Chương 155
"Nương nương, người đang làm gì vậy?" Lâm Nhi nhìn Đào phi với vẻ khó hiểu, cuối cùng vẫn hỏi.
"Bổn cung đang thu gom đồ!" Đào phi không quay đầu lại đáp.
"Nô tỳ biết người đang gom đồ, nô tỳ là đang hỏi người, tại sao phải gom đồ?"
"Vì ta muốn rời khỏi đây, đương nhiên là phải gom đồ rồi!"
"Hở?" Lâm Nhi ngơ ngác: "Tại sao phải rời khỏi đây? Đi bằng cách nào?"
"Đi bằng cách nào?" Đào phi cười cười với nàng: "Đương nhiên là quang minh chính đại bước ra khỏi cửa cung rồi."
"Hả?" Lâm Nhi ngây người.
"Không phải Lâm Nhi đã quên rồi đấy chứ?" Đào phi đặt đồ xuống, nhướng mày hỏi.
"Quên gì ạ?"
"Ờ! Đúng rồi!" Đào phi vỗ trán: "Bổn cung quên mất, lúc đó ngươi không có ở đây, không biết cũng là bình thường!"
"Không biết gì ạ?" Lâm Nhi chả hiểu đầu cua tai nheo gì hết.
"Trước khi bổn cung tiến cung đã lập ra ba quy ước với bệ hạ!" Nàng giơ ngón trỏ: "Thứ nhất, trong Hoàng cung không ai được phép vận đồ giống màu y phục của bổn cung, ngay cả kiểu dáng cũng vậy!"
"Ngày nào bổn cung còn ở trong Hoàng cung, người nhất định phải bảo vệ chu toàn cho bổn cung, không được để người khác hãm hại cũng như càng không thể để bổn cung bị thương tổn, đây là điều thứ hai!"
Nghe vậy cuối cùng Lâm Nhi cũng hiểu tại sao nương nương kiêu ngạo như vậy vẫn có thể bình yên sống trong cung.
—- Hóa ra nương nương đã vào cung mà con đặt điều kiện với bệ hạ nữa ư?
"Thứ ba, khi nào người không còn cảm thấy với bổn cung nữa, nhất định phải đích thân nói cho bổn cung biết, hơn nữa phải cho phép bổn cung rời khỏi Hoàng cung! Tuyệt đối không được phái người đi tìm!"
Lâm Nhi khó hiểu: "Vậy tại sao nương nương lại muốn đi ngay bây giờ? Tuy hiện tại bệ hạ không thường xuyên đến chỗ nương nương, nhưng đâu có chắc bệ hạ đã không còn hứng thú với nương nương nữa!"
"Ngốc ạ!" Đào phi trừng nàng một cái: "Đương nhiên phải đi rồi! Bây giờ người đã tìm thấy người mình thật lòng thích rồi, nếu không phải bổn cung tự đi tìm người, phỏng chừng người đã quên mất bổn cung rồi, đã vậy, chẳng lẽ bổn cung còn ở đây khiến người ta chướng mắt sao hả!"
"Người mà bệ hạ thật lòng thích?"
"Ngươi đừng nói là không biết đấy nhé?" Đào phi tỏ vẻ 'nếu ngươi dám gật đầu thì ta liền khinh bỉ ngươi', Lâm Nhi thận trọng hỏi: "Là Liễu phi?"
"Đáp đúng rồi!"
"Nhưng nương nương à—-" Lâm Nhi chẳng được lạc quan như nàng: "Bệ hạ còn chưa đi nói với người, sao người có thể bỏ đi được chứ?"
"Ai nói không được?" Giọng nàng trầm hẳn, quay lưng thu dọn đồ đạc: "Hôm qua ta gặp bệ hạ ở ngự hoa viên, người đang lẳng lặng ngồi một mình trong đình, hình như đang trầm tư cái gì đó, ta đến mà người không hề hay biết, bệ hạ trước kia chưa bao giờ như vậy, cho đến khi ta tận mắt nhìn mới biết, không phải bệ hạ đang trầm tư, mà là đang ngẩn người."
"Ngẩn người?" Lâm Nhi bị dọa, nàng thật sự không thể tưởng tượng được khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của bệ hạ mà ngẩn ngơ thì sẽ ra sao.
"Thật ra trước đó ta đã nhận ra rồi, dấu hiệu này cho thấy bệ hạ đã thật sự động tâm, nhưng vì ta không muốn tin mà thôi."
"Nương nương, người......" Tại sao giọng nàng lại đầy thương cảm như vậy?
Lâm Nhi không nói gì nữa, vì bây giờ nàng đang ngây người. Đào phi quay đầu cười cười với Lâm Nhi, khóe mắt nàng hoe đỏ.
Một Đào phi luôn phấn chấn thế nhưng giờ đây lại như muốn khóc?
Lâm Nhi bỗng hiểu ra: "Nương nương, người đã phải lòng bệ hạ?"
Đào phi không phủ nhận, dời mắt sang chỗ khác: "Trong hai năm qua, ai có thể hoàn toàn không vướng phải chữ tình cơ chứ? Cũng chỉ có mỗi mình người mới có thể nguội lạnh như vậy."
"Nương nương......"
"Nhưng một người lạnh lùng như người, cuối cùng vẫn vấp phải tình yêu." Đào phi cười sung sướng khi người khác gặp họa: "Và cũng chỉ có mỗi người là không nhận ra tình cảm của mình mà thôi! Đáng tiếc thay, dựa theo tình cảnh hiện tại, có lẽ đợi đến khi người biết quý trọng rồi thì tất cả đã quá muộn nhỉ?"
"Nương nương, người là vì thấy bệ hạ thân thiết với người khác nên mới bỏ đi sao?" Lâm Nhi đột nhiên hỏi: "Không phải trước kia bệ hạ cũng thân thiết với nhiều phi tử trong hậu cung sao, tại sao lần này người lại......"
"Lâm Nhi, ngươi còn chưa hiểu sao?" Đào phi không cười nữa, thản nhiên nói: "Trước kia ta có thể dễ dàng bỏ qua bởi vì ta biết, không có vị phi tử nào có thể tiến vào lòng bệ hạ, nhưng lần này lại khác, Liễu phi—-" Nàng chỉ chỉ ngực mình: "—- Là người đã chiếm một vị trí quan trọng trong tim bệ hạ!"
"Nhưng thưa nương nương, tất cả chẳng qua chỉ do người suy đoán mà thôi, bệ hạ có tự nói ra đâu......"
"Đợi bệ hạ chính thức đuổi người thì chẳng phải mất mặt lắm sao?" Đào phi cười: "Hôm qua ta hỏi bệ hạ, bây giờ ta muốn rời khỏi đây, có thể thả ta được chưa? Ngươi đoán xem bệ hạ trả lời thế nào?"
Lâm Nhi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
"Bệ hạ không hề bận tâm, liền gật đầu đồng ý!" Đào phi cười cợt: "Nếu ta còn ở lỳ không chịu đi, thì đúng thật là mất mặt lắm!"
"Nương nương......"
"Ta đã từng tự nhủ, nếu thật sự không chiếm được trái tim của người, vậy buông tay sẽ tốt hơn, dù sao người tốt trong thiên hạ đâu phải chỉ có mình người, hơn nữa, người cũng không thể xem là một người đàn ông tốt được, không biết thương yêu người ta gì cả! Vì vậy lần này ta bỏ đi, mới đúng là hành động sáng suốt!"
"Nương nương......" Lâm Nhi nhìn thiếu nữ đang cười bất cần trước mặt, lòng xót xa, cười cười gượng gạo, nói: "Nương nương, nếu người muốn đi, xin hãy mang nô tỳ theo với!"
Đào phi cười kiêu ngạo: "Đương nhiên! Không có ngươi, còn ai chăm sóc ta nữa chứ!"
—- Liễu phi, có lẽ Hiên Viên Kỳ thật sự thích ngươi, nếu ta là ngươi, gặp phải một mối tình đầy đau khổ như vậy, thật sự không cần cũng thế cả thôi!
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết