Chương 84
Thẳng cho đến khi bóng người ấy biến mất giữa ánh nắng mai, Liễu Vận Ngưng mới thu hồi tầm mắt, nụ cười khổ thoáng hiện trên môi.
—- Không ngờ, cuối cùng ta lại được một người lạ quan tâm!
"Liễu Vận Ngưng, tốt nhất ngươi cũng nên chuẩn bị đi, những thứ mà Hàn Thiếu Lăng ta muốn có, ta luôn bị tình thế bắt buộc!"
Lời mà người đó đã để lại trước khi đi, Liễu Vận Ngưng vuốt ngực, nơi này đã lâu không còn rung động, suốt mười năm qua, nàng chưa từng vì một câu nói nào mà rung động lớn đến vậy, có một cảm giác đã lâu lắm rồi đang ùa về, nàng hít một hơi thật sâu, lòng rất lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại.
—- Thật ra, ta chẳng qua chỉ muốn có được một chút tình thương mà thôi, chỉ cần một chút thôi đã đủ rồi......
Nhưng —-
Nàng buông mi mắt, sự tự giễu thoáng hiện trong mắt.
—- Nhưng chỉ một chút thôi cũng chẳng ai chịu cho......
'Cốc, cốc, cốc' tiếng gõ cửa khẽ vang lên, tiếp đó là thanh âm của tỳ nữ bưng bữa sáng đến vọng vào: "Công tử, nô tỳ vào được chứ?"
Lúc tỳ nữ đẩy cửa vào, thấy thiếu niên gầy yếu kia bối rối quay lại, nàng hoài nghi, khẽ gọi: "Công tử?"
"Ta biết rồi, ngươi để ở đấy đi!"
"Dạ!" Tỳ nữ càng thêm hoài nghi.
—- Tại sao thanh âm của công tử lại nghe có vẻ run run.
"Công tử, người không sao chứ?"
"Ta không sao!" Tỳ nữ thấy thiếu niên nhanh nhảu đáp, đang định mở lời, thì thiếu niên xoay người lại, vẻ mặt lạnh nhạt không có gì đáng để hoài nghi, chỉ trừ —-
"Công tử, sắc mặt người sao nhợt nhạt quá vậy? Có chỗ nào khó chịu à?" Nàng vội vã chạy đến, muốn tìm hiểu đến cùng, tội chăm sóc khách quý không chu đáo nàng gánh không nổi!
"Không sao, chắc hôm qua ngủ không được ngon nên tinh thần không tốt." Liễu Vận Ngưng lắc đầu, ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy đũa bắt đầu dùng bữa.
Tuy tỳ nữ nghi ngờ, như cũng không nói gì thêm, chỉ đứng ở một bên chờ nàng sai bảo.
"Nếu ngươi có việc thì đi đi, không cần lo cho ta."
"A, công tử nói đùa." Tỳ nữ cười nói: "Hiên chủ đã dặn, chừng nào công tử còn làm khách, nô tỳ phải lo cho sinh hoạt của người."
Động tác xúc cơm dừng lại, giây tiếp theo, Liễu Vận Ngưng buông cái thìa trong tay, cầm lấy khăn lau lau miệng: "Bưng xuống đi!"
"Nhưng công tử ăn chưa được nhiều mà!" Tỳ nữ kinh ngạc nói.
"Bưng xuống đi, ta không ăn nữa."
"Nhưng—-"
Không đợi nàng nói cho hết lời, Liễu Vận Ngưng đã đứng dậy, tỳ nữ bất đắc dĩ chỉ biết dọn bàn, lẩm bẩm: "Nếu để Hiên chủ biết ta không chăm sóc khách quý chu đáo, ta nhất định phải chết."
Liễu Vận Ngưng nghe xong có hơi buồn cười, tính tình tỳ nữ này cũng có chỗ giống Lý Nhĩ. Nghĩ vậy, nàng không khỏi sinh hảo cảm với nàng: "Ngươi tên gì?"
"Hả?" Tỳ nữ đang dọn dẹp bỗng thất kinh, chỉ vào mũi mình hỏi: "Công tử đang hỏi nô tỳ?"
"Chứ ngươi cho rằng ta đang hỏi ai?" Liễu Vận Ngưng mỉm cười: "Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi nói thử xem ta đang hỏi ai?"
"A, nô tỳ hồ đồ." Tỳ nữ thè lưỡi, tỏ vẻ thẹn thùng: "Công tử cứ gọi nô tỳ Ảnh Tụy là được."
"Ảnh Tụy......" Nàng cúi đầu lẩm bẩm, bỗng cười: "Tên đẹp lắm."
"Tạ công tử đã khen." Ảnh Tụy cười cười thẹn thùng, khuôn mặt ửng đỏ. Lại liếc trộm Liễu Vận Ngưng một cái, thầm nghĩ: công tử thật đẹp.
Nhưng đáng tiếc —-
Nàng thu hồi tầm mắt, ánh mắt tiếc hận.
—- Đáng tiếc lại quá mong manh gầy yếu.
Cúi đầu nhìn nhìn bản thân, lại nhìn nhìn Liễu Vận Ngưng.
—- Hình như trông nàng còn cường tráng hơn cả y.
Liếc trộm Liễu Vận Ngưng lần nữa, cười ngố.
—- Xem ra, bộ dạng cần được người khác yêu thương vẫn thích hợp hơn, ha ha, Hiên chủ và công tử, thoạt nhìn cũng xứng đôi lắm chứ bộ!
Một người cao lớn, một người nhỏ gầy, ngày hôm qua thấy hai người đứng cùng nhau cũng thật đẹp đôi cân xứng!
"Ảnh Tụy, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Liễu Vận Ngưng nhìn nàng khó hiểu: "Đứng cười ngây một mình cái gì thế?"
"A? Ồ, đâu có, nô tỳ bỗng nhớ đến một số chuyện vui mà thôi." Ảnh Tụy cười híp mắt: "Công tử, nô tỳ lui xuống trước, bên ngoài có người, nếu người có gì dặn dò, trực tiếp sai bảo họ là được." Dứt lời, đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
Liễu Vận Ngưng khẽ cười cười
—- Ngay cả hành động cũng giống Lý Nhĩ thật đó!
Rời khỏi Hoàng cung lâu vậy rồi, không biết hiện giờ Lưu Dục và Lý Nhĩ thế nào? Trước lúc rời đi đã không nói rõ với các nàng một câu, chỉ vội vã để lại bức thư, không biết Lưu Dục đọc xong thư có nổi điên hay không đây?
Nghĩ vậy nàng có hơi buồn cười, thật sự rất khó tưởng tượng bộ dạng phát điên lên của Lưu Dục.
"Xem ra tâm tình của ngươi không đến nỗi tệ nhỉ?" Thanh âm của Hiên Viên Kỳ bất thình lình vang lên trong phòng, Liễu Vận Ngưng hoàn hồn, thấy Hiên Viên Kỳ đứng cạnh cửa, ánh mắt thâm trầm khiến nàng không thể đoán ra.
"Bệ......"
"Gọi ta Kỳ!"
Nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Liễu Vận Ngưng, Hiên Viên Kỳ nói mà mặt không đổi sắc: "Hiện giờ đang ở bên ngoài cung, không cần giữ lễ tiết như vậy."
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết