Chương 4
Chương 4.1
Gió đêm phiêu đãng, thổi qua xiêm y, gây cho người ta ớn lạnh nhè nhẹ.
Uyển Ước xách theo đèn, bất chấp đêm khuya gió lạnh, cậy mạnh mang theo Bảo Nhi dứt khoát rời khỏi ni cô am. Nhưng mà, Đường Cẩn Tư cũng mang theo một đám người làm, theo đuôi bám lấy nàng, kiên quyết theo đuôi, làm nàng không cách nào thoát khỏi.
Nàng liên tiếp quay đầu lại trừng hắn, tư thái đoan trang toàn bộ bị hủy, giống như một cái tiểu cô nương bốc đồng đang cùng tình lang giận dỗi.
Tay hắn cầm quạt giấy thỉnh thoảng lay động, ngẫu nhiên nhìn ra ánh trăng phía xa, ngâm ra vài câu thi văn, tư thái nhàn nhã dường như dưới ánh mặt trời đạp thanh.
Chỉ khổ cho bọn người hầu đi theo đôi vợ chồng đang chiến đấu này, một thân mệt mỏi, đầy bụng chua xót khó tả……
Uyển Ước thực tại không biết nên hướng nơi nào mới có thể vứt bỏ Đường Cẩn Tư, nàng cố ý tránh không tiến vào phố xá sầm uất, tại ngoài bìa rừng đi một chút lại ngừng, quẹo trái quẹo phải…… Hành tẩu chẳng có mục đích.
Đường Cẩn Tư cũng không ngăn trở, tùy ý nàng đi đến rừng cây cuối cùng, rốt cục, khi ánh trăng lờ mờ chiếu rọi xuống, không còn đường có thể đi.
Phía trước, chỉ thấy một mảnh đất rộng cùng mấy gian phòng có ngọn đèn lóe lên.
Uyển Ước mờ mịt nhìn dải đất rộng có hàng rào chắn đàng hoàng, trong nội tâm trống rỗng đến cực điểm, dường như tìm không được chỗ dựa vào, nàng sắp hoảng loạn mất.
“Tiểu thư, chỗ đó tám phần là nhà nông, chúng ta qua đó nghỉ chân, được không?” Bảo Nhi thấy Uyển Ước mệt mỏi, vì vậy to gan đề nghị.
Uyển Ước lấy lại tinh thần, nhìn Bảo Nhi phải cùng nàng bôn ba đầu đầy là mồ hôi, trong lòng có thẹn, nàng không chút nào suy tư gật đầu. Tóm lại, không đến đường cùng, tuyệt không quay đầu lại.
Hai người đang muốn đi qua khu đất, đến nhà nông mượn nơi nghỉ ngơi. Không ngờ, chân trời đột nhiên xẹt qua một tia chớp, bầu trời đêm đen nhánh lập tức rơi xuống mưa phùn.
Theo đuôi sau lưng các nàng Đường Cẩn Tư lập tức hỏi thăm mọi người,“Có mang cái ô hay không?”
Người làm rối rít lắc đầu.
Đường Cẩn Tư thấy mưa rơi dần dần nặng hạt, lại nhìn ra hướng đi của Uyển Ước, nhìn ra muốn đến được nhà nông phải đi một đoạn xa, hắn quyết đoán phái người gọi Bảo Nhi.
“Bảo Nhi, nói cho tiểu thư nhà ngươi biết, chớ vội lên đường. Trong cánh rừng này có ngôi miếu đổ nát, chúng ta đi vào tránh mưa trước, miễn cho nàng bị nhiễm lạnh, sinh bệnh.”
Bảo Nhi cung kính gật đầu. Đường Cẩn Tư thái độ rất ôn hòa, lại làm cho người ta cảm giác được một loại khí thế không cách nào cãi lời. Khi nàng đem lời chuyển cáo cho Uyển Ước, nước mưa rơi xuống như đang ủng hộ lời của Đường Cẩn Tư, đột nhiên càng rơi càng lớn.
Uyển Ước xiêm y, sợi tóc, rất nhanh đều ướt đẫm.
Nàng mê hoặc nhìn lại Đường Cẩn Tư, hắn thủy chung canh giữ ở phía sau nàng, bất ly bất khí, giống như đang chờ đợi bốc đồng tình nhân hồi tâm chuyển ý không còn cuồng dại nữa.
*Bất ly bất khí: Không rời nửa bước.
Thoáng chốc, Uyển Ước cảm thấy nàng ngược lại giống như là làm chuyện sai đắc tội người ta. Hại hắn, hại Bảo Nhi, hại nhiều người làm bởi vì tùy hứng của nàng mà không được an bình.
Uyển Ước bất đắc dĩ trước mặt hướng một bên rừng cây, không muốn vì giận dỗi hại tất cả mọi người cùng lúc đó gió đêm thổi xiết, xối xuống mưa lạnh, nàng sâu kín thở dài.
“Đi thôi!” Uyển Ước cùng Bảo Nhi xách theo đèn cùng bọc hành lý nặng, trước hướng miếu thờ trong rừng mơ hồ có thể thấy được cất bước mà đi.
Đường Cẩn Tư chuyển tới một cái ánh mắt hướng xuống mọi người, lập tức có người vượt qua trước vì Uyển Ước mở đường.
Mờ mịt sương mù tại bầu trời đêm lan tràn, mọi người vào ngôi miếu tàn cũ đổ nát, ngoài miếu mưa rơi đã lớn thêm, mưa phùn thành mưa xối xả, triền miên không dứt.
Uyển Ước một mình đứng ở dưới mái hiên miếu thờ, làm cho bốn phía gió lạnh xâm nhập thổi tỉnh thần trí của nàng.
Đường Cẩn Tư yên lặng chính là đi đến bên cạnh nàng, liếc thấy nàng dung nhan cô đơn dưới ánh trăng mờ ảo có vẻ thảm đạm thất sắc, trong lòng hắn nổi lên một tia đau đớn không hiểu nổi.
Mưa tại mái hiên bên cạnh ngưng kết thành từng viên bọt nước.
“Nàng lạnh không?” Hắn kìm lòng không được cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nàng, muốn cho nàng ấm áp.
Uyển Ước muốn rút tay, hắn tăng thêm lực đạo không để cho nàng thoát ly. Nàng nhíu nhíu mày, không đáp lời, rầu rĩ tỉ mỉ nhìn mưa bụi trên bầu trời bao la.
Trong miếu thờ, bọn hạ nhân lấy ra từng nhánh ánh đèn, khắp nơi bầy đặt, điểm thêm nhiều phần ánh sáng, chiếu đến Uyển Ước cùng Đường Cẩn Tư.
Lòng bàn tay của hắn tản mát ra tư vị ấm áp, một chút rót vào bàn tay của nàng, như từng con kiến vội vàng xao động bò hướng trái tim nàng.
Uyển Ước cúi đầu không nói, sự kiên nhẫn của hắn, ôn nhu của hắn, bình tĩnh của hắn…… Đều làm nàng hoang mang. Nàng kinh hoảng có một loại cảm giác trốn không thoát lòng bàn tay hắn.
Đường Cẩn Tư giơ ngón tay lên, đẩy ra vài sợi tóc mất trật tự dính tại trên nửa bên mặt Uyển Ước, ôn nhu khuyên bảo:“Vào trong miếu đi, bên ngoài gió lớn.”
Nàng vẫn cúi đầu không nói.
Hắn thấy không rõ dung nhan nàng, không khỏi hoài niệm nàng ngày thường khuôn mặt tràn trề nhu tình. Giờ phút này nàng lạnh lùng như vậy, làm hắn càng thêm nhớ về ôn thuần trước kia của nàng.
“Chàng không giận ta sao?” Uyển Ước mê mang hỏi.
Đường Cẩn Tư không tự chủ được nâng mặt của nàng lên.“Giận cái gì?”
Bốn mắt nhìn nhau chớp mắt, nàng hít thở không thông đỏ mặt, trong đầu không ngừng hiện ra các loại hành vi không tuân theo thế tục lễ giáo của nàng.
Ánh mắt Đường Cẩn Tư bị nhàn nhạt đỏ ửng bên má nàng hút vào, trong hoảng hốt, hắn tựa hồ thấy được cái đêm hai người thành thân kia ──
Hắn nâng lên khăn voan đỏ của nàng, nàng lộ ra dung nhan xấu hổ mang e sợ. Trong nháy mắt, hắn thấy rất vui mừng, vui mừng vì chính mình cưới được nàng.
Cho dù là nhận lầm, hắn cũng xác thực đã vì nàng động tâm.
“Tại sao tới tìm ta?” Uyển Ước lần nữa đặt câu hỏi, cắt đứt hồi tưởng của hắn.“Ta viết từ thư, rời nhà trốn đi, làm nhiều chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, chàng chẳng lẽ một chút cũng không ngại?”
Đường Cẩn Tư bất động thanh sắc đưa mắt nhìn nàng, ngậm lấy thủy mâu như đang thu hút hết ánh sáng vào đó, như có thể nhấn chìm con người.
Uyển Ước chỉ cảm thấy hắn giống như mê người rơi xuống vực đáng sợ, hại nàng tim đập mất khống chế.
“Nàng cũng biết hành vi của nàng là đại nghịch bất đạo, vì sao còn muốn làm?” Đường Cẩn Tư cười hỏi ngược lại.
“Ta không cho rằng ta sai rồi.” Chỉ là…… Không thể làm khác được.
“Trước kia như thế nào không có phát hiện nàng là người cố chấp như vậy?” Đường Cẩn Tư than nhẹ, nàng đem tất cả mọi thứ giấu diếm hắn. Nếu không phải Uyển Diễn mang đến chuyện ngoài ý muốn, hắn có thể vĩnh viễn sẽ không phát hiện, vợ của hắn kỳ thật cũng không ôn thuần, thậm chí quật cường làm cho người khác đau đầu.
“Uyển Diễn so với ta hiền hoà, có lẽ, nàng mới thích hợp là hiền thê của chàng.”
“Ta từ trong câu này nghe được một chút mùi dấm, hi vọng đây không phải là ảo giác của ta.”
“Lỗ tai của chàng có thể dùng như miệng sao, nếm được đến tư vị?”
“Bằng không nàng để cho ta cẩn thận nếm thử?” Ngón tay của hắn khinh bạc nhéo môi của nàng một tý.
Uyển Ước chấn động, không biết phản kích như thế nào: Muốn chửi hắn, lại phát hiện hai người bây giờ đã như oan gia đấu võ mồm, ngươi tới ta đi, không dừng nói nhảm.
“Chàng đến tột cùng muốn làm cái gì?” Sự chịu đựng của nàng không giống Đường Cẩn Tư tốt như vậy, lập tức không khách khí chất vấn:“Chàng không cần phải thời thời khắc khắc theo ta, ta không thể nào trở về với chàng!”
“Ta cũng vậy không thể nào thời thời khắc khắc theo ngươi, nàng đã quên, ban ngày ta còn phải xử lý công vụ?”
Nàng trừng hắn, trong mắt hàm mang ý xua đuổi, cùng với quyết tâm chết cũng không quay về.
Đường Cẩn Tư tiếc nuối nói tiếp:“Ta sẽ để bọn hạ nhân thời thời khắc khắc trái phải đều đi theo nàng.”
“Giám sát ta?” Uyển Ước cười lạnh.“Điều này có thể thay đổi gì?”
“Là chiếu cố, không phải là giám sát. Ta sẽ không làm nhiễu cuộc sống của nàng, Uyển Ước. Ta sẽ cho nàng đầy đủ thời gian, chờ nàng nghĩ thông suốt, cho đến khi nàng thay đổi tâm ý.” Hắn khí thế quân tử phong độ làm ra hứa hẹn, trong lời nói hiển lộ ra mười phần nắm chắc.
Hắn nắm chắc ở đâu ra? Hắn dựa vào cái gì cho rằng nàng sẽ quay đầu lại? Còn phải đợi nàng thay đổi tâm ý? Hoang đường!
Uyển Ước suýt nữa lại nổi giận, đem hết khí lực kềm chế tức giận, từng chữ từng chữ nói:“Ta tuyệt sẽ không thay đổi quyết định rời khỏi chàng.”
Thoại âm vừa rơi xuống trong chớp mắt, một hồi tiếng vó ngựa tiến tới gần.
Uyển Ước nghe tiếng nhìn lại, nhìn thấy một đám nam tử tráng niên giục ngựa đến gần ngôi miếu đổ nát, giống như là đến tránh mưa, vừa giống như chỉ là đi qua mà thôi.
Đám nam tử tráng niên kia trông thấy trong miếu ngoài có người, xì xào bàn tán chỉ chốc lát, từng người xuống ngựa, đi vào bên trong miếu.
Uyển Ước phát hiện bọn họ mang theo binh khí, đang muốn cẩn thận chu đáo, Đường Cẩn Tư đột nhiên ngăn cản trước người của nàng, chặn lại tầm mắt người khác quan sát nàng.
Uyển Ước ngực áy náy, lơ đãng quan tâm cho hắn…… Mềm lòng.
Thân ảnh của hắn giống như tường cao chắc chắn, che chắn giúp nàng. Mưa gió vẫn không ngừng nghỉ, ở sau lưng hắn, nàng lại cảm thấy cả người dần dần ấm áp, ấm thật…… Giống như mình đang ở trong gia viên thoải mái.
Uyển Ước nhịn không được đỏ vành mắt, khúc mắc cùng Đường Cẩn Tư chưa được không cởi bỏ. Nhưng, chỉ cần hắn thể hiện ra một chút hảo ý, nàng liền không nhịn được nghĩ bỏ xuống thành kiến, đi thân cận hắn…… Thậm chí buông tha cho kiên trì, trở lại ngực của hắn.
Cho dù không nói ngực của hắn ấm áp cỡ nào, cũng sẽ vĩnh viễn không chỉ thuộc về một mình nàng. Nàng chỉ có thể cắn chặt răng, kháng cự tót đẹp của hắn.
Bóng đêm càng thâm trầm.
Mưa vẫn còn rơi, Uyển Ước cùng Bảo Nhi ngồi vào bên cạnh củi đốt sưởi ấm. Đường Cẩn Tư ở bên cạnh pha trà, một gã sai vặt đứng ở trước người hắn đọc sách sử cho hắn nghe.
Ngôi miếu đổ tàn cũ nát, bởi vì Đường Cẩn Tư mà rực rỡ hẳn lên. Mặt đất đắp chăn người quét sạch sẽ, trải lên hoàn toàn thảm mới. Trên kệ đèn tinh mỹ (tinh mĩ = đẹp và tinh xảo), ánh nến lóng lánh. Dưới vị trí bị rò mưa, lấy chậu đón nước, chỉ nghe tiếng mưa rơi leng keng rung động, thật giống như một ca khúc nhẹ nhàng.
Uyển Ước rất hoài nghi, hắn có thể đem ngôi miếu đổ nát bày trí giống như quán trà, tại sao lại không mang theo một cây dù hoặc một món áo tơi?
“Các ngươi là người ở kinh thành sao?” Bầy nam tử tráng niên ngồi ở đối diện kia, có người đặt câu hỏi.
Người làm của Đường Cẩn Tư nhìn coi sắc mặt chủ tử, thuận miệng đáp một tiếng.
Đám kia cũng là người tránh mưa, nghiêm túc đánh giá Đường Cẩn Tư, nhìn ra được Đường Cẩn Tư là công tử rất có gia thế danh môn.
Ngoài miếu mưa rơi từ từ nhỏ đi.
Uyển Ước nhìn sắc trời một chút, tính toán lúc này nên là đêm khuya. Đợi mưa tạnh hết, nàng có thể mang theo Bảo Nhi đi chỗ nào dừng chân đây?
Nàng bắt đầu oán trách lỗ mãng của mình, không nên vì giận dỗi, mang theo Bảo Nhi rời khỏi ni cô am, khiến cho cùng đường như hiện nay.
Đường Cẩn Tư không tiếng động quan sát nàng thấp thỏm bất an, bên môi xẹt qua một nụ cười. Khi không người nào phát giác, hắn liếc đám nam tử xa lạ kia một cái, lập tức lại chuyên tâm nghe gã sai vặt đọc chuyện xưa.
Uyển Ước thiếu kiên nhẫn, đứng lên, nghĩ đến quan sát sắc trời ngoài miếu. Không ngờ, nàng vừa động, đám người đối diện kia cũng đứng lên.
Uyển Ước sợ hết hồn, thấy đối phương sắc mặt dữ tợn, nàng vô ý thức kéo Bảo Nhi dựa hướng Đường Cẩn Tư.
Đám nam tử xa lạ kia đột nhiên rút ra binh khí, vây quanh đoàn người Đường Cẩn Tư, lạnh lùng uy hiếp,“Đem thứ đáng giá đều giao ra đây!”
Gặp phải cường đạo rồi?
Uyển Ước khẩn trương nhìn về phía Đường Cẩn Tư, mà hắn lại còn là một bộ dạng lịch sự nho nhã, nhẹ giọng dặn dò người làm mang thứ đó giao cho đám người kia, tiếp theo lại phân phó gã sai vặt tiếp tục đọc sách.
Uyển Ước tâm hoảng ý loạn, mắt thấy bọn hạ nhân đem vật phẩm quý trọng mang theo bên người đều cho đám người kia, nàng chau mày. Thình lình thay vì giữa vài người ánh mắt giao nhau, phút chốc, tiếng trêu chọc hạ lưu lại vang lên bên tai.
“Ơ! Nhìn một chút vị tiểu nương tử này, thân thể cỡ nào uyển chuyển.” Các nam nhân ánh mắt dâm loạn nhìn thẳng Uyển Ước bị nước mưa xối mà đường cong thân thể lộ ra.
“Vô sỉ!” Bảo Nhi vội vàng vọt tới bên cạnh Uyển Ước, mắng chửi đối phương.
“Ha ha ha! Còn có chuyện vô sỉ hơn đợi ngươi! Tiểu cô nương.” Mấy nam nhân tiến lên, đưa tay muốn bắt Uyển Ước cùng Bảo Nhi.“Đem hai nữ nhân này cùng mang đi!”
Chương 4.2
Đột nhiên, một đạo tiếng vỡ vụn chói tai cắt đứt đám hung thần ác sát kêu gào kia.
Uyển Ước chấn động, đảo mắt, nhìn thấy Đường Cẩn Tư đem chén trà trong tay ném xuống đất. Chỉ thấy trên khuôn mặt hắn lạnh lẽo băng sương, không thấy có ôn hòa nhu ấm quen thuộc.
“Đã cầm đồ rồi, đừng có lại mất mặt xấu hổ.”
Đường Cẩn Tư thanh âm cảnh cáo lạnh lùng như băng, đến tai đám cường đạo kia lại như khiêu khích bén nhọn.
Bọn họ tức giận mắng vài tiếng, lập tức buông Uyển Ước cùng Bảo Nhi ra, như cuồng phong đánh về phía Đường Cẩn Tư.
Uyển Ước hoảng loạn không thôi, xúc động đưa tay cố gắng ngăn trở những người kia, nhưng mà đối phương đã cầm lấy đao kiếm đem Đường Cẩn Tư vây lại.
Trong đám người làm, có mấy thủ hạ thật nhanh nhảy ra, bảo vệ Đường Cẩn Tư an toàn.
Một cái nháy mắt, nhân mã hai bên mở ra, binh khí giao kích, phát ra tiếng vang khanh khanh chói tai.
Uyển Ước cùng Bảo Nhi bị đao quang kiếm ảnh* ngăn cản, đặt mình bên ngoài chỗ đánh nhau toán loạn, thấy không rõ tình huống Đường Cẩn Tư.
*Đao quang kiếm ảnh: Ánh sáng của đao, hình ảnh của kiếm. Câu này ý như là mưa bom bão đạn ý. Gươm kiếm dày đặc.
Uyển Ước tâm loạn như ma, muốn tránh đi hoà mình người, đi đến bên cạnh Đường Cẩn Tư. Gặp phải nguy hiểm, bất chấp cùng hắn giận dỗi, một lòng chỉ nghĩ canh giữ bên hắn.
“Tiểu thư, đừng đi qua nha!” Bảo Nhi liên tục không ngừng giữ chặt Uyển Ước.
Uyển Ước căn bản không có biện pháp đến gần Đường Cẩn Tư, chỉ có thể cố gắng trợn to đôi mắt, xuyên thấu qua khe hở chiến đấu cảu hai bên tìm kiếm thân ảnh Đường Cẩn Tư.
Mới vừa trông thấy mặt của hắn, thình lình một đạo thân ảnh trong cuộc đấu té ra ngoài, ngã xuống tại dưới chân Uyển Ước.
Bảo Nhi kinh hô, Uyển Ước lập tức mang nàng lui về phía sau, không ngờ các nàng vừa lui liền kinh động người nọ.
Đối phương lập tức nhảy người lên, nắm chặt đại đao trong tay, nhắm ngay mặt Uyển Ước, quát lên:“Không cho phép trốn!”
“Đừng đụng các nàng!” Đường Cẩn Tư thanh âm mang theo lo nghĩ chạy tới.
Nam tử tráng niên ép buộc Uyển Ước nhìn ra Đường Cẩn Tư khẩn trương, liền lên tiếng uy hiếp,“ Ngươi bảo người dừng tay, nếu không ta liền giết hai nữ nhân này!”
Lúc đó, người của hai bên đều ngừng tay.
Uyển Ước bất động, quên cả hô hấp, chứng kiến Đường Cẩn Tư dùng tốc độ bất khả tư nghị xuyên qua đám người, hướng nàng vọt tới.
Nàng vừa không bị khống chế lập tức dùng mực lớn, đẩy ra nam nhân ép buộc nàng, hướng Đường Cẩn Tư chạy đến.
Đường Cẩn Tư kinh ngạc nhìn nàng một cái, vừa nhìn về phía cường đạo bên cạnh nàng. Đối phương không bắt được Uyển Ước trở về, tâm quýnh lên, lập tức giơ đao nhắm ngay bả vai nhỏ bé yếu ớt của nàng, hung hăng chặt xuống ──
“Uyển Ước!” Đường Cẩn Tư phi thân tiến đến, đem Uyển Ước ôm vào trong ngực, thay nàng ngăn lại một đao.
“Cẩn Tư?” Uyển Ước ngây dại, bị hắn ôm lấy, mặt dán lên ngực hắn ấm áp. Chưa nghe thấy tim đập của hắn, bên tai lại đã tràn ngập lấy tiếng đánh nhau kịch liệt.
Bọn thu hạ thừa dịp cường đạo thất thần, vây quanh tới đây, hai bên lại lần nữa giao thủ.
“Đừng sợ……” Tiếng Đường Cẩn Tư nói nhỏ tại đỉnh đầu Uyển Ước vang lên.
Nàng ngẩng đầu lên, rời đi ôm ấp của hắn, muốn nhìn sắc mặt hắn có hay không ôn hòa như tiếng nói?
Đúng lúc, khi nàng ngẩng đầu chớp mắt, hắn lại như khung xương mất chỗ dựa, bỗng dưng tại trước mắt nàng ngã xuống.
“Cẩn Tư ──” Uyển Ước kinh hãi đến cực điểm, ngồi chồm hổm trên mặt đất, vội vàng kêu gọi trượng phu không phản ứng chút nào.
Hắn nằm nghiêng không nhúc nhích, phảng phất đã chìm vào giấc ngủ.
Uyển Ước tâm hồn tan ra.
Thương tâm hắn gây ra cho nàng tại thời khắc này tất cả đều hóa thành hư ảo. Nàng không tiếng động cầu khẩn lấy trời cao để cho hắn bình an vô sự, nàng nguyện ý tiếp tục để hắn làm cho thương tâm, chỉ cần hắn mạnh khỏe không việc gì.
Một bên thủ hạ cùng đám kia cường đạo duy trì đánh nhau liên tục, từ trong miếu kịch chiến đến ngoài miếu. Một hồi lâu, cường đạo không địch lại thủ hạ, thừa dịp mưa dần dần tạnh, từng tên cỡi ngựa thoát đi.
Uyển Ước bất chấp để cho người ta làm sợ hãi, vội vàng gọi thủ hạ về,“Mau, mang thiếu gia vào thành tìm đại phu trước!”
Đường Cẩn Tư xiêm y có điểm dày, lại thân bất động nằm nghiêng. Uyển Ước không nhìn thấy miệng vết thương ở đâu, lại không dám tùy tiện đụng vào hắn, e sợ động miệng vết thương. Nhưng thấy hắn máu chảy như rót, áo xanh thoáng qua đã nhuộm thành màu đỏ tươi, nàng nóng lòng giống như kiến bò trên chảo nóng, hoảng loạn không thôi.
Bọn hạ nhân cũng gấp xoay quanh, hai thủ hạ tiến lên cẩn thận đem Đường Cẩn Tư dìu đứng dậy.
“Uyển Ước……” Vừa mới đứng vững, Đường Cẩn Tư lại mở mắt ra.
Uyển Ước giật mình bưng lấy miệng, kích động đứng sát vào hắn, bàn tay để bên mặt hắn, muốn chạm lại không dám chạm, sợ vừa động hắn sẽ biến mất.
Hắn suy yếu đưa mắt nhìn nàng, ôn nhu trấn an nói:“Ta không sao, đừng sợ.”
“Chàng bị thương.” Uyển Ước nước mắt tràn mi. Vì cái gì hắn muốn trấn an ngược lại nàng? Hắn không biết săn sóc của sẽ làm nàng càng thêm đau lòng sao?
“Nàng không có việc gì là tốt rồi.” Đường Cẩn Tư ôn nhu cười một tiếng.
Uyển Ước không kiềm được khóc ra thành tiếng, không thèm để ý người ngoài trông thấy.
Không kháng cự được lòng tốt của hắn đối với nàng, cho dù người hắn yêu nhất không phải là nàng, chỉ cần hắn nguyện ý cho nàng một chút ôn nhu quan tâm, biết rõ chính mình sẽ bị thương, nàng cũng chỉ biết nhịn không được lao vào ngực hắn giống ngư con thiêu thần lao vào biển lửa.
Đoàn người vội vội vàng vàng chạy vào phố xá sầm uất, nửa đường, vừa vặn gặp phải tuần vệ quen biết Đường Cẩn Tư. Vệ binh kia hiểu được gần đây có đại phu nào, nhanh chóng đem bọn họ mang đến an trí.
Trên đường, Uyển Ước cảm thấy mùi máu trên người Đường Cẩn Tư hình như có điểm cổ quái, hết thảy những chuyện phát sinh lúc ban đêm cũng có phần kì lạ. Nhưng vì sầu lo thương thế của trượng phu, nàng không rảnh nghĩ nhiều.
Trải qua trị liệu của đại phu, Đường Cẩn Tư thương thế không nghiêm trọng lắm, chỉ là suy giảm tới huyết mạch, mất máu quá nhiều, cần tĩnh dưỡng mấy ngày.
“Đêm nay chúng ta làm phiền ở lại phòng khách nhà đại phu đi!” Uyển Ước thủy chung canh giữ ở bên cạnh hắn, so với gã sai vặt của hắn càng ân cần chiếu cố hắn hơn.
Đường Cẩn Tư nằm ở trên giường sạch sẽ, mượn lấy ngọn đèn nhu hòa nhìn nàng bận rộn, một lòng ấm áp, rất muốn gọi nàng dừng tay ở tại bên cạnh cùng hắn nói chuyện phiếm là tốt rồi, lại muốn nhìn nhiều một chút dáng vẻ nàng lo lắng cho hắn.
Trong lúc nhất thời, hắn phát hiện mắt mình có chút ý xấu……
“Còn nàng? Đem ta đặt ở nhà đại phu, nàng lại muốn chạy trốn tới đi đâu?”
Uyển Ước nghe câu hỏi của hắn, mặt lộ vẻ áy náy, cảm thấy là mình hại hắn bị thương. Nhìn hắn suy yếu như vậy, nàng cũng không yên tâm để lại hắn, bỏ mặc mà đi.
“Ta…… Tạm thời không đi.” Nàng lúng túng xoay người, lưng đưa về hắn. Trong phòng ngủ lúc này chỉ có hai người, dừng lại nói chuyện với nhau, nàng liền nghe thấy tim mình để cho hắn làm nhảy loạn lên, bất trị cỡ nào.
“Như vậy, ta phải vì nàng tìm một nơi yên tĩnh cho nàng ở lại. Nếu không, đường đời gian nan, lòng người hiểm ác, nàng không chịu về nhà, ta thực không yên tâm cho cuộc sống bên ngoài của nàng.” Đường Cẩn Tư săn sóc vạch ra kế hoạch.
Uyển Ước không biết làm sao. Tâm tình quan tâm của hắn, nàng khó có thể mở miệng, chỉ có thể nhẹ giọng nỉ non,“Ta nghĩ hiện tại ở bên cạnh chàng chiếu cố chàng, cho đến khi thương thế của chàng khỏi mới thôi.”
Đường Cẩn Tư phát giác thân thể nàng run lên nhè nhẹ tiết lộ ra khẩn trương, còn có tai nàng phiếm hồng cho thấy nàng e lệ.
Nàng thua ái tâm của hắn, cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh hắn.
“Uyển Ước, ta sẽ không mượn cơ hội này bức bách nàng theo ta trở về, nàng không cần miễn cưỡng chính mình.” Tại sau lưng thê tử, Đường Cẩn Tư trên mặt hiện lên ý cười khó có thể phân biệt tâm tình.
Uyển Ước không có quay đầu lại, bỏ qua nét mặt của hắn, chỉ nghe được tiếng nói ôn nhu của hắn, như những lời tâm tình bình thường hắn vẫn nói với nàng.
“Chỉ là ta lo lắng tình cảnh của nàng. Nàng nhìn xem, gần kinh thành như thế còn có cường đạo hung hăng ngang ngược, nàng chỉ đem Bảo nhi rời nhà, ta làm sao có thể yên tâm?”
Uyển Ước vốn là lòng vẫn còn sợ hãi, bị hắn vừa nói như vậy, càng thêm bất an, càng thêm cho rằng ── nàng mang theo Bảo nhi rời nhà ra đi hành vi quá ngu xuẩn.
Đường Cẩn Tư thừa thắng xông lên nói:“Gần đây triều đình công vụ bề bộn, cho dù là da thịt thương, ta cũng không thể trốn việc được. Nàng nếu không muốn gặp ta, ta liền ở tại trong Binh bộ, nàng về nhà trước, chờ ta an bài tốt chỗ ở mới cho nàng, nàng sẽ rời đi, được không?”
Hắn nói xong khuyến cáo so với cầu khẩn càng đáng thương, thần sắc suy yếu cũng tràn trề chờ đợi, phảng phất đang chờ đợi nàng rủ xuống tình thương.
Uyển Ước vừa quay đầu lại, liền trông thấy mặt hắn khẩn thiết, trong nháy mắt, nàng cảm động đến tột đỉnh, không đành lòng so đo người nam nhân này lại gây cho nàng bi thương.
Uyển Ước đi đến mép giường, ngồi xuống, rưng rưng cầm tay của hắn, như một cái hài tử mệt mỏi, thỏa hiệp cúi đầu xuống, đối với hắn nói:“Chúng ta cùng nhau về nhà…… Thiếp không đi.”
Nàng là quan tâm hắn như vậy, không thể miễn cưỡng chính mình rời khỏi hắn.
Đường Cẩn Tư khóe môi khẽ giơ lên, lập tức lại khôi phục bình thường, tốc độ rất nhanh không thể nhận ra.
“Uyển Ước, ta không phải là trượng phu tốt.” Tay hắn nhấc lên, ôm gọn eo Uyển Ước.
Nàng vô lực bài xích, cảm giác cả người bị hắn trói buộc lại, không cách nào bứt ra.
“Thiếp biết rõ……” Tĩnh một lát, nàng nhận mệnh nói nhỏ.
“Nàng vẫn nguyện ý trở lại bên cạnh ta sao?” Đường Cẩn Tư dụ hoặc hỏi.
“Chàng biết mà.” Nếu đã trốn không thoát, nàng chỉ có thể trở lại bên cạnh hắn. Dù cho nghênh đón nàng chính là kết quả hắn tái giá.
“Thực xin lỗi, Uyển Ước.”
“Đừng nói nữa.” Nàng không muốn nghe hắn nói xin lỗi, xúc động hôn đôi môi của hắn.
Chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn một ngụm. nhiệt độ của hắn, hơi thở của hắn, làm nàng thiên toàn địa chuyển*, tìm không được lý trí. Đang muốn rút lui, bàn tay của hắn lại đè lại cái ót của nàng, đem nàng giam cầm ở bên người.
*Thiên toàn địa chuyển: Trời rung đất chuyển.
Thân thể của nàng cùng hắn dán chặt lấy, hôn nồng nhiệt vô cùng.
Nàng nhịn không được nước mắt ròng ròng, nghĩ đến một ngày kia, Uyển Diễn cũng sẽ thân cận hắn như vậy, bỗng nhiên, Uyển Ước ngực co rút đau đớn, khó chịu e rằng không cách nào diễn tả được.
Nàng có chút oán giận há mồm, hung hăng cắn môi mềm mại của Đường Cẩn Tư, mãnh liệt xâm chiếm lấy, học không được ôn nhu của hắn, chen lấn triền miên không được, chỉ có thể hung ác gặm nuốt hắn.
“Uyển Ước?” Đường Cẩn Tư bị cắn phá môi, nhẹ giọng than nhẹ, kinh ngạc thấy nàng dữ dằn.
“Xin lỗi……” Phát hiện trên môi hắn có máu, nàng khiếp sợ thối lui, như ở trong mộng mới tỉnh, nhớ tới hắn còn là một người bị thương, nàng xấu hổ đến liều mình xin lỗi.
Đường Cẩn Tư lơ đễnh cười, ngón tay khẽ vuốt lấy cánh môi bị thương, hai mắt như có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn vợ của hắn.
Hắn từng cho rằng, nàng như một ly nước trong vô vị, ôn hòa lại bình thản. Không có ngờ tới, nàng kỳ thật càng giống rượu mạnh đậm đặc, mười phần tác dụng chậm, phải chung đụng lâu dài mới có thể dần dần nhấm nháp được.
“Đừng có dùng tay lau.” Uyển Ước tìm ra khăn tay sạch sẽ, lau đi tia máu trên miệng hắn, không có phát giác hắn khí sắc chuyển tốt, càng không phát giác thần sắc của hắn ly kỳ lại cổ quái.
Khi hắn vì nàng bị thương một khắc kia, nàng đã hoàn toàn thất thủ, tự nguyện rơi vào vực sâu mà hắn thiết kế.
Nếu đã quan tâm hắn như vậy, dứt khoát để cho hắn đem tâm nàng xé nát, cho đến khi không thể lại thương hắn…… Vậy sẽ so với rời đi hắn càng hữu hiệu đoạn tuyệt bi thương của nàng.
“Chúng ta cùng nhau về nhà.” Lau khô máu trên miệng hắn, Uyển Ước ôn nhu nói.
Để hắn cao hứng đi! Để cho hắn đi cưới Uyển Diễn, nàng sẽ cùng ở bên cạnh hắn, chiếu cố hắn đến bình phục khỏe mắt, tận mắt thấy hắn như thế nào sủng ái muội muội của nàng…… Dùng đau đớn mãnh liệt nhất, để cho nàng hoàn toàn hết hy vọng.
Khi nàng có thể đối với hắn bỏ mặc, vô luận hắn là chết hay sống cũng không để ý, đến lúc đó, mới là nàng lúc nàng cần rời đi.