà chết thì phiền phức thôi rồi, cô lo sợ đứng ngồi không yên, cuối cùng bỏ chạy mất dạng khỏi chỗ đó.

Vốn cô đã quay trở lại khách sạn, nhưng cô thật sự không thể yên lòng nổi, Phương Nhược Hề lại vòng vèo quay lại đó.

Nhưng khi cô còn chưa đặt chân tới đó, đã nghe thấy tiếng hét lớn của một người từ trong rừng truyền ra : "Tiểu tặc! Ngươi dám làm nhục ta thế này!!!!" Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, hình như là tiếng động của thân cây bị gãy, tiếp đó liền vang lên một tiếng "Bịch!!!" nữa, nghe như tiếng của một vật nặng vừa rơi xuống đất.

Phương Nhược Hề giật mình sợ sệt, vội nhảy lên trên cành một gốc cây gần đó, mượn ánh sáng của vầng trăng nhìn sang phía vừa phát ra âm thanh kia. Chỉ thấy, cành cây kia giờ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, cái người vừa bị cô treo ngược trên cây hiện giờ cũng đã ăn mặc chỉnh tề lại, cô nhìn bóng lưng hắn, không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt, tập trung suy nghĩ, chợt nhớ đến một người: Chính là vị tướng vừa tấn công sơn trại sáng nay!

Lúc này, dưới ánh trăng, lưng người nọ căng cứng lên, giống như đang phải nén giận điều gì đó, trong tay cầm một tờ giấy, đã bị vò thành một đống, nhưng hắn lại không ném nó xuống, không biết hắn đang nghĩ đến điều gì, lại bỗng dưng giấu tờ giấy ấy vào trong lòng. Phương Nhược Hề cảm thấy ngạc nhiên, đột nhiên nhớ đến một chuyện, vội sờ sờ vào lòng mình, sau đó không kìm nổi chảy mồ hôi lạnh khắp người, chết rồi, cái bức tranh công tử Dực bóp cổ cô, bị mất rồi.

************

Đêm hôm đó, Tống Tử Tinh cũng mang theo tâm trạng giống Phương Nhược Hề vậy, lặn xuống dưới lòng Thái Hồ, nín thở ngước nhìn lên hình ảnh phản chiếu của vầng trăng lưỡi liềm lấp loáng trên mặt nước, một lúc sau, lúc hắn định nhún người lao ra khỏi mặt nước, bỗng dưng lại thấy một vật từ trên trời giáng xuống, giẫm ngay một cước lên mặt hắn, đúng lúc làm hắn đang chuẩn bị nhảy ra khỏi nước lại bị đạp xuống.

Việc đó xảy ra thật bất ngờ, hắn bị uống những mấy ngụm nước vào bụng, bắt đầu hô hấp rối loạn trong nước, hắn vốn muốn ngoi lên trên mặt nước, nhưng thật không ngờ, cái người đứng trên đầu kia cứ đá đá hắn mãi, hắn muốn phản kháng lại, nhưng người nọ lại càng đá hắn mạnh hơn nữa, đá đến khi hắn hoa mắt chóng mặt, ánh mắt nhòa đi, càng lúc càng uống nhiều nước hơn, đợi đến lúc hắn có cơ hội ngoi lên mặt nước, cũng đã có chút lực bất tòng tâm, thầm nghĩ hôm nay chỉ sợ mình dữ nhiều lành ít rồi, nhưng hắn vẫn cố giãy dụa ngoi lên, muốn tìm ra một cơ hội sống sót.

Cuối cùng thì hắn vẫn bị hôn mê ngất xỉu, cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng lúc hắn tỉnh dậy, lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy hai chân mình bị buộc treo ngược trên cây. Đây đúng là việc thảm hại nhất trong suốt cuộc đời hắn đến giờ, trong lòng vừa hận lại vừa giận, lại không tìm được ai để phát hỏa, hắn không nhìn thấy ai ở quanh đó, chắc là tên tiểu tặc khốn kiếp kia đã chạy thoát rồi, liền cởi bỏ dây trói trên chân đi, từ trên cây nhảy xuống. Hắn vận công nghỉ ngơi trong chốc lát, mặc dù thân mình vẫn còn đôi chút khó chịu, nhưng cũng không có vấn đề nghiêm trọng gì, liền nhặt lên quần áo vất ở trên bờ mặc vào, nhưng ngay lúc này, hắn lại phát hiện ra có một tờ giấy bị đè dưới đống quần áo, hắn cảm thấy hơi tò mò, liền nhặt nó lên xem.

Mượn ánh sáng của vầng trăng, hắn mơ hồ nhìn thấy hình ảnh trong bức tranh: trong tranh có hai người con trai, trong đó một người đang bóp cổ người còn lại, người nọ đang ra sức làm trạng thái giãy dụa sắp chết, không cần nghĩ nhiều nữa, chắc chắn là cái tên khốn kiếp vừa rồi cố ý bỏ lại để làm nhục hắn đây mà. Lửa giận trong lòng cháy phừng phực, rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi nỗi nhục này nữa, hắn tức giận xuất một chưởng sang một thân cây cạnh bên, thân cây gãy rằng rặc rồi đổ cả cây xuống dưới đất.

Một đêm này, cô trằn trọc không yên, làm cách nào cũng không thể ngon giấc được, có một nỗi phiền muộn cứ đè nén trong lòng cô, bức tranh kia đã rơi vào trong tay Tống Tử Tinh, tuy rằng không có gì đáng lo ngại, nhưng trong bức tranh này còn có vẽ công tử Dực với cô khi đó đang đóng giả Hoa Vô Đa nữa, lần này rơi vào trong tay người kia, nếu bị hủy thì cũng không nói làm gì, nhưng lại bị người ta lấy cái đó làm chứng cứ phạm tội thì thật không dễ chịu chút nào, còn có một lý do cô không muốn thừa nhận nữa, thật ra, cô rất thích bức tranh ấy, cũng không hiểu vì sao nữa, nhưng thích chính là thích, cô rất muốn lấy nó về. Nhưng bây giờ muốn lấy lại bức tranh kia xem ra cũng không dễ, cô phải thận trọng suy nghĩ mới được, làm cách nào lấy lại được bức tranh kia đây?

Đầu tiên Phương Nhược Hề nghĩ đến trộm!

Ngày thứ hai, Phương Nhược Hề nghe ngóng được nơi quân đội của Tống Tử đang đóng quân, cũng biết được ngày mai hắn sẽ mang binh quay về thành Hàng Châu, cho nên muốn đi ăn trộm, cũng chỉ có thừa dịp đêm nay mà đi thôi.

*****************

Đêm nay, trăng ẩn mây đen thật thích hợp cho việc trộm cướp làm sao, Phương Nhược Hề là kẻ tài cao lá gan cũng lớn, chỉ lẻ loi một thân một mình, mặc trên người bộ quần áo quan trọng nhất của giới giang hồ – y phục dạ hành, không mang theo chút tiếng động nào xâm nhập vào quân doanh của Tống Tử Tinh. Né qua mấy tên lính gác đang tuần tra, tìm kiếm lều trại của Tống Tử Tinh khắp nơi, cô vốn tưởng rằng lều của tướng quân thì phải khác biệt với lều của quân lính khác chứ, ít nhất thì cũng phải có một hai tên lính gác ngoài lều đi, nhưng cô vừa mới tiến vào thì phát hiện ra mình đã nghĩ sai rồi, tất cả lều trại đều một dạng như nhau cả, không thể phân biệt nổi lều của ai với ai, Phương Nhược Hề đành chịu thua, nhìn mười cái lều trại y xì đúc ở trước mặt mình, than vãn giờ mà mình đi tìm từng cái từng cái chỉ sợ đến sáng mai cũng tìm không ra. Rơi vào đường cùng, đang lúc cô nghĩ đến việc đi tìm một tên lính kiềm kẹp đe dọa hắn một chút, nhưng đúng lúc này, cô lại nhìn thấy một người khoác áo choàng đang được một binh sĩ dẫn đến một lều trại, Phương Nhược Hề phát hiện chỉ có duy nhất lều trại này có ánh nến lóe ra từ bên trong, cũng len lén đi qua đó luôn.

Sau khi người nọ đi vào lều trại không lâu, tên lính kia cũng rời khỏi đó.

Phương Nhược Hề mừng thầm, lén tới gần lều trại, im lặng úp tai lên đó nghe trộm.

Người tập võ so với người thường tai thính mắt tinh hơn nhiều, cô bám ở ngoài lều, cũng có thể nghe rõ ràng tiếng nói ở bên trong.

Trong lều, có một người con trai nói: "Chú, mời chú uống trà."

Lại nghe có một người đàn ông đã già đáp lại: "Để đó đi, tối nay chú đến đây lúc đêm khuya thế này là muốn nói chuyện rõ ràng với con, Tử Tinh, cha con nói ngày mai con không cần phải trở về thành Hàng Châu đâu, cứ trực tiếp đi Kim Lăng cầu hôn con gái thứ hai của Phương gia, Phương Nhược Hề."

Phương Nhược Hề đứng ở ngoài lều vừa nghe lời này, lỗ tai dựng thẳng lên, cả người hoàn toàn dán vào trên mặt lều, chỉ nghe Tống Tử Tinh ở bên trong trả lời: "Chú à, ý của cha là gì vậy?"

Ông lão bên trong cười cười, mới nói: "Tử Tinh, cha con đương nhiên là có ý định riêng rồi."

"Cháu thật không hiểu, tại sao cha và chú lại bảo cháu đi cưới một người con gái đã bị người khác từ hôn, còn bị đuổi ra khỏi nhà, xin chú nói rõ thêm đi."

Ông lão cười nói: "Tử Tinh, con biết Phương gia không có con trai chỉ có hai mụn con gái đúng không, đứa con gái đầu lòng là Phương Nhược Vy đã được hứa gả cho đại công tử ở Lý gia, mùa thu này sẽ được gả qua, đứa thứ hai là Phương Nhược Hề đáng lẽ đã được hứa hôn với tứ công tử Đường Dạ của Đường môn rồi, chỉ cần chờ cô chị Phương Nhược Vy xuất giá xong thì cũng xuất giá theo, nhưng thật không ngờ, đứa con gái thứ hai là Phương Nhược Hề này lại bỏ nhà trốn đi vì không muốn lấy Đường Dạ. Việc này, đáng lẽ Phương gia giấu giếm rất cẩn thận, nhưng con có biết ai đã tiết lộ cho Đường gia không?

Trong lều trầm lặng hồi lâu, Tống Tử Tinh mới nói: "Không phải chính là chú chứ?"

"Tử Tinh lợi hại thật, đúng là chú đây." Ông lão cười to.

Phương Nhược Hề đúng ngoài lều vừa nghe đến đây, không khỏi thầm nghĩ: Ông lão, làm tốt lắm, đa tạ!

Ông lão lại nói tiếp: "Chú đem tin tức này để lộ cho Đường gia biết, người nhà họ Đường đều vô cùng kêu ngạo, nhất là Đường Dạ, chú đoán nếu Đường Dạ biết Phương Nhược Hề không chịu gả cho hắn, chắc chắn sẽ xem cô ta như chiếc giày rách, chú đoán không hề sai mà, Đường môn quả thật đã từ hôn. Cháu ngoan, bây giờ hoàng thượng không cầm cự được bao lâu rồi, thái tử vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa cũng không phải do Lưu Hoàng Hậu sinh ra. Hiện thời Lưu gia quyền khuynh triều dã đã sớm đã có ý định làm phản, chúng ta cũng nên tính toán trước cho bản thân mình. Phương gia tuy xuất thân thương nhân nhưng các cửa hàng vũ khí và trang trại lại trải dài khắp thiên hạ, một khi thiên hạ đại loạn, ắt Phương gia sẽ hào phóng cung cấp cho chúng ta những thứ vũ khí hiếm có và những đàn chiến mã hùng dũng, chúng ta không xuống tay trước, chỉ sợ sẽ có người chớp lấy mà thôi. Không chỉ thế, Phương Nhược Vy sẽ gả vào Lý gia ở Lạc Dương, chính là gia tộc giàu có nhất trong thiên hạ, nếu Phương Chính Dương đồng ý với đám hỏi của Tống gia chúng ta, Tử Tinh, với Phương gia ở Kim Lăng, Lý gia chốn Lạc Dương, còn có thực lực của Tống gia chúng ta, mặc kệ sau này thiên hạ có phát sinh ra những biến đổi to lớn thế nào đi chăng nữa, đều nằm trong sự kiểm soát của chúng ta."

Phương Nhược Hề đứng ngoài nghe xong hết thì thật kinh ngạc, thầm nghĩ: không ngờ đó, thì ra mình rất có giá nha, về sau nên đối tốt với bản thân mình một chút mới được. Có điều, muốn lợi dụng ta ư? Đâu dễ dàng thế chứ!

Lúc này, Tống Tử Tinh ngồi trong phòng đột nhiên nói: "Thưa chú, Tử Tinh cho rằng, lúc này không nên đi Kim Lăng cầu hôn."

"Vì sao?" Ông lão hỏi.

Phương Nhược Hề đứng ngoài nghe thế, thầm nghĩ: May cho tiểu tử nhà ngươi hiểu biết, nếu ngươi dám đi cầu hôn, nhất định ta sẽ không cho ngươi thấy được mặt trời ở Kim Lăng đâu, ở trên đường ta liền đem ngươi...

Lúc này, chợt nghe Tống Tử Tinh trả lời: "Phương Chính Dương đã đuổi người con gái thứ hai ra khỏi nhà, cháu phải lấy cớ gì để cầu hôn đây? Đây là chuyện thứ nhất, lại nói, nghe chú kể, hình như có rất nhiều người muốn cưới người con gái thứ hai của Phương gia này, nhưng Phương Chính Dương lại ngay lúc này đuổi cô ta ra khỏi nhà, mặt khác, hình như việc này có chút quái lạ, chú cũng đã nói, Phương gia sẽ hào phóng cung cấp vũ khí và chiến mã cho chúng ta, năm đó Thánh Tổ Hoàng Đế cũng đã phải mượn sức Phương gia mới có thể nhất thống thiên hạ được, dù tới tận giờ Phương gia chưa có người nào làm quan trong triều, nhưng lại có địa vị rất đặc biệt, không phải dễ dàng mượn sức như thế. Thưa chú, Tử Tinh cho rằng, dù giờ Hoàng Thượng bệnh tật quấn thân, nhưng vẫn chưa hoăng thệ (3), việc này không nên nóng vội, hành động quá sớm ắt sẽ bị lộ, chúng ta cần quan sát tình hình xem thế nào đã, định mưu rồi hẵng động."

"Ha ha..." Ông lão nghe xong lời này, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, Phương Nhược Hề đứng ngoài lều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chợt nghe ông lão nói: "Tốt! Tốt lắm! Trước khi đến đây chú và cha con cũng đã bàn bạc qua với nhau, cũng chính là có ý này, vừa rồi chú thầm muốn thử hỏi xem suy nghĩ của con ra sao, Tử Tinh suy nghĩ thật chu đáo, chú đây cảm thấy thật vui mừng. Haizz, tiếc rằng thằng con của chú chẳng thể thành tài, tương lai của Tống gia giao vào tay con, chú cùng cha con đều thật yên tâm!"

"Cám tạ sự tin tưởng của chú." Tống Tử Tinh cung kính trả lời.

Ông lão lại nói: "Tử Tinh, thực ra tối nay chú đến đây là vì một việc khác, đây cũng chính là nguyên nhân chú vội vàng chạy từ kinh thành đến đây."

Tống Tử Tinh nghiêm mặt nói: "Mời chú cứ nói."

Trong lều, ông lão lại gần rồi nói nhỏ vào tai Tống Tử Tinh .

Ngoài lều, Phương Nhược Hề cố gắng nghe ngóng, cũng chỉ nghe được vài câu mơ hồ như "Tống gia" rồi "Triều đình" mà thôi.

Nửa ngày sau, chợt nghe ông lão "Í!" một tiếng, hỏi: "Tử Tinh, bức tranh này đâu ra vậy?"

Tranh? Phương Nhược Hề đứng ngoài vừa nghe vậy, thế này mới nghĩ đến, đúng rồi, mình đến đây đi trộm tranh mà, sao lại thành đi nghe trộm thế này?

Đúng lúc này, bỗng có người hô to ở phía sau: "Ai đó?"

y da, bị phát hiện rồi.

Chú thích :

(1) Thái Hồ (chữ Hán: 太湖; bính âm: Tài Hú; nghĩa là "Hồ Lớn") là một hồ ở đồng bằng châu thổ Dương Tử, nằm giữa ranh giới 2 tỉnh Giang Tô (ở phía bắc) và Chiết Giang (ở phía nam) của Trung Quốc. Hồ rộng 2.250 km² và sâu bình quân 1,94 m, là một trong bốn hồ nước ngọt có diện tích bề mặt lớn nhất ở Trung Quốc, cùng các hồ như: Bà Dương, Động Đình và Hô Luân.

Thái Hồ được nối với Đại Vận Hà nổi tiếng. Một số sông nhỏ, như sông Tô Châu, bắt nguồn từ đây.

Khu vực xung quanh là nơi sản xuất ngũ cốc nổi tiếng của Trung Quốc. Hồ này nổi tiếng với các loài cá và các tảng đá vôi hoành tráng không nơi nào có được. Các loại cung thạch độc đáo được dùng làm vật liệu trang trí cho các khu vườn Trung Hoa truyền thống, đặc biệt trong khu vực như Tô Châu.

Trong hồ có khoảng 90 đảo, từ những hòn đảo nhỏ chỉ vài gang tay tới những hòn đảo rộng nhiều km nằm rải rác trong hồ. Hồ cũng là nơi tham quan và ngắm cảnh lý tưởng bằng những tàu đánh cá.

Nguồn : Wiki

(2) Anh hùng xuất thiếu niên : Từ những người thanh niên sẽ ra nhiều anh hùng. Ở Việt Nam có câu tương tự : tre già măng mọc, sóng sau dồn sóng trước.

(3) hoăng thệ : đã chết, cách gọi việc tử vong chỉ dùng cho quan lại và vua chúa xưa

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục