Chương 37: Gia chủ
Đến tối, khách khứa tới Ôn phủ dần dần tản đi, Tả Thương Lang vén khăn voan đỏ lên, có đầy tớ tới hầu hạ, nàng đều cho lui hết đi.
Bên ngoài dần dần khôi phục yên tĩnh, nàng nhìn qua ngoài cửa sổ đến thất thần, một người một mình vượt qua đêm động phòng hoa chúc của chính mình. Từ xưa đến nay, lại có thiếu nữ nào chưa từng tưởng tượng đến cảnh chính mình đội lên mũ phượng trùm khăn voan đỏ, nắm tay ái lang, uống cạn rượu giao bôi?
Nhưng vận mệnh trăm xoay ngàn đổ, người người thân bất do kỷ, liệu mấy ai từng đoán đúng được kết cục của bản thân đây? Nàng một mình độc ẩm, ánh trăng chiếu vào bên trong chén rượu vàng.
Ngày hôm sau, sáng sớm đã có đầy tớ đến hầu hạ Tả Thương Lang rửa mặt thay quần áo, nàng cần phải vào cung lâm triều. Vốn là tân hôn có thể được nghỉ, nhưng nàng bái đường cùng một khối bài vị, có cái gì mà cần phải nghỉ ngơi?
Tả Thương Lang mặc xong triều phục đi ra, đã thấy trong sảnh, vợ chồng Ôn Hành Dã cùng Ôn Dĩ Hiên, Ôn Dĩ Nhung và đám đầy tớ y quan chỉnh tề đứng chờ. Tả Thương Lang ngẩn ra, hỏi: "Làm cái gì vậy?"
Ôn Hành Dã nói: "Ngươi cùng Thế nhi tuy là bất đắc dĩ thành hôn, nhưng hiện thời cũng đã là người nhà Ôn gia ta. Ôn gia không có người làm chủ sự, ngươi là gia chủ, vốn nên để hậu bối đầy tớ tới chào hỏi ngươi. Nhưng ngươi còn phải lâm triều, liền chờ ngươi trở về mới làm vậy."
Tả Thương Lang gật đầu, nói: "Ta đi trước đây."
Ôn Hành Dã chậm rãi đi phía sau lưng nàng, tiễn nàng ra tận cửa phủ. Tả Thương Lang có chút không được tự nhiên, nói: "Ta hiện tại trên danh nghĩa dù gì cũng là con dâu của ngài, hậu sinh vãn bối, sao có thể để cho ngài đưa tiễn."
Giọng Ôn Hành Dã thế nhưng nhỏ đi rất nhiều, ông cụ cười một tiếng, nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu: "Hiện tại, ngươi là Ôn gia gia chủ. Ta nhất định phải tiễn."
Tả Thương Lang như là bị người khác đâm cho một đao, Ôn lão gia tử ở nhà cũ Hoạt Đài, là người vênh váo tự đắc cỡ nào. Ôn gia trong ngoài, ông muốn mắng ai thì mắng, nhìn ai không vừa mắt liền đạp cho một cước. Ôn Thế còn sống, trong triều quan to hiển quý, ai không kính lễ mấy phần?
Hiện tại ông cụ đứng trước mặt nàng, mỉm cười nói, ngươi là gia chủ, ta nhất định phải đưa tiễn.
Nàng há to miệng, muốn nói cái gì, cuối cùng lại chỉ thấp giọng nói: "Con đi đây, ngài trở về đi."
Đầy tớ dắt ngựa đến, nàng phóng người lên ngựa, trên đường quay đầu lại, chỉ thấy Ôn Hành Dã chống trượng vẫn đứng ở Ôn phủ dưới đám đèn lồng lung lay. Gió rét quẩn quanh ông cụ, thổi mái đầu bạc trắng.
Chờ nhập cung, trong triều lại một hồi tranh chấp không ngừng. Hiện thời trên triều đình đã có kết cấu rõ ràng, phe Tiết Thành Cảnh phần lớn là cựu thần, người người đức cao vọng trọng, rất được sĩ tử ủng hộ. Bọn họ tán thành đón Mộ Dung Uyên về, trả lại triều chính cho ông ta nắm quyền, Mộ Dung Viêm có thể lui về làm thái tử, đợi ông ta sau trăm tuổi, lại đăng đại vị. Còn việc phế trừ vương hậu Lý thị, trục xuất thái tử Mộ Dung Nhược, bọn họ hiện thời đã không còn ý kiến gì nữa, rất rõ ràng, đây là kết cục đã định.
Phái Cam Hiếu Nho cũng nhiều nho sinh, nhưng vô luận tiếng tăm vẫn căn cơ đều so với phía Tiết Thành Cảnh yếu kém hơn một chút. Phái này trước kia Mộ Dung Uyên cầm quyền cũng không được trọng dụng, hiện thời bởi vì Mộ Dung Viêm đề bạt mà lên chức như ý, có thể nói như cá gặp nước. Nhưng trong đó không ít kẻ là dạng tránh hung tìm cát, bọn họ dốc hết sức ủng hộ Mộ Dung Viêm, càng nhiều là vì lọi ích của chính mình.
Trong quân chủ yếu chia làm hai phe, một là bộ hạ cũa của Ôn Thế, mặc dù bị chiêu hàng, nhưng đối với Mộ Dung Uyên cũng không có ác cảm. Bởi vì Ôn Thế từ trước đến nay luôn trung nghĩa, ngược lại xu hướng giống phái cựu thần Tiết Thành Cảnh.
Một bộ phận khác là quân khởi nghĩa khi đó Mộ Dung Viêm chiêu mộ, những người này đa số vốn là dân chúng trước đây, nhiều năm khốn cùng, biết rõ khó khăn. Sau khi Mộ Dung Viêm lên ngôi, cự tuyệt tiến cống Tây Tĩnh, giảm miễn thu thuế, trừng trị tham quan, phổ biến tân chính, bọn họ lại ủng hộ Mộ Dung Viêm.
Nhưng hai phái lại này lại đi qua một cái cầu là Tả Thương Lang khéo léo dung hợp, trước mắt chẳng hề bài xích lẫn nhau.
Hiện thời tranh chấp trọng yếu nhất trên triều, chủ yếu chính là đám cựu thần Tiết Thành Cảnh cực kỳ bất mãn đối với việc lúc trước Mộ Dung Viêm mấy lần dụng binh với Mộ Dung Uyên. Tiết Thành Cảnh nói: "Bệ hạ, mặc dù Yến vương có chỗ không phải, nhưng chúng ta thân là thần tử, cũng nên hết sức khuyên can, chứ nào có đạo lý dùng binh đao đối đầu? Hiện thời Yến vương đã bị bức đến Phương Thành chật trội, bệ hạ thân là con của người, chẳng lẽ liền nhẫn tâm nhìn cha ruột lênh đênh tại thành nhỏ hoang dã, lại hết lần này đến lần khác chịu cảnh khổ sở vì chiến tranh sao?"
Mộ Dung Viêm nói: "Trước đó, cô từng mấy lần khuyên phụ vương. Nhưng ông ấy khăng khăng bảo vệ phế thái tử cùng Lý thị, không chịu quay về triều. Hôm nay Tiết tướng nhắc lại chuyện cũ, chắc là đã có thượng sách?"
Tiết Thành Cảnh tựa hồ sớm có tính toán, nói: "Hồi bẩm bệ hạ, lần trước mấy lần, bệ hạ đều điều binh, chỉ sợ Yến vương chẳng hề biết thành ý của bệ hạ. Bệ hạ đối với Ôn Soái vẫn có chút tín nhiệm, vi thần cả gan, thỉnh bệ hạ phái ra một người mang binh đi đến Phương Thành, đón Yến vương về."
Mộ Dung Viêm sắc mặt âm trầm, rất lâu mới hỏi: "Ai?"
Tiết Thành Cảnh nói: "Định Quốc Công Ôn Hành Dã."
Mọi người đều biến sắc, Ôn Hành Dã ngoài mặt quy thuận Mộ Dung Viêm, nhưng trên thực tế, trong lòng ông nghĩ như thế nào, ai cũng không rõ ràng lắm. Hơn nữa người này nếu không phải trước kia bị thương, thành trì cũng sẽ không nằm ở trong tay Ôn Thế. Nếu do ông ta dẫn đầu bộ hạ cũ của Ôn Thế đến đón Mộ Dung Uyên, chỉ sợ lại là không về không chiến tranh.
Mộ Dung Viêm nói: "Định Quốc Công mặc dù là người thích hợp nhất, nhưng dù sao ông ấy tuổi tác cũng đã cao, đi đứng lại bất tiện... Chỉ sợ khó có thể đi được?" Trong giọng nói đã có chút không vui.
Tiết Thành Cảnh lại bái nói: "Hồi bẩm bệ hạ, vi thần cùng Định Quốc Công cũng là bạn cũ, người này tâm tính kiên nghị, có thể vì hậu sự của Ôn Soái mà từ Hoạt Đài ngàn dặm xa xôi chạy tới Tấn Dương. Đương nhiên cũng có thể từ Tấn Dương quay về Phương Thành nghênh đón bệ hạ. Nếu như bệ hạ lo lắng ông ấy không đồng ý, vi thần nguyện chính mình tới cửa, khuyên bảo bạn cũ vì Đại Yến lại vất vả một chuyến."
Mộ Dung Viêm trầm ngâm không nói, Tiết Thành Cảnh quỳ lạy không dậy nổi. Rất lâu, y cuối cùng cũng nói: "Hiện thời ngoại bang chằm chằm thèm thuồng, tình hình binh lực của Đại Yến căng thẳng, để Cô vương suy nghĩ thêm một chút, ngày mai lại nghị."
Tiết Thành Cảnh lại nói: "Thế nghĩa là bệ hạ ân chuẩn ? Vi thần bất tài, nguyện hôm nay liền đi Ôn phủ, thuyết phục Định Quốc Công!"
Mộ Dung Viêm nghe vậy, khóe miệng thế nhưng nhếch lên một nụ cười mỉm. Môi y hơi mỏng, nét cười vẽ trên môi, lại có vẻ chế giễu cùng âm ngoan: "Chuẩn tấu."
Bãi triều xong, y gọi Tả Thương Lang đến gặp riêng, chỉ nói một câu: "Không cần can thiệp chuyện này, cố hết sức để cho Ôn Hành Dã đi đến Phương Thành." Tả Thương Lang ngây ra.
Đợi nàng trở lại Ôn phủ, Tiết Thành Cảnh thế nhưng đã đến. Hiển nhiên vì muốn đến Ôn phủ so với nàng sớm hơn một bước, Tiết Thành Cảnh vừa hạ triều liền đi thẳng đến đây.
Đô ngự sử Bạc Chính Thư cũng đi cùng ông ta, Ôn Hành Dã tiếp họ trong phòng khách. Bạc Chính Thư tỏ ra vô cùng lo lắng: "Tiết tướng, hôm nay trên triều, thần sắc bệ hạ cực kỳ không vui, ngài vẫn khăng khăng giữ ý kiến, không sợ chọc giận y sao?"
Tiết Thành Cảnh nói: "Ta sao lại không biết những lời này sẽ chọc giận y. Nhưng kim thượng dã tâm bừng bừng, càng kéo dài chờ đợi, thế lực của chúng ta lại càng yếu. Nếu như không sớm đề xuất, chỉ sợ đến cuối cùng, ngay cả cơ hội mở miệng chúng ta cũng không có."
Ông ta nhìn thoáng qua Ôn Hành Dã, nói: "Ôn lão đệ, ngài cũng là bệ hạ cựu thần, mặc dù chiến thương ẩn lui, nhưng bệ hạ chưa từng bạc đãi ngài. Hiện thời trong triều nhân vật mới nhiều gấp bội, chỉ còn lại mấy người già chúng ta có thể vì bệ hạ nói mấy câu. Hôm nay ta đến, cũng là thỉnh cầu lão đệ, đáp ứng đi Phương Thành, đón bệ hạ về."
Ôn Hành Dã nói: "Tiết huynh trung nghĩa, Ôn mỗ xưa nay biết được. Nhưng nay Ôn mỗ thân không có chức quyền, hơn nữa kim thượng lệnh, là muốn thỉnh cầu Yến vương tru sát vương hậu, trục xuất thái tử, mới có thể đón về. Yến vương ông ấy... sẽ đồng ý sao?"
Tiết Thành Cảnh cũng trầm mặc, Tả Thương Lang từ phía ngoài đi vào, ba người trông thấy nàng, càng thêm trầm mặc. Nàng ngược lại hành lễ, ở phía dưới bên cạnh Ôn Hành Dã ngồi xuống, nói: "Tiết tướng, Bạc đại nhân không ngờ tới sớm."
Tiết Thành Cảnh nói: "Vốn hạ triều cùng lúc, chỉ là bệ hạ giữ Tả tướng quân lại nói chuyện riêng, bọn ta thành ra mới đến sớm hơn."
Ở trong mắt bọn họ, Tả Thương Lang thủy chung là người của Mộ Dung Viêm không thể là đồng nghiệp.
Tả Thương Lang làm như không biết mình quấy rầy bọn họ thương lượng, vẫn ngồi nguyên không động đậy. Tiết Thành Cảnh cùng Bạc Chính Thư ngồi một lúc lâu, không còn cách nào, đành chỉ có thể cáo từ. Tả Thương Lang đưa tiễn ra tận cửa, vừa xoay người, đã trông thấy Ôn Hành Dã đứng ngay sau lưng nàng.
Ôn Hành Dã nói: "Những gì bọn họ nói, ngươi đều nghe thấy chứ."
Tả Thương Lang nói: "Còn nhớ rõ lúc ở Ôn phủ tại Hoạt Đài, chúng ta từng chơi rất nhiều lần lý luận tình huống."
Ôn Hành Dã ngớ ra, Tả Thương Lang nói: "Hiện tại, chúng ta lại chơi một lần nữa đi."
Ôn Hành Dã cười khổ, hỏi: "Luận bàn về cái gì?"
Tả Thương Lang nói: "Ngài sẽ đáp ứng Tiết tướng, mang binh đi đến Phương Thành, đón Yến vương. Nhưng kỳ thật ngài cũng biết, Yến vương bảo thủ, sẽ không đáp ứng bất luận yêu cầu nào của bệ hạ. Ngài bị cuốn vào trong chuyện này, nghĩ làm sao gia nhập vào Yến vương, lại làm sao trở về Tấn Dương. Ngài không dám theo Yến vương, bởi vì Dĩ Nhung cùng Dĩ Hiên còn ở Tấn Dương. Ngài cũng không thể quay về Tấn Dương, bởi vì một khi ngài cùng Yến vương thương lượng mật đàm, bệ hạ sẽ vĩnh viễn đối với ngài còn nghi vấn."
Ôn Hành Dã quay đầu, nhìn thấy Ôn lão phu nhân đứng ở trong đình, ông nói: "Cho nên phải làm sao đây?"
Tả Thương Lang nói: "Ngài biết bệ hạ sẽ làm thế nào không?"
Ôn Hành Dã nhìn chằm chằm nàng, Tả Thương Lang nói: "Hiện thời bộ hạ cũ của Ôn Soái ngài có thể nhận biết được hết không? Dù cho ngài biết được hết, bọn họ lại không phải mỗi người đều vẫn trung thành như cũ. Ngài có thể mang binh đi đến Phương Thành, y chỉ cần ở trong đó bố trí một kẻ, vô luận là ám sát hay hạ độc, chỉ cần bảo đảm ngài tiến vào Phương Thành xong sẽ chết, liền có thể đem nguyên nhân cái chết của ngài hoàn toàn đẩy vào tay Yến vương.
Yến vương đã từng ném sứ giả đưa thư của bệ hạ vào vạc dầu, sẽ không có ai hoài nghi nguyên nhân cái chết của ngài. Mà Viên Hí các tướng lãnh, cũng hoàn toàn thất vọng với Yến vương. Kể từ đó, bệ hạ lại có một lý do hoàn mỹ để tấn công Phương Thành."
Ôn Hành Dã toàn thân lạnh cứng, nói: "Ngươi hết sức hiểu y." Tả Thương Lang không lên tiếng, Ôn Hành Dã nói: "Vì sao ngươi phải nhắc nhở ta? Ngươi không phải là người của y sao?"
Tả Thương Lang nói: "Máu của người Ôn gia, không nên rơi trên đất Yến."
Ôn Hành Dã ngơ ngẩn.
Ngay tối đó, Tiết Thành Cảnh lại tới chơi, Ôn Hành Dã bị bệnh liệt giường, lấy lý do bệnh nặng cự tuyệt đi đến Phương Thành.
Tiết Thành Cảnh không hiểu nổi: "Ôn lão đệ vẫn còn băn khoăn kim thượng sao?" Ôn Hành Dã nói: "Tiết tướng, ta thực sự là bị bệnh nặng, không thể đi chiêu hàng. Xin mời Tiết tướng tuyển chọn người khác."
Tiết Thành Cảnh đứng dậy, ánh sáng trong mắt mờ đục dần: "Yến vương thất thế bất quá mới một năm, thế mà cựu thần các người, ân nghĩa đã sớm quên."
Ông ta xoay người rời đi, Ôn Hành Dã nói: "Tiết tướng, nam nhi Ôn thị mấy đời huyết chiến sa trường, hiện thời trong phủ chỉ còn lại hai đứa nhỏ búi tóc trái đào. Trưởng tử của ta là Ôn Dụ chết trận sa trường lúc đó còn chưa tới mười bảy, thứ tử Ôn Thế chết ở Bình Độ Quan. Ta tại chiến trường mất đi một chân. Ôn thị một nhà chúng ta, sinh tử có thể nhẹ, nhưng nghĩa trọng như núi."
Ông cụ nói ra chữ chữ đều nhuốm máu, một loại trầm trọng vô hình ép tới khiến bước chân Tiết Thành Cảnh cũng dần dần thả chậm, xúc động phẫn nộ trên mặt ông ta phai nhạt dần, chỉ còn bất đắc dĩ cùng bi ai.
Nhưng hôm nay tình thế đã khác xưa, bọn họ vốn thật cũng không có hiềm khích gì. Chỉ là nhắc tới Ôn Thế đã mất, vẫn thổn thức không thôi. Viên Hí nói: "Nghĩ tới ngày đó, ngươi cũng lợi hại, ngươi nói xem ngươi làm thế nào có thể dụ cho Hứa Lang tin là thật! Nếu như lúc đó ta có mặt..."
Tả Thương Lang giống như nhận ra huyền cơ nhìn hắn một cái, nói: "Lúc ngươi dẫn quân tấn công Tiểu Kế Thành, vì sao lại đột nhiên triệt binh?"
Viên Hí đột nhiên nhớ tới lúc trước vì trông thấy trên cổng thành có người giả trang Tả Thương Lang, lập tức kháng nghị: "Ta khi đó trúng gian kế! Ta nghĩ là đám các ngươi sớm đã có chuẩn bị..."
Tả Thương Lang không thèm tranh luận cùng hắn, nói: "Được rồi được rồi, đại trí giả ngu, đến, đến, kính đệ nhất mãnh tướng Đại Yến một ly."
Đám Gia Cát Cẩm vừa cười vừa nâng chén, Viên Hí hừ hừ, nhưng phát hiện nàng cầm là rượu của mình, vội vàng giành lại: "Đừng đừng, lúc vừa mới xuất phủ, đầy tớ trong phủ đã nói vết thương ở chân ngươi khỏi hẳn, không thể uống rượu."
Tả Thương Lang giảo hoạt nháy mắt mấy cái: "Đợi tí nữa chúng ta có thể tìm nhà tắm công cộng ngâm một chút."
Viên Hí nhìn Tả Thương Lang, tưởng tượng dáng vẻ nàng ngâm mình ở phòng tắm công cộng, đột nhiên mặt đỏ bừng.
Tả Thương Lang để sát mặt vào nhìn hắn: "Lão Viên? Lão Viên?"
Viên Hí hồi hồn, đột nhiên ngửa ra sau, thiếu chút nữa cả người cả ghế ngã lăn xuống đất: "Oái, không có việc gì, không có việc gì."
Ánh mắt Tả Thương Lang mang vẻ tìm tòi nghiên cứu quan sát hắn, hỏi: "Lão Viên, không phải ngươi có ý tứ gì với ta đấy chứ?"
Viên Hí lập tức cắn phải đầu lưỡi, vừa nhảy dựng lên vừa mắng: "Tuổi của ta cũng có thể làm cha ngươi, huống chi ta coi Ôn tướng quân như sư trưởng! Ngươi sao dám đùa kiểu này! Ngươi, ngươi!!"
Tả Thương Lang cười: "Ố, không cần phải khẩn trương. Ta cũng không có vừa ý ngươi, chỉ là nhìn ánh mắt vừa rồi của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đang có ý dâm ta cơ."
Viên Hí trong lòng thét chói tai, con mẹ nó ánh mắt ngươi cùng cái miệng đều kịch độc! Xoay mặt, lại cũng không tiếp tục tìm khổ. Bọn Gia Cát Cẩm nhìn hai người đấu võ mồm, biết rõ bọn họ vốn quen gây gổ, cũng chỉ cười không nói.
Ngoài phố ngựa xe như nước, Tả Thương Lang nửa dựa lên cửa sổ, trông thấy Ôn lão gia tử giơ lồng chim đi qua, vội vã rụt cổ lại. Ai da, để ông cụ trông thấy mình ở trong này cùng mấy nam nhân uống rượu, hình như cũng không được tốt lắm.
Trên chợ có xe ngựa đi qua, phu xe thét to đuổi mọi người tránh ra. Ôn lão gia tử cũng tránh sang ven đường. Bụi đất tung bay, chủ nhân trên xe bỗng dưng vén màn xe lên, đối Ôn lão gia tử chào hỏi: "Ồ, lão gia tử ở đây sao."
Ôn Hành Dã hiện tại tính tình đã tốt hơn nhiều, bị bụi đất sặc người vẫn còn mỉm cười trả lời: "Là Cung đại nhân sao, già rồi cũng không có việc gì, liền mang chim đi dạo ở mấy nơi tĩnh mịch." Phu xe nghe thấy chủ nhân nói chuyện, đánh xe sát vào gần quá, tuấn mã hí dài, lọng che trên xe quệt rơi mũ lông trên đầu Ôn lão gia tử, văng ra khá xa chỗ ông cụ.
Cung đại nhân vẫn ngồi yên trên chiếc xe xa hoa lộng lẫy, mỉm cười. Ôn Hành Dã đành phải tiến lên, dùng quải trượng chống đỡ, khó nhọc khom lưng cúi xuống nhặt mũ lên. Cả quá trình giống như động tác chậm xong, Cung đại nhân lúc này mới nói: "Nô tài không có mắt, Ôn lão gia tử đừng trách."
Ôn Hành Dã đi đứng bất tiện, mãi sau mới đứng vững, vỗ bụi trên mũ, cúi đầu không nói lời nào.
Cung đại nhân đang định lệnh cho phu xe đi tiếp, đột nhiên trước mắt có bóng đen nhoáng một cái, một người đã đứng ở trước mặt. Gã định thần nhìn lại, hóa ra là Tả Thương Lang. Lúc này mới biết điều xuống xe, chắp tay nói: "Tả tướng quân, ngài cũng ở đây sao?"
Tả Thương Lang không nói một lời, một tay túm lấy cổ áo gã, đấm thẳng một quyền vào mặt, sau đó đá một cước vào trên bụng gã. Cung đại nhân chỉ cảm thấy đầu óc bên trong giống như dầu sôi đột nhiên bị giội một bầu nước, bị đánh đến thất thanh.
Ôn lão gia tử giữ chặt Tả Thương Lang: "A Tả! Hắn là mệnh quan triều đình!"
Tả Thương Lang giãy ra khỏi tay ông cụ, máu trên mặt Cung đại nhân lúc này mới kịp phun trào ra, gã cũng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Tả Thương Lang bưng một chén trà từ quán trà ven đường ra hất thẳng vào mặt gã cho tỉnh.
Gã từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy mặt không còn cảm giác. Trông thấy đầu tiên là Tả Thương Lang, gã dám thề, một khắc kia, người trước mặt rõ ràng là muốn giết hắn.
Cái loại sát khí đó như châm, đâm vào từng cái lỗ chân lông. Gã run run rẩy rẩy: "Tướng, tướng quân..."
Tả Thương Lang cầm lấy mũ lông trong tay Ôn Hành Dã, không nói một tiếng, ném đến.
Cung đại nhân lúc này liền hiểu, cũng mặc kệ đau đớn trên người, giãy giụa đi qua nhặt mũ lên, cung kính đưa cho Ôn Hành Dã: "Lão, lão gia tử, tha cho ta, tha cho ta!"
Ôn Hành Dã vội vàng tiếp nhận mũ: "Cung đại nhân, nàng còn trẻ, không hiểu chuyện. Ngài đừng cùng nàng so đo..."
Tả Thương Lang giúp ông đội lại mũ chỉnh tề, sau đó đỡ ông lão, xoay người đi về phía trước, như không có việc gì hỏi: "Đầy tớ càng ngày càng không ra gì, kiệu liễn cũng không biết đi theo!"
Ôn Hành Dã nói: "Là ta muốn tự mình đi một chút, già lụ khụ rồi ngồi không yên. Cung đại nhân kia là ngự sử đương triều, ngươi sao có thể đánh gã ngay trên đường! Giờ gã trở về, chắc chắn sẽ cáo tội ngươi! Ngươi..."
Đám Viên Hí lúc này cũng chạy tới đỡ ông cụ, Tả Thương Lang nói: "Vâng, chuyện này là con không đúng." Ôn Hành Dã nói: "Ngươi biết là được, mau quay về phủ chuẩn bị hậu lễ..."
Lời nói chưa dứt, Tả Thương Lang đã nói tiếp: "Lần tới con sẽ kéo gã vào trong ngõ hẻm rồi mới đánh."
Ôn Hành Dã tức ngất.
Trở lại Ôn phủ, liền nhận được Mộ Dung Viêm chiếu gọi. Ôn Hành Dã lo lắng trùng trùng: "Ta với ngươi cùng nhau tiến cung, gặp mặt bệ hạ."
Tả Thương Lang vỗ vỗ vai ông cụ, Viên Hí thi lễ: "Lão gia tử, ngài yên tâm đi, để ta vào cung cùng tướng quân."
Ôn Hành Dã đương nhiên không yên tâm, nhưng ông dù sao cũng lớn tuổi rồi, lại bị thương bệnh, không quyền không thế. Hơn nữa Ôn Thế mất, là vì tận trung với thái thượng hoàng. Tương đương trước mặt mọi người cho tân quân một cái bạt tai. Ông cúi đầu xuống, phát hiện mình kỳ thật không giúp đỡ được cái gì. Ông cụ gật đầu, nói: "Viên Hí, nàng tính tình không tốt, ngươi nhất định phải đỡ cho nàng."
Viên Hí trong lòng hơi có chút chua xót, Ôn lão gia tử nghênh ngang năm xưa... hiện thời cũng đã nói những lời khép nép. Mắt hổ mơ hồ có lệ, hắn nói: "Ta bảo đảm." Hắn xoay người, đột nhiên lại quay đầu lại, nói: "Lão gia tử, ân đức của Ôn Soái đối với chúng ta, các huynh đệ đều nhớ kỹ."
Hắn muốn nói Ôn thị không hề suy bại. Nhưng mà chưa mở miệng được, mắt đã ướt. Cột trụ đã gãy, tòa nhà liền đổ, trên thế gian này lòng người ấm lạnh, so với bốn mùa khác biệt còn rõ ràng hơn.
Trong cung sớm đã bùng nổ tung trời, Cung đại nhân là được khiêng lên triều, các quan văn ầm ĩ thành một đoàn. Lúc Tả Thương Lang cùng Viên Hí đến, thanh âm ngược lại nhỏ đi một chút.
Mộ Dung Viêm chỉ một cái, Tả Thương Lang liền quỳ xuống đất. Y cả giận nói: "Tả Thương Lang! Ngươi trên đường đánh Ngự sử, trong mắt ngươi còn có Đại Yến vương pháp hay không!"
Tả Thương Lang dập đầu: "Thần có tội!"
Mộ Dung Viêm quát hỏi: "Nguyên nhân? Ngươi cùng Cung đại nhân có thù oán gì? Ngươi lại suýt nữa đánh chết hắn!"
Tả Thương Lang khẽ cắn môi, bên cạnh Cung đại nhân giãy giụa cố gắng ngồi dậy: "Bệ hạ, bệ hạ... Hạ thần trị kẻ dưới không nghiêm, nô tài lái xe không cẩn thận chạm vào làm rơi mũ của Ôn lão gia tử. Vi thần đã tạ tội, đang muốn khiển trách thủ hạ, Tả Thương Lang đột nhiên lại chạy đến. Không nói hai lời, duỗi tay liền đánh! Bệ hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho cựu thần! Cựu thần đã ngoài bốn mươi, làm quan mười năm, không có công lao cũng có khổ lao! Tả tướng quân dựa vào uy của Ôn thị, lại dám hạ độc thủ đối với cựu thần như vậy... Cựu thần không phục, cựu thần không phục a..."
Gia thần đều a dua theo khiển trách, Viên Hí đứng cạnh cả giận nói: "Thất phu ức hiếp Ôn lão gia tử, tướng quân nhìn không nổi, dạy dỗ một chút, làm sai chỗ nào?!"
Mộ Dung Viêm liếc xéo hắn một cái, hắn lập tức không dám lên tiếng. Đám gia thần lại tiếp tục lên án các loại, người thì nói chuyện này nếu như thành lệ, quan uy sao còn có thể tồn tại? Kẻ lại nói dung túng hung thủ, luật pháp không để yên.
Mộ Dung Viêm nhấc tay, khẽ ép xuống. Tất cả thanh âm đều tĩnh lặng lại, y hỏi Viên Hí: "Nói, chuyện xảy ra như thế nào."
Viên Hí lúc này mới cả giận nói: "Cung đại nhân đánh xe trong phố xá sầm uất lại chạy quá nhanh lao tới, mới khiến mũ Ôn lão gia tử bị quệt rơi xuống. Ôn lão gia tử đi đứng khó khăn, tôn tử này thế nhưng vẫn yên vị trong xe, trơ mắt nhìn Ôn lão gia tử đi nhặt mũ! Tả tướng quân nhìn không nổi, nên mới động thủ dạy dỗ một chút..."
Lời này đương nhiên có chút khuếch đại, mọi người lại muốn la hét ầm ĩ, Mộ Dung Viêm ánh mắt lướt nhìn chung quanh, nói: "Chư vị đại nhân, Ôn lão gia tử năm nay năm mươi tư. Hai người con trai đều tử trận trên sa trường. Ôn gia càng vất vả công lao càng lớn, Cung đại nhân ngạo mạn trước mặt lão tướng công thần như thế, quan đức ở đâu?"
Cung đại nhân đương nhiên không phục, bên cạnh có đại thần là bạn tốt nói giúp: "Bệ hạ nói như vậy, ý là Tả tướng quân đánh đúng, đánh hay lắm? Ý là Ngự sử bị đánh thảm như thế này, đều là gieo gió gặt bão phải không? Tả tướng quân nửa điểm cũng không sai hay sao?"
Mộ Dung Viêm liếc mắt nhìn lão, nói: "Không, nàng đương nhiên làm không đúng. Đại Yến có vương pháp, há lại cho phép người khác tự ý thực thi hình phạt riêng? Huống chi đức hạnh có mất cũng là mệnh quan triều đình. Nàng vốn nên bẩm tấu cho cô biết được, để sau đó xử theo pháp luật. Cô chỉ là muốn để chư vị đại nhân suy nghĩ thật thấu đáo một chút. Có một ngày các ngươi cũng sẽ già đi, có lẽ sẽ không thiếu chân hay tay, nhưng cũng giống như vậy vẫn sẽ có lúc không được như ý, bệnh tật quấn thân."
Tất cả triều thần đều lặng im xuống, tiếng Mộ Dung Viêm vang vọng cả cung điện: "Tướng quân về già, giải giáp lại quay về trồng ruộng, chăn ngựa. Các ngươi có một ngày, cũng sẽ lui về phía sau, nhường lại quyền hành trong tay. Hậu nhân vận mệnh khó định, nào có gia tộc nào muôn đời cẩm tú? Một ngày kia trên đường phố Tấn Dương, ngươi sẽ muốn đi nhìn một chút dân chúng mà ngươi đã từng bảo vệ, ngắm một chút cung vũ, cầu đường mà ngươi đã từng sửa chữa và chế tạo trước đây. Chẳng lẽ các ngươi không hy vọng thế hệ sau này khi hưởng thụ thành quả của các ngươi để lại, sẽ dành cho cha ông sự tôn kính xứng đáng hay sao? Chẳng lẽ các ngươi hy vọng đến khi tuổi lớn như vậy, trên phố xá sầm uất lại phải quỳ gối, nhặt mũ trong vũng bùn, tôn nghiêm bị mất hết sao?"
Mọi người đều cúi đầu, Mộ Dung Viêm nói: "Theo ý cô, chuyện này Tả tướng quân thật sự có chỗ không phải, phạt bổng một năm. Sau khi bãi triều phải đến Cung phủ xin lỗi. Cung đại nhân cũng có sai, nhưng do đã bị thương nặng, không đáng trừng trị. Nếu như tái phạm, cả hai tội đều bị phạt. Sau này xe của tất cả quan viên Đại Yến, như gặp cựu thần lớn tuổi đã nghỉ hưu, nhất định phải chạy chậm lễ nhượng, không được xông tới. Chư vị đại nhân thấy như thế nào?"
Mọi người nhìn nhau một chút, thế nhưng cũng không có ý kiến gì, quỳ xuống hô: "Bệ hạ thánh minh."
Đợi đến lúc triều thần đều tan hết, Tả Thương Lang được vời đến thư phòng. Mộ Dung Viêm ngồi trên án cao, nàng quỳ xuống: "Chủ thượng."
Mộ Dung Viêm đứng dậy, vòng quanh nàng chuyển vài vòng: "Tấn Dương Thành có cái đinh sao? Ngươi sống ở chỗ này liền không có một ngày an phận!" Tả Thương Lang trông thấy hoa văn trên vạt áo y, không nói lời nào.
Mộ Dung Viêm nói: "Ngươi muốn đánh hắn, nhất định phải làm trước mặt mọi người?! Ngươi không biết kéo hắn đến chỗ không có người, bịt kín đầu lại rồi mới đánh sao?!"
Tả Thương Lang bỗng chốc phì cười, xem đi, tam quan người này với mình thật giống nhau.
Mộ Dung Viêm cũng cười, nhưng vẫn quát lên: "Cười! Chỉ biết gây chuyện, ngươi còn có mặt mũi cười! Về nhớ đến Cung phủ xin lỗi, thành ý một chút. Ngươi lại dám nháo ra cái gì quái gở nữa, coi chừng ta đem ngươi nấu lên!"
Y đứng ở trước mặt nàng, mùi thơm trên người tung bay phiêu lãng, quấn linh hồn nàng sa vào đáy vực sâu. Trên đời này có một loại người, dù biết rõ xa cách như vân nên sơn hải, lại không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể yêu. Ngày ngày giữ gìn một tương lai vô vọng, tưởng niệm và khát vọng.
Tình yêu là căn bệnh nặng không thuốc chữa, lúc đầu bị ngoài da, rồi nhiễm vào thịt, cuối cùng xâm chiếm toàn bộ cốt tủy, mà người trầm luân trong đó, chỉ có thể vui vẻ chịu đựng. Uống rượu độc nhưng vẫn mỉm cười, dẫu có thần lực thông thiên nhưng cũng không dám nói lời biệt ly.
Chạng vạng, Tả Thương Lang đến Cung phủ xin lỗi. Cung đại nhân còn nằm ở trên giường, sống mũi bị gãy xương, hàm dưới sai khớp, tóm lại bị thương không nhẹ. Tả Thương Lang cố gắng làm cho mình tỏ ra chân thành một chút: "Cung đại nhân, thực xin lỗi."
Cung đại nhân hừ hừ một trận, rốt cục vẫn phải nói: "Thôi đi."
Chuyện này xem như rõ ràng. Một ngự sử đại phu, một Phiêu Kị tướng quân, ngoài mặt hòa nhã mà trong lòng không hòa thì thế nào, còn có khả năng thế nào, cũng phải tạm chịu đựng nhau thôi. Nhưng kể từ đó về sau, cũng không còn có ai dám đối với người Ôn gia có nửa điểm bất kính nữa.
- Chương 1: Tế phẩm dâng sơn thần
- Chương 2: Ngươi lấy gì để cầu xin ta?
- Chương 3: Quen biết
- Chương 4: Sói
- Chương 5: Kẻ mạnh
- Chương 6: Phân ra
- Chương 7: Cống nữ
- Chương 8: Môn hộ
- Chương 9: Bảo vệ
- Chương 10: Lạc phách
- Chương 11: Không phụ
- Chương 12: Giám quân
- Chương 13: Tử chiến
- Chương 14: Đại lễ
- Chương 15: Đào vong
- Chương 16: Như cũ
- Chương 17: Ly gián
- Chương 18: Vào tù
- Chương 19: Tòng quân
- Chương 20: Tham quân
- Chương 21: Trả giá đắt
- Chương 22: A Phi
- Chương 23: Dạ hành
- Chương 24: Tàng ca
- Chương 25: Lương sư
- Chương 26: Thịnh hội
- Chương 27: Cơ hội
- Chương 28: Cảnh cáo
- Chương 29: Ngút trời
- Chương 30: Bị vây khốn
- Chương 31: Vu cổ
- Chương 32: Đừng khóc
- Chương 33: Phượng ấn
- Chương 34: Trúng kế
- Chương 35: Ôn Soái
- Chương 36: Chính thê
- Chương 37: Gia chủ
- Chương 38: Mẫu thân
- Chương 39: Quân thần
- Chương 40: Say rượu
- Chương 41: Bệnh cũ
- Chương 42: Tuyệt tình
- Chương 43: Lộ manh mối
- Chương 44: Hành thích
- Chương 45: Vu hãm
- Chương 46: Dịch hạch
- Chương 47: Cứu giúp
- Chương 48: Đao sắc
- Chương 49: Lời yêu
- Chương 50: Mê chướng
- Chương 51: Khả nghi
- Chương 52: Đồ thần
- Chương 53: Tranh chấp
- Chương 54: Mật báo
- Chương 55: Chất vấn
- Chương 56: Sắm vai
- Chương 57: Tình yêu
- Chương 58: Thái bình
- Chương 59: Trung tâm
- Chương 60: Bạo nộ
- Chương 61: Bức bách
- Chương 62: Làm khó dễ
- Chương 63: Chua xót
- Chương 64: Rêu phong
- Chương 65: Thuần hóa
- Chương 66: Ly tâm
- Chương 67: Âm mưu
- Chương 68: Nghỉ ngơi
- Chương 69: Tuyết trản
- Chương 70: Nội gian
- Chương 71: Mang thai
- Chương 72: Thời gian mang thai
- Chương 73: Lưỡi đao
- Chương 74: Đại giới
- Chương 75: Ngăn cách
- Chương 76: Huyết cấu
- Chương 77: Nhưng tình
- Chương 78: Thiếu niên
- Chương 79: Thật giả
- Chương 80: Đoạn nghĩa
- Chương 81: Người xem
- Chương 82: Phong vân
- Chương 83: Truy bắt
- Chương 84: Hạnh ngộ
- Chương 85: Ám toán
- Chương 86: Đuổi giết
- Chương 87: Đốt chùa
- Chương 88: Sơn hỏa
- Chương 89: Xuân lâm
- Chương 90: Hồi cung
- Chương 91: Cung phi
- Chương 92: Ôn nhu
- Chương 93: Thủ đoạn
- Chương 94: Lang hôn
- Chương 95: Thu thục
- Chương 96: Bái sư
- Chương 97: Đánh cờ
- Chương 98: Tiến công
- Chương 99: Tuyệt cảnh
- Chương 100: Độc phụ
- Chương 101: Nguyên hình
- Chương 102: Xa cách
- Chương 103: Tế điển
- Chương 104: Phong phi
- Chương 105: Lột kén
- Chương 106: Yêu ma
- Chương 107: Thiệt tình
- Chương 108: Băng nhi
- Chương 109: Đi sứ
- Chương 110: Lễ nghi
- Chương 111: Ly gián
- Chương 112: Minh ước
- Chương 113: Trung tâm
- Chương 114: Ngờ vực
- Chương 115: Giao đãi
- Chương 116: Thanh triệt
- Chương 117: Hồng mao
- Chương 118: Ôn nhu
- Chương 119: Ánh mặt trời
- Chương 120: Lưỡi đao
- Chương 121: Mời
- Chương 122: Trăm chiến
- Chương 123: Mười năm
- Chương 124: Phân ưu
- Chương 125: Bạn hổ
- Chương 126: Tình địch
- Chương 127: Lễ vật
- Chương 128: Dân tâm
- Chương 129: Sư phụ
- Chương 130: Lập trữ
- Chương 131: Đi khi
- Chương 132: Chung chương