Chương 137
Đệ nhất bách tam thập thất chương:
"Lý Nhĩ, ả nội gián nhà ngươi, nương nương đối tốt với ngươi như vậy, cớ sao ngươi lại hãm hại nương nương! Hả ả nội gián kia!" Lưu Dục tức giận đứng phắt dậy, muốn xông lên nhưng liền bị thị vệ ngăn lại nên không thể động đậy, miệng vẫn không ngừng mắng: "Ả nội gián, ta đã sớm biết ngươi không phải người tốt gì rồi, nhưng ta thật không ngờ ngươi lại tráo trở tới mức đó!"
Thị vệ ngăn nàng lại nhìn Hiên Viên Kỳ khó xử, lại thấy vẻ mặt của vị Đế Vương kia vẫn bình thản, như đang làm ngơ vậy.
Nghe Lưu Dục mắng, Lý Nhĩ vẫn không biến sắc, tiếp lời: "Cho đến một ngày nô tỳ vô tình nghe thấy nương nương sốt ruột hỏi Lãnh Thái y: "Nếu để người khác phát hiện đứa bé này không phải con của bệ hạ, chúng ta sẽ phải chết! Lúc đó, nô tỳ thật sự rất sợ, nô tỳ không ngờ, nương nương có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, nhưng dù sao nương nương cũng là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ không muốn bán đứng người, bệ hạ, nô tỳ biết rõ mà không báo cáo, xin người thứ tội!"
Nàng cúi đầu, vái nhiều lạy, dõng dạc nói: "Nếu nương nương làm như không biết, sinh đứa bé ra, có lẽ nô tỳ sẽ không đi vạch trần nương nương, nhưng nô tỳ không ngờ rằng nương nương lại vì bản thân mà đem hết tội của mình đổ lên người Vân phi nương nương, hại Vân phi nương nương bị bệ hạ hiểu lầm đày vào lãnh cung, nô tỳ từng chịu ơn của Vân phi nương nương, nên không thể trơ mắt nhìn Vân phi nương nương bị hại, xin người minh giám, Vân phi nương nương là vô tội."
Nàng dâng một gói dược nho nhỏ lên: "Đây là thứ nương nương đã dùng để hãm hại Vân phi nương nương, chính nô tỳ đã dựa theo toa dược để lấy, trên đời này chỉ có ba người biết được, nô tỳ cũng đã kể với bệ hạ, Vân phi nương nương không thể nào biết đến sự tồn tại của nó, nô tỳ tình nguyện đem tính mạng ra đảm bảo, Vân phi nương nương là vô tội."
"Ồ? Tình nguyện đem tính mạng ra đảm bảo?" Cuối cùng Hiên Viên Kỳ cũng mở lời, giọng nói vẫn bình thản như thường, mắt vẫn nhìn Liễu Vận Ngưng, chưa từng rời đi một lần nào.
"Vâng ạ!" Lý Nhĩ dõng dạc nói.
"Mạng của ngươi chỉ đáng bằng đống phân chó!" Lưu Dục không ngờ mình cũng có ngày chửi tục, nhưng cứ nhìn thấy khuôn mặt đáng ghê tởm của Lý Nhĩ là nàng lại không nhịn được, lòng tức giận khó yên, hận không thể xé rách khuôn mặt khiến nàng ghê tởm đó.
Nhưng điều mà nàng lo nhất hiện giờ là phản ứng của nương nương.
Nàng kiềm nén lửa giận, quay đầu nhìn thiếu nữ từ nãy đến giờ không nói một lời đang quỳ đằng kia.
Trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, đau đến nỗi nàng khó mà chịu đựng nổi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhưng chính chủ bị hãm hại vẫn cứ bình tĩnh, thậm chí lúc nghe Lý Nhĩ trần thuật tội trạng của mình, Liễu Vận Ngưng vẫn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến nỗi khiến cho nàng phải kinh hoàng, khiến cho nàng phải run lên—-
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết