Phiên ngoại 6 - Ân Ly
Nàng gọi là Ân Ly, là Tôn tiểu thư của Thiên Ưng giáo đại danh đỉnh đỉnh trong giang hồ, có một ông nội uy phong lẫm liệt, một phụ thân không ưa lý lẽ, một mẫu thân ôn nhu dịu dàng, một cô cô đã mất tích nhiều năm, còn có hai ca ca luôn lấy việc hành hạ nàng làm vui, một Nhị nương rõ ràng là vợ lẽ mà lại có quyền hơn chính thất, còn có hơn mười người cơ thiếp thông phòng của cha, đây chính là nhà của nàng.
Gia đình hẳn là phải ấm áp để có thể dựa dẫm ỷ lại, nhưng nhà của nàng lại là lạnh lẽo, u ám, mẫu thân là niềm ấm áp duy nhất của nàng. Nàng lớn dần trong cảnh bị hai ca ca bắt nạt, mẫu thân cũng sống khổ sở trong những âm mưu quỷ kế của Nhị nương, Tam nương. Mẫu thân dù không có con trai nhưng vẫn là chính thất, điều này đủ để thành cái gai trong mắt bọn họ, cho dù mẫu thân có ôn nhu, hiền lành, thiện lương đối với các nàng cũng không có tác dụng gì.
Kỳ thật mẫu thân vốn không thế này, trước kia nàng từng là một cao thủ xếp hàng nhất lưu trong giang hồ, một tay Thiên Chu Vạn Độc Thủ, trong chốn giang hồ ít gặp địch thủ, nhưng mẫu thân là người tốt, không bao giờ lấy nó làm điều ác, chỉ dùng để tự bảo vệ mình nên danh tiếng không mấy nổi bật trên giang hồ. Nhưng Thiên Chu Vạn Độc Thủ này tuy rằng uy lực vô song cũng vẫn có khuyết điểm, phàm ai luyện môn công phu này, chỉ cần luyện quá hai mươi con nhện độc, độc sẽ tích tụ nhiều trong cơ thể, dung mạo sẽ dần biến đổi, cho đến khi luyện thành bằng cả ngàn con, dung mạo sẽ xấu xí vô cùng.
Mẫu thân nàng vốn đã luyện đến gần hai trăm con, trong chốn giang hồ lúc ấy dù nhất lưu cao thủ cũng không phòng nổi độc này của nàng, nhưng trời sinh oan nghiệt khiến nàng gặp Ân Dã Vương, kẻ mà ngay cả một tiếng cha Ân Ly cũng không muốn gọi. Hắn và mẫu thân sau khi quen nhau liền cùng hành tẩu giang hồ, hai người dần sinh tình ý, mẫu thân sợ công phu mình ngày càng sâu, dung mạo ngày càng xấu đi hắn sẽ không thích, liền đem tất cả độc công của mình tán đi, trở thành một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt bình thường.
Lúc ấy hắn cũng cảm động tình ý mẫu thân dành cho hắn, cũng từng thề non hẹn biển rằng đối xử tốt với mẫu thân, lại dùng kiệu tám người khiêng rước nàng vào Ân gia. Mấy năm đầu hắn đối với mẫu thân quả thực rất tốt, nhưng mẫu thân tán công dù sao cũng đã bị thương thân mình, so với người bình thường càng thêm suy yếu. Ở chung lâu ngày, cảm giác mới mẻ cũng dần tan biến, chỉ còn lại chán ghét cùng không kiên nhẫn.
Cho đến ngày hắn dùng kiệu nhỏ đưa về một nhân vật mà sau đó nàng phải gọi là Nhị nương. Mẫu thân quá yêu hắn, yêu hết mình nên bao dung hết thảy, không trách cứ gì nên cũng bình tĩnh mà đón nhận hết thảy, nhìn nữ nhân kia yểu điệu ôn nhu, nhìn nữ nhân kia sinh hạ cho trượng phu con trai thứ nhất, con trai thứ hai, trong lúc đó cái người xem như là phụ thân của nàng cũng lần lượt đưa thêm những người đàn bà mới vào nhà.
Trong phủ người ngày càng nhiều, cũng ngày càng hỗn loạn, Nhị nương có con trai để dựa dẫm, không còn ôn nhu hiền thục như trước, trừ trước mặt phụ thân cùng con nàng ra, còn lại chính là điêu ngoa xấu xa, âm mưu tính kế hãm hại những người đàn bà khác, mà mẫu thân chính là mục tiêu lớn nhất. Nghe mẫu thân nói, mấy năm trước trong phủ còn một cô cô che chở nàng, mà phụ thân thường hành tẩu giang hồ, mọi việc trong phủ phần lớn mặc kệ không hỏi đến, những gia nô trong nhà đều là người hắc đạo ông nội thu phục được, tối thiểu cũng còn được sống yên ổn.
Cho đến khi cô cô mất tích, phụ thân coi như đủ tư cách làm huynh trưởng vì khắp nơi tìm kiếm muội muội mà mấy năm không thường ở lại phủ. Ở nhà Nhị nương sinh con trai thứ hai, lại được kẻ dưới là những người trong hắc đạo ủng hộ, đoạt hết tôn nghiêm quyền lực chính thất của mẫu thân, lại không có cô cô ở đó bảo vệ, nàng dung mạo tuy xinh đẹp nhưng bị Nhị nương và hai ca ca kia vũ nhục, lại không có cách nào đáp trả lại được, mẫu thân cũng có kiêu ngạo của mình, những thứ đó nàng cũng không coi trọng để mà mất công tranh đoạt, điều nàng muốn là trái tim của phụ thân mà thôi.
Điều đó nàng càng lớn càng hiểu rõ, ông nội hàng năm đều ở Tổng đàn Thiên Ưng giáo, những lần gặp được không nhiều, mỗi lần thấy nàng đều chủ yếu là kiểm tra võ công, theo như lời ông nói, võ công Ân Thiên Chính không thể thất truyền, tuy rằng yêu nàng nhưng cũng yêu cả hai đứa cháu trai, điều khó có được là ông nội coi nàng và hai ca ca như nhau, trong việc học võ công đều yêu cầu bọn họ vô cùng nghiêm túc.
Nàng muốn học giỏi võ công, chỉ cần vượt qua hai ca ca sẽ được ông nội yêu thương hơn, được ông yêu quý, bọn Nhị nương sẽ không dựa vào sinh được con trai và được phụ thân sủng ái để mà nơi nào cũng khi dễ mẹ, cho nên nàng chăm chỉ cố gắng bỏ ra sức lực gấp mấy lần hai kẻ kia, khổ luyện võ công, quả nhiên tiến nhanh hơn so với bọn chúng, ông nội cũng hay khen ngợi nàng hơn.
Nhưng khen ngợi này, chỉ khiến cho hai tên ca ca càng quá đáng, bọn chúng đánh không lại nàng liền đem tất cả tức giận phát tiết lên mẫu thân thân thể yếu đuối tay trói gà không chặt. Cho đến một ngày nàng vĩnh viễn nhớ rõ, nàng nhìn thấy mẫu thân bị Nhị nương mang theo hai đứa con tát nàng ngã xuống đất, người đàn bà kia lấy chân đạp mẫu thân, mẫu thân không có cách nào phản kháng lại, người hầu qua lại đều giả bộ như không nhìn thấy.
Nguyên nhân gì, ai có lý, ai vô lý đều không quan trọng, bị chèn ép quá lâu, oán khí lập tức bùng nổ, nàng chưa bao giờ bình tĩnh như ngày đó, nàng không đến đỡ mẫu thân dậy, nàng biết mẫu thân muốn trước người đàn bà kia giữ được một phần tôn nghiêm, nàng bình tĩnh cầm lấy chủy thủ ông nội cho, cẩn thận mài lại một chút một.
Mài từ sáng đến giờ Ngọ, nàng tình cờ từ miệng nha hoàn biết được phụ thân không có trong phủ, cười lạnh cất chủy thủ vào tay áo. Đêm đen, nàng đẩy cửa phòng Nhị nương, đánh ngất nha đầu hầu hạ, một khắc khi bà ta bừng tỉnh ngồi dậy, đem chủy thủ giận dữ đâm vào bà ta, một nhát, hai nhát...bao nhiêu oán hận nàng cũng không rõ, một nhát lại một nhát.
Đến khi máu tươi nhiễm đầy quần áo nàng, đến khi người đàn bà chỉ muốn hành hạ hãm hại mẫu thân làm vui run rẩy ngừng thở, nàng mới tỉnh táo lại. Sợ hãi chưa từng có ập đến, nàng không nghĩ ngợi gì liền chạy vội đến phòng mẫu thân, tìm sự an ủi của mẫu thân, mẫu thân nhìn thấy nàng toàn thân đều là máu, sau khi hỏi rõ ràng hết mọi chuyện, không trách phạt nàng, chỉ có đau lòng.
Lúc này mẫu thân đã quyết định bỏ qua phân tình cảm đã sớm không còn hy vọng gì nữa kia, thừa dịp ban đêm còn chưa ai phát hiện đem nàng đang kinh hãi tắm rửa sạch sẽ, thu thập hành lý đơn giản mang theo nàng chạy khỏi phủ. Trong phủ người hầu đều không đơn giản, không bao lâu liền phát hiện ra, mẫu thân thể chất không được tốt, chịu không nổi xe ngựa xóc nảy, hôm sau tại rừng cây ngoài thành đã bị cái người tự xưng là phụ thân của nàng đuổi kịp.
Trong rừng, mẫu thân quỳ xuống khổ sở quỳ xuống cầu xin người đàn ông nàng yêu thương sâu nặng, xin hắn tha cho con gái một mạng, người đàn ông kia vì hả giận cho hai đứa con trai không chịu chấp nhận, nhất định muốn tự tay giết nàng. Nàng khi đó mới hơn mười tuổi, nhìn đến cái người phụ thân hiếm gặp kia muốn giết mình, sợ hãi trốn sau lưng mẫu thân, một câu cũng không dám nói.
Cho đến khi mẫu thân hoàn toàn tuyệt vọng, cầu xin được dùng mạng mình đổi cho mạng người đàn bà kia, Ân Dã Vương không chút do dự cự tuyệt, trên mặt đều là lạnh lùng giận dữ, mắng nhiếc nhục mạ mẫu thân một chút, vẫn muốn giết nàng báo thù cho tiểu thiếp của hắn, mẫu thân dùng thân mình yếu đuối mà kiên cường bảo vệ nàng phía sau. Đối mặt với nhục mạ của phụ thân, đó là cảm giác gì nàng không biết, chỉ biết mẫu thân thắt cổ tự sát, trước khi tắt thở một khắc, nắm chặt tay nàng, trong mắt đều là tịch liêu, một câu không nói liền đi rồi.
Nàng ôm mẫu thân khóc òa lên, người là phụ thân mà năm đó vì yêu đã cưới mẫu thân vào cửa giờ đây không chút nhíu mày, lưỡi đao lạnh như băng giơ lên muốn giết nàng, mẫu thân bị nàng liên lụy đến đã chết rồi, ấm áp duy nhất đã không còn, nàng còn sống thì có ý nghĩa gì, muốn giết thì giết đi! Lúc này nàng không phản kháng, có lẽ sau khi chết còn có thể được đi cùng đường với mẫu thân, nàng nhất định phải nói lời xin lỗi.
Ngay khi một chưởng của phụ thân hạ xuống, mấy đóa kim hoa bắn lại cứu thoát nàng. Người đó sau này khiến nàng cảm kích và kính yêu lại không thể oán hận đã cứu nàng, dưới lưỡi đao của phụ thân mang nàng đi. Đi theo Kim Hoa bà bà, không phải đồ đệ, không phải con gái, cũng không họ hàng thân thích, nói cho chính xác thì chỉ là người hầu và thế thân cho con gái của bà bà mà thôi.
Lúc ấy nàng không biết gì, chỉ cảm thấy bà bà đối với nàng tốt lắm, có lúc dạy nàng ít võ công, có khi trước mặt nàng hát mấy khúc dân ca Ba Tư, cái gì mà giàu sang đâu hẳn giàu sang mãi, trời chói chang cũng có lúc xế chiều...
Đất thoai thoải đông nam một cõi,
Vòi vọi nghiêng tây bắc trời cao.
Dù cho thiên địa nhường bao,
Cũng chưa toàn vẹn làm sao con người.
Chớ nên cau mặt nhíu mày,
Cũng đừng tranh cãi để cầu hơn ai.
Mặt hoa da phấn hôm nay,
Già hơn bữa trước một ngày còn chi?
Xuân qua đông lại tới thì,
Từ xưa vẫn thế có gì khác đâu.
Dù cho khôn khéo sang giàu,
Nghèo hèn ngu độn cũng đều như nhau.
Cõi trần kẻ trước người sau,
Cuối cùng cũng đến cái cầu xuôi tay.
Hôm nay chỉ biết hôm nay,
Trăm năm thấm thoát đã hay một đời.
Mấy ai thọ được bảy mươi,
Thời gian như nước chảy xuôi qua cầu.
Hay hát nhất là khúc ca mượt mà như gió này, không phải thi từ của Trung Nguyên, giọng hát cũng không già nua khàn khàn như mọi khi, nàng biết có điều kỳ lạ, nhưng bà bà đối với nàng tốt như vậy, nàng một tội nhân hại chết cả mẫu thân cũng không có gì đáng giá để người ta phải bày mưu tính kế, nếu bà bà không nói, nàng liền giả như không biết.
Mặc dù trên đảo Linh Xà buồn chán không thú vị gì, mỗi ngày ngoài việc hầu hạ bà bà, luyện võ công cũng không biết nên làm gì, khi đó lòng nàng trống rỗng, nhưng mỗi đêm đều không thể ngủ yên. Đôi mắt tuyệt vọng mà sầu thảm của mẫu thân luôn hiện lên trước mắt, nàng hiểu được, là nàng tự tay phá vỡ ảo tưởng của mẫu thân dành cho phụ thân, phá vỡ hy vọng cuối cùng, khiến nàng sống mà không muốn yêu, việc năm đó khiến nàng cả đời này đều không muốn giống mẫu thân sống chết vì chồng, nàng nghĩ mình sẽ già và chết một mình trên đảo Linh Xà này.
Nhưng sống trên đời mấy ai có thể được như ý, chuyến đi báo thù của Kim Hoa bà bà khiến nàng gặp gỡ oan nghiệt giống như từ kiếp trước, nàng chỉ biết hắn tên Trương Vô Kỵ, biết hắn là con trai Trương Ngũ hiệp, hắn trúng hàn độc, bà bà muốn dẫn hắn về đảo Linh Xà chữa thương nhưng hắn không chịu. Lúc này lão tặc ni Diệt Tuyệt dựa vào binh khí tốt mà thắng bà bà mấy chiêu, bà bà vốn vô cùng kiêu ngạo không chịu thua, giận dữ muốn đi, nàng lôi kéo muốn hắn đi cùng, nhưng hắn quật cường như vậy, nhất định không chịu, chẳng những hung dữ trừng mắt nhìn nàng, còn hung hăng cắn nàng một cái.
Lúc này những kẻ bà bà muốn báo thù bị Võ Đang Ân Lục hiệp cứu đi, luận võ lại bại bởi lão ni cô, bà bà không chút vui vẻ, nàng mỗi ngày hầu hạ bà bà xong, vuốt ve dấu răng Trương Vô Kỵ cắn còn hằn trên tay, không biết tại sao, gương mặt tuấn tú tái nhợt của thiếu niên kia lại in trong đầu ngày càng sâu, một năm lại một năm, khiến cho nàng ở trên đảo tịch mịch càng ngày càng muốn gặp hắn, thực muốn gặp hắn, gặp một lần cũng tốt rồi.
- Chương 1 - Nhất hướng xuyên qua thành phôi thai
- Chương 2 - Hán Thủy hà bạn chung xuất sinh
- Chương 3 - Bi mẫu thệ cảm phụ ân nghĩa
- Chương 4 - Hoảng nhiên thất niên thời gian thệ
- Chương 5 - Thư sinh độ hà danh Chỉ Nhược
- Chương 6 - Hán thủy tầm bảo kiến Tiêu Dao
- Chương 7 - Bất lão Trường xuân nghi Cửu Dương
- Chương 8 - Gian tân đoạn thể vị na bàn
- Chương 9 - Hán Thủy chi trung hiểm mệnh táng
- Chương 10 - Hoạch cứu đắc ngộ Trương Tam Phong
- Chương 11 - Thác toán chu tuế ngộ Vô Kỵ
- Chương 12 - Thừa Chí bái sư Tống Viễn Kiều
- Chương 13 - Vô Kỵ dục phó Hồ Điệp cốc
- Chương 14 - Biệt Vô Kỵ phó Vũ Đang sơn
- Chương 15 - Võ Đang ngũ hiệp phong thái dương
- Chương 16 - Tặng dược phương ân thi Võ Đang
- Chương 17 - Thư tả dược phương kiến hiệp tâm
- Chương 18 - Khách cư thập phương kiến Thanh Thư
- Chương 19 - Lôi Thần động xảo cứu bạch viên
- Chương 20 - Kì dược Ngọc Xạ Thiên Hương Giao
- Chương 21 - Định cư Võ Đang sự tỏa toái
- Chương 22 - Vi đồ lang khổ luyện phi châm
- Chương 23 - Phân hồng biện lục chỉ liên tâm
- Chương 24 - Phi châm đoạt mệnh giảo hoạt lang
- Chương 25 - Ngộ huyền cơ thân khinh như yến
- Chương 26 - Thất hiệp nhất kiếm Nhiễu Chỉ Nhu
- Chương 27 - Phụ giáo nữ đức thủy học văn
- Chương 28 - Thanh Tùng viện trung thư phòng quảng
- Chương 29 - Chỉ Nhược định tâm học liễu thể
- Chương 30 - Thời gian dịch quá tiễn như thoa
- Chương 31 - Mẫn lục hiệp xảo thi tâm kế
- Chương 32 - Bạch sam y phó Hồ Điệp cốc
- Chương 33 - Điệp cốc xảo cứu Y Tiên lữ
- Chương 34 - Cứu Hiểu Phù chân tâm đủ thương
- Chương 35 - Hoàn tín vật mộng đoạn Hiểu Phù
- Chương 36 - Mệnh huyền thiên Cẩm Nghi tương cứu
- Chương 37 - Chân nhân ưu tâm thùy nhân tri
- Chương 38 - Chu phụ cần nữ tứ tương lai
- Chương 39 - Lục hiệp tô tỉnh lê hoa hương
- Chương 40 - Tự vấn tâm phương tri căn để
- Chương 41 - Tú Nga Mi Chỉ Nhược khai hoài
- Chương 42 - Ký danh Nga Mi điểm cung sa
- Chương 43 - Tư tâm khởi đạo Ỷ Thiên kiếm
- Chương 44 - Cẩm Nghi hồi sơn cố sự đa
- Chương 45 - Dương Tiêu thương tình tâm nhược toái
- Chương 46 - Vô Kỵ dạ ly, Ân Bối tình
- Chương 47 - Lưỡng phái liên nhân, Bối xuất giá
- Chương 48 - Lục phái tề tụ phó Côn Lôn
- Chương 49 - Côn Lôn nghênh diện ngộ cố nhân
- Chương 50 - Chung bị cầm sơ đề ân đức
- Chương 51 - Thanh dực diêu linh tâm cam khổ
- Chương 52 - Thư hoãn hàn độc cứu Bức vương
- Chương 53.1 - Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp (1)
- Chương 53.2 - Ân Ly vấn tình nan Thất hiệp (2)
- Chương 54 - Ỷ Thiên kiếm hàn – Tu La trường
- Chương 55 - Huyết nhiễm thi lạc Quang Minh đỉnh
- Chương 56 - Lục tuần Ưng Vương địch thất tướng
- Chương 57 - Tuyệt tình nhất kiếm lệ quang hàn
- Chương 58 - Linh phù túy tâm viết bất hối
- Chương 59 - Côn Lôn tiểu trấn trọng sơ trang
- Chương 60 - Xảo toán kế Diệt Tuyệt đắc thoát
- Chương 61 - Vạn An tự nội ngộ cố nhân
- Chương 62 - Tái ngộ Triệu Mẫn kính phạt tửu
- Chương 63 - Kim hạp khiên tình duyên nan đoạn
- Chương 64 - Phát lệnh kích đấu thập bảo tháp
- Chương 65.1 - Lam quang thiểm thiểm thủy mang mang (1)
- Chương 65.2 - Lam quang thiểm thiểm thủy mang mang (2)
- Chương 66 - Ly chu tình ti phục hà nhiễu
- Chương 67.1 - Tình động nại hà lễ như thiên (1)
- Chương 67.2 - Tình động nại hà lễ như thiên (2)
- Chương 68.1 - Tình thâm tình thiểm sầu đoạn trường (1)
- Chương 68.2 - Tình thâm tình thiểm sầu đoạn trường (2)
- Chương 69.1 - Quỵ cầu mỹ sắc hoán bảo đao (1)
- Chương 69.2 - Quỵ cầu mỹ sắc hoán bảo đao (2)
- Chương 70 - Biệt Diệt Tuyệt chú xà kiếm tiên
- Chương 71 - Tiểu sơn động tình vũ cửu thiên
- Chương 72.2 - Triệu Mẫn xảo ngôn phiết hiềm nghi (2)
- Chương 73.1 - Ngộ hiểm văn thính Tiêu Phong mộ (1)
- Chương 73.2 - Ngộ hiểm văn thính Tiêu Phong mộ (2)
- Chương 74.1 - Tiêu Phong mộ trắc kiến Tiêu Dao (1)
- Chương 74.2 - Tiêu Phong mộ trắc kiến Tiêu Dao (2)
- Chương 75 - Xuất cốc văn thính giang hồ sự
- Chương 76.1 - Thiếu Thất sơn phong cường vũ liệt 1
- Chương 76.2 - Thiếu Thất sơn phong cường vũ liệt (2)
- Chương 77 - Lý ứng ngoại hợp thoái Mông quân
- Chương 78.1 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường 1
- Chương 78.2 - Hán Thủy tình hà lộ viễn trường (2)
- Phiên ngoại 1 - Tống Thanh Thư (1)
- Phiên ngoại 2 - Trở về núi
- Phiên ngoại 3 - Đính hôn
- Phiên ngoại 4.1 - Gặp nhau (1)
- Phiên ngoại 4.2 - Gặp nhau (2)
- Phiên ngoại 5 - Tống Thanh Thư (2)
- Phiên ngoại 6 - Ân Ly
- Phiên ngoại 7 - Tống Thanh Thư tái ngộ Ân Ly
- Phiên ngoại 8 - Tống Thanh Thư (3)
- Phiên ngoại 9 - Tống Thanh Thư (4)
- Phiên ngoại 10.1 - Tống Thanh Thư (5)
- Phiên ngoại 10.2 - Tống Thanh Thư 5
- Phiên ngoại 11 - Sững sờ
- Phiên ngoại 12 - Đại hôn
- Phiên ngoại 13.1 - Cô dâu
- Phiên ngoại 13 - Cô dâu (2)
- Phiên ngoại 14 - Thời gian mất đi tình đã hối
- Phiên ngoại 15 - Chu Triệu dục loạn hưu thư hiện
- Phiên ngoại 16 - Tiêu dao trần thế duyên
- Phiên ngoại 17 - Thánh nữ nhược hà – ký Tiểu Chiêu chi nữ