Chương 162
"Nhưng ngươi có biết không, ta, Liễu Uẩn Nịnh, từ trước đến giờ không hề biết đánh đàn! Ta, Liễu Uẩn Nịnh, cho đến giờ vẫn là một kẻ mù cầm, mù kỳ, mù thư, mù họa!"
"Ngươi nói xem, một kẻ như ta còn có thể đến đánh đàn mừng Thái hậu sao?"
"Nàng nói cái gì?" Y ngẩng phắt đầu, hai mắt đỏ au, ánh mắt ác liệt khiến Liễu Uẩn Nịnh phải lùi về sau vài bước.
Nhưng nỗi sợ đó chỉ thoáng qua, nàng ngẩng mặt, đáp lại không thua kém: "Ta nói gì ư? Tai ngươi có bị điếc hay không? Được, ta cũng không ngại nói ra một lần nữa!"
"Ta nói, người mà ngươi thích, từ đầu cho đến cuối, chỉ có mình Liễu – Vận – Ngưng!" Lời nói chất đầy oán hận, lòng nàng khoan khoái lạ thường: "Ngươi có biết không, ngươi chưa bao giờ thích ta! Người mà ngươi nhục nhã mọi bề, người mà ngươi tổn thương mọi bề, mới chính là người mà ngươi vừa gặp đã yêu!"
Y tóm lấy vai nàng, hai mắt đỏ au hung dữ như một dã thú bị chọc giận, nỗi đau đó lay động trái tim Liễu Uẩn Nịnh: "Tại sao nàng không nói ra sớm hơn?"
Giọng nói khàn khàn, trầm trầm, như tiếng gầm của thú dữ, nỗi đau sâu đậm đó, nỗi thống khổ mãnh liệt đó, cho dù là người có ý chí sắt đá cũng phải bị lay động.
Liễu Uẩn Nịnh bi ai nhìn y, cơ thể như bị rút cạn sức lực, ngã ngồi dưới đất: "Tại sao ta lại không nói ra sớm hơn?" Nàng thì thào tự hỏi, như đang hỏi y, như đang hỏi chính mình, nhưng nàng không có được câu trả lời, ánh mắt mông lung, nước mắt chưa ngừng được bao lâu lại rơi, rơi rất nhanh, nhanh như một cơn đại hồng thủy tràn vào khi đê vỡ, không thể ngừng lại.
"Ta không biết, ta thật sự không biết sẽ có kết cục này, đầu sỏ gây nên tất cả chuyện này, là ta!" Nàng khóc nấc: "Nếu không phải do ta ích kỷ, nếu không phải ta tự ái luôn cho mình đúng, Vận Ngưng, muội ấy sẽ không phải chết......"
"Trước kia, phụ thân đối xử với ta và Vận Ngưng tốt lắm chứ, mỗi lần hạ triều hồi phủ, người luôn thích ôm ta hoặc Vận Ngưng, còn bế chúng ta lên cao, sau đó mẫu thân sẽ mắng yêu phụ thân, lúc ấy cả gia đình mới vui vẻ hạnh phúc làm sao......"
"Nhưng—-" Nàng ngừng một chặp, nỗi chua xót che kín mắt: "Năm ta và Vận ngưng lên bốn đã xảy ra một tai nạn, sau đó tất cả đều thay đổi. Ngày đó mẫu thân dắt ta và Vận Ngưng đi dạo bên hồ, Vận Ngưng là người hoạt bát, bướng bỉnh đã giãy khỏi tay mẫu thân để chạy chơi bên hồ......"
Chuyện đó đã qua lâu, lâu lắm rồi, nhưng giờ nhớ lại vẫn khiến nàng đau thấu tâm can: "Vận Ngưng đuổi theo một con vịt, đuổi theo sao đó mà rơi xuống hồ, lúc đó mẫu thân đang chỉnh lại tóc cho ta, khi nghe Liễu Vận Ngưng kêu cứu thì đầu của muội ấy đã chìm trong nước......"
"Mẫu thân sợ quá liền nhảy xuống cứu, dùng hết sức lực đẩy Vận Ngưng lên bờ, rồi người không còn sức để tự leo lên, ngay trước mắt ta, người chìm xuống đáy hồ......" Nàng không nhịn được bật khóc thành tiếng.
"Lúc ấy ta bị dọa cho sợ, đợi đến khi phụ thân nhận được tin chạy đến thì thấy ta và Vận Ngưng đã bất tỉnh......"
"Từ ngày đó trở đi, mọi thứ trong nhà đã thay đổi, phụ thân bắt đầu thay đổi, ngày Vận Ngưng tỉnh lại, phụ thân đã giáng cho muội ấy một bạt tai, lúc Vận Ngưng gọi mẫu thân ta lại oán hận mắng muội ấy đã hại chết người!"
"Cũng từ lúc đó, Vận Ngưng đã từ một đứa trẻ hoạt bát hiếu động biến thành một đứa trẻ biết nghe lời như mẫu thân mong muốn, mẫu thân từng muốn muội ấy học cầm, kỳ, thư, họa thì muội ấy liền liều mạng đi học, dù tay có bị dây đàn cứa nát cũng không ngừng luyện tập, nhưng phụ thân vẫn không hề hài lòng, đưa Vận Ngưng đến Tây Viện, không thèm quan tâm muội ấy những mười bốn năm trời."
"Còn ta, người mà mẫu thân cho là ngoan hiền liền trở nên nghịch ngợm phá phách, cầm, kỳ, thư, họa khổ luyện trước kia đều vứt hết, cũng từ ngày đó ta không gặp Liễu Vận Ngưng nữa bởi vì ta trách muội ấy, trách muội ấy đã hại chết mẫu thân, nhưng ta không ngờ người khó chịu nhất thật ra chính là Vận Ngưng!"
"Vận Ngưng ở Tây Viện một mình, chỉ có mình lão nha hoàn lãng tai chăm sóc, nhưng năm muội ấy bảy tuổi thì lão nha hoàn được nhi tử đón về, kể từ đó Vận Ngưng luôn sống một mình, cho đến giờ vẫn chỉ có một mình, còn bên ngoài cũng dần lãng quên thật ra Liễu Thừa tướng có tới hai nữ nhi!"
Liễu Uẩn Nịnh bất giác nhớ lại, ánh mắt mông lung nhìn ra xa, hình như nàng đã quên bên cạnh mình còn có một người: "Khi ấy, thỉnh thoảng có tiếng đàn truyền ra từ phủ Thừa tướng, mọi người dần biết đến Liễu Thừa tướng có một thiên kim am hiểu cầm nghệ, còn ta khi lớn lên thường thường trốn ra khỏi phủ Thừa tướng, ai cũng biết ta là Thiên kim của Liễu Thừa tướng, vì vậy dần dà những lời đồn về thiên kim của Liễu Thừa tướng được lưu truyền trong dân gian!"
"Ngươi biết không?" Nàng quay đầu, ngơ ngác nhìn Hiên Viên Kỳ, nói: "Từ lúc ấy, những lời đồn có liên quan đến Liễu Uẩn Nịnh, thật ra đều do một tay Liễu Vận Ngưng tạo thành! Còn ta, Liễu Uẩn Nịnh, chỉ là một kẻ giả dối sống trong hư danh!"
"Một kẻ sống trong hư danh như ta, hai năm trước nhận được lời mời của Thái hậu, ngươi nói xem, ngoại trừ tìm Vận Ngưng để thế chỗ ra ta còn cách nào khác hay sao?" —-
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết