Chương 11: Bóng đen thấp thoáng
Cảnh Dực và Cảnh Hằng giật mình, quay sang nhìn nhau nín lặng.
Hoàng Tử Hà cúi đầu trầm ngâm giây lát rồi nói: "Thực ra tôi cũng chỉ suy đoán được đôi điều thôi, vẫn phải nhờ hai vị giúp tôi xác minh lại."
"Được, tôi sẽ đi tìm cho cô hồ sơ tháng này." Nói rồi Cảnh Hằng đứng dậy đi ngay, để lại Hoàng Tử Hà chống cằm ngẩn người ngồi đợi.
Cảnh Dực liếc cô: "Nghĩ gì thế?"
Cô ghé lại gần thì thào hỏi: "Dực công công có cách nào đưa tôi vào Tông Chính Tự gặp gia không?"
"Ha... nhớ vương gia rồi à?" Cảnh Dực nhướng mày.
Hoàng Tử Hà đỏ bừng mặt lên, vừa giận vừa cuống, lườm Cảnh Dực một cái thật dài: "Làm gì có chuyện đó! Tôi... tôi chỉ lo gia ở Tông Chính Tự không quen thôi."
"Không sao đâu, cô khỏi lo. Người có thân phận như gia, đương nhiên sẽ không phải ở nha môn Tông Chính Tự. Bên bờ Khúc Giang Tông Chính Tự có một ngôi đình, vẫn thường bày tiệc tụ họp tại đó, tôi cũng đã đến mấy lần, nằm giữa rừng mai, khá thanh nhã, tuy không bằng vương phủ nhưng cũng yên tĩnh, vương gia ở đó chắc cũng tạm ổn."
Thấy Cảnh Dực nói nhẹ nhàng như vậy, Hoàng Tử Hà cũng yên tâm, lại hỏi thêm: "Nhưng có cách nào dàn xếp để tôi gặp gia một lần không?"
"Làm sao được? Sau khi đến Tông Chính Tự, vương gia đã chuyển lời dặn tất cả mọi người không được vào gặp riêng, gia cũng sẽ không gặp ai cả." Cảnh Dực vừa mở sổ đối chiếu các khoản, vừa nói: "Bằng không vương gia ở trong triều bấy nhiêu năm, uy danh hiển hách, nắm giữ bao nhiêu bộ phận như vậy, chúng ta cả trong tối lẫn ngoài sáng đều có rất nhiều cách để dàn xếp, sao có thể không gặp được gia?"
Hoàng Tử Hà ngồi xuống trước mặt Cảnh Dực, nhíu mày: "Cả tôi gia cũng không chịu gặp ư?"
"Không, có lẽ gia nghĩ gặp cũng vô ích. Hơn nữa cô cũng nên biết, vương gia không hề muốn cô bị cuốn vào vòng xoáy này."
Hoàng Tử Hà cuống lên: "Đã đến nước này, gia tưởng tôi còn tự giữ lấy thân được sao?"
Cảnh Dực ngước lên nhìn cô, nhướng mày: "Nói thực lòng, tôi thấy Vương Uẩn cũng không tệ."
Nghe vậy, Hoàng Tử Hà bực bội đứng phắt dậy đá vào bàn, khiến nghiên trên bàn văng cả mực ra.
Cảnh Dực nhìn cô cười: "Được rồi, tôi biết mấy hôm nay cô buồn bã nên nói đùa thôi."
Hoàng Tử Hà trừng mắt lườm: "Công công có nghe ngóng được động tĩnh gì không?"
"Chẳng có gì cả, ngày Tết quan viên trong triều đều nghỉ ngơi, phải mồng bốn mới tới nha môn. Có điều ở nhà họ cũng chẳng được nhàn nhã đâu, giờ sóng ngầm đã dấy lên khắp kinh thành, ai ai cũng biết Ngạc vương đã qua đời, mồng bốn tới nha môn, ắt lại gặp một phen sóng gió." Cảnh Dực lộ vẻ tiếc nuối, "Đáng tiếc, mồng một Tết bệ hạ lại phát bệnh đau đầu, miễn tất cả triều bái và quân trượng, bằng không vụ này đã ầm ĩ lên rồi."
Nhìn thái độ chỉ sợ thiên hạ không loạn của hắn, Hoàng Tử Hà ngán ngẩm: "Đừng háo hức như thế chứ?" Dù sao đây cũng là mối họa lớn bằng trời, trên dưới phủ Quỳ mấy trăm người rất có thể không ai trốn thoát.
"Đau dai dẳng chi bằng đau một chốc, đến muộn không bằng đến sớm. Cứ nghĩ ngày kia mới bắt đầu, tôi lại thấy sốt cả ruột." Thấy Hoàng Tử Hà đã đỡ trán đứng dậy chuẩn bị đi, Cảnh Dực vội túm tay áo cô: "Đừng rầu rĩ thế được không? Cô như vậy cũng chẳng ích gì đâu! Tôi biết, nhất định cô rất hợp với Cảnh Dục, lúc nào hắn cũng xụ mặt ra ấy..." Nói đến đây, Cảnh Dực sững ra giây lát rồi tiếp, "Thôi thôi, dù sao hắn cũng bỏ mình vì gia, tôi không nên nói xấu."
"Công công và Dục công công từ nhỏ đã lớn lên trong cung ư?"
"Cảnh Dục thôi, tôi thì không. Hình như hắn được đưa vào cung từ khi bốn năm tuổi, thuở bé đã ở trong cung, chẳng phải lo cơm ăn áo mặc, sung sướng hơn tôi nhiều." Cảnh Dực vừa nói vừa liếc cuốn sổ trong tay, ngọn bút thoăn thoắt hết chấm lại móc, nháy mắt đã thấy lật sang trang khác. "Tôi vừa ra đời đã bị bỏ ở cô nhi viện, lớn lên đói khổ quá, phải giật đồ ăn của đứa trẻ khác, còn đánh nó bị thương, cuối cùng bị đuổi đi. Lê lết ngoài đường xin ăn mấy năm, một hôm trời mưa to, nước mưa xối vào mặt tôi cũng trắng trẻo sáng sủa ra, vô tình lọt vào mắt một người..."
Hoàng Tử Hà chớp chớp mắt, bắt đầu ngẫm nghĩ "lọt vào mắt" là ý gì. Thấy vậy, Cảnh Dực trừng mắt nhìn cô: "Đừng nghĩ lung tung, kẻ nọ thấy tôi đầy đủ chân tay, mặt mũi cũng sáng sủa, bèn dắt về cho tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới rồi bán vào cung. Sau đó thì... xoẹt!" Kể đến đây, hắn ngẩng lên cười với Hoàng Tử Hà, để lộ chiếc răng khểnh lém lỉnh: "Đấy, thế là tôi thành hoạn quan. Về sau quét tước ở trong cung ít lâu thì nghe tin phủ Quỳ mở rộng, hòa thượng định ban tặng vài hoạn quan, ôi chao, cô không biết đâu, hồi ấy tôi phải nghĩ nát óc mới giành được một chân ấy!"
Hoàng Tử Hà thẽ thọt: "Ấy là Dực công công tài cán hơn người nên mới được vương gia xem trọng."
"Hiển nhiên rồi, tôi phải cố gắng lắm đó, trước đây tôi còn không biết chữ, sau này vào cung Cảnh Dục mới tìm cho một quyển Thiên tự văn, tôi cứ đối chiếu vào đấy mà học dần, còn đem bao nhiêu khoai nướng đến đút lót lấy lòng hoạn quan trông coi Tàng thư các, trong mấy năm đã đọc hết sách vở ở đó!"
Nghe Cảnh Dực kể chuyện hồi nhỏ, Hoàng Tử Hà bỗng chạnh lòng, nơi nào đó trong tim chợt âm ỉ đau. Cô nhìn Cảnh Dực, nói nhỏ: "Trải nghiệm của công công... hơi giống một người tôi quen."
"Tôi biết, là Vũ Tuyên phải không?" Cảnh Dực hỏi thẳng.
Hoàng Tử Hà sững ra, từ tốn hỏi: "Công công cũng biết y ư?"
"Còn phải nói, cô có biết kẻ chuyên săn tin trong cung là ai không? Cô thấy Lư Vân Trung có hay ngồi lê đôi mách không hả? Đó đều là những tin tức vụn vặt từ chỗ tôi lọt ra thôi." Cảnh Dực không biết xấu hổ còn dương dương tự đắc khoe, "Cô chưa về kinh, tôi đã nắm rõ chuyện Vũ Tuyên rồi."
Hoàng Tử Hà ngoảnh mặt đi, đổi chủ đề: "Thế nên... Dục công công không chỉ thân thiết, mà còn có ơn với công công ư?"
"Ơn nghĩa gì, tên khốn đó chỉ muốn tôi gánh thêm nhiều việc thôi." Nói đến đây, hắn bỗng sững ra, cuối cùng mới tiếp: "Ừ phải... Nếu không có hắn, có lẽ... đến giờ tôi vẫn là một tiểu hoạn quan vô học..."
Hoàng Tử Hà nhận ra khi nhắc đến Cảnh Dục, mắt Cảnh Dực thoáng nhòa đi, cô ngập ngừng, đang chưa biết phải lựa lời sao cho phải thì Cảnh Dực đã nhận ra ngay: "Có gì cứ nói đi, có phải liên quan đến Cảnh Dục không?"
"Vâng..." Hoàng Tử Hà chậm rãi gật đầu, "Dực công công có thấy Dục công công hằng ngày có điểm nào... không bình thường không?"
Cảnh Dực ngẩn ra, từ từ đặt sổ sách trong tay xuống, ngước nhìn cô: "Hỏi vậy là ý gì?" Hoàng Tử Hà cũng không giấu giếm: "Tôi nghi ngờ Dục công công."
"Vì hắn cầu xin vương gia giữ Trương Hàng Anh lại làm hộ vệ ư?"
"Không chỉ thế. Ví như bấy giờ tôi và gia đã cải trang náu mình tại một quán trọ ở Thục, song Trương Hàng Anh và Dục công công trùng hợp thế nào lại chọn đúng quán trọ đó; sau khi họ đến không lâu thì quán trọ bị cháy, bên ngoài còn có người mai phục sẵn; lúc gia đeo lá bùa trong mình thì không xảy ra chuyện gì, nhưng vừa bỏ vào hộp đã có thay đổi, mà bấy giờ bên cạnh chỉ có một mình Trương Hàng Anh, Cảnh Dục đã chết..."
"Để tôi nghĩ đã." Cảnh Dực giơ tay ngăn cô nói tiếp.
Hoàng Tử Hà im lặng ngồi bên cạnh nhìn Cảnh Dực.
Hắn nghiêm trang nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng: "Ba năm trước, Bàng Huân nổi loạn, vì lá bùa nọ mà tay trái gia suýt thành tàn phế. Sau đó gia đã đổi tất cả người hầu cận một lần, cùng lúc ấy, tôi và Cảnh Dục được chọn."
"Trước đó biết đâu Dục công công lại tiếp xúc với ai thì sao?"
"Không thể, vì lần tuyển người đó là vương gia lấy hồ sơ người hầu của cả một hành cung, sau đó đích thân đến, gọi tên ngẫu nhiên vài người trong đó, không hề phân biệt lớn bé xấu đẹp. Lúc trước cũng không ai biết gia tới tìm hoạn quan cho vương phủ, càng không biết gia sẽ chọn ai, ngay bản thân vương gia cũng chỉ đọc bừa vài cái tên thôi." Kể đến đây, Cảnh Dực vỗ ngực thở hắt ra: "May mà bấy giờ tên của tôi hay, nên mới được gia chú ý."
"Nói vậy thì tất cả đều là trùng hợp, có gì liên quan đến tài năng của công công đâu?" Đoạn Hoàng Tử Hà thuận miệng hỏi thêm: "Trước đây công công tên gì?" "Nhị Cẩu Tử".
"..." Hoàng Tử Hà còn đang câm nín, Cảnh Dực đã đứng dậy bưng ngọn đèn trên bàn lên: "Nào, kể gì cũng vô ích thôi, chúng ta đị xem di vật của Cảnh Dục."
Phòng Cảnh Dục ở ngay bên cạnh, sát vách, dưới ánh đèn, có thể thấy căn phòng rất rộng. Ngay cạnh cửa vào bày một bộ bàn ghế, bên trái là phòng xép, bên phải là phòng ngủ. Cảnh Dục thích những đồ chạm trổ bằng đá nên trên bàn lẫn bậu cửa sổ bày đủ loại, to có nhỏ có, được lau chùi sạch bóng.
"Cảnh Dục rất thận trọng lời nói cử chỉ, nên nhiều người quý mến muốn kết thân, cô xem, ống bút đá chạm hoa đào này là Thôi Thuần Trạm tặng hắn đấy."
Hoàng Tử Hà cầm ống bút lên ngắm nghía, thấy nó chỉ được đặt trong góc khuất, bèn ngoái lại nhìn xem những món đồ bằng đá khác, thầm nhủ, đến Đại Lý Tự thiếu khanh còn bị đối xử tùy tiện như vậy, chẳng biết những thứ khác do ai tặng đây.
Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Cảnh Dực liền giải thích: "Cảnh Dục làm việc cẩn thận, còn ghi lại đầy đủ danh sách những ai tặng quà, viết rõ tên tuổi, tặng quà gì, giá trị ra sao, thời gian khi nào đưa xuống phòng thu chi, không bỏ sót mảy may. Dù sao vương gia cũng không lấy đi mà sẽ sai hắn giữ lấy, nên đồ vật cứ để ở chỗ hắn."
Hoàng Tử Hà gật đầu, lại nhìn quanh phòng một lượt, cầm một quả cầu đá chạm trổ tinh xảo lên xem, cảm thấy hơi nhẹ, dường như rỗng bên trong, bèn bửa ra, quả nhiên là hai nửa hình cầu lắp chặt vào nhau, quả cầu to bằng ngón cái đã khoét rỗng chỉ còn một lớp vỏ ngoài mỏng dính, ở giữa có thể giấu đồ.
"Cảnh Dục thích nhất quả cầu này đấy, có thể xâu dây tơ đeo ở thắt lưng. Người ta đeo vàng bạc châu báu, hắn lại đeo một hòn đá, cô bảo có tức cười không. Bị tôi cười mấy lần, hắn bèn nhét vào trong ngực áo, lúc nào cũng giữ bên người."
Hoàng Tử Hà nhìn kỹ trái cầu, nhận xét: "Hình như có vệt nước?"
"Thế à? Cũng phải, quả cầu này gắn khít như thế, có đổ nước bên trong cũng không chảy ra được. Có điều một tý nước thế thì làm gì? Còn chẳng bỏ nhấp môi."
Hoàng Tử Hà xoay xoayquả cầu, im lặng nhìn vết nước đã khô trong đó. Hồi lâu mới trầm tư hỏi: "Chẳng phải Dục công công vẫn luôn đem theo mình ư? Sao không đem đến Thục mà lại bỏ ở đây?"
"Đúng nhỉ... Bấy giờ tôi thấy hắn có đem mà, sao giờ lại xuất hiện ở đây?" Cảnh Dực nhíu mày, "Lẽ nào có hai quả cầu giống hệt nhau?" "Hai quả ư?" Hoàng Tử Hà bóp chặt trái cầu, ngoái lại nhìn Cảnh Dực.
"Phải, có khì nào Cảnh Dục đem đi một quả, còn để lại một quả không?"
"Hai quả cầu giống hệt nhau à..." Hoàng Tử Hà lẩm bẩm, rồi đột nhiên mở to mắt, vô thức lặp lại: "Hai cái giống hệt nhau... Đem đi một, để lại một..."
"Cô nói gì thế?"
"Không có gì, hình như tôi vừa mới hiểu ra một việc rất quan trọng. " Mặt cô tái nhợt, song vẫn không giấu được vẻ rạng rỡ vì mừng, tựa như mây tan trời tạnh, thái dương hé lộ.
Cảnh Dực liếc cô, cuối cùng cũng nói ra được một câu dễ nghe: "Nhờ tôi chỉ dẫn nên thấy sáng ra rồi hả?"
Hoàng Tử Hà cạn lời: "Vâng, đa tạ công công chỉ dẫn."
Cảnh Hằng rất tinh nhanh, chẳng bao lâu đã thấy hồ sơ về Trương Hàng Anh, đưa cho Hoàng Tử Hà.
Lý lịch Trương Hàng Anh rất rõ ràng rành mạch, không có mảy may tì vết.
Cha làm nghề thuốc, năm xưa là danh y ở Đoan Thụy Đường, từng vào cung chẩn trị cho tiên hoàng. Mẹ đã qua đời, trên còn anh trai chị dâu, hiện đang điều hành tiệm nhang đèn nhà họ Lữ. Thân tộc ba đời không có ai mắc tội.
Trương Hàng Anh lớn lên tại phường Phổ Ninh trong kinh thành, mười tám tuổi ghi danh dự tuyển vào đội nghi trượng phủ Quỳ vương, qua mấy vòng tuyển chọn, cuối cùng thuận lợi vào được vương phủ. Nhưng chẳng bao lâu sau bị trục xuất vì làm việc sơ xuất. Về sau học nghề và chạy vặt ở Đoan Thụy Đường, sau nữa lại nghỉ, vốn định vào Tả Kim Ngô Vệ, nhưng chưa có kết quả đã rời kinh đi du lịch khắp nơi. Ở Thục từng hộ tống Quỳ vương có công, được quay lại Quỳ vương phủ, trở thành một trong những thị vệ hầu cận vương gia.
Chỉ vẻn vẹn mấy dòng mà Hoàng Tử Hà đọc đi đọc lại, từng câu từng chữ đều tái hiện vô số chuyện xưa giữa cô và Trương Hàng Anh.
Nếu không có Trương Hàng Anh, cô đã không thể đến Trường An, càng không thể gặp được Lý Thư Bạch, được y giúp đỡ, thuận lợi về Nam lật lại bản án, rửa oan cho cả gia đình.
Gã vốn nhiệt tình hào sảng, trọng tình trọng nghĩa, hiếu thảo với cha già bệnh nặng, nghĩa khí với những người bạn như cô, lại một lòng một dạ với người gã yêu là Tích Thúy. Gã cao lớn nhưng rất hay xấu hổ, hễ căng thẳng là nói lắp, đặt nặng ơn nghĩa, biết rõ mình sẽ mang tội, song vẫn giúp cô trà trộn vào đội nghi trượng để đến Trường An; gã rất đơn giản, thầm yêu Tích Thúy bao lâu mà chỉ dám đi qua cửa len lén nhìn vào...
Hoàng Tử Hà thấy đầu ong ong, thực không dám nghĩ, song lại không thể không nghĩ. Thế gian này thực vô cùng đáng sợ, đâu đâu cũng thấy lang sói rình rập, chẳng phân được đâu là địch đâu là bạn. Ai mà biết được kẻ luôn kề cận bên mình thực ra lại là ai.
Cô gấp hồ sơ của Trương Hàng Anh trả cho Cảnh Hằng, trước khi rời vương phủ, tiện đường ghé qua hiên Tịnh Dữu, cho con cá nhỏ trong bình lưu ly ăn.
Cá nhỏ quá, viên thức ăn bé bằng hạt vừng, cô dùng móng tay nghiền nát rồi thả xuống nước cho cá đớp. Nhìn túi thức ăn, cô lại nhớ lúc điều tra vụ án Vương Nhược, cô cùng Lý Thư Bạch đến chợ Tây tìm người làm ảo thuật, tiện thể đã mua nó.
Cô còn nhớ đó là lần đầu tiên Lý Thư Bạch lộ vẻ ngượng nghịu nói, hình như con cá đỏ rất thích ăn loại này.
Bấy giờ cô chỉ cười thầm trong bụng, nhưng giờ nhớ lại, có lẽ về sau, cô chẳng còn cơ hội trông thấy một Lý Bạch như thế nữa.
Chút thơ trẻ còn sót lại nơi y đã tan biến trong cục diện tàn khốc này rồi.
Nắm chặt bình lưu ly trong tay, cô im lặng cúi xuống áp mặt vào mặt bàn. Giữa bình lưu ly xanh biếc trong veo, con cá đỏ bị màu xanh trên thành bình nhuộm thành sắc tím đầy diễm lệ, dưới ánh đèn vàng như tỏa ra một vầng hào quang lóng lánh, khiến cô nhìn mà hoa cả mắt.
Cô rút cây trâm trên đầu ra, vạch một vòng tròn lớn, rồi vạch thêm một vòng tròn nhỏ bên cạnh.
Vòng tròn lớn chẳng khác nào một bánh xe khổng lồ, rầm rập lăn đến đè nghiến lên vòng tròn nhỏ. Mà cô và Lý Thư Bạch chính là vòng tròn nhỏ đang đối mặt với sứ mệnh bị nghiền nát.
Thế lực khủng khiếp kia là bàn tay của tạo hóa, là huynh đệ bất hòa, là muôn vạn người trong triều ngoài nội, là quỷ quái yêu ma. Giang sơn nghiêng ngả, bầu trời vỡ vụn, dù họ có tan xương nát thịt, cũng chẳng có nơi nào để đi.
Thực lực chênh lệch quá xa, trong trời đất này, còn ai cứu vớt được y, còn ai xốc lại được sơn hà, vá víu lại nhật nguyệt?
Áp lực nặng nề không chừa cho mảy may hy vọng, khiến ngực cô đau như cắt, hơi thở dồn dập. Bàn tay cầm bình lưu ly của cô run rẩy, con cá bên trong hốt hoảng, tung mình nhảy lên khỏi mặt nước.
Sợ làm đổ cá ra sàn, Hoàng Tử Hà gắng nén run, đặt chiếc bình xuống bàn. Cô hít một hơi thật sâu, cố gạt những đau đớn khó kìm ra khỏi tâm trí, đứng dậy rời khỏi hiên Tịnh Dữu, đi đến đài Chẩm Lưu.
Đêm tối mịt mùng, cô chỉ dựa vào ánh sao mà đi, thấy những cọng sen tàn nhô lên trên mặt hồ đóng băng, chẳng khác quỷ khoác áo tơi. Trên mặt băng vẫn còn dấu vết pháo hoa hôm trước, tàn tro đóng băng thành những vệt xám dài.
Hoàng Tử Hà bước xuống thềm, giơ một chân giẫm lên mặt băng.
Chẳng rõ mặt băng này dầy đến mức nào, cô giẫm lên liệu có bị rơi xuống, chìm trong nước, từ nay không phải đối mặt với tương lai đáng sợ ập đến như thủy triều chăng?
Nhưng cô chỉ ngẩn ra giây lát, rồi từ từ thu chân lại, quay người đi vào đài Chẩm Lưu, lấy chiếc hộp gỗ đựng lá bùa ra.
Chín chín tám mươi mốt khoảng trống, tám mươi ô chữ, giống hệt chiếc hộp nhìn thấy ở chỗ Tôn sư phụ. Các chữ trên đó sắp xếp lộn xộn, không thành thứ tự gì, mật mã hoàn toàn ngẫu nhiên, dù là người thợ làm ra nó cũng không nhớ nổi tám mươi chữ không hề có liên quan trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.
Hoàng Tử Hà lướt tay trên mặt hộp, những con chữ lộn xộn bị cô di chuyển như tranh ghép hình, nhưng cuối cùng vẫn không sao mở được hộp, thực là kiên cố vô cùng.
Cô thở dài, trả chiếc hộp về chỗ cũ, chợt trông thấy một cái bóng đổ dài cạnh giá sách, bèn ngoái đầu nhìn lại.
Trương Hàng Anh đứng trước cửa, rầu rĩ nhìn cô. Ngọn đèn treo ngoài hành lang hắt sáng ngược, khiến gương mặt gã chỉ còn là một mảng đen mơ hồ, duy có đôi mắt sáng rực chăm chú nhìn cô.
Hoàng Tử Hà bỗng thấy lạnh toát từ gót chân lên tận đầu. Cố gắng kìm hơi thở, chầm chậm thu tay về, thản nhiên quay người lại chào gã: "Trương nhị ca."
Trương Hàng Anh lại gần hỏi: "Hoàng tiểu thư đang tìm gì thế?"
Hoàng Tử Hà bình tĩnh đáp: "Tôi muốn xem lá bùa, nhưng cái hộp khó mở quá."
"Ừm, đây là vật quan trọng của vương gia, giờ gia không có nhà, tốt nhất cô đừng động vào thì hơn." Nói rồi, Trương Hàng Anh giơ tay đẩy nó vào trong.
Hoàng Tử Hà gật đầu, quay người đi thẳng ra cửa, mệt mỏi hỏi: "Trương nhị ca đến đây làm gì?"
"Hôm nay tôi phụ trách tuần tra trong phủ." Trương Hàng Anh nhíu mày nói thêm, "Cô đã về thì nghỉ ngơi sớm đi. Dù dốc sức cho gia, cũng phải để ý chăm sóc bản thân mới được."
"Tôi biết rồi, cảm ơn Trương nhị ca. "Hoàng Tử Hà gật đầu đáp khẽ: "Nhưng tôi vẫn phải đi, không nấn ná ở đây được."
Trương Hàng Anh lo âu nhìn cô: "Hình như bên ngoài đã giới nghiêm rồi, để tôi đưa cô về nhé."
"Không sao, tôi có lệnh bài vương phủ đây mà." Nói rồi, cô cùng Trương Hàng Anh giẫm lên cỏ khô đi thẳng đến nhà bếp, "Trương nhị ca có hay phải trực đêm không?"
"Không nhiều, luân phiên nhau năm ngày một lần thôi." Gã ngẩng lên nhìn sao sáng đầy trời, thở hắt ra, "Tuy gia không ở vương phủ, nhưng chúng tôi vẫn phải làm tròn chức trách, kẻo khi gia về lại nhọc lòng vì trong phủ lộn xộn."
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Đúng thế, dù vắng gia, vương phủ cũng không thể loạn lên được."
Trương Hàng Anh thình lình dừng bước, hỏi nhỏ: "Hoàng tiểu thư có biết... cách nào gặp được gia không?"
Hoàng Tử Hà lặng lẽ lắc đầu: "Tôi đâu có quen người ở Tông Chính Tự."
"Đằng Tử Tần có cách gì không?"
Hoàng Tử Hà lại lắc đầu: "Tôi cũng không rõ."
Trương Hàng Anh thở dài: "Chẳng biết bây giờ gia sao rồi, không rõ ở đó có cần gì không, chúng ta có nên đi lo liệu không?"
"Chúng ta sao biết được? Đành trông cả vào đám Dực công công lo liệu thôi." Đoạn Hoàng Tử Hà trầm ngâm nhìn gã, "Trương nhị ca có cách gì không?"
Trương Hàng Anh lắc đầu, cả hai đều im lặng.
Sau khi tiễn cô, Trương Hàng Anh còn đứng ở cửa phủ nhìn theo mãi.
Hoàng Tử Hà đi một lúc thật lâu, ngoái lại vẫn thấy Trương Hàng Anh đứng nhìn theo. Thấy cô ngoái đầu, gã vẫy tay dặn: "Hoàng tiểu thư đi cẩn thận nhé."
Cô gật đầu, khép chặt vạt áo đi tiếp.
Gió lạnh thốc vào mặt, ánh đèn giăng khắp phố phường Trường An cũng mờ dần đi. Những ngọn đèn đỏ khiến cô nhớ đến trận hỏa hoạn ở Thành Đô hôm ấy.
Cảnh Dục dùng thân mình mở một đường máu cho họ thoát ra, trước lúc lâm chung còn nắm chặt tay Trương Hàng Anh, tha thiết nhìn Lý Thư Bạch, cảnh tượng ấy dường như vẫn sờ sờ trước mắt cô.
Nhớ lại ánh mắt nọ, cô bỗng run bắn lên, mồ hôi lạnh túa ra.
Tay phải cô bất giác đấm mạnh vào ngực, toan át hẳn ý nghĩ đáng sợ vừa lóe lên.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn không gạt bỏ nổi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dọc sống lưng, cả người lạnh toát, song tâm trí càng lúc càng sáng tỏ.
Lúc Lý Thư Bạch đeo trong mình, lá bùa nọ không hề biến đổi, nhưng sau khi cất vào hộp lại xuất hiện khoanh đỏ quỷ dị.
Nhất định phải có một kẻ bên cạnh, hơn nữa, trước khi kẻ đó chết, nhất định đã tìm một tên kế nhiệm.
Khi Cảnh Dục hấp hối, chỉ còn một hơi thở, đã tuyệt vọng nhìn Lý Thư Bạch lần cuối, gửi gắm Trương Hàng Anh cho y. Nụ cười mừng rỡ trên môi Cảnh Dục khi ấy từng làm cô rơm rớm nước mắt, giờ nghĩ lại, chỉ thấy lạnh toát cả người.
Lẽ nào...
Người đã hy sinh vì họ, cuối cùng chỉ là một con cờ liều mạng bỏ mình trên bàn cờ âm mưu thôi sao?
Trầm tĩnh ngượng nghịu, cao lớn vững chãi, kẻ thuần phác nhất trong số bạn bè của cô, lại làm ra những chuyện cô không thể tưởng tượng ư?
Hoàng Tử Hà quay về nhà họ Vương, chẳng biết có phải vì lạnh hay không, mà đầu óc hơi mơ màng. Đám người hầu tất bật rót nước nóng, đốt lò sưởi cho cô, còn nhét cả bình nước nóng vào chăn, rồi hầu hạ cô đi ngủ.
Nhưng mọi chuyện xảy ra hôm nay cứ trở đi trở lại trước mắt, khiến cô không sao ngủ nổi.
Ảo ảnh bủa vây làm cô trằn trọc cả đêm, hết thấy thanh Ngư Trường của Lý Thư Bạch đâm ngập ngực mình; lại trông thấy nụ cười nhợt nhạt của Cảnh Dục; thấy Trương Hàng Anh giơ cao tay xóc rá thuốc phơi ở Đoan Thụy Đường; thấy cả ký hiệu Tích Thúy để lại ở cuối ngõ...
"Bắc", một chữ "bắc" có viền bao ở góc dưới bên trái.
Tích Thúy không biết nhiều chữ, chẳng rõ học được chữ này ở đâu, trông hết sức kỳ dị, nhưng cô chỉ liếc qua đã hiểu ý.
Nàng đã biết chuyện gì đó, nên mới giục họ mau trốn đi, đừng để bị cuốn vào vòng xoáy đáng sợ ấy. Tiếc rằng cô không tin Tích Thúy, cũng hoàn toàn không biết thứ đang chờ đợi họ là âm mưu khủng khiếp nhường này. Giờ trời đất đảo điên, nhớ lại chữ "bắc" của Tích Thúy, cô mới hiểu, nàng đã biết trước trận phong ba này.
Hoàng Tử Hà nằm thẳng đơ trên giường, day day huyệt thái dương, ép mình nghĩ sâu thêm nữa.
Trương Hàng Anh... Trương nhị ca thực sự là kẻ được gài cắm bên cạnh họ, tới lúc mấu chốt, gã sẽ đứng ra giáng cho họ một đòn trí mạng ư? Không, chỉ riêng hành động đánh cắp kiếm Ngư Trường để Ngạc vương tự vẫn rồi vu vạ cho Quỳ vương, đã là một đòn trí mạng với Lý Thư Bạch rồi. Có điều rốt cuộc do Trương Hàng Anh làm, hay do kẻ khác, đến giờ vẫn chưa có chứng cứ.
Dạo trước ở Thục, cô và Lý Thư Bạch cũng lờ mờ cảm thấy điểm khả nghi của Trương Hàng Anh, nhưng chỉ là cảm giác mà thôi. Hiện giờ bằng chứng duy nhất nghi ngờ Trương Hàng Anh vẫn là Cảnh Dục và Tích Thúy. Bản thân gã không có điểm nào đáng ngờ cả.
Hoàng Tử Hà che mắt, thấy đầu đau buốt. Cô biết mình không thể nghĩ ngợi thêm nữa, bằng không nhất định sẽ suy sụp phát điên.
Giờ điều duy nhất cô có thể làm là tạm thời gạt bỏ tất cả mà nghỉ ngơi. Bất luận ra sao, ngày mai sẽ lại có mười hai canh giờ, để cô đi tìm hy vọng mong manh trong tuyệt vọng.
Chu Tử Tần làm việc nghỉ ngơi điều độ, hằng ngày ngủ sớm dậy sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Có điều vừa trở dậy soi gương, thấy sắc mặt nhợt nhạt khó coi, gã vẫn thở dài: "Đều tại Sùng Cổ cả, hôm qua vương gia xảy ra chuyện lớn như thế, ta vừa nghe tin đã chạy ngay đến phường Vĩnh Xương tìm mà Sùng Cổ không có nhà! Rốt cuộc là chuyện gì thế nhỉ, nghĩ suốt đêm nát cả óc mà vẫn không ra!" Vì ngủ không ngon nên lúc mở cửa bước ra, gã còn lừ đà lừ đừ, mắt nhắm mắt mở. Nghe người đứng cuối hành lang gọi một tiếng "Tử Tần", gã giật bắn mình: "Sùng... Sùng Cổ đấy à?"
Hoàng Tử Hà khoác áo choàng lông chồn đen, đứng đợi bên ngoài, thấy gã sợ đến nỗi bám chặt vào cửa, bèn hỏi: "Sao thế?"
"Sùng Sùng Sùng Cổ... mọi khi hễ có việc đều là ta tới tìm, sao hôm nay Sùng Cổ lại đến đây?" Nhìn sắc mặt cô, Chu Tử Tần càng thêm kinh ngạc, "Chuyện gì thế? Ta cứ tưởng sắc mặt ta đã xấu lắm rồi, ai ngờ Sùng Cổ còn tệ hơn?"
Hoàng Tử Hà không đáp, mà nói ngay vào đề: "Tôi tìm công tử có việc, liên quan đến Quỳ vương."
"Hôm qua ta cũng đến tìm Sùng Cổ định hỏi về việc này, kết quả đợi mãi đến cuối giờ Dậu vẫn chưa thấy về!"
"Hôm qua tôi phải đi điều tra vài việc nên về muộn, suýt nữa còn bị lính tuần đêm giữ lại tra xét đấy."
Chu Tử Tần vội mời cô đến đại sảnh, rồi tức tốc chạy xuống bếp bưng đồ ăn lên, múc ngay cho cô một bát cháo ý dĩ.
"Tôi ăn rồi." Hoàng Tử Hà lắc đầu.
"Ăn thêm đi, Sùng Cổ tự nhìn lại mình mà xem. Nói thực lòng, không ăn no thì không làm được gì đâu, đừng nói là làm việc lớn." Nghe gã nói vậy, Hoàng Tử Hà đành nhận lấy bát cháo, khẽ khàng múc vài thìa.
"Mau kể ta nghe, chuyện hôm qua là thế nào vậy? Cả kinh thành đang đồn rầm lên rằng Quỳ vương giết hại Ngạc vương đúng mồng một Tết. Ta nghe cũng chẳng hiểu gì cả, sao có thể xảy ra chuyện này chứ!" Chu Tử Tần sốt ruột, hết vò đầu bứt tai lại cào bàn, suýt nữa cào tróc cả lớp sơn đen, "Sùng Cổ mau kể đi!"
Hoàng Tử Hà bưng bát cháo, nhíu mày: "Cả kinh thành biết rồi à?"
"Đúng thế, nghe nói Quỳ vương đã bị đưa vào Tông Chính Tự, thi thể Ngạc vương cũng đưa về Ngạc vương phủ rồi!" Chu Tử Tần nôn nóng đến quên cả ăn, liến thoắng kể: "Nghe nói hơn trăm quân Thần Sách tận mắt chứng kiến! Quỳ vương một kiếm đâm ngập ngực Ngạc vương, Ngạc vương bấy giờ chưa tắt thở ngay, còn tóm vạt áo Quỳ vương gào lên với những người chạy đến, rằng Quỳ vương giết ta!"
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Phải, đúng là Ngạc vương đã nói vậy!"
Chu Tử Tần liền nhảy dựng lên, mặc cho đũa rơi xuống chân, rối rít hỏi: "Quỳ vương giết người à? Ngạc vương vu vạ làm Quỳ vương nổi giận giết Ngạc vương à? Không thể nào, Quỳ vương xưa nay rất bình tĩnh, sao có thể..."
Hoàng Tử Hà đặt bát cháo xuống, ngẩng lên nhìn gã: "Công tử ngồi xuống nghe tôi nói đi."
"Được... được rồi." Chu Tử Tần nôn nóng đến xịt khói lỗ tai, song cũng đành ngoan ngoãn ngồi xuống, vươn cổ ngỏng đầu ngóng cô, chỉ hận không thể moi hết những lời sắp nói từ trong bụng cô ra.
"Quỳ vương bị oan." Hoàng Tử Hà nghĩ Chu Tử Tần nhất định khó mà tiếp nhận chuyện Lý Nhuận tự sát đễ hãm hại Lý Thư Bạch, nên để tránh cho gã kinh ngạc quá mức, chỉ đơn giản thuật lại điểm quan trọng nhất: "Tuy nhiên hung khí đúng là kiếm Ngư Trường của Quỳ vương."
Chu Tử Tần bấy giờ mới định thần lại hỏi: "Ý Sùng Cổ là trong phủ Quỳ có nội ứng, đánh cắp kiếm Ngư Trường để hãm hại Quỳ vương?"
"Đúng thế, hơn nữa còn là người hết sức thân cận bên cạnh gia."
"Cảnh Dực à? Hay là Cảnh Hằng? Cảnh Hữu hình như đã mất tích ở Thục, giờ lại về rồi à?"
Chu Tử Tần còn đương ngẫm nghĩ, đã nghe Hoàng Tử Hà hỏi: "Công tử còn nhớ lúc trước chúng ta gặp Tích Thúy, cô ấy đã để lại một ký hiệu trên bức tường cuối ngõ không?"
Chu Tử Tần gật đầu lia lịa: "Nhớ chứ! Nhưng đến giờ ta vẫn chưa nghĩ ra ký hiệu đó có ý gì..."
Hoàng Tử Hà cầm đũa nhúng vào bát cháo rồi vạch một chữ "bắc" lên bàn, vẽ thêm cả hai đường bao ở góc dưới bên trái.
"Đúng, chính là như vậy, nhưng nó có ý gì? Có phải muốn nói cô ấy đang ở phía Bắc thành, bảo chúng ta đến tìm không?"
Hoàng Tử Hà lắc đầu, dùng đũa chấm một chấm lên đầu đường gấp khúc.
Chu Tử Tần bấy giờ mới há hốc miệng, buột mồm đọc ra: "Trốn(1)!"
(1) Chữ "đào" (trốn) trong tiếng Trung viết là 逃 , phần bên phải trông gần giống chữ "bắc" 北.
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Phải, đây chính là ý Tích Thúy muốn bảo chúng ta: trốn đi. Tiếc rằng cô ấy không biết nhiều chữ, chữ viết không đúng lắm, dấu chấm này có thể vì quá nhỏ nên chúng ta không chú ý, coi là một kí hiệu quái dị."
"Thế tại sao cô ấy không nói thẳng ra?"
"Tôi nghĩ nhất định có nguyên nhân, nhưng rốt cuộc là tại sao thì phải tìm được Tích Thúy mới rõ."
Chu Tử Tần ngẫm nghĩ: "Không phải đâu, Tích Thúy chỉ là một cô gái thường dân, lại còn mang tội. Cô ấy làm sao biết được sẽ xảy ra chuyện kinh khủng như vậy để cảnh báo chúng ta chứ?"
"Đúng thế, thánh thượng trút giận lên cả các thái ý và người nhà họ, đời nào chịu bỏ qua cho con gái hung thủ?" Hoàng Tử Hà thở dài, "Người như cô ấy mà lại biết trước mọi chuyện sắp xảy ra, biết chúng ta sẽ gặp phải việc gì, hơn nữa còn để lại cảnh báo... Công tử đoán xem, cô ấy biết được từ đâu?"
Chu Tử Tần lại nghĩ ngợi, càng nghĩ vẻ mặt càng khó coi. Gã nhìn Hoàng Tử Hà, ngập ngừng hồi lâu, mãi không nhịn nổi nữa mới run run hỏi: "Trương... Trương Nhị ca ư?"
"Ừm, khả năng duy nhất đấy, phải không?" Giọng Hoàng Tử Hà bình thản, nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi.
Chu Tử Tần sững sờ, khoanh chân ngồi xuống trước mặt, nhìn thẳng vào mắt cô, môi mấp máy mấy lần, song không thốt nổi nên lời.
"Tôi biết, cả hai ta đều không dám nghĩ... kẻ đó là Trương nhị ca" Giọng Hoàng Tử Hà khản đi, lòng như tơ vò, hơi thở cũng rối loạn, "Nếu không phải huynh ấy thì tốt, nhưng nếu phải..."
"Sao có thể là Trương nhị ca được?" Chu Tử Tần phẫn nộ ngắt lời cô, "Sùng Cổ, đó là Trương nhị ca cơ mà! Huynh ấy, huynh ấy cùng chúng ta vào sinh ra tử, còn cứu chúng ta không chỉ một lần, lại một lòng một dạ yêu thương Tích Thúy... Sao Sùng Cổ có thể nghi ngờ huynh ấy được? Sao có thể nghi ngờ Trương nhị ca của chúng ta!"
Hoàng Tử Hà cắn môi, song không ngăn nổi cơn thổn thức, đành ngoảnh mặt đi, không nỡ nhìn Chu Tử Tần sắp òa khóc, nghẹn ngào đáp: "Tử Tần, Trương Hàng Anh cũng là Trương nhị ca của tôi, tôi... cũng đau lòng như công tử vậy."
Thấy cô đau buồn như vậy, Chu Tử Tần cũng chẳng biết làm sao, cuối cùng đành quy sang thẽ thọt an ủi: "Ít ra, ít ra bây giờ vẫn chưa thể khẳng định, phải không nào? Có lẽ không phải Trương nhị ca đâu..."
Hoàng Tử Hà gật đầu. hai người lặng đi hồi lâu, chẳng biết phải nói gì nữa.
Hoàng Tử Hà hít một hơi thật sâu, gắng ép mình bình tĩnh lại: "Tử Tần xem, giờ tôi và Quỳ vương đã đi đến bước này rồi. Bên cạnh hầu như chẳng còn ai tin được, cũng chẳng trông cậy vào ai được..."
Chu Tử Tần đáp khẽ, nhưng vô cùng quả quyết: "Yên tâm đi, ít nhất ta vẫn sẽ đứng về phía hai người."
"Phải, giờ chúng tôi đang cần công tử giúp đỡ đây." Hoàng Tử Hà gật nhẹ đầu rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào gã: "Thân phận công tử đặc biệt, có lẽ sẽ có cơ hội khám nghiệm thi thể Ngạc vương. Tôi hy vọng đến lúc đó, công tử có thể tra ra manh mối giúp chúng tôi một tay."
Lời này của Hoàng Tử Hà như đánh thức gã. Chu Tử Tần ngỡ ngàng gật đầu, rõ ràng vẫn chưa hết ngạc nhiên: "Được, nếu họ gọi tới ta, ta nhất định sẽ tra xét cẩn thận..." Chưa nói dứt câu, bên ngoài đã có người chạy vào gọi: "Thiếu gia, thiếu gia!"
Chu Tử Tần quay lại, mặt vẫn đờ ra: "Gì hả?"
"Lưu tri sự bộ Hình hay đến đây hôm nay lại vừa đến, còn dẫn theo Ngô công công ở Tông Chính Tự, nghe nói là mời thiếu gia đến phủ Ngạc vương."
Chu Tử Tần nhìn Hoàng Tử Hà, vừa hoảng hốt vừa kinh ngạc, đáp: "Được rồi, ta đi ngay."
Đoạn đứng dậy bước ra. Hoàng Tử Hà còn gọi với theo sau: "Tử Tần, nhờ cả vào công tử đấy."
Gã gật đầu, rồi rảo bước đi thẳng.
"Nghiệm thi ấy à..."
Phản ứng của Chu Tử Tần khiến cả bộ Hình lẫn Tông Chính Tự bất ngờ. Chu Tử Tần cả đời chỉ thích khám nghiệm thi thể, hôm nay lại tự dưng đổi tính. Gã khoanh chân dựa vào lưng ghế, rầu rĩ hỏi: "Ngỗ tác bộ Hình nhiều như thế, sao phải tìm tôi?"
"Ơ..." Lưu tri sự bộ Hình chỉ muốn quay đầu nhìn ra cửa sổ xem mặt trời hôm nay màu đỏ hay xanh, "Tài nghiệm thi của Chu thiếu gia thiên hạ vô song, ít ra trong kinh thành này cậu mà xếp thứ hai thì chẳng còn ai dám xếp thứ nhất nữa..."
"Nói thực với huynh, tôi đã đính hôn, vợ chưa cưới không thích tôi nghiệm thi, nên để khỏi ở vậy cả đời, tôi đành gác hết công việc tổng bổ đầu ở đất Thục, chạy về đây tìm một việc tử tế để làm đấy." Chu Tử Tần nghiêm trang nói như thật.
Lưu tri sự nhăn mặt nài nỉ: "Chu thiếu gia, việc này không có cạu sao được... Thi thể lần này không phải người thường đâu..."
Chu Tử Tần lộ vẻ kiêu ngạo: "Xưa nay thi thể đại quan quý nhân tôi cũng khám nghiệm nhiều rồi. Nào là Đồng Xương công chúa, cháu gái họ Vương, hoạn quan phủ công chúa..."
"Là di thể Ngạc vương." Lưu tri sự đành nói thẳng, "Cậu cũng biết đấy, các ngỗ tác ở Hình bộ vụng chân vụng tay, nghiệm thi cứ như mổ lợn vậy. Di thể Ngạc vương đâu có thể làm thế được. Huống hồ đừng nói là chuyện này liên quan đến hoàng thất, thì những kẻ đó cũng không được phép nhìn thấy di thể Ngạc vương."
Chu Tử Tần thầm khen Hoàng Tử Hà liệu sự như thần, quả nhiên người của bộ Hình đã tìm đến, củ khoai nóng bỏng tay này rốt cuộc cũng ném tới rồi.
Gã bèn làm bộ kinh ngạc, trợn tròn mắt há hốc miệng, tỏ vẻ vô cùng thương tiếc lẫn hân hạnh: "Gì cơ? Ngạc vương gia ư...?"
"Đúng thế chẳng hay Chu thiếu gia..."
"Ngạc vương gia và tôi khá thân thiết, lần này vương gia đột ngột qua đời, thực khiến tôi đau lòng khôn xiết..." Chu Tử Tần thở dài, toan lấy đi hòm dụng cụ. "Dù sao tôi cũng không thể để di thể Ngạc vương gia bị giày vò, việc này tôi chẳng quyết từ nan!"
Gã chạy về phòng thu xếp rương hòm. Nhác thấy một thiếu niên gầy gò đứng bên, liền hỏi: "Hòm đồ nghề của ta đâu rồi?"
Thiếu niên nọ xách chiếc rương bên cạnh đưa cho gã: "Đi thôi."
Vừa nghe tiếng nói, Chu Tử Tần đã ngây ra. Giọng nói trầm thấp hơi khàn này vốn thuộc về một người rất quen thuộc, nhưng khi ngoái đầu trông lại, gã chỉ thấy một thiếu niên xa lạ mặt vàng như nghệ, khóe mắt xệ xuống, không khỏi ngây người, "Ngươi... ngươi là ai?"
"Dương Sùng Cổ." Hoàng Tử Hà bình thản sửa lại vạt áo, "Mượn của A Bút đấy, cũng vừa nhỉ?"
Khóe miệng Chu Tử Tần rần rật: "Ai hóa trang cho Sùng Cổ vậy?"
"Tôi tự làm mà. Phòng công tử có bao nhiêu thứ linh tinh, tôi mượn tạm dùng thôi." Nói rồi cô xăm xăm bước ra ngoài.
Chu Tử Tần hớt hải đeo hòm chạy theo sau: "Sùng Cổ đi đâu thế?"
"Công tử quay lại thu xếp đồ đạc, nhất định là tới phủ Ngạc khám nghiệm thi thể, đúng không?"
Chu Tử Tần vội gật đầu: "Vậy Sùng Cổ vẫn là trợ thủ của ta chứ?"
"Ừm, tôi quen rồi mà."
"Chu thiếu gia có thêm trợ thủ từ bao giờ thế?"
Ngồi trên xe, Lưu tri sự quan sát thiếu niên mặt mày ủ ê, khóe mắt cùm cụp nọ thật kỹ, phân vân không biết có nên để hắn tiếp xúc vụ này hay không.
Chu Tử Tần vỗ ngực đáp: "Còn phải nói à, giờ tôi là tổng bộ đầu quận Thục, bên cạnh không có trợ thủ sao được? Huống hồ Sùng... Tiểu Trùng rất lợi hại, tuy tuổi nhỏ nhưng đã học hết chân truyền của tôi rồi đấy."
Người của Tông Chính Tự hỏi ngay: "Chu thiếu gia đã có trợ thủ, sao còn phải đeo hòm đồ nghề?"
Chu Tử Tần giật nảy mình, nhìn lại chiếc hòm trong lòng, lắp bắp: "Cái này..."
"Tôi vốn định đeo phụ công tử." Hoàng Tử Hà đáp bằng giọng khàn khàn, "Nhưng trong hòm của công tử có vô số thứ tuyệt mật độc môn, sợ tôi lén học hết thì đệ nhất ngỗ tác Trường An phải đổi người..."
Hai người bên cạnh nghe rất có lý, đều trầm tư gật đầu, song khó tránh nhìn Chu Tử Tần bằng ánh mắt coi thường.
"Làm gì có chuyện! Ngón nghề của công tử ta, ngươi phải hai ba chục năm nữa mới học hết được kia! Cái hòm cỏn con này nhằm nhò gì!" Chu Tử Tần cự lại, đồng thời lén giơ ngón cái khen Hoàng Tử Hà.
Hoàng Tử Hà cụp mắt xuống, vẻ mặt vẫn rầu rầu như cũ.
Đường không xa, chẳng bao lâu đã đến phủ Ngạc.
Hoàng Tử Hà từng đến đây mấy lần, nhưng lần này thấy khác hẳn. Trong phủ đang bày biện bàn thờ, người hầu kẻ hạ vốn đã lo lắng không yên, giờ đây biết tin Ngạc vương, kẻ nào kẻ nấy đều bơ vơ tuyệt vọng, khóc lóc thảm thiết.
Chỉ trong một ngày, hai vương phủ đã gặp biến cố lớn, mọi người đều phải đối mặt với mối nguy mất mạng.
Hoàng Tử Hà cụp mắt, cắm cúi theo Chu Tử Tần vào nội điện.
Thi thể Ngạc vương lặng lẽ nằm đó. Lúc trước cô đã kiểm tra qua, hiện giờ cần phải khẳng định chỉ có một vết thương ở ngực mà thôi. Về điểm này, cô là nữ, thực không tiện bằng Chu Tử Tần.
Chu Tử Tần lấy đôi găng mỏng đeo vào, vừa kiểm tra thi thể Lý Nhuận, vừa thuận miệng dặn: "Nghiệm..." Hoàng Tử Hà đã chuẩn bị sẵn bút mực, thoăn thoắt ghi chép.
Ngạc vương gương mặt bình thản, cơ thịt có tình trạng co rút, mắt miệng đều khép chặt. Di thể dài sáu thước, thể hình hơi gầy, da trắng, ngực có một lỗ máu. Vận áo bông xám, xỏ giày lụa trắng, nằm thẳng thớm. Sau lưng và các đốt xương bắt đầu xuất hiện đốm xác xanh xám, móng tay nhạt màu, mắt bắt đầu đục, niêm mạc miệng hơi tróc.
Phán đoán thời điểm tử vong: Khoảng giờ Thân hôm qua.
Phán đoán nguyên nhân tử vong: Lưỡi sắc đâm trúng tim, tổn thương tâm mạch mà chết.
Hình dạng vết thương...
Nói đến đây, Chu Tử Tần tần ngần dừng lại, trầm ngâm nhìn vết thương.
Hoàng Tử Hà cầm tập giấy nhìn sang hỏi: "Thế nào?" Chu Tử Tần liếc Lưu tri sự và Ngô công công bên cạnh, thấy họ cũng đang chằm chằm nhìn mình, bèn quay lại nhìn Hoàng Tử Hà, mấp máy môi, vẻ do dự.
Hoàng Tử Hà nhúng bút vào nghiên mực, bình thản nhìn gã, gật đầu.
Thấy cô không tỏ thái độ gì, Chu Tử Tần mới nghiêm trang đáp: "Vết thương hẹp, hẳn là do đoản kiếm hoặc dao găm gây ra, hướng... chếch về phía bên trái."
Hoàng Tử Hà thản nhiên ghi lại tất cả, không bỏ sót một chữ, rồi gác bút, thổi cho khô mực.
Lưu tri sự đứng dậy đi đến, nhìn nét chữ trên sổ, hỏi: "Có gì khác thường không?"
"Lưu tri sự xem này, vết thương..." Chu Tử Tần vừa nói đến đó thì thấy tay áo bị giật khẽ, gã hơi nghiêng đầu sang, thấy Hoàng Tử Hà vờ thu dọn đồ đạc trên bàn, chỉ ngẩng lên liếc mình một cái, nhưng vẻ lo lắng và căng thẳng hiện rõ trong mắt cô, đủ khiến gã ngậm ngay miệng lại.
Gã thấy môi cô hơi mấp máy, nói rất khẽ, đến gần như không thể nghe được: "Giữ mình trên hết, đừng nên nhiều lời." Chu Tử Tần ngẫm nghĩ, sực hiểu ra ý cô.
Thế lực mà đến Quỳ vương còn không đối chọi nổi, gã sao có thể vạch trần ngay lúc này? Nếu nói ra chân tướng, e rằng cả gã và Hoàng Tử Hà chỉ còn đường chết.
Thế nên, Chu Tử Tần chỉ ngần ngừ một thoáng, rồi nói: "Vết thương này xem ra là dùng một thanh gươm cực sắc đâm vào, Lưu tri sự xem, đã bao giờ thấy miệng vết thương phẳng thế này chưa?"
Thấy gã vuốt nhẹ lên lỗ máu trên ngực Ngạc vương, dịu dàng như vuốt ve một đóa hoa nở rộ, Lưu tri sự sởn cả gai ốc, lùi hẳn lại: "Tôi đã bao giờ thấy đâu? Công tử biết đấy, tôi là quan văn ở bộ Hình, sao tiếp xúc được với những thứ này chứ?"
"Cũng phải, Lưu tri sự là văn nhân nhỉ, nghe nói thơ ông làm cũng xếp hạng nhất nhì ở bộ Hình phải không?"
Lưu tri sự đắc ý lắc đầu: "Đâu dám đâu dám, năm xưa lệnh tôn còn ở bộ Hình, tôi chỉ dám mặt dày giữ ghế thứ hai thôi."
Tay Chu Tử Tần run lên, gã vội làm bộ hào hứng, ra hiệu cho Hoàng Tử Hà trình hồ sơ nghiệm thi lên, cẩn thận hỏi: "Lưu tri sự còn gì nghi ngờ không?"
Lưu tri sự đọc qua một lượt, thấy ghi chép rõ ràng, không bỏ sót một chữ Chu Tử Tần nói liều khen ngợi mấy câu rồi bảo Chu Tử Tần ký tên, sau đó cũng tự ký tên mình vào bên phải, Ngô công công ở Tông Chính Tự cũng phải ký tên.
Giao hồ sơ nghiệm thi đã sao lại cho Lưu tri sự, Hoàng Tử Hà cất bản gốc vào hòm. Chu Tử Tần vẫn đeo hòm, hai người rời phủ Ngạc vương.
Người ở bộ Hình rất thân với Chu Tử Tần, xà ích đưa họ về nhà còn cho gã một nắm hạt dẻ, hỏi thăm: "Chu thiếu gia, lệnh tôn ở Thục có khỏe không? Khi nào ông ấy về kinh đến thăm lại bộ Hình? Mọi người đều rất nhớ ông ấy."
"À, ờ, cha ta... vừa đến Thục, bận tối cả mắt, chắc phải một thời gian nữa." Chu Tử Tần ậm ừ đáp, rồi hối hả chui vào trong xe, như sợ gió lạnh.
Hoàng Tử Hà trèo lên xe, thấy gã đang ngồi ngây ra trên ghế, bèn gọi: "Tử Tần."
Chu Tử Tần "hả" một tiếng, tay run bắn lên, nắm hạt dẻ rơi tung tóe xuống sàn.
Hoàng Tử Hà nhìn gã, rồi ngồi xuống tẩn mẩn nhặt từng hạt dẻ một. Thùng xe khá hẹp, cô ngồi dưới sàn, trông thấy tay gã vẫn run lẩy bẩy.
Cô mở lòng bàn tay gã ra, nhét nắm hạt dẻ vào.
Chu Tử Tần dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rồi hạ giọng hỏi thật khẽ: "Có chuyện gì thế? Sao... sao Ngạc vương lại tự vẫn?"
Cô gật đầu: "Thế nên tôi không dám nói rõ với công tử từ đầu. Chuyện này rất khó nói rõ, nhưng tôi biết công tử nhìn qua là nhận ra ngay."
"Còn phải nói à! Vết thương của Ngạc vương chếch từ bên trái xuống, chỉ có hai khả năng, một là hung thủ thuận tay trái, hai là Ngạc vương tự đâm mình!"
Hoàng Tử Hà bình thản đáp: "Còn một khả năng nữa, là có người ôm chầm lấy Ngạc vương từ phía sau, vòng tay phải ra đâm vào ngực Ngạc vương."
"Phải, như vậy cũng có thể tạo thành vết thương chếch xuống từ bên trái, nhưng vấn đề là sau khi Ngạc vương bị đâm, còn gào lên với mọi người là Quỳ vương giết mình, chứng tỏ bấy giờ Ngạc vương vẫn còn sức vùng vẫy! Bởi thế nếu có người ôm lấy Ngạc vương từ đằng sau, thì khi Ngạc vương giãy giụa, nhất định sẽ có dấu vết xây xước, hơn nữa hai tay sẽ vô thức phản kháng, nhưng toàn thân Ngạc vương hoàn toàn không hề có dấu hiệu thương tổn, nên loại trừ khả năng này!" Thấy gã kích động, giọng nói cũng càng lúc càng to, Hoàng Tử Hà vội đặt tay lên môi, ra dấu im lặng.
Chu Tử Tần cắn mạnh vào lưỡi, nuốt lại những lời định nói. Gã trợn trừng mắt, không dám nói tiếp, chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Tử Hà, đợi cô giải thích.
Song Hoàng Tử Hà nhắm nghiền mắt lại dựa vào thùng xe, không nói gì thêm.
Chu Tử Tần nôn nóng nhấp nhổm suốt cả quãng đường, vừa đến nhà đã hối hả nhảy xuống chạy thẳng vào trong.
Hoàng Tử Hà theo gã đến nhà sau, Tử Tần đóng cửa lại, cài thặt chật, sau đó mới tóm tay áo cô, gặng hỏi: "Sùng Cổ nói mau! Ngạc vương tại sao lại tự sát? Sao Quỳ vương lại thành hung thủ? Sao Ngạc vương trước lúc lâm chung còn nói Quỳ vương giết mình?"
Hoàng Tử Hà gỡ tay gã ra, ngồi xuống trước gương, vừa vốc nước sạch rửa lớp hóa trang đi, vừa lần lượt thuật lại mọi chuyện hôm qua, rồi hỏi: "Công tử nghĩ trên đời có cách gì khiến Ngạc vương bất chấp cả tính mạng, cũng phải đẩy Quỳ vương vào đường cùng, thân bại danh liệt hay không?"
Chu Tử Tần ngây ra, mặt tái xanh, thẫn thờ hồi lâu mới lắp bắp hỏi: "Thuật nhiếp hồn ư?"
Hoàng Tử Hà gật đầu, nhưng không nói gì thêm.
"Nhưng thuật nhiếp hồn không thể bỗng dưng thi triển được? Vô duyên vô cớ, sao Ngạc vương lại hận Quỳ vương đến mức lấy mạng đổi mạng như thế? Huống hồ, lần trước chẳng đã nói Ngạc vương cả tháng không rời vương phủ một bước ư? Ai có thể dùng thuật nhiếp hồn với Ngạc vương được?"
"Còn nữa, rốt cuộc Ngạc vương làm cách nào nhảy từ trên gác Tường Loan xuống rồi biến mất giữa không trung..." Hoàng Tử Hà nhắm mắt lắc đầu nói khẽ: "Vụ này hết sức kỳ dị đáng sợ, đến giờ... tôi vẫn không biết có thể đi bước tiếp theo không nữa..."
Chu Tử Tần cũng bó tay, cứ nghĩ đến vụ án kinh khủng này, gã lại ngây ra nhìn Hoàng Tử Hà, như thấy một vòng xoáy khổng lồ đang từ từ cuộn lên sau lưng cô. Chẳng khác cái miệng đỏ lòm của con mãnh thú, máu tanh cùng bóng đêm từ đó lan ra, như ngàn vạn sợi dây mây vươn dài, nhằm lúc cô chưa kịp đề phòng, trói chặt rồi từ từ lôi cô vào trong, không sao giãy thoát.
Mồ hôi lạnh từ trán Chu Tử Tần lăn dài, gã bất giác đứng dậy, run run gọi: "Sùng Cổ..."
Cô đã rửa sạch tay, nghiêng đầu nhìn sang.
Chu Tử Tần run rẩy: "Trốn... Chúng ta trốn đi."
Hoàng Tử Hà nhìn xuống, trông thấy mấy giọt nước còn đọng trên tay, lại nhớ đến chữ "trốn" Tích Thúy để lại. Đến lúc này, ngay kẻ tùy tiện phóng khoáng như Chu Tử Tần cũng biết, đối mặt với thế lực khủng khiếp ấy, chỉ có duy nhất con đường bỏ trốn.
Nhưng cô chỉ nhắm nghiền mắt, chậm rãi mà khó nhọc lắc đầu.
"Đa tạ Từ Tần. Nhưng nếu tôi bỏ chạy, thì Quỳ vương phải làm sao? Trốn trong xó tối sống tạm bợ qua ngày, đó không phải cuộc đời tôi muốn." Khi người nhà bị hại, bản thân bị vu là hung thủ, cô thà một mình bôn ba đến Trường An, liều mạng tìm kiếm một tia hy vọng mong manh, chứ không chịu lẩn lút sống mòn.
Giờ đây, lựa chọn của cô vẫn vậy.
"Tôi muốn cùng người mình yêu thương sống dưới ánh mặt trời, nắm tay nhau mà đi, muốn tới đâu thì tới đó. Nếu không được như vậy... dù tôi có chết, cũng chẳng có gì đáng tiếc."
Nhìn gương mặt tái nhợt mà kiên quyết của cô, Chu Tử Tần chợt thấy lòng xao xuyến. Gã chẳng biết nói gì, đành gật đầu.
Cô cũng xúc động mạnh, hồi lâu không nói nên lời, chỉ lặng lẽ nhìn gã, rồi vào trong thay lại quần áo, khoác áo choàng lông chồn đen, chuẩn bị ra về.
Chu Tử Tần tiễn cô đến trước đình, nhìn cô băng qua lớp lớp cửa. Bên ngoài gió lạnh rít gào, khiến cô phải khép chặt vạt áo choàng. Dù khoác áo lông dày cộm, thân hình cô vẫn mảnh mai gầy yếu, chẳng khác nhành cúc yếu ớt nở rộ giữa gió tuyết, không mảy may sợ hãi.
Ngây người dõi theo bóng cô, gã sực nhận ra, cô là Hoàng Tử Hà, không phải Dương Sùng Cổ.
Cô là Hoàng Tử Hà, một thiếu nữ xương thịt nhỏ nhắn, dung mạo xinh đẹp, từ chân tóc đến ngón tay đều dịu dàng khả ái.
Gã đã vĩnh viễn mất đi tiểu hoạn quan Dương Sùng Cổ có thể cùng mình xưng huynh gọi đệ rồi.
Chẳng biết là tiếc nuối, hay là mừng rỡ.
- Chương 1: Nghê Thường Vũ Y
- Chương 2: Muôn sông ngàn núi
- Chương 3: Nghiêng ngả thiên hạ
- Chương 4: Đài Hoa cùng sáng
- Chương 5: Thần sách ngự lâm
- Chương 6: Mưa tuyết phất phơ
- Chương 7: Hẹn Thề sống chết
- Chương 8: Kết giải đồng tâm
- Chương 9: Pháo hoa xán lạn
- Chương 10: Vạn kiếp bất phục
- Chương 11: Bóng đen thấp thoáng
- Chương 12: Biến đổi khôn lường
- Chương 13: Đào mận Lạc thành
- Chương 14: Cửa cung năm ấy
- Chương 15: Phồn hoa đưa tiễn
- Chương 16: Ráng chiều như lụa
- Chương 17: Võng lọng rợp thành
- Chương 18: Nhất thời lơ đãng
- Chương 19: Hương ngự xa đưa
- Chương 20: Vết chân dấu khói
- Chương 21: Khó cứu thiên hà
- Chương 22: Tử thần Hàm nguyên
- Chương 23: Vĩ Thanh: Một đời bình an
- Chương 24: Ngoại truyện: Nguyên Tiêu