Chương 7
Liễu Vận Ngưng cười cười, trong mắt không hề có sự buồn bã: "Đa tạ công công quan tâm."
—- Nếu y đã quên, vậy ta sẽ không níu kéo vô ích làm gì. Hai đứa nhỏ mười năm về trước, đã mãi bị vùi lấp bởi dòng thời gian.
Công công nhìn nàng lần nữa, không nói gì, lui ra ngoài.
"Nương nương—-" Lưu Dục lo lắng nhìn nàng, lại thấy Liễu Vận Ngưng không hề buồn bã hoặc mấc mác dù chỉ một chút như nàng dự đoán, bất giác giật mình: "Nương nương—-"
" Lưu Dục." Liễu Vận Ngưng cắt ngang lời Lưu Dục chưa nói hết, cười nói: "Chúng ta phải đến Úc Lữu cung thỉnh an Thái hậu nương nương."
"Nhưng mà—-"
"Kiểu tóc trong cung rất khó vấn, Lưu Dục, ngươi đến giúp ta đi!" Nàng vừa nói, vừa vào phòng trong, tiện tay cầm lấy thánh chỉ cất vào học bàn.
"Nhưng mà nương nương—-"
"Lưu Dục—-" Nàng rốt cục quay lại nhìn nàng ta, hơi nghiêm nghị nói: "Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không xem lời nói của ta ra gì sao?"
"Lưu Dục không dám!" Nàng cúi đầu.
Thấy nàng không còn truy hỏi nữa, Liễu Vận Ngưng dỡ vẻ mặt nghiêm nghị xuống, nụ cười mỉm muôn đời không đổi thay lại xuất hiện trên mặt nàng: "Lưu Dục, không cần lo lắng cho ta." Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nàng tiếp: "Ta không ấm ức mà! Thật đấy!"
—- Sự thật thì, có được làm Hoàng hậu hay không, đối với nàng mà nói cũng chẳng khác nhau mấy.
Lưu Dục ngẩng đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của Liễu Vận Ngưng, Liễu Vận Ngưng từ đầu đến cuối đều cười híp mắt lại, cuối cùng, nàng chỉ than không ra tiếng, nói: "Cũng không còn sớm nữa, hôm nay là lần đầu tiên vào cung thỉnh an, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót."
"Ừm!" Nàng cười híp mắt, gật gật đầu, ngồi vào bàn trang điểm: "Vậy thì phiền Lưu Dục."
Trên đường đến Úc Lữu cung, dù rằng Lưu Dục cố ý làm bộ như không để ý, nhưng trên đường có rất nhiều ánh mắt đủ mọi dạng cứ gắn chặt như hình với bóng, muốn lơ cũng không lơ được.
Có ánh mắt thì tò mò, có cái thì nghi hoặc, cái thì khinh bỉ, cái thì cười trên nỗi đau của người khác.
—- Chắc là, vừa mới tiến cung, vừa lên làm Hoàng hậu, nhưng ngay buổi sáng ngày hôm sau liền bị phế đi hậu vị, dù là ai, chắc cũng cảm thấy buồn cười phải không?
—- Cũng có thể, chuyện này sẽ trở thành một trong những câu chuyện hài nhất trong Hoàng cung này nhỉ?
Sự cay đắng trong lòng lại trỗi dậy, ánh mắt lo lắng của Lưu Dục không rời Liễu Vận Ngưng đang bước xa dần.
—- Trong tình huống này, sao nàng lại có thể duy trì bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra được? Chẳng lẽ nàng không để ý thật sao?
Rất nhanh, Liễu Vận Ngưng dừng trước sân của một khu viện hoa mỹ tinh xảo, Lưu Dục thấy thế, lập tức chạy đến, tỏ vẻ ôn hòa với cung nhân đứng trước cửa viện, nói: "Liễu phi đến thỉnh an Thái hậu nương nương."
Cung nhân kia cũng biết đến thánh chỉ sáng hôm nay, thấy hắn dùng ánh mắt tò mò lướt nhìn Liễu Vận Ngưng một vòng, mới đáp: "Nô tài đi thông báo ngay."
Ngoại trừ Lưu Dục, còn có thêm một thị nữ dẫn đường đứng ngoài, Liễu Vận Ngưng cũng chẳng mang thêm ai khác.
Thái hậu cũng không bắt nàng chờ lâu, cung nhân vừa nãy vào thông báo lập tức chạy ra: "Thái hậu nương nương truyền Liễu phi yết kiến."
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết