Chương 86
Ánh mắt tiểu nhị là lạ, nhìn Liễu Vận Ngưng chằm chằm hồi lâu, dưới ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Hiên Viên Kỳ, mới cả gan hỏi: "Xin hỏi, công tử có một vị tỷ muội phải không?"
Liễu Vận Ngưng ngây ra, ngay sau đó cơ thể liền mất đi chỗ dựa, quay mặt lại thấy Hiên Viên Kỳ đã hất nàng sang một bên, nhanh chân tiến đến, túm lấy cổ áo tiểu nhị, nheo mắt hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Tiểu nhị bị dọa đến nỗi mặt tái xanh, ấp a ấp úng: "Á...... Tiểu nhân...... tiểu nhân chỉ...... chỉ hỏi thăm thôi mà......"
Lẳng lặng nhìn Hiên Viên Kỳ không giấu được vẻ sốt sắng, cảm thấy tim mình như bị kim đâm một lỗ nhỏ, có hơi đau, tuy mờ nhạt khó phát hiện, nhưng là thật.
Sự khó chịu, cứ luẩn quẩn không rời.
Chậm rãi dời mắt, nàng lẳng lặng lui sang một bên, im lặng đứng đó.
Hiên Viên Kỳ không hề thấy ánh mắt đó của nàng, vẫn nhìn chằm chằm tiểu nhị với vẻ mặt không đổi, thanh âm lạnh lẽo: "Ngươi đã gặp nàng?"
Tiểu nhị toát mồ hôi lạnh: "Khách, khách quan đang nói đến vị cô nương giống công tử đây à, đúng vậy, tiểu nhân, tiểu nhân đã gặp nàng!"
"Ngươi gặp nàng lúc nào?"
"Nửa, nửa tháng trước......" Lén nhìn Hiên Viên Kỳ, thấy y nghiêm mặt lạnh lùng, ánh mắt như hai thanh băng bắn vào người mình, hắn sợ đến mức nhắm mắt lại, nhanh chóng tiếp lời: "Vị cô nương ấy rất đẹp, hơn nữa người thanh niên đi cùng nàng cũng rất anh tuấn, tiểu nhân nhịn không được có dõi theo họ vài lần, tiểu nhân thề, tiểu nhân tuyệt đối không có ác ý, lần đó sau khi nghỉ tại đây, vị cô nương ấy đánh rơi một thứ, nên khi tiểu nhân thấy vị công tử đây giống nàng, nên mới hỏi thử, tuyệt đối không có ác ý!"
"Nàng đánh rơi cái gì?"
"Là, là cái này......" Tiểu nhị run rẩy đưa tay vào ngực lấy ra một viên ngọc trắng, tiếp lời: "Kể từ ngày nhặt được tiểu nhân vẫn luôn mang theo bên mình, vẫn nghĩ nếu có cơ hội liền trả lại cho vị cô nương kia, nhưng, nhưng lâu lắm rồi không gặp lại, cho nên......cho nên......"
Sau khi viên ngọc được lấy ra thì ánh mắt Hiên Viên Kỳ không còn hướng về tiểu nhị, y nhìn chằm chằm viên ngọc trắng trong tay hắn, ánh mắt thay đổi, bỗng, một phen đoạt lấy viên ngọc trắng: "Ngươi vừa nói có một nam tử trẻ tuổi đi cùng với nàng?"
"Vâng, đúng vậy, nam tử trẻ tuổi kia chắc là tướng công của nàng, tại tiểu nhân cứ nghe cô nương ấy gọi y là 'Tịnh Triệt tướng công'!"
Rất lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng Hiên Viên Kỳ, Liễu Vận Ngưng ngước mắt, quan sát vẻ mặt Hiên Viên Kỳ hồi lâu, rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay trái đang buông thỏng bên người của Hiên Viên Kỳ.
Bàn tay ấy, siết chặt đến nỗi gân xanh nổi hết cả lên.
Rất lâu, rất lâu sau mới dần dần nới lỏng, vung tay phải, hất tiểu nhị ra đằng xa, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm viên ngọc y mới vừa cướp được.
Tiểu nhị bị đau, vừa được tự do, bật người chạy mất.
Hiên Viên Kỳ đứng yên tại chỗ, tâm tình bất định, bỗng sải bước rời đi.
Nhìn theo cái bóng rời đi không chút do dự của y, trong đôi mắt thâm sâu xuất hiện một làn sương mờ, nỗi bi ai sâu sắc nhen nhóm trong lòng, luẩn quẩn, luẩn quẩn không rời.
Hiên Viên Kỳ đứng yên tại chỗ, âm tình bất định, bỗng sải bước rời đi.
Nhìn theo cái bóng rời đi không chút do dự của y, trong đôi mắt thâm sâu xuất hiện một làn sương mờ, nỗi bi ai sâu sắc nhen nhóm trong lòng, luẩn quẩn, luẩn quẩn không rời.
Nỗi đau mờ nhạt vừa nhen nhóm trong lòng ấy, nháy mắt trở nên mãnh liệt.
—- Hiên Viên Kỳ, lại một lần nữa ngươi không hề nhìn đến sự tồn tại của ta, trong lòng ngươi, sự tồn tại của ta nhỏ bé không đáng kể đến vậy sao?
Sắc mặt ngày một tái thêm, nàng ngẩng mặt, hít một hơi thật sâu, giấu nhẹm làn sương mờ trong mắt, nàng cất bước ra ngoài.
Ra khỏi tửu lâu, nàng đứng ngây người trước cửa tửu lâu, ngây ngốc nhìn người qua đường.
Chỉ đứng ngây ra có một lát, đã không thấy bóng Hiên Viên Kỳ trên con đường đông đúc đâu nữa, Liễu Vận Ngưng không biết nên cười hay nên khóc.
—- Chỉ một lúc thôi, mà ngươi cũng không chịu chờ, nếu ngược lại là Liễu Uẩn Nịnh, e có lâu cách mấy ngươi cũng tình nguyện chờ nhỉ?
Lòng có hơi hoang mang, nhưng rồi sau đó, Liễu Vận Ngưng bắt mình phải bình tĩnh lại, không hiểu vì sao, nàng còn có thể cười được, nụ cười mỉm thoáng hiện trên môi nàng, ngây người nhìn người qua đường.
Đúng là, đồng nhân bất đồng mệnh*! (*Đồng nhân bất đồng mệnh: cùng là người nhưng số mỗi người mỗi khác)
Vỗ vỗ mặt, Liễu Vận Ngưng khôi phục tinh thần, chậm rãi rời đi.
Thở ra luồng khí màu trắng đục, trên đường, cả trên cây, đều mang màu trắng chói mắt.
Dựa theo trí nhớ, Liễu Vận Ngưng mò đường để về, nhưng nàng bỗng dừng lại, sau khi ngẫm nghĩ một hồi, nàng cười, quay đầu đi về hướng ngược lại.
Dù sao nàng cũng mười tám tuổi rồi, nhưng vẫn có rất ít cơ hội ra ngoài chơi, không ở phủ Thừa tướng cũng ở trong Hoàng cung, sao không nhân cơ hội này để đi chơi một lần?
Những điều mới lạ ở bên ngoài hấp dẫn nàng, ngay cả người bán xâu kẹo hồ lô cũng khiến nàng tò mò có đến nửa ngày.
Cái thứ đỏ đỏ ghim thành xâu, lúc trước chuồn khỏi phủ Thừa tướng cùng Kỳ ca ca nàng chỉ được nếm thử có một lần mà thôi, hương vị ngọt ngào ấy, là thứ khiến nàng nhớ lại trước kia.
Nàng rất muốn được nếm thử lần nữa.
Nhưng lúc nàng định trả tiền cho một xâu kẹo, thì mới phát hiện . người mình lại không có đồng nào.
Giơ xâu kẹo hồ lô lên, nàng ngây ngốc nhìn người bán, mấp máy môi, hai má có hơi ửng đỏ.
"Công tử, cả thảy là năm đồng!" Người bán nghĩ nàng không biết gia, một có lòng tốt nhắc nhở.
"Ta......"
"Chỉ một xâu thôi sao?" Thanh âm trầm thấp hàm chứa ý cười vang lên bên tai, Liễu Vận Ngưng cả kinh, lùi về sau vài bước, nhưng vô tình tiến vào lòng con hồ ly nọ, con hồ ly ấy cười thích ý, thích thú hưởng thụ mỹ sắc dâng đến tận miệng.
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết