Phiên ngoại 13.1 - Cô dâu
Bên dưới lớp khăn voan Chu Chỉ Nhược đang đỏ hồng đôi gò má, trong lòng không rõ là khẩn trương hay chờ đợi, cho dù đối mặt với mấy lần võ lâm đại chiến cũng chẳng khẩn trương đến thế này. Nàng bối rối, tay không khỏi luống cuống đặt trên váy cưới đỏ thẫm. Cửa nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại, đôi giầy đỏ của Mạc Thanh Cốc dừng lại trước mắt nàng. Có lẽ Mạc Thanh Cốc có bối phận cao, có lẽ sư thúc Mạc Thanh Cốc này đủ uy nghiêm, cho nên khiến chúng tiểu nhân không có gan nháo động phòng, đều ngoan ngoãn mà ồn ào bên ngoài cửa viện.
"Ha ha! Thật không ngờ Chỉ Nhược em lại có ngày cuống lên thế này!"
Ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt từ người Mạc Thanh Cốc, Chỉ Nhược cảm thấy mũ phượng trên đầu càng thêm nặng, toàn thân khẩn trương mà nóng bừng, tay cũng không tự chủ được mà khẽ run rẩy. Mạc Thanh Cốc có thể cảm thấy được bối rối của nàng, chỉ cười khẽ vài tiếng, một tay cầm tay nàng trấn an, một tay cầm que hỷ nhẹ nhàng vén khăn voan che mặt Chỉ Nhược lên.
Dưới ánh nến, Mạc Thanh Cốc và Chu Chỉ Nhược không ai thở mạnh, lặng yên nhìn người trước mắt. Đối với Mạc Thanh Cốc mà nói, Chỉ Nhược luôn mặc y phục đơn giản, không hay mặc những đồ quá sang quý, hoa lệ, đương nhiên cũng không phải thích mặc áo vải thô tầm thường nhà nông. Nhưng một thân vận giá y đỏ sẫm tơ vàng chỉ bạc thêu tinh xảo như bây giờ lầ lần đầu tiên hắn nhìn đến, trong ấn tượng cũng là lần đầu thấy nàng mặc màu đỏ, xinh đẹp như vậy, ánh mắt trong suốt ngơ ngác nhìn hắn.
Mạc Thanh Cốc khẽ cong khóe miệng, buông que hỷ xuống, trở lại đứng trước Chỉ Nhược, ánh mắt lần lượt nhìn đôi mắt, gương mặt, hai tay của nàng, nhìn thê tử mới cưới gương mặt như ngọc, ánh mắt trong như nước suối, đôi tay bởi vì khẩn trương mà nắm chặt khẽ run, trong lòng không hiểu sao nhẹ nhàng buông lỏng xuống, bận rộn mấy ngày nay cũng tan biến, trong mắt đều là hình ảnh người trong lòng mình đang khẩn trương mà đôi mày liễu hơi nhíu lại.
Chu Chỉ Nhược được Mạc Thanh Cốc trấn an, vừa hơi thả lỏng xuống khăn voan đã bị vén lên, trước mắt sáng ngời, thấy được người chồng mới cưới của nàng, cổ đại hẳn phải gọi là tướng công, có lẽ vì hắn đang đưa lưng về phía ánh nến mà nét mặt có chút mơ hồ không rõ, nhưng loại cảm giác mãnh liệt khi Mạc Thanh Cốc có bên cạnh mình vẫn tồn tại, giúp Chỉ Nhược nhận rõ, người trước mắt nhất định là hắn.
Nhìn người đàn ông tính tình vốn luôn lạnh nhạt kia, dù cho rõ ràng tuổi hắn không nhỏ, trên mái tóc đen dài buộc dây lụa màu đỏ, gương mặt bình thường giống như bạch ngọc bởi vì uống rượu mà hơi đỏ lên, đôi đồng tử ngày thường bình thản cũng ẩn ẩn để lộ ra ánh nhìn mông lung, hiển lộ ra cảm xúc hắn vẫn cất giấu. Trên người y phục tân lang màu đỏ thẫm, chẳng những không có chút nào không thích hợp, ngược lại khiến nam nhân bình thường quen mặc thanh y bạch y này hiện ra một loại phong thái yêu tà mà khí phách. Chỉ Nhược bị bộ dáng hiếm thấy này của hắn mê hoặc, tầm mắt không rời khỏi, nghĩ về sau xem ra phải làm cho hắn mấy bộ đồ màu đỏ, trong miệng lại nói:
"Ai cuống? Ta chỉ cảm thấy Thất thúc chàng mặc lễ phục tân lang màu đỏ chẳng những không có cảm giác buồn cười như người khác, ngược lại thực đẹp mắt, ta lần đầu tiên nhìn đến màu đỏ mặc vào lại có thể mê người như vậy."
"Phải không? Xem ra Chỉ Nhược thật sự vừa ý, có thể mê hoặc em người làm tướng công như ta cũng thật vui vẻ, tuy nhiên giờ là thời khắc động phòng hoa chúc, em có thể không gọi ta là Thất thúc, nhắc nhở ta từng là trưởng bối của em không? Gọi ta là tướng công, ngoan!"
Mạc Thanh Cốc nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Chỉ Nhược, rút trâm vàng cài trên mũ phượng của nàng ra, đem chiếc mũ vừa nặng nề vừa rực rỡ tháo xuống, trong giọng nói chứa đầy yêu thương sủng nịnh.
Chỉ Nhược khoan khoái thở hắt ra, xoay xoay đầu cổ, ý thức được Mạc Thanh Cốc đang ngồi bên mình, tim đập nhanh hơn, cả người lại khẩn trương cứng ngắc, vội đứng dậy, tháo xuống bàn trâm cài trên búi tóc, mái tóc đen dài xõa xuống, thở phào một chút, mắt nhìn loanh quanh bâng quơ nói:
"Mũ phượng này cũng thật nặng, đeo lâu như vậy, đè đầu ta đến không đứng nổi, cổ đều cứng ngắc lại rồi."
"Phải không? Ta đến giúp em xoa bóp một chút là được."
Mạc Thanh Cốc đứng dậy đến phía sau Chỉ Nhược, hai tay nóng rực nhẹ nhàng đặt trên vai nàng vuốt ve, hô hấp mang theo hơi rượu nhàn nhạt phả vào sau vành tai mẫn cảm của nàng.
Chỉ Nhược vừa mới thả lỏng mình một chút, lại bị hành động của hắn làm cho run lên một chút, cả người có chút nhũn xuống, vội hít một hơi thật sâu, lui lại vài bước tránh khỏi đôi tay to kia, sắc mặt đỏ bừng, ngữ khí khoa trương nói:
"A! Ta đói bụng, từ tối qua bị mọi người sắp đặt đến giờ còn chưa ăn chút gì, may quá nơi này có chút điểm tâm, chàng có đói không, cùng ăn đi!"
"Ta đã ăn chút bên ngoài rồi, trước khi ăn, chúng ta còn một việc chưa làm, Chỉ Nhược, về sau, em là phu nhân của ta, một chén rượu này, ta kính em, chúc cho em thân thể khỏe mạnh, vĩnh viễn được hài lòng như ý."
Mạc Thanh Cốc mỉm cười, đến trước bàn, rót chén rượu, hai tay nâng lên cho Chỉ Nhược.
Chỉ Nhược mặt đỏ lên, mới nhớ ra rượu giao bôi còn chưa uống, xấu hổ đỏ mặt nhận lấy chén rượu, một ngụm uống hết, cũng may có nội công có lợi là không dễ dàng say. Chỉ Nhược uống xong chén rượu, trong dạ nóng bừng lên nhưng không có cảm giác say, đặt chén rượu xuống, hướng Mạc Thanh Cốc một nụ cười ngọt ngào, cũng cầm bầu rượu lên rót đầy một chén khác, hai tay nâng lên trước mặt Mạc Thanh Cốc, thấp giọng ngượng ngập nói:
"Ta cũng kính tướng công một ly, chúc tướng công thiên tuế, vạn sự thông đạt."
Mạc Thanh Cốc cười đỡ lấy chén rượu, một ngụm uống xong, lại rót hai chén rượu đầy, Mạc Thanh Cốc, Chu Chỉ Nhược hai người cùng nhau nâng ly, tay cầm chén vòng qua nhau, hai đôi mắt cùng nhìn nhau, bất chợt cùng đồng thanh nói:
"Một ly này nguyện cùng tướng công, cùng phu nhân giống như cầm sắt, bách niên giai lão, bạc đầu bên nhau."
Nói xong, hai người nhẹ nhàng cười, cùng uống hết rượu.
Lúc này, Chỉ Nhược không nhớ đến mình đói nữa, chỉ nghĩ đến cùng Mạc Thanh Cốc ăn ý, tâm ý tương thông như vậy liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cúi đầu đứng lặng yên trước hắn. Mạc Thanh Cốc nhìn Chỉ Nhược cúi đầu không nói, trầm mặc hiếm thấy, liền đỡ nàng ngồi xuống trước bàn, mình cũng ngồi xuống đối diện nàng, nhẹ nhàng cười nói:
"Bây giờ ăn gì được nhỉ, ăn sủi cảo đi!"
"Cái đó còn sống, ta sẽ không ăn đâu." Chỉ Nhược liếc mắt lườm Mạc Thanh Cốc một cái, đẩy miếng sủi cảo hắn gắp đến cho nàng, trò này nàng đã xem trên tivi nhiều lần rồi, làm vậy thực ngốc.
Mạc Thanh Cốc mặt thoáng đỏ, nói:
"Bên ngoài chín hẳn rồi, chỉ là nhân có chút sống (sống và sinh đẻ đồng âm trong tiếng Trung) thôi, hơn nữa nhân rất mềm, chỉ là cầu may thôi, đáng tiếc em quá thông minh, không mắc mưu."
"Phải không? Ta nếm thử chút vậy." Chỉ Nhược có chút ngượng, biết đây là ngụ ý chúc vợ chồng sinh nhiều con, tục lệ cũ của cổ đại, từ sau khi xuyên qua nàng cũng mê tín thêm một chút, không đẩy ra nữa, cắn một miếng bánh trên đũa của Mạc Thanh Cốc, ăn một nửa.
Mạc Thanh Cốc ánh mắt nóng rực liếc mắt qua đôi môi đỏ mọng của nàng, bỏ nửa còn lại vào miệng, cố ý lờ đi Chu Chỉ Nhược đang đỏ bừng mặt, lại bưng lên bát canh hạt sen đút cho nàng, vừa đút vừa nói:
"Thật đúng là có chút sống, tuy thế cũng không sao, càng thêm no bụng."
"Vương bát đản!" Chu Chỉ Nhược bị Mạc Thanh Cốc nhìn đến mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ giọng mắng một câu, Mạc Thanh Cốc đút cho cái gì liền ăn cái đó, chỉ sợ hỏi mấy loại đồ ăn có ý nghĩa thế này lại bị hắn nhìn trêu chọc. Nàng ăn xong, lúc này mới nhìn đến một đĩa duy nhất chưa hề động qua, đĩa trứng xào, ánh mắt giễu cợt nhìn lại Mạc Thanh Cốc.
Nàng khi còn ở hiện đại lúc học đại học phối các loại thuốc có nghe qua, phong tục cổ đại, nam tử khi thành thân trước động phòng phải ăn trứng xào, ngụ ý tăng cường năng lực phòng the, nghĩ vậy mặt nàng lại đỏ lên, có chút chờ mong, lại sợ hãi, kiếp trước kiếp này cả thảy bốn mươi mấy năm, hôm nay rốt cuộc cũng đến lúc trải qua lạc thú ái ân nam nữ, nhưng nghĩ đến cùng Mạc Thanh Cốc.... nàng lại không tự chủ được mà toàn thân lại phát run, khẩn trương không nói lên lời.
Mạc Thanh Cốc nhìn Chu Chỉ Nhược biểu tình lúc vui lúc ỉu xìu thay đổi liên tục, lại giấu giếm chút ngượng ngùng, một chút khẩn trương cùng sợ hãi, nhìn hắn lại nhìn đĩa trứng duy nhất không đụng đến, biết nàng có suy nghĩ gì, không khỏi muốn cười, nghiêng người vươn đến trước mặt Chỉ Nhược mặt đối mặt: "Chỉ Nhược, trứng gà này ta không cần ăn cũng nhất định làm em vừa lòng." Nói xong hôn mạnh lên khuôn mặt đang lúng túng của nàng một cái mới ngồi xuống.
"A...!" Chu Chỉ Nhược kêu lên sợ hãi một chút, vội bật lui người lại mấy bước, mới nhìn thấy Mạc Thanh Cốc đang cười trộm, ánh mắt nóng rực, bộ dáng cực kỳ nguy hiểm, trong lòng cả kinh, có chút luống cuống, nàng chớp mắt mấy cái, lắp bắp nói:
"A! Ta buồn ngủ rồi, nghỉ ngơi trước đây, chàng không cần quấy rầy ta."
Nói xong lập tức lao vội lên giường, ngay cả áo cưới dày như vậy cũng không dám cởi, dùng chăn bọc mình lại, cố thở đều tỏ ra mình đang ngủ say rồi.
Mạc Thanh Cốc tuy rằng không nghĩ bỏ qua quyền lợi làm tân lang của mình, nhưng khó khi nào nhìn đến Chu Chỉ Nhược mặt mày biến sắc nhanh như vậy, không biết nên làm sao, vừa thương tiếc vừa buồn cười, cười khổ đứng dậy cởi bỏ hỷ phục rườm rà, chỉ mặc áo trong đến bên giường, buông màn xuống, cúi người ôm lấy khối chăn bông quấn chặt đang giả vờ ngủ say Chu Chỉ Nhược, cười nhẹ nói:
"Nương tử muốn nghỉ ngơi cũng phải bỏ quần áo ra đã, mặc hỷ phục dày ngủ mệt lắm đó!"
"Ta quen ngủ vậy, không cần thay đồ, chàng đừng làm ồn, ta đang ngủ." Chu Chỉ Nhược cảm thấy được tiếng tim đập nhanh của Mạc Thanh Cốc bên ngoài chăn bông, nghe giọng nói tao nhã của hắn xuyên qua chăn bông truyền vào tai, tim càng đập mạnh, lời nói bối rối không khỏi thốt ra, nghe mình nói xong mới thấy hối hận muốn đập đầu vào tường.
Mạc Thanh Cốc nghe, trong lòng buồn cười, lại cố kìm chế muốn cười, một bên vụng trộm luồn tay vào chăn bông giở trò xấu, một bên lại cố tình đứng đắn nói:
"Thì ra nương tử còn chưa ngủ, ta cứ tưởng em ngủ say rồi cơ, nương tử ngoan, phu nhân ngoan, ta có phải nên đem việc chưa xong làm nốt rồi mới ngủ hay không?"
"Vô lại, giả bộ cái gì! Cơm cũng ăn rượu cũng uống, mệt mỏi cả ngày rồi, để cho người ta nghỉ đi."
Chu Chỉ Nhược nghe Mạc Thanh Cốc nói lại càng xấu hổ, không ngờ Mạc Thanh Cốc bình thường đạm mạc thế cũng có lúc giống Tống Thanh Thư vô lại.
Mạc Thanh Cốc vừa lòng dẫn dắt sự chú ý của Chỉ Nhược, tay luồn trong chăn bông đã vụng trộm cởi bỏ các nút thắt trên hỷ phục, miệng vẫn như cũ tỏ vẻ thư sinh chua xót khổ sở nói:
"Nương tử, vi phu thực oan uổng, vi phu không phải vô lại, cũng có giả bộ gì đâu, vi phu biết một ngày này vất vả cho em lắm, vi phu càng biết lấy võ công của em thì chút việc ấy mệt thế nào, nương tử, cho dù muốn nghỉ ngơi có phải cũng nên đem trách nhiệm của mình vào nghỉ ngơi không!"
"Trời ạ! Thất thúc, ta van cầu chàng đó, đừng nói những lời nghe nổi da gà như vậy, da ta đã rợn hết cả lên rồi đây."
Chu Chỉ Nhược bị Mạc Thanh Cốc nói đến nổi da gà, nhịn không được tung chăn thở phì phì trừng mắt nhìn Mạc Thanh Cốc căm hận nói.
Mạc Thanh Cốc thấy Chỉ Nhược rốt cuộc đã chui ra khỏi chăn bông, vừa ý cười, trong mắt hiện lên đắc ý vui vẻ, vén chăn chui vào ôm chặt nàng, mũi chạm mũi mặt đối mặt, nhẹ giọng nói:
"Đáng sợ vậy sao? Ta lại không biết, nếu Chỉ Nhược không thích nghe, ta đây sẽ không nói nữa, nhưng Chỉ Nhược có phải nên bồi thường ta một chút không?"
"Ta không nợ chàng, dựa vào đâu mà muốn ta phải bồi thường? Ta thấy chàng ồn ào như vậy, có phải chính chàng mới nên bồi thường ta không?"
Chỉ Nhược nhìn dung nhan tuấn mỹ kề sát mặt mình, nhìn vào đôi mắt dễ câu dẫn người nhất, trong miệng mặc dù phản bác nhưng lại không phát hiện ra bản thân đang tràn ngập tình ý mềm mại.
Mạc Thanh Cốc thấy nàng không tự giác mà tỏa ra khí chất mềm mại yểu điệu như lan của mình, tuấn mục tỏa sáng, tràn ngập hỏa diễm đang cháy rực, hơi thở động tình nóng bừng tiến đến sát bên tai Chỉ Nhược:
"Ta cũng cảm thấy đã đối với em thực tệ khiến em không thể nghỉ ngơi, Chỉ Nhược thấy ta sai rồi sao? Vậy để ta bồi thường cho em được không?"
"Bồi thường thế nào?" Chỉ Nhược bị khóe miệng cười mê người của hắn che mờ đi tâm trí, nào còn chú ý đến hắn nói gì nữa, nghe hắn nói mà bất giác ngơ ngác hỏi.
Mạc Thanh Cốc đắc ý, nụ cười tuyệt mỹ hiện trên khuôn mặt luôn bình thản hôn lên mắt Chỉ Nhược, tay không thành thật luồn vào trong vạt áo đã mở ra của nàng, vuốt ve thân thể lả lướt mềm mại, miệng lại nói:
"Nhắm mắt lại, cảm thụ ta bồi thường cho em thế nào."
Nói xong, hơi thở nóng bừng cũng ngừng lại lưu luyến trên môi phấn hồng của nàng, dây dưa không ngớt.
Ánh nến sáng ngời xuyên thấu qua màn sa mỏng màu đỏ, thấp thoáng bên trong hai thân thể đang động tình, hổn hển thở dốc, ngâm nga rên rỉ, một tiếng hô đau đớn, tiếng đè nén thở dốc, âm thanh da thịt cọ xát, va chạm, tiếng nam nữ thở dốc, rên rỉ vang lên bên trong lớp màn đỏ, thẳng đến khi sắc trời đã chuyển, hết thảy mới yên tĩnh trở lại.
- Chương 1 - Nhất hướng xuyên qua thành phôi thai
- Chương 2 - Hán Thủy hà bạn chung xuất sinh
- Chương 3 - Bi mẫu thệ cảm phụ ân nghĩa
- Chương 4 - Hoảng nhiên thất niên thời gian thệ
- Chương 5 - Thư sinh độ hà danh Chỉ Nhược
- Chương 6 - Hán thủy tầm bảo kiến Tiêu Dao
- Chương 7 - Bất lão Trường xuân nghi Cửu Dương
- Chương 8 - Gian tân đoạn thể vị na bàn
- Chương 9 - Hán Thủy chi trung hiểm mệnh táng
- Chương 10 - Hoạch cứu đắc ngộ Trương Tam Phong
- Chương 11 - Thác toán chu tuế ngộ Vô Kỵ
- Chương 12 - Thừa Chí bái sư Tống Viễn Kiều
- Chương 13 - Vô Kỵ dục phó Hồ Điệp cốc
- Chương 14 - Biệt Vô Kỵ phó Vũ Đang sơn
- Chương 15 - Võ Đang ngũ hiệp phong thái dương
- Chương 16 - Tặng dược phương ân thi Võ Đang
- Chương 17 - Thư tả dược phương kiến hiệp tâm
- Chương 18 - Khách cư thập phương kiến Thanh Thư
- Chương 19 - Lôi Thần động xảo cứu bạch viên
- Chương 20 - Kì dược Ngọc Xạ Thiên Hương Giao
- Chương 21 - Định cư Võ Đang sự tỏa toái
- Chương 22 - Vi đồ lang khổ luyện phi châm
- Chương 23 - Phân hồng biện lục chỉ liên tâm
- Chương 24 - Phi châm đoạt mệnh giảo hoạt lang
- Chương 25 - Ngộ huyền cơ thân khinh như yến
- Chương 26 - Thất hiệp nhất kiếm Nhiễu Chỉ Nhu
- Chương 27 - Phụ giáo nữ đức thủy học văn
- Chương 28 - Thanh Tùng viện trung thư phòng quảng
- Chương 29 - Chỉ Nhược định tâm học liễu thể
- Chương 30 - Thời gian dịch quá tiễn như thoa
- Chương 31 - Mẫn lục hiệp xảo thi tâm kế
- Chương 32 - Bạch sam y phó Hồ Điệp cốc
- Chương 33 - Điệp cốc xảo cứu Y Tiên lữ
- Chương 34 - Cứu Hiểu Phù chân tâm đủ thương
- Chương 35 - Hoàn tín vật mộng đoạn Hiểu Phù
- Chương 36 - Mệnh huyền thiên Cẩm Nghi tương cứu
- Chương 37 - Chân nhân ưu tâm thùy nhân tri
- Chương 38 - Chu phụ cần nữ tứ tương lai
- Chương 39 - Lục hiệp tô tỉnh lê hoa hương
- Chương 40 - Tự vấn tâm phương tri căn để
- Chương 41 - Tú Nga Mi Chỉ Nhược khai hoài
- Chương 42 - Ký danh Nga Mi điểm cung sa
- Chương 43 - Tư tâm khởi đạo Ỷ Thiên kiếm
- Chương 44 - Cẩm Nghi hồi sơn cố sự đa
- Chương 45 - Dương Tiêu thương tình tâm nhược toái
- Chương 46 - Vô Kỵ dạ ly, Ân Bối tình
- Chương 47 - Lưỡng phái liên nhân, Bối xuất giá
- Chương 48 - Lục phái tề tụ phó Côn Lôn
- Chương 49 - Côn Lôn nghênh diện ngộ cố nhân
- Chương 50 - Chung bị cầm sơ đề ân đức
- Chương 51 - Thanh dực diêu linh tâm cam khổ
- Chương 52 - Thư hoãn hàn độc cứu Bức vương
- Chương 53.1 - Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp (1)
- Chương 53.2 - Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp (2)
- Chương 54 - Ỷ Thiên kiếm hàn – Tu La trường
- Chương 55 - Huyết nhiễm thi lạc Quang Minh đỉnh
- Chương 56 - Lục tuần Ưng Vương địch thất tướng
- Chương 57 - Tuyệt tình nhất kiếm lệ quang hàn
- Chương 58 - Linh phù túy tâm viết bất hối
- Chương 59 - Côn Lôn tiểu trấn trọng sơ trang
- Chương 60 - Xảo toán kế Diệt Tuyệt đắc thoát
- Chương 61 - Vạn An tự nội ngộ cố nhân
- Chương 62 - Tái ngộ Triệu Mẫn kính phạt tửu
- Chương 63 - Kim hạp khiên tình duyên nan đoạn
- Chương 64 - Phát lệnh kích đấu thập bảo tháp
- Chương 65.1 - Lam quang thiểm thiểm thủy mang mang (1)
- Chương 65.2 - Lam quang thiểm thiểm thủy mang mang (2)
- Chương 66 - Ly chu tình ti phục hà nhiễu
- Chương 67.1 - Tình động nại hà lễ như thiên (1)
- Chương 67.2 - Tình động nại hà lễ như thiên (2)
- Chương 68.1 - Tình thâm tình thiểm sầu đoạn trường (1)
- Chương 68.2 - Tình thâm tình thiểm sầu đoạn trường (2)
- Chương 69.1 - Quỵ cầu mỹ sắc hoán bảo đao (1)
- Chương 69.2 - Quỵ cầu mỹ sắc hoán bảo đao (2)
- Chương 70 - Biệt Diệt Tuyệt chú xà kiếm tiên
- Chương 71 - Tiểu sơn động tình vũ cửu thiên
- Chương 72.2 - Triệu Mẫn xảo ngôn phiết hiềm nghi (2)
- Chương 73.1 - Ngộ hiểm văn thính Tiêu Phong mộ (1)
- Chương 73.2 - Ngộ hiểm văn thính Tiêu Phong mộ (2)
- Chương 74.1 - Tiêu Phong mộ trắc kiến Tiêu Dao (1)
- Chương 74.2 - Tiêu Phong mộ trắc kiến Tiêu Dao (2)
- Chương 75 - Xuất cốc văn thính giang hồ sự
- Chương 76.1 - Thiếu Thất sơn phong cường vũ liệt 1
- Chương 76.2 - Thiếu Thất sơn phong cường vũ liệt (2)
- Chương 77 - Lý ứng ngoại hợp thoái Mông quân
- Chương 78.1 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường 1
- Chương 78.2 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường (2)
- Phiên ngoại 1 - Tống Thanh Thư (1)
- Phiên ngoại 2 - Trở về núi
- Phiên ngoại 3 - Đính hôn
- Phiên ngoại 4.1 - Gặp nhau (1)
- Phiên ngoại 4.2 - Gặp nhau (2)
- Phiên ngoại 5 - Tống Thanh Thư (2)
- Phiên ngoại 6 - Ân Ly
- Phiên ngoại 7 - Tống Thanh Thư tái ngộ Ân Ly
- Phiên ngoại 8 - Tống Thanh Thư (3)
- Phiên ngoại 9 - Tống Thanh Thư (4)
- Phiên ngoại 10.1 - Tống Thanh Thư (5)
- Phiên ngoại 10.2 - Tống Thanh Thư 5
- Phiên ngoại 11 - Sững sờ
- Phiên ngoại 12 - Đại hôn
- Phiên ngoại 13.1 - Cô dâu
- Phiên ngoại 13 - Cô dâu (2)
- Phiên ngoại 14 - Thời gian mất đi tình đã hối
- Phiên ngoại 15 - Chu Triệu dục loạn hưu thư hiện
- Phiên ngoại 16 - Tiêu dao trần thế duyên
- Phiên ngoại 17 - Thánh nữ nhược hà – ký Tiểu Chiêu chi nữ