Chương 55
Thấy Thái hậu nói đỡ cho nàng, Hiên Viên Kỳ không nói gì nữa, lạnh lùng lườm nàng một cái, chỉ chỉ một chỗ trống ở dưới cùng, mỉa mai: "Liễu phi tới trễ, chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn, chỉ có thể mong Liễu phi chịu khó." Tuy giờ đang là ban ngày, nhưng tất cả chỗ ngồi đều được bố trí ở chỗ tối theo ý Thái hậu, nếu không nhìn kỹ, thì vốn không ai chú ý ở đó có để trống một chỗ ngồi.
Lời vừa nói ra, những ai đang ngồi đều lấy làm kinh ngạc, chỗ ngồi ở yến hội đều được sắp xếp theo thân phận, dù Liễu Vận Ngưng có bị phế bỏ hậu vị, nhưng nàng vẫn là một Quý phi nương nương, nếu là bình thường, thì Liễu Vận Ngưng được quyền ngồi ngang hang với Vân phi và Đào phi, nhưng giờ Hiên Viên Kỳ lại sắp cho nàng ngồi dưới cùng, đó là chỗ mà người có thân phận thấp nhất trong Hoàng cung được phép ngồi, cái gọi là được phép, thì chỉ có thị nữ được ân sủng một đêm thôi.
Chúng phi tử đang ngồi không hẹn mà cùng nhìn Liễu Vận Ngưng một cách khinh khỉnh.
—- Xem ra lời đồn là thật, Liễu phi vừa vào cung đã thất sủng. Đây là ý nghĩ chung của chúng phi tử đang ngồi.
Lai Phúc đứng sau lưng Hiên Viên Kỳ thầm kinh hãi, rốt cục cũng đã hiểu ra dụng ý của bệ hạ khi sắp xếp chỗ ngồi cuối cùng, nhìn Liễu Vận Ngưng không khỏi có chút cảm thông.
Liễu Vận Ngưng ngừng một chút, cúi đầu nói: "Thần thiếp tạ ân." Liền ngẩng đầu, bình thản tiến đến chỗ ngồi trong góc.
Hiên Viên Kỳ bình tĩnh nhìn cái góc tối tăm kia, ánh mắt biến hóa thất thường không biết đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt bình tĩnh, Đào phi ngồi bên cạnh dâng một chén rượu trong vắt, như không nhìn thấy vẻ thâm sâu khó lường trên mặt Hiên Viên Kỳ, cười duyên rồi rúc vào lòng y, dịu dàng nói: "Bệ hạ, sao người không để ý đến thần thiếp? Không phải bệ hạ đã chán ghét thần thiếp rồi chứ?"
Thu hồi tầm mắt, Hiên Viên Kỳ nhìn mỹ nhân trong lòng, sự sủng nịch thoáng hiện trong mắt, nhận lấy chén ngọc trong tay nàng, nói: "Dù cho Trẫm có cảm thấy chán ghét tất cả nữ tử trong thiên hạ cũng không thể nào ghét Đào phi cho được."
"Ha!" Đào phi cười duyên, càng dính lấy Hiên Viên Kỳ hơn: "Bệ hạ dỗ dành thần thiếp, ai biết bệ hạ nói thật hay giả?"
"Trẫm không nói dối, huống hồ, quân vô hí ngôn, Đào phi là đang ám chỉ Trẫm không có khả năng làm được hay sao?"
"Thần thiếp nào dám chứ?" Nói vậy thôi, chứ vẻ mặt Đào phi vô cùng đắc ý, liếc nhìn sắc mặt không được tốt của chúng phi tử, tiếng cười càng thêm đắc ý: "Bệ hạ, người đã lâu không đến chỗ thần thiếp, chẳng phải là chán ghét thần thiếp rồi đó sao?"
Hiên Viên Kỳ nhướng cao mày, bỗng nâng cằm Đào phi lên, bạc môi phủ lấy môi nàng, đầu lưỡi luồn qua hàm răng để trườn vào, ban đầu Đào phi còn chìm trong kinh ngạc, nhưng không bao lâu liền thả lỏng, mở miệng thuận theo, nghênh đón sự xâm lấn của y.
Chúng phi tử ngồi phía dưới ai cũng đỏ mặt tía tai, cũng có nhiều vị, vẻ mặt nhăn nhó, nhưng tất cả đều thầm nghiến răng nhẫn nhịn, không ai dám biểu lộ sự bất mãn.
Cánh tay như con rắn nước của Đào phi trườn trên người Hiên Viên Kỳ, mắt thì nhìn chúng phi ngồi phía dưới, thấy phản ứng của họ đúng như dự kiến thì càng thêm đắc ý, đảo mắt thoáng nhìn Vân phi, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản như thường, ánh mắt thoáng hiện ý cười đắc ý nhưng có hơi buồn bực, đá mắt sang chỗ khác không thèm nhìn nàng nữa.
—- Hừ! Ngươi cứ giả bộ đi! Để ta xem ngươi còn giả bộ được bao lâu!
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết