Chương 138
Đệ nhất bách tam thập bát chương:
Trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, đau đến nỗi nàng khó mà chịu đựng nổi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng chính chủ bị hãm hại vẫn cứ bình tĩnh, thậm chí lúc nghe Lý Nhĩ trần thuật tội trạng của mình, Liễu Vận Ngưng vẫn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến nỗi khiến cho nàng phải kinh hoàng, khiến cho nàng phải run lên—-
—- Nương nương, người khó chịu lắm sao? Khó chịu lắm sao? Người thấy khó chịu đến mức đến một nét mặt thôi cũng cảm thấy dư thừa ư?
—- Ông trời ơi, tại sao người cứ luôn muốn tra tấn nương nương đến cùng? Người rốt cục đã làm sai chuyện gì? Người tin tưởng Lý Nhĩ như vậy, nhưng tại sao vậy chứ? Tại sao cả Lý Nhĩ ngươi cũng muốn bán đứng người? Sự bán đứng của người thân đã khiến người đủ khổ rồi, tại sao còn phải thêm Lý Nhĩ ngươi nữa?
—- Ông trời ơi, người rốt cục muốn nương nương chịu bao nhiêu khổ đau nữa thì mới cam lòng?
Đau đớn khó tả, cứ như bị quái vật cắn một miếng và cứ mãi muốn gặm không chịu buông, đau, đau đến nỗi khiến nàng hít thở chẳng thông.
Ngay đến nàng còn thấy đau như vậy, còn nương nương thì sao? Trái tim người còn đau đến mức nào nữa?
Hoặc giả, người đã đau đến nỗi mất hết cảm giác.
"Liễu phi, ngươi còn gì để nói?" Giọng của Đế Vương vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy, vĩnh viễn khinh mạn tất cả, Liễu Vận Ngưng im lặng nghe Lý Nhĩ nói, cũng im lặng nghe Đế Vương nói, giọng của y lọt vào tai nàng trở nên lớn vô cùng, lớn vô cùng.
Nàng ngẩng mặt, sắc mặt trắng hơn tuyết, đôi mắt trống rỗng đã cạn tình, ngơ ngác nhìn vị Đế Vương, giọng nàng bình tĩnh lạ thường vang vọng trong đại điện: "Thần thiếp, không còn gì để nói."
Hiên Viên Kỳ bỏ đi.
"Đày Liễu phi vào lãnh cung, Vân phi về lại Bích Tỷ cung."
Đây là ý chỉ mà Đế Vương lưu lại trước khi rời đi.
Hiên Viên Kỳ bỏ đi, tất cả nối đuôi theo sau, trong đại điện trống trải chỉ còn lại mình Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục và Lý Nhĩ.
Vừa được thả ra, Lưu Dục vội chạy đến bên Liễu Vận Ngưng, lúc này có một vài thị vệ mang vẻ mặt hờ hững tiến vào trong đại điện yên tĩnh.
"Nương nương, xin mời theo thuộc hạ."
Liễu Vận Ngưng lẳng lặng đứng dậy, giãy khỏi cái nâng của Lưu Dục, nói với thị vệ: "Xin đại nhân chờ một lát."
Thị vệ đi đầu lấy làm khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Được thị vệ cho phép, Liễu Vận Ngưng gật đầu với họ: "Đa tạ đại nhân."
"Nương nương, người muốn làm gì?" Lưu Dục lo lắng hỏi.
Liễu Vận Ngưng không trả lời nàng, thấy thị vệ ra ngoài rồi mới bước đến trước mặt Lý Nhĩ: "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không, tại sao vậy?"
Lý Nhĩ ngẩng đầu, oán hận nhìn nàng: "Nguyên nhân là gì trong lòng người hiểu rất rõ!"
"Là vì liên quan đến sư huynh sao?" Nàng khẽ giọng hỏi, thẳng thắn đón nhận ánh mắt oán hận của Lý Nhĩ.
"Nương nương biết rõ người Lãnh Thiếu gia thích là người, vậy mà còn gạt rằng y sẽ thích ta, ngay từ đầu người đã muốn cười nhạo ta, người......"
"Bốp!"
Một tiếng vang chát chúa cắt ngang lời Lý Nhĩ nói, nàng ta bụm má trái, trợn mắt khó tin nhìn Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục đứng cạnh cũng ngây ra, lúc hồi thần mới thấy lòng có chút khoan khoái, nhanh nhảu: "Đáng đánh!"
Lưu Dục nhìn Lý Nhĩ với ánh mắt chán ghét: "Nương nương, cứ tát thêm vài cái nữa, nếu người ngại bẩn tay, có thể để nô tỳ giúp cho!"
Liễu Vận Ngưng làm như không nghe: "Từ nay về sau, ngươi và ta, không còn quan hệ gì nữa." Lời nói nhẹ nhàng, Liễu Vận Ngưng xoay người không thèm nhìn Lý Nhĩ thêm lần nào nữa, nói với Lưu Dục: "Chúng ta đi thôi!"
Lưu Dục bước lên trước đỡ lấy nàng, thì phát hiện bàn tay nàng đang nâng đỡ, đã lạnh hơn tuyết, lạnh hơn cả băng.
Đỡ Liễu Vận Ngưng ra khỏi cửa điện, thị vệ đứng chờ ở ngoài bước đến dẫn đường, Lưu Dục nhìn ánh mắt trống rỗng của Liễu Vận Ngưng, hai mắt hoe đỏ.
Vội che dấu sự thất thố của mình, Liễu Vận Ngưng hình như đã nhận ra nhưng nàng chỉ ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm thưa sao, chỉ chúng và nói với Lưu Dục: "Lưu Dục, ngươi xem, sao trên trời đẹp như vậy, sáng như vậy, nhưng, ngươi xem—-"
Nàng giơ cao hai tay, kiễng mũi chân, quay đầu nhìn Lưu Dục: "—-Mặc cho ta có vươn tay cao đến đâu, có kiễng chân cao đến đâu, đều không cách nào chạm được chúng."
"Nương nương......" Lưu Dục cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu.
"Vì vậy......" Nàng thu tay, nở nụ cười với Lưu Dục: "Sau khi nếm mùi thất bại vài lần, ta đã không còn hy vọng xa vời nữa, chỉ cần ở đây—-" Nàng chỉ vào ngực mình: "—-Không ôm hy vọng, thì sẽ vĩnh viễn không phải thất vọng."
Nàng cười khẽ, bàn tay cầm tay Lưu Dục vẫn trắng xanh và lạnh lẽo như vậy: "Vì vậy, không cần lo cho ta, ta rất ổn, ta vẫn ổn mà."
"Nương nương!" Cuối cùng Lưu Dục vẫn không kiềm được mà bật khóc thành tiếng: "Người đừng cười như vậy nữa, không được, người không ổn, người không ổn đâu, nô tỳ đều hiểu cả, cái gì nô tỳ cũng đều hiểu cả......"
—- Vì thế, xin người đừng cười như vậy nữa, ánh mắt người rõ ràng là đang khóc, rõ ràng đang rất tuyệt vọng......
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết