Chương 148
"Nương nương, người muốn đi đâu? Còn chưa dùng bữa mà!" Lưu Dục bưng đồ ăn sáng đến, ngạc nhiên nhìn Liễu Vận Ngưng vừa tiến ra khỏi cửa.
"Ta thấy ở trong phòng hoài buồn quá, muốn đi ra ngoài một chút."
"Nhưng nương nương còn chưa dùng bữa mà!" Lưu Dục đặt đồ ăn sáng xuống, chạy đến cạnh Liễu Vận Ngưng.
Lắc đầu, Liễu Vận Ngưng nói: "Cứ để đó đi, bây giờ ta chẳng muốn ăn gì đâu."
"Vậy......" Lưu Dục nhìn Liễu Vận Ngưng bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Vậy nương nương muốn đi đâu? Nô tỳ đi với người."
—- Rốt cục nương nương bị sao vậy? Mấy ngày nay không ăn uống đủ bữa, có ăn cũng chẳng nhiều, cơ thể vốn đã suy nhược rồi, cứ tiếp tục mãi vậy sao được.
"Không được, nương nương, người dùng bữa xong rồi hẳn đi." Càng nghĩ càng thấy không thỏa đáng, Lưu Dục lắc đầu, nghiêm túc nói.
"Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng nhìn nàng, ánh mắt van nài: "Ta thật sự không muốn ăn."
"Vậy, vậy người hớp một miếng cháo thôi cũng được!" Nàng bưng bát cháo cá tới đặt trước mặt Liễu Vận Ngưng.
Không lay chuyển được Lưu Dục, Liễu Vận Ngưng đành phải nghe lời, cố nhịn cảm giác ghê tởm hớp cạn bát cháo.
Mùi cá tanh khiến nàng rất muốn ói, dạ dày cảm thấy không khỏe, mày càng chau chặt lại.
"Nương nương, người sao thế?"
Khoát tay, Liễu Vận Ngưng nhịn cảm giác buồn nôn, nói: "Ta không sao."
"Nương nương, người muốn đi đâu? Nô tỳ đi với người!"
"Không cần đâu, ngươi cứ ở lại đi." Nàng chỉ muốn ở một mình.
"Vậy nương nương nhớ cẩn thận, nếu thấy không khỏe phải về ngay, người nhớ nhé?"
"Ừ!"
Cười với Lưu Dục, Liễu Vận Ngưng quay người rời khỏi Liểu uyển.
Lưu Dục nhìn bóng nàng dần xa, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Nương nương yếu vậy, cứ như bất kỳ lúc nào cũng đều có thể biến thành một làn khói trắng theo gió cuốn đi.
Nỗi bất an ngày một lớn dần.
Vào cung đã nửa năm, thế mà nàng vẫn cảm thấy Hoàng cung thật xa lạ, nơi thân thuộc nhất, chẳng có gì ngoài Liểu uyển.
Taytrái nắm chặt viên ngọc ấm màu trắng, đây là thứ Hiên Viên Kỳ đưa cho nàng.
Ngọc thật ấm, nhưng tay nàng lại quá lạnh.
Vừa lạnh, vừa ấm.
Chậm chạp bước đi trên con đường xa lạ, quanh đây đều là cảnh sắc lạ lẫm, rất nhiều chuyện 'cưỡi ngựa xem hoa' xuất hiện trong đầu một lần lại một lần, rồi từ từ lắng đọng.
Một vài chiếc lá khô vàng rơi xuống đất, nàng vươn cánh tay còn lại đón lấy một chiếc.
Trong lòng bàn tay trắng xanh, là một chiếc lá vàng úa lẳng lặng nằm đó.
—- Nè, cho muội đó, chờ khi nào muội lớn lên huynh sẽ trở về tìm muội, muội phải chờ ta đó!
Lời hẹn ước vẫn văng vẳng bên tai, còn nàng đã không còn đứng đó trông mong chờ đợi nữa.
Vật vẫn còn đây mà người thì đã đi rồi.
Đợi mười năm, chờ mười năm, chờ được rồi thì người ấy đã quên.
Nhớ ngày đó người ấy nói sẽ lấy mình, ngay cả trong mơ cũng tràn ngập mong chờ, bây giờ nghĩ lại sao thấy bản thân lúc trước lại buồn cười đến thế.
Bấm ngón tay tính từng ngày từng ngày, một năm rồi lại một năm, khoảng thời gian mười năm đó, niềm hy vọng mà bản thân gửi gắm cũng dần trôi xa.
Thật ra bây giờ có nghĩ lại, cũng chỉ vì quá ngu ngốc mà thôi.
Chẳng qua y chỉ thuận miệng nói vậy, còn bản thân lại ngu ngốc không phân biệt nổi đâu đùa đâu thật, cũng tại mình quá mức ngu ngốc.
Chẳng trách được ai.
Thu tay lại, nàng im lặng nhìn lá vàng bay theo gió, rồi từ từ hạ xuống, trong đôi mắt như nước hồ thu thoáng nét sầu bi, sau đó thì biến mất như đó chỉ là ảo giác.
Ngẩng mặt, trong mắt nàng chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Tiếng nước chảy từ đằng xa truyền đến, nàng cúi đầu bước sang đó.
Mặt trời ngả về Tây nhuốm một màu đỏ ối tựa như một ngọn lửa đang thiêu rụi cả đất trời.
'Soạt', nàng đạp phải một chiếc lá khô.
Nhưng hình như nàng không hề nhận ra, chỉ mãi ngây ra nhìn đằng xa, mắt như được phủ một lớp sương mờ, khiến kẻ khác không tài nào nhìn thấu được.
Con nước xuôi dòng nổi bật dưới trời chiều nhiễm màu đỏ ối, trong cõi đất trời tĩnh lặng, có hai con người đang ôm nhau giữa chốn không người kia, đứng từ xa nhìn trông thật giống một bức họa tuyệt đẹp.
Ngơ ngác nhìn, im lặng nhìn.
Với thần thái ấy,
Với nỗi phiền muộn đầy bi thương ấy,
Và với nỗi đau sâu đậm ấy.
Tận mắt chứng kiến và nghe người khác nói lại, thật sự không hề giống nhau.
Có cố gắng đến đâu, ta cũng vẫn là kẻ thứ ba.
Liễu phi chân chính đã trở lại, vậy còn thế thân là nàng thì sao? Có phải sẽ lại trở về với cuộc sống trước kia......
Hai tay buông xuôi hai bên hông, nàng cúi đầu, ngây ra nhìn viên ngọc ấm từ từ rơi xuống đất, lòng hoảng loạn.
"Cũng không còn gì đáng để lưu tâm nữa." Nàng lẩm bẩm, chậm rãi xoay người rời đi.
Kết quả đã vậy, nàng cũng đã sớm biết, vì vậy, cũng không còn gì đáng để lưu tâm nữa.
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết