Chương 7: Hẹn Thề sống chết
Hoàng Tử Hà theo Vương hoàng hậu về gác Bồng Lai rồi hành lễ cáo từ.
Vương hoàng hậu thản nhiên ra hiệu cho cô lui xuống, tựa như vừa rồi chỉ dẫn cô dạo một vòng quanh vườn ngự vậy.
Hoàng Tử Hà che ô một mình đi ra cổng cung Đại Minh. Bầu trời âm u, tuyết bay lất phất, cô ngoái đầu nhìn điện Hàm Nguyên, chỉ thấy cửa phượng đề thánh mờ mây phủ, hai gác Tường Loan, Tê Phượng như xòe cánh bọc lấy Điện Hàm Nguyên, cung điện đệ nhất Đại Đường nguy nga tráng lệ, thoắt ẩn thoắt hiện giữa màn mưa tuyết, nào giống phàm trần, rõ ràng là tiên cảnh.
Cô nhìn sang gác Tường Loan, hình dung đường cong mà Lý Nhuận gieo mình xuống. Dù đêm ấy có gió, cũng không thể thổi bạt một người từ trên lầu nhảy xuống, bay đi mất tăm mất tích được. Bình đài bên dưới gác Tường Loan rộng thênh thang, lát đá xanh, phủ một lớp tuyết mỏng, một người nhảy xuống làm cách nào biến mất được nhỉ?
Cô nhắm nghiền mắt lại, hồi tưởng cảnh tượng lúc ấy, đêm khuya, tuyết đổ, ánh lửa, giấy bay tan tác...
Bên má lành lạnh, một bông tuyết đậu lên má cô.
Hoàng Tử Hà ngỡ ngàng mở mắt ra, đã không đoán được bí ẩn việc Lý Nhuận biến mất, cô đành lái suy nghĩ theo hướng khác: rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà Ngạc vương đành từ bỏ cả tính mệnh đứng ra chỉ trích Quỳ vương - người thân thiết với mình nhất?
Trước mắt cô hiện lên cảnh tượng hoàng đế phát bệnh vừa rồi.
Hoàng đế bệnh nặng, thái tử non nớt, Quỳ vương thế lớn...
Bàn tay nắm cán ô của cô run lên. Tuy đã đoán ra nội tình từ lâu, song khi vạch bức màn che, trông rõ rành rành chân tướng bên trong, cô vẫn không nén nỗi kinh sợ.
Cung Đại Minh lờ mờ sau màn mưa tuyết dưới mắt cô đã thành ra ảo ảnh. Lầu quỳnh điện ngọc đều hoá thành phong ba bão táp. Thế lực lớn nhất dưới gầm trời này, dù bề ngoài huy hoàng lộng lẫy mê đắm lòng người tới đâu, thì sóng ngầm bên trong cũng sẵn sàng nuốt chững bất cứ ai, không nhả ra lấy một tăm bọt.
"Tử Hà, trời lạnh thế này, sao cô đứng đây lâu thế?" Sau lưng vang lên một giọng ôn hòa, chính là Vương Uẩn, nãy giờ vẫn đứng đợi ngoài này. Cô ngoái lại gật đầu với y rồi lặng lẽ giương ô bước ra khỏi cổng cung Đại Minh cao ngất.
Vương Uẩn chìa ra một ống da ấp tay, đón lấy chiếc ô, che cho cô: "Mau ủ cho tay ấm lên đi." Hoàng Tử Hà ủ tay vào bọc da, sờ lớp lông cừu non mềm mại bên trong, rồi liếc sang y. Mưa tuyết mau dần, từ bông tuyết đã thành ra hạt tuyết, rơi xuống tán ô thành tiếng lộp độp. Y cúi đầu nhìn cô, không hề nhận ra rìa vai phải đã bị tuyết phủ một lớp mỏng.
Hoàng Tử Hà đi bên trái y lặng lẽ cúi đầu, hai người đội mưa tuyết rời khỏi cung Đại Minh, leo lên xe ngựa.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, họ băng qua đường phố Trường An, nhằm hướng phường Vĩnh Xương. Hoàng Tử Hà hạ giọng hỏi: "Vương công tử biết thuật nhiếp hồn không?" Vương Uẩn nhíu mày: "Ý cô muốn nói đến yêu thuật thao túng tâm trí người ta đó ư?"
Hoàng Tử Hà gật đầu.
Vương Uẩn hiểu ra ngay, bèn hỏi: "Cô nghi ngờ Ngạc vương bị người ta điều khiển nên mới nói ra những lời đó trước mặt mọi người rồi gieo mình nhảy xuống gác Tường Loan?"
Hoàng Tử Hà gật đầu, lại hỏi: "Vương công tử ở trong kinh lâu ngày, có biết ai am hiểu thuật này chăng?"
Vương Uẩn nhíu mày: "Tà thuật này truyền từ Tây Vực vào, giờ Tây Vực hình như cũng chiến loạn liên miên, coi như đã đứt hẳn nguồn gốc rồi. Trung Nguyên rất ít người tu tập phép này, ta cũng chỉ biết hòa thượng Mộc Thiện mà lần trước cô vạch mặt ở Thục thôi, những người khác ta thực không rõ."
Hoàng Tử Hà gật đầu. Đương kim hoàng đế lớn lên trong cung cấm, sau khi phong vương cũng ở trong phủ Vận vương, ít khi ra ngoài, chắc hẳn không thể tiếp xúc với tà thuật này. Nếu bên cạnh hoàng đế có một người như vậy, nhất định đã được sử dụng từ lâu, bằng không năm xưa giữa bấy nhiêu tăng nhân cũng chẳng xem trọng một mình Mộc Thiện đại sư chỉ hơn người mỗi thuật nhiếp hồn.
Nhưng dù thực sự tìm được kẻ biết thuật nhiếp hồn, liệu hoàng đế có hy sinh một trong các em trai để xử lý Lý Thư Bạch hay không? Ngạc vương Lý Nhuận là người ôn hòa nhất trong các anh em, không hề tranh giành với đời, lẽ nào lại bị chọn làm vật hy sinh? Nguyên do chỉ là vì Lý Nhuận thân với Lý Thư Bạch nhất thôi sao?
Hoàng Tử Hà thầm lắc đầu, cảm thấy những giả thiết này đều không hợp lý. Cô nhìn sang Vương Uẩn, song lại nhận ra y cũng đang nhìn mình, đôi bên chăm chú nhìn nhau trong thùng xe chật hẹp, dần dần nảy sinh cảm giác ngượng ngùng.
Cuối cùng cô cúi gằm mặt, cố tìm một chủ đề để hỏi: "Khi Ngạc vương gieo mình từ gác Tường Loan, Vương công tử hẳn là người đầu tiên chạy đến dưới gác?"
Vương Uẩn gật đầu: "Sao vẫn xưng hô khách sáo thế? Gọi ta là Uẩn Chi được rồi, người nhà và bạn bè đều gọi thế cả."
Cô lặng lẽ cụp mắt xuống, chậm rãi gật đầu.
"Vậy... Gọi thử ta nghe đi?" Y đùa.
Hoàng Tử Hà ngập ngừng một thoáng, cuối cùng vẫn gật nhẹ đầu, hé môi gọi: "Uẩn Chi..."
Vương Uẩn thấy cô cúi gằm mặt, gò má vừa khỏi bệnh trắng xanh như một đóa mai trắng nở chúc xuống, lòng bất giác xao xuyến. Những gợn sóng lăn tăn ấy cứ dội đi dội lại trong lòng, khiến tâm trí y trống rỗng, tới lúc định thần lại đã thấy mình nắm chặt tay Hoàng Tử Hà.
Bàn tay thon thả của cô khẽ run rẩy trong tay y, như muốn rút lại. Song y càng nắm chặt hơn, dịu giọng gọi "Tử Hà".
Hoàng Tử Hà ngước nhìn y, trên gương mặt nhỏ như đài sen là đôi mắt long lanh như hai giọt sương. Gò má cô hơi ửng hồng, song ánh mắt vẫn tinh khiết trong veo, không mảy may xao động.
Lòng cô không ở đây, không đặt vào y.
Vương Uẩn chợt thấy những gợn sóng lăn tăn trong lòng lắng lại. Y âm thầm buông tay cô ra, im lặng ngồi đó.
Hoàng Tử Hà cũng giấu tay vào tay áo, năm ngón bất giác nắm chặt lấy vạt váy.
"Cô muốn hỏi gì ư?" Vương Uẩn chậm rãi lên tiếng, "Muốn hỏi những gì ta thấy đêm ấy, muốn cùng Vương công công điều tra vụ án Ngạc vương, muốn giúp Quỳ vương rửa sạch tai tiếng, đúng không nào?"
"Phải." Hoàng Tử Hà thừa nhận hết sức thẳng thắn, khiến y kinh ngạc không kịp phản ứng.
Cô ngẩng lên nhìn y, gương mặt hé nụ cười: "Lúc trước Vương công công chẳng nói đấy ư? Tiểu hoạn quan phủ Quỳ phải tránh điều tiếng, nhưng Hoàng Tử Hà con gái quận thú tiền nhiệm quận Thục, vợ chưa cưới của đích tôn nhà họ Vương Lang Gia thì không cần."
Nỗi thê lương trong lòng Vương Uẩn bị ba tiếng "vợ chưa cưới" xóa tan. Y chăm chú nhìn cô: "Nhưng suy cho cùng, cô cũng chỉ một lòng muốn giúp Quỳ vương."
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Nhận một giọt nước, phải khơi cả dòng suối trả ân, Quỳ vương có ơn lớn với tôi, giờ gia gặp khó khăn, dẫu tôi phải kết cỏ ngậm vành, cũng quyết đáp đền ơn đức."
Vương Uẩn không nói thêm, chỉ gật đầu.
Trong lúc không khí giữa đôi bên lắng xuống, xe ngựa cũng từ từ dừng lại.
"Sao thế?" Vương Uẩn từ trong xe hỏi vọng ra.
"Đằng trước đường trơn vì mưa tuyết, có một cỗ xe ngựa bị đổ, người dân quanh đó đang kéo ngựa và thùng xe ra, công tử đợi cho một lát."
Vương Uẩn "ừm" một tiếng, ngó đầu nhìn ra thấy xe đang đỗ ngay trước cung Thái Thanh, lại trông đám đông một chốc không thể tản đi ngay được, bèn rủ Hoàng Tử Hà: "Hình như ta nghe thấy tiếng chuông trống văng vẳng trong kia, chúng ta vào cung Thái Thanh xem có phải họ đang lập đàn tụng kinh không?"
Hoàng Tử Hà xuống xe, theo y bước vào cung Thái Thanh. Các đạo sĩ đều quen mặt Vương Uẩn, lũ lượt bước ra đón y, hồ hởi cười nói: "Vương công tử đến đấy ư, để bọn chúng tôi dâng trà thơm."
Vương Uẩn và Hoàng Tử Hà theo họ vào phòng ấm, vừa đưa mắt nhìn, cả hai đã ngẩn ra.
Quỳ vương Lý Thư Bạch đang ngồi trong phòng uống trà. Nghĩ cũng đúng, xe ngựa phủ Quỳ chỉ rời cung Đại Minh trước họ chốc lát, lúc tắc đường, hẳn y cũng được mời vào cung Thái Thanh nghỉ chân.
Nhưng đã chạm mặt ở đây, nếu quay ra thì e khó coi.
Vương Uẩn cúi đầu mỉm cười liếc Hoàng Tử Hà, rồi bất ngờ nắm lấy tay, dẫn cô đến chỗ Lý Thư Bạch chào hỏi: "Vương gia hôm nay cũng ở đây, đúng là hạnh ngộ."
Lý Thư Bạch không đáp, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt Hoàng Tử Hà, thậm chí còn chẳng buồn liếc bàn tay Vương Uẩn đang nắm tay cô. Gương mặt Quỳ vương vẫn thản nhiên, song ánh mắt thoáng thẫn thờ. Kẻ nổi danh lạnh lùng bình tĩnh như y lúc này cổ tay lại run run làm ly trà hơi nghiêng đi, sánh mấy giọt ra mu bàn tay.
Cuối cùng, y cụp mặt xuống, nhẹ nhàng đặt ly trà lên bàn rồi ngước nhìn hai người vừa nắm tay bước vào, nét mặt bình thản đến gần như đanh lại: "Uẩn Chi, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?"
"Nhờ phúc gia cả." Vương Uẩn kéo Hoàng Tử Hà ngồi xuống cạnh mình rồi hỏi: "Đây là Hoàng Tử Hà, vị hôn thê của ty chức, hẳn gia cũng biết rồi, không cần giới thiệu nữa nhỉ?"
Lý Thư Bạch cười nhạt, nhìn xoáy vào Hoàng Tử Hà, chậm rãi đáp: "Dĩ nhiên là biết, ta từng cùng cô ấy phá vụ án em họ ngươi mất tích, Đồng Xương công chúa qua đời, thậm chí còn dẫn cô ấy về Thục, giúp cô ấy giải oan, báo thù cho gia đình."
Giọng y rất thản nhiên, song không hiểu sao Hoàng Tử Hà lại thấy tê tái cả cõi lòng, chỉ biết cúi đầu, đờ đẫn nhìn ly trà trong tay.
Vương Uẩn thản nhiên cười: "Đúng vậy, nhờ ơn gia nâng đỡ, giúp Tử Hà, vị hôn thê của ty chức rửa sạch oan cừu. Ít hôm nữa chúng tôi sẽ về Thục thành hôn, đến lúc đó chẳng biết có tới từ biệt gia được hay không, chi bằng nhân lúc này tạ ơn gia trước." Rõ ràng Vương Uẩn cố ý nói thêm ba chữ "vị hôn thê" sau tên "Tử Hà", Lý Thư Bạch thừa hiểu, song chỉ cười nhạt liếc sang Hoàng Tử Hà, thấy cô chỉ cúi đầu im lặng, y bỗng nghe máu nóng sôi lên trong lồng ngực đến nghẹt thở, tim cũng ngừng mất một nhịp.
"Cần gì phải khách sáo thế?" Lý Thư Bạch ngã người ra sau, dựa vào lưng ghế, thong dong đáp, "Bản vương cũng nợ Hoàng Tử Hà rất nhiều. Ít nhất khi bị kẻ xấu rắp tâm hành thích dọc đường, bản vương trọng thương gần chết, cô ấy đã cứu ta thoát khỏi Quỷ Môn quan. Nếu không có cô ấy, chắc giờ bản vương cũng chẳng còn sống trên đời."
Nghe y nói vậy, kẻ "rắp tâm hành thích" là Vương Uẩn sầm mặt, song vẫn cười lấy lệ. Có điều không khí gượng gạo chẳng thể xua tan.
"Hơn nữa..." Ánh mắt Lý Thư Bạch dừng ở Hoàng Tử Hà, y khoan thai tiếp, "Vị hôn thê của ngươi lúc xưa, vì muốn rửa oan đã tự nguyện bước vào phủ ta làm hoạn quan, có giấy tờ làm chứng, giờ tên tuổi vẫn ghi rành rành trong hồ sơ ở phủ Quỳ. Bản vương chỉ muốn hỏi Vương thống lĩnh, ngươi định cưới một tên hoạn quan phủ ta, thì phải ăn nói với ta thế nào đây?"
Vương Uẩn lại không ngờ Lý Thư Bạch lại lôi chuyện này ra, lập tức hỏi vặn: "Ý gia là hiện giờ Hoàng Tử Hà vẫn là hoạn quan phủ Quỳ ư?"
"Vẫn còn danh sách, điểm chỉ đàng hoàng, chưa hề gạch tên." Lý Thư Bạch lạnh nhạt đáp.
"Nhưng người trong thiên hạ đều biết cô ấy vì oan khất mới phải cải trang làm tiểu hoạn quan bước vào phủ Quỳ, tìm cơ hội báo thù cho người nhà. Giờ đã làm rõ trắng đen, sao gia phải truy cứu cái cớ cô ấy viện ra năm xưa nữa?"
"Nước có phép nước, nhà có lệ nhà. Ta tin mỗi kẻ phạm pháp đều có nỗi khổ riêng, nhưng nếu vì thế mà không truy cứu thì sao giữ nghiêm được lề luật trong phủ, triều đình làm sao dựng luật lập uy, giữ nghiêm pháp kỷ?"
Hai người đều thản nhiên như không, trò chuyện hết sức thân mật, song miệng giáo lưỡi gươm, không ai chịu ai một câu nữa chữ. Hoàng Tử Hà thầm thở dài, hiểu rõ việc này từ mình mà ra, song lại chẳng biết làm sao cho phải, đành nín lặng ngồi im.
Vương Uẩn bất lực hỏi: "Ý gia là muốn ngăn cản hôn sự của ty chức và Tử Hà ư?"
"Nào có? Bản vương chỉ muốn hỏi, Uẩn Chi rốt cuộc định làm thế nào để cưới hoạn quan đã ghi tên trong danh sách phủ ta thôi?"
Thấy Lý Thư Bạch càng lúc càng lấn lướt, không chừa đường lui, Vương Uẩn tuy tính khí ôn hòa song cũng không nhịn nổi vặn lại: "Vậy vương gia định làm thế nào để ép vị hôn thê của ty chức ở lại vương phủ làm hoạn quan?"
Lý Thư Bạch liếc Hoàng Tử Hà, thản nhiên hỏi: "Theo ta biết, giữa hai vị từng có một tờ giấy từ hôn?"
Vương Uẩn cùng nhìn sang Hoàng Tử Hà mỉm cười: "Hai người yêu nhau, tan tan hợp hợp là chuyện bình thường, hôn ước đã có, giấy từ hôn cũng có, nhưng cuối cùng có cũng thành không rồi. Chuyện này mấy ai hiểu được chứ? Chỉ cần chúng tôi tâm linh tương thông, thì mọi chuyện đều tháo gỡ được thôi."
Dưới ánh mắt của hai người đàn ông, Hoàng Tử Hà không biết làm sao cho phải. Một lúc lâu sau, cô nghiến răng đứng dậy bảo Vương Uẩn: "Chẳng biết đường đã thông chưa, ta ra xem thử đi."
Vương Uẩn cười với cô rồi quay ra chắp tay nói: "Gia thứ tội cho, hình như Tử Hà không muốn ngồi lâu, chúng tôi cáo từ trước vậy."
Nghe Vương Uẩn thân thiết gọi cô là Tử Hà, lại thấy cô cúi đầu đứng sau Vương Uẩn, quả là một đôi người ngọc, khí chất dung mạo đều xuất chúng phi phàm, máu nóng lại sôi lên trong ngực Lý Thư Bạch, không sao kìm nén nổi, y từ từ đứng dậy nói: "Bên ngoài đang đổ tuyết lớn, thời tiết khắc nghiệt thế này, cần gì phải đến hai người ra xem? Dương công công không thể nán lại chốc lát, trả lời vài câu hỏi của bản vương ư?"
Nghe y nói vậy, Vương Uẩn thoáng chần chừ rồi gật đầu bảo Hoàng Tử Hà: "Để ta ra xem, cô ngồi đây thêm một lát đi."
Trong phòng chỉ còn Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà, tuyết bên ngoài vẫn rơi tầm tã, không có dấu hiệu tạnh. Cửa mở toang, gió thốc vào phòng lạnh buốt.
Cảnh Hằng đứng hầu bên ngoài nghĩ ngợi một thoáng, cuối cùng vẫn để ngõ cửa.
Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà im lặng ngồi đối diện nhau,chỉ cách một bếp trà.
Cuối cùng cô cũng nghe thấy y lên tiếng, giọng trầm thấp nhẹ nhàng: "Chẳng phải đã nói với cô rồi ư? Nhà họ Vương giờ trùng trùng nguy cơ, tổ rơi trứng vỡ chỉ trong sớm tối, sao cô không nghe lời ta?"
Hoàng Tử Hà phải gắng kìm nén bản thân để trả lời bằng giọng lạnh nhạt nhất: "Chẳng phải gia đã lệnh cho tôi đi ư? Giờ tôi đã theo lệnh mà đi rồi, còn tôi đi đâu, việc gì gia phải nhọc lòng?"
"Đường lớn thênh thang trên đời đâu có thiếu, ta cũng đã chỉ cho cô con đường dễ dàng nhất, sao cô cứ đâm đầu vào cây cầu độc mộc kia? " Lý Thư Bạch gõ nhẹ xuống bàn, vẻ bực bội.
"Phải xem nhìn nhận từ góc độ nào thôi." Hoàng Tử Hà khẽ đáp, "Nhà họ Vương có gì không tốt chứ, họ là gia tộc lớn, mấy trăm năm mưa gió còn không đánh đổ được, dù có nguy hiểm, song con rết trăm chân, chết cũng không ngã, đâu đến nỗi nghiêm trọng như gia nói."
"Cô thông minh như thế, lẽ nào không biết trận phong ba sắp đến dữ dội nhường nào? Vậy mà còn khăng khăng đâm đầu vào giữa xoáy nước, rốt cuộc là vì sao?" Y nheo mắt nhìn cô.
Trước ánh mắt dồn ép của y, Hoàng Tử Hà lòng rối như tơ vò, không dám nhìn thẳng vào mắt y, đành hấp tấp đứng dậy viện cớ: "Tôi... phải đi xem Vương Uẩn thế nào..."
Song giọng y vẫn vang lên từ phía sau. Chẳng cần ngoái lại, cô cùng biết y đang từng bước tiến đến gần: "Cô vẫn cố chấp muốn giúp ta nên định bắt tay từ nhà họ Vương, tháo dỡ cục diện bế tắc hiện thời, làm rõ chân tướng, thay ta rửa sạch tiếng xấu, phải không?"
Y đứng ngay sau lưng, rất gần cô. Chỉ hơi cúi đầu, hơi thở y đã phả vào gáy, cô bất giác sởn cả gai ốc, phần vì kinh hoảng trước mối nguy sắp ập đến, phần vì cảm thấy một nỗi căng thẳng sợ hãi đầy mê hoặc.
Giọng cô run lên, song vẫn cố chống chế: "Không hề...Chẳng liên quan gì đến gia cả...Tôi chỉ thấy...Vương Uẩn rất tốt..."
Y hơi khựng lại, hơi thở cũng dồn dập hẳn lên: "Y rất tốt, nên cô mới rời khỏi ta để nhào vào lòng y. Y rất tốt, nên cô mới ở lại căn nhà y chuẩn bị, ngồi xe cùng đi cùng về, nắm tay nhau xuất hiện trước mặt ta ư?"
Từng đợt sóng cuộn lên dữ dội trong lòng, cô muốn phản bác, nhưng lại thấy mình không có cách nào phủ nhận. Những gì Lý Thư Bạch nói, suy cho cùng đều là thực, y đã nói trúng tim đen, không chút nể tình.
Vì đuối lý, vì cạn lời, vì những điều chôn sâu trong lòng không có cách nào thổ lộ, cả người Hoàng Tử Hà run bắn lên. Mắt cô đỏ hoe, hơi thở gấp gáp khiến cổ họng cô nghẹn lại.
"Phải, tôi... sẽ ở bên Vương Uẩn, đằng nào có nói gì đi nữa vương gia cũng không hiểu được đâu!" Cô vận hết sức mình quay lại, ngẩng lên nhìn thẳng vào y, nghiến răng nói mà chẳng biết nói gì: "Tôi sẽ thành thân với Vương Uẩn, sống vui vẻ hạnh phúc suốt đời. Tôi là tôi, vương gia là vương gia, Hoàng Tử Hà xưa nay chẳng có quan hệ gì với Lý Thư Bạch cả!"
Y siết chặt vai Hoàng Tử Hà, nhìn trừng trừng vào mắt cô, vẻ ảm đạm trong ánh mắt cơ hồ muốn hút cả hồn phách cô.
Rồi chẳng để cô định thần, thân thể cô đã đổ về phía trước, bị y ôm chặt vào lòng. Chưa kịp kinh ngạc hay hoảng loạn, mùi trầm thủy hương(1) trên người đã xộc vào mũi cô, khiến tâm trí cô thoắt chốc trống rỗng, cả người bải hoải như rơi từ trên cao xuống.
(1)Một dạng trầm hương cao cấp.
Y ấn cô vào cây cột phía sau rồi cúi xuống hôn lên bờ môi, chặn đứng tất cả những lời phủ phàng làm đau người đau cả mình mà cô chưa kịp thốt ra.
Bàn tay cô yếu ớt cất lên chống vào ngực y, toan đẩy ra, nhưng cả người như bị rút cạn sức lực, đành mặc cho đôi môi ấm áp mềm mại của y mơn man quấn quýt môi mình, động tác mạnh bạo nhưng đem lại cảm giác dịu dàng khôn xiết.
Cả người nóng đến choáng váng, mắt bất giác cũng nhắm lại. Nghe thấy hơi thở dồn dập của y phả vào tai, cô hoang mang nhủ thầm, thật kỳ lạ, tại sao một kẻ lạnh lùng tột độ như thế, lúc này cả người cũng nóng rực lên, hơi thở rối loạn, tâm tình hoảng hốt, chẳng khác gì mình.
Dường như chỉ gói gọn trong một khắc ngắn ngủi, lại dường như dài bằng cả cuộc đời. Cuối cùng Lý Thư Bạch nhẹ nhàng buông ra, nhìn cô đắm đuối, hơi thở vẫn còn dồn dập. Y mấp máy môi định nói gì đó, song trước sau vẫn không thốt nổi nửa lời.
Hoàng Tử Hà giơ tay phải lên, dùng mu bàn tay che trước miệng, lẳng lặng cúi đầu tránh ánh mắt y.
Lý Thư Bạch hít một hơi thật sâu, gắng kìm nén dòng máu nóng đang sôi lên trong ngực cùng khao khát mãnh liệt cơ hồ sắp nhấn chìm bản thân. Hồi lâu, y mới miễn cưỡng bình ổn được hơi thở, cất giọng khàn khàn: "Đến Nam Chiếu đợi ta đi, ta đã chuẩn bị sẵn giấy tờ cho cô rồi."
Cô bải hoải dựa vào cây cột sau lưng, lắc đầu đáp khẽ: "Không."
Y nhíu mày, nhìn cô ra ý hỏi.
Mu bàn tay chạm vào bờ môi hơi sưng, khiến mặt cô bất giác đỏ bừng, vội che mặt nhỏ nhẹ nói: "Hoàng thượng bệnh nặng, nguy cấp lắm rồi."
Y nhíu mày: "Sao cô biết?" Hoàng Tử Hà ngước nhìn y, giọng khẽ khàng: "Chỉ cần gia bằng lòng, hết thảy bí mật trong cung đều không qua được mắt họ."
"Vậy nên?"
"Vậy nên tôi sẽ mượn sức nhà họ Vương, tiếp tục tra xét bí ẩn việc Ngạc vương mất tích. Còn gia, khi tôi đã quyết làm việc gì đó, thì xin đừng cản trở."
Vẻ kiên nghị ánh lên trong mắt khiến cô như một viên minh châu sáng rỡ, làm Lý Thư Bạch nhất thời hoa cả mắt, không dám nhìn thẳng.
Cuối cùng y thở hắt ra, lùi lại mấy bước, dựa vào song cửa cạnh đó, nhưng ánh mắt vẫn dán vào cô: "Nếu ta không bằng lòng thì sao?"
"Bất luận gia nói gì làm gì, tôi cũng sẽ kiên trì với quyết định của mình, không dao động đâu." Hoàng Tử Hà quả quyết nói, "Nhưng tôi nghĩ, Quỳ vương Lý Thư Bạch mà mình biết, nhất định sẽ là hậu phương vững vàng phía sau, giúp tôi phá giải tất cả bí ẩn."
Lý Thư Bạch đưa mắt nhìn ra ngoài, gió rét căm căm, những hạt mưa có kèm cả tuyết tầm tã đổ xuống. Bầu trời xám xịt càng thêm xa vời không thể với tới, tuyết còn chưa chạm đất đã tan, hơi lạnh thấu xương ùa qua song cửa vào phòng.
Hàng mi hơi run rẩy vì gió lạnh, Lý Thư Bạch mím môi lặng lẽ ngắm nhìn mưa tuyết bên ngoài.
"Tử Hà." Có người gõ nhẹ vào cánh cửa mở toang, giọng ôn hòa như tiết xuân tháng ba, tưởng chừng có thể hơ tan băng tuyết.
Hoàng Tử Hà ngoái lại, thấy Vương Uẩn chẳng biết nội tình mỉm cười đứng trước cửa gọi cô: "Ta vừa đi xem, đường đã thông thoáng rồi, chúng ta về thôi."
Hoàng Tử Hà lặng lẽ nhìn sang Lý Thư Bạch, thấy ánh mắt y vẫn hướng ra ngoài song, nhìn những bông tuyết lả tả rơi không ngớt, chẳng hề có vẻ gì là sẽ liếc đến cô thì thở dài, âm thầm hành lễ với y rồi quay người theo Vương Uẩn bước ra.
Vừa rời phòng ấm, gió lạnh bên ngoài đã thổi thốc vào mặt, khiến cô bất giác phải quay mặt đi, nhắm nghiền mắt lại.
Vương Uẩn ngoái nhìn, thấy khóe mắt cô bỗng đỏ hoe, bên trong giăng mờ sương mỏng thì sững sờ hỏi nhỏ: "Tử Hà, sao thế?"
Nhìn cơn mưa tuyết tầm tã giữa nền trời xám xịt, cô chậm rãi giơ tay lên che mắt, khẽ đáp: "Không sao... Gió tuyết lớn quá, làm mờ cả mắt."
Vương Uẩn bận việc nên chỉ đưa cô đến cổng rồi về.
Một mình cô đi dọc theo hành lang đặt vô vàn bể cá, quanh quanh quẩn quẩn, chẳng biết đã đi mất bao lâu.
Để tránh cho bầy cá bị đông cứng trong nước, người ta đã đặt xen lẫn rất nhiều vòi nước, dẫn hơi ấm vào để các bể cá bày dọc theo tường không đóng băng.
Lý Thư Bạch từng nói với cô rằng, cá là loài vật vô tri ngu muội, ký ức dù sâu sắc đến đâu cũng
chỉ ghi nhớ được trong vỏn vẹn bảy cái búng tay, sau đó sẽ quên hết.
Sạch sành sanh, tàn nhẫn mà phóng khoáng.
Vương Tông Thực lại nói, chỉ nguyện kiếp sau được làm một con cá vô tri vô giác.
Hoàng Tử Hà loanh quang đi giữa những bể cá, ánh nước đủ màu lăn tăn gợn sóng dọc hành lang, lúc hợp lúc tan, thoắt sáng thoắt tối. Cô đi đến cuối đường rồi vòng trở lại chỗ bắt đầu, trông thấy đôi A Già Thập Niết trong bình pha lê đặt ở cuối hành lang thỉnh thoảng đụng nhẹ vào nhau, rồi tản ra, đến khi gặp lại lần nữa, chẳng biết có phải lại như mới hay không.
Cô tựa đầu vào phiến gạch hoa ốp tường, nhìn những hoa cỏ quấn quýt lấy nhau chạm trên đó, chạnh nhớ đến Lý Thư Bạch, nhớ đến đôi tay y siết chặt cô vào lòng, nhớ mùi trầm thủy hương trên người, nhớ đôi làn môi dán chặt vào nhau khi ấy, như thực lại như ảo.
Hoàng Tử Hà hé môi, lẩm bẩm gọi cái tên đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã tan biến giữa không trung. Cô dựa lưng vào tường, nghiêng tai nghe ngóng xung quanh. Giữa không gian im phắc, chỉ có tim cô đập dồn cùng tiếng cá quẫy lao xao, tiếng tuyết rơi xào xạc.
Có lẽ vì cả đêm trằn trọc khó ngủ, có lẽ vì trận ốm mấy hôm trước còn chưa khỏi hẳn, cô cứ thao láo hai mắt đến tận sáng hôm sau, chứng sợ gió sợ lạnh dường như lại nặng thêm.
Người hầu kẻ hạ trong nhà tuy đều câm điếc nhưng chăm sóc cô rất chu đáo, sáng ra đã sắc thuốc đưa đến, còn nấu cháo trắng và dưa cải để cô ăn cho thanh đạm. Cô húp được hai ngụm cháo bán hạ tía tô, ngẩng lên thấy bên ngoài sáng rực, thì ra tuyết rơi suốt đêm đến giờ đã tạnh, đọng thành lớp dày trong vườn.
Đương bưng bát cháo ngơ ngẩn ngắm tuyết, chợt cô nghe bên ngoài có tiếng oang oang, vì người hầu không ai nói gì, nên chỉ có giọng kẻ nọ gọi toáng lên: "Ra đây đi, ta biết Sùng Cổ ở trong đó mà. Lần trước chẳng đã dặn ta đến đây tìm ư!"
Hoàng Tử Hà dở khóc dở cười, cách cả hai khoảng sân mà giọng Chu Tử Tần vẫn oang oang như thế. Cô quay sang ra hiệu bảo người hầu bên cạnh, để người gác cổng cho gã vào.
Chu Tử Tần sồng sộc xông vào như sét đánh không kịp bưng tai, gọi ầm ĩ: "Chuyện gì thế này, sao bên cạnh Sùng Cổ toàn người câm điếc vậy?"
Hoàng Tử Hà bình thản cầm bát múc một bát cháo đẩy sang bên kia bàn, ra ý bảo gã ngồi xuống. Chu Tử Tần vừa ngửi thấy mùi thơm nức mũi đã ngồi ngay xuống đánh liền tù tì hai bát cháo, thêm cả bốn cái nem cuốn, một đĩa chân gà tàu xì mới xoa bụng nói: "Ta vừa ăn sáng rồi, giờ ăn ít thôi."
Thấy gã đã quên bẵng lý do đến tìm mình, cô cũng thản nhiên cúi đầu ăn cháo, thuận miệng hỏi: "Thế nào, tìm thấy Tích Thúy chưa?"
"Chưa thấy, chẳng thấy tăm tích gì cả. Lạ thật đấy, thành Trường An rộng thế này, chỉ vẻn vẹn mấy ngày mà chúng ta chạm mặt cô ấy đến hai lần, nhưng lúc dốc lòng đi tìm thì cả ta, Vương Uẩn lẫn Trương Hàng Anh, cộng thêm đám Ngự Lâm quân tuần tra suốt ngày, vẫn không thấy đâu cả, Sùng Cổ bảo có lạ không?"
"Có gì lạ đâu, trước đây hoàng thượng đã chính miệng ra lệnh truy bắt Tích Thúy, cô ấy trốn được, ắt phải có cách của cô ấy." Chu Tử Tần gật đầu tán đồng, lại sực nhớ ra một chuyện: "À phải, hôm nay ta tìm Sùng Cổ là có việc quan trọng đấy!"
"Nói đi."
Gã chỉnh lại vạt áo, ngồi ngay ngắn rồi nhìn cô chằm chằm: "Ta hỏi nhé, sao Sùng Cổ lại ở đây? Chẳng phải Sùng Cổ vẫn theo Quỳ vương ư?"
"À...Tôi và Vương Uẩn đính ước rồi." Cô bình thản đáp.
"Cũng phải nhỉ, ta quên khuấy đi mất." Chu Tử Tần vỗ trán, chấp nhận ngay lời giải thích của cô.
Hoàng Tử Hà đặt bát xuống: "Còn gì nữa không?"
"Dĩ nhiên là còn." Chu Tử Tần nghiêm mặt, cặp mắt sáng rực nhìn thẳng vào cô, "Còn nữa, Sùng Cổ thử giải thích xem, chẳng phải Sùng Cổ vẫn coi phá án là nhiệm vụ của mình ư? Sao giờ ta lại thấy Sùng Cổ hình như muốn rửa tay chậu vàng, làm vợ người ta rồi?"
Bốn chữ "làm vợ người ta" lọt vào tai khiến lòng Hoàng Tử Hà thắt lại, đau âm ỉ.
Cô nắm chặt đôi đũa ngà, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, song vẫn gắng giữ vẻ thản nhiên, nhẹ nhàng đáp: "Đâu có chuyện đó? Dù về sau có chồng có con, tôi cũng vẫn là Hoàng Tử Hà, hễ gặp phải án oan, vẫn sễ dốc hết sức tìm ra chân tướng."
"Thật ư? Thế thì vụ án Ngạc vương gia náo động cả kinh thành, ta cũng sắp phát điên vì chân tướng phía sau, vậy mà Sùng Cổ vẫn trốn ở đây ăn ngon mặc đẹp, bưng tai bịt mắt à?"
Hoàng Tử Hà chống trán đáp khẽ: "Gần đây tôi bị ốm."
"Hả... Ồ, thảo nào, sắc mặt kém lắm." Chu Tử Tần lộ vẻ áy náy, "Xin lỗi, ta là bạn Sùng Cổ mà chẳng để ý gì cả, đừng trách ta nhé."
Hoàng Tử Hà gật đầu cười gượng.
"Thực ra hôm nay ta định đến phủ Quỳ tìm Sùng Cổ cơ, rồi mới sực nhớ ra lần trước Sùng Cổ bảo mình ở phường Vĩnh Xương, bè n chạy thẳng đến đây."
"Công tử tìm tôi có việc gì thế?"
"Đương nhiên là vì việc của Ngạc vương rồi. Sùng Cổ không thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ bí hiểm, nhất định có ẩn tình ư? Hễ cứ nghĩ chẳng biết chân tướng là gì, ta lại ăn không ngon ngủ không yên. Ta cảm thấy chuyến này ắt là trời cao gọi ta về Trường An đấy! Hình như ta còn nghe thấy thần tiên thì thầm với mình rằng, Chu Tử Tần, trời đã giao nhiệm vụ cho ngươi, ngươi nhất định phải phá giải được bí ẩn Ngạc vương tự vẫn và thi thể biến mất." Nói rồi, gã siết chặt nắm tay đặt lên ngực, "Ta là người được trời cao chọn lựa để phá vụ án này! Đương nhiên...là cùng với Sùng Cổ."
Trái với vẻ cuồng nhiệt thành tín của gã, Hoàng Tử Hà khá dửng dưng: "Công tử đã có manh mối gì chưa?"
"Dĩ nhiên...là chưa. Hôm Ngạc Vương tự vẫn ta đâu có ở cung Đại Minh." Chu Tử Tần hơi tiu nghỉu, song ngay lập tức đã hăng hái trở lại, "Nhưng cũng chẳng sao, ta đã tới hỏi Thôi Thuần Trạm, chẳng phải Thôi thiếu khanh đang tạm thay Quỳ vương nắm Đại Lý Tự ư?"
"Thôi thiếu khanh nói thế nào?"
"Thôi thiếu khanh ấy hả, hễ nhắc tới vụ Ngạc vương là tỏ vẻ không thiết sống nữa. Sùng Cổ cũng biết đấy, chuyện này ly kỳ quái lạ, chẳng có manh mối, Thôi thiếu khanh biết bắt tay từ đâu được? Đúng là hết cách. Ta đề nghị giúp Đại Lý Tự điều tra vụ này, Thôi thiếu khanh bèn hỏi chẳng phải thường ngày ta sở trường nghiệm thi hay sao? Giờ Ngạc vương đã bay lên thành tiên, làm sao điều tra được. Ta bèn trình bày tám khả năng lớn, mười cách điều tra...Cuối cùng Thôi thiếu khanh viết cho ta một mảnh giấy, bảo đến tìm Vương công công hỏi xem có thể vào phủ
Ngạc vương xem xét hay không."
Hoàng Tử Hà thừa biết năng lực đeo bám của Chu Tử Tần thiên hạ vô song, chắc hẳn Thôi Thuần Trạm bấy giờ đã bị nì nèo đến hoa mắt chóng mặt, còn sức đâu mà nghe cái gì tám khả năng lớn với mười cách điều tra, đành viết quách một mảnh giấy xua con ruồi vo ve này đi cho nhanh.
"À phải, giấy thì đã cầm rồi, nhưng người chủ quản việc này là Vương công công, giờ vấn đề duy nhất của chúng ta là phải đi tìm Vương công công...Nghe nói ông ta không mấy khi ở chỗ Thần Sách quân, biết đi đâu tìm được đây?"
"Để tôi tìm cho." Hoàng Tử Hà khẽ đề nghị.
Chu Tử Tần ngạc nhiên nhìn cô: "Có được không đấy? Nghe nói Vương công công rất ghê gớm, trong triều đến họ Vương Lang Gia ông ấy còn không nể mặt, Sùng Cổ định lấy thân phận gì để tiếp cận chứ?"
Hoàng Tử Hà biết rõ mọi người trong triều đều không hay quan hệ giữa Vương Tông Thực và nhà họ Vương, nên cũng không tiết lộ, chỉ đáp: "Công tử cứ đến phủ Ngạc vương trước đợi tôi, nhớ mượn hai bộ công phục vừa với chúng ta, đồ của Đại Lý Tự hay bộ Hình cũng được, lát nữa tôi đến ngay."
Một canh giờ sau, họ gặp nhau ở cổng phủ Ngạc, Chu Tử Tần cầm giấy viết tay của Thôi Thuần Trạm, Hoàng Tử Hà cầm danh thiếp của Vương Tông Thực.
Người phủ Ngạc đang rối như tơ vò, từ gã canh cổng đến ả thị nữ, thấy họ bước vào thì nơm nớp lo sợ, tuy tất cả đều tươi cười niềm nở ra đón, song cảm giác xẻ đàn tan nghé vẫn bao trùm cả phủ.
Trước tiên, Hoàng Tử Hà đến bái tế linh vị Trần thái phi. Trên ban thờ vẫn đầy đủ nhang đèn đồ cúng, mọi thứ trong gian điện đâu vẫn nguyên đấy, chẳng khác lần trước cô đến.
Hoàng Tử Hà quỳ xuống trước linh vị, hai tay cầm nén hương, rì rầm khấn khứa.
Cuối cùng cô mở mắt ra, cắm nén hương vào lớp tàn tro trong lư hương chân cao đường kính thước rưỡi.
"Kịch" một tiếng rất khẽ, nén hương gãy đôi. Cảm giác dưới lớp tro vốn mềm xốp có gì đó cưng cứng cấn vào chân hương, Hoàng Tử Hà mặt không đổi sắc, dùng chân nén hương bới lớp tro ra, chợt thấy ánh sáng lóe lên.
Cô vội giấu vật bên dưới đi, vùi tàn tro lại, rồi cắm nén hương xuống chỗ khác, quay ra hỏi các thị nữ đứng cạnh đó: "Ngạc vương gia hằng ngày đều đến đây thắp hương cho thái phi ư?"
Các thị nữ gật đầu: "Thưa vâng, vương gia rất hiếu thảo với mẹ, mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên là đến đây thắp hương, chưa bao giờ chểnh mảng."
"Hôm vương gia xảy ra chuyện...cũng vậy ư?"
"Vâng, vì hôm ấy là Đông chí nên trời chưa sáng gia đã đến, đóng cửa nhốt mình trong phòng. Bấy giờ chúng nô tỳ đều đứng hầu bên ngoài, tôi nhớ...phải đến một canh giờ gia mới ra."
"Đúng thế, lúc ấy chúng tôi còn nói vương gia đúng là chí hiếu, Đông chí theo lệ phải bái tế tổ tiên, gia rất thành tâm."
Hoàng Tử Hà gật đầu, hỏi thêm: "Gần đây Ngạc vương gia gặp gỡ những khách khứa nào?"
"Vương gia nhà chúng tôi xưa nay ưa yên tĩnh, hiếm khi có khách đến thăm. Từ sau lần Quỳ vương tới chơi tháng trước, gia lại càng khép mình, trừ người trong phủ ra, không tiếp xúc với ai cả."
Hoàng Tử Hà sững người hỏi: "Cũng không hề ra khỏi cửa ư?"
"Thưa không." Tất cả đều lắc đầu, khẳng định, "Chúng nô tỳ cũng khuyên nhủ gia nên ra ngoài đi dạo cho thư thái, song gia ngày ngày chỉ ủ ê buồn bã, thoạt đầu còn loanh quanh trong vườn, về sau trừ nơi này ra, gần như chẳng rời khỏi điện nửa bước."
"Phải phải, trước đây tuy gia không hay ra ngoài, nhưng thỉnh thoảng cũng đến các chùa chiền xung quanh uống trà đàm đạo cũng các vị đại sư, không như dạo gần đây... có thể thấy dường như gia đã quyết..."
Mấy thị nữ kể lể rồi khóc nức lên, tâm trạng buồn bã lan ra, ngay đám hoạn quan cạnh đó cũng sụt sịt.
Thấy nữ nhân khóc lóc, Chu Tử Tần luống cuống nhìn sang Hoàng Tử Hà. Cô đưa mắt ra hiệu cho gã rồi nói: "Chúng ta phụng lệnh tới điều tra việc này, nhất định sẽ trả lại cho Ngạc vương gia một đáp án thỏa đáng. Xin các vị lui ra trước để chúng ta tìm trong điện xem có vật chứng nào liên quan tới vụ này không." Đợi đám người hầu kẻ hạ nhất loạt lui ra, Chu Tử Tần đóng cửa lại, thấy Hoàng Tử Hà đã chạy đến trước lư hương, dùng khăn tay bịt mũi miệng, cầm que cời cạnh đó bới tro lên.
Dưới lớp tro xốp, cô rút ra được một vật lấp loáng, là một lưỡi đoản kiếm, bèn cầm lên đập đập vào thành lư hương cho tro than bay hết. Đoản kiếm sáng loáng lộ ra, hàn quang chói mắt.
Chu Tử Tần vừa thấy đã buột miệng: "Là thanh đoản kiếm đó à!" Dài bốn tấc, rộng một tấc, lưỡi mỏng như giấy. Có điều hình như đã bị kẻ nào đó đập mạnh nên lưỡi cong queo cả lại, mũi cũng quằn đi, song hàn quang vẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hoàng Tử Hà chậm rãi đặt nó lên bàn thờ: "Phải, giống hệt thanh đoản kiếm của Công Tôn đại nương ở Thục."
"Nghe nói vật này rèn từ hàn thiết, Thái Tông hoàng đế tổng cộng rèn ra hai mươi tư thanh, trừ thanh tốt nhất ra, còn thì đều phân chia tản mác cả. Thanh duy nhất còn lại ấy, hình như đã ban cho Tắc Thiên hoàng hậu..."
"Giờ thanh đoản kiếm này đã bị đập cong queo cả rồi, không nhận ra có phải thanh Công Tôn đại nương dùng giết Tề Đằng hay không nữa." Nói rồi, Hoàng Tử Hà lại dùng que cời bới tiếp, móc ra một nhúm sợi tơ tướp.
Là một sợi tơ đỏ đã cháy đen chỉ còn một mẩu bằng ngón út, màu đỏ tươi, dù bám bụi tro, nhưng vừa giũ đi đã lộ ra sắc đỏ chói mắt.
Thấy Hoàng Tử Hà vẫn bới đống tro; Chu Tử Tần sốt ruột: "Nhiều tro như thế nhất định bới đến bao giờ? Để ta."
Đoạn gã nhanh nhảu nhấc ngay một chân lư hương lên, đổ ụp xuống đất, tro than tức thì bay mù mịt.
Hoàng Tử Hà không còn gì để nói: "Thế này là bất kính với Trần thái phi đấy."
"Hả? Thế à? Dù sao Trần thái phi cũng mất cả năm rồi, không để bụng đâu." Chu Tử Tần vơ một que hương tâm trúc cạnh đó bươi đống tro lên.
Hoàng Tử Hà đành câm nín cũng gã bươi vầy.
Chẳng bao lâu, tất cả dị vật trong đống tro đều bị móc ra. Một thanh đoản kiếm bị đập cong queo; mấy mẩu tơ đỏ bị đốt cháy còn sót lại; mấy miếng ngọc vỡ trong suốt, ghép lại thành một chiếc vòng ngọc.
"Công tử không thấy quen ư?" Hoàng Tử Hà cầm một mảnh ngọc vỡ lên, đưa cho Chu Tử Tần. Nhìn chất ngọc trong veo lóng lánh, gã không khỏi trầm trồ: "Đúng là ngọc tốt, chưa từng thấy ngọc nào đẹp thế này... Á, không phải, trước đây ta chẳng giúp các vị cuỗm hai cái vòng từ phòng vật chứng ở nha môn quận Thục ư? Một chiếc là vòng song ngư bị Sùng Cổ đập vỡ, chiếc còn lại của Phó Tân Nguyễn, chất ngọc có thể nói là tuyệt đỉnh thiên hạ..."
Nói đến đây, gã nhìn lại mảnh ngọc trong tay mình, rồi nhìn sang các mảnh khác đã được Hoàng Tử Hà ghép lại thành hình chiếc vòng, há hốc miệng: "Lẽ nào... chính là cái đó?"
"Ừm." Hoàng Tử Hà nhớ rõ, lúc cô cùng Lý Thư Bạch đưa chiếc vòng này về trả Ngạc vương, y còn cung kính đặt nó trước bài vị mẫu phi. Thực không ngờ mới mấy ngày mà đã biến thành một nắm ngọc nát.
"Bất luận ra sao, chỉ cần có liên quan tới bản án, thì cứ giữ lại." Chu Tử Tần giỏi nhất việc này, lập tức nhét mọi thứ bới được vào ngực và tay áo, nhìn bên ngoài khó mà nhận ra được.
- Chương 1: Nghê Thường Vũ Y
- Chương 2: Muôn sông ngàn núi
- Chương 3: Nghiêng ngả thiên hạ
- Chương 4: Đài Hoa cùng sáng
- Chương 5: Thần sách ngự lâm
- Chương 6: Mưa tuyết phất phơ
- Chương 7: Hẹn Thề sống chết
- Chương 8: Kết giải đồng tâm
- Chương 9: Pháo hoa xán lạn
- Chương 10: Vạn kiếp bất phục
- Chương 11: Bóng đen thấp thoáng
- Chương 12: Biến đổi khôn lường
- Chương 13: Đào mận Lạc thành
- Chương 14: Cửa cung năm ấy
- Chương 15: Phồn hoa đưa tiễn
- Chương 16: Ráng chiều như lụa
- Chương 17: Võng lọng rợp thành
- Chương 18: Nhất thời lơ đãng
- Chương 19: Hương ngự xa đưa
- Chương 20: Vết chân dấu khói
- Chương 21: Khó cứu thiên hà
- Chương 22: Tử thần Hàm nguyên
- Chương 23: Vĩ Thanh: Một đời bình an
- Chương 24: Ngoại truyện: Nguyên Tiêu