Chương 99
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi mỉm cười thản nhiên, ánh dương chiếu xuống mặt nàng, hào quang chói mắt tỏa ra từ người nàng.
Im hơi lặng tiếng, thanh âm của Hiên Viên Kỳ bất thình lình từ sau lưng truyền đến: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, nong nóng, ngưa ngứa, Liễu Vận Ngưng không khỏi quay đầu, đáp: "Thần thiếp đang nghĩ không biết bệ hạ khi nào mới đến."
"Hửm?" Hiên Viên Kỳ cười tà, khẽ ôm eo nàng, nói: "Chẳng lẽ mới một ngày không gặp, ái phi đã mau nhớ trẫm?"
Thái độ của Hiên Viên Kỳ tự dưng thay đổi khiến Liễu Vận Ngưng có hơi nghi ngờ, nàng nhìn Hiên Viên Kỳ, thầm nghĩ tại sao y lại có thái độ như vậy.
Trước kia y luôn dùng vẻ mặt khó dò nhìn nàng, nhưng sao sau khi hồi cung đùng một cái liền thay đổi?
Tựa như —-
Nàng chau mày nghĩ ngợi.
Tựa như y đang rất sủng ái nàng vậy.
Tại sao chứ?
Nhưng mặc kệ lý do gì khiến Hiên Viên Kỳ lại thay đổi thái độ đối với nàng, nàng không có hứng đi tìm hiểu, lại càng không muốn biết.
"Bệ hạ cứ đùa." Giấu toàn bộ biểu cảm, nàng mỉm cười, xoay người né tránh sự thân mật của y, liếc y, nói: "Thần thiếp chỉ hy vọng bệ hạ sẽ cho thiếp một thứ mà thôi."
"Cho ngươi một thứ?" Y chau mày hứng thú, hỏi: "Chỉ là ái phi chưa bao giờ mở lời xin trẫm thứ gì! Không biết—-" Y duỗi tay, kéo nàng vào lòng, siết chặt vòng tay: "Ái phi muốn xin trẫm cái gì vậy?"
"Khiến bệ hạ cười chê, thần thiếp muốn xin bệ hạ một chữ mà thôi!"
"Một chữ?"
"Đúng vậy, một chữ!"
"Tại sao?"
"Bệ hạ không muốn cho?"
"Không phải, chỉ đang tò mò không biết ái phi muốn để làm gì?"
"......" Nàng chỉ cười không nói, thoát khỏi cái ôm của y, nâng đóa hoa vừa mới hái lên: "Nếu bệ hạ đã không muốn cho, vậy......" Nàng lại mỉm cười: "Xin thứ cho thần thiếp có việc phải cáo từ trước."
Con à, mẫu thân đã cho cha con cơ hội, đáng tiếc người lại không đồng ý đặt tên cho con! Có lẽ, hai người chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau rồi!
Nghĩ vậy, nàng mỉm cười thỏa mãn, giờ phút này, nàng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến vậy, chưa bao giờ thỏa mãn đến vậy, tâm tình nhẹ hẫng như đám mây phiêu du trên bầu trời.
Giờ phút này, nàng rất hạnh phúc, rất hạnh phúc!
Nhìn bóng nàng rời đi, Hiên Viên Kỳ chau mày.
Rốt cục là không giống ở chỗ nào? Tại sao vài ngày trở lại đây nàng như trở thành một người khác? Trước kia dù nàng có cười, nhưng y liếc mắt một cái cũng biết nàng đang diễn kịch, còn hiện giờ, y không tài nào nhìn ra được nàng đang diễn kịch ở chỗ nào, tựa hồ nàng thật sự rất vui vẻ.
Chớp chớp mắt, đợi một lúc, y chầm chậm cất bước, rất nhanh sau, bóng Liễu Vận Ngưng xuất hiện ở phía trước, nàng đang cầm một đóa hoa màu tím, chậm rãi bước về phía trước, quẹo qua hành lang, nàng nghiêng người, theo góc nhìn của y, có thể thấy được nàng đang mỉm cười thản nhiên, thật đạm thật nhạt, nhưng nụ cười ấy, như chiếm được hạnh phúc của cả thế gian này.
Y lại nhất thời thất thần. Chỉ vì y, chưa bao giờ được thấy nàng cười tươi đến vậy.
Thứ y thấy, vẫn đều là sự dịu dàng, lãnh đạm như chiếc mặt nạ cười che giấu thế giới nội tâm của nàng.
Lòng bỗng cảm thấy mất mát.
Nàng cười tươi như vậy, nhưng lại không phải vì y mà cười.
Vậy hiện giờ người nàng đang suy nghĩ đến là ai? Là nam tử đã xuất hiện trong khách điếm kia? Hay là nam tử đang đưa nàng về 'Sở Vân Hiên' ngày đó?
Ý nghĩ này bỗng khiến y đố kỵ đến phát cuồng, siết chặt nắm đấm, kiềm chế bản thân không phải giáng một quyền lên cột đình. Sau đố kỵ, đó là sự phẫn nộ kinh người —-
Nữ nhân của Hiên Viên Kỳ y, sao trong lòng lại có thể nghĩ đến người khác!
Dù nàng chỉ là thế thân, dù nàng không có ý nghĩa gì đặc biệt với y, nhưng nếu đã là nữ nhân của Hiên Viên Kỳ y, sao lại có thể nhớ nhung kẻ khác!
Sao có thể thế được!
Sắc mặt trở nên âm trầm, hai tay buông thỏng bên người siết chặt đến độ gân xanh nổi lên. Nhưng một lúc sau, nó lại chậm rãi thả lỏng, đáy mắt thì xuất hiện sự phức tạp không nói nên lời.
Y vừa nhớ lại chuyện buổi tối hôm ấy, cùng với ánh mắt tràn ngập bi thương đó của nàng, còn có lời nói đầy nỗi bi ai: "Cái ta muốn, là trọn đời trọn kiếp, cùng ta thành đôi......"
"Nhưng người, vĩnh viễn không có cách nào cho ta......"
Đáy lòng bỗng run lên, đôi mắt lạnh lùng của y xuất hiện vằn đỏ.
Tại sao khi nghĩ đến câu nói đầy bi thương ấy của nàng, lòng y lại khó chịu không nói nổi thành lời? Và tại sao khi nhớ đến ánh mắt đầy bi thương đó, lòng y lại quặn đau?
Chuyện này, rốt cục là sao?
Nheo mắt, sự hoang mang lưu chuyển trong mắt y, y lẳng lặng nhìn bóng hình mảnh mai ấy, nó càng lúc càng xa, càng lúc càng xa, rồi khuất dần sau những ngã rẽ.
Đáy lòng y bỗng hoảng hốt, tựa như, từ đây về sau nàng sẽ biến mất khỏi cuộc đời y.
Một thoáng kinh ngạc, không kiềm được sải bước về phía trước, cơn gió lạnh ghé ngang qua, y hoàn hồn, thầm nghĩ bản thân sao thật nực cười.
Vĩnh viễn giam cầm Liễu Vận Ngưng ở bên cạnh y, ai cũng đừng mong cướp nàng đi!
Nhưng giờ phút này y lại cảm thấy hoang mang.
Y đã tìm được tung tích Liễu Uẩn Nịnh, nhưng sao y lại không muốn buông tha Liễu Vận Ngưng? Tại sao càng nghe nàng nói muốn rời đi, càng không khống chế được sự tức giận của chính mình?
Cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của mình, lần đầu tiên trong cuộc đời, y cảm thấy bối rối.
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết