Chương 15
Từ nay về sau, nàng sẽ thử cố gắng, ngậm miệng, nhắm mắt, tai ngơ đối với tất cả, không nghe, không nhìn, không thấy.
Nàng, chỉ là một phi tử trong hậu cung của Đế Vương Kỳ quốc.
Chỉ là một kẻ, tồn tại để làm thế thân cho phi tử của người khác.
Chiếc lá khô ấy bay ra ngoài trời đêm, trước khi rơi xuống đất còn bị một cơn gió thổi qua, bay bay trong không trung, trăn trở, cung điện dần vắng lặng, nó không hề bay trở về căn phòng nặng nề.
"Nương nương—-" Lý Nhĩ nghiêng đầu, không hiểu cho lắm, lòng không hiểu sao cũng cảm nhận được sự khổ sở trong lòng Liễu Vận Ngưng, không nhịn được khẽ gọi.
"Thánh Thượng giá lâm!" Bỗng dưng, thanh âm đặc biệt lảnh lót của cung nhân vang vọng tại cái cung điện quạnh quẽ, ba người sững sờ, sự kinh ngạc lần lượt thể hiện trên mặt mỗi người, Liễu Vận Ngưng cuối cùng vẫn là người phản ứng đầu tiên, thu hồi biểu cảm hòa nhã, sau đó nhanh chân bước ra ngoài. Lưu Dục và Lý Nhĩ cũng theo sát phía sau, quỳ xuống trước: "Nô tỳ bái kiến bệ hạ!"
"Thần thiếp không biết Thánh Thượng giá lâm để chạy ra nghênh đón trước, cúi xin bệ hạ thứ tội!" Buông bộ mặt đang nghiêm xuống, nàng cung kính quỳ xuống, đập vào mắt là một đôi ủng lụa vàng, nhưng đôi ủng ấy chỉ mới dừng một chút, liền bước ngang qua mặt.
Sự trầm mặc, lan nhanh trong điện, lên đến nóc điện, cũng không chịu tán đi.
Lý Nhĩ quỳ sau lưng Liễu Vận Ngưng bị khí thế của Hiên Viên Kỳ dọa, rụt lui trong khiếp sợ.
Thời gian trôi qua từng giây, sắc mặt Hiên Viên Kỳ không hề thay đổi nhìn ba chủ tớ, bộ mặt lạnh lùng kiên định không biết y đang suy tư cái gì.
Hồi lâu, y bỗng nhiên nói: "Các ngươi lui xuống đi!" Vẫn không cho phép Liễu Vận Ngưng đứng dậy.
Lưu Dục chần chờ một chút, bất an nhìn nhìn chủ tử của nàng, mới dập đầu cung kính đáp: "Dạ!" Cúi đầu lui ra ngoài, chân Lý Nhĩ có hơi nhũn ra, thấy thế vội làm theo.
Nháy mắt, trong cung điện chỉ còn lại mình Hiên Viên Kỳ và Liễu Vận Ngưng.
Im lặng, hầu như có thể nghe thấy tiếng hít thở của đôi bên: "Liễu phi thấy ý chỉ của trẫm, có bất mãn gì không?"
Liễu Vận Ngưng cúi đầu, bình tĩnh nói: "Thần thiếp không dám!"
"Ha—-" Y cười nhạo, ngồi xuống: "Đứng dậy đi!"
Tuy cúi đầu không thể thấy được vẻ mặt của y, nhưng Liễu Vận Ngưng có thể nghe được giọng điệu khinh thường của y, cắn cắn môi dưới, nàng bắt mình bình tĩnh mở miệng đáp: "Tạ bệ hạ!"
Quỳ hơi lâu, nên khi đứng dậy đầu gối nàng có hơi ê ẩm, cười khổ, nàng gạt sạch tạp niệm trong đầu ra ngoài, lấy thái độ mà một vị phi tử nên có, giương tay mỉm cười nhìn vị Đế Vương cao cao tại thượng, hỏi: "Đêm khuya bệ hạ đến đây, là muốn thần thiếp thị tẩm?"
Chớp chớp mắt, sắc mặt của y không hề thay đổi nhìn nụ cười mỉm của nàng, bỗng vươn tay, khẽ vuốt má nàng, cười nhạt: "Khuôn mặt này của ngươi, đúng là giống nàng như đúc nhỉ!"
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết