Chương 16 - Tặng dược phương ân thi Võ Đang
"Chu gia tiểu cô nương, đây chính là các đồ đệ của lão đạo, trong đó Viễn Kiều so với Chu lão đệ lớn hơn hai tuổi, cháu hãy gọi ông ấy là Tống đại bá đi. Còn đây là Du nhị thúc, Trương tứ thúc, Ân lục thúc, Mạc thất thúc." Trương Tam Phong ngồi ở vị trí cao nhất, chỉ vào mấy người đồ đệ đứng bên nói với ta, nhưng ánh mắt lại nhìn tiểu Thừa Chí.
Ta biết Trương Tam Phong đây là muốn lấy ta để nhắc nhở Thừa Chí, khiến hắn biết phải hành lễ, thằng bé mới sáu tuổi, làm sao đã biết gì, vẫn là ta làm mẫu cho nó chút đi! Ta đi đến, tươi cười cúi đầu trước năm người bái một lễ: "Tống bá bá, Du nhị thúc, Trương tứ thúc, Ân lục thúc, Mạc thất thúc, Chỉ Nhược xin bái kiến, về sau Chỉ Nhược cùng cha ở cạnh Tử Tiêu cung, xin nhờ các vị thúc thúc bá bá chiếu cố giúp đỡ."
Võ Đang ngũ hiệp đã sớm nhận được hồi báo của đệ tử báo tin rằng sư phụ về núi không có Vô Kỵ về cùng mà có ba người khác, cũng không rõ dẫn theo về làm gì, nghe thấy ta nói sau này sẽ định cư sau núi Võ Đang mới biết được an bài của sư phụ, Tống Viễn Kiều vuốt vuốt rầu cười: "Tiểu cô nương tên Chỉ Nhược sao? Về sau ở trên núi có gì khó khăn cứ tìm bá bá, bá bá sẽ giải quyết giúp cháu."
"Đúng vậy. Phái Võ Đang ta ít trẻ nhỏ, nữ hài tử càng thiếu, về sau có gì các thúc thúc sẽ giúp cháu thật tốt." Mạc Thanh Cốc cũng cười nói, ba người còn lại cũng gật đầu đồng ý, khuôn mặt tươi cười hoan nghênh, chỉ có Du nhị hiệp tuy cũng gật đầu nhưng không cười.
Ta đọc truyện biết rằng hắn cá tính vốn nghiêm nghị, mọi việc lúc nào cũng nghiêm túc, cũng không để ý, thừa dịp liếc Thừa Chí một cái, một bên nói với năm người: "Vậy cám ơn năm vị thúc thúc bá bá, về sau Chỉ Nhược cùng cha cũng sẽ không khách khí, hy vọng mọi người không chê Chỉ Nhược phiền toái."
"Ha ha, cô bé này mồm miệng cũng thật lợi hại, tương lai nhất định là một nhân vật lớn, về sau có việc cứ tìm lục thúc, lục thúc trước nay không sợ phiền toái." Ân Lê Đình cười to nói, thật sự rất nhiệt tình, cha và ta là sư phụ hắn mang về, hắn liền không do dự tiếp nhận chúng ta, không chút xem thường bộ dáng bần hàn, không hổ là một thế hệ hiệp khách, đáng tiếc người tốt như vậy lại bị Kỷ Hiểu Phù Dương Tiêu hai người thương tổn nặng nề, lại bị Triệu Mẫn làm hại, cho dù sau này có được tặng thuốc cứu chữa nhưng bất luận thân thể hay võ công đều không thể như trước.
Một bên Thừa Chí nhìn ánh mắt ta, khi Ân Lê Đình vừa dứt lời, liền đến đứng cạnh ta, trước Tống Viễn Kiều quỳ xuống, dập đầu ba cái nói: "Chu Thừa Chí bái kiến sư phụ, bái kiến Nhị sư thúc, Tứ sư thúc, Lục sư thúc, Thất sư thúc." Bái kiến hết một lượt cũng đã đủ mười lăm cái dập đầu, tiểu Thừa Chí này cũng thật là lợi hại, ta mà dập đầu thế chắc đã hôn mê rồi.
"Sư phụ, đứa bé này là...." Tống Viễn Kiều nhìn Trương Tam Phong đang vuốt râu gật đầu hài lòng hỏi.
Trương Tam Phong trong mắt tươi cười nói: "Đứa trẻ này là con trai của Viên Châu Chu Tử Vượng, ta thấy nó cũng có chút tư chất trí tuệ, con có muốn nhận nó làm đồ đệ không?"
"Nếu sư phụ cảm thấy đứa trẻ này không tồi, điều này không cần phải nói thêm nữa. Vừa lúc gần đây Thanh Thư kiếm thuật có chút tiến bộ, trước tiên cho nó giúp Thừa Chí một chút căn cơ, cũng cho nó rèn thêm tính nhẫn nại. Thừa Chí con đứng lên đi. Đúng rồi sư phụ, Vô Kỵ sao rồi?" Tống Viễn Kiều đỡ Thừa Chí đứng dậy rồi hỏi.
Trương Tam Phong vốn đang tươi cười, nghe đến tên Vô Kỵ lại thở dài: "Thiếu Lâm nhất quyết không chịu truyền thụ Cửu Dương thần công, Vô Kỵ trên đường về hàn độc phát tác không còn chống cự được bao ngày, trước mấy ngày liền gặp Thường Ngộ Xuân trong ma giáo đang đến Hồ Điệp cốc cầu y, tiện thể nhờ hắn mang Vô Kỵ cùng đi cầu Hồ Thanh Ngưu trị hàn độc. Thường Ngộ Xuân nói khi nào nó bình phục sẽ dẫn nó trở về."
"Giang hồ đồn rằng Hồ Thanh Ngưu y thuật bất phàm, có thể cải tử hoàn sinh, có danh Điệp Cốc Y Tiên, nhưng hắn tính tình cổ quái, chỉ cần người trong ma giáo sẽ tận tâm tận lực cứu chữa không lấy một đồng, người ngoài cầu hắn dù có đem vạn lượng đặt trước mặt hắn cũng không cứu. Sư phụ không muốn Vô Kỵ dây vào cùng ma giáo lại có thể đáp ứng cho người ma giáo đưa nó đi cầu y, người nọ nói như vậy cũng có thể dựa vào." Trương Tùng Khê nhìn thoáng qua Thừa Chi nói, khổng hổ mang danh cơ trí, chỉ dựa vào vài lời kể lại đã đoán ra sự việc không sai biệt gì mấy.
Còn lại mấy người lúc này mới hiểu được, nói vậy thì người trong ma giáo kia cùng Thừa Chí có quan hệ sâu sắc, nhất định sẽ đem hết toàn lực cứu được Trương Vô Kỵ, đáng tiếc bọn họ đã lầm, Thường Ngộ Xuân có tâm như vậy, là một hảo hán, cho dù không có Thừa Chí hắn cũng sẽ dốc hết sức, dù cho chính mình nguyện không chữa để Hồ Thanh Ngưu phải cứu Trương Vô Kỵ, rồi cuối cùng bị thầy lang lơ mơ Trương Vô Kỵ rút mất bốn mươi năm tuổi thọ, chết sớm.
"Sư phụ, người đã trở lại!" Bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn truyền đến, ta quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy thì ra là hai tiểu đạo đồng nâng một cái cáng vào trong. Đạo đồng đặt cáng xuống dưới sảnh, đúng là tam hiệp Du Đại Nham, chỉ thấy hắn tứ chi vô lực, thân nằm trên cáng sắc mặt tái nhợt hiển nhiên là đã lâu không ra dưới ánh mặt trời, thân mình gầy gò xương cốt đã đứt gãy.
Còn nhớ khi hắn mới xuống núi mới chỉ hơn ba mươi tuổi, một thân áo xanh, thân hình mạnh mẽ, có thể nói là một thanh niên ưu tú đầy sức sống, hiện giờ đã qua mười hai năm, sinh cơ tàn tạ, hơn bốn mươi tuổi nhưng trước mắt hắn chẳng còn hy vọng gì, trừ bỏ sư phụ, sư huynh đệ cùng đồ đệ đại sư huynh thì chẳng còn thân nhân nào khác, không có thê tử, cũng không thể hưởng thụ hay vui sướng được điều gì.
Ngay cả đi đứng cũng không làm được, mọi sinh hoạt ăn uống đều phải dựa vào người khác, cuộc sống như vậy đối với hắn có thể nói giống như tra tấn, người hại hắn thủ đoạn cũng thực độc ác, đáng tiếc trong truyện không thấy nói đến kết cục của mấy người Thiếu Lâm Tây Vực, chỉ có Trương Vô Kỵ một lần chém đứt cánh tay một tên, về sau cũng chẳng đành lòng hạ thủ chúng, chỉ đáng tiếc cho Du Đại Nham và Ân Lê Đình, không biết nếu thay đổi vận mệnh của họ thì sẽ có chuyện gì lớn xảy ra không.
"Đại Nham đến sao? Ta đang chuẩn bị đi thăm con đây." Trương Tam Phong nhìn đồ đệ đau lòng, trực tiếp ngồi bên bắt mạch hỏi thăm.
Du Đại Nham trên mặt hiện ra vẻ chua xót nhưng nhanh chóng che giấu đi, cố cười: "Sư phụ trở về đệ tử không xuống chân núi tiếp đón đã là bất hiếu, sao còn phiền sư phụ đến hỏi thăm, thời gian này Đại Nham cũng thấy rất tốt, sư phụ không cần lo lắng. Vô Kỵ thế nào? Có tốt không?"
"Tiểu tướng công hắn đi gặp thần y chữa bệnh rồi, người là đồ đệ thứ ba của lão đạo trưởng Tam thúc thúc phải không? Người có bệnh sao?" Ta nhìn Du tam hiệp nói, từ sau khi quyết định cùng cha đến Võ Đang, ta dọc đường đều có chuẩn bị, nghĩ tới Du tam hiệp khổ mệnh, ta tuy không có học được hết y thuật trong y thư Tiêu Dao phái nhưng các phương thuốc trong đó đều nhớ rất rõ. Linh dược Tiêu Dao phái ngay cả kinh mạch rất nhỏ đều có thể chữa được, càng không cần phải kể đến vết thương trên xương cốt. Trong trí nhớ của ta còn có ba loại thuốc tác dụng không kém Hắc Ngọc Đoạn Tục cao, còn có một loại thuốc bí mật của Tiêu Dao phái là Ngọc Xạ Thiên Hương Giao, công dụng rất thần kỳ, cho dù là bị thương đã mười năm nhưng lâu nhất là trong vòng trăm ngày vẫn có thể cứu chữa lại được như ban đầu, bởi vì màu như bạch ngọc còn chứa xạ hương nên có tên như vậy, loại thuốc này chưa từng truyền ra giang hồ, chỉ sử dụng trong bản phái.
Ta sở dĩ chủ động nói là bởi vì trên đường ta đã quyết định vậy, phải chữa khỏi cho Du tam hiệp, một nguyên nhân là bởi Du tam hiệp nhân phẩm rất tốt, không đành lòng để hắn chịu thêm mấy năm tra tấn, hơn nữa Hắc Ngọc Đoạn Tục cao cũng không thể làm cho hắn hoàn toàn hồi phục, chỉ có thể miễn cưỡng đi lại, mà Ngọc Xạ Thiên Hương Giao lại có thể giúp hắn khôi phục hoàn toàn, hơn nữa Trương Tam Phong thường xuyên giúp hắn đả thông kinh mạch, vì giúp hắn hóa giải đau đớn mà truyền vào không ít nội lực, hiện tại các đệ tử Võ Đang nếu bàn về nội công thì không ai hơn được Du Đại Nham.
Nguyên nhân thứ hai là nhìn thấy Thát tử tàn sát người Hán, trong lòng ta cực kỳ tức giận, thật sự không nghĩ lại để cho Triệu Mẫn giết người hại người vô số dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục cao đổi cho Trương Vô Kỵ một cái nhân tình. Ta muốn nhìn thử xem Triệu Mẫn khi không có màn tặng thuốc sẽ hóa giải cừu hận giữa bọn họ như thế nào, làm thế nào khiến Trương Vô Kỵ động tâm, mà Trương Vô Kỵ có thể tha thứ Triệu Mẫn, có động tâm với nàng ta không, có khi nào Triệu mẫn dùng sắc dụ mới được không? Ta ở đó cười thầm, nảy ra một ý tưởng phúc hắc.
Nguyên nhân thứ ba cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, chính là ta cùng cha nếu đã quyết định định cư tại nơi đây, chịu sự bảo hộ của người ta, tuy cuộc sống vẫn là tự do nhưng chung quy vẫn có cảm giác sống dựa dẫm, mà nếu ta tặng họ thuốc chữa lành cho Du Đại Nham, Võ Đang tất nhiên đối với cha con ta có lòng cảm ơn, ta và cha sẽ không là người chịu ơn bọn họ, mà ngược lại có thể trở thành ân nhân bọn họ, đỡ phải vì kí nhân li hạ gì đó mà khiến cho Trương Tam Phong đem ta đến Nga Mi.
Ta không muốn đến nơi đó chút nào, nghĩ đến phải bái kẻ lãnh khốc tuyệt tình, tâm ngoan thủ lạt tính tình tàn bạo như Diệt Tuyệt sư thái làm sư phụ, ta liền hận đến nghiến răng. Nói rằng bà ta đắc ý nhất là hai đồ đệ Kỷ Hiểu Phù cùng Chu Chỉ Nhược, nhưng lại phái hai đồ đệ này đi lấy sắc dụ dỗ giết hại tình lang, bà ta nói thanh tâm quả dục ngăn ham muốn, làm ni cô yên ổn không làm lại đi nháo loạn giang hồ, giết người còn không tính, lại có thể dạy cho đồ đệ dùng sắc mê hoặc người, Kỷ Hiểu Phù cùng Chu Chỉ Nhược hai người bái phải bà ta làm sư phụ cũng thật là đại xui xẻo.
"Đạo trưởng, vị đại hiệp này bị làm sao vậy? Tiểu lão nhân xem hắn hành động không tiện, có phải là bệnh? Hay là bị thương?" Trong khi ta đang miên man suy nghĩ thì cha ở một bên đặt câu hỏi rất đúng lúc, lòng ta âm thầm cao hứng, không hổ là cha ta, phối hợp thực tốt! Thật sự rất tốt, nếu muốn cho tất cả có vẻ như vô tình mới đạt được hiệu quả tốt nhất, ta không phải Lâm muội muội không nhìn thấy nhân gian khói lửa, nếu không ảnh hưởng đến toàn cục vẫn là tốt nhất.
Trương Tam Phong không nén được sắc mặt đau khổ, thở dài một hơi nói: "Đồ đệ này của ta vô luận hành xử võ công cũng đều tốt, chỉ hận nó bị người ám toán, tứ chi xương cốt đều bị đánh gãy, hiện giờ toàn thân đều yếu đuối vô lực, ngay cả đi lại cũng không thể, đã quá mười năm như vậy rồi.."
- Chương 1 - Nhất hướng xuyên qua thành phôi thai
- Chương 2 - Hán Thủy hà bạn chung xuất sinh
- Chương 3 - Bi mẫu thệ cảm phụ ân nghĩa
- Chương 4 - Hoảng nhiên thất niên thời gian thệ
- Chương 5 - Thư sinh độ hà danh Chỉ Nhược
- Chương 6 - Hán thủy tầm bảo kiến Tiêu Dao
- Chương 7 - Bất lão Trường xuân nghi Cửu Dương
- Chương 8 - Gian tân đoạn thể vị na bàn
- Chương 9 - Hán Thủy chi trung hiểm mệnh táng
- Chương 10 - Hoạch cứu đắc ngộ Trương Tam Phong
- Chương 11 - Thác toán chu tuế ngộ Vô Kỵ
- Chương 12 - Thừa Chí bái sư Tống Viễn Kiều
- Chương 13 - Vô Kỵ dục phó Hồ Điệp cốc
- Chương 14 - Biệt Vô Kỵ phó Vũ Đang sơn
- Chương 15 - Võ Đang ngũ hiệp phong thái dương
- Chương 16 - Tặng dược phương ân thi Võ Đang
- Chương 17 - Thư tả dược phương kiến hiệp tâm
- Chương 18 - Khách cư thập phương kiến Thanh Thư
- Chương 19 - Lôi Thần động xảo cứu bạch viên
- Chương 20 - Kì dược Ngọc Xạ Thiên Hương Giao
- Chương 21 - Định cư Võ Đang sự tỏa toái
- Chương 22 - Vi đồ lang khổ luyện phi châm
- Chương 23 - Phân hồng biện lục chỉ liên tâm
- Chương 24 - Phi châm đoạt mệnh giảo hoạt lang
- Chương 25 - Ngộ huyền cơ thân khinh như yến
- Chương 26 - Thất hiệp nhất kiếm Nhiễu Chỉ Nhu
- Chương 27 - Phụ giáo nữ đức thủy học văn
- Chương 28 - Thanh Tùng viện trung thư phòng quảng
- Chương 29 - Chỉ Nhược định tâm học liễu thể
- Chương 30 - Thời gian dịch quá tiễn như thoa
- Chương 31 - Mẫn lục hiệp xảo thi tâm kế
- Chương 32 - Bạch sam y phó Hồ Điệp cốc
- Chương 33 - Điệp cốc xảo cứu Y Tiên lữ
- Chương 34 - Cứu Hiểu Phù chân tâm đủ thương
- Chương 35 - Hoàn tín vật mộng đoạn Hiểu Phù
- Chương 36 - Mệnh huyền thiên Cẩm Nghi tương cứu
- Chương 37 - Chân nhân ưu tâm thùy nhân tri
- Chương 38 - Chu phụ cần nữ tứ tương lai
- Chương 39 - Lục hiệp tô tỉnh lê hoa hương
- Chương 40 - Tự vấn tâm phương tri căn để
- Chương 41 - Tú Nga Mi Chỉ Nhược khai hoài
- Chương 42 - Ký danh Nga Mi điểm cung sa
- Chương 43 - Tư tâm khởi đạo Ỷ Thiên kiếm
- Chương 44 - Cẩm Nghi hồi sơn cố sự đa
- Chương 45 - Dương Tiêu thương tình tâm nhược toái
- Chương 46 - Vô Kỵ dạ ly, Ân Bối tình
- Chương 47 - Lưỡng phái liên nhân, Bối xuất giá
- Chương 48 - Lục phái tề tụ phó Côn Lôn
- Chương 49 - Côn Lôn nghênh diện ngộ cố nhân
- Chương 50 - Chung bị cầm sơ đề ân đức
- Chương 51 - Thanh dực diêu linh tâm cam khổ
- Chương 52 - Thư hoãn hàn độc cứu Bức vương
- Chương 53.1 - Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp (1)
- Chương 53.2 - Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp (2)
- Chương 54 - Ỷ Thiên kiếm hàn – Tu La trường
- Chương 55 - Huyết nhiễm thi lạc Quang Minh đỉnh
- Chương 56 - Lục tuần Ưng Vương địch thất tướng
- Chương 57 - Tuyệt tình nhất kiếm lệ quang hàn
- Chương 58 - Linh phù túy tâm viết bất hối
- Chương 59 - Côn Lôn tiểu trấn trọng sơ trang
- Chương 60 - Xảo toán kế Diệt Tuyệt đắc thoát
- Chương 61 - Vạn An tự nội ngộ cố nhân
- Chương 62 - Tái ngộ Triệu Mẫn kính phạt tửu
- Chương 63 - Kim hạp khiên tình duyên nan đoạn
- Chương 64 - Phát lệnh kích đấu thập bảo tháp
- Chương 65.1 - Lam quang thiểm thiểm thủy mang mang (1)
- Chương 65.2 - Lam quang thiểm thiểm thủy mang mang (2)
- Chương 66 - Ly chu tình ti phục hà nhiễu
- Chương 67.1 - Tình động nại hà lễ như thiên (1)
- Chương 67.2 - Tình động nại hà lễ như thiên (2)
- Chương 68.1 - Tình thâm tình thiểm sầu đoạn trường (1)
- Chương 68.2 - Tình thâm tình thiểm sầu đoạn trường (2)
- Chương 69.1 - Quỵ cầu mỹ sắc hoán bảo đao (1)
- Chương 69.2 - Quỵ cầu mỹ sắc hoán bảo đao (2)
- Chương 70 - Biệt Diệt Tuyệt chú xà kiếm tiên
- Chương 71 - Tiểu sơn động tình vũ cửu thiên
- Chương 72.2 - Triệu Mẫn xảo ngôn phiết hiềm nghi (2)
- Chương 73.1 - Ngộ hiểm văn thính Tiêu Phong mộ (1)
- Chương 73.2 - Ngộ hiểm văn thính Tiêu Phong mộ (2)
- Chương 74.1 - Tiêu Phong mộ trắc kiến Tiêu Dao (1)
- Chương 74.2 - Tiêu Phong mộ trắc kiến Tiêu Dao (2)
- Chương 75 - Xuất cốc văn thính giang hồ sự
- Chương 76.1 - Thiếu Thất sơn phong cường vũ liệt 1
- Chương 76.2 - Thiếu Thất sơn phong cường vũ liệt (2)
- Chương 77 - Lý ứng ngoại hợp thoái Mông quân
- Chương 78.1 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường 1
- Chương 78.2 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường (2)
- Phiên ngoại 1 - Tống Thanh Thư (1)
- Phiên ngoại 2 - Trở về núi
- Phiên ngoại 3 - Đính hôn
- Phiên ngoại 4.1 - Gặp nhau (1)
- Phiên ngoại 4.2 - Gặp nhau (2)
- Phiên ngoại 5 - Tống Thanh Thư (2)
- Phiên ngoại 6 - Ân Ly
- Phiên ngoại 7 - Tống Thanh Thư tái ngộ Ân Ly
- Phiên ngoại 8 - Tống Thanh Thư (3)
- Phiên ngoại 9 - Tống Thanh Thư (4)
- Phiên ngoại 10.1 - Tống Thanh Thư (5)
- Phiên ngoại 10.2 - Tống Thanh Thư 5
- Phiên ngoại 11 - Sững sờ
- Phiên ngoại 12 - Đại hôn
- Phiên ngoại 13.1 - Cô dâu
- Phiên ngoại 13 - Cô dâu (2)
- Phiên ngoại 14 - Thời gian mất đi tình đã hối
- Phiên ngoại 15 - Chu Triệu dục loạn hưu thư hiện
- Phiên ngoại 16 - Tiêu dao trần thế duyên
- Phiên ngoại 17 - Thánh nữ nhược hà – ký Tiểu Chiêu chi nữ