Chương 89
Tuyết trắng bay bay rồi rơi xuống khiến Liễu Vận Ngưng dừng bước, nàng nhìn nhìn, bất giác vươn tay ra hứng tuyết.
—- Tuyết lại rơi!
Nắm chặt cái bình sứ trong tay, Liễu Vận Ngưng bỗng xoay người, nhìn về phía cảnh cửa lớn.
"Ngươi là đệ tử của 'Dược Vương', nói vậy chắc là hiểu rất rõ 'Mộng Thệ', 'Mộng Thệ' là được luyện từ chín chín tám mốt loại độc dược hay độc trùng mà thành, nhưng chín chín tám mốt nguyên liệu này cũng có thể thay đổi, và người luyện thành 'Mộng Thệ' cũng chưa chắc đã giống nhau, cho dù có tìm đúng chín chín tám mốt nguyên liệu đó nhưng trình tự luyện độc thay đổi thì cũng sẽ không giải được độc, ta cảm thấy rất có lỗi với ngươi khi lần đầu tiên gặp mặt đã dùng 'Mộng Thệ', cũng rất hối hận, nhưng sai thì cũng đã sai rồi, ta không thể trốn tránh trách nhiệm."
"Đây là bột dược giảm đau mỗi khi 'Mộng Thệ' phát tác, chỉ cần chiết một ít, hòa với nước là được. Tuy 'Mộng Thệ' không gây nguy hại lớn cho cơ thể, nhưng mỗi lần phát tác lại khiến người ta đau không chịu được."
Nàng không nghe nữa, dời mắt, thản nhiên nói: "Ta không cần."
Nàng khẳng định rằng mình không cần, nỗi đau khắc sâu vào tim ấy, sẽ nhắc mãi cho nàng nhớ, sẽ làm nàng nhìn rõ được sự thật.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhận lấy, không vì cái gì cả, mà vì câu nói đó của y: "Nếu ngươi không nhận, ngày nào ta cũng sẽ đưa đến cho ngươi."
Taynắm chặt bình sứ lạnh buốt, nàng lẳng lặng thu hồi tầm mắt, xoay người quay về.
—- Nhưng, Hàn Thiếu Lăng, ngươi cũng biết, ta đã không còn đủ dũng khí để nhận sự ấm áp của bất kỳ ai.
Ánh trăng khuya thanh vắng đổ xuống người nàng, gió lạnh thổi đến, hai hàng tóc mai bay bay, nhưng đồng thời cũng có một cái bóng lớn bao trùm lấy nàng.
Chớp mắt một cái, nàng ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt đen láy sâu thẳm như hố băng.
Đôi mắt cay nghiệt lạnh lùng nhìn nàng chăm chú, dưới ánh trăng yếu ớt, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt.
"Ngươi đi đâu?"
Sự hoảng sợ thoáng hiện trong mắt nàng, tựa như cái hồ âm u ngàn năm đang bắt đầu nổi sóng, giây tiếp theo, nàng dời mắt, mím môi không đáp.
"Đi đâu!" Giọng y càng thêm trầm, nhìn nàng không chớp mắt, hai tay buông xuôi bên hông siết chặt, gân xanh nổi lên.
Thanh âm trầm thấp của y từ từ truyền vào tai nàng, hơi thở nàng như bị bóp nghẹn, bỗng xoay người, nhìn y, ánh mắt mệt mỏi nổi sóng: "Không phải người đã bỏ ta lại sao?"
—- Nếu đã không do dự bỏ ta lại, thì sao còn quản ta đi đâu?
Ngực hắc y nam tử cứng lại, nỗi niềm phức tạp mà y không thể nào thừa nhận ánh lên trong mắt.
Sự yên tĩnh bao trùm cả hai người, dưới ánh trăng khuya thanh vắng, hắc y nam tử nhìn bóng hình màu trắng trước mặt, ánh nhìn liên tục biến hóa, không cách nào giữ được bình tĩnh.
Liễu Vận Ngưng đang bình tĩnh đối diện với hắc y nam tử thì bỗng dời mắt, khẽ nói: "Nếu không còn chuyện gì khác, ta xin phép cáo từ trước."
Dứt lời, Liễu Vận Ngưng chầm chậm lướt ngang qua mặt hắc y nam tử.
Nhưng cũng chính lúc nàng đi ngang qua, hắc y nam tử đột nhiên vươn tay, giữ chặt lấy cổ tay Liễu Vận Ngưng.
'Choang' một tiếng, cái bình sứ trong tay Liễu Vận Ngưng rơi xuống đất, bột dược màu trắng đổ cả ra ngoài.
Liễu Vận Ngưng ngây người nhìn bột dược màu trắng rơi vãi trên nền đất, vì nhẹ nên dễ dàng bị gió cuốn đi, gió như chuyển thành màu trắng đục.
Nàng chậm rãi giương mắt, ánh mắt lãnh đạm thoáng nổi sóng rồi lại bình lặng như trước, im lặng hồi lâu, nàng cười lạnh.
—- Có lẽ, đây đúng là ý trời.
—- Hiên Viên Kỳ, chắc rồi sẽ có ngày, ta sẽ chết trong tay ngươi.
Người vĩnh viễn sẽ không biết được, hôm nay người đã tự tay hủy diệt cái gì!
"Người buông!"
Nàng dùng sức giãy, muốn thoát khỏi y, nhưng Hiên Viên Kỳ càng cố chấp không buông: "Cái bình đó đựng gì?"
Nàng cười lạnh: "Người nên cảm thấy may mắn khi cái bình sứ đó đã bể!"
"......"
"Đấy chính là độc dược dùng để giết chết người!"
Nheo mắt, Hiên Viên Kỳ cũng cười lạnh: "Đừng có đánh trống lảng!"
"Đây là cái gì? Là người đó đưa cho ngươi?"
"Không liên quan đến người!"
"Sao lại không liên quan đến ta? Liễu Vận Ngưng, ngươi cũng đừng quên, ngươi là nữ nhân của ta, ta có quyền biết mọi chuyện của ngươi!"
"Hiên Viên Kỳ, ngươi sai rồi!" Nàng bỗng bình tĩnh trở lại, nhìn thẳng vào mắt y: "Ngươi đã nói, ta chỉ là một thế thân, đợi đến khi người thật trở về, ta sẽ được giải thoát."
"Rồi sao?"
"Ta không là gì của ngươi cả! Bất kể là bây giờ hay ngày sau, ta cũng sẽ không thuộc về ngươi!" Nàng giãy tay khỏi y: "Ta chỉ tạm thời thay thế Liễu Uẩn Nịnh mà thôi!"
Biểu cảm đó của nàng, nghiêm túc chưa từng thấy, Hiên Viên Kỳ không khỏi ngẩng ra, tay nới lỏng, rồi bất giác thả nàng ra.
Nhưng rồi sau đó, Hiên Viên Kỳ hồi phục tinh thần, lạnh lùng nói: "Ta cũng đã nói qua, dù Liễu Uẩn Nịnh có trở về, ngươi cũng sẽ bị giam bên ta cả đời!"
Nàng lẳng lặng nhìn y, hồi lâu, mới cúi đầu nói: "Dù cái giá để được rời đi là đánh mất mạng sống, ta cũng không từ......"
Thanh âm lạc lỏng giữa gió đêm, lọt vào tai Hiên Viên Kỳ, khiến y ngẩn ra.
"Cái ta muốn, là trọn đời trọn kiếp, cùng ta thành đôi......"
"......"
"Nhưng người, vĩnh viễn không có cách nào cho ta......"
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết