Chương 11: Không phụ
Thái giám tuyên chỉ vừa mới rời đi, Vương Doãn Chiêu liền nói: "Bệ hạ có ý gì? Chẳng lẽ phong cho chủ thượng một cái tước vị, thái tử làm ra hành vi cầm thú như thế liền có thể bỏ qua sao?"
Mộ Dung Viêm tay phải nắm lấy thánh chỉ, chậm rãi siết chặt: "Ông ta phái Tiết thừa tướng lại đây, chính là ý tứ muốn dàn xếp ổn thỏa. Thánh chỉ phong thưởng này..." Y quay đầu nhìn Tả Thương Lang, hỏi: "Ngươi cho rằng, đạo phong thưởng này là có ý gì?"
Tả Thương Lang thoáng suy tư, nói: "Ta cảm thấy, thánh chỉ này còn có đoạn sau."
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Mộ Dung Viêm: "Cứ nói tiếp."
Tả Thương Lang nói: "Bệ hạ đêm qua phái Tiết thừa tướng tới, thật ra là muốn cảnh báo điện hạ. Sau đấy, đương nhiên là muốn trấn an. Bất kể là trấn an điện hạ, hay là cựu thần trong triều còn niệm tình Dung phi nương nương trước đây, ông ta đều phải làm cho thỏa đáng. Nhưng mà nếu như phong thưởng quá cao, sẽ khiến thái tử khó xử, cũng sẽ làm cho người ta lưu truyền ông ta chột dạ. Mà phong thưởng quá nhỏ, lại khó xoa dịu cơn giận của điện hạ. Vì vậy ông ta liền ban thưởng trước một phần lễ không nặng không nhẹ. Đợi đến khi điện hạ chấp nhận được chuyện này, triều thần cũng dần dần cấm khẩu không đề cập tới nữa mới là lúc ban thưởng thật. Kể từ đó, điện hạ có thể sẽ đổi giận thành vui, những người khác sẽ vui lòng phục tùng, về phía thái tử... cũng không trở thành quá khó nhìn."
Mộ Dung Viêm tiện tay đem thánh chỉ đặt ở trên bàn, phất tay ý bảo đám người Vương Doãn Chiêu lui ra, đợi đến lúc chỉ còn hai người, y hỏi Tả Thương Lang: "Như vậy theo ngươi xem xét, phụ vương ban thưởng sau này, sẽ là cái gì?"
Tả Thương Lang cúi đầu xuống, thật lâu nói: "Thuộc hạ đối với tình huống trong triều không hiểu biết, cũng không thể phỏng đoán thánh ý."
Mộ Dung Viêm gật gật đầu, nói: "Hiện nay ở trong triều, thái tử đã lập, quần thần hướng tới không gì ngoài phụ vương cùng thái tử. Thế cục cũng không phức tạp. Tiết Thành Cảnh tính tình công bằng, không nghiêng lệch về phía ai, là hiền thần hiếm có. Ôn Thế từ khi phụ vương nhất lập tài bồi, đối với phụ vương có thể nói một tấm lòng trung, những người khác bất luận là vương hậu, công chúa, thái tử, không ai có thể mua chuộc được hắn. Cho nên phụ vương đối với hắn cực kỳ nể trọng."
Tả Thương Lang nói: "Ý điện hạ nói là bệ hạ sẽ phái điện hạ đi theo Ôn Soái nhập doanh?" Mộ Dung Viêm âm thầm thừa nhận, Tả Thương Lang truy vấn: "Nhưng còn hôn sự của điện hạ cùng Khương cô nương..."
Mộ Dung Viêm nói: "Ngươi còn không nhìn ra được sao? Phụ vương nhất định sẽ đem ta đưa đi khỏi kinh thành, nếu không vị hoàng huynh kia của ta, làm sao có thể cưới em dâu của hắn đây?"
Tả Thương Lang ngơ ngẩn, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, Mộ Dung Viêm quay đầu, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
Một thị nữ mặc trang phục màu vàng cam từ bên ngoài xông vào, quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Viêm: "Nhị điện hạ!"
Mộ Dung Viêm khẽ nhíu mày: "Hội Vân. Có chuyện gì gấp như vậy?"
Thị nữ tên là Hội Vân quỳ trên mặt đất, nhìn Mộ Dung Viêm, lại liếc nhìn Tả Thương Lang, muốn nói lại thôi. Mộ Dung Viêm nói: "Đều là người mình, không cần kiêng kỵ."
Hội Vân lúc này mới nói: "Nhị điện hạ, tiểu thư sai nô tỳ lén lại đây gặp ngài, xin ngài vô luận như thế nào cũng cùng nàng gặp mặt một lần." Nói xong, trình lên một chiếc khăn lụa. Mộ Dung Viêm đưa tay ra nhận lấy, phía trên có hai hàng chữ nhỏ, chữ viết thon dài mà ôn nhu, cuối cùng thêu một cành hoa ngọc lan tinh mỹ, là hoa mai sâu kín.
Y nói: "Nói với tiểu thư nhà các ngươi, ta chắc chắn sẽ tới." Hội Vân lại khấu đầu hành lễ xong mới cáo lui.
Tả Thương Lang nhẹ hỏi: "Là... thị nữ của Khương cô nương?"
Mộ Dung Viêm ừ một tiếng, cuối cùng đem khăn lụa thu vào trong ngực, nói: "Theo giúp ta đi ra ngoài một chuyến."
Tranh minh họa Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư – Y Xuy Ngũ Nguyệt
Phía bắc Tấn Dương Thành có Cô Xạ Sơn, dưới chân núi có trang trại thuần dưỡng ngựa. Khương Bích Lan hẹn Mộ Dung Viêm đến đó gặp mặt. Nàng mặc váy lụa mỏng màu trắng, áo khoác xanh nhạt tán hoa, đai lưng đeo ngọc, nhìn trong trắng tựa như một mầm non mới nhú đầu xuân.
Trông thấy Mộ Dung Viêm, đôi mắt đẹp dịu dàng của nàng dần dần ướt át, giống như một hồ nước sâu tràn đầy: "Viêm ca ca!" Nàng chạy về phía Mộ Dung Viêm, cả người đều chôn vào trong lòng y.
Mộ Dung Viêm chậm rãi ôm lấy nàng, đồng tử màu đen sáng rực rỡ mà sâu thẳm, khiến nàng nhìn vào không thấu.
Tả Thương Lang biết điều lui sang một bên dưới tàng cây hoa đào, rời xa đôi bích nhân giữa cánh đồng cỏ kia, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn về phía đó. Thực sự là một chùm nho treo quá cao, nàng không phải là không biết.
"Hôm đó... Không phải là ta tự nguyện ! Là thái tử cùng cha ta bọn họ... Ta..." Nàng khóc không thành tiếng, cằm Mộ Dung Viêm nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu nàng, nói: "Ta biết, ta biết rõ."
Khương Bích Lan lệ như châu vỡ, treo trên hàng mi thật dài. Nàng ngẩng đầu lên, hỏi: "Chàng sẽ ghét bỏ ta sao?" Thân thể Mộ Dung Viêm khẽ cứng lại, nói: "Không." Bên cạnh có một con ngựa lông màu đỏ thẫm đi ngang qua, ánh mắt Khương Bích Lan đuổi theo con ngựa kia, nói: "Còn nhớ mới trước đây, Viêm ca ca cũng đã dạy ta cưỡi ngựa." Nàng khẽ cắn môi, môi nàng đỏ mọng tươi mới, phảng phất như một đóa hoa ngậm sương.
Mới trước đây... Mộ Dung Viêm tựa hồ cũng nhớ ra cái gì đó, nói: "Ừ, trước kia mẫu phi quản giáo rất nghiêm, mỗi lần ta dạy nàng cưỡi ngựa, trở về đều không thể tránh khỏi bị mẫu phi một trận trách phạt."
Giọng y hời hợt, đương nhiên không chỉ là một trận trách phạt đơn giản như vậy. Người phụ nữ có khuôn mặt vặn vẹo, dữ tợn ở trong ký ức của y kia giờ đây đã hóa thành một chút khói bụi mờ nhạt bi ai. Bà ta muốn y khuất phục, muốn y khóc lóc nức nở, muốn y bi thương cầu xin tha thứ. Muốn y trưởng thành theo ý của bà ta.
Bà ta đem tự tôn cùng kiêu ngạo của y ném cho vỡ vụn rồi chà đạp nó thành bùn.
Đôi mắt Khương Bích Lan long lanh như nước: "Khi đó... Ta không hiểu chuyện. Viêm ca ca cũng chưa từng nói tới, ta còn tưởng rằng... Chỉ là khiển trách vài câu." Sau đó mới vô tình trông thấy vết thương của chàng, trông thấy máu chàng ướt sũng quần áo. Mắt nàng càng ướt át, "Sau đó, cha ta đã giam ta ở nhà rất lâu, lúc được đi ra, chàng liền không thường đến nữa."
Mộ Dung Viêm đều sớm quên rồi, khi đó mình là thật ngu ngốc? Hay là... từ khi đó đã biết đến cái gọi là yêu? Cô gái nhỏ này từ bé đã giống như đóa hoa làm người ta mù quáng si mê, y hết lần này tới lần khác chạy đến, không phải là bởi vì thích nhìn nàng cười, nghe tiếng nàng nói hay sao?
Cảm xúc khi còn nhỏ, có một chút bị gió cuốn lên, như hạt cát khẽ chạm vào mặt. Hóa ra khi xưa, trong con người y cũng đã từng có những điều tốt đẹp.
Y đỡ Khương Bích Lan lên ngựa, băng lạnh sâu trong đáy mắt tựa hồ tan đi một chút: "Chúng ta đều phải lớn lên."
Khương Bích Lan mặt đỏ như hoa đào, Mộ Dung Viêm nhảy người lên ngựa, ngồi sau lưng nàng, giúp nàng khống chế ngựa. Đôi bàn tay mạnh mẽ tráng kiện của y chạm nhẹ qua tay nàng, tiếp xúc da thịt khiến người ta mặt đỏ tim đập dồn dập. Hô hấp của y vương vấn qua bên tai, Khương Bích Lan liếc mắt một cái cũng không dám nhìn, má phấn đã nóng hổi.
Mộ Dung Viêm khẽ kẹp bụng ngựa, tuấn mã đi chậm rãi trên đồng cỏ. Gió ngược chiều mang theo cánh hoa cỏ bay tới, đem theo hương vị trong lành nhàn nhạt. Ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng, y giật dây cương, tuấn mã bắt đầu chạy nhanh. Mái tóc dài của nàng từng sợi vuốt qua gò má y, khe khẽ ngứa.
Hồi lâu sau, nàng đột nhiên nói: "Viêm ca ca... Chàng... Chàng cưới ta vào cửa đi. Hoặc là chàng dẫn ta đi đi, chúng ta lúc này rời đi, đi đến nơi chỉ có hai người chúng ta." Mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt đẹp dần dần ngập nước, sau đó vỡ đê. Tiếng nhỏ như muỗi kêu, tán ở trong gió.
Mộ Dung Viêm cúi đầu, chỉ thấy gió xuân mềm mại, ở giữa ánh nắng màu vàng kim, nàng khẽ ngẩng mặt lên, những giọt lệ như trân châu tuôn rơi, dung nhan tuyệt mỹ. Nước mắt chậm rãi lăn dài như vậy, có thể hòa tan bất kỳ một người đàn ông nào.
"Đừng khóc." Y đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt nàng, nhẹ nói: "Mộ Dung Viêm cả đời này, chỉ yêu một mình nàng."
Hắn chậm rãi ôm chặt nàng, cảm thụ nhuyễn ngọc ôn hương, lệ như lửa nóng. Đừng khóc, nếu ta là vua, hoàng hậu nhất định sẽ là nàng. Sơn hải không khô, lòng này không phụ.
Tả Thương Lang đứng ở dưới gốc hoa đào phía xa xa, thân như gỗ đá, giống như một thị vệ ưu tú nhất, không tò mò lời nói và việc làm của chủ nhân. Trời chiều dần dần nghiêng, hoa rơi dịu dàng cũng không xen lẫn vào cỏ thơm vô tận.
- Chương 1: Tế phẩm dâng sơn thần
- Chương 2: Ngươi lấy gì để cầu xin ta?
- Chương 3: Quen biết
- Chương 4: Sói
- Chương 5: Kẻ mạnh
- Chương 6: Phân ra
- Chương 7: Cống nữ
- Chương 8: Môn hộ
- Chương 9: Bảo vệ
- Chương 10: Lạc phách
- Chương 11: Không phụ
- Chương 12: Giám quân
- Chương 13: Tử chiến
- Chương 14: Đại lễ
- Chương 15: Đào vong
- Chương 16: Như cũ
- Chương 17: Ly gián
- Chương 18: Vào tù
- Chương 19: Tòng quân
- Chương 20: Tham quân
- Chương 21: Trả giá đắt
- Chương 22: A Phi
- Chương 23: Dạ hành
- Chương 24: Tàng ca
- Chương 25: Lương sư
- Chương 26: Thịnh hội
- Chương 27: Cơ hội
- Chương 28: Cảnh cáo
- Chương 29: Ngút trời
- Chương 30: Bị vây khốn
- Chương 31: Vu cổ
- Chương 32: Đừng khóc
- Chương 33: Phượng ấn
- Chương 34: Trúng kế
- Chương 35: Ôn Soái
- Chương 36: Chính thê
- Chương 37: Gia chủ
- Chương 38: Mẫu thân
- Chương 39: Quân thần
- Chương 40: Say rượu
- Chương 41: Bệnh cũ
- Chương 42: Tuyệt tình
- Chương 43: Lộ manh mối
- Chương 44: Hành thích
- Chương 45: Vu hãm
- Chương 46: Dịch hạch
- Chương 47: Cứu giúp
- Chương 48: Đao sắc
- Chương 49: Lời yêu
- Chương 50: Mê chướng
- Chương 51: Khả nghi
- Chương 52: Đồ thần
- Chương 53: Tranh chấp
- Chương 54: Mật báo
- Chương 55: Chất vấn
- Chương 56: Sắm vai
- Chương 57: Tình yêu
- Chương 58: Thái bình
- Chương 59: Trung tâm
- Chương 60: Bạo nộ
- Chương 61: Bức bách
- Chương 62: Làm khó dễ
- Chương 63: Chua xót
- Chương 64: Rêu phong
- Chương 65: Thuần hóa
- Chương 66: Ly tâm
- Chương 67: Âm mưu
- Chương 68: Nghỉ ngơi
- Chương 69: Tuyết trản
- Chương 70: Nội gian
- Chương 71: Mang thai
- Chương 72: Thời gian mang thai
- Chương 73: Lưỡi đao
- Chương 74: Đại giới
- Chương 75: Ngăn cách
- Chương 76: Huyết cấu
- Chương 77: Nhưng tình
- Chương 78: Thiếu niên
- Chương 79: Thật giả
- Chương 80: Đoạn nghĩa
- Chương 81: Người xem
- Chương 82: Phong vân
- Chương 83: Truy bắt
- Chương 84: Hạnh ngộ
- Chương 85: Ám toán
- Chương 86: Đuổi giết
- Chương 87: Đốt chùa
- Chương 88: Sơn hỏa
- Chương 89: Xuân lâm
- Chương 90: Hồi cung
- Chương 91: Cung phi
- Chương 92: Ôn nhu
- Chương 93: Thủ đoạn
- Chương 94: Lang hôn
- Chương 95: Thu thục
- Chương 96: Bái sư
- Chương 97: Đánh cờ
- Chương 98: Tiến công
- Chương 99: Tuyệt cảnh
- Chương 100: Độc phụ
- Chương 101: Nguyên hình
- Chương 102: Xa cách
- Chương 103: Tế điển
- Chương 104: Phong phi
- Chương 105: Lột kén
- Chương 106: Yêu ma
- Chương 107: Thiệt tình
- Chương 108: Băng nhi
- Chương 109: Đi sứ
- Chương 110: Lễ nghi
- Chương 111: Ly gián
- Chương 112: Minh ước
- Chương 113: Trung tâm
- Chương 114: Ngờ vực
- Chương 115: Giao đãi
- Chương 116: Thanh triệt
- Chương 117: Hồng mao
- Chương 118: Ôn nhu
- Chương 119: Ánh mặt trời
- Chương 120: Lưỡi đao
- Chương 121: Mời
- Chương 122: Trăm chiến
- Chương 123: Mười năm
- Chương 124: Phân ưu
- Chương 125: Bạn hổ
- Chương 126: Tình địch
- Chương 127: Lễ vật
- Chương 128: Dân tâm
- Chương 129: Sư phụ
- Chương 130: Lập trữ
- Chương 131: Đi khi
- Chương 132: Chung chương