Chương 1
Vùng Tây Bắc , lãnh thổ Đại Đường , Tĩnh thành nằm trên con đường tơ lụa, là một tòa đại thành phồn hoa náo nhiệt. Trong thành có đủ các dân tộc với các màu da khác nhau, có thể nói đây là một thành thị vô cùng náo nhiệt.
Cách mấy trăm dặm về phía bắc Tĩnh thành là một mảnh sa mạc không người, phía nam tiếp giáp Kỳ Liên sơn. Nguyên bản địa phương này nên giống những nơi lân cận khác hoang vắng suy tàn,hoặc chìm trong làn nước lũ, bất quá Tĩnh thành không chỉ không trở thành đất cằn sỏi đá, ngược lại còn được trời cao ưu ái ban tặng một con sông dài xuyên qua thành ,bồi đắp đất đai màu mỡ, từng bước phát triển, rốt cục trở thành đại thành nổi danh khắp vùng Tây Bắc này.
Mặt khác, lại bởi vì vị trí của Tĩnh thành hoàn toàn nằm trên con đường thương nhân phải đi qua , cho nên nơi đây mới có thể tiếng tăm lừng lẫy như vậy.
Ngày hôm đó, thủ phủ Tĩnh thành Lương Thiên Phong đang ở trong phủ đệ rộng lớn mở tiệc chiêu đãi đoàn người từ kinh thành tới – các thương nhân muốn đến Cao Xương thành.
Lương Thiên Phong thận trọng thiết yến, cũng mời đến các thương nhân trong thành hắn có qua lại làm ăn tới chung vui, trừ bỏ đầy bàn rượu thức ăn ngon ở phòng khách hầu hạ, hạ nhân gà bay chó sủa cũng đi lại không ngừng nghỉ, Lương Thiên Phong còn an bài ca kĩ vũ nữ biểu diễn, thực sự có thể nói là toàn bộ kỹ năng nghề nghiệp đều được xuất ra.
Sở dĩ phải hao tốn tiền của,cẩn thận thiết yến như vậy cũng bởi vì dẫn đầu đoàn thương khách lần này là người có thanh danh cực kì vang dội ở Tây Bắc, hiện đang ngồi ở thủ vị(vị trí đầu não) trong phòng khách – Kiều Kiếm Vân . Người này có thể giúp Lương Thiên Phong bảo trì địa vị thủ phủ Tĩnh thành a.
Kiều Kiếm Vân là một trong tứ đại tổng quản của “ Mính ký thương hành” (Convert là : ‘trà nhớ cửa hàng’), phụ trách khu vực Tây Bắc gian khổ long xà hỗn tạp (rồng rắn lẫn lộn) lại vô cùng nguy hiểm.
~ ~ ~
Tạm dừng 1 chút ạ : Nếu bạn đọc truyện này ở Wattpad thì :
Bạn Vịt không muốn đem bộ này đi post ở nơi khác , vì bộ này sắc , để nhà thôi để mình kiểm soát =))))) , các bạn ở Wattpad ạ , nếu các bạn post sang wattpad , thì mình cũng chẳng làm thế nào được , có báo cáo vi phạm thỉ cũng vẫn chỉ thế thôi, mình nghĩ chắc các bạn cũng không muốn ăn trộm của mình vì có một số người điện thoại không vào được wordpress……Và nếu như các bạn rơi vào trường hợp đó , mong các bạn sau khi đọc xong hãy DELETE đi. Mình không muốn đặt pass , vì đặt pass thì thà làm pic cho xong , mà làm pic thì tốn KB khi đọc điện thoại , mình cũng đọc điện thoại nên mình biết chứ , thế nên, bạn Vịt chỉ dám mong các bạn del đi sau khi đọc thôi . Cảm ơn !!
Sau khi Kiều Kiếm Vân tiếp nhận công việc làm ăn vùng Tây Bắc, phần đông thương gia ở Tĩnh thành đều chọn hắn làm đối tượng hợp tác. Khi đó Lương Thiên Phong vốn xuất thân giàu có, nhưng muốn làm thủ phủ Tĩnh thành thì cần phải hợp tác cùng “Mính ký thương hành”. Bởi vậy, khi Kiều Kiếm Vân đến đây, sao có thể không làm hắn kinh hỉ vạn phần cũng hết sức tận tình khoản đãi đâu!
Kiều Kiếm Vân ngồi ở thủ vị phòng khách tao nhã tươi cười nhìn nữ tử trong sảnh đang ra sức vặn vẹo vòng eo, phô ra dáng người tuyệt đẹp của thiếu nữ thanh xuân.
“Kiều tổng quản, hiếm khi ngươi đại giá quang lâm, chúng ta lại lâu không gặp mặt, ta xin kính Kiều tổng quản một ly”. Lương Thiên Phong vẻ mặt sung sướng ngồi một bên thân thiện tiếp đón liên tiếp mời rượu.
Kiều Kiếm Vân từ lúc mười tám tuổi, lập tức tiếp được chức Tổng quản “Mính ký thương hành”. Lúc đầu hắn không sợ vất vả, mỗi lần “Mính ký” tới phía Tây, hắn tuyệt đối sẽ có mặt trong đó, hơn nữa hắn vốn một thân võ công thâm hậu đã đánh đuổi không ít bọn cướp bóc đạo phỉ mơ ước “Mính ký”,càng làm cho thanh danh bừng bừng nổi dậy ở Tây Bắc.
Mà đằng sau vẻ nho nhã của Kiều Kiếm Vân cất giấu kiên nghị không lùi bước. Ai quen biết hắn liền hiểu rõ ràng,vào những lúc quan trọng, Kiều Kiếm Vân có thể giết người mà không nương tay.
Trong ba năm, Kiều Kiếm Vân không chỉ thành lập uy vọng ở Tây Bắc, còn mở rộng thêm “Mính ký”. Sau đó hắn liền chọn lựa huấn luyện ra một đám người có thể chấp nhận cuộc sống gian khổ làm thuộc hạ thay hắn lãnh đạo đội ngũ thương khách vùng này.
Sau đó Kiều Kiếm Vân không còn ra mặt chỉ đạo, thẳng đến lúc này. Cho nên Lương Thiên Phong cũng ước chừng đã hai năm chưa gặp lại Kiều Kiếm Vân .
“Lương lão bản khách khí .” Kiều Kiếm Vân nâng chén lên môi,“Lương lão bản như thế quá tốn kém, thật sự là làm cho Kiếm Vân phải băn khoăn. Phải là Kiếm Vân kính Lương lão bản một ly mới đúng.” Hắn mỉm cười, uống rượu trong chén.
Không hổ là thủ phủ Tĩnh thành, đoàn người kia sau buổi trưa hôm nay mới đến, buổi tối Lương Thiên Phong đã bày ra yến tiệc xa hoa thế này.
Lương Thiên Phong nghe vậy, sung sướng lập tức uống rượu theo.“Đâu có ,đâu có, Kiều tổng quản, mời.”
Hai người kính xong một chén, Lương Thiên Phong lại tiếp tục tiếp đón các thương gia trong thành cùng đoàn người mới tới kia.
Từ lúc nhìn thấy Lương Thiên Phong bày ra trận chiến này, Kiều Kiếm Vân liền biết tối nay chỉ sợ là khó thoát thân sớm. Nếu thịnh tình không thể chối từ, hắn không bằng thích ứng trong mọi tình cảnh đi, hảo hảo hưởng thụ một chút hảo ý của Lương Thiên Phong vậy.
Vì thế hắn thả lỏng người, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, sau đó lại cầm đũa, ưu nhàn nhấm nháp thức ăn, ánh mắt cũng chuyên chú nhìn đám ca kỹ nhảy múa trong sảnh.
Đột nhiên, hắn rõ ràng tiếp nhận được một đạo ánh mắt mãnh liệt nhằm hướng hắn mà bắn đến, hắn mang theo ý cười, con ngươi đen cũng nhìn lại, nhanh chóng bắt giữ thân ảnh xinh đẹp kia.
Nữ nhân ở giữa có dáng người lung linh hứng thú đang tung ra xuân sắc mê hoặc, thoảng hoặc còn nhắm về phía hắn ý tứ hàm xúc rõ ràng.
Kiều Kiếm Vân mâu quang tao nhã trầm xuống, một chút quang mang tà tứ khó khăn xẹt qua.
Lương Thiên Phong luôn luôn để ý đến động tĩnh của thượng khách,phát giác ra ánh mắt của Kiều Kiếm Vân đang nhìn đến đâu, lập tức giới thiệu ,“Nàng là Toa Linh,có dòng máu ngoại tộc trong người, là vũ nữ nổi tiếng nhất Tĩnh thành, rất nhiều thương nhân gặp qua đều muốn đem nàng nạp làm thiếp, đáng tiếc đến nay chưa có ai có thể như ý nguyện.”
“Nha!” Kiều Kiếm Vân khẽ nhếch mi, mỉm cười không thay đổi,“ Vũ kĩ của nàng xác thực bất phàm. Không biết Lương lão bản nói nhiều như vậy chính là khen ngợi nàng, hay tính thay Kiếm Vân mai mối tơ hồng đây?” Hắn cười nói.
“Không, không!” Lương Thiên Phong lập tức phủ nhận. Nói đùa sao, Toa Linh ở Tĩnh thành thanh danh mặc dù nổi tiếng, nhưng là phẩm hạnh ngày thường thì không có gì để nói, nàng sao có tư cách có một nam nhân vĩ đại như Kiều Kiếm Vân bên cạnh? Nhiều lắm là công cụ làm ấm giường thôi. Mà đây còn tùy thuộc vào ý nguyện của hắn nữa nha.
“Kiều tổng quản, nếu như ngươi không chê, vậy đêm nay……” Lương Thiên Phong thử nhìn hắn, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.
“Cứ giao cho Lương lão bản an bài đi!” Kiều Kiếm Vân hào phóng đồng ý. Hắn không cho rằng mình là Liễu Hạ Huệ, nếu Lương Thiên Phong cố ý thay hắn an bài, như vậy hắn cũng sẽ không phản đối có nữ nhân đêm nay lên giường của hắn, thay hắn giải quyết dục vọng lâu ngày chưa phát tiết.
“Hảo, hảo!” Lương Thiên Phong lập tức hai mắt sáng ngời, cười hớ hớ gật đầu lia lịa.
Kiều Kiếm Vân sau khi trả lời câu hỏi của Lương Thiên Phong, vẫn là nhất phái tiêu dao thưởng thức ca múa trước mặt, hưởng thụ chúng nữ nhân phóng đến ánh mắt thèm nhỏ dãi.
Ngay tại khi mâu quang của hắn không chút để ý dao động, đột nhiên từ khóe mắt thấy một tia kỳ quái của một cặp mắt lạ nhìn hắn chăm chú.
Con mắt vừa to vừa tròn, đồng mâu lóe sáng dưới ánh nến chiếu rọi như lục quang bảo thạch, hấp dẫn người khác, làm người ta thực muốn đến gần xem rõ ràng.
Hắn không biết chủ nhân của đôi mắt ấy là nam hay nữ(S : to tròn thì là nữ a. TN: chua chắc à nha), bởi vì người này toàn bộ thân thể đều tránh ở sau cái cột to lớn, trên mặt lại bị úp bóng, khiến hắn một chút cũng không thấy rõ kiểu tóc ấy là của phái nào.(S : *hét to* phái nữ a … Cơ tỷ : im mồm.TN: đúng, đúng, ý Cơ tỷ cắm phập vào ý muội)
Đang lúc hắn muốn tiến thêm một bước để nhìn kỹ hơn thì trong chớp mắt, cặp lục quang ấy liền biến mất không còn.
Kiều Kiếm Vân có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn, còn chưa hết nghi vấn, lại bị người bên cạnh mời rượu làm phân tâm.
Không bao lâu, hắn đã đem việc này quẳng đến sau đầu, không còn nhớ nữa.
Vài lời “tâm xự” của Tuyên Nhi: đây là lần đầu TN xuất hiện trên giang hồ, có gì sai xót xin mọi người chỉ giáo cho *cúi đầu*.TN có hơi nhiều lời một chút, thỉnh thoảng ko nhịn được lại chen chân làm vai phụ *cười ngượng* cũng xin mọi người đừng nóng, ta định lực ko tốt, công phu né ko cao nên ngàn vạn lần đừng dùng vật thể lạ ném ta nha.Cảm ơn đã kiên nhẫn nghe TN lảm nhảm!*cúi đầu lần nữa*.
Vịt : *Đánh mông* , đi vào ngay , đứng đây lảm nhảm
Đêm khuya, buổi tiệc tẫn hoan đã tán tịch thật lâu , bất quá trong phòng khách ở Lương phủ lại truyền ra từng trận tiếng vang ái muội, có lẽ là một trận thịnh yến khác mới bắt đầu chăng! (TN: AAA! Ko đâu, lần đầu beta đã thế này thì còn gì là chong xáng thiếu nữ người ta nữa, aaa)
Lúc này, trên cái giường rộng, một đôi nam nữ trần trụi đang gắt gao giao quấn lấy một chỗ.
“A…… Gia……” Tiếng thở dốc ngọt ngấy yêu kiều hỗn loạn, càng không ngừng từ trong miệng nữ nhân tràn ra,thân thể tuyết trắng ngang dọc trên giường, hai vú mượt mà cao ngất theo bộ ngực dồn dập phập phồng mà rung động , đỉnh vú đỏ tươi như nụ hoa, một đóa bị nam nhân ngậm trong miệng, đóa còn lại bị hai đầu ngón tay thon dài bóp chặt cùng vân vê xoa nắn.(TN:Á, máu!* khăn giấy đâu oy*)
Ánh mắt tao nhã đã sớm mất, Kiều Kiếm Vân một đôi hắc đồng tà tà nhìn thân thể non mềm bên dưới, khóe miệng sau khi buông nụ hoa trước ngực nàng vẫn là cười yếu ớt.
Đại chưởng mơn trớn từ phần bụng cao của nàng đến hạ thân, dĩ nhiên có phủ kín chỗ đóa hoa dịch ẩm ướt trắng mịn. Hắn khiêu khích thịt cánh hoa, cũng đưa tay thuận thế sáp nhập lối vào mê muội xuyên qua xuyên lại gãi gãi .(S : Ầy ầy , biết thế đưa cho Linh nhi làm bộ này a … Lik : *cười phớ lớ* hế hế, ta làm muội muội rồi nhớ!TN:*ôm mặt* ta thừa nhận, định lực của ta chưa cao)
“A……” Toa Linh yêu kiều rên một tiếng, nâng hạ thân, càng thêm đưa đầu ngón tay hắn xâm nhập nhét vào trong cơ thể, hoạt dịch đầm đìa tiết ra, rất nhanh liền trám đầy bàn tay to của hắn.
“Gia…… Ta nóng quá…… Hảo muốn……” Nàng vặn vẹo thân thế phối hợp ngón tay hắn kéo ra đưa vào(S : aizz aizz, bạn ngại chết a . TN: ngại quá ha *cười khinh bỉ*), miệng cuồng loạn đòi hỏi , con ngươi khép hờ nhu mì đáng yêu mà lại chứa đầy dục vọng.
“Như vậy liền chịu không nổi ?” Đem hai chân của nàng chống đỡ mở rộng thêm, hắn cúi nửa người xuống cười khẽ, vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm các nơi da thịt mẫn cảm trên người nàng, ngón tay xâm nhập trong cơ thể nàng càng thêm không lưu tình đâm vào ‘vẽ vời’, tay kia đè lên thịt cánh hoa kích thích châu hạch, qua lại chà xát vân vê.
“Gia…… Cho ta…… Toa Linh muốn…… A……” Một vị nam tử bề ngoài nhã nhặn, thế nhưng lại có thủ đoạn làm người khác mất hồn, Toa Linh quả thực là hưng phấn đến không thể áp chế nữa. Nàng từng có nam nhân,nhưng không ai có thể so sánh được với vị nam nhân thanh danh vang dội trước mắt này.
“Hảo.” Hắn rút ngón tay,“Nhìn ngươi đều ẩm ướt thành như vậy , gia liền thỏa mãn ngươi đi!”
Hắn đem nam tính dâng trào để ở huyệt khẩu ướt đẫm mà trằn trọc ma sát , của nàng bị hắn trêu chọc đến sưng đỏ, huyệt khẩu tiết ra một lượng chất lỏng lớn.
“Gia……” Nàng cầu xin rên rỉ, vặn vẹo hạ thân liều mình nghênh hợp thứ cứng rắn nóng bỏng đang chậm chạp không tiến vào kia.
“A…… Cầu ngươi…… Gia…… Muốn ta……” Lúc này hạ thân ngứa ngáy sắp làm cho nàng không chịu nổi , nhịn không được nhu cầu trong cơ thể, nàng trong miệng liên tiếp hô.
“Thật sự là cái đãng oa nhi!” Hắn cười khẽ , thẳng lưng dùng sức nhập vào lối mòn trơn ướt của nàng –
“A –” Nàng kêu la, ‘nội thành’ mạnh mẽ bị tách ra đánh sâu vào thiếu chút nữa làm cho nàng chống đỡ không được, không thể dự đoán được nam tính của hắn quả là to lớn a.“Không…… Không được……” Nàng bừng bừng kêu .
Hắn đem hai chân của nàng kéo cao đặt bên hông, lại dùng lực ở mông hất về phía trước, không chút nào thương hương tiếc ngọc làm cho nam tính cực đại hoàn toàn nhập cơ thể nàng, cũng ở chỗ sâu trong cơ thể nàng hung hăng cọ xát.
“A……” Vừa đau vừa khó chịu, biểu tình đan xen trên mặt Toa Linh .“Gia…… Ngươi làm Toa Linh thật thoải mái…… A…… Chậm…… Chậm một chút……” Nàng thở không ra hơi rên rỉ .(TN: im miệng, ngươi thật sự làm mất mặt nữ nhân chúng ta quá!)
“Ngươi kêu nhiều a!” Vẻ mặt tà nịnh hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú, hắn một tay cầm đầu vú cao ngất trước ngực nàng mãnh lực xoa bóp thưởng thức, hạ thân không ngừng nghỉ ngoan lực tiến công cùng dùng lực va chạm nàng, cho đến khi nàng liên tiếp thét chói tai vì cảm thụ sảng khoái.
“A…… A…… Gia……” Cường lực đánh sâu , động tác này làm cho thân thể của nàng cũng đong đưa lay động theo, tiểu huyệt cỏ dại lan tràn( nước ngập lụt a bà con :”>), cả người do kịch liệt luật động mà đổ mồ hôi. Còn hắn dũng mãnh làm nàng vừa yêu vừa sợ, lại nhịn không được động thân phối hợp.
Nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, biểu tình tao nhã trong buổi tiệc sớm biến mất chỉ còn lại tà ý, bất quá lại càng tăng thêm hơi thở nam tính mị hoặc mê người. Nàng động tình đem môi đỏ mọng đầy đặn tiến lên, muốn nếm thử tư vị bạc môi gợi cảm cười yếu ớt kia…… Đáng tiếc là không thực hiện được.
Kiều Kiếm Vân tránh né cặp môi ấy, chỉ vì hắn chưa từng hôn môi công cụ ấm giường. Có lẽ là không sạch sẽ đi!(TN: yes, yes, muội ủng hộ ca.Nụ hun đầu phải dành cho nữ chếnh chứ!Hí hí)
Hắn bắt lấy vòng eo của nàng, mông lại dùng sức tiến lên phía trước tốc độ nhanh hơn, nam tính cực đại ở dũng đạo ướt đẫm tới tới lui lui, nàng lại là một trận lãng kêu không ngừng.
“A…… Gia…… Dùng sức một chút……” Càng thô bạo va chạm, càng làm cho nàng ngâm thanh sung sướng.
Hắn vừa lòng cắn đầu vú đỏ bừng sưng to trước ngực nàng, không ngừng va chạm hòa hợp……
Xuân sắc hỗn loạn tràn ngập, hơi thở nam nữ giao hoan dâm mĩ che kín toàn bộ sương phòng, thật lâu chưa dừng lại.(TN: phù, xong!)
~ ~ ~
Hơi thở rối loạn còn chưa qua, Kiều Kiếm Vân đã xoay người đứng lên đi về phía sau bình phong xử lý bản thân, sau đó lại mặc vào quần áo vừa cởi lúc trước.
Đợi đến khi hắn đi ra bình phong, nhìn đến nữ tử trên giường vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi không thay đổi.
“Ngươi có thể đi rồi.” Hắn không lưu tình đuổi người, biểu tình trên mặt vô cùng lãnh đạm.
“Ân……” Toa Linh yêu kiều một tiếng, xoay người nằm nghiêng, ngữ điệu dính ngấy nùng mị,“Gia…… Toa Linh còn muốn bồi gia, cho Toa Linh lưu lại thôi……” Một bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ vỗ lên ngực , đôi mắt mị hoặc ám chỉ muốn một lần vui thích nữa cùng hắn.
Namnhân tuổi trẻ tài giỏi như vậy, nàng mới không nghĩ dễ dàng buông tha đâu! Hơn nữa chờ đợi cũng khá lâu rồi, nàng rốt cục cũng tìm được nam nhân mà nàng vừa mắt nha.( S : làm kiêu á )
“Ta không ngủ cùng nữ nhân.” Hắn đối với loại ám chỉ kia không thèm để ý, ngữ khí không thay đổi cự tuyệt nói.
“Chúng ta lại không có buồn ngủ.” Nàng mân mê môi, không ngừng cố gắng,“Toa Linh còn muốn cùng gia làm mấy chuyện thú vị khác.” Nàng nũng nịu.
Kiều Kiếm Vân ánh mắt trầm xuống,“Nói đủ chưa? Nói xong ngươi có thể đi rồi.” Lãnh đạm vẫn như trước.
“Gia……” Đột ngột đánh một cái rùng mình, nàng vẫn giãy dụa nhìn hắn, không thể tin được hắn bề ngoài tao nhã cuối cùng lại trở mặt ,lòng dạ lãnh khốc như vậy.
“Muốn ta tự mình động thủ quăng ngươi đi ra ngoài sao?” Hắn lạnh nhạt nhìn, trong giọng nói hàm ý khó chịu.
Toa Linh tay chân cứng đờ lạnh như băng, rốt cục nghe hiểu được hắn nói thật. Không dám nhiều lời, lập tức tắt ngọn lửa tính toán trong lòng, sợ hãi xuống giường mặc quần áo rồi hốt hoảng tông cửa xông ra ngoài.
Kiều Kiếm Vân chưa khép lại cửa phòng, gió đêm lãnh liệt thổi vào bên trong, nhanh chóng mang hơi thở ấm áp thổi phiêu tán. Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, rót chén trà đã nguội lạnh ra uống, cảm nhận được ánh nhìn của một đôi mắt cách đó không xa bên ngoài song cửa sổ.
“Muốn vào liền vào đi! Chẳng lẽ ngươi định đứng bên ngoài cả đêm?” Bỗng dưng, hắn hơi bực mình trách mắng người đang rình mò kia…
Khi Toa Linh tiến vào phòng,hắn đã cảm nhận được có người đi theo, vốn nghĩ đó là thị nữ của nàng, không ngờ nàng ta đi ra đã được một lúc mà hơi thở kia vẫn còn ngoài cửa sổ, chần chừ chưa đi.
“Ai nói ta muốn đứng ở chỗ này một đêm ……” giọng nói non nớt như của nam hài tử lại như nữ hài tử từ cửa sổ truyền đến, chợt một đôi lục quang lóe sáng có chút quen thuộc xuất hiện.
Kiều Kiếm Vân ngẩn người, lập tức nhớ tới trong bữa tiệc đêm nay, hắn từng lơ đãng nhìn đến con ngươi quỷ dị ,tựa hồ chính là đôi mắt đang tò mò trước mặt.
“Trong phòng chỉ có một mình ta.” Hắn nhếch môi cười. Bỏ qua một bên ý đồ của người đến, con mắt hắn chuyển động, bộ dáng sắp lộ diện nhất định sẽ có chút buồn cười đáng yêu a!
Mắt tròn chớp chớp, đột nhiên co rụt lại về phía sau dung nhập trong bóng đêm, nhưng là nháy mắt tiếp theo, một đạo thân ảnh tinh tế không phát ra nửa điểm tiếng vang từ cửa sổ rộng mở nhảy vào trong phòng, cũng nhanh chóng tới gần chỗ Kiều Kiếm Vân, ánh sáng chiếu lên dung nhan “hắn” nhất thanh nhị sở.
Chỉ thấy đó là một gương mặt nhỏ nhắn có đôi mắt to tròn, đồng mâu nhanh như chớp chuyển động dưới ánh nến chiếu rọi rõ ràng có thể thấy được lục quang nhè nhẹ, cái miệng chúm chím hình thoi,mũi ngọc thẳng tắp, da thịt trắng tuyết kia có vẻ non nớt hơn so với người thường.
“Hắn” Tuổi chừng mười hai,mười ba , dung mạo tuyệt hảo nửa thiếu nữ, nửa nữ nhân, trên người là trang phục của người học võ, tóc đen trên đầu được chải gọn gàng theo kiểu nam nhi.
“Hắn” Là một cái nữ oa nhi. Là một cái nữ oa nhi phẫn nam trang.(TN: Sure!nãy giò nghe ca tả mà còn nói là nam thì có mà thiểu năng)
“Ngươi là ai? Tại sao cả đêm đứng ở bên ngoài phòng ta?” Kiều Kiếm Vân đạm thanh mở miệng, trong thời gian rất ngắn đã đánh giá rõ ràng đối phương.
Đồng dạng, đối phương cũng vào lúc này đem Kiều Kiếm Vân nhìn từ trên xuống dưới. Cho đến khi hắn mở miệng hỏi , nàng mới phiết môi ngồi xuống đối diện hắn mà lẩm bẩm trong miệng:“Ai thích đứng dưới cửa sổ của ngươi! Bên ngoài gió rất lạnh nha!”
Nghe ra oán giận trong giọng nói của nàng, trong mắt hắn liền nổi lên ý cười, trong lòng bỗng nhiên cao hứng muốn trêu đùa nàng một chút.
“Nếu bên ngoài gió lạnh, ngươi vì sao không vào đây hoặc là trở về?”
“Không được nha!” Nàng liếc mắt,“Vừa rồi ngươi đang bừa bộn công việc, ta sao có thể vào trong a!”(TN: sặc, bừa bộn công việc? Có sao?)
Kể từ lần nàng hiếu kỳ, nghe thấy tiếng kêu kỳ quái trong phòng phụ thân liền xông thẳng vào, nàng đã bị hung hăng cảnh cáo. Tuy rằng nàng chưa hiểu được một nam một nữ ở trong phòng tại sao phải phát ra cái loại tiếng kêu “Quỷ khóc thần hào”này ,bất quá nàng không thể quên sắc mặt khó coi của phụ thân lúc ấy. Nàng thậm chí nghĩ đến phụ thân sẽ một chưởng đánh chết nàng a!(TN: haiz, nhân vật điển hình- phúc hắc nam sẽ lun có nữ chếnh ngây thơ)
“Cho nên ngươi liền ở bên ngoài chờ?” Hắn không thể tin hỏi.
“Đúng, ta ngồi xổm dưới cửa sổ.” Nàng chỉ vào phiến cửa sổ vừa rồi nàng đã kích động nhảy vào.
Kiều Kiếm Vân hơi sửng sốt, kia nàng chẳng phải là từ đầu tới đuôi đều “Nghe” thấy hết sao?
Chậc! Một cái tiểu nữ oa chưa dứt sữa mà lại lớn mật như vậy, không hề cố kỵ thản nhiên ngồi xổm dưới cửa sổ nghe trộm thanh âm người khác ở trên giường giao hoan, nàng không thấy ngượng ngùng,nhưng hắn lại thay nàng đỏ mặt nha.
Nàng rốt cuộc là ai?
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Hắn ngữ khí buồn bực hỏi, phát hiện chính mình bình thản tao nhã luôn luôn duy trì trước nay tựa hồ đã vỡ tan.
“Ta chưa nói cho ngươi biết sao?” Nàng kinh ngạc nhìn hắn,“Ta là Lương Phù Cơ, cha ta chính là Lương Thiên Phong !”
“Ngươi là nữ nhi của Lương lão bản?” Hắn biết Lương Thiên Phong có ba đứa con, trong đó là 2 nữ nhi. Hắn từng gặp mặt một nữ nhi tên Lương Kiền Phong, xem ra nàng chính là nữ nhi còn lại!
“Đúng !” Nàng phất tay.
“Ngươi tìm ta có việc gì?” Hắn nhịn không được kinh ngạc hỏi. Bọn họ chưa bao giờ gặp mặt, nàng sẽ có chuyện tìm hắn sao?
“Cũng không có gì, chính là buổi chiều hôm nay nghe người trong phủ nói trong nhà có một vị khách quý, không biết có bao nhiêu trọng yếu, cho nên ta liền nhân dịp yến tiệc tối nay tới thám thính– đáng tiếc cách quá xa, ta cái gì cũng không thấy rõ ràng. Sau lại nghe nói ngươi đêm nay sẽ lưu lại phòng khách, ta liền chạy tới đây nhìn một cái!” Nàng chớp đôi mắt to, không hề giấu diếm nói cho hắn nghe mục đích của mình.
Cứ như vậy? Kiều Kiếm Vân lại nheo mắt . Đơn giản là do lòng hiếu kỳ quấy phá, nàng lại có thể làm ra chuyện ngồi xổm ngoài cửa sổ phòng người ta?
Nàng là khuê nữ chưa thành thân nha! Lương Thiên Phong sao có thể dạy nữ nhi chính mình như vậy?
“Ngươi đối với mỗi vị khách quý đến phủ đều tò mò như thế sao? Thậm chí nửa đêm cũng chạy tới nhìn lén?” Không biết vì lý do gì mà hắn đối hành vi lớn mật của nàng có chút tức giận.
“Mới không đâu!” Môi đỏ mọng hình thoi nhếch lên,“Ta chỉ là chưa thấy cha ta đối đãi với ai cẩn thận như vậy, khẩn trương hề hề , cho nên ta mới muốn đến nhìn xem vị khách quý này rốt cuộc là cái người ba đầu sáu tay nào. Nếu không ta thà rằng đi luyện công chứ không thèm lãng phí thời gian đâu!” Nàng thầm oán trừng mắt nhìn hắn“Kết quả ngươi hại ta ở ngoài cửa sổ đợi thực lâu, thiếu chút nữa là chết cóng rồi !”
Thế ra nàng phải ngồi ngoài cửa là do hắn hại?! Biểu tình Kiều Kiếm Vân nhất thời có chút cứng ngắc.
“Không có người nào bắt ngươi ngồi xổm bên ngoài!” Hắn nhịn không được động khí trách mắng. Hắn còn chưa chất vấn nàng dám rình mò hắn, nàng thế nhưng dám tố trạng hắn.
Lương Phù Cơ giật mình sửng sốt, hắn thình lình xảy ra tức giận lãnh liệt làm nàng cảm thấy khó hiểu. Xem ra người này tính tình có vẻ không tốt lắm! Hắn biểu tình vừa rồi coi như rất ôn hòa , làm sao mới trong chốc lát công phu đã thay đổi bất thường?
“Ngươi mất hứng à?” Nàng tò mò hỏi. Nếu đúng, kia nàng vẫn là chạy nhanh đi! Dù sao người cũng đã thấy rõ ràng rồi.
“Ngươi cảm giác được ?” Hắn bĩu môi , trong lòng càng thêm không thoải mái. Nàng không phải biết rõ sao còn cố hỏi ?
“Vậy…… Một khi đã như vậy, kia……” Nàng lập tức đứng dậy. Nhớ tới biện pháp mỗi lần đụng tới cha đang tức giận mà thi hành.
“Ngươi đang làm cái gì?” Thấy nàng nhanh chóng từ ghế đứng dậy, hắn nhất thời nhíu mày hét lên.
Nàng sốc tại chỗ, không dám động đậy. Oa! Hắn so với cha còn khốc liệt hơn a!“Ta muốn trở về.” Nàng đáp.
“Ngươi nói đến thì đến, muốn đi thì đi, ngươi coi phòng của ta là cái gì” Hắn tức giận trả lời.
Lương Phù Cơ sắc mặt khẽ biến, chọc tức lại,“Ngươi hung dữ như vậy làm cái gì! Vừa rồi khi ngươi cùng cô nương kia ở trong phòng, ta không có quấy rầy ngươi, hiện tại ta muốn trở về phòng, ngươi việc gì phải trừng mắt dọa ta!” Nàng căm giận chỉ trích.
Kiều Kiếm Vân nghe vậy ánh mắt liền ngưng trọng, cứng rắn áp chế cơn tức không rõ ngọn nguồn trong lòng, không nén nổi tự hỏi chính mình tại sao đêm nay lại mất đi trầm ổn ngày thường,cáu kỉnh với một tiểu nữ oa?(TN: ca, haiz …thui vậy.Ca từ từ phát hiện đi)
“Uy, ngươi như thế nào đột nhiên im lặng?” Nàng nghi hoặc hỏi. Người này thực kỳ quái, một hồi còn mắng nàng, bây giờ lại đột nhiên lãnh mắt không lên tiếng.
“Ngươi không phải muốn đi sao?” Hắn không nghĩ lại cùng nàng nhiều lời. Nếu nàng là nữ nhi của Lương Thiên Phong, coi như đêm nay hắn chưa gặp nàng đi.
“Ta có thể đi rồi?” Nhìn hắn sắc mặt trì hoãn, không biết vì sao nàng rất muốn ở lại cùng hắn nói vài câu chuyện phiếm.
“Ngươi về đi! Lần sau đừng chạy đến phòng nam nhân xa lạ vào nửa đêm nữa.” Hắn nhịn không được bỏ thêm một câu.Namnhân khác chỉ sợ không dễ nói chuyện như hắn. Hiện tại có rất nhiều người ngay cả nàng,tiểu nữ oa cũng sẽ không buông tha. Huống chi nàng còn tự mình dẫn thân tới cửa người ta .
Không biết hắn là có nên hay không vào sáng mai báo cáo lại với Lương Thiên Phong đây?
“Nha!” Nàng nhìn hắn chuyển biến càng thêm khó hiểu ,bất quá cũng không dám nói thêm câu nào,chỉ đảo tròng mắt, ngượng ngùng xoay người rời đi.
Mất thời gian một ngày hoàn thành giao phó hàng hóa, cùng với chuyện ngày mai lên đường đi Cao Xương thành mua thêm ít đồ tiếp viện, Kiều Kiếm Vân dưới thịnh tình không thể chối từ liền sau khi cùng Lương Thiên Phong dùng bữa tối, vẫn là như hôm trước ở lại Lương phủ.
Ngay tại khi hắn chuẩn bị lên giường đi ngủ, bên cửa sổ sương phòng lại truyền đến tiếng vang nhỏ làm ánh mắt hắn trầm xuống, lập tức cảnh giác.
Sau tiếng động nhỏ ấy, cửa sổ bị tác động từ bên ngoài đẩy ra, một đạo thân ảnh nhỏ bé nhảy vào trong phòng. Tình hình phát sinh đêm nay rất giống đêm hôm trước.
Kiều Kiếm Vân đứng ở trước giường, bình tĩnh nhìn cặp mắt to tròn lóe ra lục quang kỳ lạ của Lương Phù Cơ.
“Ngươi đã quên lời dặn đêm qua của ta?” Hắn hừ nhẹ một tiếng, nhìn bộ trang phục nam nhi của nàng.
Hôm nay hắn đã tìm hiểu qua từ Lương Thiên Phong, Lương Phù Cơ là nữ nhi của hắn với một người thiếp, lúc ấy đứng hàng nhỏ nhất trong nhà. Bất quá sủng thiếp kia sau khi sinh hạ Lương Phù Cơ liền sinh bệnh qua đời. Về phần da thịt Lương Phù Cơ khác với người thường cùng với màu mắt quái dị là bởi vì mẫu thân nàng – vị tiểu thiếp kia là người ngoại tộc đến từ Tây Vực.
“Nói cái gì?” Lương Phù Cơ ngồi xuống ghế, tò mò hỏi.
Xem nàng không chút nào do dự đặt mông, cứ như nàng đang ngồi giữa đình viện vào ban ngày, hai đạo mày kiếm của Kiều Kiếm Vân không tự giác bất đắc dĩ nhíu lại.
“Ta không phải nói với ngươi, không được đến phòng nam nhân xa lạ vào ban đêm, ngươi đã quên sao?” Hắn kiên nhẫn lặp lại lời nói đêm qua.
Nếu nàng không phải là nữ nhi của Lương Thiên Phong, hắn sẽ không tốn nhiều lời lẽ, nhẫn nại tính tình nói mấy thứ vô nghĩa này nha.(TN: zậy chứ ca tính làm gì?* mắt chớp chớp*.Vân ca: ngươi…TN: Stop, phản đối soái ca dùng vữ lực)
“Nhưng ngươi cũng không phải người xa lạ nha! Hai ngày liên liếp ngươi đều ở lại nhà của ta, hơn nữa hôm nay ta còn thăm dò xung quanh phát hiện ngươi rất nổi tiếng ở Tĩnh thành — không không, phải nói là toàn bộ vùng Tây Bắc này mới đúng.” Hai mắt nàng bừng sáng.
“Thế thì sao?” Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô của nàng, thật sự không rõ chính mình vì sao phải nhẫn nại cùng tiểu nữ oa này nói đạo lý như thế.(TN:*xách sẵn dép* cười với đại gia một cái, ta nói cho biết )“Ta có danh tiếng, thậm chí ta là khách quý của cha ngươi, nhưng cũng không có nghĩa ta là người tốt. Mà ngươi không đi chuyên tâm luyện công, ngược lại chạy tới hỏi thăm ta làm cái gì?” Hắn xem thường hỏi.
Hắn từ trong miệng Lương Thiên Phong biết được Lương Phù Cơ từ nhỏ đã hoạt bát hiếu động không giống nữ oa bình thường. Lớn lên nàng thật sự học không nổi nữ công may vá, bất quá tư chất gân cốt lại không tồi, Lương Thiên Phong liền mời người đến truyền thụ võ nghệ cho nàng, dù sao lễ giáo nơi đây cũng không phải không cho phép nữ nhân học võ.
Mà Lương Phù Cơ quả nhiên không phụ sở vọng của phụ thân, ban ngày trừ bỏ đọc sách học chữ, hơn phân nửa thời gian đều ở trong phòng luyện công,so với vài vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ thì nàng còn chuyên chú chăm chỉ hơn bọn họ.
“Ta đối với ngươi tò mò a!” Nàng đúng lý hợp tình trả lời.
Đêm qua hai người chưa nói chuyện với nhau nhiều, nàng bị hắn đuổi về, hại lòng hiếu kỳ của nàng đối với hắn càng tăng thêm, cho nên nàng mới có thể hy sinh thời gian luyện công chạy tới hỏi thăm chuyện có liên quan đến hắn.
Bất quá sau khi hỏi thăm, trong lòng nàng đối hắn nổi lên hưng trí cùng mơ ước rất lớn, từ đó hạ một quyết định quan trọng.
“Lương cô nương……” Kiều Kiếm Vân cảm thấy đau đầu. Tò mò? Hắn không phải là bộ dạng ba đầu sáu tay, có gì để tò mò !
“Đừng gọi ta cô nương, quá xa lạ ,gọi ta Phù Cơ đi. Ta biết ngươi tên Kiều Kiếm Vân, ta đây về sau sẽ kêu là Kiếm Vân ca ca, ngươi thấy được không?” Nàng thích thú cắt ngang lời hắn.
Kiều Kiếm Vân ấn đường cau càng chặt, hắn phát hiện đầu hắn lại đau thêm một chút .(TN:ca, bình tĩnh, cẩn thận huyết áp.Vân ca: S, ta muốn đổi người beta,bằng ko ta ko diễn nữa.TN:Ko~ ca thương tình, muội trên có mẹ già dưới có em nhỏ)
“Chúng ta mới gặp mặt hai lần, xưng hô đối phương như thế thật sự không ổn.” Hắn cố gắng duy trì khẩu khí vững vàng. Nàng rốt cuộc có biết khi một người nam nhân gọi thẳng khuê danh của nàng sẽ đại biểu cho hàm ý gì không?
“Không có cái gì là không ổn hết! Dù sao về sau quan hệ hai chúng ta cũng bất đồng với những người khác, gọi thẳng tên là đúng thôi !” Nàng nháy đôi mắt to, ngữ khí vẫn bừng bừng như trước.
“Như thế nào bất đồng?” Hắn trầm xuống, lập tức bắt đến trọng điểm.
“A? Đúng rồi, đây chính là nguyên nhân đêm nay ta tới tìm ngươi!” Nàng làm như nhớ tới chuyện gì, sắc mặt biến nghiêm chỉnh sau đó mới thận trọng nói ra một câu hại chết người –
“Kiếm Vân ca ca, ngươi thú ta làm nương tử của ngươi được không?”(TN:AAA, đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi)