Chương 106
Yến hội năm nay không có gì đặc biệt, một bàn dành cho các Hoàng tử và một bàn chính, ngoại trừ Thái hậu, bệ hạ và Hoàng hậu ra, vị phi tử nào bình thường được sủng ái cũng có thể ngồi chung, như Vân phi và Đào phi.
Về phần bàn của các Hoàng tử, xét về vai vế, phải chờ mọi người vào chỗ xong, các Hoàng tử mới được ngồi vào vị trí.
Hiên Viên Kỳ mới mười sáu đã bắt đầu tuyển phi, năm nay hai mươi hai, mỗi năm lại tuyển phi một lần, đến nay đã được sáu năm, phi tử hậu cung khẳng định không ít, phi tử nhiều như vậy chắc chắn con nối dòng cũng không ít, nhưng thực tế con của y lại không nhiều, chỉ có ba, rất nhiều người nói Hiên Viên Kỳ không phải một người xem trọng tình dục, lại càng không trầm mê nữ sắc, vừa nhìn vào là có thể thấy ngay.
Nếu bỏ đi vẻ ngoài lạnh lung, y có thể được xem là một vị minh quân hiếm thấy.
Lúc ba vị Hoàng tử lần lượt ngồi vào vị trí, Liễu Vận Ngưng có hơi kinh ngạc, bởi vì nàng nhìn thấy tiểu hài tử ngồi trên bệ cửa sổ phòng nàng ngày đó đang ngồi đằng kia. Tuy hôm nay tiểu hài tử ăn vận rất đẹp, mặt mày sạch sẽ không có một vết bẩn nào, trông khác xa bộ dạng nhếch nhác ngày đó, nhưng nàng vừa liếc mắt đã có thể nhận ra.
Nàng mặt nhăn mày nhíu, nhớ đến khuôn mặt bẩn đầy đề phòng của tiểu hài tử: "Chỉ có trốn, họ mới không tìm thấy con, như vậy con mới không bị họ ăn hiếp!"
Nàng thật không ngờ, tiểu hài tử vận hoa phục hôm nay lại chính là tiểu hài tử người ngợm bẩn thỉu ngày đó.
Thái hậu chú ý đến cái nhíu mày của nàng, không nói gì, lần theo tầm mắt của nàng.
"Đó là con của Nhứ phi."
Liễu Vận Ngưng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Thái hậu: "Nhứ phi?"
Thái hậu chớp mắt, lãnh đạm thu hồi tầm mắt: "Nhứ phi thật sự là một người không tệ, đáng tiếc rằng sau khi sinh hạ Linh Nhi nàng phải tạ thế."
Cuối cùng Liễu Vận Ngưng đã hiểu tại sao tiểu hài tử này lại khác biệt lớn đến vậy.
Trong hậu cung này, tiểu hài tử mà mất đi sự che chở của mẫu thân, dù là con của Đế Vương, cũng chẳng đáng một đồng. Hiện tại Linh Nhi trông rất được, nhưng chắc là nhờ công sức của người đã chăm sóc nó vì yến hội hôm nay chăng?
"Vậy hiện giờ ai đang chăm nom Linh Nhi?"
Thái hậu nhìn Hiên Viên Kỳ, nói: "Chắc là một vài cung nư hay ma ma nào đó đang chăm nó." Giọng điệu có chút trách cứ.
Hiên Viên Kỳ từ đầu đến cuối đều im lặng nghe hai người nói chuyện, nâng mắt, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Liễu Vận Ngưng, lại nhìn Hoàng tử Linh Nhi đang lẳng lặng ngồi đó, nghiêng mặt nói: "Chuẩn bị một chỗ cho Tam Hoàng tử."
Lời vừa thốt ra, toàn yên hội chìm vào yên lặng.
Gia yến bao năm qua, chưa từng có chuyện Hoàng tử được ngồi cùng bàn với Thái hậu và bệ hạ, thế nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.
Mỗi một người trong yến hội thầm khiếp sợ.
Đứa con lớn nhất của Hiên Viên Kỳ đã được năm tuổi, nhưng y lại không hề nhắc đến chuyện lập thái tử, cũng chẳng thiên vị vị Hoàng tử nào, thế nhưng bây giờ lại để Tam Hoàng tử ngồi cùng bàn với y, điều này khiến cho mẫu thân của hai vị Hoàng tử còn lại căng thẳng, sắc mặt cả hai không hẹn mà cùng giống như lâm đại dịch, nghiêm túc hẳn lên.
Mệnh lệnh Hiên Viên Kỳ vừa ra, rất nhanh liền có một người đặt một cái ghế bên cạnh Liễu Vận Ngưng, Tam Hoàng tử được một người dẫn lại, cúi đầu không dám nhìn Hiên Viên Kỳ.
Công công đứng cạnh khẽ đẩy Tam Hoàng tử, thấp giọng nhắc: "Mau đa tạ phụ hoàng người đi."
Mặt Tam Hoàng tử đỏ bừng, hồi lâu một thốt được một câu: "Đa tạ phụ hoàng."
Đối với phụ hoàng, nó chỉ dám đứng từ xa nhìn mà thôi, chưa bao giờ phụ hoàng để mắt đến nó, còn nó biết đến phụ hoàng chẳng qua là nghe người khác kể mà thôi, nó chỉ biết phụ hoàng là một người rất tài giỏi, nó rất mong một ngày nào đó được ở chung với phụ hoàng, nhưng thực tế phụ hoàng lại chưa từng trò chuyện với nó câu nào, nếu không dự gia yến mỗi năm tổ chức một lần, nó hẳn đã nhanh chóng quên phụ hoàng là người thế nào.
Hiện tại bất ngờ được đứng trước mặt phụ hoàng, nó cảm thấy hơi choáng.
"Ngồi vào chỗ đi!" Hiên Viên Kỳ thản nhiên nói.
Hiên Viên Linh mờ mịt đứng đó, công công đứng cạnh khẽ đẩy, đè thấp giọng nói: "Tam Hoàng tử, phụ hoàng bảo người nhập tọa."
Hiên Viên Kỳ mặt nhăn mày nhíu.
—- Hoàng tử của y sao lại ngốc như thế!
Hiên Viên Linh thấy Hiên Viên Kỳ chau mày có hơi hoảng, mếu máo, hai mắt rưng rưng, nước mắt chực trào.
"Nào, ngồi xuống đây, đừng sợ!" Bỗng một bàn tay lành lạnh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, thanh âm dịu dàng.
Hiên Viên Linh sửng sốt, ngẩng mặt nhìn nữ tử yêu kiều đang mỉm cười ôn hòa trước mặt, ngây ra, nước mắt vẫn chực trào.
Mặc nàng kéo nó ngồi xuống ghế, Hiên Viên Linh vẫn chưa hồi thần.
Liễu Vận Ngưng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Hiên Viên Linh, lòng quặn đau, mũi có cảm giác chua xót.
Con trẻ mất đi mẫu thân, thật giống như rác rưởi không đáng đồng tiền.
Không phải nàng thiện lương gì, nàng chẳng qua tìm thấy bóng mình lúc nhỏ trên người nó mà thôi.
Giống quá, rất giống.
Hiên Viên Kỳ đăm chiêu nhìn hai người họ, hồi lâu mới dời mắt thì thấy mọi người đều ngừng lại nhìn sang bên này.
Giận tái mặt, ánh mắt lạnh lùng của y đáng một vòng yến hội, chúng phi tử đều cúi đầu, giả vờ chuyên tâm dùng bữa.
Thái hậu thu hồi mắt, khẽ nhếch môi.
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết