Chương 178
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu thấy hơi nặng nề, Hiên Viên Kỳ lắc lắc đầu, nhìn thấy chút ánh sáng mờ mờ chợt tỉnh táo lại.
Cảm giác xóc nảy liên hồi, còn có tiếng ngựa hí vang bên ngoài đã cho y biết, bây giờ y đang ngồi trong xe ngựa.
Nhớ đến chuyện vừa xảy ra, ngọn lửa giận bùng lên, y khẽ quát: "Dừng xe!"
Người bên ngoài 'hu' một tiếng để kiềm ngựa, xe từ từ dừng lại, Hiên Viên Kỳ không đợi xe dừng hẳn đã duỗi tay xốc màn lên rồi nhảy xuống.
Cảnh tượng khá quen thuộc cho y biết y cách nơi ban nãy không quá xa, sắc trời bấy giờ đã mang một màu đen kịt, nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên cao, trời đã khuya lắm rồi.
Lạnh lùng nhìn Hắc y nhân chằm chằm, vẻ mặt Hiên Viên Kỳ đầy lo lắng, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn: "Ngươi đáng chết!"
—- Chuyện ngày mai quan trọng như vậy, sao y có thể vắng mặt được. Nếu không quay về kịp, y tuyệt đối sẽ không để họ sống yến đâu.
Hắc y nhân không ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Bệ hạ, thuộc hạ chỉ đang vâng theo ý chỉ của Thái hậu."
"Ý chỉ của Thái hậu?" Y quan sát xung quanh, cười khẩy: "Trong một khoảng thời gian dài như vậy mà chỉ mới mang trẫm đến đây thôi, xem ra là có người chỉ mưu bày kế?"
"Đúng vậy, là ai gia bảo hắn làm thế!" Một giọng nữ mang theo sự tang thương vang lên, Hiên Viên Kỳ nhìn sang, thì thấy một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi ăn vận giản dị đang đi tới.
Cũng đã dự đoán được nên khi thấy Thái hậu xuất hiện, y cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, chỉ lạnh lùng nói: "Nơi thôn dã này không phải là nơi Thái hậu nên đến! Hãy nghe theo lời khuyên của nhi thần, mau hồi cung đi, nơi đó mới là nơi mà người nên đến!"
Thái hậu không giận, khoan thai đi đến trước mặt y, điềm tĩnh nói: "Con không thể làm vậy!"
Hiên Viên Kỳ ngây ra, lập tức bật lại giận dữ: "Không liên quan đến người."
"Tiên đế đã từng nói trước mặt toàn thể văn võ bá quan, sau khi tiên đế băng hà, ai gia sẽ tiếp quản quyền lực của người, có quyền trục xuất vị Quân Vương nào cũng như lập ai là Đế Vương, đều được cả! Con nói xem, đã vậy, có liên quan đến ai gia hay không?"
"......"
"Con thân là vua một nước, người mà con phải chịu trách nhiệm là con dân thiên hạ, một mình Liễu Vận Ngưng có thể khiến con quên đi thân phận của mình sao hả?"
Hiên Viên Kỳ quay lại nhìn bà: "Ngay từ đầu người đã biết được chân tướng sự việc, tại sao lại giấu trẫm?"
"Thế ai gia có nhiệm vụ phải nói với con sao?" Thái hậu hỏi ngược lại.
Hiên Viên Kỳ im bặt.
Thái hậu tiếp lời: "Trước đó ai gia cũng đã từng giúp con, nhưng trái tim con đã nhuốm màu hận thù quá rồi! Thế nên chẳng thấy rõ được cái gì hết!"
"Vậy nên......" Trong mắt y chỉ còn lại niềm cay đắng: "Con mới muốn bù lại......"
Thái hậu nhìn y một hồi: "Hôm nay ai gia đến đây cũng vì muốn ngăn cản con, ai gia không thể trơ mắt đứng nhìn Quân Vương của Kỳ quốc vì một người phụ nữ mà từ bỏ cả giang sơn!"
"Nhưng người cho là mình có thể ngăn cản được con sao?" Hiên Viên Kỳ nổi giận, thấy Thái hậu im lặng không nói, hai người giằng co, Hắc y nhân đứng cạnh không biết đã chạy đi đâu mất, trong rừng cây yên tĩnh, chỉ có tiếng chim chóc thi thoảng vọng lại.
Rất lâu, rất lâu sau, Thái hậu mới dời mắt: "Liễu Vận Ngưng, quan trọng đến vậy sao?"
—- Quan trọng đến nỗi khiến con tình nguyện bỏ cả tính mạng?
"Đúng!" Y đáp không chút do dự.
Ánh mắt Thái hậu dần trở nên phức tạp: "Ngay cả giang sơn, con cũng có thể từ bỏ?"
"Giang sơn còn kém nàng một bậc!"
Thái hậu im lặng nhìn y một hồi, có cái gì đó lắng đọng sâu trong ánh mắt, lại nói: "Quân Vương Kỳ quốc Hiên Viên Kỳ tiếp chỉ, bắt đầu từ hôm nay, ai gia hủy bỏ Đế Vị của Hiên Viên Kỳ con, giáng làm Kỳ Vương, Lận Vương Hiên Viên Lận sẽ tiếp nhận Đế vị!"
Hiên Viên Kỳ quỳ xuống, từ tốn nói: "Nhi thần tiếp chỉ!"
Mây đen tản ra, ánh trăng không còn cản trở trực tiếp soi bóng xuống bao trùm cả đất trời, một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây đu đưa rào rạc, in lên nền đất là những cái bóng rời rạc.
Thái hậu xoay người bỏ đi.
Hiên Viên Kỳ vẫn quỳ ở đó: "Nhi thần, cũng tiễn Thái hậu hồi cung!"
Nghe y nói, Thái hậu liền dừng bước, nhưng chỉ một thoáng sau cái bóng thẳng đứng đã chìm vào màn đêm.
"Ai gia chỉ hy vọng, ngày sau con đừng cảm thấy hối hận!"
Giọng nói trầm thấp hòa cùng gió đêm, thoảng qua tai y.
Đến khi không thấy bóng dáng Thái hậu đâu nữa, Hiên Viên Kỳ mới từ từ đứng dậy, nheo mắt nhìn xung quanh, y bỗng bật cười.
—- Thái hậu, nhân tình này, là con nợ người!
Cố tình đến đây, chắc không phải vì muốn đưa y hồi cung, mà vì muốn tác thành cho y chăng?
Nhìn sắc trời, đã không còn sớm nữa, Hiên Viên Kỳ nhìn con đường Thái hậu đã đi qua một lần cuối cùng liền xoay người chạy về!
Thời gian vẫn còn nhiều!
Mà lúc bấy giờ, Hiên Viên Lận ở Đế Kinh xa xôi, vô duyên vô cớ hắt xì một cái. Ngẩng đầu khỏi núi tấu chương cao cao, khụt khịt mũi, lẩm bẩm với vẻ buồn bực: "Kỳ lạ, tại sao lại có dự cảm không tốt vậy cà?"
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết