Chương 9
Vừa bước ra khỏi Khánh Hòa cung của Thái hậu, một luồng gió lạnh thổi đến, Liễu Vận Ngưng không tự chủ được mà rùng mình, Lưu Dục đứng bên cạnh vội vã tiến đến: "Nương Nương thấy lạnh à?"
Không trả lời, nàng ngẩng mặt, nhìn nhìn bầu trời xanh thẳm, ánh mắt trong suốt hình như đang có những tia sáng mê mang lưu chuyển, nhưng lúc Lưu Dục cẩn thận nhìn cho rõ, thì chỉ còn lại sự bình tĩnh.
"Lưu Dục—-" Nàng bỗng nhiên quay lại, cười híp mắt: "Ngươi nhìn bầu trời kìa, có phải rất cao không?"
Lưu Dục nhìn theo hướng nàng vừa nhìn, rồi quay đầu, ánh mắt phức tạp: "Ừm, rất cao, rất cao." Nghiến răng, lòng quyết tâm trào dâng, tiếp lời: "Đó là độ cao mà mãi mãi con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt không bao giờ có thể vươn tới được."
Nghe câu trả lời của nàng, Liễu Vận Ngưng hình như hơi sợ hãi, một lúc lâu, mới chậm rãi thu tầm mắt, nói: "Chúng ta trở về thôi."
"Vâng, Nương Nương."
Liễu Vận Ngưng không nói gì, cứ bước về phía trước, sắc mặt bình tĩnh không biết đang suy nghĩ cái gì, Lưu Dục cúi đầu, theo sau nàng, nhớ đến tình cảnh của hai người ở trong cung, lòng không khỏi cay đắng.
—- Vừa mới vào cung ngày đầu tiên, đã bị Đế Vương phế đi hậu vị, có thể suy được, những ngày sau của Nương Nương chắc chắn sẽ không được sống dễ chịu.
Sắc mặt nàng phức tạp, giương mắt nhìn Liễu Vận Ngưng đang đi trước nàng nửa bước, người có tài ăn nói như nàng giờ lại không thể nói nên lời, những người khác mà rơi vào tình huống bị người thân bán đứng sẽ mang bộ dạng bình tĩnh được sao?
Từ ngày hôm qua đến giờ, nàng được tận mắt chứng kiến Liễu Vận Ngưng lên kiệu hoa, tuy biểu cảm của Nương Nương lúc đó cũng không có biến hóa gì lớn, vẫn mỉm cười thản nhiên như trước, nhưng ánh mắt lúc đó của Nương Nương không thể giấu được sự vui sướng, hiện giờ —-
Nàng nhìn thái độ bình tĩnh của Liễu Vận Ngưng.
—- Sự vui sướng ấy, đã không còn thấy đâu nữa.
Một nỗi buồn man mác dâng lên trong lòng, Lưu Dục đá mắt sang chỗ khác, không đành lòng nhìn vẻ mặt ấy của Liễu Vận Ngưng.
Dời tầm mắt nhìn đoàn người đang từ xa tiến lại, dẫn đầu là một nữ tử yêu kiều vận cung trang* màu đỏ, bình thường mà nói, màu đỏ sẽ khiến người ta cảm giác được sự hào nhoáng, nhưng khi thấy nàng ta mặc thì người ta sẽ lại cảm thấy đó là một thứ gì đó đẹp đẽ không thể chạm vào được, đúng là đẹp đến nỗi khiến kẻ khác không dám đến gần. (*trang phục trong cung)
Lưu Dục có biết nàng ta, trong hôn yến* ngày hôm qua nàng ta với thân phận là một phi tử ngồi bên cạnh vị Đế Vương, cũng là người đã để lại ấn tượng sâu trong lòng nàng, không chỉ bởi vì mỹ mạo của nàng ta, mà còn bởi vì ánh mắt của nàng, thoạt nhìn, trông thật hồn nhiên! (*hôn yến: tiệc cưới)
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng sẽ lấy làm khó tin, hai khí chất ở hai cực khác nhau cũng có thể xuất hiện trên người của một người, hơn nữa, lại nhịp nhàng ăn ý, không hề va vấp dù chỉ một chút.
Sau khi thấy nàng ta vận bộ y phục màu hồng đào, nàng biết ngay, nàng ấy là Đào phi, một người mà trên dưới cả quốc gia đều biết.
Một sủng nhi được Hoàng Đế độc sủng hàng nghìn hàng vạn lần.
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết