Chương 9: Bảo vệ
Kết quả hình ảnh cho tranh thủy mặc
Sau khi Yến Tử Sào của Lãnh Phi Nhan bắt đầu vận hành, Mộ Dung Viêm chưa bao giờ đến xem. Đồng thời, cũng không cho phép Tả Thương Lang tới đó. Y muốn ngoại trừ Lãnh Phi Nhan ra những người khác cùng nơi này không có bất kỳ quan hệ gì.
Cho nên Tả Thương Lang mỗi lần đến cũng chỉ dám vụng trộm, từ trước đến nay không đi qua cửa, lại càng không xuất hiện trước mặt người khác.
Lãnh Phi Nhan đối với Đại Yến cơ hồ hoàn toàn không biết gì cả, muốn thành lập trạm liên lạc, muốn chiêu mộ nhân thủ của chính mình, dù cho có tiền bạc chống đỡ, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tả Thương Lang biết rõ, đây cũng là nguyên nhân nàng chống lại mệnh lệnh của Mộ Dung Viêm mà vụng trộm lại đây.
Dưới đèn, có rượu có đồ ăn, Lãnh Phi Nhan cùng nàng uống rượu, Dương Liên Đình ngồi cạnh bên. Lãnh Phi Nhan thực sự đang lo đến đau đầu: "Ta hiện giờ chỉ là một tiểu bối vô danh, làm sao chiêu mộ được nhân thủ đây!"
Tả Thương Lang nói: "Du côn lưu manh trên đường nhiều như thế, ngươi cứ tìm tạm vài tên đầu óc linh hoạt chút ít trước, khống chế mấy người này, ngươi chắc chắn biết cách đi?"
Lãnh Phi Nhan tức giận: "Nói cái gì thế! Như vậy thì Yến Tử Sào của ta chẳng phải thành chỗ tập trung bọn lưu manh sao!"
Tả Thương Lang nói: "Thứ nhất, mấy người này ở bên ngoài gây họa cho dân chúng, vào trong này sẽ có ngươi khống chế, không dám gây nữa, ngươi chính là thay trời hành đạo. Thứ hai, mấy kẻ này thường thường tin tức bén nhạy, có thể liên thông khắp nơi, có một số việc, bọn họ làm sẽ rất dễ dàng. Thứ ba, bọn họ không cần tiền thuê quá cao, giảm chi phí."
Lãnh Phi Nhan suy nghĩ một chút, nói: "Cũng có đạo lý. Bắt vài tên lưu manh ta vẫn còn làm được." Dứt lời, nàng vỗ vỗ vai Tả Thương Lang, cuối cùng cũng lộ ra chút tươi cười: "Nào nào, uống rượu."
Tả Thương Lang cùng nàng uống một ly, bên cạnh Dương Liên Đình nói: "Mấy kẻ này có lẽ ngay từ đầu sẽ không thành thật, ta có thể làm cho ngươi một loại thuốc có thể khống chế bọn họ."
Lãnh Phi Nhan lúc này mới hoàn toàn bỏ xuống lo lắng: "Đệ đệ tốt, đúng là không phụ tỷ tỷ yêu thương ngươi!" Nàng vừa nói, tay liền vươn tới sờ mặt Dương Liên Đình. Dương Liên Đình vội tránh về phía sau: "Lãnh Phi Nhan!!"
Lãnh Phi Nhan cười xấu xa, Dương Liên Đình quả không hổ là quý gia công tử, càng lớn càng đẹp trai. Tùy tùy tiện tiện nhìn lướt qua, cũng đã thấy ngọc thụ lâm phong, ôn tồn tao nhã. Khó trách Lãnh Phi Nhan lúc nào cũng thích trêu đùa hắn.
Ba người đều là người đã nói liền làm, sáng sớm hôm sau, Dương Liên Đình liền chọn mua dược liệu, làm ra một loại thuốc viên màu trắng. Thuốc không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng là phương thuốc cực kỳ phức tạp, đại phu thông thường nhất định không thể giải được. Người sau khi trúng thuốc, trong vòng mười hai canh giờ cần uống một lần giải dược, nếu không lúc độc phát, tất nhiên đau đến không muốn sống.
Lãnh Phi Nhan cùng Tả Thương Lang cũng không có nhàn rỗi, mơ hồ bốn phía tìm lưu manh. Một ngày qua đi, du côn lưu manh cũng không đủ dùng!
Đợi đến hơn bốn mươi tên lưu manh bị trói thành bánh chưng chồng chất tại Yến Tử Sào, Dương Liên Đình cũng đem thuốc cho Lãnh Phi Nhan. Sau đó hai người liền không còn việc gì nữa, Tả Thương Lang cùng Dương Liên Đình rời khỏi Yến Tử Sào, để tránh có người chú ý, mỗi người đi một đường.
Đột nhiên đang di chuyển, Dương Liên Đình liền dừng lại. Tả Thương Lang quay đầu lại, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ của một tửu lâu. Bên trong cửa sổ có một gã đàn ông mặc trang phục màu đỏ, đang cùng người khác uống rượu nghe khúc. Tả Thương Lang đi tới gần, hỏi: "Sao thế?"
Năm ngón tay Dương Liên Đình siết chặt thành quyền, thật lâu sau mới nói: "Không có gì. Không còn sớm, chúng ta trở về đi."
Tả Thương Lang lại liếc mắt nhìn người ở trong bữa tiệc kia, hỏi: "Văn Vĩ Thư?"
Dương Liên Đình nghiến chặt răng, trên trán gân xanh đều nổi cả lên. Tả Thương Lang nói: "Ta cảm thấy, lúc này báo thù thật quá không có lý trí."
Dương Liên Đình chậm rãi nói: "Ta biết. Nhưng cừu nhân gần ngay trước mắt, lại còn tiêu dao khoái hoạt! Mà ông nội ta, cha mẹ ta, tất cả mọi người trong Dương gia đã..." Giọng nói của hắn dần dần cao, Tả Thương Lang đưa tay khoác lên bả vai hắn, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh trở lại, sau đó nói: "A Tả, ngươi không thể hiểu cảm giác của ta. Lúc Dương gia cả nhà bị tịch thu tài sản chém đầu, ông nội đã sáu mươi sáu tuổi. Ngươi không biết ông là một người tốt như thế nào đâu... Cha ta đã phải chịu mọi cực hình, đến nỗi chưa kịp bị chém đầu đã chết thảm trong ngục. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mình bị đánh đến chết..."
Hắn cúi đầu xuống, không cho nàng trông thấy ánh mắt mình đã long lanh. Tả Thương Lang nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc."
Nước mắt Dương Liên Đình tựa như trân châu, đọng lại trên lông mi thật dài, hắn nói: "Ta không khóc, ta muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu."
Tả Thương Lang ngước mắt nhìn vào trong lầu, nhẹ nói: "Chắc chắn rồi."
Yến Tử Sào của Lãnh Phi Nhan, nhân thủ càng ngày càng nhiều, nhưng mà đúng như lời nàng nói, thật là nơi tập trung lưu manh. Dương Liên Đình ở trong biệt quán vài ngày, nghiên cứu rất nhiều sách thuốc, Mộ Dung Viêm đối với hắn vẫn chưa có sắp xếp gì. Y ngược lại liền dẫn theo Tả Thương Lang đến các y quán ở khắp nơi khi thì mua thuốc, lúc lại làm bộ khám bệnh.
Tâm ý của y Tả Thương Lang đã có thể đoán được vài phần, lúc ra khỏi y quán liền hỏi: "Có phải chủ thượng muốn để cho Dương Liên Đình mở y quán ở Tấn Dương Thành?"
Mộ Dung Viêm nhìn phía sau tấm biển của dược đường, nói: "Hiện thời ở Tấn Dương Thành, cao thủ chữa bệnh không ít, hắn còn trẻ, chỉ sợ không dễ ra mặt. Huống chi... Chúng ta cũng không có thời gian để tiêu tốn mười mấy hai mươi năm tích lũy một cái danh tiếng thần y."
Tả Thương Lang nói: "Cho nên, chủ thượng bốn phía thẩm tra, là muốn hao phí một chút bạc, khiến hắn một lần đã thành danh sao?"
Mộ Dung Viêm liền giật mình, một lần nữa quan sát nàng, chậm rãi hỏi: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Tả Thương Lang nói: " Hạnh lâm thánh thủ ở Tấn Dương Thành dĩ nhiên rất nhiều, nhưng y thuật của Dương Liên Đình cũng không yếu. Ít nhất các bệnh thông thường là tuyệt đối không có vấn đề. Hắn cần chỉ là một cơ hội. Nếu như có một đại phu có danh vọng chịu bỏ qua danh tiếng của chính mình, khám sai bệnh, để cơ hội cho Dương Liên Đình chẩn đoán được... Mấy hôm nay điện hạ cơ hồ y quán lớn nào cũng tìm kiếm, thuộc hạ nghĩ, điện hạ hẳn là đang tìm đại phu chấp nhận bán danh tiếng."
Khóe môi Mộ Dung Viêm vui vẻ dãn ra, dần dần khuếch tán, thật lâu sau mới nói: "Vẫn là ngươi hiểu lòng ta."
Tả Thương Lang cúi đầu xuống, Mộ Dung Viêm nói: "Tiếp tục tìm đi." Tả Thương Lang đáp: "Hiện thời, Phi Nhan Yến Tử Sào cũng coi như có nhân thủ, không bằng để bọn họ cũng giúp gấp rút tìm kiếm."
Mộ Dung Viêm nói: "Chuyện này thập phần cơ mật, nhiều người ngược lại hỏng việc. Ba người các ngươi thân thiết, bình thường giúp đỡ nhau cũng không sao. Nhưng vì đại nghiệp tương lai mà suy nghĩ, nhất định làm việc phải thận trọng. Bình thường, không không nên tiếp xúc quá nhiều."
Tả Thương Lang thần sắc nghiêm túc: "Vâng."
Hai ngày sau đó, tại ngõ Thiên Bình, có một người đột nhiên phát bệnh co giật, vừa lúc Tạ đại phu ở Hồi Xuân Đường đi ngang qua, bắt mạch xong, quả quyết người này đã chết. Bảo người nhà người nọ chuẩn bị hậu sự.
Chẳng ngờ đúng lúc ấy có một người thanh niên tuấn tú cũng đi ngang qua, lại quả quyết người này chỉ mới chết lâm sàng, vẫn có thể cứu. Hai bên tranh cãi không xong, dân chúng chỉ chỉ trỏ trỏ, tất cả đều vây xem.
Tạ đại phu bị một hậu sinh làm mất mặt mũi, lúc này giận dữ, liền thề độc, nếu kẻ hậu sinh cứu sống được người kia, ông ấy cả đời sẽ không xem bệnh nữa. Mà chàng trai trẻ kia châm cứu cho bệnh nhân xong, một canh giờ sau, bệnh nhân ung dung tỉnh dậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả kinh thành đều truyền miệng việc này, huyên náo toàn bộ Tấn Dương Thành ai ai cũng biết.
Người hậu sinh có khả năng diệu thủ hồi xuân này, cũng dần dần được dân chúng biết đến danh tính. Danh tiếng của hắn càng ngày càng lớn – ba chữ Dương Liên Đình, chính thức xuất hiện trong danh sách những thầy thuốc nổi tiếng nhất ở Tấn Dương Thành. Còn Tạ đại phu ở Hồi Xuân Đường sau khi đem y quán chuyển tặng Dương Liên Đình, liền mang theo cả nhà già trẻ rời khỏi Tấn Dương, trở về quê cũ.
Dương Liên Đình đem tên Hồi Xuân Đường đổi thành Đức Ích Đường, khai trương ngày đầu tiên, liền có gần trăm người xếp hàng đợi khám bệnh.
Tả Thương Lang đi theo Mộ Dung Viêm đứng ở một chỗ khuất, nhìn thấy Đức Ích Đường nhiều bệnh nhân đến mức không ít người đành phải ngồi để chờ khám bệnh ở phía ngoài y quán. Mộ Dung Viêm nói: "Sau này, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình." Tả Thương Lang trầm mặc, thật lâu mới nói: "Hắn sẽ không làm chủ thượng thất vọng."
Mộ Dung Viêm quay đầu nhìn nàng, hai tay vịn vai nàng, nhẹ nói: "Ba người các ngươi, đều là nhân trung long phượng. Ta cũng vậy, sẽ không để các ngươi phải thất vọng."
Tháng ba đầu mùa xuân, gió khắp thành bay phất phơ, dương liễu lả lướt. Lúc y nói ra những lời này, ánh mặt trời như dát vàng, nghiêng qua gò má rõ ràng góc cạnh của y, ánh mắt y ôn nhu mà kiên định cường đại. Cho dù bản thân ở trong nghịch cảnh, vẫn làm cho người ta thấy vô biên hy vọng cùng dũng khí.
Dương Liên Đình xác thực không phụ trọng vọng, mặc dù mỗi ngày người bệnh đến cửa cần y nhiều không kể xiết, hắn lại chưa bao giờ khai sai dù chỉ một đơn thuốc. Hơn nữa thiếu niên tâm huyết, nếu có người nghèo khổ đến khám, tiền khám bệnh hắn có thể giảm liền giảm, có thể không thu liền không thu.
Đức Ích Đường mặc dù mới mở, danh tiếng lại càng lúc càng lớn. Tên tuổi Dương thần y, giống như Dương Huyền Hạc năm xưa, trong dân gian càng thêm lan truyền rộng rãi.
Dương Liên Đình một mình bận rộn, đương nhiên cũng có vài người giúp việc. Lãnh Phi Nhan cùng Tả Thương Lang thường xuyên âm thầm lại đây, nếu bị người nhìn thấy cũng có nhiều bất tiện. Cũng may hai người đi tới đều kín đáo, khả năng mấy tiểu nhị hiệu thuốc phát hiện ra các nàng cũng không lớn.
Dương Liên Đình vì hai người, cũng đành phải một mình ở riêng một viện. Xưa nay không cho phép người khác đi vào.
Đảo mắt đã đến tháng tư, chính là tiết thanh minh, trong cung cũng vội vàng chuẩn bị việc tế lễ. Tế lễ trong cung trước đây, còn phải thỉnh gánh hát diễn giỗ tổ, còn có thầy cúng lập đàn tràng, công đức các kiểu.
Nhưng lần này, sứ thần Tây Tĩnh đến không chỉ mang đi năm trăm cô gái, vàng bạc châu báu cũng vơ vét không ít. Quốc khố hư không, khắp nơi kêu khóc, Yến vương cũng không tính làm lớn. Chỉ phân phó giáo chủ Bái Ngọc Giáo chủ trì việc cúng bái.
Bái Ngọc Giáo là quốc giáo của Đại Yến, người trong giáo đều am hiểu y thuật. Mà thánh nữ của giáo phái này tài giỏi đến mức nghe nói người sắp chết chỉ còn xương trắng cũng có khả năng thông thiên cứu được. Người ngoài nhắc đến nàng đều là người người kính trọng, không dám mạo phạm.
Giáo chúng Bái Ngọc Giáo bị người Tây Vực coi là yêu vật, không thể chung sống. Rơi vào đường cùng họ phải trốn đến nước Yến. Khi đó Mộ Dung Uyên vẫn còn là hoàng tử, vì kính nể y đạo, liền giúp đỡ họ. Không chỉ cho phép giáo chúng được ở lại Yến quốc, còn dành hẳn Cô Xạ Sơn ở phía bắc Tấn Dương Thành cho Bái Ngọc Giáo làm tổng đàn.
Bởi vì thế Bái Ngọc Giáo từ trên xuống dưới đối với Yến quốc có thể nói là hết sức trung thành, sau khi Mộ Dung Uyên lên ngôi, Bái Ngọc Giáo bởi vì hành y tích thiện, thanh danh dần dần lên, ông ta liền dứt khoát phong Bái Ngọc Giáo là quốc giáo. Dân chúng trên dưới cũng không có điều gì dị nghị.
Người của Bái Ngọc Giáo trước giờ không tiến cung, trừ phi quý nhân trong cung có việc gì, hoặc là phải chủ trì đại điển thờ cúng. Lần này đến trước để chuẩn bị tế lễ, chính là thánh nữ Bái Ngọc Giáo.
Từ lâu đã nghe danh nàng có phong thái như thiên nhân, nhưng chưa bao giờ gặp, Tả Thương Lang trăm phương ngàn kế muốn chiêm ngưỡng phương dung, ai ngờ nàng lại mang mạng che mặt, thực sự nhìn không rõ lắm. Đợi đến lúc tế điển kết thúc, đã là ban đêm. Yến vương thiết yến ở trong cung, quần thần theo thứ tự nhập tọa. Thái tử Mộ Dung Nhược, Ngũ điện hạ Mộ Dung Thanh, tiểu công chúa Mộ Dung Thù đều tham dự.
Nhưng khi Mộ Dung Viêm tới, nội thị lại bày ra vẻ mặt lúng túng – thế mà lại không có vị trí của Nhị điện hạ Mộ Dung Viêm! Nội thị sợ đến mức nói không ra lời, qua một hồi lâu, thái giám tổng quản bên cạnh Lý vương hậu mới lại đây, nói năng kỳ quái: "Nhị điện hạ chớ trách tội, đây đích xác không phải do bọn nô tài không cẩn thận, mà là vương thượng cũng không nói rõ Nhị điện hạ cũng đến dự thính. Chúng ta chỉ là nô tài, cũng không dám tự tiện chủ trương..."
Tả Thương Lang liền đạp lão một cước: "Hỗn trướng! Bệ hạ hạ lệnh trong triều văn võ bá quan tất cả đều dự thính, sao lại chỉ có riêng..." Nàng nói còn chưa dứt lời, gã thái giám kia liền đã nói: "Bệ hạ có nói là văn võ bá quan, nhưng Nhị điện hạ hiện thời không có tước vị cũng không có chức quan, làm sao có thể tính là văn võ bá quan đây?"
Tả Thương Lang còn muốn lại đá cho gã một cước nữa, Mộ Dung Viêm đã nhẹ nói: "Được rồi." Tả Thương Lang vẫn còn giận dữ, thái giám kia cũng nhìn ra nàng không phải là người dễ trêu chọc. Loại tình huống này có bị đánh, chỉ cần không đánh đến chết thì đánh cũng không sao. Nghĩ thế gã liền xoay người, tự ý nghênh ngang bỏ đi. Đem chủ tớ Mộ Dung Viêm hai người bỏ lại.
Tả Thương Lang tức phát điên, Mộ Dung Viêm lại chỉ mỉm cười, dung nhan tựa như trăng sáng: "Cần gì phải cùng loại người như thế so đo."
Tả Thương Lang nói: "Nhưng mà..."
Mộ Dung Viêm cắt đứt nàng, nói: "Đi thôi." Tả Thương Lang cả giận nói: "Chúng ta liền cứ thế bỏ qua như thế này?" Mộ Dung Viêm nói: "Gã không có gan làm chuyện này, hẳn là ý của vương hậu. Nếu chúng ta thật sự quậy tưng lên, ngược lại liền vừa ý bà ta."
Tả Thương Lang ngẩng đầu nhìn y, y cười cười trấn an nàng, nói: "Sau khi mẫu phi mất, ta ở một mình trong cung tám năm. Mấy việc nhỏ này, sớm đã quen. Ngược lại chọc cho ngươi đi theo cũng phải chịu cơn giận không đâu này."
Trong nháy mắt đó, Tả Thương Lang lần đầu tiên trong đời, nếm đến cảm giác đau lòng. Nàng đưa mắt nhìn y, chậm rãi nói: "Thuộc hạ thật hy vọng, ngay từ khi đó đã theo hầu ở bên cạnh chủ thượng."
Mộ Dung Viêm giật mình, khóe môi liền mỉm cười, đủ để hòa tan toàn bộ mọi giá rét. Hắn nhẹ nói: "Hiện tại cũng không muộn."
Chủ tớ hai người chậm rãi ra khỏi hoàng cung, trăng lạnh treo trên cao, hoa và cây cảnh sum suê trong màn đêm chập chờn. Cả hoàng cung to lớn yên tĩnh không một tiếng động, vắng lạnh vô hạn. Mộ Dung Viêm nói: "Ta đã vô số lần đi ra từ nơi này, nhưng một lần này, so với bất cứ lần nào trước đây đều tốt hơn." Tả Thương Lang liền giật mình, y cười nói: "Lần này, ít nhất còn có ngươi."
Khoảnh khắc ấy, Tả Thương Lang đột nhiên muốn tiến lên nắm chặt tay y. Nhưng mà nàng không thể. Y đã có người trong lòng, không lâu sau, liền sẽ trở thành nữ chủ nhân của nàng.
Có nhiều thứ nhìn thì gần ngay trước mắt nhưng kỳ thật ngươi không thể chiếm được, vĩnh viễn cũng không có được. Lãnh Phi Nhan cho rằng nàng sẽ làm chuyện điên rồ, nhưng thật ra nàng biết... mình sẽ không.
"Thứ ta muốn chỉ là có thể canh giữ ở bên cạnh người, nhìn người quân lâm thiên hạ, chấn chỉnh lại Đại Yến, thực hiện lời hứa thịnh thế thái bình. Những gì người đã từng xem, người đã từng yêu, người muốn, chỉ cần người ra lệnh một tiếng, ta liền dâng lên trước mặt người.
Dù cho ta có hóa thành mây khói."
- Chương 1: Tế phẩm dâng sơn thần
- Chương 2: Ngươi lấy gì để cầu xin ta?
- Chương 3: Quen biết
- Chương 4: Sói
- Chương 5: Kẻ mạnh
- Chương 6: Phân ra
- Chương 7: Cống nữ
- Chương 8: Môn hộ
- Chương 9: Bảo vệ
- Chương 10: Lạc phách
- Chương 11: Không phụ
- Chương 12: Giám quân
- Chương 13: Tử chiến
- Chương 14: Đại lễ
- Chương 15: Đào vong
- Chương 16: Như cũ
- Chương 17: Ly gián
- Chương 18: Vào tù
- Chương 19: Tòng quân
- Chương 20: Tham quân
- Chương 21: Trả giá đắt
- Chương 22: A Phi
- Chương 23: Dạ hành
- Chương 24: Tàng ca
- Chương 25: Lương sư
- Chương 26: Thịnh hội
- Chương 27: Cơ hội
- Chương 28: Cảnh cáo
- Chương 29: Ngút trời
- Chương 30: Bị vây khốn
- Chương 31: Vu cổ
- Chương 32: Đừng khóc
- Chương 33: Phượng ấn
- Chương 34: Trúng kế
- Chương 35: Ôn Soái
- Chương 36: Chính thê
- Chương 37: Gia chủ
- Chương 38: Mẫu thân
- Chương 39: Quân thần
- Chương 40: Say rượu
- Chương 41: Bệnh cũ
- Chương 42: Tuyệt tình
- Chương 43: Lộ manh mối
- Chương 44: Hành thích
- Chương 45: Vu hãm
- Chương 46: Dịch hạch
- Chương 47: Cứu giúp
- Chương 48: Đao sắc
- Chương 49: Lời yêu
- Chương 50: Mê chướng
- Chương 51: Khả nghi
- Chương 52: Đồ thần
- Chương 53: Tranh chấp
- Chương 54: Mật báo
- Chương 55: Chất vấn
- Chương 56: Sắm vai
- Chương 57: Tình yêu
- Chương 58: Thái bình
- Chương 59: Trung tâm
- Chương 60: Bạo nộ
- Chương 61: Bức bách
- Chương 62: Làm khó dễ
- Chương 63: Chua xót
- Chương 64: Rêu phong
- Chương 65: Thuần hóa
- Chương 66: Ly tâm
- Chương 67: Âm mưu
- Chương 68: Nghỉ ngơi
- Chương 69: Tuyết trản
- Chương 70: Nội gian
- Chương 71: Mang thai
- Chương 72: Thời gian mang thai
- Chương 73: Lưỡi đao
- Chương 74: Đại giới
- Chương 75: Ngăn cách
- Chương 76: Huyết cấu
- Chương 77: Nhưng tình
- Chương 78: Thiếu niên
- Chương 79: Thật giả
- Chương 80: Đoạn nghĩa
- Chương 81: Người xem
- Chương 82: Phong vân
- Chương 83: Truy bắt
- Chương 84: Hạnh ngộ
- Chương 85: Ám toán
- Chương 86: Đuổi giết
- Chương 87: Đốt chùa
- Chương 88: Sơn hỏa
- Chương 89: Xuân lâm
- Chương 90: Hồi cung
- Chương 91: Cung phi
- Chương 92: Ôn nhu
- Chương 93: Thủ đoạn
- Chương 94: Lang hôn
- Chương 95: Thu thục
- Chương 96: Bái sư
- Chương 97: Đánh cờ
- Chương 98: Tiến công
- Chương 99: Tuyệt cảnh
- Chương 100: Độc phụ
- Chương 101: Nguyên hình
- Chương 102: Xa cách
- Chương 103: Tế điển
- Chương 104: Phong phi
- Chương 105: Lột kén
- Chương 106: Yêu ma
- Chương 107: Thiệt tình
- Chương 108: Băng nhi
- Chương 109: Đi sứ
- Chương 110: Lễ nghi
- Chương 111: Ly gián
- Chương 112: Minh ước
- Chương 113: Trung tâm
- Chương 114: Ngờ vực
- Chương 115: Giao đãi
- Chương 116: Thanh triệt
- Chương 117: Hồng mao
- Chương 118: Ôn nhu
- Chương 119: Ánh mặt trời
- Chương 120: Lưỡi đao
- Chương 121: Mời
- Chương 122: Trăm chiến
- Chương 123: Mười năm
- Chương 124: Phân ưu
- Chương 125: Bạn hổ
- Chương 126: Tình địch
- Chương 127: Lễ vật
- Chương 128: Dân tâm
- Chương 129: Sư phụ
- Chương 130: Lập trữ
- Chương 131: Đi khi
- Chương 132: Chung chương