Chương 153
Giống nhau như đúc? Không, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phân biệt được.
Một người có khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, một người có khuôn mặt tái xanh không còn giọt máu, hai khuôn mặt như vậy, dù ngũ quan có giống hơn đi nữa có ai mà nhận không ra chứ?
"Tại sao lại thành ra như vậy? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Uẩn Nịnh nhìn thẳng vào mắt nàng, nắm chặt đôi tay lạnh buốt của nàng, lòng cứ dợn dợn khó chịu, một người không thích khóc như nàng mà nay lại không cầm được nước mắt.
"Sao muội lại bệnh nặng như vậy? Bệ hạ không chăm sóc tốt cho muội sao? Rõ ràng người......" Nàng nghẹn ngào không nói nổi nữa, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Liễu Vận Ngưng, bỗng nhào đến ôm chặt lấy nàng.
Lưu Dục đứng một bên không nhịn được: "Sao bệ hạ có thể sẵn lòng chăm sóc nương nương được cơ chứ, người oán hận nương nương, nương nương......"
"Lưu Dục!" Liễu Vận Ngưng thản nhiên nhìn nàng, vẻ mặt Lưu Dục rất khó coi, không cam tâm ngậm miệng lại.
Liễu Uẩn Nịnh vẫn chưa hiểu lắm, tiếp tục truy vấn: "Lưu Dục nói vậy là sao? Bệ hạ oán hận nương nương cái gì chứ? Tại sao lại nói vậy?"
Lưu Dục quay mặt đi không đáp.
"Ngươi nói đi chứ Lưu Dục, đừng có nói chuyện nửa vời như vậy, rốt cục là làm sao, ngươi mau nói đi!"
Lưu Dục đè nén cơn tức giận, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thèm để ý đến ánh mắt Liễu Vận Ngưng, nói trắng ra: "Đại tiểu thư, nô tỳ chỉ là một hạ nhân, chủ tử có làm gì thì nô tỳ cũng không có quyền ý kiến, nhưng mà, Đại tiểu thư à, bệ hạ quá đáng lắm, người......"
Nói nói một hồi, Lưu Dục nghẹn ngào: "Có phải nương nương tình nguyện tiến cung thay Đại tiểu thư đâu, nương nương thật sự không biết gì hết, nhưng bệ hạ lại đổ hết mọi lỗi lầm lên người nương nương, trong nửa năm qua, có bao nhiêu là thứ đe dọa tính mạng nương nương người có biết không? Đại tiểu thư, nếu......nếu người không trốn hôn, nương nương không thay người tiến cung, vậy thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết!"
Liễu Uẩn Nịnh tái mặt: "Vận Ngưng thành ra như vậy, đều vì bệ hạ giận chó đánh mèo ư?"
Lưu Dục lau nước mắt: "Đúng vậy!"
"Vận Ngưng......" Liễu Uẩn Nịnh nhìn Liễu Vận Ngưng, Liễu Vận Ngưng dời mắt sang chỗ khác, im lặng một hồi mới dịu dàng nói: "Tỷ đừng nghe Lưu Dục, chuyện này không liên quan đến ai cả......"
"Xin lỗi, xin lỗi, là tỷ hại muội, đều là do tỷ hại muội, ô ô......" Nàng khóc không thành tiếng.
—- Tại sao nàng lại ngốc như vậy, tại sao nàng lại khờ khạo nghĩ rằng chỉ cần mình bỏ đi là mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, tại sao nàng lại ngốc như vậy?
Ngu quá! Nàng đúng là ngu quá mà!
"Xin lỗi, xin lỗi......" Nàng ôm chặt lấy muội muội sinh sau mình hai canh giờ, thấy Liễu Vận Ngưng quá gầy trái tim lại quặn đau, đau đến nỗi nàng muốn bật khóc.
Uổng cho nàng thân là tỷ tỷ lại để cho muội muội ngoan hiền của mình chịu oan ức, nàng đúng là đồ ngốc hết thuốc chữa!
"Uẩn Nịnh, muội không sao mà!" Nàng chau mày, muốn thoát khỏi cái ôm của Liễu Uẩn Nịnh.
Liễu Uẩn Nịnh ôm chặt quá khiến nàng khó thở.
"Vận Ngưng, tỷ xin lỗi, là tỷ hại muội!" Không để ý đến việc nàng đang giãy dụa, Liễu Uẩn Nịnh càng ôm chặt nàng hơn, nước mắt âm ấm như tan vào không khí giá buốt, phút chốc trở nên lạnh lẽo, thấm ướt cổ Liễu Vận Ngưng.
Cảm giác lành lạnh đó khiến Liễu Vận Ngưng phải ruột cổ, còn bị ôm chặt hơn nữa.
"Vận Ngưng, rốt cục bệ hạ đã đối xử với muội như thế nào vậy? Muội nói cho ta nghe, có phải vì người mà muội mới sinh bệnh không?"
Liễu Vận Ngưng không giãy ra được đành buông xuôi, vỗ vai Liễu Uẩn Nịnh với vẻ an ủi, dịu dàng nói: "Uẩn Nịnh, đừng khóc, muội không sao."
"Đừng nói dối tỷ, muội nghĩ ta nhìn không ra sao hả, rõ ràng muội có tâm sự, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Bệ hạ 'khốn kiếp' kia rốt cục đã đối xử với muội như thế nào?"
Thấy Liễu Uẩn Nịnh gọi Hiên Viên Kỳ như vậy, Liễu Vận Ngưng cười cười: "Không, không liên quan đến bệ hạ!"
—- Tất cả đều do ta quá ngốc mà thôi!
"Thật không?" Liễu Uẩn Nịnh đã chịu buông nàng ra, nhìn Liễu Vận Ngưng bán tín bán nghi, đôi mày đang nhướng cao chứng tỏ nàng không hề tin.
Liễu Vận Ngưng không đáp, nhìn nàng chằm chằm một hồi mới mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, tỷ vẫn ra dáng già dặn như vậy."
—- Mặc dù bây giờ tỷ ấy đang khóc, nhưng vẫn thuần khiết như vậy, vẫn hồn nhiên như vậy.
Liễu Vận Ngưng cười cười.
—- Chẳng trách ai cũng thích tỷ ấy đến thế!
"Đúng, ta vẫn tốt, không có chuyện gì phải thay đổi, vẫn già dặn như vậy." Nàng vừa khóc vừa cười, giọng điệu đầy kiêu hãnh.
Liễu Vận Ngưng mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt hâm mộ.
Đúng! Nàng vẫn luôn hâm mộ tỷ tỷ song sinh này. Rõ ràng là tỷ muội sinh đôi, tại sao lại khác nhau nhiều đến vậy?
"Vận Ngưng, muội......muội có trách ta hay không?" Liễu Uẩn Nịnh nhìn nàng với vẻ chột dạ, chần chừ hỏi.
Khẽ lắc đầu, Liễu Vận Ngưng không do dự đáp: "Không hề, cho đến giờ phút này muội chưa từng trách ai cả."
—- Ta chỉ trách bản thân quá ngu ngốc mà thôi.
"Vận Ngưng—-" Liễu Uẩn Nịnh quay mặt đi chỗ khác, không để cho nàng thấy khuôn mặt giàn giụa nước mắt của mình: "Muội nên trách ta mới đúng! Là ta hại muội!"
—- Nếu không phải nàng ích kỷ, nếu không phải nàng quá khờ khạo, thì hôm nay nàng đã không khiến Liễu Vận Ngưng phải thành ra thế này.
Hôm nay nàng còn định đến đưa ra một yêu cầu quá đáng nữa, những gì nàng nợ Liễu Vận Ngưng, có lẽ có dùng cả đời cũng không thể trả hết được.
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết