Chương 3 - Đệ tử chân truyền
Hoa Vô Đa lập tức ôm đầu hô to: "Các chị tha mạng, em là con gái đó!"
Một người con gái lập tức kéo áo Hoa Vô Đa ra xem, xem xong kinh ngạc gật gật đầu nói: "Các chị em, hiểu lầm hiểu lầm, cô ta chỉ là gái giả trai mà thôi."
Mọi người thở phào một hơi.
Lúc này, một người con gái khác chỉ công tử Dực đang hứng khởi xem náo nhiệt trên kia hỏi: "Vậy người kia thì sao?"
Hoa Vô Đa trả lời: "Là chị gái của em, cũng là con gái luôn."
Bởi vì khoảng cách khá xa, mọi người cũng chỉ thấy có một người mặc nam trang, không thấy rõ được hình dáng của người kia.
Một người cao giọng hỏi: "Vậy sao các người lại lén lút xem trộm bọn ta tắm rửa! ?"
Có người hỏi tiếp "Đúng vậy, đều là phụ nữ với nhau, tại sao không thoải mái đi ra?"
Hóa ra hành động của hai người đã sớm bị bọn họ phát hiện, hèn gì mấy người con gái này cứ đứng ở trong nước mà không chịu lên bờ.
Hoa Vô Đa đáp lời: "Bởi vì chị em bọn em đều đang giả trai, nên có ý muốn đến nơi đây tắm gội, nhưng lại thấy các chị đều đang tắm, lo rằng sẽ làm phiền các chị, nên mới nghĩ rằng đứng ở đó chờ một chút, chờ các chị tắm xong rồi mới ra tắm, không ngờ lại bị các chị phát hiện ra..."
Lại có người hỏi tiếp nữa "Vậy sao cô lại ăn trộm quần áo của chúng ta chứ? !".
Hoa Vô Đa cúi đầu xuống, trả lời: "Bọn em đợi rất lâu, lại thấy các chị không có ý định rời đi, nên mới nghĩ là đi ăn trộm quần áo của mấy chị có thể sẽ làm mấy chị sợ hãi mà rời đi."
Một người con gái lên tiếng: "Thì ra là vậy, các chị em, cũng tại bọn mình chiếm lấy dòng suối này hơi lâu rồi. Cũng sắp đến giờ cơm trưa, chúng ta thu dọn đồ đạc rồi quay trở về thôi."
Mọi người đều gật đầu nói: "Được."
Sau một loạt câu hỏi, bọn họ thấy Hoa Vô Đa đáp trả nhanh lẹ, vẻ mặt lại trung hậu thật thà, cũng không truy hỏi tiếp nữa.
Lập tức bọn họ cũng không kiêng dè, mỗi người đều trần truồng đứng lên mặc quần áo như không.
Lúc này, Hoa Vô Đa nhìn lên trên sườn núi, một đôi mắt tỏa sáng ngời ngời không chớp nhìn chằm chằm về phía bọn họ, không khỏi có chút choáng váng đau đầu.
Cô thật sự rất muốn nói cho bọn họ biết có một con cóc đang mở to mắt sáng trưng trên đỉnh núi kia. Nhưng thật sự vẫn không có gan nói.
Bọn họ ăn mặc chỉnh tề xong, cũng không đi để ý đến Hoa Vô Đa nữa, đều vui đùa với nhau rời đi.
Thấy mọi người đã đi xa, công tử Dực ở trên đỉnh núi phấn khởi chạy xuống dưới, vừa chạy vừa kêu la: "Nụ hoa, cô thật lợi hại, có thể làm cho mấy cô nàng ấy không chút xấu hổ trần truồng đi lên trước mặt ta. Hôm nay dẫn cô đi theo quả là đúng đắn a, nhận lấy, đây là bản công tử thưởng cho cô."
Hoa Vô Đa tiếp nhận hai mươi lượng bạc công tử Dực đưa cho, bụng bảo dạ, cái này có tính là trợ Trụ vi ngược không nhỉ(1)?
Công tử Dực vẫn vô cùng hứng khởi nói tiếp: "Thật tiếc là lần này Kỳ không đi theo, nhất định lần sau ta phải gọi Kỳ, Cuống, Ngữ cùng đi mới được."
Tiếp theo ? Còn có lần tiếp theo nữa ?
Hoa Vô Đa bỗng nhiên nghĩ đến một cảnh tượng: cô ở trước mặt một đám phụ nữ trần truồng, chỉ vào mấy tên đàn ông "đích thực " đang đứng trên núi kia, da mặt dày, chỉ hươu bảo ngựa nói: "Bọn họ đều là chị của em, tất cả đều là phụ nữ!"
Sau khi rời khỏi khu rừng phía sau núi, Hoa Vô Đa dùng nội công hong khô quần áo trên người mình một chút, ba người cưỡi ngựa chạy về phủ đại.
Trên đường, bọn họ lại đi qua trung tâm của trấn nhỏ, chợ đã tan, hơi lạnh tràn lên khắp nẻo đường. Ba người cưỡi ngựa đi qua, công tử Dực nói: "Nụ hoa, hai tháng sau, cô tiếp tục ở lại làm vệ sĩ của ta nữa đi."
Hoa Vô Đa nói: "Hai tháng sau rồi nói tiếp."
Công tử Dực hừ một tiếng, vẻ mặt có chút bực tức nói: "Nụ hoa, ta nói cô a, cô quả thực rất kiêu căng đó."
"Công tử, huynh cũng đừng gọi ta là nụ hoa nữa." Hoa Vô Đa khó chịu nói.
"Không được." Công tử Dực sảng khoái trả lời.
Đã gần đến phủ đại, xa xa, Hoa Vô Đa chú ý thấy có một gia nô thấp thó ló ra ló vô ngoài cửa lớn của phủ đại.
Bọn họ vừa mới tới trước cửa, Trần quản gia liền mang theo vài người nô tỳ xinh đẹp vội vàng chạy ra, ân cần hầu hạ công tử Dực xuống ngựa.
Đúng là lúc trước công tử Dực không nói phét lên chút nào, những tỳ nữ hầu hạ cho hắn quả nhiên người người đều xinh đẹp tuyệt trần, nhan sắc mỗi người đều làm rung động lòng người, Hoa Vô Đa đứng xem, may mắn là đang mặc nam trang, nếu như bây giờ mà mặc nữ trang lên, đúng là có cảm giác xách giày cũng không xứng. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mà cô được thuê để làm vệ sĩ cho công tử Dực. Tất cả mọi người đều cho rằng, cho dù cô và công tử Dực có dính nhau như sam suốt cả mười hai canh giờ một ngày đi chăng nữa, cũng không cần lo sợ bọn họ sẽ nảy sinh tình cảm gì với nhau , bởi vì mặt cô giờ này, hoàn toàn không có khả năng!
Công tử Dực trở về phủ đại, được ăn ngon, lại còn có các tì nữ như ngọc như hoa hầu hạ, cuộc sống tựa như đang ở chốn thần tiên.
Hoa Vô Đa mặc một bộ nam trang, đứng canh giữ ở một nơi cách đó không xa, hoa quả cùng trà bánh đều có người hầu hạ, thực ra, công tử Dực đối xử với cô cũng không tệ lắm, chưa từng xử tệ với cô chút nào.
Mặt trời chiều dần lặn về phía Tây. Sau khi ăn tối xong, công tử Dực mới õng ẹo rời khỏi phủ.
Ba người nhàn nhã đi chậm rãi theo hàng, bóng tối dần dần bao trùm lấy màn trời.
Lúc này ở chân núi Kỳ Phong, dân cư rất thưa thớt, từng cơn gió mát nhẹ nhàng lướt qua, Hoa Vô Đa vốn đang có tâm trạng rất tốt bỗng chốc cảm nhận được có sát khí đang ẩn quanh đâu đây. Đột nhiên tiếp theo cô dùng sức dưới chân nhảy lên đánh về phía trước công tử Dực, hô to: "Cẩn thận!"
Lúc này, ba chiếc phi tiêu từ nhiều hướng phóng về phía bọn họ, Đỗ Tiểu Hỉ cúi đầu né được một cái. Hoa Vô Đa vung roi ngựa lên làm rơi hai cái khác, đồng thời ôm công tử Dực nhảy xuống ngựa, tránh ở phía sau.
Các ám khí sau đó đều đồng loạt trúng vào bụng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng thảm thiết, cuối cùng ngã xuống đất mà chết.
Lúc này, Đỗ Tiểu Hỉ lấy một thứ từ trong lòng ra, ném vào trong không khí, vật đó lập tức nổ ầm trong màn đêm, phát ra một thứ ánh sáng màu đỏ cực kỳ chói mắt.
Cùng lúc đó, năm người mặc trang phục màu đen không một tiếng động tập kích về phía bọn họ.
Đỗ Tiểu Hỉ lấy một chọi hai, Hoa Vô Đa che chở công tử Dực, lấy một chọi ba.
Trong ba người, có hai người sử dụng kiếm, kiếm pháp sắc bén, một người dùng chưởng, nội công thâm hậu.
Nếu như đánh nhau với từng người một, trong ba người này không ai là đối thủ vừa sức của Hoa Vô Đa cả. Nhưng ba người này lại liên kết lại với nhau, Hoa Vô Đa có chút bối rối, trong chốc lát không tìm ra được sơ hở nào, phía sau còn có công tử Dực vướng tay vướng chân, nhất thời không nghĩ ra cách nào để đấu lại. May mắn ngân châm trong tay áo chiếm ưu thế rất lớn trong đêm đen, phút chốc đối phương cũng không thực hiện được mưu đồ của mình. Có vẻ như đối phương không rằng họ lại gặp phải đối thủ mạnh như vậy, trong lòng biết thời gian nguy cấp, nháy mắt với nhau một cái, chiêu thức lập tức thay đổi.
Bọn họ phân công nhau, hai người đánh với Hoa Vô Đa, một người khác chuyển hướng tấn công về phía công tử Dực đằng sau cô. Hoa Vô Đa được cái này mất cái khác, liên tục rút lui ra sau. Lúc này, người kia âm thầm xuất chiêu đánh lén công tử Dực, công tử Dực lui ra sau trốn tránh nhưng lại bị vấp chân ngã xuống đất, người nọ đánh tiếp một chưởng nữa. Sợi tơ vàng của Hoa Vô Đa lại bị binh khí của hai người kia quấn lấy, không thể lấy lại. Nhác thấy một chưởng kia sẽ đánh vào người công tử Dực, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên Hoa Vô Đa cúi người qua nhận lấy một chưởng kia thay công tử Dực. Một ngụm máu tươi nồng phun vào người công tử Dực. Cùng lúc, hai thanh kiếm từ phía sau cùng hướng tới đây, Hoa Vô Đa không nghĩ nhiều nữa, phẩy ống tay áo một cái, ngân châm xuyên qua bàn tay của người đã đánh chưởng phong kia, bắn về cổ họng của hai người sử dụng kiếm, bọn họ lập tức tử vong.
Phía sau truyền tới ba mũi ám khí bắn về phía người kia. Hắn ta nhận thấy tình hình không ổn liền lập tức rút lui, Hoa Vô Đa rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chốc.
Lúc này, trong rừng xuất hiện ba người khác. Bọn họ cùng liên kết với nhau đánh lại người kia.
Công tử Dực bị đè ở phía sau giãy dụa nâng Hoa Vô Đa lên hỏi: "Cô không sao chứ?"
Hoa Vô Đa lập tức bình ổn hơi thở, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không sao. Ngẩng đầu nhìn tình hình chung quanh, công tử Dực nói: "Chúng ta đi trước đi, Tiểu Hỉ thu xếp ổn thỏa xong sẽ đi theo sau."
Hoa Vô Đa gật đầu, lập tức ôm lấy công tử Dực, nhảy lên lưng ngựa phi lên trên núi.
Lưng ngựa xóc nảy nặng nề, lần đầu tiên trong đời công tử Dực được một người con gái gắt gao ôm vào trong ngực, cảm nhận mãnh liệt được sự cố chấp cùng bảo vệ của cô dành cho mình, không khỏi hơi thất thần một chút.
Ngực cô ấm áp như có như không ma sát lưng hắn, đây là lần đầu tiên có sự đụng chạm đầy mờ ám như vậy nhưng lại không làm cho hắn dâng lên một chút dục vọng nào.
Công tử Dực nhẹ nhàng nói: "Cô bị thương rồi... Vừa rồi cô rõ ràng có thể..."
Giọng nói trầm lắng của Hoa Vô Đa từ đỉnh đầu truyền đến tai hắn :"Mạng của huynh chính là của ta."
Công tử Dực trong lòng rung động, nhắm hai mắt lại, che đi một cảm xúc xa lạ đang len sâu trong lòng mà chính hắn cũng không hiểu nổi. Khi mở mắt ra,lại trở nên cực kì bình tĩnh, hắn hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Đúng là đồ ngốc, vừa rồi cô có thể dùng nội lực đi ngăn chặn một chưởng kia của hắn, thế mà lại lấy thân mình ra đỡ nó. Võ công của cô giỏi thật đấy, nhưng năng lực thực hành chiến đấu lại quá kém."
Hoa Vô Đa ngây dại, thân mình không khỏi cứng ngắc một chút. Công tử Dực cảm giác được điều ấy, sau đó lại nghe Hoa Vô Đa thở dài nói: "Huynh nói đúng, chưa bao giờ ta gặp được tình huống như thế này." Trong giọng nói không giấu được một chút tự ti đang len lỏi.
Công tử Dực nghe vậy, không khỏi cười trộm một chút, thật sự không thể tưởng tượng nổi người này cũng có lúc tự ti nha.
"Có điều, quan tâm tắc loạn (2), điều này cũng nói lên rằng, cô quan tâm đến ta, bản công tử lần này tha thứ cho cô." Công tử Dực nói tiếp, trong lời nói khó nén được sự đắc chí .
"Đương nhiên rồi, vì một trăm lượng bạc của ta, còn có cái khế ước sinh tử kia nữa, đương nhiên ta phải quan tâm đến huynh rồi." Hoa Vô Đa bất đắc dĩ trả lời.
Im lặng trong chốc lát, công tử Dực bỗng nhiên nói: "Chốc nữa trở về ta sẽ bôi thuốc cho cô, cô bị thương không nhẹ đâu."
"Không cần."
Lại im lặng thêm một lúc, công tử Dực nói: "Cô giấu ngân châm ở chỗ này à? Cho ta xem chút đi?"
"Không thể."
"Đây là ám khí hay vũ khí của cô vậy?"
"Cả hai."
"Nụ hoa, tóm lại cô là ai?"
"Hình như nụ hoa không phải là ta, vậy nên, ta cũng không biết nụ hoa là ai." Hoa Vô Đa thản nhiên trả lời.
Công tử Dực nghe vậy, bỗng dưng cười ha ha nói: "Nụ hoa, cô thông minh đến đáng ghét."
Trong mắt Hoa Vô Đa lóe lên một nụ cười.
Vừa đến thư viện không bao lâu, Đỗ Tiểu Hỉ cũng đi theo tới đây, ba người không quấy rầy đến người khác, cùng trở về phòng bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hoa Vô Đa về phòng ngồi thiền, vết thương của cô cũng không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi hai ba ngày thì sẽ khỏe lại thôi. Công tử Dực nói đúng, cô thật sự rất thiếu kinh nghiệm trong chiến đấu, lúc ấy biết rõ người kia tập trung rất nhiều chân khí vào chưởng phong ấy, vậy mà cô lại không nghĩ đến việc vận công để đánh trả chưởng quyền kia, thế nên mới bị trúng chưởng nôn ra một ngụm máu tươi.
Nửa đêm, sau khi cô đã ngồi thiền xong, thấy công tử Dực ở trên giường bên đã đi ngủ rồi. Hắn ngủ rất ngon, không biết đang nằm mơ cái gì nữa. Hình như công tử Dực cũng không có lo sợ vì chuyện bị tập kích tối hôm nay, cho dù trong hoàn cảnh hết sức nguy hiểm vừa rồi hắn cũng không lộ ra một tia sợ hãi nào.
Rốt cuộc thì hắn đã trải qua cuộc sống như thế nào, hắn là loại người gì ?
Lúc cô đang ngồi thiền vừa rồi, cô cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, bỗng nhiên hôm nay hắn lại hỏi cô là ai, có phải đã bắt đầu nghi ngờ cô hay không?
Suy nghĩ thêm một lần nữa, mặc kệ mọi chuyện đi, mục đích cuối cùng của cô cũng chỉ là bạc mà thôi. Chỉ cần kiếm đủ bạc thì cô có thể tha hồ ăn chơi rồi.
Ngẫm nghĩ lại thêm lần nữa, hôm nay cô liều mạng thế này chính vì đây là công việc đầu tiên trong đời cô, cũng là lần đầu tiên cô tự kiếm tiền bằng chính sức mình. Thật sự là rất vui ! Sau này về nhà nhất định phải khoe với chị mới được!
Cô kéo tấm màn che ngăn cách lại, cởi áo ngoài ra, bỏ mặt nạ đang đắp trên mặt mình xuống.
Để không bị công tử Dực phát hiện, mỗi ngày khi trời vừa hửng sáng, việc đầu tiên cô làm lúc thức dậy luôn là đeo mặt nạ.
Mặt nạ mang lâu sẽ làm hại da, thế nên, vào mỗi đêm cô đều phải bôi một ít thuốc bằng bùn lên trên mặt. Thuốc này rất đặc, lại còn có màu đen, vì vậy thứ này không những giúp bảo dưỡng da mặt cô, nó còn có thể giúp cô không bị công tử Dực nhìn thấy khuôn mặt thật. Hơn thế, cái này còn có tác dụng dọa ma nữa.
Có một lần vào lúc nửa đêm cô đứng dậy đi nhà vệ sinh, làm nhiễu loạn đến giấc ngủ của công tử Dực. Công tử Dực trở mình tỉnh lại, thấy khuôn mặt này của cô dưới ánh trăng mờ ảo, suýt nữa sợ hãi hét to lên. Hắn gần như đã sắp hét lên một câu : "Quỷ ahh!" nhưng may mà Hoa Vô Đa kịp thời che miệng hắn lại.
Sau đó cô có giải thích với hắn: "Đây là thuốc tiên để bảo dưỡng da thịt." Công tử Dực lập tức mỉa mai nói: "Cho dù cô có bảo dưỡng da mặt đi chăng nữa thì cũng không khác gì hơn trước đâu"
Cô biết tâm trạng hắn không tốt khi bị dọa vào lúc nửa đêm, cũng không so đo thêm nữa.
Trong bóng đêm, Hoa Vô Đa bôi thuốc lên trên mặt, vào ngày mai lúc cô tỉnh dậy, thuốc này đã khô, rất dễ dàng lột xuống.
Thực ra, cô là người nghiệp dư trong chuyện này. Nếu không phải sợ bị cha bắt về để kết hôn với cái người đầy độc kia, theo như tính tình của cô, thật sự rất muốn dùng khuôn mặt thật của mình hành tẩu giang hồ, không biết có thể làm náo động cả chốn giang hồ không nhỉ? Giống như chị cô đó, người giang hồ đều ca ngợi chị ấy bằng danh hiệu "Đinh linh tiên tử" .
Chị cô mỗi lần hành tẩu giang hồ, bên eo đều quấn quanh dây chuông, lúc đi trên đường phát ra âm thanh đinh đinh đang đang thật dễ nghe. Thế nên người giang hồ mới xưng tặng chị cô một danh hiệu như vậy, sau đó lại nghe nói có rất nhiều nữ hiệp giang hồ cũng bắt chước đeo chuông giống chị cô, nhưng mà có ai được phong thái như chị cô cơ chứ! Chị cô đã quyết tâm đoạt được danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ", cho nên cô cũng quyết tâm đứng thứ hai, về phần Tề Hân thì... thôi đứng thứ ba đi.
Lúc chị cô hành tẩu giang hồ, phong ba bão táp kéo tới không ngừng, còn đụng chạm tới tổ chức sát thủ "Vô m", kết quả làm cha rất tức giận, lập tức gọi ngay về nhà. Nhưng cuối cùng thì thân phận thật sự của chị cô cũng bị " Vô âm " điều tra ra, suýt chút nữa còn dẫn tới một hồi giang hồ đẫm máu, nghĩ lại, chị cô thật sự rất tuyệt rồi!
Thế mà cô lại ... Haiz...Làm vệ sĩ cho cái người xấu xa này..... Thật đau khổ .
Cho nên cô nhất định sẽ không để mọi người biết cô là ai, nhất định không, nếu không sẽ rất mất mặt. Chẳng phải khi chị cô hành tẩu giang hồ thì lúc nào chẳng có một đám công tử danh môn đi theo phía sau? Cô thì ngược lại, theo sau một đám công tử hầu hạ.
Nhưng mà có vẻ cũng không đến nỗi nào, cô nhớ đến công tử Kỳ thanh nhã và quý phái. Tên công tử Kỳ kia, khuôn mặt thật sự rất đẹp, nhưng đáng tiếc lại là ở cùng phòng với công tử Tu, không biết có bị công tử Tu bắt nạt không nhỉ...
Nghĩ nghĩ, Hoa Vô Đa dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, vẫn là một ngày như thường lệ.
Tiết thứ nhất của buổi sáng là học đàn tranh, Hứa phu tử là người dạy môn này.
Hứa phu tử là người thanh cao đạm mạc giống như thần tiên, rất thích dạy học bên sườn vách núi.
Lúc này đây gió núi rít gào thổi qua, Hứa phu tử xếp bằng ngồi trên một tảng đá dài bên sườn vách núi, vẻ mặt như đang phiêu du theo làn gió, trường bào bị gió thổi tung bay phấp phới. Ông nhắm mắt lại, cảm nhận được ngọn nguồn của cơn gió từ trong núi đang thổi đến nơi này, ngón tay động đậy một chút, vui thích sảng khoái dạo một khúc nhạc ông mới vừa mới soạn ra.
Tất cả nhạc phổ đều đã phát hết cho mọi người, Hoa Vô Đa liếc nhìn công tử Dực ở bên cạnh, thấy hắn đang xem nhạc phổ rất chăm chú. Lại nhìn qua công tử Kỳ, trong lúc vừa xem nhạc phổ thì ngón tay đã vuốt ve nhẹ nhàng trên dây đàn. Còn cô, dạo qua nhạc phổ ở trước mặt mình, khẽ thở dài một hơi, xin thứ lỗi, cô không hiểu gì hết.
Lúc này, bỗng nhiên Hứa phu tử mở mắt ra, ánh mắt như có hàng trăm mũi tên bắn về phía Hoa Vô Đa, hỏi: "Vô Đa, tại sao trò lại thở dài?"
Hoa Vô Đa có chút chột dạ, vội đứng dậy cung kính đáp lời: "Thưa thầy, lúc Vô Đa nghe xong khúc nhạc của thầy, theo bản năng liền thở dài."
"Thật sao? Nói đi, trò nghe được điều gì?" Phu tử rất hứng khởi hỏi.
Hoa Vô Đa có chút ngượng ngùng ấp úng nói: "Phu tử, ngài thật sự muốn Vô Đa nói ra sao? "
"Trò nói, trò nhất định phải nói ra ý nghĩ chân thật trong lòng mình." Phu tử cổ vũ.
Hoa Vô Đa chỉ phải kiên trì nói nhỏ: "Học trò... học trò nghe xong bản nhạc của phu tử, có ý nghĩ...có ý... muốn nhảy xuống vực."
Mọi người nghe xong đều cười to. Công tử Dực còn khoa trương hơn nữa, cả người đều nằm lăn ra đất mà cười.
Phu tử nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, mang vẻ mặt đầy sự kích động, ông đứng lên, hai chân đứng ở gần sát vách núi, chỉ cần lui về sau một bước nhỏ nữa thôi, chắc chắn sẽ rớt xuống vực thẳm kia.
Hoa Vô Đa hết sức lo lắng nhìn chằm chằm chân của phu tử, vừa muốn hô to một tiếng: phu tử ta sai lầm rồi, thầy không cần phiền hà trong lòng a! Lại nghe phu tử xúc động nói: "Vô Đa, trò có muốn làm đệ tử chân truyền của ta hay không?! "
Gì cơ?
Hoa Vô Đa không kịp phản ứng, các học sinh ở dưới cũng không kịp phản ứng. Lại thấy phu tử vuốt chòm râu nói tiếp : "Khúc nhạc này, tên của nó là 'Lâm uyên' ( Đối diện vực sâu )."
Tất cả mọi người đều giật mình, mọi ánh mắt đều tỏ vẻ hâm mộ cùng khâm phục Hoa Vô Đa.
Nét mặt của Hoa Vô Đa đầy vẻ xấu hổ, thật không biết nên trả lời lại như thế nào. Cô chỉ khẽ giọng nói: "Phu tử, thật ra, kỳ thật, học trò không hiểu một chút âm luật nào cả..."
Vừa nói xong lại thấy Hứa phu tử bước đi nghiêng ngả đến chỗ cô, bắt lấy hai vai cô, càng thêm xúc động hơn nữa : "Chưa từng học qua âm luật mà lại nghe thấy hết ý nghĩa trong khúc nhạc của ta, đúng là thiên tài mà!"
Hả? !
Hoa Vô Đa quả thật không biết làm sao bây giờ, thấy công tử Dực bên cạnh cười đến nỗi sắp tắt thở, cô đành phải nói nhỏ: "Phu tử đã yêu mến, học trò đương nhiên phải nghe theo."
Lúc này phu tử liền cười to nói: " Tốt lắm! Từ nay về sau, trò chính là đệ tử chân truyền duy nhất của Hứa Vân Thiên này, ha ha!"
Hứa phu tử ngửa mặt lên trời cười sảng khoái. Hoa Vô Đa thật muốn dùng thơ văn đi giải toả nỗi buồn trong lòng mình, trời ạ, sao lại là duy nhất chứ! Phu tử thầy vì sao không nói sớm nha! Bây giờ em không phải đã hại thầy rồi sao? !
Lúc này, Hứa phu tử đá một cú trên người công tử Dực, quát to nói: "Cười cái gì mà cười, trò đúng là đồ không tiền đồ!"
Công tử Dực lập tức ôm chân khóc thét.
Công tử Kỳ nhìn vẻ mặt dở khóc dở cười của Hoa Vô Đa, rốt cục cũng hiểu được đang có chuyện gì xảy ra, cũng nhịn không được mà nở nụ cười theo. Tất cả các học sinh khác kỳ quái nhìn công tử Dực, không hiểu tại sao hắn lại cười đến điên cuồng như vậy, chắc là bị chuyện gì kích thích quá mức đây mà.
Chú thích:
(1) Trợ Trụ vi ngược", nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. n Trụ Vương, vị vua cuối cùng của nhà Thương (Trung Hoa), vốn là một hôn quân vô đạo; cho nên những người làm điều độc ác thì được gọi là "trợ Trụ vi ngược".
(2) Quan tâm tắc loạn : Có một người hay một việc khiến con người quá mức quan tâm đến nó, trong khi đang xử lí các việc khác đều luôn nghĩ về nó dẫn đến trong lòng rối loạn, mất phương hướng.
- Chương 1 - Công tử Dực
- Chương 2 - Nam Thư thư viện
- Chương 3 - Đệ tử chân truyền
- Chương 4 - Ta không tắm rửa
- Chương 5 - Người đẹp ta đến đây
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8 - Tai bay vạ gió
- Chương 9 - Đồng tâm hiệp lực
- Chương 10
- Chương 11 - Ai mới là người mộng du
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14 - Giang hồ diễm ngộ
- Chương 15 - Sợ ngươi rồi
- Chương 16
- Chương 17 - Niềm vui tương phùng
- Chương 18 - Thông minh bị thông minh lầm
- Chương 19 - Quả lê mê người
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22 - Thật là phiền quá đi
- Chương 23 - Món ngon hấp dẫn
- Chương 24 - Vẫn cứ như lúc trước
- Chương 25 - Phượng bích hoàng nguyệt
- Chương 26 - Cái yếm tung bay
- Chương 27 - Thì ra có thể như vậy
- Chương 28 - Trường lăng nhất vũ công tử túy
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31 - Phong cuồng nhất tiếu
- Chương 32 - Tuyệt đối không thể cười
- Chương 33 - Lén gặp người tình
- Chương 34 - A hoàn của Đường Dạ
- Chương 35 - Lời mời của Lý Xá
- Chương 36 - Nửa thật nửa cười
- Chương 37 - Đúng là có chút đau
- Chương 38 - Thật giả Phương Nhược Hề
- Chương 39
- Chương 40 - Cưỡi ngựa chạy trên núi
- Chương 41 - Ai làm rung động lòng ta
- Chương 42 - Ái tình khó giải
- Chương 43 - Tình cảm của Lý Xá
- Chương 44 - Chân gà rồi lại chân gà (1)
- Chương 45 - Chân gà rồi lại chân gà
- Chương 46 - Tình hình có vẻ tệ
- Chương 47 - Khác nhau một trời một vực
- Chương 48 - Đại hôn ở Lạc Dương
- Chương 49 - Khách không mời mà đến
- Chương 50 - Vướng bận trong lòng
- Chương 51 - Liều mình vì nghĩa
- Chương 52 - Tỏ tình dưới trăng
- Chương 53 - Căn nhà nhỏ trong rừng trúc
- Chương 54 - Đuổi theo
- Chương 55 - Hồi kinh
- Chương 56 - Từ nay là người lạ
- Chương 57 - Đến tột cùng là ai
- Chương 58 - Kỳ phùng địch thủ
- Chương 59 - Rời đi kinh xa
- Chương 60 - Mới tới Giang Nam
- Chương 61 - Thiên hạ loạn
- Chương 62 - Gặp phải hoa đào nát
- Chương 63 - Lần đầu vào Tống gia
- Chương 64 - Huynh đệ cả đời
- Chương 65 - Bảo trọng
- Chương 66 - Ung dung trả lời
- Chương 67 - Tình thâm ý trọng
- Chương 68 - Rút dây động rừng
- Chương 69 - Trần Đông Diệu chết
- Chương 70 - Nhược điểm của Ngụy Thiên
- Chương 71 - Nhớ chàng
- Chương 72 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 73 - Giang sơn mỹ nam chí
- Chương 74 - Kẻ sỹ vì tri kỷ
- Chương 75 - Sống hay chết
- Chương 76 - Nhìn ngắm núi sông
- Chương 77 - Kiếp sau rất mờ mịt
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83 - Kết thúc