Chương 22: A Phi
Phương thuốc của Dương Liên Đình liên tiếp thay đổi ba lượt, cuối cùng cũng khống chế được bệnh dịch lây lan. Triều đình không có cách nào cung cấp một lượng thảo dược lớn ngay lúc đó nên Tả Thương Lang chỉ có thể dẫn binh sĩ đi lên núi hái.
Ôn Thế lại điều không ít binh lính từ Túc Nghiệp Thành đến đây hỗ trợ, cả một tòa thành tỏa ra mùi thuốc. Sáu vị thái y sắc mặt có chút khó coi, thời điểm như thế này, bị một người còn quá trẻ vượt lên trước chế ra phương thuốc, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Ban đêm, Ôn Thế sai Tả Thương Lang đi mời Dương Liên Đình đến uống rượu. Lúc Tả Thương Lang tới, Dương Liên Đình đang thu thập hòm thuốc của hắn, mấy thứ như kim châm, dao mổ đều toàn bộ thu vào bên trong. Tả Thương Lang nói: "Đại quân ngày mai sẽ phải trở về Túc Nghiệp đóng giữ, Ôn Soái mời ngươi đi qua dự tiệc khen thưởng."
Dương Liên Đình nói: "Ôn Soái thiết yến, đương nhiên phải tới."
Tả Thương Lang ngồi trên tấm ván gỗ vốn dùng để giải phẫu thi bệnh, nói: "Nhanh lên, ta chờ ngươi, Dương thần y. Lần này ngươi có thể hãnh diện tự hào rồi."
Dương Liên Đình nhìn nàng một cái, đứng dậy đi rửa tay. Hắn rửa đi rửa lại mãi, Tả Thương Lang cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi, đứng lên đến cạnh hắn, hỏi: "Còn chưa sạch hay sao? Có muốn ta lột da cho ngươi luôn không?"
Dương Liên Đình khóe miệng khẽ giương lên, kéo khăn lau tay, nói: "Đi thôi."
Tả Thương Lang theo hắn cùng đi ra ngoài, đến chỗ thiết tiệc.
Người trong quân không quá câu lệ cầu kỳ, bữa tiệc được bày ngay tại khu đất trống ngoài thành. Dương Liên Đình được mời đến ngồi cạnh Ôn Thế, quan viên lớn nhỏ tại Đại Kế Thành tất cả đều đứng dậy, đón hắn ngồi vào vị trí.
Dương Liên Đình chắp tay làm lễ chào hỏi với tất cả mọi người xung quanh, sau đó mới cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Ôn Thế. Sáu vị thái y mặc dù có điểm khó xử, nhưng vẫn đứng lên kính hắn một chén rượu. Tả Thương Lang ngồi ở bên trái Ôn Thế, nhìn Dương Liên Đình bị vây trong đám người trọng vọng hắn, vẻ mặt thế nhưng lại miễn cưỡng vui mừng.
Đợi đến cuối tháng mười, thời tiết lạnh dần, dịch bệnh mới hoàn toàn chấm dứt. Đại quân theo hiệu lệnh rút quân, trở về Túc Nghiệp Thành. Ôn Thế phái người đem bọn Đạt Hề Thành, Đạt Hề Cầm bắt được trước đây đưa về Tấn Dương, Mộ Dung Uyên ngược lại không làm khó bọn họ, phong cho Đạt Hề Thành là Sơn Dương Công, tạm thời ở tại Tấn Dương. Trong lúc đó đất Du Quốc cũ vẫn còn trong hỗn loạn, Tây Tĩnh cùng Cô Trúc vì tranh cướp thành trì đang ở thế gườm nhau. Đồ Hà đoạt được tám tòa thành, vẫn chưa thỏa mãn, hận không thể thấy Tây Tĩnh cùng Cô Trúc ngay lập tức liền đánh nhau, thỉnh thoảng châm ngòi thổi lửa.
Mấy bộ lạc Sơn Nhung, Huân Dục mặc dù thực lực không đủ, nhưng cũng bốn phía nhòm ngó, hy vọng có thể chia một chén canh.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các nguy cơ của Đại Yến đã được diệt hết.
Mộ Dung Uyên cực kỳ vui mừng, triệu hồi đám Ôn Thế, Dương Liên Đình, luận công ban thưởng. Tả Thương Lang theo Ôn Thế cùng trở về Tấn Dương Thành. Khi đó đã là đầu tháng mười một, Tấn Dương Thành lại tràn ngập không khí vui mừng nói không nên lời. Ôn Thế vừa tới Tây Hoa Môn, liền có văn võ bá quan trước tới đón tiếp, thậm chí ngay cả thái tử cũng tự mình đến trước.
Dương Liên Đình đương nhiên đi cùng với Ôn Thế, tất cả mọi người đều biết, vượt qua đợt bệnh dịch này, cái tên Dương Liên Đình, đã thật sự đại biểu cho quốc y thánh thủ (thần y của cả nước). Đoàn người Ôn Thế cùng Dương Liên Đình quỳ xuống, hành lễ với thái tử.
Thái tử trước đem Ôn Thế đỡ dậy, sau đó lại đỡ Dương Liên Đình, lúc này mới lệnh mọi người bình thân. Tả Thương Lang đứng dậy, nhìn khắp một lượt xung quanh nhưng chẳng hề thấy Mộ Dung Viêm.
Dù là lúc này, hắn vẫn không được xuất hiện.
Ôn Thế cùng mấy người Dương Liên Đình, Hứa Lang đương nhiên phải tiến cung tiếp nhận phong thưởng . Tả Thương Lang vốn không có ý định đi theo, kỳ thật Ôn Thế vô tình hay cố ý áp chế, nàng không phải là không hiểu được. Nhưng vào lúc này, so với cùng bọn họ tiến cung, nàng càng hy vọng được trở về phủ Tiềm dực quân, gặp người kia.
Thái tử cùng Ôn Thế vừa đi vừa thấp giọng chuyện trò, Tả Thương Lang đang muốn lui đi, đột nhiên Ôn Thế lại nói: "A Tả, ngươi lại đây."
Tả Thương Lang liền giật mình, đành phải tiến lên. Ôn Thế dẫn nàng đến trước mặt Mộ Dung Nhược, thế nhưng hết sức trịnh trọng giới thiệu: "Đây là Tả Thương Lang – tham quân của vi thần, tài trí xuất chúng. A Tả, còn không bái kiến thái tử điện hạ."
Tả Thương Lang chỉ có thể cúi đầu lễ bái: "Mạt tướng bái kiến thái tử điện hạ."
Nàng trước kia đi theo bên cạnh Mộ Dung Viêm đã từng gặp Mộ Dung Nhược, nhưng Mộ Dung Nhược là thân phận gì, đương nhiên sẽ không nhớ nổi một kẻ vô danh tiểu tốt đi theo cạnh Mộ Dung Viêm. Thấy Ôn Thế nghiêm túc đề cử như thế, hắn không thể không mỉm cười, nói: "Đứng lên đi, người Ôn Soái tiến cử, nhất định là văn võ song toàn."
Tả Thương Lang dập đầu nói: "Điện hạ khen nhầm."
Nói xong, cũng không thể đi, đành phải cùng bọn Hứa Lang theo sau Ôn Thế và Dương Liên Đình, đồng loạt tiến cung.
Trong cung điện của Yến Vương, Mộ Dung Uyên chính mình triệu kiến đoàn người, đối với đám tướng tá lĩnh quân hái thuốc, cứu tế có công Hứa Lang cùng Tả Thương Lang cũng có phong thưởng. Đơn giản là vàng bạc châu ngọc, không có gì khác. Ngược lại Dương Liên Đình được ban thưởng một tấm hoành phi "Thuật Tinh Kỳ Hoàng" do chính tay Yến Vương ngự bút thân đề. Dõi mắt toàn bộ Tấn Dương Thành, cũng không có bất cứ đại phu nào từng được vinh dự như thế.
Buổi trưa, Yến vương lưu bọn họ ở lại trong cung cùng nhau dùng bữa, tâm tình ông ta không tệ, nói chuyện hết sức vui vẻ, như một vị trưởng giả nhân từ. Đem ra so sánh, thì đám Tả Thương Lang cùng Dương Liên Đình, Hứa Lang liền tỏ ra thập phần câu nệ, dù sao cũng còn quá trẻ. Cơ hội trực tiếp diện kiến thánh nhan cũng không nhiều.
Mộ Dung Uyên nhìn về phía Dương Liên Đình, hỏi: "Dương đại phu y thuật vượt trội, tuổi còn trẻ, lại thắng được ngự y trong cung của cô. Tài hoa bậc này lại chỉ ở nơi phố phường, thật đáng tiếc. Ngươi không nghĩ tới việc đạt được một chức quan nào đó sao?"
Dương Liên Đình biết rõ lúc gặp vua không thể nhìn thẳng mặt, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu lên, trông thấy khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Uyên. Tám năm trước, chính người này vì tin vào lời tiểu nhân gian nịnh, đã hạ chỉ tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội toàn bộ Dương gia.
Hắn tận mắt thấy những người thân yêu nhất của mình bị tra khảo cho đến chết như thế nào, hồn đoạn pháp trường ra sao. Mà hắn chỉ có thể thay tên đổi họ, tham sống sợ chết.
Tay phải hắn khẽ nắm chặt, cúi đầu xuống, nhìn rượu trong chén, nhẹ nói: "Tâu bệ hạ, thảo dân xuất thân nơi hương dã, đã quen tự do tự tại. Cũng may hành y độ thế, dưới bầu trời Đại Yến bảo hộ, cũng không thiệt thòi."
Mộ Dung Uyên nghe thấy lời này, càng thêm tán thưởng: "Tâm vô tạp niệm, không màng danh lợi, không hổ là tấm gương sáng về y đức của Đại Yến."
Dương Liên Đình không kiêu không nịnh: "Bệ hạ quá khen, thảo dân xấu hổ."
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông bạc. Mọi người ngẩn ra, không khỏi giương mắt nhìn sang. Chỉ thấy phía sau cửa điện có một cô gái đang chậm rãi đi đến. Nàng vấn tóc bằng trang sức màu trắng bạc, mặc trang phục dị tộc trắng hồng đan xen, trước ngực đeo một dây chuyền bằng đá khắc khổng tước có vẻ hơi khoa trương. Trên cổ tay lại đeo một cái vòng tay bằng bạc cực lớn, lúc đi lại va chạm vang lên tiếng chuông leng keng, thanh âm thanh rất vui tai.
Thất Tú Phường - Công Tôn Nhị Nương
Mình nghĩ nếu minh họa thì nhan sắc A Phi sẽ như thế này này ^^
Mộ Dung Uyên cười nói: "Người trong Bái Ngọc Giáo xưa nay cực hiếm khi vào cung, hôm nay thánh nữ đường xa mà đến, là có chuyện gì?"
Người đến chính là thánh nữ của Bái Ngọc Giáo, nàng chân thành đi vào trong điện, vái chào Mộ Dung Uyên nói: "Bệ hạ, nghe nói có vị Dương đại phu khống chế được bệnh dịch ở Đại Kế Thành, A Phi mạo muội vào cung, hy vọng được cùng Dương đại phu trao đổi học tập, xin bệ hạ đừng trách ta."
Nàng mang theo sự cởi mở của nữ tử dị tộc, không hề cho rằng lại đây gặp một nam tử là chuyện rất ngượng ngùng.
Mộ Dung Uyên bật cười, nói: "Thánh nữ bình thân. Người đâu, ban thưởng chỗ ngồi." Nội thị bắt đầu một lần nữa bố trí chỗ ngồi, vị trí của thánh nữ, vốn nên ở cạnh Mộ Dung Uyên, nhưng Mộ Dung Uyên phất phất tay, nói: "Nếu thánh nữ đã muốn làm quen Dương đại phu, liền để nàng ngồi ngay cạnh Dương đại phu đi."
A Phi khom người, thực sự ngồi xuống cạnh bên Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình biết Bái Ngọc Giáo, nghe nói tất cả người trong giáo chúng đều tinh thông y đạo, xưa nay trong giới hành nghề y cũng có nhiều người cùng bọn họ qua lại. Nhưng hiện thời thánh nữ chính mình tự đến, không thèm che dấu nói thẳng là vì hắn mà đến, hắn vẫn có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà rất nhanh, hắn nhớ tới lời Mộ Dung Viêm nói. Mộ Dung Viêm tại sao phải phái hắn đến Đại Kế Thành, tại sao phải hết lần này đến lần khác dặn dò hắn không tiếc trả giá đắt? Tại sao phải phái đến Khương Hạnh giúp hắn?
Chẳng lẽ y chờ chính là một khắc này sao?
Cũng phải, việc hắn phải làm, là đổi thiên địa đại sự, một gã đại phu nhỏ bé, cho dù là có diệu thủ kinh thế, thì cũng có ích lợi gì đâu?
Hắn vừa nghĩ đến điểm này, liền khó tránh khỏi liền thất thần. Thánh nữ A Phi bên cạnh đã hướng hắn thi lễ nói: "Dương đại phu, tiểu nữ A Phi xin kính ngài một ly."
Dương Liên Đình phục hồi lại tinh thần, gấp rút nâng chén nói: "Không dám, tại hạ trước cạn vì kính."
Hai người liền uống một ly, A Phi tuy là thánh nữ, lại không hề điệu bộ, nói: "Nghe nghĩa phụ nói ngươi chỉ dùng nửa tháng liền tìm ra phương thuốc chữa khỏi dịch ở Đại Kế Thành, ta còn tưởng rằng hẳn phải là lão nhân ngoài năm mươi tuổi, không ngờ được trẻ tuổi thế này. Nhìn còn rất anh tuấn."
Dương Liên Đình lòng vốn hơi trầm xuống, vì lại nghĩ tới những lưỡi dao mổ tràn ra máu tươi kia, nhưng nghe đến câu cuối cùng, lại có chút ít dở khóc dở cười. Dù sao lúc hắn còn là một quý công tử đã trôi qua rất nhiều năm rồi. Tám năm qua, lần đầu tiên có người dùng từ "anh tuấn" để hình dung hắn. Hắn nói: "Thánh nữ quá khen rồi, chỉ là may mắn mà thôi."
A Phi lại cùng hắn uống một ly, nói: "Bái Ngọc Giáo chúng ta có rất nhiều giáo chúng tinh thông y thuật, ngươi có rảnh mời đến Cô Xạ Sơn làm khách. Bái Ngọc Giáo vẫn còn có một số chứng nan y đến nay vẫn không thể hiểu thấu đáo, y học cần có sự trao đổi học tập, chúng ta hàng năm đều tổ chức Hạnh Lâm Hội để đàm đạo, trở về ta sẽ truyền người đưa thiệp mời ngươi. Ngươi nhất định phải tới đấy."
Đôi mắt long lanh tựa như sắp sửa chảy ra nước, khiến Dương Liên Đình không dám nhìn thẳng, nói: "Nhận được thánh nữ hạ mình mời, Liên Đình nhất định bái phỏng."
A Phi rất hài lòng gật đầu, lại đứng dậy nói: "Ôn thúc thúc, ta cũng kính ngài một ly."
Ôn Thế cùng nàng ngược lại rất quen thuộc, đứng dậy cùng nàng uống một ly. A Phi uống xong một ly này liền đứng dậy, nghiêng người bái Mộ Dung Uyên: "Bệ hạ, Dương thần y đáp ứng dự Hạnh Lâm Hội, ta xin phép rời đi trước."
Nàng giống như chim én, nhẹ nhàng tiêu sái, dù cho có chút lễ nghi không chu toàn, cũng không có ai so đo với nàng. Mộ Dung Uyên nói: "Đi đi."
Nàng liền xoay người, tự ý ra khỏi điện. Ánh mặt trời rơi trên trang sức bạc tinh xảo mà khoa trương, nàng giống như đội một vầng hào quang lấp lánh lên mình, mang theo ánh sáng lộng lẫy mà đi, cung điện không còn nàng, đều thành bóng ma.
- Chương 1: Tế phẩm dâng sơn thần
- Chương 2: Ngươi lấy gì để cầu xin ta?
- Chương 3: Quen biết
- Chương 4: Sói
- Chương 5: Kẻ mạnh
- Chương 6: Phân ra
- Chương 7: Cống nữ
- Chương 8: Môn hộ
- Chương 9: Bảo vệ
- Chương 10: Lạc phách
- Chương 11: Không phụ
- Chương 12: Giám quân
- Chương 13: Tử chiến
- Chương 14: Đại lễ
- Chương 15: Đào vong
- Chương 16: Như cũ
- Chương 17: Ly gián
- Chương 18: Vào tù
- Chương 19: Tòng quân
- Chương 20: Tham quân
- Chương 21: Trả giá đắt
- Chương 22: A Phi
- Chương 23: Dạ hành
- Chương 24: Tàng ca
- Chương 25: Lương sư
- Chương 26: Thịnh hội
- Chương 27: Cơ hội
- Chương 28: Cảnh cáo
- Chương 29: Ngút trời
- Chương 30: Bị vây khốn
- Chương 31: Vu cổ
- Chương 32: Đừng khóc
- Chương 33: Phượng ấn
- Chương 34: Trúng kế
- Chương 35: Ôn Soái
- Chương 36: Chính thê
- Chương 37: Gia chủ
- Chương 38: Mẫu thân
- Chương 39: Quân thần
- Chương 40: Say rượu
- Chương 41: Bệnh cũ
- Chương 42: Tuyệt tình
- Chương 43: Lộ manh mối
- Chương 44: Hành thích
- Chương 45: Vu hãm
- Chương 46: Dịch hạch
- Chương 47: Cứu giúp
- Chương 48: Đao sắc
- Chương 49: Lời yêu
- Chương 50: Mê chướng
- Chương 51: Khả nghi
- Chương 52: Đồ thần
- Chương 53: Tranh chấp
- Chương 54: Mật báo
- Chương 55: Chất vấn
- Chương 56: Sắm vai
- Chương 57: Tình yêu
- Chương 58: Thái bình
- Chương 59: Trung tâm
- Chương 60: Bạo nộ
- Chương 61: Bức bách
- Chương 62: Làm khó dễ
- Chương 63: Chua xót
- Chương 64: Rêu phong
- Chương 65: Thuần hóa
- Chương 66: Ly tâm
- Chương 67: Âm mưu
- Chương 68: Nghỉ ngơi
- Chương 69: Tuyết trản
- Chương 70: Nội gian
- Chương 71: Mang thai
- Chương 72: Thời gian mang thai
- Chương 73: Lưỡi đao
- Chương 74: Đại giới
- Chương 75: Ngăn cách
- Chương 76: Huyết cấu
- Chương 77: Nhưng tình
- Chương 78: Thiếu niên
- Chương 79: Thật giả
- Chương 80: Đoạn nghĩa
- Chương 81: Người xem
- Chương 82: Phong vân
- Chương 83: Truy bắt
- Chương 84: Hạnh ngộ
- Chương 85: Ám toán
- Chương 86: Đuổi giết
- Chương 87: Đốt chùa
- Chương 88: Sơn hỏa
- Chương 89: Xuân lâm
- Chương 90: Hồi cung
- Chương 91: Cung phi
- Chương 92: Ôn nhu
- Chương 93: Thủ đoạn
- Chương 94: Lang hôn
- Chương 95: Thu thục
- Chương 96: Bái sư
- Chương 97: Đánh cờ
- Chương 98: Tiến công
- Chương 99: Tuyệt cảnh
- Chương 100: Độc phụ
- Chương 101: Nguyên hình
- Chương 102: Xa cách
- Chương 103: Tế điển
- Chương 104: Phong phi
- Chương 105: Lột kén
- Chương 106: Yêu ma
- Chương 107: Thiệt tình
- Chương 108: Băng nhi
- Chương 109: Đi sứ
- Chương 110: Lễ nghi
- Chương 111: Ly gián
- Chương 112: Minh ước
- Chương 113: Trung tâm
- Chương 114: Ngờ vực
- Chương 115: Giao đãi
- Chương 116: Thanh triệt
- Chương 117: Hồng mao
- Chương 118: Ôn nhu
- Chương 119: Ánh mặt trời
- Chương 120: Lưỡi đao
- Chương 121: Mời
- Chương 122: Trăm chiến
- Chương 123: Mười năm
- Chương 124: Phân ưu
- Chương 125: Bạn hổ
- Chương 126: Tình địch
- Chương 127: Lễ vật
- Chương 128: Dân tâm
- Chương 129: Sư phụ
- Chương 130: Lập trữ
- Chương 131: Đi khi
- Chương 132: Chung chương