Chương 1
Đế kinh, thủ đô của Kỳ quốc, là nơi từ trước đến giờ không thiếu đề tài mới mẻ để bàn luận.
Việc yêu hận tình thù, ân oán thị phi bên kia bức tường màu đỏ, vẫn luôn là đề tài sôi nổi cho những ai rỗi rãi bàn luận.
Điều mà mọi người thích đề cập nhất, đó là chuyện về vị thiên kim của Tể tướng Liễu Khâm của Kỳ quốc —- Liễu Uẩn Nịnh.
Liễu Uẩn Nịnh, là nhân vật khắp Đế kinh không ai không biết, không ai không hay, không chỉ sinh ra đã có khuôn mặt tựa trăng nghiêng nước nghiêng thành, cầm, kỳ, thi, họa không gì không giỏi, không gì không thông. Nghe đồn, chỉ cần bất kỳ ai nghe qua thủ khúc nàng đàn, thì giống như rơi vào một giấc mộng vô biên, không thể thở nổi, cũng không muốn tỉnh lại.
Điều khiến mọi người say sưa bàn tán chính là, hai năm trước, kỳ nữ này đã dùng một thủ thanh khúc, khiến cho Thái hậu của Kỳ quốc từ khi tiến cung đến nay, đã nở nụ cười đầu tiên. Lúc ấy, vị kỳ nữ này, chỉ mới đôi tám.
Mà nay, đại sự khiến bọn họ không hết tò mò chính là thiên kim của Tể tướng sắp tiến cung vi hậu.
Giờ phút này, trong tửu lâu lớn nhất và náo nhiệt nhất của Đế kinh, các thực khách đang ngồi vảnh tai, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Thuyết Thư Nhân, sợ nghe sót chữ nào.
"Liễu Uẩn Nịnh, quả đúng là hai huyền thoại lớn của Đế kinh, xưng nàng là Đệ nhất kỳ nữ cũng chưa đủ, nhưng mà, một kỳ nữ như vậy, cũng không tránh khỏi phải vào cung, trở thành một trong những ba nghìn giai lệ của hậu cung." Thuyết Thư Nhân vớ lấy chum rượu hoa điêu* tu một ngụm, giọng điệu tiếc hận: "Đáng tiếc thay cho một kỳ nữ như vậy, nàng cũng sẽ học hỏi sử dụng thủ đoạn như những người lúc nào cũng chỉ biết hục hặc với nhau kia." (*rượu hoa điêu: rượu đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn)
Các thực khách nghe xong lại không đồng ý với quan điểm của Thuyết Thư Nhân bằng, không khỏi cãi lại —-
"Tiến cung thì có gì không tốt? Quý vi Hoàng hậu, thân phận ấy tôn quý biết bao, vinh hoa phú quý hưởng không hết, người trong thế gian rất muốn mà không được kia."
Thuyết Thư Nhân ném cho hắn ánh nhìn khinh bỉ: "Vấn đề dung tục này không phải để cho thứ phàm phu tục tử ngươi bàn đâu."
Các thực khách khác cười vang, thực khách kia bị mất mặt, mặt đỏ tía tai gào lên: "Phàm phu tục tử thì đã sao? Chẳng lẽ ngươi không phải phàm phu tục tử?"
Không ai để ý đến hắn, tiếng pháo vang tận trời xanh, tiếng kèn, tiếng loa dần trở nên rõ ràng, chúng thực khách đều vây quanh cửa sổ hóng hớt.
Cỗ kiệu hoa đỏ thẫm cùng tiếng pháo dần dần tiến đến, lại dần dần đi xa, tấm màn lụa khẽ bay, mọi người thấp thoáng nhìn thấy người ngồi bên trong.
"Ôi, đáng tiếc, thật đáng tiếc." Thuyết Thư Nhân khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn cỗ kiệu hoa dần đi xa, thở dài.
Người trong kiệu như đã phát hiện ra, chậm rãi buông màn, trước mặt xuất hiện một mảng màu đỏ tươi.
"Nè, cái này cho ngươi, chờ đến lúc trưởng thành ta sẽ quay lại tìm ngươi, ngươi phải chờ ta đó."
—- Thì ra, y không có lừa nàng.
Khăn đội đầu thêu hình phượng hoàng buông xuống, trên dung nhan như ánh trăng kia có chút lãnh đạm, có chút vui mừng, cũng có chút chờ mong.
"Kỳ ca ca." Nàng cúi đầu, giọng nói hàm chứa sự vui sướng nhưng rất mờ nhạt, bị che lấp bởi tiếng pháo và tiếng kèn.
- Mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương kết