Chương 32 - Bạch sam y phó Hồ Điệp cốc
Ân Lê Đình cả đêm sửa sang hành trang chuẩn bị để ngày mai lên đường. Sang hôm sau, tuy cả đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn thập phần khỏe mạnh, lần đầu tiên Ân Lê Đình từ biệt các sư huynh đệ bằng cách không nói lời từ biệt, chỉ để lại một phong thư nhắn lại là xuống núi hành tẩu, chưa định ngày về rồi đi ngay.
Đi đường, tuy có ngựa tốt nhưng Ân Lê Đình do muốn nhanh chóng gặp Vô Kỵ nên đi rất gấp gáp, ăn gió nằm sương, dựa theo chỉ dẫn của Thường Ngộ Xuân mà đi. Theo lời của Thường Ngộ Xuân, Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu ẩn cư ở Hồ Điêp cốc, ngay tại ven bờ phía bắc của hồ Nữ Sơn. Ân Lê Đình sau khi cưỡi ngựa xuống núi, gặp đường thủy liền thuê ngay một con thuyền nhỏ đi Hán Khẩu, đến Hán Khẩu liền đổi sang thuyền lớn theo Trường Giang xuôi về hướng đông.
Trường Giang từ Hán Khẩu đến Cửu Giang, chảy theo hướng đông nam, qua Cửu Giang rồi mới rẽ theo hướng đông bắc đi vào cảnh giới đất Hoàn. Ân Lê Đình đi thuyền xuống hạ du Tập Khánh mới lên bờ, dùng ngựa mang theo trên thuyền đi về hướng bắc, vài ngày sau đến Quang Minh ở phía đông của Phượng Dương, còn cách hồ Nữ Sơn Hồ Điệp cốc chừng hơn ba mươi dặm nữa, tuy cưỡi ngựa chạy rất nhanh nhưng đường đi vẫn tốn khá nhiều thời gian.
Hắn biết Y Tiên Hồ Thanh Ngưu tính cách quái dị, ẩn cư nơi hẻo lánh, dĩ nhiên không thể ở ngay ven đường lớn dễ dàng tìm được, liền tập trung tinh thần chăm chú tìm kiếm đường đến Hồ Điệp cốc, phía sau bỗng dưng nghe được mấy tiếng chân ngựa rầm rập, quay đầu lại vừa thấy mấy tên Thát tử Mông Cổ cầm trường đao phóng ngựa đến, khua đao làm bộ dọa người ý đồ đuổi hắn chạy vào con đường phía trước.
Ân Lê Đình từ khi xuống núi hành tẩu đến nay, người trong quan phủ dù đứng đắn cũng không hề kết giao đến, cũng không cần ngại ngần nể nang gì bọn chúng, lần này gặp phải ngay bên cạnh Y Tiên, dù sao cũng không thể lỗ mãng đành tạm nhẫn nại, vờ thuận theo, muốn xem bọn Mông cổ này muốn làm gì nên không phản kháng, đi theo bọn chúng chạy vào đường đó.
Mấy tên Mông Cổ này, tuy khinh bỉ, nô dịch người Hán nhưng cũng có chút ánh mắt, thấy Ân lê Đình một thân bạch sam, lưng đeo trường kiếm, khí chất không tầm thường, cưỡi trên một con tuấn mã nên cũng không đối xử theo kiểu mắng chửi xua đuổi giống như với dân chúng bình thường.
Hắn theo mấy tên quan binh đi đến, đến chỗ ngã ba đường, chỉ thấy có hai tên quan quân Mông Cổ cưỡi ngựa phía trước, phía sau dẫn theo hơn trăm quan binh tay cầm đại đao vây quanh rất nhiều dân chúng. Chúng dân bị dẫn đến trước hai tên quan quân cưỡi ngựa, tất cả phải quỳ rạp xuống lạy, một người Hán đứng bên cạnh phiên dịch hỏi: "Họ gì?"
Người dân bị hỏi đáp họ Quý, gã Mông Cổ bên cạnh tiện chân đá vào mông hắn một cước, họ Quý kia không dám hó hé, vội vàng đi qua. Ân Lê Đình nén giận, nhẫn nại xem bọn chúng định giở trò gì, phía dưới lại có mấy người bị hỏi theo thứ tự, hoặc là bị đánh hoặc bị đá hoặc ăn mấy cái tát, không ai dám phản kháng, chỉ vội vàng đi cho thoát.
Một lát sau, hỏi đến một người nữa, người này đáp họ Trương, tên quan binh kia lúc này liền đẩy hắn sang đứng một bên, một lát sau có một người dân khác trong giỏ bị khám có một con dao mới mua cũng bị đẩy sang bên. Ân Lê Đình thấy tình thế khó hiểu, nhíu nhíu mày, nhân lúc bọn quan binh không chú ý liền xuống ngựa, hỏi nhỏ người bên cạnh: "Vị đại ca này có biết bọn chúng bắt mấy người kia làm gì không vậy?"
Người nọ một thân quần áo thô cũ rách rưới, bộ mặt ngăm đen cực khổ, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, trên mặt vẻ ủ rũ tang tóc, giọng không chút cảm xúc nói: "Ngươi chính mình xem là biết ngay."
Ân Lê Đình cứng họng, bên cạnh mấy tên quan binh lại nhìn chằm chằm không tiện hỏi thêm nữa, đành yên lặng nhìn. Một lát sau, hàng người bị bắt đứng sang một bên đã có hơn mười người, bị Thát tử vây quanh, Ân Lê Đình nhìn hai tên quan quân vừa mới tra hỏi dân chúng, chưa kịp nghĩ gì bỗng nhiên vang lên những tiếng kêu khóc thảm thiết, ngẩng đầu nhìn thì thấy hơn mười người vừa bị dồn sang một bên, giờ đã đầu một nơi chân tay một nẻo, tất cả chỉ còn là một đống tử thi không hoàn chỉnh lẫn lộn.
Ân Lê Đình vừa nhìn thấy, lập tức khí huyết nổi giận bừng bừng, bất chấp suy nghĩ nên làm thế nào đã rút kiếm khỏi vỏ xông đến, kiếm quang lưu chuyển, chớp mắt mười tên Mông Cổ cầm đao vẫn còn dính máu đã mất mạng ngã lăn xuống đất. Bên kia hai tên quan quân cưỡi ngựa lập tức dùng tiếng Mông Cổ lớn tiếng quát mắng ra lệnh.
Bọn lính Mông Cổ còn lại xông đến vây Ân Lê Đình lại, ước chừng có đến tám chín mươi tên, hai tên quan binh thì lượn vòng ngoài quát mắng chỉ huy, Ân Lê Đình không sợ hãi, bất quá chỉ là gần trăm kẻ tầm thường, cũng không phải đối thủ của hắn. Nếu là người thường hắn sẽ không nặng tay, nhưng với bọn Thát tử này, trong lòng phẫn hận, hắn xuống tay quyết không lưu tình, một tay sử ra Nhu Vân kiếm pháp lưu chuyển như quang như ảnh.
Lưỡi kiếm sắc bén không lưu tình đem bọn lính Mông Cổ hoặc trọng thương, hoặc mất mạng, chỉ một lát Ân Lê Đình đã mở ra một đường máu vọt tới đem hai tên quan quân trên ngựa đá xuống đất, kiếm chặn trước cổ bọn chúng, đem hai tên dọa cho run rẩy, nói ra tiếng Mông Cổ đứt quãng sợ sệt.
Ân lê Đình nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, nội lực chấn động phẫn nộ nói: "Đừng nói tiếng Thát của chúng bay, ta nghe không hiểu, nói, vì sao lại sát hại dân chúng vô tội, không nói, ta sẽ tặng các ngươi một lưỡi kiếm." Nói xong kiếm trong tay khẽ động, trên cổ hai người lập tức xuất hiện một vệt đỏ như sợi chỉ hồng, Ân Lê Đình tuy thiện lương nhân hậu, nhưng lại vô cùng căm ghét kẻ ác, đối với kẻ ác tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình.
Hai tên quan quân bị dọa, cả người càng thêm run rẩy không ngừng, lắp bắp nói không ra lời. Tên người Hán phiên dịch ban nãy ở phía sau liên tục dập đầu, biết quan quân không biết Hán ngữ, cố nén sợ hãi nói: "Hảo hán tha mạng, bọn tại hạ cũng chỉ phụng mệnh làm việc, Thái sư Ba Diên hạ lệnh giết khắp thiên hạ năm họ Hán Trương, Vương, Lưu, Lý, Triệu, giết Hán nhân mang theo thiết khí để phòng Hán nhân phản loạn."
Lời này vừa nói ra, đám dân chúng bên cạnh lại bị hoảng sợ mà bối rối, chạy tứ tán, trên đường chỉ còn lại Ân Lê Đình với đám Mông Cổ. Ân Lê Đình nghe xong cũng thấy chấn động, không nghĩ người Mông Cổ lại tàn bạo đến như vậy, hận đến nghiến răng, cố nén sát tâm hỏi: "Tại sao lại có lệnh như vậy? Bắt đầu hạ lệnh từ bao giờ?"
"Bẩm hảo hán, lệnh này đã ban được hai năm, sợ rằng Hán nhân biết được sẽ tụ tập làm phản, từ khi Chu Bộ làm phản, quan lại trong triều muốn giết Hán nhân, nghe nói Hán nhân có bốn họ Trương, Vương, Lưu, Lý là nhiều nhất, mà họ Triệu lại là họ Hoàng tộc nhà Tống, năm họ này bị diệt, nguyên khí người Hán tất đại thương, sẽ không dám sinh tâm phản loạn, mà thu hết thiết khí cũng là vì trấn áp người Hán, phòng ngừa làm phản." Tên thông dịch bị Ân Lê Đình dọa cho sợ hãi bèn khai tuột hết mọi chuyện.
Ân Lê Đình nghe xong tức giận lại thương tâm, không biết được trong hai năm này người Hán đã chết mất bao nhiêu, giờ phút này hắn bất chấp có giết nhiều hay không, phẫn nộ vung kiếm chém chết hai tên quan quân. Tên người Hán kia bán mạng cho Thát tử, không biết đã hại chết bao nhiêu người, hắn cũng không nghĩ tha cho kẻ này, liền một kiếm xuyên tim.
Quan binh Thát tử thấy quan quân mất mạng, nhất thời hỗn loạn, trừ hơn mười người trung thành vây quanh còn lại đều tản ra bốn phía mà chạy. Mười tên này chẳng có ai đáng là đối thủ của Lục hiệp Võ Đang, chỉ một lát là giải quyết xong bọn chúng, bạch y phiêu sái không dính một vệt máu. Ân Lê Đình giết những kẻ này, sắc mặt ảm đạm, trong mắt đều là bi ai.
Hắn lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay lau sạch sẽ máu trên thân kiếm. Chiếc khăn nhuốm máu đỏ tươi vứt trên mặt đất, miệng hô lên một tiếng, tuấn mã cùng hắn xuống núi từ Võ Đang liền chạy đến, Ân Lê Đình tra kiếm lại vào vỏ, phi thân lên ngựa, chạy sang đường nhỏ tiếp tục tìm kiếm Hồ Điệp cốc.
Trải qua việc này tâm tình Ân Lê Đình càng thêm buồn bực không vui, lòng đầy tâm sự, cho dù tìm được đường chính xác, tâm tình kia cũng không chút vơi giảm, hắn lại không biết hai năm trước, Thương Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ khi qua nơi này cũng gặp phải cảnh như vậy, Thường Ngộ Xuân bị buộc phải quỳ xuống mới giữ được tính mạng, có thể nói Ân lục hiệp may mắn hơn nhiều.
Ân Lê Đình tâm tư đơn thuần, chỉ biết người tốt là người tốt, người xấu là người xấu, phân biệt rạch ròi, trước kia hắn nghĩ Ma giáo là người xấu, hôm nay trong tâm hắn kẻ xấu lại gia tăng thêm bọn Thát tử Mông Cổ, nếu người Minh giáo mà biết Ân Lê Đình đem bọn họ với người Mông Cổ xếp cùng một hàng không biết có tức chết hay không, phải biết rằng Minh giáo lấy đánh Mông Cổ làm tôn chỉ mục đích.
Không thể không nói người có tâm tư đơn thuần cũng thật là tốt, tìm được đường rồi Ân Lê Đình đem mọi chuyện vừa rồi bỏ qua hết, cân nhắc lát nữa phải ứng đối như thế nào. Hắn dù đang chạy ngựa trên đường nhưng cũng suy nghĩ về Y Tiên theo như Thường Ngộ Xuân đã kể tính tình quái dị như thế nào, gặp mặt phải ứng đối như thế nào. Tuy hắn đã được sự dạy dỗ của sư phụ, tiếp xúc với người ngoài không có vấn đề gì, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc với người trong Ma giáo, còn không thể tỏ thái độ bất mãn gì, đắc tội người ta vạn nhất người ta không muốn chữa bệnh cho Vô Kỵ nữa thì không xong.
Lại không thể cúi đầu, đánh mất thể diện của Võ Đang, khiến cho Võ Đang chịu cho người ta cười nhạo. Dọc theo đường đi hắn miên man suy nghĩ, mắt đã thấy đến cửa Hồ Điệp cốc, cũng không có đường lui, đành xuống ngựa, đem tuấn mã buộc lại ngoài cửa cốc, chuẩn bị tiến đến, lấy bộ dáng kính trọng mà vào. Không thể không nói Trương Tam Phong giáo dục rất thành công, bảy đệ tử đều là khiêm khiêm quân tử, chưa từng phụ sự dạy bảo của sư tôn.
Ân Lê Đình vào trong cốc, biết Y Tiên Hồ Thanh Ngưu ẩn cư ở Hồ Điệp cốc sâu bên trong, cũng không vội, chậm rãi tìm kiếm, trong núi dọc theo đường đi nắng vàng rực rỡ, khắp núi hoa cỏ nở rộ xinh đẹp, bướm ong bay lượn dập dìu quấn quít, cảnh sắc như tiên đẹp vô cùng, nếu như theo tính tình của Ân lê Đình nhất định vui vẻ thưởng thức một phen, nhưng lại nhớ đến màn huyết tinh trên đường vừa rồi liền chẳng còn tâm tình nào mà thưởng ngoạn.
- Chương 1 - Nhất hướng xuyên qua thành phôi thai
- Chương 2 - Hán Thủy hà bạn chung xuất sinh
- Chương 3 - Bi mẫu thệ cảm phụ ân nghĩa
- Chương 4 - Hoảng nhiên thất niên thời gian thệ
- Chương 5 - Thư sinh độ hà danh Chỉ Nhược
- Chương 6 - Hán thủy tầm bảo kiến Tiêu Dao
- Chương 7 - Bất lão Trường xuân nghi Cửu Dương
- Chương 8 - Gian tân đoạn thể vị na bàn
- Chương 9 - Hán Thủy chi trung hiểm mệnh táng
- Chương 10 - Hoạch cứu đắc ngộ Trương Tam Phong
- Chương 11 - Thác toán chu tuế ngộ Vô Kỵ
- Chương 12 - Thừa Chí bái sư Tống Viễn Kiều
- Chương 13 - Vô Kỵ dục phó Hồ Điệp cốc
- Chương 14 - Biệt Vô Kỵ phó Vũ Đang sơn
- Chương 15 - Võ Đang ngũ hiệp phong thái dương
- Chương 16 - Tặng dược phương ân thi Võ Đang
- Chương 17 - Thư tả dược phương kiến hiệp tâm
- Chương 18 - Khách cư thập phương kiến Thanh Thư
- Chương 19 - Lôi Thần động xảo cứu bạch viên
- Chương 20 - Kì dược Ngọc Xạ Thiên Hương Giao
- Chương 21 - Định cư Võ Đang sự tỏa toái
- Chương 22 - Vi đồ lang khổ luyện phi châm
- Chương 23 - Phân hồng biện lục chỉ liên tâm
- Chương 24 - Phi châm đoạt mệnh giảo hoạt lang
- Chương 25 - Ngộ huyền cơ thân khinh như yến
- Chương 26 - Thất hiệp nhất kiếm Nhiễu Chỉ Nhu
- Chương 27 - Phụ giáo nữ đức thủy học văn
- Chương 28 - Thanh Tùng viện trung thư phòng quảng
- Chương 29 - Chỉ Nhược định tâm học liễu thể
- Chương 30 - Thời gian dịch quá tiễn như thoa
- Chương 31 - Mẫn lục hiệp xảo thi tâm kế
- Chương 32 - Bạch sam y phó Hồ Điệp cốc
- Chương 33 - Điệp cốc xảo cứu Y Tiên lữ
- Chương 34 - Cứu Hiểu Phù chân tâm đủ thương
- Chương 35 - Hoàn tín vật mộng đoạn Hiểu Phù
- Chương 36 - Mệnh huyền thiên Cẩm Nghi tương cứu
- Chương 37 - Chân nhân ưu tâm thùy nhân tri
- Chương 38 - Chu phụ cần nữ tứ tương lai
- Chương 39 - Lục hiệp tô tỉnh lê hoa hương
- Chương 40 - Tự vấn tâm phương tri căn để
- Chương 41 - Tú Nga Mi Chỉ Nhược khai hoài
- Chương 42 - Ký danh Nga Mi điểm cung sa
- Chương 43 - Tư tâm khởi đạo Ỷ Thiên kiếm
- Chương 44 - Cẩm Nghi hồi sơn cố sự đa
- Chương 45 - Dương Tiêu thương tình tâm nhược toái
- Chương 46 - Vô Kỵ dạ ly, Ân Bối tình
- Chương 47 - Lưỡng phái liên nhân, Bối xuất giá
- Chương 48 - Lục phái tề tụ phó Côn Lôn
- Chương 49 - Côn Lôn nghênh diện ngộ cố nhân
- Chương 50 - Chung bị cầm sơ đề ân đức
- Chương 51 - Thanh dực diêu linh tâm cam khổ
- Chương 52 - Thư hoãn hàn độc cứu Bức vương
- Chương 53.1 - Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp (1)
- Chương 53.2 - Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp (2)
- Chương 54 - Ỷ Thiên kiếm hàn – Tu La trường
- Chương 55 - Huyết nhiễm thi lạc Quang Minh đỉnh
- Chương 56 - Lục tuần Ưng Vương địch thất tướng
- Chương 57 - Tuyệt tình nhất kiếm lệ quang hàn
- Chương 58 - Linh phù túy tâm viết bất hối
- Chương 59 - Côn Lôn tiểu trấn trọng sơ trang
- Chương 60 - Xảo toán kế Diệt Tuyệt đắc thoát
- Chương 61 - Vạn An tự nội ngộ cố nhân
- Chương 62 - Tái ngộ Triệu Mẫn kính phạt tửu
- Chương 63 - Kim hạp khiên tình duyên nan đoạn
- Chương 64 - Phát lệnh kích đấu thập bảo tháp
- Chương 65.1 - Lam quang thiểm thiểm thủy mang mang (1)
- Chương 65.2 - Lam quang thiểm thiểm thủy mang mang (2)
- Chương 66 - Ly chu tình ti phục hà nhiễu
- Chương 67.1 - Tình động nại hà lễ như thiên (1)
- Chương 67.2 - Tình động nại hà lễ như thiên (2)
- Chương 68.1 - Tình thâm tình thiểm sầu đoạn trường (1)
- Chương 68.2 - Tình thâm tình thiểm sầu đoạn trường (2)
- Chương 69.1 - Quỵ cầu mỹ sắc hoán bảo đao (1)
- Chương 69.2 - Quỵ cầu mỹ sắc hoán bảo đao (2)
- Chương 70 - Biệt Diệt Tuyệt chú xà kiếm tiên
- Chương 71 - Tiểu sơn động tình vũ cửu thiên
- Chương 72.2 - Triệu Mẫn xảo ngôn phiết hiềm nghi (2)
- Chương 73.1 - Ngộ hiểm văn thính Tiêu Phong mộ (1)
- Chương 73.2 - Ngộ hiểm văn thính Tiêu Phong mộ (2)
- Chương 74.1 - Tiêu Phong mộ trắc kiến Tiêu Dao (1)
- Chương 74.2 - Tiêu Phong mộ trắc kiến Tiêu Dao (2)
- Chương 75 - Xuất cốc văn thính giang hồ sự
- Chương 76.1 - Thiếu Thất sơn phong cường vũ liệt 1
- Chương 76.2 - Thiếu Thất sơn phong cường vũ liệt (2)
- Chương 77 - Lý ứng ngoại hợp thoái Mông quân
- Chương 78.1 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường 1
- Chương 78.2 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường (2)
- Phiên ngoại 1 - Tống Thanh Thư (1)
- Phiên ngoại 2 - Trở về núi
- Phiên ngoại 3 - Đính hôn
- Phiên ngoại 4.1 - Gặp nhau (1)
- Phiên ngoại 4.2 - Gặp nhau (2)
- Phiên ngoại 5 - Tống Thanh Thư (2)
- Phiên ngoại 6 - Ân Ly
- Phiên ngoại 7 - Tống Thanh Thư tái ngộ Ân Ly
- Phiên ngoại 8 - Tống Thanh Thư (3)
- Phiên ngoại 9 - Tống Thanh Thư (4)
- Phiên ngoại 10.1 - Tống Thanh Thư (5)
- Phiên ngoại 10.2 - Tống Thanh Thư 5
- Phiên ngoại 11 - Sững sờ
- Phiên ngoại 12 - Đại hôn
- Phiên ngoại 13.1 - Cô dâu
- Phiên ngoại 13 - Cô dâu (2)
- Phiên ngoại 14 - Thời gian mất đi tình đã hối
- Phiên ngoại 15 - Chu Triệu dục loạn hưu thư hiện
- Phiên ngoại 16 - Tiêu dao trần thế duyên
- Phiên ngoại 17 - Thánh nữ nhược hà – ký Tiểu Chiêu chi nữ