Ai mới là duyên phận - Chương 1
Thành Kính Dương vào thu, tiết trời mát mẻ. Châu lão tứ, vẻ mặt đắc ý đang nhâm nhi bát mì thịt dê nóng hổi, chốc chốc lại cười sảng khoái. Thiếu nữ bên cạnh, chắc tầm mười lăm, mười sáu. Tuy không phải thuộc dạng khuynh nước khuynh thành nhưng đôi mắt to đen lay láy rất lanh lợi, kèm theo nụ cười thoải mái không khiêng cưỡng, tưởng chừng có thể xua đi mọi sự hỗn loạn, nặng nề của Kính Dương năm đó. Thiếu nữ ngồi xổm trên ghế, một tay bưng bát mì, một tay vung đũa kể chuyện ra chiều khoái chí:
"Cha lúc nãy diễn thật là hay, mọi người đều tưởng rằng cha đã chết, cứ quăng bạc vào người cha như mưa, làm đứa con gái này phải cố gào khóc thật to để thêm phần thương xót"
Châu lão tứ, vội đặt chén rượu xuống bàn, vẻ mặt hốt hoảng: "con không nhỏ tiếng được à, để mọi người nghe thấy há chẳng phải hôm nay cha con ta phải chôn xác ở thành Kính Dương này sao, ăn vạ của thiên hạ thì khe khẽ cái mồm". Thiếu nữ bĩu môi vẻ mặt khinh khỉnh:
"Cha con ta mãi nghệ lừa người, đi khắp đại giang nam bắc, đâu đâu mà chả có người bị chúng ta lừa, có bị đánh chết thì đã chết từ lâu rồi, cơ mà Diêm vương gia có lẽ đã quên dòm ngó đến chúng ta nên cha đừng lo, cha con ta phúc lớn mạng lớn, cả đời này chắc phải lấy cơm bách gia để nuôi thân rồi " - nói xong lại bưng bát mì lên húp trọn. Châu lão tứ lấy tay ra hiệu ghé sát vào tai thiếu nữ mà thì thầm :
"Cho con biết sớm một chút cũng được cha lại vừa tìm được một mối mới, nghe đâu đây là gia tộc lớn nhất nhì Kính Dương này, cha con ta kiếm được ngân lượng kha khá đủ để có thể chạy sang mạn bắc mà nghỉ ngơi, không lừa người một khoảng thời gian."
"Cái gì, cha lại bán con à. Cha có biết bao nhiêu năm nay khắp thiên hạ này, Trần gia, Tống gia, Lưu gia, Bạch gia.... khi thì là nô tì chẻ củi, dâng trà, lúc lại ra nông trang, khi thì phải hầu hạ những bà phù nhân son phấn xuề xoà... cha....con sắp là nô tì của cả Đại Thanh này rồi đó. Thiếu nữ một tay chống cằm, mắt hướng về Châu lão tứ, vẻ mặt vô cùng ngán ngẫm, nhưng lại không có vẻ như trách cứ.
Châu lão tứ nở một nụ cười cầu tài, làm lộ rõ nếp nhăn quanh mắt và khoé miệng, lúc này ánh nắng chói chang làm nổi bật một gương mặt phong sương, nếm trải hết bao nhiêu là chuyện đời, chuyện người. " Thì cũng giống như những lần trước, con đến làm nô tì nhà họ dăm ba ngày, sau đó gom ít đồ đáng giá rồi trèo tường trốn đi thôi, bọn giàu có này tiền cứ coi như sinh mạng, không bao giờ làm từ thiện hay bố thí cho chúng ta nửa van tiền, thế thì tiền của chúng, chúng ta mượn tiêu hộ vậy..haha."
Thiếu nữ không cười, nhảy khỏi ghế, phủi phủi áo quần: "ai bảo con mệnh khổ, được cha nhặt từ bầy sói về nuôi, hây da... trước khi phải tiếp tục đi làm nô tì, con muốn dạo quanh quanh một chút, chỗ này cha tính nhé." Nói xong, cười khẩy thoắt chốc đã chạy mất. Châu lão tứ nhìn theo lớn tiếng gọi:
"Châu Doanh....Châu Doanh.... con đứng đó cho ta....."
Thành Kính Dương mấy năm gần đây, nhìn chung vẫn là một nơi đáng sống của Thiểm Tây, tuy nhiên Thái Hậu đương nắm đại quyền, đặt ra bao nhiêu là chính sách, thuế má, tích cực tu sửa hành cung, hoa viên. Những dân đen không tiền, không địa vị như cha con Châu lão tứ nhiều vô số kể, nạn đói, trộm cắp lừa người cũng vì thế mà tăng lên. Núi cao, hoàng đế xa, nỗi khổ của bá tánh khó mà thấu đến triều đình.
Tiếng ngựa hí vang, bỗng nghe "Xoạt" một tiếng, một thiếu niên rách rưới, ngã phụt xuống đất, miệng không ngừng kêu la : " Ôi cứu ta, cứu ta, xe ngựa Ngô gia giẫm chết người rồi...." - thương thế không biết đến độ phải thập tử nhất sinh hay không nhưng còn to tiếng như vậy thì thật là chẳng đáng lo ngại.
"Tiểu huynh đệ, thương thế thế nào rồi, chỗ này có năm lượng, ngươi cầm lấy mà đi tìm đại phu"- nam tử vừa vén tà áo bước xuống từ xe ngựa, giọng nói trầm ổn, thái độ ổn nhu. Ngũ quan hài hoà, đôi mắt sâu, dài, thần thái toát lên một vẻ rất đáng tin cậy cho người đối diện dù mới chỉ gặp gỡ lần đầu.
"Ta không lấy, Ngô gia các ngươi hiển hách như vậy, đụng phải người mà chỉ đền năm lượng bạc, ... ta khinh....nếu như hôm nay không đền cho ta năm mươi lượng thì lão tử ta hôm nay sẽ cùng ngươi đi đến quan phủ đối chất..." Mặc kệ đám đông xung quanh xì xầm, mặc kệ vị công tử kia hết sức ôn hoà đối đãi, thiếu niên kia vẫn la lối, chốc chốc lại tỏ vẻ quằn quại, đau đớn, ra bộ dạng của kẻ sắp chết.
Từ trong đám đông bỗng có một thiếu nữ đi phăng phăng ra, thoạt đầu nghĩ là chỉ là đi ngang qua, ai ngờ vừa đến gã thiếu niên đang nằm vật vã kêu la dưới đất, tiện chân đạp cho một phát thật mạnh. Ngô thiếu gia bất giác giật mình, tên thiếu niên cũng sững sờ trước cú đá trời giáng đó, vì quá đau đớn, hắn nhảy cẫng lên xông về phía thiếu nữ giơ quyền định đánh, thì bổng có một nam tử đã nhanh chân đến chắn trước mặt nữ tử kia. Tên thiếu niên sợ gây hoạ lớn, vội thu quyền lại. Lúc này, thiếu nữ tuy vẫn còn đứng sau lưng nam tử kia nhưng vẫn nhanh nhẩu mỉa mai:
"Mọi người xem, mau tới xem, đây là bộ dạng của người sắp chết đó sao, ta thấy ăn vạ thì đúng hơn, vị công tử đây đã có lòng cho ngươi năm lượng vậy mà ngươi còn lòng tham không đáy, bây giờ mọi người ở đây đều thấy là ngươi không sao, ngươi muốn ăn thêm vài trượng thì cứ đi mà báo quan nhé, nhìn ngươi lão nương đây thật thấy chướng mắt."
Gã thiếu niên kia bị nữ tử chửi cho xối xả, lại bị trăm con mắt nhìn vão gã, hoá thẹn chạy đến giật năm lượng mà Ngô thiếu gia kia đang cầm trên tay rồi lủi đi mất. Thiếu nữ đó không ai khác chính là Châu Doanh, lúc này nàng mới để ý nhìn kĩ vị nam tử đứng chắn cho nàng, so với thiếu gia họ Ngô thì có phần trẻ hơn, mặt đẹp như ngọc, phong thái rất phong lưu tiêu sái. Nếu như đứng cạnh Ngô thiếu gia mà nói, một người thì trầm mặc, ôn nhu, bình yên như mặt nước Thái hồ, một người thần thái tự tại, phóng khoáng tựa đông phong, không gì trói buộc. Vị công tử không quay đầu lại, tiến thẳng đến trước mặt Ngô thiếu gia, giọng mỉa mai:
- Ngươi chính là Ngô Sính của Ngô gia đông viện?
- Chính là tại hạ, đa tạ Thẩm nhị thiếu gia và cô nương đây đã ra tay giúp đỡ - Ngô thiếu gia vẫn điềm đạm trả lời, nói xong lại xoay người sang phía Châu Doanh hành lễ đa tạ.
- Ngươi biết ta à?
- Ngô mỗ nhiều lần ghé Thẩm gia bàn chuyện làm ăn với lệnh huynh, cũng hai ba lần gặp nhị thiếu gia ở hoa viên, chỉ là lúc đó thấy thiếu gia đang thưởng thức ca vũ, không tiện làm phiền.
- Ta nói ngươi, gặp những kẻ khốn như vậy sao cứ mãi dây dưa thương thuyết, bổn thiếu gia đứng ngoài theo dõi từ đầu đến cuối thấy thật khó chịu, thoạt đầu định lên đá cho hắn một cái nào ngờ nữ nhân này lại ra tay trước. - Nói xong lấy tay chỉ vào Châu Doanh, lúc này đang định rời đi thì Ngô sinh vội chạy đến gọi: " Cô nương, cô nương dừng bước.....". Rồi lấy trong tay áo ra một tấm danh thiếp đỏ, trên đó có ghi : NGÔ SÍNH - NGÔ GIA ĐÔNG VIỆN, nhẹ nhàng nói:
"Tiểu cô nương tuy là phận nữ lưu lại có lòng trượng nghĩa, Ngô Sính cảm phục vô cùng, đây là danh thiếp của ta, có gì cần cứ đến tìm ta."
"Vậy huynh cho ta 10 lượng xem như đền đáp đi, lần sau đến tìm đâu biết có gặp huynh hay không, hơn nữa ta cũng thích mọi việc giải quyết thật gọn lẹ." - Châu Doanh để tấm danh thiếp vào tay áo, giương đôi mắt to tròn, bình thản trả lời Ngô Sính.
Lúc này, Thẩm thiếu gia nghe thế mới quay lại nhìn nữ tử sau lưng mình, giọng giễu cợt:
"Ây da, cô cũng biết cách ra giá quá nhỉ, tên ăn vạ lúc nãy vật vả nửa ngày trời cũng chỉ có được năm lượng, cô chỉ tiện chân đá một phát lại đòi mười lượng, ta nói cô chắc cũng phường thảo khấu không hơn gì tên lúc nãy"
Châu Doanh nhìn thẩm thiếu gia liếc xéo không đáp, chỉ đứng yên chờ nhưng không ngờ Ngô Sính không suy nghĩ thêm, đưa cho nàng ta một túi bạc. Giọng vẫn trầm ổn:
"Cô nương cứ cầm lấy, xem như đa tạ lòng nghĩa hiệp của cô nương"
Châu Doanh trong tay 10 lạng bạc trắng không khỏi sững sờ, nghĩ thầm trên đời sao có kẻ quá lương thiện, quá nhẹ dạ đến vậy, một kẻ lòng dạ mềm yếu vậy sao lại có thể cáng đáng cả một Ngô viện giàu nhất thành Kính Dương này.
"Thôi, thôi, hôm nay xem như Thẩm Tinh Di ta lo chuyện bao đồng, gặp phải hai kẻ, một là thảo khấu hét giá lên trời, một là kẻ nhẹ dạ, ngớ ngẩn làm mất hết danh tiếng Ngô gia, Thuần Phong, Bảo Phong chúng ta đi thôi, ta không muốn lỗi hẹn với Thiên Hồng cô nương" - Nói xong, vị công tử mặc y phục xanh ngọc cùng hai tuỳ tùng lướt qua Ngô Sính và cỗ xe ngựa Ngô gia đi mất, không màn hành lễ từ biệt.
Bây giờ Ngô Sính cũng nhìn Châu Doanh khẽ cười rồi cũng bước lên xe ngựa. Châu Doanh đứng đó nhìn theo bóng áo trắng của Ngô công tử đi vào xe . Chiếc xe đi về hướng Đông, chạy mãi cũng mất hút sau hàng dương liễu. Bỗng nhiên tâm tư Châu Doanh lại có gì đó rất khó tả...............