Chương 19: Tòng quân
Ngay buổi tối hôm đó Ôn Thế liền nhận được tin Mộ Dung Viêm bị hạ ngục, nhưng cũng ngay trong đêm đó, hắn nhận được mệnh lệnh của Mộ Dung Uyên sai hắn trở về Đại Kế Thành, lại chấp chưởng binh quyền. Hắn tiếp chỉ xong, việc đầu tiên, chính là đến phủ của Mộ Dung Viêm. Vương Doãn Chiêu cũng đang lòng nóng như lửa đốt, thấy hắn đến, như nhìn thấy cứu tinh: "Ôn Soái! Ngài nhất định phải cứu điện hạ của chúng ta! Bài đồng dao kia cùng với điện hạ nhà chúng tôi tuyệt không có một chút liên quan..."
Hắn vừa mở lời, Ôn Thế liền hỏi: "Tả Thương Lang ở đâu?"
Vương Doãn Chiêu vội nói: "Ở phía sau vườn, để lão nô đưa Ôn Soái qua."
Nhưng mà mới vừa quay người lại, đã thấy Tả Thương Lang từ trong phủ đi ra. Nhìn trang phục, bao đồ đeo trên lưng, giống như chuẩn bị muốn đi xa. Vương Doãn Chiêu nói: "Tả cô nương, Ôn Soái đến tìm cô."
Tả Thương Lang gật gật đầu, đơn giản thi lễ với Ôn Thế: "Trước lúc điện hạ đi, đã phân phó ta hết thảy nghe theo Ôn Soái an bài."
Ôn Thế nói: "Ngươi trước theo ta quay lại Đại Kế Thành."
Tả Thương Lang nói: "Vâng." Nói xong liền giúp hắn dắt ngựa, Ôn Thế mới chịu đòn hai trăm roi của Ôn lão gia tử, thương còn chưa khỏi, nhưng hắn vẫn giữ thói quen cưỡi ngựa.
Tả Thương Lang nâng hắn lên ngựa, Vương Doãn Chiêu sửng sốt, hỏi: "Tả cô nương, nếu ngay cả cô cũng đi, điện hạ ngài ấy..."
Tả Thương Lang quay đầu hướng hắn trấn an nói: "Điện hạ là thân sinh cốt nhục của bệ hạ, bệ hạ sẽ không quá khắt khe. Tổng quản yên tâm đi."
Vương Doãn Chiêu còn muốn nói gì đó nữa, nhưng nàng cũng đã phiên thân lên ngựa, theo sau Ôn Thế đánh ngựa rời đi.
Ôn Thế đối tiểu cô nương này vẫn phi thường hiếu kỳ, rõ ràng nhìn qua tuổi cũng bất quá mới mười sáu, nhưng mà tác phong làm việc lại hết sức trầm ổn. Thấy Tả Thương Lang đi theo sau lưng, hắn mỉm cười hỏi: "Không lo lắng cho điện hạ của ngươi?"
Tả Thương Lang khẽ cắn môi, nói: "Lo lắng. Nhưng bệ hạ cùng Nhị điện hạ là cha con, ông ấy đối với Nhị điện hạ cũng không có sát tâm. Cho dù có chỗ nghi kỵ, cũng chỉ là bị kẻ gian lừa gạt. Chỉ cần thêm một chút thời gian, ông ấy sẽ tỉnh táo lại, Nhị điện hạ liền sẽ không còn nguy hiểm. Cho nên cũng không cần phải lo lắng."
Ôn Thế hết sức ngoài ý muốn, từ trong miệng một cô gái nhỏ nghe được những lời này thật khiến người ta có cảm giác lạ lẫm. Hắn hỏi: "Ngươi không sợ tiểu nhân sẽ tiếp tục châm ngòi?"
Tả Thương Lang lắc đầu: "Bệ hạ lại không hồ đồ, ông ấy kỳ thật biết rõ ai là tiểu nhân. Hiện tại trong cả triều văn võ bá quan, có thể đưa điện hạ vào chỗ chết, chỉ có một người duy nhất..." Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Ôn Thế, "Chính là Ôn Soái ngài."
Ôn Thế trong nội tâm sững lại, Tả Thương Lang nói tiếp: "Nếu như Ôn Soái kiên trì có chết cũng can gián, cố gắng minh oan cho Nhị điện hạ. Điện hạ mới chân chính là sinh cơ mong manh."
Đêm dài chưa hết, trong Tấn Dương Thành không có một bóng người đi đường. Trên đường phố trống trải, vó ngựa gõ lên nền đá xanh vang lên thanh âm thanh thúy. Ôn Thế đột nhiên nói: "Gió bắt đầu nổi lên rồi." Tả Thương Lang nhìn quanh bốn phía, không hề có gió. Nàng nhìn về phía Ôn Thế, Ôn Thế nói: "Ngươi nói đúng, Nhị điện hạ nhất định cát nhân thiên tướng. Kỳ thật ngươi không cần theo ta đi tây bắc."
Tả Thương Lang ngơ ngác, Ôn Thế nói: "Trở về đi."
Nói xong, hắn giục ngựa đi về phía trước. Tả Thương Lang gấp rút đuổi theo: "Ôn Soái, ta nói sai cái gì sao?"
Ôn Thế nói: "Không, ngươi lanh lợi thông minh, cũng phải biết Nhị điện hạ vì sao tiến cử ngươi vào trong quân chứ?" Tả Thương Lang trầm mặc, Ôn Thế nói: "Ngươi trung thành với Nhị điện hạ, nhưng mà Yến Quân, chỉ có thể là của bệ hạ."
Nói xong lời này, tất cả đều trầm mặc.
Ôn Thế lại lần nữa cất lời: "Trở về đi, tây bắc lạnh khủng khiếp, vốn cũng không phải là nơi cho phượng hoàng ẩn núp."
Hắn giục ngựa mà đi, Tả Thương Lang tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, rất nhanh liền đã đuổi theo: "Ôn Soái!" Ôn Thế không hề ghìm ngựa, giọng nói đã có chút không vui: "Lời ta đã nói hết, ngươi không cần nói nhiều."
Tả Thương Lang giục ngựa ngăn hắn lại: "Ta là cô nhi, sinh ra trong thôn nghèo dưới chân núi Nam Sơn. Năm ấy ôn dịch, cha ta bệnh chết. Ta trơ mắt nhìn ông chết vì không có thuốc chữa. Mẹ ta rất thương ta, nhưng bà muốn tái giá, mà mang theo một đứa con gái, không dễ gì tìm được nhà chồng. Trong thôn người chết càng ngày càng nhiều, vì vậy mọi người dùng đồng nam đồng nữ để tế thần, ta là một người trong đó."
Ôn Thế nói: "Thế thì sao? Ngươi nói ra những điều này là muốn ta đồng tình?"
Tả Thương Lang nói: "Không, ta nói ra những thứ này, là muốn nói ta trung thành với ai không quan trọng, ta chỉ hy vọng về sau Đại Yến có thể ít đi những người giống như ta vậy." Ôn Thế sững sờ, Tả Thương Lang lại nói tiếp: "Yến Quân là của bệ hạ, nhưng Yến quốc là của người Đại Yến."
Sắc trời nhá nhem sáng, sương sớm lại thấm ướt quần áo, Ôn Thế nói: "Mau đuổi kịp."
Tả Thương Lang ánh mắt vụt sáng, cao giọng đáp một tiếng vâng, đi theo hắn ra khỏi Tấn Dương, theo hướng tây mà đi.
Hai người ngày đêm thần tốc, một đường chạy về Đại Kế Thành. Ôn Thế vừa mới hồi doanh liền nhận được thư của tả thừa tướng Tiết Thành Cảnh phát tới: "Ôn Thế hiền chất gặp tín như ngộ, Bắc Du mơ ước đất Yến ta đã lâu, Nhị điện hạ lần này công lao quá lớn. Vô tội hạ ngục, không phải chiến tội. Còn thỉnh hiền chất gặp mặt Thánh thượng, nói giúp một hai."
Tiết Thành Cảnh là người hiền lành, nhưng Ôn Thế không nói không động, lạnh như băng hồi âm: "Nhị điện hạ là hạ thần của bệ hạ, lại là cốt nhục chí thân. Phụ thân dạy dỗ nhi tử, quân vương trách cứ hạ thần, như thế nào cuối cùng cũng là vì tốt cho y. Chúng ta là ngoại thần, chuyện trong nhà của thiên tử, cần gì phải ngoại thần nói giúp?"
Tiết Thành Cảnh nhận được hồi âm của Ôn Thế, đương nhiên lo lắng. Nhưng mà lúc này lo lắng nhất, lại là Khương Bích Lan.
Mộ Dung Viêm không nghĩ tới, cô bé kia sẽ đến gặp hắn. Hoàn cảnh trong chiếu ngục đương nhiên không tốt, Khương Bích Lan bọc một thân áo bào liền mũ màu đen, sắc mặt trắng bệch: "Viêm ca ca, ta sẽ lại đi thỉnh cầu phụ thân, ngươi nhất định bảo trọng."
Mộ Dung Viêm chỉ muốn cười, thỉnh cầu phụ thân ngươi? Phụ thân ngươi chỉ ước gì ta chết, lập tức, ngay lập tức. Nhưng cô gái tựa như tiên tử phía ngoài song tù kia bỗng bật khóc rống lên. Mộ Dung Viêm liền cầm lấy đôi tay mềm mại tinh xảo của nàng.
Đứa nhỏ ngốc này, nước mắt của ngươi thật sự là yếu điểm của nam nhân. Được rồi, vì những giọt lệ của ngươi ngày hôm nay, ta sẽ đền bù tổn thất. Ta hứa hẹn.
Giọng y trầm nhẹ: "Ta không việc gì, cũng sẽ bảo trọng. Phụ vương chỉ là nhất thời tức giận, ngươi không cần phải lo lắng. Cũng không cần lại đến đây." Người ấy thân thể mềm mại run run rẩy rẩy, y nhẹ giọng thở dài: "Ta biết ngươi sợ hãi, thực xin lỗi đã dọa đến ngươi."
Khương Bích Lan đem khuôn mặt nho nhỏ áp vào trên mu bàn tay y: "Viêm ca ca!" Nàng thực nhiều nước mắt, bộ dáng như chảy thế nào cũng không hết. Mộ Dung Viêm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài trơn mượt hơi lành lạnh của nàng, yêu cùng không nỡ, không cần phải nói.
Hắn nhẹ nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, Mộ Dung Viêm cùng Mộ Dung Uyên không giống nhau. Người con gái mà ta yêu, đời này kiếp này, chắc chắn từ đầu tới cuối." Khương Bích Lan khóc đến nói không ra lời, Mộ Dung Viêm lại nói: "Đừng khóc, trở về đi."
Khương Bích Lan không biết nên làm sao bây giờ, nàng chỉ có thể trở về. Nàng sinh ra trong gia tộc công hầu, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, đầy tớ như mây. Gia gia sau khi chết được truy phong là Thanh Liệt hầu, phụ thân là hữu thừa tướng đương triều, các anh trai cũng đều giữ chức vị quan trọng.
Nàng không chỉ xuất thân cao quý, nhan sắc lại là ngàn dặm mới tìm được một. Từ nhỏ được mẫu thân cùng nhũ mẫu dạy bảo, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.
Nhưng hiện giờ nàng lại không biết mình có thể làm cái gì.
Khương phủ, nàng vừa về đến, đã nhìn thấy phụ thân Khương Tán Nghi sắc mặt âm trầm. Khương Bích Lan còn chưa nói lời nào, hắn đã lạnh lùng nói: "Quỳ xuống!"
Khương Bích Lan hai đầu gối vừa gập, quỳ dưới hạ đường, Khương Tán Nghi đã cả giận nói: "Ngươi lại đi gặp Mộ Dung Viêm phải không? Ngươi là rất sợ tên họa thủy này không thể liên lụy Khương gia phải không!!"
Khương Bích Lan nói: "Nhưng con là thê tử chưa gả của y, con đi thăm y thì có gì không đúng?"
Khương Tán Nghi tát cho nàng một cái, gò má mịn như sứ kia lập tức hiện lên dấu bàn tay rõ ràng. Khương Bích Lan bụm mặt, Khương Tán Nghi chỉ mặt nàng mắng: "Hắn đã bị đoạt tước vị, ngày mai vương hậu sẽ chỉ hôn cho ngươi một lần nữa. Qua ngày mai, ngươi chính là phi tần của thái tử. Về sau ngươi còn dám cùng loại thứ dân này có cái gì dính dáng thì đừng trách ta không nhận đứa con gái như ngươi!"
Khương Bích Lan run rẩy nói: "Nhưng thái tử ca ca đã có thái tử phi, ta gả đi, chẳng phải là chỉ có thể làm thiếp sao?"
Khương Tán Nghi cả giận nói: "Thiếp cũng là thiếp của thái tử! Tương lai thái tử đăng cơ, ngươi chính là phi tần của Yến vương!" Nói xong, không muốn nhiều lời với nàng, quay sang nói với vợ mình: "Quản lý thật chặt nó cho ta!"
Khương Bích Lan bị đầy tớ đỡ đi xuống, Khương Tán Nghi cấm túc nàng. Ngày hôm sau, vương hậu quả nhiên hạ chỉ, đem nàng chỉ hôn cho thái tử làm trắc phi. Không có ai lại đề cập đến hôn sự năm xưa khi Dung tiệp dư còn sống đã định ra, giống như cái hôn sự đó căn bản chưa từng tồn tại.
Khương Bích Lan biết tin, khóc nháo một hồi, nhưng Khương Tán Nghi căn bản không đem phản kháng của nàng để ở trong lòng – – con gái của mình như thế nào, lão quá rõ ràng.
Nàng chẳng qua cũng chỉ là một con chim non được nuôi dưỡng lâu ngày trong lồng son, vận mệnh của nàng, chỉ có thể phụ thuộc vào chủ nhân định đoạt. Cho dù có một ngày, chủ nhân mở ra cửa lồng, nàng cũng không có dũng khí bay ra ngoài.
Nhị điện hạ Mộ Dung Viêm bị hạ ngục, trên triều đình chỉ có tả thừa tướng Tiết Thành Cảnh cầu tình cho y. Tiết Thành Cảnh cái người này, thấy con chó bị giết cũng sẽ đứng lên vô cùng đau đớn một phen chưa nói đến là người.
Vì vậy cả triều văn võ lại không một người cầu xin cho y, đủ thấy y nhân duyên kém thế nào. Con giận của Mộ Dung Uyên, thế nhưng dần dần tiêu mất.
Ta phải giết nó, tiểu tử kia sớm muộn gì cũng mọc ra răng nanh móng sắc. Ông ta nghĩ. Nhưng lần này... Nó vốn dĩ không làm gì sai. Thậm chí... Nó kỳ thật rất tốt, rất tốt. Chỉ là hận ta.
Ta thực muốn giết nó sao? Cũng như năm đó giết mẫu thân của nó.
Mộ Dung Uyên đối diện với ánh trăng bên cửa sổ trong Đức Chính Điện, nghĩ cả đêm. Sau đó hạ lệnh, phóng thích Mộ Dung Viêm, khôi phục tước vị. Nhưng lệnh y suy nghĩ lỗi lầm, không được ra ngoài.
Mộ Dung Viêm tiếp chỉ, lúc từ trong ngục đi ra, Vương Doãn Chiêu đã dẫn theo đầy tớ chờ sẵn bên ngoài. Khi đó đã là cuối tháng bảy, chu dương như lửa. Y khẽ đưa tay che ánh mặt trời chói mắt, Vương Doãn Chiêu vội vàng tiến lên che dù cho y.
Mộ Dung Viêm hỏi: "A Tả đâu?"
Vương Doãn Chiêu nói: "Ôn Soái đến trong phủ, mang A Tả cô nương đi rồi."
Mộ Dung Viêm hỏi: "Không hề phái trở về?"
Vương Doãn Chiêu hơi hoang mang, nhưng vẫn trả lời: "Không ạ, đi rồi liền không có quay trở về."
Mộ Dung Viêm thả tay xuống, nhìn thẳng vào quầng mặt trời đỏ lửa, ánh sáng giữa hè ở trong mắt y nở rộ, quang hoa sáng rực.
"Ta biết, nàng sẽ không để cho ta thất vọng." Y đón ánh mặt trời huy hoàng, khẽ mỉm cười.
- Chương 1: Tế phẩm dâng sơn thần
- Chương 2: Ngươi lấy gì để cầu xin ta?
- Chương 3: Quen biết
- Chương 4: Sói
- Chương 5: Kẻ mạnh
- Chương 6: Phân ra
- Chương 7: Cống nữ
- Chương 8: Môn hộ
- Chương 9: Bảo vệ
- Chương 10: Lạc phách
- Chương 11: Không phụ
- Chương 12: Giám quân
- Chương 13: Tử chiến
- Chương 14: Đại lễ
- Chương 15: Đào vong
- Chương 16: Như cũ
- Chương 17: Ly gián
- Chương 18: Vào tù
- Chương 19: Tòng quân
- Chương 20: Tham quân
- Chương 21: Trả giá đắt
- Chương 22: A Phi
- Chương 23: Dạ hành
- Chương 24: Tàng ca
- Chương 25: Lương sư
- Chương 26: Thịnh hội
- Chương 27: Cơ hội
- Chương 28: Cảnh cáo
- Chương 29: Ngút trời
- Chương 30: Bị vây khốn
- Chương 31: Vu cổ
- Chương 32: Đừng khóc
- Chương 33: Phượng ấn
- Chương 34: Trúng kế
- Chương 35: Ôn Soái
- Chương 36: Chính thê
- Chương 37: Gia chủ
- Chương 38: Mẫu thân
- Chương 39: Quân thần
- Chương 40: Say rượu
- Chương 41: Bệnh cũ
- Chương 42: Tuyệt tình
- Chương 43: Lộ manh mối
- Chương 44: Hành thích
- Chương 45: Vu hãm
- Chương 46: Dịch hạch
- Chương 47: Cứu giúp
- Chương 48: Đao sắc
- Chương 49: Lời yêu
- Chương 50: Mê chướng
- Chương 51: Khả nghi
- Chương 52: Đồ thần
- Chương 53: Tranh chấp
- Chương 54: Mật báo
- Chương 55: Chất vấn
- Chương 56: Sắm vai
- Chương 57: Tình yêu
- Chương 58: Thái bình
- Chương 59: Trung tâm
- Chương 60: Bạo nộ
- Chương 61: Bức bách
- Chương 62: Làm khó dễ
- Chương 63: Chua xót
- Chương 64: Rêu phong
- Chương 65: Thuần hóa
- Chương 66: Ly tâm
- Chương 67: Âm mưu
- Chương 68: Nghỉ ngơi
- Chương 69: Tuyết trản
- Chương 70: Nội gian
- Chương 71: Mang thai
- Chương 72: Thời gian mang thai
- Chương 73: Lưỡi đao
- Chương 74: Đại giới
- Chương 75: Ngăn cách
- Chương 76: Huyết cấu
- Chương 77: Nhưng tình
- Chương 78: Thiếu niên
- Chương 79: Thật giả
- Chương 80: Đoạn nghĩa
- Chương 81: Người xem
- Chương 82: Phong vân
- Chương 83: Truy bắt
- Chương 84: Hạnh ngộ
- Chương 85: Ám toán
- Chương 86: Đuổi giết
- Chương 87: Đốt chùa
- Chương 88: Sơn hỏa
- Chương 89: Xuân lâm
- Chương 90: Hồi cung
- Chương 91: Cung phi
- Chương 92: Ôn nhu
- Chương 93: Thủ đoạn
- Chương 94: Lang hôn
- Chương 95: Thu thục
- Chương 96: Bái sư
- Chương 97: Đánh cờ
- Chương 98: Tiến công
- Chương 99: Tuyệt cảnh
- Chương 100: Độc phụ
- Chương 101: Nguyên hình
- Chương 102: Xa cách
- Chương 103: Tế điển
- Chương 104: Phong phi
- Chương 105: Lột kén
- Chương 106: Yêu ma
- Chương 107: Thiệt tình
- Chương 108: Băng nhi
- Chương 109: Đi sứ
- Chương 110: Lễ nghi
- Chương 111: Ly gián
- Chương 112: Minh ước
- Chương 113: Trung tâm
- Chương 114: Ngờ vực
- Chương 115: Giao đãi
- Chương 116: Thanh triệt
- Chương 117: Hồng mao
- Chương 118: Ôn nhu
- Chương 119: Ánh mặt trời
- Chương 120: Lưỡi đao
- Chương 121: Mời
- Chương 122: Trăm chiến
- Chương 123: Mười năm
- Chương 124: Phân ưu
- Chương 125: Bạn hổ
- Chương 126: Tình địch
- Chương 127: Lễ vật
- Chương 128: Dân tâm
- Chương 129: Sư phụ
- Chương 130: Lập trữ
- Chương 131: Đi khi
- Chương 132: Chung chương