Chương 7: Cống nữ
Posted by ĐẬU ĐẬU on THÁNG CHÍN 5, 2016
Hoàng cung Đại Yến, đồng môn mạ vàng, một đôi thú thủ hàm vòng đứng hai bên cửa hướng lên trời tê hống, Thiên gia uy nghiêm hiện ra không thể nghi ngờ. Tả Thương Lang nhịn không được nhìn ngắm xung quanh, Mộ Dung Viêm nhẹ nói: "Cúi đầu!" Nàng vội vàng cúi đầu xuống, bên cạnh Ôn Thế nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn về phía này. Mộ Dung Viêm nói: "Đầy tớ không hiểu quy củ, để cho Ôn soái chê cười ."
Ôn Thế liếc nhìn Tả Thương Lang, xác thực vẫn còn chưa lớn hẳn, hắn khẽ gật đầu, lộ nụ cười nhẹ. Tuy là quân lữ sát phạt, lại lộ ra phong độ nho nhã của người trí thức. Thân là nhất phẩm võ tướng, cũng không hề ra vẻ vênh váo hung hăng.
Một đường theo triều thần nhập cung, Yến vương ở điện Trường Định thiết yến, chiêu đãi đám sứ giả Tây Tĩnh. Văn võ triều thần đều dự thính, để bày tỏ long trọng. Mộ Dung Viêm chỗ ngồi cách Yến vương khá xa, vương hậu ngồi ghế phượng, thái tử Mộ Dung Nhược ở bên phải Yến vương, Ôn Thế ngồi tại vị trí bên trái.
Khoảng cách quá xa, Tả Thương Lang thấy không rõ khuôn mặt vương hậu, chỉ nhìn thấy trên đầu nàng châu ngọc hoa lệ, xung quanh tản mát ra sáng chói châu quang. Cung nữ mặc váy trắng hồng giống như những cánh bướm bắt đầu mang thức ăn lên, có nhạc sĩ tấu nhạc, vũ cơ nhẹ nhàng nhảy múa. Trong cung hoà thuận vui vẻ, giống như ca múa mừng cảnh thái bình.
Yến vương đứng dậy, cùng Tây Tĩnh sứ thần Chu đại nhân uống một chén rượu, nói: "Sứ giả đường xa mà đến, như truyền chim xanh tín. Này nhất tôn rượu, chúc Tây Tĩnh hoàng đế bệ hạ vĩnh viễn an, Đại Yến cùng Tây Tĩnh đồng tâm đồng đức, thịnh thế vĩnh viễn truyền."
Chu đại nhân uống rượu, mặt đỏ hồng, thần thái tung bay: "Hoàng đế bệ hạ nghe nói người Yến quốc rất đẹp, lúc gần đi đặc biệt mệnh bổn quan mang năm trăm mỹ nữ quay về Tĩnh. Yến vương không phải không nỡ chứ?"
Yến vương tuổi đã hơn năm mươi, ngũ quan có vài phần tương tự Mộ Dung Viêm cho thấy lúc trẻ cũng rất dễ nhìn. Nghe thấy thế, ông ta thoáng do dự, một hồi lâu đành miễn cưỡng cười nói: "Được lọt vào mắt xanh hoàng đế bệ hạ, là Yến quốc may mắn. Há có chuyện từ chối?"
Chu đại nhân tỏ vẻ thì ra như vậy cũng vui mừng đưa đẩy: "Yến vương hiểu liền tốt rồi. Bệ hạ nhân từ, Yến vương lại là người có đức hạnh tài năng, Tây Tĩnh cùng Yến quốc, mới có thể cốt nhục liền gân, mấy đời hòa bình."
Yến vương mỉm cười cùng hắn cùng uống, trên trán lại có gân xanh nhảy lên – – lại là năm trăm cô gái người Yến. Hàng năm Yến quốc đưa cống mỹ nữ đến Tây Tĩnh, bị hoàng đế Tây Tĩnh đối xử giống như dê bò tùy ý ban phát, mệnh nhỏ bé như con kiến hôi. Hắn nhìn thoáng qua đám gia thần trong triều, tất cả đều cúi đầu uống rượu. Cả đám thầm cầu nguyện: Ông trời phù hộ, chiêu mộ cống nữ loại chuyện tuyệt đối sẽ bị người đời chửi thành chó này, ngàn vạn đừng rơi vào đầu mình.
Yến vương cùng Chu đại nhân uống xong một ly, khúc hát lại đổi một bài. Chu đại nhân nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên cười lạnh: "Khúc này tên là gì?"
Nhạc sĩ cũng không thèm ngừng gẩy đàn, lạnh lùng trả lời: "Cát Thiên thị hỉ khúc thứ tám, Tổng Cầm Thú Cực!"
Chu đại nhân vụt giận dữ, ném chén đứng dậy: "Yến vương, ta phụng mệnh hoàng đế bệ hạ, vì Tĩnh Yến hai nước ổn định và hoà bình lâu dài mà đến. Ngươi thế nhưng phái người như thế nhục nhã bản sứ, là muốn cùng Tây Tĩnh chúng ta giao chiến hay sao?!"
"Cát Thiên thị hỉ, vốn là khúc hát mừng thiên địa cỏ cây, ngũ cốc được mùa..." Yến vương đang kiên nhẫn giải thích, vị nhạc sĩ kia đã lại cười lạnh: "Người Tây Tĩnh cho mình là thượng quốc, hưởng Đại Yến chúng ta cung phụng, lại nhiều lần phái binh phạm biên cảnh nước ta. Tàn sát dân chúng như tàn sát heo chó! Các ngươi làm cả chuyện cầm thú cũng không làm nổi, sao dám so sánh cùng cầm thú?"
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, Chu Văn Thanh giận quá hóa cười: "Yến vương, đây chính là lễ nghi Yến quốc các ngươi đối đãi với thượng quốc hay sao?"
Yến vương do dự, trầm giọng nói: "Cuồng đồ to gan, kéo ra ngoài, đánh chết!"
Người nhạc sĩ kia cũng không e ngại, lẫm liệt nói to: "Ta chết có gì đáng sợ? Chỉ có thể thương cả điện trọng thần Đại Yến ta không một ai có nổi một khớp xương! Bờ cõi chưa yên vẫn xa hoa phô trương. Nhục nhã xưng thần lại coi là thái bình!"
Chu Văn Thanh cười: "Người này mặc dù nói bậy bạ, nhưng lại có được một bộ dáng chính khí. Da trung liệt, không biết xương có kiên cường hay không. Yến vương không bằng thực thi hình phạt ngay tại đây, cũng cho chúng ta được biết máu xương người Yến như thế nào."
Yến vương nhìn quét qua đủ loại quan lại, bên cạnh có một người đứng lên, trợn mắt nhìn. Chu đại nhân trùng hợp nhận ra: "Hóa ra là Ôn Thế tướng quân, Ôn tướng quân chẳng lẽ có ý khác?"
Yến vương trầm ngâm không quyết, vẻ tươi cười của Chu đại nhân lạnh dần: "Sao thế, có người chửi bới nhục mạ thượng quốc, Yến vương thế mà lại chần chừ không quyết, chẳng lẽ cho rằng kẻ kia nói có lý? Hay là căn bản chính là có người bày mưu đặt kế? Yến vương, hoàng đế bệ hạ của chúng ta nếu như biết được chuyện này, mà Yến vương lại phóng túng không để ý tới, chỉ sợ sẽ mất hứng."
Yến vương nhìn thoáng qua Ôn Thế, thấp giọng nói: "Ngồi xuống."
Ôn Thế hai tay nắm quyền, cắn răng, lại chậm rãi ngồi xuống, Yến vương ý bảo lập tức thực thi hình phạt tại chỗ.
Côn gỗ đánh ở trên thân người, phát ra tiếng vang trầm nặng. Một người bị cưỡng chế đánh đến chết, không phải là chuyện dễ dàng. Huyết nhục vẩy ra, tiếng xương cốt rạn nứt khiến người ta sợ hãi. Người nhạc sĩ kia lúc đầu còn gắng gượng được, về sau liền gào thét thảm thương, lăn lộn trên mặt đất. Trong tiếng cười ha ha của Chu đại nhân, Vệ tướng quân Ôn Thế rời chỗ mà đi.
Tả Thương Lang hai tay nắm chặt, nàng cũng muốn đi, cũng không phải là chưa từng giết người, nhưng nhìn một người trung nghĩa cao thượng phải kêu thảm thiết khóc thét, cũng không phải chuyện khoái trá gì.
Nhưng Mộ Dung Viêm không đi, nàng cũng chỉ có thể nhìn. Máu thịt của người nhạc sĩ tung tóe khắp điện, Tả Thương Lang lại chỉ cảm giác máu toàn thân mình đều lùi về trái tim, tứ chi lạnh buốt.
Cả điện văn võ đều sớm không còn khẩu vị, vài kẻ nhát gan đã bắt đầu nôn mửa.
Đánh chết người trong điện là một hồi cực hình đối với tất cả mọi người. Chờ đến khi người kia không còn động tĩnh, Yến vương sắc mặt biến ảo không ngừng: "Kéo đi xuống đi."
Chu Văn Thanh lại cười dài đứng dậy: "Khoan đã, Yến vương, bổn quan đường xa mà đến, để cho ta xem xương người Yến cứng rắn thế nào."
Yến vương không hiểu, Chu Văn Thanh rút đao của thị vệ, trước mặt mọi người gạt y phục trên thi thể nhạc sĩ kia ra, một đao đâm vào trong bụng anh ta, dùng sức xẻ một đường, máu chảy đầy đất, gan ruột lộ ra ngoài.
Cả điện đều kinh hãi, Chu Văn Thanh cười ha ha, lấy đao phá vỡ bàng quang, hứng thú nhìn huyết tiểu chảy ồ ạt: "Không thấy xương, đám tim gan này chắc là có thể nhắm rượu."
Trong điện một mảnh yên tĩnh, không ít đại thần sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi. Tự có thị vệ tiến lên, dùng mành cỏ bọc lấy thi thể, kéo ra khỏi điện. Trong điện liền có người lấy nước rửa cung điện, lại rắc hương lộ, che đi mùi máu tanh.
Tiệc xong, Mộ Dung Viêm từ trong điện đi ra, Tả Thương Lang theo phía sau, trong tim phổi đều lạnh buốt. Đại tướng quân Ôn Thế đứng khuất dưới tàng cây, bên cạnh là thi thể bọc trong mành cỏ, lúc nâng đi ra ruột còn kéo lê trên mặt đất.
Mộ Dung Viêm đi tới, kéo ra mành cỏ, nói với Tả Thương Lang: "Nhìn đi, đây mới là... giang sơn thực sự dưới lớp vỏ bọc gấm vóc." Tả Thương Lang thực nhìn thoáng qua thi thể, huyết nhục máu chảy đầm đìa, giống như chậu nước lạnh bất ngờ hắt tới, khiến người từ trong mộng bỗng dưng bừng tỉnh.
Đây mới thực sự là Đại Yến quốc, chân tướng dữ tợn phía dưới vẻ ngoài hào nhoáng. Bị cường quốc ức hiếp, dân chúng lênh đênh, gia không thành gia, quốc không thành quốc.
Nếu như dân giàu nước mạnh, cha nàng cũng sẽ không bởi vì không có tiền chữa bệnh mà chết bệnh. Nàng cũng sẽ không vì một lượng bạc mà thành cống phẩm cho sơn thần, ở trong rừng núi biến thành dã nhân. Mẹ nàng bây giờ, cũng không biết như thế nào. Nàng vốn cho rằng chỉ cần phụ thân không chết, nàng cũng sẽ không trở thành cô nhi. Nhưng hiện thời, đất nước đã bị gót sắt ngoại xâm chà đạp, người dân đều trở thành cô nhi.
Nàng lần đầu tiên nghĩ tới những thứ này, đột nhiên cảm thấy đau nhức kinh hãi.
Mộ Dung Viêm duỗi tay, vuốt mắt cho người nhạc sĩ, đứng dậy nhìn Ôn Thế, nói: "Đại tướng quân không bảo vệ tốt Đại Yến quốc rồi." Người quân nhân đã tòng quân vài chục năm Ôn Thế cúi đầu xuống, trầm mặc.
Bên cạnh có người nói: "Nhị điện hạ, ống tay áo ngài dính vào máu."
Mộ Dung Viêm nhìn cũng không nhìn, nói: "Máu đào tráng sĩ, giữ lại đi, Đại Yến còn thừa không có mấy."
Dứt lời, xoay người rời đi, Tả Thương Lang quay đầu lại, gặp Ôn Thế vẫn đứng ở bên cạnh thi thể như cũ, bóng lưng tịch mịch.
Ngày hôm sau, Yến vương lệnh thái tử chiêu năm trăm mỹ nhân, chuẩn bị theo Chu Văn Thanh đi về Tây Tĩnh. Dân chúng nghe tin, ào ào vội vàng gả con gái. Nam tử Đại Yến trong khoảng thời gian ngắn cung không đủ cầu. Mà năm trăm mỹ nhân, nhất thời lại khó có thể thu thập.
Thái tử Mộ Dung Nhược rơi vào đường cùng, đành hạ lệnh phàm là nữ tử vừa độ tuổi, bất luận kết hôn hay chưa, hết thảy đều bắt sau đó tuyển chọn. Cả thành Tấn Dương đều là tiếng khóc nỉ non.
Đám Chu Văn Thanh rời đi Tấn Dương Thành ngày đó, dân chúng trầm mặc tụ tập. Năm trăm cô gái Yến bị dây thừng trói tay, hợp thành một chuỗi, đi qua Nam Hiệu Úy doanh, qua miếu Quan Công, ra khỏi Tây Môn. Có binh sĩ dùng roi đuổi, như đuổi dê bò, rời đi Tấn Dương.
Mộ Dung Viêm giục ngựa đi ở phía sau đội ngũ, có một ông cụ hơn sáu mươi tuổi ôm lấy bàn đạp ngựa của y không buông tay: "Quan gia, quan gia xin ngài thả cháu gái ta ra, con trai ta mấy năm trước chết trận, con dâu đã tái giá, hiện giờ chỉ có mỗi một đứa cháu gái như thế thôi a..."
Ông vừa khóc, đằng sau rất nhiều người đều đi theo khóc kêu lên: "Quan gia, con ta còn đang bú mẹ, rời mẹ chỉ có thể chết đói, xin ngài thả nàng đi!"
Lãnh Phi Nhan cùng Dương Liên Đình đều đứng ở trong đám người, không tiến lên. Tả Thương Lang đi lên kéo ông cụ ra. Ông gắt gao ôm chặt lấy bàn đạp, tay bị rách da, để lại trên bàn đạp của Mộ Dung Viêm một vết máu.
Cống nữ đã xuất thành, dần dần đi xa. Tiếng khóc vẫn chưa ngừng nghỉ, vang dội Tấn Dương Thành. Ngàn dặm đưa thân đi, không ngày gặp lại. Từ nay về sau, thiên nhai không tin tức, thân như bèo dạt mây trôi...
Đến tối, Mộ Dung Viêm mang theo Tả Thương Lang trực tiếp đến biệt quán trong thành. Lãnh Phi Nhan cùng Dương Liên Đình đang uống rượu, thấy hắn đến, gấp rút đứng dậy chào đón.
Mộ Dung Viêm ngồi ở ghế thủ tọa, nhìn hai thiếu niên quỳ mọp dưới đất, một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Năm đó, ta từ các nơi trên Đại Yến thu nạp ba trăm bảy mươi đứa bé." Ba người đều là ngẩn ra, hắn nói tiếp, "Trừ A Tả, những người khác đều từng trải qua tử vong. Ta so với bất cứ người nào trong các ngươi đều hy vọng các ngươi sống sót, cây non thành rừng, một đời an khang. Nhưng Đại Yến bây giờ, thiếu không phải là dân chúng, mà là anh tài có thể thay đổi càn khôn, mây mưa thất thường. Đại Yến đã bệnh nguy kịch, ta thu dụng các ngươi, cũng không phải chỉ vì muốn cứu người, mà là muốn cứu vớt một quốc gia, một vương triều."
Ba người vẻ mặt kinh ngạc, Mộ Dung Viêm nói: "Lời muốn nói ta đã nói rõ, tối nay nếu các ngươi vẫn đối với chuyện này mang trong lòng oán hận, có thể rời đi."
Không có ai đứng dậy, Lãnh Phi Nhan nhẹ giọng hỏi: "Chủ thượng nói lời ấy, là ý muốn thượng vị sao?"
Mộ Dung Viêm nói: "Hiện thời ta thế yếu, vốn không xứng với ý đó. Nhưng là từ xưa đến nay Thiên gia đại vị, tranh hay không tranh cũng không ai tránh được. Ta chỉ có thể nói, nếu quả thật có một ngày như vậy, ta nhất định cho các ngươi một thịnh thế thái bình!"
Thịnh thế thái bình.
Ba người đều là cô nhi, lúc sắp chết được Mộ Dung Viêm bằng nhiều cách thu nạp đến, trong ba trăm đứa bé, chọn ba cái. Nếu như không phải do thực lực quốc gia Đại Yến suy bại đến như vậy, ai muốn lưu lạc đầu đường xó chợ?
Các thiếu niên trong mắt hiện ra hào quang khác thường, Mộ Dung Viêm mỉm cười: "Ta uống ba chén lập lời thề."
Lãnh Phi Nhan dập đầu: "Phi Nhan nguyện thuần phục chủ thượng, chủ thượng nhất định sẽ trở thành minh chủ Đại Yến."
Dương Liên Đình thần sắc nghiêm túc: "Nếu không phải gian thần nắm quyền, Dương gia cũng không chịu oan cả nhà bị chém. Liên Đình bất lực, chỉ mong trọng chỉnh non sông, giúp đỡ thánh quân."
Ba người thiếu niên nghiêm túc quỳ lạy. Trọng chỉnh non sông, giúp đỡ thánh quân. Hoán hoa rửa kiếm, không quên sơ tâm.
Thần sắc Mộ Dung Viêm thế nhưng cũng dần dần nghiêm túc, hắn khẽ vuốt đỉnh đầu ba người, ôn nhu mà thương xót.
- Chương 1: Tế phẩm dâng sơn thần
- Chương 2: Ngươi lấy gì để cầu xin ta?
- Chương 3: Quen biết
- Chương 4: Sói
- Chương 5: Kẻ mạnh
- Chương 6: Phân ra
- Chương 7: Cống nữ
- Chương 8: Môn hộ
- Chương 9: Bảo vệ
- Chương 10: Lạc phách
- Chương 11: Không phụ
- Chương 12: Giám quân
- Chương 13: Tử chiến
- Chương 14: Đại lễ
- Chương 15: Đào vong
- Chương 16: Như cũ
- Chương 17: Ly gián
- Chương 18: Vào tù
- Chương 19: Tòng quân
- Chương 20: Tham quân
- Chương 21: Trả giá đắt
- Chương 22: A Phi
- Chương 23: Dạ hành
- Chương 24: Tàng ca
- Chương 25: Lương sư
- Chương 26: Thịnh hội
- Chương 27: Cơ hội
- Chương 28: Cảnh cáo
- Chương 29: Ngút trời
- Chương 30: Bị vây khốn
- Chương 31: Vu cổ
- Chương 32: Đừng khóc
- Chương 33: Phượng ấn
- Chương 34: Trúng kế
- Chương 35: Ôn Soái
- Chương 36: Chính thê
- Chương 37: Gia chủ
- Chương 38: Mẫu thân
- Chương 39: Quân thần
- Chương 40: Say rượu
- Chương 41: Bệnh cũ
- Chương 42: Tuyệt tình
- Chương 43: Lộ manh mối
- Chương 44: Hành thích
- Chương 45: Vu hãm
- Chương 46: Dịch hạch
- Chương 47: Cứu giúp
- Chương 48: Đao sắc
- Chương 49: Lời yêu
- Chương 50: Mê chướng
- Chương 51: Khả nghi
- Chương 52: Đồ thần
- Chương 53: Tranh chấp
- Chương 54: Mật báo
- Chương 55: Chất vấn
- Chương 56: Sắm vai
- Chương 57: Tình yêu
- Chương 58: Thái bình
- Chương 59: Trung tâm
- Chương 60: Bạo nộ
- Chương 61: Bức bách
- Chương 62: Làm khó dễ
- Chương 63: Chua xót
- Chương 64: Rêu phong
- Chương 65: Thuần hóa
- Chương 66: Ly tâm
- Chương 67: Âm mưu
- Chương 68: Nghỉ ngơi
- Chương 69: Tuyết trản
- Chương 70: Nội gian
- Chương 71: Mang thai
- Chương 72: Thời gian mang thai
- Chương 73: Lưỡi đao
- Chương 74: Đại giới
- Chương 75: Ngăn cách
- Chương 76: Huyết cấu
- Chương 77: Nhưng tình
- Chương 78: Thiếu niên
- Chương 79: Thật giả
- Chương 80: Đoạn nghĩa
- Chương 81: Người xem
- Chương 82: Phong vân
- Chương 83: Truy bắt
- Chương 84: Hạnh ngộ
- Chương 85: Ám toán
- Chương 86: Đuổi giết
- Chương 87: Đốt chùa
- Chương 88: Sơn hỏa
- Chương 89: Xuân lâm
- Chương 90: Hồi cung
- Chương 91: Cung phi
- Chương 92: Ôn nhu
- Chương 93: Thủ đoạn
- Chương 94: Lang hôn
- Chương 95: Thu thục
- Chương 96: Bái sư
- Chương 97: Đánh cờ
- Chương 98: Tiến công
- Chương 99: Tuyệt cảnh
- Chương 100: Độc phụ
- Chương 101: Nguyên hình
- Chương 102: Xa cách
- Chương 103: Tế điển
- Chương 104: Phong phi
- Chương 105: Lột kén
- Chương 106: Yêu ma
- Chương 107: Thiệt tình
- Chương 108: Băng nhi
- Chương 109: Đi sứ
- Chương 110: Lễ nghi
- Chương 111: Ly gián
- Chương 112: Minh ước
- Chương 113: Trung tâm
- Chương 114: Ngờ vực
- Chương 115: Giao đãi
- Chương 116: Thanh triệt
- Chương 117: Hồng mao
- Chương 118: Ôn nhu
- Chương 119: Ánh mặt trời
- Chương 120: Lưỡi đao
- Chương 121: Mời
- Chương 122: Trăm chiến
- Chương 123: Mười năm
- Chương 124: Phân ưu
- Chương 125: Bạn hổ
- Chương 126: Tình địch
- Chương 127: Lễ vật
- Chương 128: Dân tâm
- Chương 129: Sư phụ
- Chương 130: Lập trữ
- Chương 131: Đi khi
- Chương 132: Chung chương