Gửi bài:

Chương 78.1 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường 1

CHƯƠNG 78 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường

Đường trở về phải đi ngang qua bến Tiên Nhân Độ trên sông Hán Thủy, ta không khỏi nhớ lại những ngày tháng sống trên sông trước đây khi mới đến thế giới này, kéo tay áo Mạc Thanh Cốc nói:

"Thất thúc, trước đây khi ta và cha còn sống cạnh bến sông này, ta còn nhớ mình đã giấu bảo bối dưới đáy sông, không biết lâu như vậy rồi có còn hay không nữa."

"A? Là bảo bối gì mà đến giờ em còn nhớ rõ vậy?" Mạc Thanh Cốc ngạc nhiên hỏi.

Ta đỏ mặt một chút, ngập ngừng:

"Khi đó quan binh rất hung dữ, những thứ đáng giá trong nhà đều bị bọn chúng cướp đoạt. Ta giỏi về thủy tính, mùa hè thường bơi lội trên sông, lúc lặn xuống nước có nhặt được một ít vàng bạc trang sức quý, sợ bị người Nguyên cướp đoạt nên cất vào túi da giấu dưới đáy sông, sau này chuyển đi vội vàng nên chưa kịp lấy lên."

"Sẽ không phải khi đó em đã nghĩ chuẩn bị của hồi môn rồi đấy chứ? Chỉ Nhược, về sau ta sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ em, em thích thứ gì ta sẽ tìm đến cho em, khiến em được vừa lòng và không phải luyến tiếc bất cứ điều gì." Mạc Thanh Cốc nắm tay ta, thì thầm bên tai ta như thế. Bến sông kẻ đến người đi nào có ai giống như chúng ta, ta vội rụt tay, nhìn trái ngó phải mà không dám nhìn thẳng vào hắn.

"Tuyết Nhi đừng chạy, dừng lại cho ta!"

Một giọng nữ quen thuộc vang lên phía sau chúng ta. Vai của ta đột nhiên nặng hơn, bên tai vang lên tiếng chi chi quen thuộc, ta giơ tay tóm một cái đã túm được nhóc kia, vui mừng nhìn nó vẫn như cũ, bộ lông mượt màu tuyết trắng, đôi mắt đen tròn, nhưng thân mình béo hơn so với năm trước một vòng. Ta mất hứng, ôm khỉ con vào lòng nói với Thất thúc:

"Thất thúc, là Lôi Tuyết, nó làm thế nào mà chạy được đến đây nhỉ?"

"Ta nghe Đại sư huynh nói, Thanh Thư nghe nói em bị Diệt Tuyệt sư thái trục xuất Nga Mi, lo cho Lôi Tuyết nên đến đó đem nó về, hiện giờ Lôi Tuyết ở đây, Thanh Thư nhất định cách đây không xa, có lẽ Lôi Tuyết đánh hơi thấy em nên tự chạy đến thôi." Mạc Thanh Cốc nói xong, nhìn ra bốn phía tìm Tống Thanh Thư.

Lúc này, từ trên thuyền một cô gái áo xanh xinh xắn nhảy xuống, ánh mắt to tròn nhìn xung quanh tìm kiếm, nghe thấy tiếng chi chi của Lôi Tuyết, mắt sáng lên, hăng hái chạy đến trước chúng ta lớn tiếng nói:

"Mau trả lại Tuyết Nhi cho ta!"

Nói xong mới ngẩng đầu nhìn lên, thấy ta liền ngẩn ngơ, cao hứng cầm lấy tay áo ta lắc lắc vài cái, reo lên:

"Là Chu tỷ tỷ! Không ngờ lại gặp được Chu tỷ tỷ ở đây, thật vui quá!"

"Cô là.. A Ly? Thật không ngờ muội sau khi khôi phục lại xinh đẹp như thế, rất bất ngờ đó. Mới không gặp có nửa năm thôi mà bộ dáng đã khác xa nhiều như vậy." Ta nghe tiếng nói của nàng rất quen, suy nghĩ một chút rồi cao hứng nắm chặt tay nàng, lúc này Lôi Tuyết cũng không chịu yên, cánh tay nho nhỏ cầm cành cây chỉ chỉ vào Ân Ly, hiển nhiên là muốn tố cáo với ta.

Ân Ly ngượng ngùng cười cười, Trương Vô Kỵ từ hôn không để lại ám ảnh nào cho nàng, ưu sầu trên mặt cũng đã giảm đi rất nhiều, không chút khách khí huơ huơ hai tay vài lần liền túm được Lôi Tuyết đang trốn tránh, cười nói:

"Ta còn muốn cảm ơn tỷ, nếu không có tỷ giúp thì ta không thể trở nên xinh đẹp như hiện giờ. Aiz! Chu tỷ tỷ, nhóc kia sao cứ quấn lấy tỷ như vậy? Tỷ dạy ta được không?"

"Nó là được ta nuôi nấng từ nhỏ, sao có thể không theo ta được? A, mà sao muội lại biết nó được vậy?" Ta kỳ quái hỏi.

Ân Ly mặt đỏ lên, ôm chặt Tiểu Lôi Tuyết, nhìn ta cười xấu hổ rồi giận dữ quát:

"Tống Thanh Thư ngươi mau ra đây cho ta! Ngươi dám lừa ta, không phải nói Tuyết Nhi là của ngươi sao? Như thế nào lại biến thành của Chu tỷ tỷ? Ngươi không muốn giải dược nữa phải không?"

Trên thuyền, Tống Thanh Thư ló ra, xấu hổ nhìn chúng ta, ta đánh giá hắn một chút, thân mặc cẩm bào, đầu mang ngọc quan, trông vẫn sạch sẽ yên ổn, bộ dáng cũng không giống như chịu khổ sở gì. Mạc Thanh Cốc nhìn sắc mặt Tống Thanh Thư không giống bị trúng độc, trong lòng kỳ quái, Ân Ly nói đến giải dược là sao? Sự tình còn chưa rõ, hắn cũng không trách hỏi Ân Ly.

"Thất sư thúc, Chỉ Nhược, thật khéo a, không ngờ lại gặp hai người ở chỗ này." Tống Thanh Thư đi đến chắn trước mặt Ân Ly, xấu hổ nói.

Ta nhìn Tống Thanh Thư đang không ngừng xấu hổ, Ân Ly thì giữ chặt Lôi Tuyết, vẻ mặt như tỏ ý không chịu buông ra, trong lòng dâng lên một ý tưởng kỳ quái, không khỏi giễu cợt liếc nhìn Tống Thanh Thư một cái, cười nói:

"Tống Thanh Thư, Diệt Tuyệt sư thái di mệnh lại cho ngươi tiếp nhận chức chưởng môn phái Nga Mi, ngươi sao không trở về Nga Mi mà chuẩn bị lại ở đây gây loạn?"

"Diệt Tuyệt lão ni cô chết rồi mà còn muốn hắn làm chưởng môn Nga Mi, tên gia hỏa miệng trơn như mỡ này thì có gì tốt? Chỉ giỏi lừa người. Tuyết Nhi chúng ta không cần hắn! Ê! Tên gia hỏa xấu xa kia, thuốc đó chỉ là để thuận khí thôi, ta lừa ngươi đó, ngươi mau mau đi mà làm chưởng môn đám ni cô nữ đệ tử kia đi!" Ân Ly ngạc nhiên đánh giá Tống Thanh Thư một phen, rồi lại giễu cợt nói.

Tống Thanh Thư trên mặt lạnh lùng, mắt mang theo thần sắc ai oán, thẹn quá hóa giận nói:

"Ta sớm biết mà! Chút thủ đoạn vặt vãnh ấy của ngươi sao có thể lừa được Ngọc diện thiếu hiệp ta? Còn chức chưởng môn Nga Mi, bà ta nói muốn ta làm thì ta liền làm sao? Thật khó mà chịu nổi, không phải chỉ học bà ấy mỗi một chưởng pháp thôi sao? Ta một đại nam nhân sao có thể làm chưởng môn Nga Mi nha! Thất sư thúc, người phải làm chủ cho cháu, nói với cha cháu không đi Nga Mi đâu!"

"Tống Thanh Thư! Ngươi lại trêu cợt ta, ta không tha cho ngươi!" Ân Ly gầm lên một tiếng, một tay ôm Tuyết Nhi, tay còn lại xông đến đánh Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư bất chấp chúng ta có mặt, vội giả vờ ai oán cầu xin tha thứ.

Ta nhìn bọn họ đùa nghịch náo loạn, trong lòng nhẹ nhõm, xem ra A Ly vui vẻ hơn nhiều so với tưởng tượng. Ta liền gọi một tiếng, Lôi Tuyết nghe thấy tiếng ta, ở trong lòng Ân Ly nhảy ra chạy vội đến leo lên người ta. Ta ôm nó lên, đem trao cho Tống Thanh Thư, mỉm cười thoải mái nói:

"A Ly, Lôi Tuyết về sau ta đưa cho Tống Thanh Thư, muội phải trông chừng đừng để hắn ngược đãi Lôi Tuyết, Lôi Tuyết nếu gầy, ta tìm hai người các ngươi tính sổ!"

"A! Chu tỷ tỷ yên tâm đi! Ta đi trước đây!" Ân Ly đỏ mặt một chút, thừa dịp Tống Thanh Thư không chú ý, ôm Lôi Tuyết bỏ chạy, Tống Thanh Thư cúi chào Mạc Thanh Cốc một cái rồi vội vàng xoay người chạy theo.

Ta và Mạc Thanh Cốc nhìn nhau cười, Mạc Thanh Cốc có chút đăm chiêu nói:

"Thanh Thư tiểu tử này, thật rất nghịch ngợm."

"Nhưng so với chàng lúc nào cũng trầm trầm thì vẫn còn tốt chán. Ta đang nghĩ tìm một người đi theo ta náo loạn đây, mà sao chẳng có ai vậy trời?" Ta giả vờ ai oán.

Mạc Thanh Cốc cười khẽ, cúi sát xuống tai ta nói:

"Em là giận ta đối với em không đủ thân thiết sao? Tốt lắm, đêm nay ta xuống sông tìm đồ của em lên, sau đó lập tức trở về núi Võ Đang thành thân, chúng ta phải mau chóng thân thiết thật tốt mới được!"

Ta bị hắn trêu chọc, xấu hổ đấm hắn mấy cái. Chân trời hoàng hôn ửng đỏ, chiếu rọi khắp chín châu.

Mục lục
Ngày đăng: 19/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Có thể bạn thích

Mục lục