Chương 3
Ánh trăng sáng chiếu, lẳng lặng gieo mình xuống cửa cung trang nghiêm đang chậm rãi mở ra, trang trọng không lời nào tả xiết.
Một cái bóng lặng lẽ đi về phía cánh cửa cung trang nghiêm, người phụ nữ trung niên đi đầu bỗng dừng bước, quay lại thản nhiên nói với thiếu niên vận cung phục: "Công công xin hãy dừng bước, đưa ta đến đây là được rồi."
"Vâng, Tể tướng phu nhân đi đường cẩn thận." Thiếu niên vận cung phục cúi người, rồi quay về.
Người phụ nữ trung niên nhìn cánh cửa cung trang nghiêm từ từ khép lại, ánh mắt lộ rõ vẻ ưu sầu.
"Xin lỗi." Thanh âm nhỏ đến mức không ai có thể nghe thấy vơi đi trong đêm, người phụ nữ trung niên liếc nhìn cánh cửa lần cuối, không hề lưu luyến xoay người đi đến bên cỗ xe ngựa đã sẵn sàng từ thuở nào.
—- Xin lỗi, vì an nguy của cả gia tộc, chỉ còn cách để con chịu uất ức thôi.
Mã phu* hô to một tiếng, trong đêm khuya tĩnh lặng chỉ còn tiếng bánh xe ngựa lăn 'lộc cộc'. Bóng cỗ xe ngựa khuất dần. (*Mã phu: người chăn ngựa)
Đêm, tối dần.
Liễu Vận Ngưng ngồi bên cửa sổ, say sưa nhìn ánh trắng soi bóng bên ngoài, ánh mắt mang đôi chút tự giễu.
—- Thì ra là thế.
Không phải nàng nghe lầm, mà người y gọi tên, chính xác là 'Uẩn Nịnh', từ đầu đến cuối, người y muốn lấy, chỉ có 'Liễu Uẩn Nịnh'.
—- Thì ra, đây chính là cảm giác bị người thân phản bội.
Cửa, lại bị đẩy vào, nàng thoáng nghiêng đầu, nhìn bầu trời đêm tối mịt.
Tiếng giày giẫm lên thảm rõ dần, Liễu Vận Ngưng quay đầu, thẳng thắn nhìn vị Đế Vương đang bước về phía nàng kia.
Căn phòng vẫn mang màu đỏ tươi vui, nàng vẫn là tân nương ngồi đợi trong tân phòng, nhưng vị Đế Vương trước mặt đây, không còn mang sự nhu tình ban nãy.
Y mở lời, lạnh lùng hỏi: "Liễu Uẩn Nịnh ở đâu?"
Nàng cúi đầu, che giấu sự tự giễu trong ánh mắt.
—- Thật thẳng thắn.
"Trẫm đang hỏi ngươi đó, Liễu Uẩn Nịnh ở đâu?"
Lồng ngực nghẹn lại, nàng ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự bi ai, khẽ hỏi: "Vị Hoàng hậu mà người muốn lấy, là ai?"
—- Là Liễu Vận Ngưng? Hay là Liễu Uẩn Nịnh?
Y nheo mắt, lạnh lùng đáp: "Liên quan gì đến khanh?"
—- Liên quan gì đến khanh, liên quan gì đến khanh, hay cho câu liên quan gì đến khanh.
Nàng muốn cười, nhưng lại không thể nhếch môi: "Ở đây chỉ có Liễu Vận Ngưng, không có Liễu Uẩn Nịnh." Từ đầu đến cuối, đúng là vậy đấy!
"Vậy nên trẫm mới hỏi ngươi, Liễu Uẩn Nịnh ở đâu?"
"Sự thật thì......" Không khí hạnh phúc trong tân phòng, ánh nến cuồng nhiệt bừng cháy, ngọn đèn dầu lay động, chiếu sáng khuôn mặt nàng, không ngừng bừng sáng: "Ta không biết."
"Không biết?" Đôi mắt đen láy của y hàm chứa giông tố: "Nếu ngươi dám làm thế thân mạo danh, thì sao lại không biết? Ngươi cho là mình có khuôn mặt giống Liễu Uẩn Nịnh thì trẫm sẽ không biết sao?"
Cúi đầu, nàng lặp lại: "Ta không biết mà."
Lời của nàng còn chưa dứt, đã có một cánh tay đưa ra bóp cổ nàng, bàn tay ấy sử dụng lực khiến mặt nàng đỏ lên, hơi thở của cái chết bao trùm lấy lòng nàng.
"Là chủ ý của ai?"
Nàng từ từ nhắm mắt lại, gian nan thở dốc.
—- Trái tim đang rất khó chịu, ta sẽ chết ư? Cứ như vậy mà chết sao?
Không, nàng không muốn, nàng không muốn như vậy —-
Hình như bản năng trỗi dậy, nàng bấu chặt cánh tay đang bóp cổ nàng, bấu đến độ đầu ngón tay trắng bệch.
—- Buông ra, buông.
"Nói, Liễu Uẩn Nịnh ở đâu?" Thanh âm giống như được truyền đến từ một nơi rất xa, nàng nghe không được rõ lắm, sắc mặt càng ngày càng đỏ lên, rồi lại chuyển sang tái nhợt, mà thái độ im lặng không đáp của nàng, khiến sắc mặt của vị Đế Vương càng thêm u ám. Tay lại dùng sức, hung hăng ném nàng xuống đất, trán nàng đập vào chân giường.
"Khụ khụ khụ khụ khụ." Yết hầu khó chịu, trở đau, giống như bị thiêu đốt, cái trán va vào chân giường cũng trở đau, nàng chống một tay xuống đất, xoa xoa cổ, mái tóc rối bù, bộ dạng chật vật.
"Là chủ ý của Liễu Vận Ngưng ngươi, hay đúng như lời Nhị nương, tất cả là do ngươi sử dụng mưu ma chước quỷ?"
—- Y không thể tưởng tượng được, thê tử mà y nóng lòng muốn rước về, thế nhưng đã bị đánh tráo, người cùng y bái đường, cùng y thành thân, chỉ là một thế thân!
—- Vậy mà lại dám trêu đùa y!
Không thể tha thứ được!
Ngọn lửa giận trong đôi mắt ngang tàn bùng cháy, y lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, không khí xung quanh hai người bọn họ, im lặng đến mức khiến kẻ khác hít thở không thông.
Rất lâu, rất lâu sau, nàng chỉ ngẩng mặt, lẳng lặng như trước nhìn vị Đế Vương trước mặt: "Ngài có còn nhớ lời hứa với một tiểu cô nương cách đây mười năm không?"
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết