Chương 52 - Thư hoãn hàn độc cứu Bức vương
Vi Nhất Tiếu công phu cao ở hai môn khinh công và Hàn Băng Miên chưởng, nội lực thâm hậu lại sử dụng thành thạo, không thể coi thường. Hắn tăng thêm công lực, cách ta ba thước thân ảnh không ngừng chuyển động xoay vòng, vô số đạo Hàn Băng chưởng lực đánh ra xuyên thấu qua tiên ảnh về phía ta lưu lại vô số ảo ảnh, nếu gặp phải người công lực kém cỏi có lẽ không thể nhìn rõ thân ảnh của hắn.
Ta có chút gấp gáp, khó khăn chống đỡ, hắn tấn công mau lẹ sắc bén, thời gian kéo dài chỉ sợ khó mà phòng thủ được. Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, ta nghĩ đến trước đó còn cảm thấy kinh nghiệm thực chiến của mình còn quá kém cỏi, mới phát hiện ra chính mình hóa ra còn sợ hãi giao chiến, liền thử gia tăng thêm nội lực. Nãy giờ ta không dám dùng hết sức mình, chỉ dùng năm thành nội lực, không thể sử dụng chiêu thức một cách tự nhiên, hơn nữa binh khí không phải đúng là roi, không phát huy được hết uy lực của Bạch Mãng Tiên pháp.
Thử đem nội lực tăng lên tám phần, lại vận khởi chiêu thức tấn công. Cửu Âm Chân kinh chiêu thức quỷ dị khó lường, huyền ảo tuyệt luân khiến cho người ta không phân rõ được đâu là giả đâu là thật, quả thật làm cho Vi Nhất Tiếu luống cuống tay chân. Tuy vậy ta chưa có kinh nghiệm đối địch, chỉ biết dùng Bạch Mãng tiên pháp liên tiếp đánh ra chứ chưa phải là căn cứ vào chiêu thức của kẻ địch mà có công kích ứng đối hợp lý, thật sự đáng tiếc cho một thân nội lực thâm hậu cùng võ công tuyệt thế, chỉ có thể làm cho người ta luống cuống tay chân mà chưa phải chế ngự chiến thắng được địch thủ.
Ta biết vấn đề của mình, nhưng trước đây chỉ tự mình khổ luyện, không có ai để cùng tập, cũng không có kinh nghiệm thực chiến, may mắn hôm nay kẻ địch chỉ có một người, nếu như bị nhiều kẻ cùng vây hãm, dù võ công cao đến mấy cũng vô dụng. Nghĩ ra hai mắt ta không khỏi tỏa sáng nhìn Vi Nhất Tiếu, trước mắt đúng là khó có thể kiếm được kẻ nào để tập luyện mà khinh công tốt, nội lực cao, lại đủ sức tiếp được đại bộ phận võ công của Cửu Âm chân kinh như thế.
Nghĩ vậy, ta cũng không ngại hắn người ngợm bẩn thỉu nữa, thu dải lụa lại, sử dụng Tồi Kiên Thần trảo, lấy trảo tiếp chưởng, thực sự giao chiến với hắn. Luyện Tồi Kiên Thần trảo bằng tay, ta trước còn tưởng giống như trong phim, vận trảo pháp ngón tay sẽ biến dạng, luyện xong mới biết được, Tồi Kiên Thần trảo không phải là luyện cho ngón tay cứng nhọn hoặc dựa vào ngoại lực mà tập luyện trảo lực.
Sự thật Tồi Kiên Thần trảo dựa vào nội lực mà luyện từ trong kinh mạch của tay, nội công khi được vận hành, năm ngón tay sẽ được bao phủ toàn bộ bằng một tầng nội lực bén nhọn để đối địch, là trảo pháp, thật ra trong võ lâm cũng có nhiều công pháp dùng ngoại lực để luyện ngón tay khiến cho ngón tay biến hình móng vuốt, ví dụ như giáo chủ Thiên Ưng giáo Ân Thiên Chính dùng Ưng Trảo công, chính là loại này.
Phương pháp luyện Cửu Âm Bạch Cốt trảo trong Cửu Âm chân kinh ta đã xem qua, cần nhiều độc vật ngày đêm phơi sương hứng nắng, dùng nội lực đem độc khí bức đến đầu ngón tay, khi vận công đối địch ngón tay sẽ chuyển thành màu xanh tái, luyện công phu này lâu ngày có thể khiến đầu ngón tay biến đen, là do độc tố tích lũy nhiều, khi vận công độc tố phát ra là loại độc có thể vỡ đá xuyên kim (xuyên thủng cả kim loại), tuy tiến triển nhanh nhưng rất dễ tẩu hỏa nhập ma, không phải là võ công chính phái.
Tồi Kiên Thần Trảo là do Hoàng Thường (người đã sáng tạo ra bộ Cửu Âm Chân Kinh (trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu)) mất mấy chục năm sáng tạo ra, chuyên dùng để phá giải võ công Cửu Âm Bạch Cốt trảo. Hoàng Thường dựa vào võ học đạo gia mà tự sáng tạo ra võ công, Tồi Kiên Thần trảo nhu hòa tự nhiên, chính khí vững vàng, sau khi luyện thành ngón tay cũng không biến dạng không giống người, chẳng qua là sẽ dài thêm ra một chút, cử động càng thêm tinh tế hoàn mỹ, mỗi lần vận khởi trảo pháp cả bàn tay càng thêm đẹp như minh ngọc, ngón tay càng trắng muốt thon thả.
Suy xét ưu nhược của trảo pháp, cách ứng đối với chưởng pháp của Vi Nhất Tiếu, hắn khinh công trác tuyệt không kém hơn Loa Ốc Cửu Ảnh, lại có hàn chưởng trợ lực, uy lực mạnh mẽ, không phải hạng tầm thường. Ta bắt đầu dùng trảo pháp tấn công phòng thủ, tuy mới chỉ ra ước chừng từng chiêu một, chưa phải đã đảo ngược tình thế, nhưng dần dần cảm thấy dùng trảo pháp đỡ chưởng pháp thật thích hợp.
Không còn bị vây ở thế yếu phòng thủ nữa, ngược lại thỉnh thoảng còn có thể ngoài dự kiến của hắn đánh ra một vài chiêu thức tinh diệu khiến hắn luống cuống, chờ đến khi hắn hồi thủ lại rút về trạng thái phòng thủ, qua lại hóa giải ba bốn trăm chiêu, dần dần rốt cục thông tường toàn bộ Tồi Kiên Thần trảo, sử dụng hoàn toàn thành thạo. Sử ra không phải theo quy tắc cứng nhắc mà dùng trảo pháp huyền diệu kết hợp ăn ý với thân pháp Loa Ốc Cửu Ảnh, quả nhiên uy lực tăng nhiều, đã có thể đánh ngang tay với Vi Nhất Tiếu.
Ta đang hưng phấn, còn muốn tiếp theo sử dụng Tồi Tâm chưởng, không ngờ Vi Nhất Tiếu đang đấu bỗng nhiên sắc mặt đại biến, chuyển thành xanh mét, quay đầu muốn chạy về phía Nga Mi đang hạ trại. Tuy ta không rõ hắn có chủ ý gì, nhưng tuyệt đối không thể để hắn đến chỗ phái Nga Mi quấy phá được.
Lúc này, ta hoàn toàn đổi vị thế cho Vi Nhất Tiếu, vây chặt không cho hắn rời đi. Vi Nhất Tiếu đánh ra mấy sát chiêu nguy hiểm đều bị ta tiếp được, sắc mặt ngày càng đen, giọng khàn khàn hung tợn nói: "Nhóc con rốt cuộc muốn làm gì? Đánh nhiều như vậy rồi ngươi không mệt ta cũng mệt, mau dừng tay."
Vi Nhất Tiếu muốn kêu khổ cũng không được, hắn nhận được tin tức sáu đại phái vây đánh Quang Minh đỉnh liền lập tức ruổi ngựa từ Trung Nguyên chạy đến, vừa lúc đụng phải phái Nga Mi, muốn dùng thủ đoạn đó để dọa đệ tử Nga Mi. Hắn nghĩ đệ tử Nga Mi đông đảo nhưng gan cũng chẳng lớn hơn ai, qua mấy lần đe dọa không đuổi được Nga Mi, cũng không khiến sĩ khí giảm bớt, đang muốn nghĩ xem dọa tiếp thế nào, không ngờ mới lần thứ hai xuất thủ liền đụng phải quái nhân.
Khinh công không thấp hơn hắn, nội lực so với hắn còn hùng hậu hơn, ít nhất cũng phải mấy chục năm nội công, nhưng nghe giọng nói vừa rồi lại cảm thấy chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi. Lúc mới bắt đầu liền chỉ phòng thủ, chiêu thức tuy tinh diệu nhưng ra tay không đủ thuần thục, dù là tuyệt thế võ công cũng sơ hở vô số, Vi Nhất Tiếu đắc ý muốn bắt lấy tra hỏi lai lịch, không ngờ ra ngoài trăm chiêu nàng ta lại sử dụng một loại trảo pháp tuyệt đỉnh.
Mỗi chiêu thức đều chứa sát khí bức người khiến cho hắn không thể không toàn lực ứng đối, quên mất rằng mỗi lần ra tay toàn lực liền dẫn khởi chí hàn âm độc trong kinh mạch, chỉ cần hắn toàn lực xuất nội lực, hàn độc sẽ phát tác, nếu không hút máu tươi giải độc thì mạch máu toàn thân sẽ đóng băng. Đợi đến khi hắn phát hiện ra thì hàn độc đã sắp phát tác.
Quanh đây chỉ có kẻ quái dị này cùng đệ tử phái Nga Mi, kẻ này hắn không bắt nổi, bất quá đệ tử bình thường của Nga Mi hẳn sẽ dễ hơn. Không ngờ hắn vừa định chạy thoát đi bắt đệ tử Nga Mi giải độc lại bị kẻ này chặn lại. Trước mắt độc đã sắp phát, Vi Nhất Tiếu thật sự không nghĩ rằng mình không chết trong tay địch thủ mà lại chết bởi hàn độc, tự nhiên trở nên vô cùng căm giận kẻ gián tiếp hại chết mình, không khỏi gầm lên.
"Ai bảo ngươi chẳng làm việc gì tốt, nửa đêm đến quấy phá không cho người ta ngủ. Ta không được nghỉ ngơi tốt thì không thể để ngươi được dễ chịu."
Chỉ là dọa ngoài miệng mà thôi, Vi Nhất Tiếu trong thời gian ngắn cũng chẳng thể làm ra được chuyện gì nữa. Ta đi đã khá lâu, không trở về sợ người ta sẽ phát hiện, ai ngờ vừa định thu chiêu lại, Vi Nhất Tiếu bỗng ngã lăn xuống đất, toàn thân cứng đờ, toát ra mồ hôi lạnh, vừa thoát ra khỏi cơ thể liền lập tức biến thành hơi nước màu trắng, Vi Nhất Tiếu ngay cả nói cũng không được thêm lời nào nữa.
Ta chợt nhớ đến trong truyện từng đọc qua, Vi Nhất Tiếu tu luyện Hàn Băng Miên Chưởng chí âm chí hàn bị tẩu hỏa nhập ma, ba mạch âm bị tổn thương, mỗi khi sử dụng toàn bộ nội lực liền phát phải uống máu mới có thể giải độc, bây giờ là hắn đang bị độc phát sao? Ta tiến đến xem mạch cho hắn, vài năm nay ngoại trừ võ công tiến bộ thì kiến thức y thuật cũng tăng thêm đáng kể.
Ngón tay đặt vào mạch môn, một luồng hàn khí còn lạnh hơn cả hàn chưởng của hắn theo tiếp giáp ngón tay mà tấn công vào cơ thể, ta vận công bức lui hàn khí, ngưng thần xem mạch, mạch của hắn đập chậm chạp, suy yếu vô lực, không khỏi nói khẽ: "Quả nhiên là ba mạch âm bị tổn thương, hàn độc phát tác." Tuy ta có cách chữa khỏi cho hắn nhưng ta sẽ không làm. Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn phái mất đến nửa tháng, hao phí thời gian như vậy, thân ở Nga Mi làm sao có thể làm được, thứ hai độc hàn băng vẫn để Trương Vô Kỵ hóa giải thì tốt hơn, có thể để cho Vi Nhất Tiếu nợ một ân tình, để hắn tình nguyện trung thành với Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ tuy không muốn tranh đấu nhưng Vi Nhất Tiếu có dũng có mưu, làm một trợ thủ hiếm có, không có Vi Nhất Tiếu tương trợ mà bằng vào Trương Vô Kỵ nhu nhược kia thì đừng hòng đấu lại được với Triệu Mẫn nham hiểm cứu ra sáu đại phái.
Đáng tiếc cho Minh giáo, nhiều cao thủ như vậy lại không có ai lên làm giáo chủ, Trương Vô Kỵ sau này rời đi, những người trong Minh giáo cùng hắn đồng sinh cộng tử sau khi triều Minh thành lập lại phải chịu bị Chu Nguyên Chương giết hại oan uổng. Trừ Võ Đang và Thiếu Lâm hai phái không bị diệt thì có mấy người còn lại có kết cục tốt? Ta chỉ có thể nghĩ trong lòng mà không thể nói.
Ta truyền nội lực vào ba mạch âm của Vi Nhất Tiếu, giúp hắn kiềm chế hàn độc phát tác, không cần phải uống máu người mới có thể giải trừ độc phát, chờ cho hắn đã khá hơn nhiều mới phi thân rời đi. Tuy nhiên ta lại không biết sau khi Vi Nhất Tiếu được giải độc, thần trí đã tỉnh táo lại, tuy nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích nhưng lại thấy rõ ràng người vừa rời đi chỉ là một cô gái trẻ.
Trở lại cồn cát thay đổi quần áo, ta không chút hoang mang trở về hướng lều trại, đến gần mới thấy rìa ngoài trại đống lửa vẫn cháy sáng, là Trương Vô Kỵ cũng không ngủ được, ánh mắt sáng ngời nhìn đống lửa nghĩ ngợi. Nhìn khuôn mặt hắn nghiêng nghiêng tuấn mỹ, khinh bỉ trong lòng chợt giảm đi nhiều.
Một thiếu niên tuấn tú một mình lớn lên trong hang sâu núi hẻm, năm năm, không có ai ở bên dạy dỗ hắn, tuy bề ngoài đã hai mươi tuổi nhưng tâm lý bất quá mới chỉ mười lăm mười sáu, vô tình mà phạm phải sai lầm cũng khó có thể trách hắn được, có lẽ là con người yêu cái đẹp đi! Nếu hắn lớn lên thành đồ xấu xí thì ai thèm ngó đến hắn làm gì.
Trong lòng tự giễu, ta đến chỗ để hành lý lấy ra lương khô thịt khô gói lại, cầm đến bên cạnh Trương Vô Kỵ, lặng lẽ đưa cho hắn thấp giọng nói: "Trương tiểu ca, chân anh bị thương chắc đã khá hơn rồi! Mấy ngày này mọi người đi nhanh, anh mau tìm cơ hội đưa tiểu tẩu tử (chị dâu nhỏ) rời đi, đừng để sư phụ giam giữ mãi. Ở đây đã rất gần Quang Minh đỉnh rồi, đến Quang Minh đỉnh mấy bên giao chiến đều rất nguy hiểm, khi hỗn loạn sẽ không ai chú ý bảo vệ hai người đâu!"
Trương Vô Kỵ phục hồi tinh thần lại, nhận lấy gói lương thực, gật đầu khẽ nói: "Ta sẽ tìm cơ hội mang Chu Nhi rời đi, nhưng không phải... Đừng gọi loạn, cám ơnChucô nương!"
Ta nhìn hắn, lắc lắc đầu, giả bộ như nghe không hiểu, khẽ cười, quay người trở về lều của mình, trong lòng thầm nghĩ không cần cám ơn, ta đối tốt với ngươi cũng vì mọi người trên Võ Đang đều đối tốt với cha con ta, không thể vì những điều chưa xảy ra mà đem thành lý do mà đối xử tệ với hắn được, dù sao mọi người ở Võ Đang có thể không để ý đến Chu gia cũng không cần tiếp nhận, nhưng là đồ tôn của Trương chân nhân, sư điệt của mấy thúc thúc, phải cảm tạ Kim lão gia đã ban cho hắn một phụ thân tốt được mọi người yêu quý.
Buổi sáng, mọi người trong phái Nga Mi trở dậy thu thập lều trại, trong sa mạc nguồn nước rất ít cũng không thể kiếm ra nơi nào để tắm rửa. Đoàn người lại tiến nhanh theo hướng tây, ta cũng không hiểu thực sự là không có cơ hội hay là Trương Vô Kỵ không muốn đi, mấy ngày qua hắn vẫn không có mang Ân Ly trốn đi, có lẽ là vận mệnh rồi! Trương Vô Kỵ đúng là vẫn còn phải hoàn thành sứ mệnh của mình.
Lại đi tiếp hai ngày, đã giữa trưa, mặt trời đỏ rực chói lọi trên đầu, tuy trời mùa đông nhưng đi đường cũng nóng bức vô cùng, mọi người đang yên lặng tập trung di chuyển, bỗng nhiên phía tây bắc chợt truyền đến mơ hồ tiếng binh khí va chạm, mọi người không đợi Đại sư tỷ và sư huynh ra lệnh đều tăng nhanh cước bộ, đội ngũ chỉnh tề chạy nhanh về phía đó.
Không lâu sau, phía trước xuất hiện mấy bóng người đang múa may giao đấu, đuổi tới gần thì thấy rõ hơn, là ba đạo nhân mặc áo bào trắng tay cầm binh khí vây đánh một người tuổi tầm hai bảy hai tám tuổi, mặt như bạch ngọc, tóc đen dài quá thắt lưng, đầu mang huyền vũ ngọc quan, cài trâm thanh ngọc, mặc y phục màu lam, cầm trong tay trường kiếm dài ba thước, kiếm quang múa lấp lánh.
Giao chiến cùng hiệp khách áo lam là ba đạo nhân mặc áo bào trắng, bên tay áo phía trái đều có thêu một đốm lửa đang cháy màu đỏ, hiển nhiên là người trong ma giáo. Hiệp khách áo lam lấy một địch ba nhưng không rơi vào thế hạ phong chút nào, ngược lại mấy lần tránh không đâm vào nơi yếu hại, hiển nhiên là xuống tay lưu tình. Kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân như vậy các đệ tử Nga Mi đứng xem đều không khỏi trầm trồ tán thưởng.
Ta vốn chẳng thích cảnh tranh đấu nhưng đang đứng ở phía sau ngắm cảnh sa mạc nghe thấy vậy cũng phải ngước mắt nhìn lại xem, không ngờ lại là người quen, chính là sư phụ dạy văn cổ cho ta, Mạc Thanh Cốc. Ta nhìn Mạc Thanh Cốc ra tay, không khỏi hưng phấn tiến lên, đã nhiều năm không xem Thất thúc biểu diễn kiếm pháp phiêu dật nhu cùng như tiên múa thế này. Xem Thất thúc ra tay chính là một loại hưởng thụ, giống như được xem tiên nhân múa kiếm, vừa đẹp vừa huyền ảo như không thể có được người thứ hai trên đời như vậy.
Ta nhìn thấy Thất thúc, cũng không núp phía sau nữa, cao hứng chạy đến đội hình phía trước ngắm, Diệt Tuyệt sư thái và Đại sư tỷ Tĩnh Nghi, Nhị sư tỷ Đinh Mẫn Quân cũng đang đứng đó xem, biết xuất thân của ta cũng không ngăn trở, cứ để ta đứng đó như đệ tử nội môn bên cạnh Diệt Tuyệt sư thái, có lẽ là nể mặt Thất thúc để mặt mũi cho Võ Đang đi!
Nghĩ đến Võ Đang, ta không khỏi quay đầu lại nhìn Trương Vô Kỵ, cái kẻ đang ngồi gần cuối kia cũng đang kích động nhìn Mạc Thất thúc ứng địch, trong mắt thế nhưng lại xuất hiện lệ quang, aiz! Hắn hiện tại tâm trí cũng chỉ như một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi, dù sao không có ai ở cùng lâu dài, cũng không được trưởng bối dạy dỗ. Mạc Thanh Cốc bên kia nghe thấy tiếng Nga Mi rầm rầm hoan hô, không muốn dây dưa lâu trước mặt nhiều người, ra một hư chiêu, thêm một chiêu thuận thủy thôi chu (đẩy thuyền theo dòng), đánh cho ba đạo nhân Minh giáo cánh tay đều hứng một nhát kiếm.
Mọi người trong Nga Mi kể cả Diệt Tuyệt sư thái đều không khỏi hít sâu thán phục, ba đạo nhân kia, mỗi người đều bị thương ở đúng vị trí, đúng lực đạo để binh khí đều rơi cả xuống đất. Bọn họ lúc này mới biết người trước mắt võ công cao hơn cả ba, vừa rồi ra tay lại lưu tình, từ đầu đến cuối chưa từng hạ sát thủ, ba người vừa giận vừa xấu hổ, nhặt lấy binh khí rồi phi thân rời đi.
Mạc Thanh Cốc không đuổi theo, quay trở lại thấy Diệt Tuyệt sư thái trên mặt có vẻ tán thưởng, cũng không kiêu ngạo đi đến trước mặt bà ta, bởi vì Lục hiệp cưới đồ đệ của Diệt Tuyệt nên Mạc Thanh Cốc cũng theo bối phận của Ân Lê Đình mà hành lễ, nói: "Đại sư huynh của tệ phái dẫn theo các sư đệ cùng đệ tử đời thứ ba, cả thảy ba mươi hai người đã đến địa giới nơi hội họp, Lục sư huynh ở lại trấn giữ Võ Đang, vãn bối phụng mệnh đại sư huynh đi trước nghênh đón quí phái."
"Hay lắm, thế ra phái Võ Đương đã đến trước rồi. Quí phái đã giao chiến cùng yêu nhân trận nào chưa?" Diệt Tuyệt sư thái nhìn Mạc Thanh Cốc một trang nhân tài, mới đấu xong mà hành tẩu chân không gấp không mệt, hiển nhiên là nội công đã đại thành, lại còn chính là đệ tử nhỏ nhất của đời thứ hai Võ Đang, lại nhớ đến Ân Lê Đình cũng xuất chúng như vậy, mấy người còn lại chỉ sợ cũng không kém hơn. Trong lòng nghĩ đến phái Võ Đang nhiều nhân tài như vậy nhưng Nga Mi lại không kiếm được truyền nhân như ý, thật đáng buồn đáng tiếc.
Mạc Thanh Cốc cười đạm mạc, nhẹ giọng nói: "Chúng tôi đã đụng độ ba lần với hai kỳ Mộc, Hỏa của ma giáo, đánh thương vài tên, không tổn thương gì, thế nhưng trên đường đến đây có mấy lần phát hiện ra có cao thủ thần bí theo sau, cũng không biết là có mưu đồ gì, lại có quan phủ địa phương phối hợp che giấu nên không tra ra hành tung, không biết quý phái có chút manh mối nào không?"
Nguyên là từ khi Võ Đang lục hiệp luyện Đại Vô Tướng công, năm năm liền nội lực tiến nhanh, trên đường đi liên tiếp phát hiện ra phía sau có kẻ theo dõi, bí mật điều tra lại phát hiện ra, người trong ma giáo đi thám thính tin tức đều bị mấy kẻ thần bí kia giết sạch, khiến cho đường đi trở nên vô cùng thuận lợi, muốn tìm ra thân phận những kẻ đó thì lại giống như giọt nước rơi vào trong biển, không một dấu tích, lại có quan phủ quấy nhiễu nên không tra ra được gì.
Tuy nhiên Tống Viễn Kiều trấn giữ Võ Đang đã nhiều năm khi Trương Tam Phong phải bế quan, lại phát triển Võ Đang lên thành ngang hàng với Thiếu Lâm đã hàng ngàn năm tuổi thì không phải là hạng người dễ dãi nông cạn, liên tưởng đến việc lần này sáu đại phái cùng khởi sự tiêu diệt ma giáo, cẩn thận suy nghĩ lại phát hiện ra chỗ quái dị, lập tức bàn bạc với các sư huynh đệ.
Trương Tùng Khê cơ trí xem tình huống đệ tử Võ Đang không bị tổn thương gì, khi đánh nhau với ma giáo chỉ nên đánh thương chứ không giết, thuận theo tự nhiên để xem kẻ đứng phía sau màn kịch này rốt cuộc có ý đồ gì, như vậy hôm nay mới có chiến tích Mạc Thanh Cốc chỉ đánh thương chứ không giết mấy người kia. Diệt Tuyệt sư thái tuy không rõ ràng nguyên do lắm, nhưng võ công người Võ Đang cao như vậy lại chỉ đánh bị thương mấy tên yêu nhân cũng là quá mức nương tay. Đối với kẻ theo dõi phía sau thì bà ta cũng nghĩ rằng đó là yêu nhân ma giáo giở trò, dù sao người ma giáo hành tung quỷ dị, trừ người trong ma giáo ra thì cũng không thể nghĩ ra thêm được ai khác nữa.
- Chương 1 - Nhất hướng xuyên qua thành phôi thai
- Chương 2 - Hán Thủy hà bạn chung xuất sinh
- Chương 3 - Bi mẫu thệ cảm phụ ân nghĩa
- Chương 4 - Hoảng nhiên thất niên thời gian thệ
- Chương 5 - Thư sinh độ hà danh Chỉ Nhược
- Chương 6 - Hán thủy tầm bảo kiến Tiêu Dao
- Chương 7 - Bất lão Trường xuân nghi Cửu Dương
- Chương 8 - Gian tân đoạn thể vị na bàn
- Chương 9 - Hán Thủy chi trung hiểm mệnh táng
- Chương 10 - Hoạch cứu đắc ngộ Trương Tam Phong
- Chương 11 - Thác toán chu tuế ngộ Vô Kỵ
- Chương 12 - Thừa Chí bái sư Tống Viễn Kiều
- Chương 13 - Vô Kỵ dục phó Hồ Điệp cốc
- Chương 14 - Biệt Vô Kỵ phó Vũ Đang sơn
- Chương 15 - Võ Đang ngũ hiệp phong thái dương
- Chương 16 - Tặng dược phương ân thi Võ Đang
- Chương 17 - Thư tả dược phương kiến hiệp tâm
- Chương 18 - Khách cư thập phương kiến Thanh Thư
- Chương 19 - Lôi Thần động xảo cứu bạch viên
- Chương 20 - Kì dược Ngọc Xạ Thiên Hương Giao
- Chương 21 - Định cư Võ Đang sự tỏa toái
- Chương 22 - Vi đồ lang khổ luyện phi châm
- Chương 23 - Phân hồng biện lục chỉ liên tâm
- Chương 24 - Phi châm đoạt mệnh giảo hoạt lang
- Chương 25 - Ngộ huyền cơ thân khinh như yến
- Chương 26 - Thất hiệp nhất kiếm Nhiễu Chỉ Nhu
- Chương 27 - Phụ giáo nữ đức thủy học văn
- Chương 28 - Thanh Tùng viện trung thư phòng quảng
- Chương 29 - Chỉ Nhược định tâm học liễu thể
- Chương 30 - Thời gian dịch quá tiễn như thoa
- Chương 31 - Mẫn lục hiệp xảo thi tâm kế
- Chương 32 - Bạch sam y phó Hồ Điệp cốc
- Chương 33 - Điệp cốc xảo cứu Y Tiên lữ
- Chương 34 - Cứu Hiểu Phù chân tâm đủ thương
- Chương 35 - Hoàn tín vật mộng đoạn Hiểu Phù
- Chương 36 - Mệnh huyền thiên Cẩm Nghi tương cứu
- Chương 37 - Chân nhân ưu tâm thùy nhân tri
- Chương 38 - Chu phụ cần nữ tứ tương lai
- Chương 39 - Lục hiệp tô tỉnh lê hoa hương
- Chương 40 - Tự vấn tâm phương tri căn để
- Chương 41 - Tú Nga Mi Chỉ Nhược khai hoài
- Chương 42 - Ký danh Nga Mi điểm cung sa
- Chương 43 - Tư tâm khởi đạo Ỷ Thiên kiếm
- Chương 44 - Cẩm Nghi hồi sơn cố sự đa
- Chương 45 - Dương Tiêu thương tình tâm nhược toái
- Chương 46 - Vô Kỵ dạ ly, Ân Bối tình
- Chương 47 - Lưỡng phái liên nhân, Bối xuất giá
- Chương 48 - Lục phái tề tụ phó Côn Lôn
- Chương 49 - Côn Lôn nghênh diện ngộ cố nhân
- Chương 50 - Chung bị cầm sơ đề ân đức
- Chương 51 - Thanh dực diêu linh tâm cam khổ
- Chương 52 - Thư hoãn hàn độc cứu Bức vương
- Chương 53.1 - Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp (1)
- Chương 53.2 - Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp (2)
- Chương 54 - Ỷ Thiên kiếm hàn – Tu La trường
- Chương 55 - Huyết nhiễm thi lạc Quang Minh đỉnh
- Chương 56 - Lục tuần Ưng Vương địch thất tướng
- Chương 57 - Tuyệt tình nhất kiếm lệ quang hàn
- Chương 58 - Linh phù túy tâm viết bất hối
- Chương 59 - Côn Lôn tiểu trấn trọng sơ trang
- Chương 60 - Xảo toán kế Diệt Tuyệt đắc thoát
- Chương 61 - Vạn An tự nội ngộ cố nhân
- Chương 62 - Tái ngộ Triệu Mẫn kính phạt tửu
- Chương 63 - Kim hạp khiên tình duyên nan đoạn
- Chương 64 - Phát lệnh kích đấu thập bảo tháp
- Chương 65.1 - Lam quang thiểm thiểm thủy mang mang (1)
- Chương 65.2 - Lam quang thiểm thiểm thủy mang mang (2)
- Chương 66 - Ly chu tình ti phục hà nhiễu
- Chương 67.1 - Tình động nại hà lễ như thiên (1)
- Chương 67.2 - Tình động nại hà lễ như thiên (2)
- Chương 68.1 - Tình thâm tình thiểm sầu đoạn trường (1)
- Chương 68.2 - Tình thâm tình thiểm sầu đoạn trường (2)
- Chương 69.1 - Quỵ cầu mỹ sắc hoán bảo đao (1)
- Chương 69.2 - Quỵ cầu mỹ sắc hoán bảo đao (2)
- Chương 70 - Biệt Diệt Tuyệt chú xà kiếm tiên
- Chương 71 - Tiểu sơn động tình vũ cửu thiên
- Chương 72.2 - Triệu Mẫn xảo ngôn phiết hiềm nghi (2)
- Chương 73.1 - Ngộ hiểm văn thính Tiêu Phong mộ (1)
- Chương 73.2 - Ngộ hiểm văn thính Tiêu Phong mộ (2)
- Chương 74.1 - Tiêu Phong mộ trắc kiến Tiêu Dao (1)
- Chương 74.2 - Tiêu Phong mộ trắc kiến Tiêu Dao (2)
- Chương 75 - Xuất cốc văn thính giang hồ sự
- Chương 76.1 - Thiếu Thất sơn phong cường vũ liệt 1
- Chương 76.2 - Thiếu Thất sơn phong cường vũ liệt (2)
- Chương 77 - Lý ứng ngoại hợp thoái Mông quân
- Chương 78.1 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường 1
- Chương 78.2 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường (2)
- Phiên ngoại 1 - Tống Thanh Thư (1)
- Phiên ngoại 2 - Trở về núi
- Phiên ngoại 3 - Đính hôn
- Phiên ngoại 4.1 - Gặp nhau (1)
- Phiên ngoại 4.2 - Gặp nhau (2)
- Phiên ngoại 5 - Tống Thanh Thư (2)
- Phiên ngoại 6 - Ân Ly
- Phiên ngoại 7 - Tống Thanh Thư tái ngộ Ân Ly
- Phiên ngoại 8 - Tống Thanh Thư (3)
- Phiên ngoại 9 - Tống Thanh Thư (4)
- Phiên ngoại 10.1 - Tống Thanh Thư (5)
- Phiên ngoại 10.2 - Tống Thanh Thư 5
- Phiên ngoại 11 - Sững sờ
- Phiên ngoại 12 - Đại hôn
- Phiên ngoại 13.1 - Cô dâu
- Phiên ngoại 13 - Cô dâu (2)
- Phiên ngoại 14 - Thời gian mất đi tình đã hối
- Phiên ngoại 15 - Chu Triệu dục loạn hưu thư hiện
- Phiên ngoại 16 - Tiêu dao trần thế duyên
- Phiên ngoại 17 - Thánh nữ nhược hà – ký Tiểu Chiêu chi nữ