Chương 69.1 - Quỵ cầu mỹ sắc hoán bảo đao (1)
"Chỉ Nhược, chúng ta còn chưa biết địch nhân có thể đến hay không, con cần gì phải.. phải vì cô gái này mà hao tổn chân khí, vạn nhất kẻ địch đến thì làm sao mà chống đỡ được."
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Diệt Tuyệt nói phản đối trước nhất, bất quá những lời Ân Ly nói trong mê sảng khiến bà ta nhớ lại tình cũ của mình, cũng cảm thấy vận mệnh Ân Ly thật đáng thương, nhìn nàng bệnh tật khổ sở không đành lòng nói ra lời lẽ độc địa.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn đến Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng lại có vẻ không đành lòng như vậy, trong lòng thở dài, cho dù là người thượng diệt hạ tuyệt như bà ta khi nghĩ đến tình cảm cũng không đành lòng phải không?
Trương Vô Kỵ ngồi bên giọng khàn khàn nói:
"Chỉ Nhược muội tử, muội cứ làm đi, nếu những kẻ đó đuổi theo hãy giao cho ta ứng phó, ta sẽ bảo hộ cho an nguy của muội."
Trương Vô Kỵ trong mắt hiện lên hổ thẹn, không biết là hổ thẹn vì đã nghi ngờ ta hay hổ thẹn vì chính mình vô năng.
"Vô Kỵ, cháu không cần lo lắng. Chỉ Nhược, cháu cứ làm đi, ta xem mưa gió sương mù dày đặc như vậy, thuyền bọn chúng lại quá lớn, cũng không phải là quen thuộc với biển Trung Nguyên. Chờ đến khi lên bờ, cháu đi cùng ta về Võ Đang tu dưỡng, vừa lúc cha cháu cũng rất nhớ cháu, sư thái, ý ngài thế nào?"
Mạc Thanh Cốc thản nhiên nói, câu cuối còn nghiêm túc hỏi ý Diệt Tuyệt.
Diệt Tuyệt sư thái nhìn Mạc Thanh Cốc bộ dáng nghiêm túc, nghe hắn nói khẩu khí chắc chắn cương quyết, còn đem cha Chỉ Nhược nói ra, dù là sư phụ thì có thể lớn hơn thân tình cốt nhục sao? Đành bất đắc dĩ hạ đầu một chút nói: "Theo ý của Thất hiệp.", nhưng ánh mắt nhìn sang ta có chút quái dị, giống như có âm mưu gì đó.
Ta thấy tất cả mọi người đều đã đồng ý, cũng không bận tâm thêm nữa, lập tức khoanh chân ngồi xuống, đem Ân Ly ngồi đúng tư thế, vận khởi nội lực, lấy nội khí ôn hòa tư dưỡng những nơi yếu hại bị thương, đem độc khí trong cơ thể nàng đưa về kinh mạch nơi tay, điều hòa khí lực toàn thân cho nàng. Mọi người nhìn ta trị liệu, lại phát hiện, Châu Nhi dung mạo vốn xấu xí tựa hồ đang thay da đổi thịt, trở nên xinh đẹp hơn.
Hơn một canh giờ, trừ Mạc Thanh Cốc, Trương Vô Kỵ còn đang hộ pháp cho ta, Triệu Mẫn ở đằng kia giống như trong nguyên tác, ngồi một bên nói quanh co lòng vòng lấy lòng Tạ Tốn, coi Kim Hoa bà bà đang giận dữ như không thấy, hỏi Tạ Tốn rất nhiều chuyện hồi xưa trên Quang Minh đỉnh, chính là liên quan đến lai lịch của Kim Hoa bà bà có quan hệ sâu xa với Minh giáo Ba Tư, ý tứ còn ám chỉ Tiểu Chiêu có nhiều điều kỳ quái.
Kim Hoa bà bà biết, trong thuyền cao thủ không ít, nếu như là bà ta ngày xưa, với tính tình vừa dữ dằn vừa ương ngạnh, dù cá chết lưới rách cũng muốn giết Triệu Mẫn cho hả cơn tức, nhưng hiện giờ trên thuyền còn có một người là người duy nhất mà bà ta yêu quý và coi trọng nên không thể không nhẫn nại. Trương Vô Kỵ giống như trong nguyên tác, Triệu Mẫn nói ám chỉ rất nhiều chỗ, tuy nghi hoặc rất nhiều nhưng không nghĩ ra được trọng điểm.
Ta vận công đến khi trăng lên, Ân Ly mới hạ sốt, thương thế cũng khá hơn nhiều, hô hấp đã vững vàng trở lại, lại nhân họa đắc phúc, có nội lực hồn hậu của ta trợ giúp đem hầu hết độc trong cơ thể dồn xuống tay, nghĩ chờ thêm mấy ngày nữa, khi da trên khuôn mặt nàng tróc thêm một lớp, dung mạo Ân Ly mười phần có thể khôi phục lại tám chín.
Ta mệt mỏi đến không muốn đi lại, nhưng Tiểu Chiêu thật là một cô nương tốt, thấy ta mệt mỏi nằm nghỉ ngơi liền mang đồ ăn đến cho ta, khiến ta cảm kích vô cùng. Ta ăn xong mọi người đều đã nghỉ ngơi, ta cũng muốn nằm xuống, sảng khoái ngủ một giấc, nhưng nhắm mắt mãi vẫn không ngủ được.
Trương Vô Kỵ ngồi trước trông giữ Ân Ly, Mạc Thanh Cốc ở cách xa chỗ mấy cô gái, ngồi nghỉ ngơi cạnh Tạ Tốn. Kim Hoa bà bà và Diệt Tuyệt sư thái ngồi cạnh nhau, đám võ sĩ Mông Cổ cũng tụ lại một góc nằm ngủ. Chỉ còn mình ta còn thức, nghĩ ngợi trong yên tĩnh. Ta cười khổ, nhẹ nhàng đi ra ngoài mạn thuyền.
Bên ngoài mưa đã ngớt, cuồng phong cũng yếu đi nhiều, tuy sương mù chưa tan nhưng trăng sáng trên bầu trời lại nhìn thấy thật rõ. Ta tựa vào mạn thuyền, nghĩ đến Mạc Thanh Cốc tuy yêu thương ta thật, nhưng lại trốn tránh ta, không biết mình nên yên lặng chờ đợi, chờ hắn chủ động, hoặc cứ làm như chưa có gì xảy ra, hay là nên chủ động theo đuổi hắn, nói rõ ra tình cảm của mình? Nhưng hắn có thích ta không? Ta chủ động, liệu hắn từ nay về sau có coi trọng tâm ý của ta không? Vạn nhất về sau hắn gặp một người khiến hắn chủ động theo đuổi thì phải làm sao? Cổ đại không phải không có chuyện ba thê bốn thiếp, dù trên giang hồ, người thê thiếp thành đàn cũng là chuyện thường tình. Nghĩ đến chỗ khó xử, ta không khỏi khẽ hít sâu một hơi.
"Chỉ Nhược sao không nghỉ ngơi? Vừa hao tổn nội lực, con không mệt sao?" Lúc này, tiếng Diệt Tuyệt từ phía sau truyền đến, ngữ khí tuy lạnh những vẫn mang theo chút quan tâm.
Ta cảm kích chút quan tâm ấy, khẽ trả lời:
"Thưa sư phụ, đệ tử lần đầu tiên nhìn thấy biển, về sau không biết có thể nhìn thấy cảnh đẹp này nữa hay không, cho nên không muốn ngủ."
"Đứa nhỏ ngốc, hiện giờ con mới chỉ mười tám tuổi, còn chưa xuất sư, chờ ngày sau cùng mấy sư tỷ có thể xuống núi, tùy ý hành tẩu giang hồ, cảnh biển như thế này cũng vẫn có thể nhìn thấy nhiều lần nữa."
Diệt Tuyệt sư thái hiếm khi mở miệng ra mà không nói lời giáo huấn, ngữ khí ôn hòa này, thật không giống bà ta chút nào.
Ta có chút thụ sủng nhược kinh, bất an nói: "Sư phụ.." rồi không nói thêm gì được nữa.
Diệt Tuyệt sư thái yên lặng một lúc, thấy ta không lên tiếng, không khỏi thở dài, hỏi:
"Chỉ Nhược, con biết lai lịch của Nga Mi ta chứ?"
"Thưa sư phụ, đệ tử đã từng nghe Trương chân nhân nói qua, Nga Mi từ khi danh chấn giang hồ là do Quách Tương nữ hiệp gây dựng."
Ta không biết Diệt Tuyệt muốn nói gì, có dự cảm không tốt lắm. Diệt Tuyệt sư thái tình tình vốn lạnh lùng, làm sao có thể nói năng nhẹ nhàng với một đệ tử như ta chứ? Chỉ sợ bà ta có điều gì muốn ta làm thôi.
Diệt Tuyệt sư thái gật đầu, quay người lại, không nhìn ta, chỉ ngước lên nhìn ánh trăng trên cao nói:
"Con nói không sai, bất quá con không biết rằng, tổ sư phái ta là Quách nữ hiệp, vốn là con gái út của đại hiệp Quách Tĩnh. Năm xưa Quách đại hiệp danh chấn thiên hạ, trong đời có hai môn tuyệt nghệ, một là binh pháp hành quân chiến đấu, hai là võ công. Quách phu nhân Hoàng Dung nữ hiệp cực kỳ thông minh cơ trí, so với quận chúa Thát tử tự nhận mình là thông minh kia, còn giỏi hơn gấp trăm lần."
"Sư tổ xuất thân bất phàm, không ngờ bà ấy còn có gia thế như vậy, có lẽ đã dùng gia học sâu xa để tạo lập Nga Mi phái." Ta nghe Diệt Tuyệt sư thái nhắc đến Quách Tĩnh, Hoàng Dung, cảm giác lại càng không an, chỉ sợ bà ta nói đến chuyện Ỷ Thiên kiếm, vội chuyển để tài.
Diệt Tuyệt sư thái lắc đầu, thở dài:
"Quách nữ hiệp sư tổ có truyền thừa khác, có cùng nguồn gốc với Trương chân nhân, đáng tiếc là không bằng một phần bản lĩnh của vợ chồng Quách đại hiệp, bằng không Nga Mi ta đã có thể ngạo nghễ đứng cao hơn sáu phái, dù là Võ Đang hay Thiếu Lâm cũng nào có thể so sánh."
"Mỗi người đều có duyên pháp của mình, có lẽ đó không phải phúc phần của tổ sư." Ta không muốn nghe Diệt Tuyệt nói tiếp, chỉ cảm thấy những cảm động ban nãy tựa như một trận cười, lập tức ngữ khí thản nhiên nói.
Diệt Tuyệt sư thái dường như không nghe ra lãnh đạm trong giọng ta, chỉ gật đầu, rồi lại nghiêm túc nhìn ta nói:
"Con nói không sai, bất quá vận mệnh luôn khó có thể đoán trước, Hoàng Dung nữ hiệp có lưu lại ở Nga Mi ta một đường sinh cơ. Con có biết tại sao chưởng môn của môn phái ta lại phải giữ nhẫn Huyền Thiết và kiếm Ỷ Thiên không?"
"Chỉ Nhược không biết." Ta lắc đầu, cho dù còn biết rõ hơn cả bà ta những vẫn phải giả hồ đồ.
"Bởi vì hai thứ này, đều là Quách đại hiệp, Hoàng Dung nữ hiệp truyền lại, Đồ Long đao cũng vậy." Diệt Tuyệt sư thái không đếm xỉa đến thái độ lãnh đạm của ta, nhỏ giọng gằn từng tiếng.
Ta giả bộ lắp bắp kinh hãi, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bà ta. Diệt Tuyệt sư thái nhìn ta, vừa lòng đắc ý gật đầu, nói tiếp:
"Quách đại hiệp và Hoàng nữ hiệp lấy tất cả tinh lực trấn thủ thành Tương Dương, đáng tiếc mệnh trời không thể trái, cho dù có năng lực mạnh, nhưng kẻ địch còn mạnh hơn, rốt cuộc đến khi biết không thể làm gì được nữa, Hoàng nữ hiệp cực kỳ thông minh cơ trí, bà thấy thế của quân Nguyên quá lớn, thành Tương Dương rồi cũng sẽ không giữ được, hai vợ chồng quyết tâm lấy cái chết để đền nợ nước, ấy là biết không làm được đành giữ tấm lòng son tận trung, nhưng nếu vì thế mà tuyệt nghệ của Quách đại hiệp bị thất truyền, không đáng tiếc lắm hay sao? Huống chi bà nghĩ người Mông Cổ dù nhất thời có chiếm được Trung Quốc, người Hán cũng không cam chịu làm nô lệ mãi mãi. Sau này huyết chiến đất trung nguyên, hai môn binh pháp và võ công kia thể nào chẳng có chỗ đại dụng."
"Rất tiếc điều này vẫn chưa làm được, hiện tại sáu đại phái trừ Võ Đang ra, ai nấy đều vì danh tiếng của mình trong giang hồ mà ngươi tranh ta đấu, chém giết lẫn nhau, ai có thể có tâm hiệp nghĩa vì dân vì nước như Quách đại hiệp và Hoàng nữ hiệp? Cho dù có lấy được hai pho tuyệt học kia e rằng cũng chỉ biết làm hại võ lâm mà không thể vì nước vì dân, đệ tử chưa từng thấy ai có đủ tư cách kế thừa di chí của Quách đại hiệp."
Ta trào phúng nói, nghĩ đến mấy đệ tử của Diệt Tuyệt, tranh chức chưởng môn, tranh địa vị, kiểu gì cũng có, mặc kệ đúng sai, ai có thể có ý chí như Quách Tĩnh năm xưa?
Trong mắt Diệt Tuyệt lóe qua một tia xấu hổ, rồi lộ ra giận dữ, lạnh lùng:
"Không được nói bậy, Thiếu Lâm cao tăng, chưởng môn trưởng lão các phái ai lại không phải là bậc anh hùng? Trong mắt ngươi chỉ có phái Võ Đang phải không? Ngươi đem phái Nga Mi đặt ở đâu? Đừng quên ngươi là đệ tử phái Nga Mi."
"Đệ tử không dám." Ta thấp giọng đáp.
Diệt Tuyệt sư thái lúc này mới gật đầu vừa ý, nói tiếp:
"Vì thế bà gọi các thợ đúc lành nghề, lấy thanh huyền thiết trọng kiếm của Dương Quá Dương đại hiệp tặng cho Quách tổ sư của bản phái nấu chảy ra, lại thêm thép ròng của người Tây phương đúc thành một thanh đao Đồ Long, dùng hai thanh kiếm có từ tính mạnh, sắc bén vô cùng là Quân Tử kiếm và Thục Nữ kiếm rèn thành Ỷ Thiên kiếm. Trước khi đúc đao rèn kiếm, Hoàng nữ hiệp cùng Quách đại hiệp hai người để ra một tháng, chép hết võ công và binh pháp tinh yếu, chia ra dấu trong hai thanh đao và kiếm. Trong đao Đồ Long cất giữ binh pháp, cái tên Đồ Long ý muốn người sau học được binh thư trong đao có thể đuổi được Thát tử, giết được hoàng đế Mông Cổ. Còn trong kiếm Ỷ Thiên thì cất giữ võ học bí kíp, trong đó hai môn quí giá nhất gồm có một bộ Cửu Âm Chân Kinh và một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng chưởng pháp tinh nghĩa, hi vọng hậu nhân tập được võ công trong thanh kiếm, thế thiên hành đạo, vì dân trừ hại. Làm thế nào để tìm ra được bí tịch, chỉ có chưởng môn Nga Mi chúng ta và hậu nhân Dương Quá mới biết. Ngày ấy cô gái hiện thân trên Quang Minh đỉnh chính là hậu nhân của Dương đại hiệp."
"Kiếm Ỷ Thiên và đao Đồ Long đều là di vật của Quách sư tổ, vậy tại sao Ỷ Thiên kiếm ở trong phái chúng ta còn Đồ Long đao lại thất lạc trong giang hồ, còn truyền tụng cái gì gọi là võ lâm chí tôn nữa. Tuyệt học này nếu là gia truyền của Quách sư tổ, tại sao Quách sư tổ không đem võ công truyền cho Nga Mi ta?"
Trong lòng ta cười lạnh, không phải là muốn ta giúp bà đoạt Đồ Long đao sao? Nga cả sự thật đều không nói, chưởng môn Nga Mi khi nào thì thích lừa người? Bí mật bà tưởng chỉ mình biết, ta đã sớm biết từ đầu đến cuối, thật buồn cười.
Diệt Tuyệt sư thái cảm thán:
"Vợ chồng Quách đại hiệp đúc đao kiếm xong, đem bảo đao giao cho con trai là Quách công Phá Lỗ, bảo kiếm giao cho Quách tổ sư bản phái. Lẽ dĩ nhiên Quách tổ sư đã từng được cha mẹ dạy võ công rồi, còn Quách công Phá Lỗ thì được truyền thụ binh pháp. Thế nhưng khi thành Tương Dương thất thủ, cả vợ chồng Quách đại hiệp lẫn Quách công Phá Lỗ đều tuẫn nạn. Quách tổ sư tính tình không hợp với võ công của cha, thành thử võ học bản phái không cùng đường với võ công của Quách đại hiệp khi trước, từ đó Đồ Long đao thất lực trong giang hồ. Một trăm năm sau, trong võ lâm biết bao nhiêu sóng gió, đôi đao kiếm đó qua tay đổi chủ nhiều lần."
"Quách đại hiệp thực khiến người ta bội phục, có thể dùng cả đời mình để bảo vệ đất nước, dùng tính mạng để bảo vệ dân chúng Trung Nguyên, hiện giờ người trong giang hồ nào ai có thể so sánh?"
Ta vẫn thấy kỳ lạ, năm đó Quách Phá Lỗ tử chiến cùng cha mẹ, Quách Tương phiêu bạt giang hồ tìm tung tích Dương Quá, tránh được một kiếp thì có thể hiểu, nhưng vì sao không thấy nói đến Quách Phù? Một đao một kiếm truyền cho hai đứa con nhỏ, nhưng lại không thấy nói đến hai vợ chồng Quách Phù, cho dù Quách Phù nhỏ mọn không làm nên chuyện, nhưng Gia Luật Tề nếu đã có thể lên làm bang chủ Cái Bang, hẳn là có thể làm được việc. Nhưng sau này lại không thấy nói gì đến Quách Phù, cùng với việc nàng có thể có con cháu gì hay không, đại khái là một bí ẩn trong Kim Dung toàn thư. Bất quá, theo suy đoán của ta, xét cá tính của Quách Phù tuyệt đối sẽ không theo cha mẹ cùng nhau tuẫn quốc.
Diệt Tuyệt sư thái không biết giờ này ta căn bản không chú ý bà đang nói cái gì, chỉ miên man suy nghĩ chuyện tình một trăm năm trước, kích động nói tiếp:
"Hơn một trăm năm qua, đôi đao kiếm này không được đoàn tụ, binh pháp, bí tịch cũng không thể lấy được. Hiện giờ triều Nguyên quốc vận càng lúc càng suy, xung quanh nơi nơi phản loạn, đúng là thời cơ tốt để đuổi Thát Lỗ. Trời xanh có mắt, vợ chồng Quách đại hiệp trên trời linh thiêng, khiến Đồ Long đao hiện thân, đúng là giúp chúng ta quang đại Nga Mi, vượt qua Thiếu Lâm thống lĩnh quần hào, chớp thời cơ đuổi đi Thát Lỗ. Chỉ Nhược, vi sư muốn con làm một việc, chỉ cần con làm được, khi trở về Nga Mi chức chưởng môn chính là của con."
"Sư phụ, thầy có gì xin cứ nói." Ta càng nghe càng lạnh lùng, càng thêm chán ghét bà ta. Cái gì mà đuổi đi Thát Lỗ, ta thừa nhận bà quả thật có tâm như vậy, bất quá chỉ sợ sau khi giết xong Dương Tiêu, đứng đầu sáu đại phái mới nghĩ đến đi! Bà tính tình kiêu ngạo, không nghe ai khuyên bảo, chuyên quyền độc đoán, chỉ sợ lúc đó chỉ biết giết hại nghĩa sĩ phản Nguyên của Minh giáo thôi, chẳng những không giúp được gì mà còn thành phiền toái lớn.
Diệt Tuyệt sư thái kéo ta lại bên cạnh, ghé sát vào tai ta nhỏ giọng:
"Vi sư xem tiểu tử ma giáo kia, đối với con không như bình thường. Tạ Tốn vô cùng yêu thương Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ muốn cầu ông ta cái gì ông ta cũng sẽ không từ chối, nếu hắn say mê sắc đẹp của con, con có thể lợi dụng sắc đẹp đoạt lấy Đồ Long đao dễ dàng. Chỉ cần con lấy được Đồ Long đao, vi sư lập tức sẽ tuyên bố con chính là chưởng môn đời thứ tư của Nga Mi, hơn nữa bí tịch cũng truyền thụ con con, con thấy thế nào?"
"Sư phụ, Nga Mi chúng ta là một trong sáu đại phái, làm sao có thể dùng thủ đoạn tiểu nhân như vậy được? Nếu Chỉ Nhược đáp ứng, vậy thì có khác gì so với yêu nữ tà ma kia, về sau còn có mặt mũi nào mà đi gặp hai vị tổ sư phái Nga Mi? Nếu muốn Đồ Long đao, sư phụ thần công cái thế, quang minh chính đại cướp lấy là được, trong giang hồ ngươi tranh ta đoạt là chuyện bình thường, vì sao sư phụ phải dùng cách tổn hại đến trong sạch của Chỉ Nhược như vậy?"
Ta kinh hãi đẩy bà ta ra, không ngờ lão ni cô này vẫn có thể nghĩ ra chủ ý vô sỉ như vậy. Làm gì có cô gái đàng hoàng nào lại muốn dùng cách này chứ. Ta nghĩ đến trong nguyên tác, bà ta cũng lấy chức vị chưởng môn dụ dỗ Kỷ Hiểu Phù giết Dương Tiêu, chẳng lẽ bà ta muốn báo thù đến phát điên rồi?
Diệt Tuyệt sư thái thấy ta từ chối, không khỏi vội vàng kéo ta lại, thấp giọng:
"Chỉ Nhược, không phải vi sư muốn tổ hại đến uy danh của Nga Mi, ta muốn con dùng sắc đẹp mà đoạt bảo đao, tuy không phải hành vi của người hiệp nghĩa, nhưng để thành được đại sự không thể nề tiểu tiết. Chẳng lẽ con trơ mắt nhìn Đồ Long đao trong tay ác tặc Tạ Tốn, người này giết người vô tình, ác quán mãn doanh, vi sư cùng hắn tuy không phân cao thấp nhưng một khi giao thủ sẽ phải xuất ra toàn lực, vạn nhất trong khi đao kiếm va chạm..."
"Đao kiếm va chạm thì sao? Đánh nhau làm sao mà không va chạm được?" Lòng ta cười lạnh, nếu không muốn nói cho ta bí mật, xem bà có thể lấy cớ nào mà ép ta được.
Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt đỏ lên, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, nói tiếp:
"Đao kiếm va chạm có thể khiến thư tịch bí mật bị lộ ra, vạn nhất ác tặc kia lấy được binh pháp võ công của Quách đại hiệp, cùng quận chúa Thát tử kia hợp sức lại, dùng đó tàn hại dân lành, thiên hạ biết bao nhiêu kẻ vô tội bị bỏ mạng, vợ chồng chia lìa, cha con ly tán, việc đuổi quân Thát tử đã khó lại càng khó hơn. Chỉ Nhược, ta biết việc này khó tày trời, thực không nỡ để con phải gánh vác, thế nhưng chúng ta một đời học võ cốt để làm gì? Chỉ Nhược, ta vì trăm họ mà cầu khẩn con."
Diệt Tuyệt nói tới đây, đột nhiên quì hai gối, hướng về phía ta phục xuống lạy. Trong lòng ta dù đang vô cùng giận dữ, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ quỳ theo, nói:
"Sư phụ, vì sao phải làm khó ta? Đẩy ta vào con đường bất nhân bất nghĩa? Lợi dụng nữ sắc không phải là hành vi của nữ tử đàng hoàng, huống chi Tạ tiền bối chỉ một lòng muốn giết Thành Côn báo thù. Minh giáo mỗi người đều lấy sự nghiệp phản Nguyên đuổi Thát Lỗ làm trọng, cho dù có lấy được bí tịch của Quách đại hiệp cũng sẽ chỉ kế thừa di chí của Quách đại hiệp mà thôi, làm sao lại hợp lại với quận chúa Thát tử, gây họa cho dân chúng được?"
"Câm miệng, nghiệt đồ, lệnh của ta mà ngươi cũng không nghe sao? Trương tiểu tặc kia cho ngươi cái gì để ngươi nói giúp cho hắn? Tạ Tốn làm điều ác cả thiên hạ đều biết, còn gọi hắn cái gì mà Tạ tiền bối? Ta hỏi ngươi, mệnh lệnh của ta ngươi có nghe hay không?" Diệt Tuyệt nghe xong ta nói, tức giận vô cùng, lập tức tát ta một cái khiến ta ngã xuống đất, đứng lên lạnh lùng nhìn xuống.
Ta vừa chữa thương cho Ân Ly xong, nội lực chưa hồi phục, không thể tránh thoát khỏi cái tát kia. Nhưng ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh, bị đối xử như vậy, một cái tát kia lập tức khiến tức giận vẫn cất giữ trong lòng đều nổ tung, ta lửa giận dâng tận trời đứng dậy, lớn tiếng giận dữ chất vấn:
"Bà là ai của ta? Dựa vào đâu mà đánh ta? Ta học chính là võ công của nhà ta, ăn uống là tiền nhà ta quyên tặng, cha ta nuôi ta lớn là để cho bà lợi dụng nữ sắc sao? Bà có dám nói bà không phải vì báo thù, vì ân oán của riêng mình mới quyết ý đoạt Đồ Long đao không?"
"To gan, ngươi dám nói chuyện cùng sư phụ như vậy sao? Ta làm sư phụ chẳng lẽ không có tư cách đánh ngươi sao?" Diệt Tuyệt sư thái nghe xong, trên mặt càng giận, giận dữ hỏi.
Ta khinh thường nhìn bà ta, lạnh lùng nói từng tiếng:
"Diệt Tuyệt sư thái cần ta phải nhắc nhở sao? Ta chỉ là một ký danh đệ tử thôi, ta chính là phụng mệnh Trương chân nhân đến Nga Mi học lễ nghi đạo đức của bà, hiện giờ xem ra không học cũng thế! Nói cho cùng thì học ở Võ Đang so với bà còn tốt hơn."
"Ngươi...ngươi.. Ngươi mở miệng khép miệng đều là Võ Đang, Võ Đang, ngươi tưởng người khác không biết ngươi nghĩ gì sao? Ngươi thì có cái gì mà thể diện với đạo đức? Ngươi hiểu đạo đức? Đạo đức của ngươi chính là ép người ta phải lấy con nhà nông dân như ngươi sao? Cũng không tự nhìn xem mình là thân phận gì, xem người ta có thân phận gì. Việc kia ngươi làm hay không thì tùy, nếu ngươi không làm, ta không dám cam đoan danh dự của ngươi còn trong sạch mà xuống được núi Nga Mi."
Lúc này khoang thuyền truyền đến tiếng người đi ra, có thể là bị tiếng ta nói lớn mà đánh thức, Diệt Tuyệt hiển nhiên là nghe thấy, tùy tay phất một cái điểm trúng huyệt đạo của ta, thấp giọng nói với ta xong liền lạnh lùng quay trở vào trong khoang thuyền.
Ta giống như bị sét đánh, nhất thời sắc mặt trắng bệch, không biết phải làm sao. Việc sáng nay đã bị bà ta biết hết, ta nên làm sao bây giờ, chẳng lẽ làm theo ý bà ta? Ta không sợ bà ta đe dọa, cũng chẳng sợ danh dự bị tổn hại, nhưng nếu cha biết được, nhất định sẽ thấy khó chịu, có thể sẽ không nhìn mặt ta nữa. Hơn nữa, ta sợ liên lụy đến thanh danh của Thất thúc, hắn giữ mình trong sạch như thế, làm sao có thể để người giang hồ chê cười châm chọc? Ta phải làm sao đây? Nhất thời, ta đứng trơ trọi ngây ngốc trong đêm.
Ban đêm, không ai biết ta bị Diệt Tuyệt điểm huyệt đứng ở đầu thuyền hứng gió. Hai người kia nói sẽ bảo vệ ta cũng không thấy bóng dáng, ta bỗng thấy mình thực ủy khuất, mọi chuyện đang tốt đẹp như vậy, không biết tại sao ta lại rơi vào tình cảnh thế này, chẳng lẽ con người thật sự không có lòng tốt sao? Ta cứu mạng Diệt Tuyệt, bà ta lại bức ta, hại ta như thế, cái đó gọi là báo đáp sao?
- Chương 1 - Nhất hướng xuyên qua thành phôi thai
- Chương 2 - Hán Thủy hà bạn chung xuất sinh
- Chương 3 - Bi mẫu thệ cảm phụ ân nghĩa
- Chương 4 - Hoảng nhiên thất niên thời gian thệ
- Chương 5 - Thư sinh độ hà danh Chỉ Nhược
- Chương 6 - Hán thủy tầm bảo kiến Tiêu Dao
- Chương 7 - Bất lão Trường xuân nghi Cửu Dương
- Chương 8 - Gian tân đoạn thể vị na bàn
- Chương 9 - Hán Thủy chi trung hiểm mệnh táng
- Chương 10 - Hoạch cứu đắc ngộ Trương Tam Phong
- Chương 11 - Thác toán chu tuế ngộ Vô Kỵ
- Chương 12 - Thừa Chí bái sư Tống Viễn Kiều
- Chương 13 - Vô Kỵ dục phó Hồ Điệp cốc
- Chương 14 - Biệt Vô Kỵ phó Vũ Đang sơn
- Chương 15 - Võ Đang ngũ hiệp phong thái dương
- Chương 16 - Tặng dược phương ân thi Võ Đang
- Chương 17 - Thư tả dược phương kiến hiệp tâm
- Chương 18 - Khách cư thập phương kiến Thanh Thư
- Chương 19 - Lôi Thần động xảo cứu bạch viên
- Chương 20 - Kì dược Ngọc Xạ Thiên Hương Giao
- Chương 21 - Định cư Võ Đang sự tỏa toái
- Chương 22 - Vi đồ lang khổ luyện phi châm
- Chương 23 - Phân hồng biện lục chỉ liên tâm
- Chương 24 - Phi châm đoạt mệnh giảo hoạt lang
- Chương 25 - Ngộ huyền cơ thân khinh như yến
- Chương 26 - Thất hiệp nhất kiếm Nhiễu Chỉ Nhu
- Chương 27 - Phụ giáo nữ đức thủy học văn
- Chương 28 - Thanh Tùng viện trung thư phòng quảng
- Chương 29 - Chỉ Nhược định tâm học liễu thể
- Chương 30 - Thời gian dịch quá tiễn như thoa
- Chương 31 - Mẫn lục hiệp xảo thi tâm kế
- Chương 32 - Bạch sam y phó Hồ Điệp cốc
- Chương 33 - Điệp cốc xảo cứu Y Tiên lữ
- Chương 34 - Cứu Hiểu Phù chân tâm đủ thương
- Chương 35 - Hoàn tín vật mộng đoạn Hiểu Phù
- Chương 36 - Mệnh huyền thiên Cẩm Nghi tương cứu
- Chương 37 - Chân nhân ưu tâm thùy nhân tri
- Chương 38 - Chu phụ cần nữ tứ tương lai
- Chương 39 - Lục hiệp tô tỉnh lê hoa hương
- Chương 40 - Tự vấn tâm phương tri căn để
- Chương 41 - Tú Nga Mi Chỉ Nhược khai hoài
- Chương 42 - Ký danh Nga Mi điểm cung sa
- Chương 43 - Tư tâm khởi đạo Ỷ Thiên kiếm
- Chương 44 - Cẩm Nghi hồi sơn cố sự đa
- Chương 45 - Dương Tiêu thương tình tâm nhược toái
- Chương 46 - Vô Kỵ dạ ly, Ân Bối tình
- Chương 47 - Lưỡng phái liên nhân, Bối xuất giá
- Chương 48 - Lục phái tề tụ phó Côn Lôn
- Chương 49 - Côn Lôn nghênh diện ngộ cố nhân
- Chương 50 - Chung bị cầm sơ đề ân đức
- Chương 51 - Thanh dực diêu linh tâm cam khổ
- Chương 52 - Thư hoãn hàn độc cứu Bức vương
- Chương 53.1 - Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp (1)
- Chương 53.2 - Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp (2)
- Chương 54 - Ỷ Thiên kiếm hàn – Tu La trường
- Chương 55 - Huyết nhiễm thi lạc Quang Minh đỉnh
- Chương 56 - Lục tuần Ưng Vương địch thất tướng
- Chương 57 - Tuyệt tình nhất kiếm lệ quang hàn
- Chương 58 - Linh phù túy tâm viết bất hối
- Chương 59 - Côn Lôn tiểu trấn trọng sơ trang
- Chương 60 - Xảo toán kế Diệt Tuyệt đắc thoát
- Chương 61 - Vạn An tự nội ngộ cố nhân
- Chương 62 - Tái ngộ Triệu Mẫn kính phạt tửu
- Chương 63 - Kim hạp khiên tình duyên nan đoạn
- Chương 64 - Phát lệnh kích đấu thập bảo tháp
- Chương 65.1 - Lam quang thiểm thiểm thủy mang mang (1)
- Chương 65.2 - Lam quang thiểm thiểm thủy mang mang (2)
- Chương 66 - Ly chu tình ti phục hà nhiễu
- Chương 67.1 - Tình động nại hà lễ như thiên (1)
- Chương 67.2 - Tình động nại hà lễ như thiên (2)
- Chương 68.1 - Tình thâm tình thiểm sầu đoạn trường (1)
- Chương 68.2 - Tình thâm tình thiểm sầu đoạn trường (2)
- Chương 69.1 - Quỵ cầu mỹ sắc hoán bảo đao (1)
- Chương 69.2 - Quỵ cầu mỹ sắc hoán bảo đao (2)
- Chương 70 - Biệt Diệt Tuyệt chú xà kiếm tiên
- Chương 71 - Tiểu sơn động tình vũ cửu thiên
- Chương 72.2 - Triệu Mẫn xảo ngôn phiết hiềm nghi (2)
- Chương 73.1 - Ngộ hiểm văn thính Tiêu Phong mộ (1)
- Chương 73.2 - Ngộ hiểm văn thính Tiêu Phong mộ (2)
- Chương 74.1 - Tiêu Phong mộ trắc kiến Tiêu Dao (1)
- Chương 74.2 - Tiêu Phong mộ trắc kiến Tiêu Dao (2)
- Chương 75 - Xuất cốc văn thính giang hồ sự
- Chương 76.1 - Thiếu Thất sơn phong cường vũ liệt 1
- Chương 76.2 - Thiếu Thất sơn phong cường vũ liệt (2)
- Chương 77 - Lý ứng ngoại hợp thoái Mông quân
- Chương 78.1 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường 1
- Chương 78.2 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường (2)
- Phiên ngoại 1 - Tống Thanh Thư (1)
- Phiên ngoại 2 - Trở về núi
- Phiên ngoại 3 - Đính hôn
- Phiên ngoại 4.1 - Gặp nhau (1)
- Phiên ngoại 4.2 - Gặp nhau (2)
- Phiên ngoại 5 - Tống Thanh Thư (2)
- Phiên ngoại 6 - Ân Ly
- Phiên ngoại 7 - Tống Thanh Thư tái ngộ Ân Ly
- Phiên ngoại 8 - Tống Thanh Thư (3)
- Phiên ngoại 9 - Tống Thanh Thư (4)
- Phiên ngoại 10.1 - Tống Thanh Thư (5)
- Phiên ngoại 10.2 - Tống Thanh Thư 5
- Phiên ngoại 11 - Sững sờ
- Phiên ngoại 12 - Đại hôn
- Phiên ngoại 13.1 - Cô dâu
- Phiên ngoại 13 - Cô dâu (2)
- Phiên ngoại 14 - Thời gian mất đi tình đã hối
- Phiên ngoại 15 - Chu Triệu dục loạn hưu thư hiện
- Phiên ngoại 16 - Tiêu dao trần thế duyên
- Phiên ngoại 17 - Thánh nữ nhược hà – ký Tiểu Chiêu chi nữ