Chương 22
Một buổi tối nọ, ta nằm mộng.
Trong mộng, một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết đang vẫy đuôi với ta. Con hồ ly trắng đó chạy. Ta chạy theo nó. Chạy mãi chạy mãi... Khung cảnh thay đổi, từ đồng bằng lên đến đồi núi, từ đồi núi xuống đồng bằng, từ mùa xuân kéo dài mãi đến mùa đông, sau đó lại từ mùa đông nhày sang mùa xuân. Cứ như vậy chạy mãi mà khoảng cách giữa ta với con hồ ly vẫn không thay đổi. Rốt cuộc, khi ta mệt quá phải dừng lại thì con hồ ly cũng dừng lại. Sau đó, một làn khói trắng xuất hiện... Con hồ ly biến mất, đứng đấy chính là Bạch Hồ!
Hắn mỉm cười với ta, thân ảnh nhẹ nhàng phiêu dật như làn khói, ma ma mị mị gọi ta: "Cần nhi..."
Sau đó thì "roẹt" một cái, Mộc Linh nhảy ra, Bạch Hồ biến mất.
"Không!" Ta hốt hoảng tìm kiếm hình ảnh của Bạch Hồ, nhưng vô vọng. Mộc Linh thấy ta như vậy thì cất tiếng cười quái dị.
Ta lại chạy, chạy mãi, chạy thật xa ả, sau đó, mất đà mà té ngã...
Một bàn tay nam tính đưa ra trước mặt ta.
"Ngươi không sao chứ?" Hạ Minh ánh mắt lo lắng nhìn ta hỏi.
"Ta ổn." Ta nắm lấy bàn tay của y.
Y giúp ta đứng dậy.
Bỗng Mộc Linh lại xuất hiện, ả hất tay ta ra khỏi bàn tay của Hạ Minh, sau đó, hai người bọn họ ôm lấy nhau mà hôn cuồng nhiệt...
Ta tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa. Là ác mộng sao?
Ta nhìn sang giường bên, Mộc Linh đang ngủ say.
Ta rời khỏi giường, định ra ngoài hóng gió một hồi rồi mới ngủ tiếp.
Ngoài trời, sao lấp lánh và trăng rất tròn, thật giống tối hôm đó. Ta thuận lợi leo lên trên nóc của khách điếm, ngồi ngắm sao. Lúc trước, khi còn ở sơn cốc, Bạch Hồ vẫn thường cùng ta ngắm sao mỗi tối. Có khi ta ngắm, có khi ta ngủ. Nhưng hắn vẫn kiên trì đêm đêm vác ta lên nóc nhà mà ngắm trăng với sao. Nghĩ lại thì hắn vẫn thật là đáng yêu đâu. Nghĩ tới hắn, lòng ta cảm thấy ấm áp. Nhưng rồi sau đó, cảm giác đau xót ập đến. Tất cả các tỷ muội Tàm Hoan Các đều do ta gián tiếp hại chết. Nếu không có ta, Hạ Minh sẽ không biết được bí mật của bọn họ. Như vậy, Cổ lão nhân sẽ không tiêu diệt toàn bộ Tầm Hoan Các. Ta thật sự là kẻ có lỗi, ta thật sự chỉ mang đến tai họa...
Ta đang ngồi tự trách thì có kẻ lại gần! Là Hạ Minh.
"Trời đêm lạnh. Ngươi không nên ngồi lâu ở đây." Y khuyên bảo.
"Không sao. Ta cũng chỉ mới lên đây." Ta hướng y tươi cười.
"Ngươi thật sự đã ngồi rất lâu." Y ngồi xuống cạnh ta.
"Thật sao?" Ta ngạc nhiên hỏi lại.
Y không trả lời. Ta cũng không hỏi tiếp. Cả hai cứ như vậy im lặng nhìn thinh không.
"Mộc Linh nói với ta rằng muội ấy có tình ý với ta." Y bỗng lên tiếng.
"..." Chuyện này không cần y nói, ta cũng nhận ra rằng Mộc Linh thật sự thích y.
"Nhưng là, bọn ta là sư huynh muội." Y khẽ thở dài.
"Ngươi có thích nàng ấy không?"
Nghe ta hỏi, y bỗng dùng ánh mắt khó xử mà nhìn ta. Y không trả lời. Vậy là y thích Mộc Linh, đúng không?
Nếu là lúc trước, ta sẽ đau lòng khi biết điều đó, nhưng bây giờ, ta không quan tâm. Ta thật sự không quan tâm...
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Phiên ngoại 1
- Phiên ngoại 2