Chương 154
Xe ngựa chạy kêu 'lộc cộc lộc cộc', con ngực bất chợt hí vang, trong màn đêm tĩnh lặng, lại rõ ràng đến vậy.
Con ngựa kéo cỗ xe đi qua cửa cung, thị vệ đứng canh chạy ra chặn lại: "Ai đó?"
Màn xe được vén lên, một cung nữ vận cung phục màu xanh bước xuống, vẻ mặt nghiêm túc lấy ra một tấm thẻ bài: "Người trong xe là Liễu phi nương nương về thăm gia đình, đến Liễu phi nương nương mà các người cũng dám chặn, không muốn sống nữa sao?"
Thị vệ đứng đầu không hề biến sắc: "Xin thứ lỗi, hạ quan chỉ phụng mệnh bề trên mà thôi!" Đón lấy tấm thẻ bài từ tay cung nữ, nương theo ánh trăng nhìn một hồi, lướt nhìn thiếu nữ ngồi trong xe, nói: "Đúng là tấm bài xuất cung, nhưng thứ lỗi cho, hạ quan cần xác định người ngồi trong xe là ai!"
Cung nữ lấy lại tấm thẻ bài, nói: "Mời đại nhân cứ tự nhiên."
Thị vệ đứng đầu chắp tay với thiếu nữ: "Thất lễ!" Rồi đi lướt qua cung nữ, tới gần cỗ xe: "Nương nương, hạ quan chỉ đang tận trách mà thôi, xin người đừng trách."
Một giọng nói mềm mại từ trong xe truyền ra: "Mời đại nhân cứ tự nhiên."
Nghe vậy thị vệ đi đầu mới dám xốc mành lên, không gian trong xe không rộng lắm, bài trí khá đơn giản, ngoại trừ một số đồ thông dụng thì bên trong chỉ có một thiếu nữ, đúng thật là Liễu phi nương nương.
Lúc thiên kim của Liễu thừa tướng vào cầu kiến bệ hạ, hắn đã từng gặp qua một lần, đến nay vẫn còn nhớ rất rõ, vì vậy hắn liền xác định người trong xe là Liễu phi nương nương.
Thị vệ chỉ nhìn thoáng qua rồi buông mành: "Hạ quan thất lễ."
"Không sao!" Thiếu nữ trong xe đáp.
Tuy thị vệ cảm thấy tò mò việc đã khuya rồi mà Liễu phi nương nương còn xuất cung, nhưng nàng đang cầm kim bài của bệ hạ trong tay, dù có cảm thấy không ổn cũng vẫn phải mở cửa: "Mở cửa cung!"
'Cọt kẹt'
Cửa cung trang nghiêm phát ra tiếng kêu nặng nề, cung nữ bước lên xe, thả mành xuống, cung nhân ngồi ngoài xe vung roi: "Gia!" Xe ngựa lại chạy 'lộc cộc lộc cộc', từ từ bước qua cửa cung.
Thị vệ thấy cỗ xe đi xa rồi mới quay đầu hô: "Đóng cửa!"
Đêm khuya, cỗ xe dần dần bị bóng đêm nuốt chửng—-
"Nương nương đừng lo, chắc sẽ không có việc gì đâu." Lưu Dục khoác thêm áo choàng cho Liễu Vận Ngưng, an ủi.
"Ừ!" Nàng nhỏ giọng đáp, Liễu Vận Ngưng thu hồi tầm mắt nãy giờ cứ chú mục ra ngoài cửa sổ, thở dài mệt mỏi, nhắm mắt ngả lưng ra sau ghế quý phi.
Lưu Dục thấy vẻ mặt mỏi mệt của Liễu Vận Ngưng, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, nàng khẽ thở dài, quan tâm nói: "Nương nương, nếu người cảm thấy mệt thì lên giường đi nghỉ đi."
"Ừ!" Liễu Vận Ngưng vẫn nhắm mắt, giọng nói dịu dàng cất lên, Lưu Dục vén tóc mai của nàng ra sau tai, vẫn không nhịn được hỏi: "Nương nương, thật sự người chưa từng trách Đại tiểu thư sao?"
"Tại sao phải trách tỷ ấy?" Nàng không mở mắt, hỏi ngược lại Lưu Dục, giọng nói mềm nhẹ không hề ẩn chứa sự tức giận hay nén giận nào cả.
"Bởi vì......" Lưu Dục thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng, chỉ biết thở một hơi dài: "Nhưng nương nương à, dù cho người thật sự không trách tiểu thư, người cũng không tất yếu phải làm vậy."
"Đâu phải Uẩn Nịnh tự nguyện trở về Hoàng cung đâu." Liễu Vận Ngưng chỉ trả lời có vậy.
"Đương nhiên nô tỳ biết, Đại tiểu thư cũng có nói là đang giận tướng công, thừa lúc hai người tách ra mới bị bệ hạ mang vào cung, nhưng nương nương, Đại tiểu thư không muốn ở trong cung, chẳng lẽ người đồng ý ở lại trong cung sao?"
Liễu Vận Ngưng không trả lời, mở mắt, im lặng nhìn trần phòng, hồi lâu mới quay sang nhìn Lưu Dục: "Lưu Dục, tuổi ngươi cũng chẳng còn nhỏ nữa, đợi một lúc nào đó ta sẽ tìm một người xứng với ngươi."
"Nương nương nói cái gì vậy!" Lưu Dục run lên, chau mày nói: "Nô tỳ không muốn lập gia đình, nô tỳ muốn theo hầu nương nương cả đời."
"Hì!" Liễu Vận Ngưng mỉm cười: "Không xuất giá cái gì chứ, người ta đang lo nhất chính là ngươi đó, ngươi cứ để ý đi, xem có ai hợp không, nếu không có ta sẽ tìm giúp cho, trong triều có rất nhiều thanh niên tuấn tú, nếu ngươi......"
Lưu Dục cắt ngang lời nàng, vẻ mặt mất hứng: "Nương nương, người khỏi phải tìm, nô tỳ không bỏ người mà đi đâu, nô tỳ đã nói sẽ đi theo nương nương cả đời mà!"
"Nói ngốc nghếch cái gì vậy......" Liễu Vận Ngưng không nhịn được bật cười thành tiếng, lâu lắm rồi mới thấy nàng cười thật tình, nhưng chỉ trong chớp mắt, nụ cười của nàng nhạt dần, nhạt dần, trở nên hư ảo: "Cuộc đời của ngươi còn dài, rất dài......Còn cuộc đời của ta......" Chắc đã đi đến điểm cuối rồi nhỉ?
Nàng không nói thêm gì nữa, nỗi mệt mỏi dâng trào tự đáy lòng, nàng nhắm mắt hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có này.
Bởi vì có lẽ sáng sớm ngày mai, nàng sẽ phải đối diện với một ngày không được yên bình.
—- Lưu Dục, không phải ta đồng ý ở lại trong cung, mà là người bất hạnh, chỉ một mình ta thôi đã đủ lắm rồi—-
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết