Chương 2: Ngươi lấy gì để cầu xin ta?
Nàng đã quên mất tên mình là gì, chỉ nhớ mình sinh ra trong một cái thôn nhỏ dưới chân núi, phụ thân mất sớm, có một mẫu thân vừa hiền dịu lại vừa nhu nhược. Nàng có lẽ họ Bạch, hoặc tên là Bạch gì đó? Thật sự là không nhớ rõ, nhưng vô luận là cái gì đều không còn quan trọng nữa, vì nàng đã có một cái tên mới – – Tả Thương Lang. Không giống tên đặt cho con gái, bởi vì lúc người kia nhặt được nàng, căn bản cũng không phân biệt nổi nàng là nam hay nữ.
Nàng bị đưa đến doanh trại dành cho cô nhi, phải gọi vài gã đàn ông lạ mặt làm "Sư phụ", bắt đầu học võ, biết chữ, dần dần, cũng biết tên người kia – – Mộ Dung Viêm – Nhị hoàng tử nước Đại Yến, thân phận tôn quý đến mức các nàng chỉ có thể quỳ lạy, không thể nhìn thẳng.
Đại Yến mấy năm liên tục chiến loạn thiên tai, trong doanh trại này tất cả bọn trẻ đều là cô nhi, do hắn gặp đúng lúc cứu được, đưa về nơi đây.
Từ khi Tả Thương Lang bắt đầu đi đến nơi này, liền liên tục sống trong tranh đoạt, chưa từng lúc nào dừng lại. Phương thức cạnh tranh mà "Các sư phụ" đưa ra để dạy dỗ bọn trẻ vừa thô bạo lại hữu hiệu: Hơn ba trăm đứa bé, bọn họ chỉ cung cấp lượng thức ăn bằng một nửa. Bất luận một chút thương bệnh nào cũng có thể sẽ khiến chúng rơi vào hoàn cảnh xấu, cuối cùng sẽ dần dần bị loại bỏ.
Mà mỗi một lần cướp đoạt thức ăn, chính là tước đoạt cơ hội sinh tồn của đồng bạn. Mặc dù có vài đứa bé cũng kết thành đồng bọn để có thể cướp đoạt càng nhiều thức ăn hơn, nhưng kỳ thật người ở nơi này không hề có bạn. Tả Thương Lang cho tới bây giờ cũng không nhớ tên bọn họ, bởi vì không ai biết được ngày mai ai sẽ biến mất. Nàng không hề kết bạn, cũng chưa từng thấy phải cảm ơn những người được gọi là "sư phụ" kia. Nàng như một con sói cô độc, lấy đủ thức ăn cho chính mình liền yên lặng rời đi.
Những đứa trẻ khác cũng không dám trêu chọc nàng, nàng từ trong núi lớn lên, không chỉ thân thể cường kiện, động tác nhanh nhẹn, mà tài bắn cung còn tinh chuẩn vô cùng, gọi là thiện xạ cũng không hề khoa trương. Đặc biệt là sau khi nàng bắn bị thương hai đứa cướp đoạt thức ăn của nàng xong, tất cả mọi người đều thừa nhận nàng là loại không cần thiết trêu chọc.
Trong doanh trại trừ nàng, còn có một người khác không cần thiết trêu chọc nữa, cũng là con gái, tên là Lãnh Phi Nhan. Là một người cuồng luyện công chín canh giờ mỗi ngày, hơn nữa thiên phú hơn người, toàn bộ cô nhi doanh ngay cả các "Sư phụ" cũng sẽ không dễ dàng đắc tội nàng.
Tả Thương Lang cùng nàng ta trước giờ nước sông không phạm nước giếng, Lãnh Phi Nhan cũng khinh thường khiêu khích nàng. Trong một khoảng thời gian ngắn, hai người coi như bình an vô sự.
Có một đêm, Tả Thương Lang vốn đã ngủ, nhưng nàng lại bị một loạt tiếng động lạ đánh thức. Nàng nghiêng lỗ tai nghe một lát, chỉ cảm thấy tò mò – – đây là... hình như là tiếng khóc? Toàn bộ cô nhi doanh, thật lâu cũng không nghe thấy tiếng khóc. Bởi vì do mấy người mít ướt đều dần dần biến mất hết rồi đi?
Nàng ngồi dậy, ra khỏi ký túc xá, bên ngoài phía dưới cây thạch lựu, có một đứa bé trai đang ngồi. Đứa bé ước chừng sáu bảy tuổi, so với bọn nhỏ cùng lứa có vẻ gầy yếu hơn, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, vừa nhìn liền biết là công tử nhà phú quý. Tả Thương Lang ở bên cạnh đứng một lúc, cũng không đi qua. Giống như đứa trẻ này, tại nơi này sống cũng không nổi ba ngày, không cần thiết để ý tới.
Nàng xoay người, vừa vặn trông thấy tìm theo tiếng mà đến Lãnh Phi Nhan, hai người ánh mắt giao nhau, nhưng trong một cái chớp mắt, lại đều dời đi. Không phải bạn bè, nhưng tạm thời cũng không phải là kẻ địch. Hai người không hề chào hỏi nhau, Lãnh Phi Nhan chỉ nhìn cậu bé kia một cái, liền nhún vai, xoay người đi về ký túc xá.
Chỉ chốc lát sau, có sư phụ đi về phía này, xa xa liền đã nghe thấy tiếng quát mắng. Ban đêm tự ý rời khỏi ký túc xá, nếu như bị phát hiện nhất định chịu phạt nặng. Mấy "Sư phụ" này đều là người có tiếng tăm trong giang hồ, tính tình cổ quái, lũ trẻ chết ở trong tay bọn họ cũng không hề ít. Tả Thương Lang không hiểu nổi mình nghĩ gì lại bước lên hai bước kéo lấy bé trai kia, tung người một cái liền nhảy lên cây. Cậu bé kia cũng bị dọa cho ngây người, nó mặc dù mới tới, nhưng cũng biết quy củ của nơi này. Một vị "Sư phụ" đi qua dưới tàng cây, không hề ngẩng đầu tìm tòi, rất nhanh đã rời đi .
Tả Thương Lang buông đứa bé kia ra, hắn không đi xuống, chỉ nói là: "Cha mẹ cùng tỷ tỷ của ta đều đã chết. Ngay trong buổi trưa hôm nay."
Tả Thương Lang nhìn nó một cái, nói: "Ta cũng không muốn biết chuyện của ngươi" đứa nhỏ kia ngẩn ra, nàng lại bổ sung nói: "Ở đây cũng sẽ không có ai quan tâm mấy chuyện nhỏ này." Nói xong, đem nó từ trên cây ném xuống. Trên cây có thứ gì đó trượt qua, Tả Thương Lang thân thể khẽ cứng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trên. Chỉ thấy một con rắn vòng trên cành cây, tựa hồ bị hai đứa trẻ quấy nhiễu, nhô đầu ra xem.
Con rắn kia màu đen hoa văn trên lưng màu xanh, rin rít rin rít thè lưỡi ra. Tả Thương Lang cơ hồ trong nháy mắt ra tay, ngay lập tức đem con rắn đẩy ra thật xa. Chật vật tuột xuống khỏi thân cây, lách mình đi về ký túc xá.
Ngày hôm sau, lúc Tả Thương Lang dậy sớm tập luyện, lại gặp đứa bé trai kia. Nó quả nhiên không cướp được bánh bao, Tả Thương Lang chỉ nhìn thoáng qua liền không quan tâm nữa. Tại nơi này, đồng tình là một thứ quá mức xa xỉ. Cậu bé so với mọi người đến muộn hai năm, nhưng mà "Các sư phụ" cũng không tính toán dạy riêng cho nó cái gì, nó chỉ có thể đi theo mọi người cùng nhau lên lớp. Sau đó trong lúc đối luyện lại bị những đứa bé khác bắt nạt.
Buổi tối, Tả Thương Lang luyện công xong, mới vừa trở lại ký túc xá, đã nghe thấy có người gõ cửa sổ. Nàng thò đầu ra, ngoài cửa sổ thế nhưng lại là cậu bé kia. Nàng hỏi: "Có chuyện gì?"
Cậu bé đưa một cái bao bố nhỏ cho nàng, nói: "Bên trong có cỏ phượng hoàng cùng thanh cây mộc hương, có thể xua đuổi rắn." Tả Thương Lang ngẩn ra, hỏi: "Ngươi đưa ta cái này làm gì?" Suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ngươi biết thảo dược?"
Cậu bé nói: "Gia đình ta tổ truyền đều là đại phu, ngươi cầm lấy đi." Tả Thương Lang cầm lấy cái túi hương giản dị kia, chóp mũi mơ hồ ngửi thấy mùi thơm ngát.
Có đôi khi giữa người với người không thể nói chuyện với nhau, càng không thể hỏi thăm tên của đối phương. Bởi vì một khi nói chuyện, sẽ có giao tình, liền sẽ đem đối phương coi như là đồng bạn. Tả Thương Lang biết rõ là sai lầm, nhưng nàng vẫn hỏi một câu: "Ngươi tên là gì?"
Cậu bé nói: "Ta họ Dương, ta là Dương Liên Đình."
Từ đây, Tả Thương Lang liền có thêm một cái cái đuôi nhỏ, nàng không thể không tốn công dạy hắn một chút nền tảng võ học, hơn nữa còn giúp hắn cướp đoạt một chút thức ăn. Tới nơi này hơn hai năm, nàng có một người bạn. Dương Liên Đình tổ tiên mấy đời hành y, phụ thân hắn Dương Cẩm Du lại xuất sĩ làm quan. Không biết làm sao lại bị dính tội, cả nhà bị tịch thu tài sản chém đầu. Mộ Dung Viêm cảm thấy Dương Liên Đình tư chất không tệ, cứu hắn, mang tới nơi này. Nhưng lại không có ai quan tâm, thiếu gia này từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, ở hoàn cảnh như thế này, làm sao có thể sống tiếp.
Tả Thương Lang mỗi ngày thay hắn giành ăn, ngày ngày dạy hắn luyện võ. Hắn cũng không chịu thua kém, ngày nào cũng chạy tới. Hai người rất nhanh như hình với bóng.
Một lần, "Sư phụ" phân chia bọn nhỏ tập đối luyện, đúng lúc ghép Dương Liên Đình đấu với Lãnh Phi Nhan. Lãnh Phi Nhan không phải là người biết hạ thủ lưu tình. Nàng ra tay nhanh như chớp, Dương Liên Đình sao có thể là đối thủ của nàng, lập tức luống cuống tay chân, từng bước lui về phía sau. Tả Thương Lang nhìn thấy không ổn, giương cung lắp tên, một mũi tên bắn ra, Lãnh Phi Nhan giận tím mặt, vung trường kiếm lên ngăn mũi tên, căm tức nhìn Tả Thương Lang. Tả Thương Lang bình tĩnh cùng nàng đối mặt, các thiếu niên sớm hình thành thói quen nhìn mặt mà nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn không có ai lên tiếng.
Lãnh Phi Nhan nói: "Ngươi làm thế này là có ý gì?"
Tả Thương Lang nói: "Cũng chỉ là đối luyện mà thôi, cứ nhất thiết phải thấy máu hay sao?"
Lãnh Phi Nhan còn định lên tiếng, "Sư phụ" ở gần đó đã rống lên một tiếng: "Có chuyện gì?!"
Nàng nhìn Tả Thương Lang một cái, không nói gì thêm. Mấy người này không phải là cha mẹ bọn họ, không có ai lại vì bọn họ mà phân rõ phải trái.
Đợi đến lúc rời khỏi tiểu thao trường, Dương Liên Đình mới nói: "Lãnh Phi Nhan rất lợi hại." Tả Thương Lang không nói lời nào, hắn lại nói tiếp: "Chỉ sợ nàng ta sẽ không cứ như thế cho qua."
Tả Thương Lang lúc này mới nói một câu: "Đó là chuyện của ta." Nàng sải bước đi lên phía trước, Dương Liên Đình yên lặng đi theo sau lưng, không nói gì thêm.
Buổi chiều, "Các sư phụ" mang tất cả mọi người ra ngoài. Cô nhi doanh ẩn trong một dãy núi hoang, bọn họ thường xuyên ở trên núi dạy mọi người bố trí hố bẫy hoặc là mai phục giết người. Tả Thương Lang cùng Dương Liên Đình một tổ, đang bố trí hố bẫy, đột nhiên sau tai nghe thấy tiếng gió tiến tới gần. Tả Thương Lang cúi đầu một cái, liền nhìn thấy kiếm của Lãnh Phi Nhan như gió táp xẹt qua trên đỉnh đầu mình!
Nàng ngay tại chỗ lăn một vòng, kéo ra khoảng cách. Nhưng còn chưa kịp gỡ xuống cung tiễn, Lãnh Phi Nhan đã lại lần nữa lao lên. Hai người đánh thành một đoàn, các sư phụ cũng không thèm để ý. Đối bọn họ mà nói, trong doanh nhiều hoặc ít hơn một vài người, đều không phải là chuyện gì gấp gáp.
Tả Thương Lang bị kiếm của Lãnh Phi Nhan cuốn lấy, mặc dù thời gian hai người nhập doanh gần nhau, nhưng bất luận là thiên phú hay cố gắng, Lãnh Phi Nhan không thể nghi ngờ đều xếp trên nàng. Lãnh Phi Nhan ra nhiều chiêu hung hãn, chỉ qua một lát, tay phải Tả Thương Lang đã bị thương.
Lãnh Phi Nhan tựa hồ cũng không đoán được nàng có thể chống đỡ được lâu như thế, càng thêm từng bước ép sát. Đột nhiên, sau lưng có tiếng vang, Lãnh Phi Nhan vụt quay đầu lại chính bổ một đao, nhưng mà chạm vào mặt lại là một mảnh bụi bậm! Nàng ta thình lình bị lừa, liền nổi giận, vung kiếm lên, đâm một kiếm xuyên qua người Dương Liên Đình cả gan dám ném cát sau lưng nàng!
Nhưng cùng lúc này, Tả Thương Lang đã thoát khốn, giương cung, bắn thẳng vào nàng ta. Lãnh Phi Nhan nhắm mắt lại, vung kiếm tránh né, nhưng tên của Tả Thương Lang lực rất mạnh, liên tiếp ba mũi tên bắn ra, tên cuối cùng đã đâm chính giữa ngực nàng! Lãnh Phi Nhan biết rõ ở trong này mà bị thương thì sẽ như thế nào, lập tức liền không dám đánh tiếp nữa, quay đầu bỏ đi.
Tả Thương Lang thu hồi cung tên, tiến lên đỡ Dương Liên Đình dậy. Dương Liên Đình máu chảy ồ ạt, hắn lấy tay đè miệng vết thương, ý thức vẫn còn chút thanh tỉnh, nhẹ nói: "Ta... Ta cảm thấy được ta bị thương không nghiêm trọng lắm..." Hắn nhìn Tả Thương Lang, ánh mắt mang hi vọng: "Chỉ cần tìm cho ta một ít lá cây quyên tước, ta có thể cầm máu..."
Hắn đang sợ, ngay cả thanh âm cũng run rẩy – – trong hoàn cảnh như vậy, không có ai lại còn cần một người đồng bạn trọng thương sắp chết đi? Tả Thương Lang làm bộ không nhận ra, nói: "Ừ."
Nàng tìm chút ít lá cây quyên tước, Dương Liên Đình đem lá cây mớm, thoa lên miệng vết thương, lại xé vải băng bó kỹ. Tả Thương Lang nâng hắn đứng lên, hắn đẩy tay nàng ra, nói: "Ta tự mình có thể."
Bộ dáng hắn cắn răng gượng chống rất kiên cường. Tả Thương Lang đi theo sau lưng hắn, không nói gì. Nhưng sáng hôm sau, hắn liền bắt đầu sốt cao. Tả Thương Lang ngồi ở trước giường hắn, trông thấy khuôn mặt hắn bị sốt thiêu đốt đỏ bừng, môi khô nứt, có đôi khi còn nói mê sảng. Nói mê cũng không có gì ý mới, chỉ là càng không ngừng gọi cha, nương, tỷ tỷ.
Tả Thương Lang mang đồ ăn cho hắn, nhưng hắn đã bất tỉnh nhân sự, không thể nuốt được bất kỳ thứ gì. Tả Thương Lang đi ra khỏi ký túc xá của hắn, sốt cao không lùi như thế này, không được bao lâu, hắn có lẽ sẽ chết?
Hắn cần được đại phu khám bệnh, dù là có chút ít thuốc hạ sốt cũng được. Nhưng mà ở trong này... Có ai lại được đại phu khám bệnh đâu?
Tả Thương Lang đi ra ngoài, kỳ thật nàng có thể hoàn toàn không cần để ý, chẳng qua là chết thêm một người mà thôi. Nàng đứng ở bên một cái cột trụ bằng gỗ, trông thấy trên cột có một lỗ mọt đục nho nhỏ, nhớ tới hắn run rẩy nói "Ta cảm thấy được ta bị thương không nghiêm trọng lắm."
Thật ra, cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp. Nàng mím môi, quyết định đi đến chỗ mấy phòng ký túc xá mới tinh bên kia. Trong phòng, vài vị "Sư phụ" đang uống rượu. Tả Thương Lang đứng ở bên cạnh bàn, lần đầu tiên phát hiện xin người giúp đỡ thật sự rất khó mở miệng. Nàng tận lực cúi đầu: "Sư phụ, Dương Liên Đình bị thương, liên tục sốt cao không ngừng, xin... xin hãy cứu hắn."
Mấy tên đàn ông nghe thấy vậy cảm giác giống như mình uống rượu say, có gã ha ha cười: "Ngươi... cầu xin người khác như thế này sao? Cầu người phải có tư thái cầu người, cái này cũng muốn ta dạy cho ngươi?"
Tả Thương Lang hai đầu gối gập lại, quỳ xuống: "Thỉnh cầu các vị sư phụ, xin cứu Dương Liên Đình."
Gã đàn ông kia cười to, đưa tay nhẹ khẽ vuốt lên đầu vai nàng, giọng say dỗ dành: "Ngươi như thế này xông vào phòng của chúng ta, lại bày ra bộ dáng mềm mại như thế... Thật sự là... Hết sức dễ làm người khác hiểu lầm nha."
Tả Thương Lang thân thể cứng đờ, cũng cảm thấy cái tay kia thuận theo cổ áo trượt vào trong. Nàng run lên nhè nhẹ, muốn tránh né, cuối cùng lại không dám động. Cảm giác kia giống như có một con trùng nhầy bò qua, để lại một hàng dịch nhờn vừa lạnh buốt vừa tởm lợm.
Khuôn mặt nồng nặc mùi rượu dính sát vào gần mặt nàng, môi gã hôn qua vành tai nàng. Thanh âm kia ở bên tai nàng nhẹ nói: "Ngoan ngoãn như thế này là được. Đến đây, lại thẳng thắn thêm chút nữa."
Tả Thương Lang tay phải cầm thật chặt vạt áo, đối với yêu cầu này, nàng cũng không nghĩ nhiều. Những "Sư phụ" này là hạng người gì, có bao nhiêu tàn nhẫn, nàng không phải không biết. Trẻ em chết đói trong này, giống như chó hoang chết đói, ngay cả chôn cũng đều là chuyện xa xỉ.
Chỉ chốc lát sau, nàng chậm rãi cởi bỏ đai lưng, lộ ra áo trong màu trắng. Mấy gã đàn ông cười ầm lên, có kẻ nói nhỏ: "Hay là đừng làm quá đi?" Dù sao cũng là người điện hạ mang đến, về sau nói không chừng lại là cộng sự.
Tả Thương Lang trên môi đã không còn huyết sắc, cắn răng dập đầu một cái: "Cầu xin các sư phụ cứu Dương Liên Đình, ta... ta nguyện ý thỏa mãn các sư phụ bất cứ yêu cầu gì."
Khuất nhục cùng phẫn nộ làm cho nàng run rẩy giống như phiến lá rụng, vô số lần muốn rời khỏi nơi này! Nhưng, không... vẫn không thể rời đi, trở về nhìn Dương Liên Đình dần dần đi tới cõi chết thì về sau nhớ tới, không phải ta sẽ mãi ân hận lúc này không thể kiên trì nhẫn lại hay sao?
Nước mắt dần tràn mi, nàng mở to mắt chậm rãi nhịn trở lại. Một đôi tay ở trên lưng nàng xoa vuốt, miệng vết thương bị Lãnh Phi Nhan cắt ra ở trên lưng nàng bại lộ trong mắt những gã đàn ông kia. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cắn răng, hết thảy đều sẽ qua thôi. Ta có thể chịu nhục, ta có thể khúm núm. Mặc kệ hắn sống hay chết, ít nhất ta đã cố gắng hết mình. Một giọt lệ rơi xuống mặt đất, nàng cảm thấy chán ghét. Không phải đã quyết định rồi sao? Ngươi mềm yếu như thế này, là muốn khóc cho ai xem?!
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, gió tràn vào phòng mang theo ánh mặt trời, thổi mùi rượu bay đi tứ tán. Tả Thương Lang ngẩng đầu lên, chỉ thấy có một người đứng ở cửa, dáng người rất cao, trong làn nước mắt nàng y phục màu đen của hắn trở nên hư ảo, xoay tròn tung bay giống như bóng ma dưới ánh trăng.
Tả Thương Lang ngẩn ra, chỉ thấy trong tay hắn hàn quang chợt lóe, kiếm sượt qua. Bốn người trong phòng còn không biết phát sinh chuyện gì, chậm chạp yếu đuối. Sau đó máu tươi văng tung tóe! Là Mộ Dung Viêm! Tả Thương Lang tung người nhảy lên, tránh khỏi đường kiếm, sau đó cực nhanh khoác lên xiêm y.
"Chủ thượng!" Nàng quỳ xuống, quỳ gối vài bước đến trước mặt hắn. Mộ Dung Viêm trong mắt hiện lên sát khí, lại kinh ngạc tốc độ nàng vừa né qua một kiếm kia, suy nghĩ một chút, không ra tay nữa. Một đôi tay nhỏ bé kéo vạt áo hắn, chủ nhân bàn tay nhỏ bé kia giọng nói có vẻ thấp kém, khàn khàn: "Chủ thượng, van cầu người, hãy cứu Dương Liên Đình."
Hắn cúi đầu nhìn nàng, dùng mũi chân khẽ nâng cằm nàng lên, thấp giọng hỏi: "Thỉnh cầu ta? Ngươi lấy cái gì để thỉnh cầu ta?"
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mắt hắn, từng chữ rõ ràng nói: "Tất cả, tất cả của ta!"
Có lẽ nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt nàng, Mộ Dung Viêm chậm rãi nói: "Được, ta chấp nhận."
- Chương 1: Tế phẩm dâng sơn thần
- Chương 2: Ngươi lấy gì để cầu xin ta?
- Chương 3: Quen biết
- Chương 4: Sói
- Chương 5: Kẻ mạnh
- Chương 6: Phân ra
- Chương 7: Cống nữ
- Chương 8: Môn hộ
- Chương 9: Bảo vệ
- Chương 10: Lạc phách
- Chương 11: Không phụ
- Chương 12: Giám quân
- Chương 13: Tử chiến
- Chương 14: Đại lễ
- Chương 15: Đào vong
- Chương 16: Như cũ
- Chương 17: Ly gián
- Chương 18: Vào tù
- Chương 19: Tòng quân
- Chương 20: Tham quân
- Chương 21: Trả giá đắt
- Chương 22: A Phi
- Chương 23: Dạ hành
- Chương 24: Tàng ca
- Chương 25: Lương sư
- Chương 26: Thịnh hội
- Chương 27: Cơ hội
- Chương 28: Cảnh cáo
- Chương 29: Ngút trời
- Chương 30: Bị vây khốn
- Chương 31: Vu cổ
- Chương 32: Đừng khóc
- Chương 33: Phượng ấn
- Chương 34: Trúng kế
- Chương 35: Ôn Soái
- Chương 36: Chính thê
- Chương 37: Gia chủ
- Chương 38: Mẫu thân
- Chương 39: Quân thần
- Chương 40: Say rượu
- Chương 41: Bệnh cũ
- Chương 42: Tuyệt tình
- Chương 43: Lộ manh mối
- Chương 44: Hành thích
- Chương 45: Vu hãm
- Chương 46: Dịch hạch
- Chương 47: Cứu giúp
- Chương 48: Đao sắc
- Chương 49: Lời yêu
- Chương 50: Mê chướng
- Chương 51: Khả nghi
- Chương 52: Đồ thần
- Chương 53: Tranh chấp
- Chương 54: Mật báo
- Chương 55: Chất vấn
- Chương 56: Sắm vai
- Chương 57: Tình yêu
- Chương 58: Thái bình
- Chương 59: Trung tâm
- Chương 60: Bạo nộ
- Chương 61: Bức bách
- Chương 62: Làm khó dễ
- Chương 63: Chua xót
- Chương 64: Rêu phong
- Chương 65: Thuần hóa
- Chương 66: Ly tâm
- Chương 67: Âm mưu
- Chương 68: Nghỉ ngơi
- Chương 69: Tuyết trản
- Chương 70: Nội gian
- Chương 71: Mang thai
- Chương 72: Thời gian mang thai
- Chương 73: Lưỡi đao
- Chương 74: Đại giới
- Chương 75: Ngăn cách
- Chương 76: Huyết cấu
- Chương 77: Nhưng tình
- Chương 78: Thiếu niên
- Chương 79: Thật giả
- Chương 80: Đoạn nghĩa
- Chương 81: Người xem
- Chương 82: Phong vân
- Chương 83: Truy bắt
- Chương 84: Hạnh ngộ
- Chương 85: Ám toán
- Chương 86: Đuổi giết
- Chương 87: Đốt chùa
- Chương 88: Sơn hỏa
- Chương 89: Xuân lâm
- Chương 90: Hồi cung
- Chương 91: Cung phi
- Chương 92: Ôn nhu
- Chương 93: Thủ đoạn
- Chương 94: Lang hôn
- Chương 95: Thu thục
- Chương 96: Bái sư
- Chương 97: Đánh cờ
- Chương 98: Tiến công
- Chương 99: Tuyệt cảnh
- Chương 100: Độc phụ
- Chương 101: Nguyên hình
- Chương 102: Xa cách
- Chương 103: Tế điển
- Chương 104: Phong phi
- Chương 105: Lột kén
- Chương 106: Yêu ma
- Chương 107: Thiệt tình
- Chương 108: Băng nhi
- Chương 109: Đi sứ
- Chương 110: Lễ nghi
- Chương 111: Ly gián
- Chương 112: Minh ước
- Chương 113: Trung tâm
- Chương 114: Ngờ vực
- Chương 115: Giao đãi
- Chương 116: Thanh triệt
- Chương 117: Hồng mao
- Chương 118: Ôn nhu
- Chương 119: Ánh mặt trời
- Chương 120: Lưỡi đao
- Chương 121: Mời
- Chương 122: Trăm chiến
- Chương 123: Mười năm
- Chương 124: Phân ưu
- Chương 125: Bạn hổ
- Chương 126: Tình địch
- Chương 127: Lễ vật
- Chương 128: Dân tâm
- Chương 129: Sư phụ
- Chương 130: Lập trữ
- Chương 131: Đi khi
- Chương 132: Chung chương