Chương 167
Nhìn theo bóng tiểu hài tử, Liễu Vận Ngưng và Lãnh Hàn Vũ cùng bật cười.
—- Một cuộc sống như vậy, tuy tẻ nhạt nhưng cũng rất hạnh phúc!—-
Cười nhạt, Lãnh Hàn Vũ nhìn vết sẹo trên mặt Liễu Vận Ngưng, nụ cười bỗng trở nên gượng gạo, nỗi đau thoáng hiện trong mắt y, nói: "Không biết mấy ngày nay sư phụ chạy đi đâu nữa, còn chưa chịu về thay dược cho muội!"
Nghe vậy, Liễu Vận Ngưng cười cười, đưa tay vuốt mặt trái, nói: "Sư phụ cũng có để lại ít dược thảo, đây là lớp dược mới."
Một cuộc sống mới là thứ mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến, mà bây giờ có được cuộc sống như vậy, nàng nên cảm tạ người đó.
"Hế! Ta đến ăn cơm!" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, một dáng người cao ráo nhảy từ cửa sổ vào, đứng thẳng trước mặt Liễu Vận Ngưng.
Liễu Vận Ngưng mỉm cười.
—- Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
"Hoan nghênh!" Hiếm khi nàng chịu cười với y.
"Khi nào học nấu cơm xong nhớ mời ta là được rồi!" Nói rồi Hàn Thiếu Lăng nhìn Lãnh Hàn Vũ, thấy hai mắt y chùng xuống đầy lạnh lùng, bất giác cười đắc ý.
Chuyện y là người đưa Liễu Vận Ngưng ra khỏi cung luôn khiến lòng Lãnh Hàn Vũ cảm thấy khó chịu, ban đầu Lãnh Hàn Vũ đã lên kế hoạch xong xuôi hết rồi, chỉ tiếc y lại nhanh chân cướp mất.
Nghĩ vậy, Hàn Thiếu Lăng cười càng thêm phần đắc ý.
May quá, may mà y lập kế hoạch sớm, nếu không đã bị tranh công mất rồi.
Liễu Vận Ngưng ngây ngô không biết sóng ngầm bùng lên mãnh liệt giữa hai người bọn họ, quay đầu vừa dọn dẹp vừa nói: "Ngươi thân là Hoàng tử của một quốc gia, sao lúc nào cũng có thời gian chạy đến nơi chật hẹp này thế?"
Hàn Thiếu Lăng cười tà: "Bởi vì ở đây có nàng, ta đang theo đuổi để nàng đồng ý làm Hoàng phi của ta, đương nhiên phải chịu khó một chút!" Y không hề che giấu tình cảm của mình với Liễu Vận Ngưng, thản nhiên nói ra.
Lãnh Hàn Vũ nghe y nói, sắc mặt u ám hẳn, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
Thật ra y đã sớm thông suốt rồi, đời này Liễu Vận Ngưng không thể nào chấp nhận y được, chỉ cần ở cạnh nàng, bảo vệ nàng được như bây giờ đã đủ lắm rồi, về phần Hàn Thiếu Lăng, chỉ cần y đối xử với Liễu Vận Ngưng thật lòng và Liễu Vận Ngưng cũng chấp nhận y, vậy y sẽ cười vui chúc phúc cho hai người.
—- Hạnh phúc của Ngưng Nhi, quan trọng hơn tất cả!
Đáng tiếc y có nghĩ được như vậy thì Liễu Vận Ngưng cũng sẽ không bao giờ làm đúng ý y, nàng ngừng tay, quay đầu nói chuyện một cách nghiêm túc với Hàn Thiếu Lăng: "Nếu là vì nguyên nhân này, vậy sau này ngươi đừng đến đây nữa!"
Nàng quay lại, giọng trầm bổng: "Vì ta vĩnh viễn không bao giờ đồng ý!"
—- Tình cảm y dành cho ta, ta rất cảm động, nhưng sẽ không bao giờ đón nhận.
Không chỉ vì nàng không thích y, còn bởi vì thân thể nàng đã tan nát cả rồi.
Ngày hôm sau khi rời khỏi Hoàng cung, sư phụ đã từng nói với nàng rằng thân thể nàng đã bị hủy hoại đến nỗi không thể khôi phục được nữa, hơn hết, 'Mộng Thệ' trong người nàng cũng không thể giải.
Mặc dù bây giờ chưa có gì xảy ra nhưng cũng không dám chắc còn bao nhiêu thời gian nữa.
Có lẽ là một năm, có lẽ là mười năm, hoặc cũng có thể chẳng đến một năm.
Nàng bây giờ như ngọn đèn cạn dầu lung lay trước gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt.
Thử hỏi nàng như vậy sao còn có thể dây dưa với y? Huống hồ trong cuộc chiến tranh đoạt quyền lực giữa Hoàng tộc với nhau, người lừa ta gạt, nàng ghét cay ghét đắng điều đó, vĩnh viễn không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa.
Nghe thấy lời khước từ gãy gọn và dứt khoát của Liễu Vận Ngưng, Hàn Thiếu Lăng không hề tỏ vẻ ngán ngẩm, chỉ nhún vai bất cần, dù sao trong mấy ngày này y cũng đã nghe đến quen tai rồi.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng là nản thật đấy, y đường đường là Hoàng tử của một quốc gia, thân phận cao quý nên y không cần phải chủ động theo đuổi một ai, đương nhiên sẽ tự có phụ nữ thầm thương trộm nhớ, từ lúc nào mà lại rơi vào tình cảnh này?
Tuy vậy sự chán nản chỉ đến trong phút chốc mà thôi, tinh thần y lại khôi phục sự phấn chấn, cứ xem những lời từ chối phũ phàng này là thử thách mà ân trên dành cho y là được.
Nhưng cũng có đôi lúc y thật sự nghi ngờ rằng, đây có phải là sự trừng phạt của ông trời khi y đã lạm tình phong lưu quá mức hay không?
Ôi!
Giờ đây cuối cùng y cũng đã nếm mùi bị người ta từ chối là như thế nào rồi!
Y nghĩ ngợi đầy tiếc hận, Hàn Thiếu Lăng dẩu môi, sau đó một cái bóng nhỏ xíu chạy đến, dùng tất cả sức mạnh mà một đứa trẻ miệng còn hôi sữa có đẩy y, hai mắt trợn tròn hung dữ, la lên: "Không cho phép thúc giành mất mẫu thân của Linh Nhi!"
Hàn Thiếu Lăng càng thấy hận đời.
Sao lúc trước y lại nghe lời nàng dẫn theo tiểu tử này nhỉ? Đúng là tự lấy đá đập vào chân mình mà!
Tiểu quỷ người nhỏ mà gan lớn này cũng muốn chống đối y!
"Mẫu than là của phụ thân Linh Nhi, thúc đừng có mà thừa cơ không có phụ thân Linh Nhi ở đây liền quyến rũ mẫu thân, con cũng đã nói, con và sư thúc sẽ cùng nhau đề phòng kẻ xấu là thúc!"
Hàn Thiếu Lăng đúng thật là khóc không ra nước mắt.
Ôi!
Xem ra đường tình này...... còn rất dài!
Hơn nữa, còn vô cùng gian nan!
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết