Chương 124
Chính văn thiếp tình Như Nguyệt, vĩnh mộc quân tâm
Tịch Nhan có chút khó hiểu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần, không biết rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, nhưng nhìn sắc mặt hắn, chỉ cảm thấy dường như có chuyện gì đó mà chính mình không biết . Nàng quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hoàng Phủ thanh vũ nhẹ nhàng cầm tay Tịch Nhan, đồng thời nhìn Thập Nhất nói:"Cửu ca của ngươi đã uống say rồi, giúp hắn tới thiên điện nghỉ ngơi đi."
THập Nhất cũng cảm thấy tình thế không ổn, liền đứng dậy, kéo Hoàng Phủ Thanh Thần:"Cửu ca –"
Hoàng Phủ Thanh Thần lại thừa cơ giữ chặt hắn, cười nói: " Ta hình như cũng đã quên mất, tiểu tẩu tử và ta cũng ít khi có cơ hội chạm mặt, Thập Nhất, ngươi giúp ta kính nàng một ly này đi."
Ah "Cửu ca, ngươi thật thật sự đã say rồi sao?" Thập Nhị thấy thế, cũng đứng dậy, nhận lấy chén rượu trong tay hắn đặt xuống,"Thất tẩu đã nói không thể uống rượu, ngươi cần gì phải cưỡng cầu?"
Hoàng Phủ thanh thần cúi đầu cười rộ lên:"Ta không có uống nhiều, bất quá ta chỉ muốn biết lý do vì sao tiểu tẩu tử không thể uống rượu thôi. Thất ca, ngươi nên nói thật cho huynh đệ chúng ta nghe một chút."
Bỗng nhiên lúc đó mâu sắc Hoàng Phủ Thanh Vũ chợt lóe lên một tia thâm thúy, còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên thanh âm của hoàng đế từ trên điện vọng tới–
Các ngươi "Lão Thất, lão Cửu, các ngươi đang làm cái gì?"
Hoàng Phủ thanh thần xoay người nhìn về phía hoàng đế, cười chắp tay nói:"Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần bất quá chỉ muốn kính tiểu tẩu tử một chén rượu, đột nhiên thất ca một mực ngăn cản, lại không nói là vì sao, nhi thần tự nhiên không cam lòng. Thỉnh phụ hoàng vì nhi thần làm chủ."
Nghe vậy ánh mắt hoàng đế đảo qua Tịch Nhan, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười:"Chỉ vì một chuyện như vậy mà ngươi cùng thất ca không ai chịu nhường sao? Trẫm thật ra cũng muốn biết nguyên nhân là vì sao?."
Trong nháy mắt, không khí đại điện trở nên dị thường im lặng, đều nhìn về phía hoàng đế.
Hoàng Phủ thanh vũ ánh mắt ngưng trọng, đứng dậy:"Phụ hoàng –"
Hoàng đế khoát tay áo, ngăn cản hắn định nói gì tiếp theo:"Âu cũng là việc vui, nói ra cùng mọi người nghe thì có sao? Nghĩ đến trong hoàng cung, có lẽ lâu rồi chưa có tin tức tốt ."
Quý phi đang ngồi bên cạnh hoàng đế mâu quang phút chốc chợt lóe, vui vẻ nói:"Hoàng Thượng, việc nào chẳng lẽ là ..?"
Hoàng đế mỉm cười gật gật đầu, nhìn về phía Tịch Nhan:" Nghĩ tới đứa nhỏ này cũng là người có phúc , Lão Thất nay, rốt cục cũng muốn làm phụ thân rồi."
Trong nháy mắt, cả đại điện lần nữa trở nên náo nhiệt, đồng thời các vị vương gia cùng quận chúa trẻ tuồi tất thảy đều qua bàn cùa Anh vương gia chúc mừng, khi Hoàng Phủ Thanh Vũ còn đang cùng các vị vương gia vui vẻ nhận lời chúc năm mới; Thì nhóm năm vị vương gia cũng đều bưng chén rượu đi qua bên này, hướng Hoàng Phủ Thanh Vũ kính rượu.
Mà các vị nữ quyến bên này, cũng đang khe khẽ to nhỏ, có mỉm cười chúc phúc, nhưng đồng thời cũng không ngoại lệ, ánh mắt đều giả bộ vô tình đảo qua người bị Anh vương gia bỏ rơi đang ngồi kia –Vẫn thản nhiên như trước không hề quay đầu, nhưng sắc mặt đã muốn thảm đạm đến mức không thể kiên nhẫn hơn lúc này chính là Lâm Lạc Tuyết.
Phàm là chỉ cần người nào nhìn nàng một cái, đều lắc đầu thở dài, nhưng nàng lại vẫn như cũ chỉ lẳng lặng ngồi, trừ bỏ sắc mặt không thể tự kiềm chế, cả người như trước vẫn đoan trang bộ dáng yểu điệu, nhìn những cảnh tượng người người trước mắt hoà thuận vui vẻ, hồi lâu sau, bỗng nhiên khóe miệng hơi cong lên ý cười, nâng tay bưng lên chén rượu trước mặt mình, uống một hơi cạn sạch.
Thượng tọa trên đại điện hoàng đế đang lướt mắt nhìn tình hình trước mắt những người thân thiết cùng nhau tụ tập dưới một mái nhà , khóe miệng hơi hơi gợi lên một tia khẽ cười, sau khi độc ẩm một chén rượu, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang, bỗng nhiên chén rượu trên tay thật mạnh vỗ xuống trên mặt bàn,"Phanh" một tiếng, kinh động mọi người trong đại điện.
Trong Đại điện, nhất thời một mảnh tĩnh mịch, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hoàng đế, kinh nghi bất định [trong lòng không khỏi kinh ngạc].
Cùng lúc đó, cạnh đại điện, trong đám nhạc sĩ bỗng nhiên có một người lạnh run quỳ trên mặt đất:"Hoàng Thượng thứ tội, nô tài không hiểu vì sao cầm huyền [dây đàn] lại đột nhiên bị đứt, thỉnh Hoàng Thượng tha mạng."
Hoàng đế ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn hắn một cái, chỉ lạnh lùng phân phó nói:"Lôi hắn ra ngoài."
Nhìn bộ dạng hoàng đế giận giữ, tất cả mọi người đều không dám mở miệng, hơn nữa nhất chúng thần tại triều đình ngay cả các vị vương gia, cũng không dám đứng ra ngăn cản, chỉ e sợ sẽ chọc giận hoàng đế.
Ngay khi không khí một mảnh yên lặng, lại có một người đột nhiên đứng dậy, đi đến giữa đại điện, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng thích thúy:"Thỉnh phụ hoàng bớt giận."
Hoàng đế dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, tần phi bên cạnh thấp giọng nói:"Hoàng Thượng, đây là con dâu, là thê của lão thất, nữ nhi của Lâm tướng quân." Sắc mặt hoàng đế vẫn như trước không hề có dấu hiệu chuyển biến, lạnh lùng nói:"Ngươi có chuyện gì thì nói?"
Lúng này Lâm Lạc Tuyết chỉ nhẹ nhàng cười:"Thần tức không dám ở trước mặt phụ hoàng lỗ mãng, chỉ là hôm nay là một ngày vui mừng, hơn nữa lại có sự kiện không vui xảy ra trước mắt, thần tức nghĩ muốn hướng phụ hoàng ban cho một phần thưởng thôi."
Nghe vậy, hoàng đế hơi hơi nheo lại mắt:"Ban cho phần thưởng?"
Lúc này Lâm Lạc Tuyết nhấc tay, chỉ hướng nhạc sĩ trong gánh hát, cười nói:"Nếu thần tức có thể sửa chữa trương cầm kia thật tốt, cũng sẽ vì phụ hoàng diễn tấu một khúc bằng chính cây cầm này, chỉ là muốn thỉnh phụ hoàng có thể tha thứ chi vị nhạc sĩ kia không, coi như là vì đứa nhỏ đang trong bụng Vi Chi muội muội mà tích phúc, thỉnh phụ hoàng thành toàn."
Nghe được Hai chữ "Đứa nhỏ", sắc mặt hoàng đế rốt cục cũng hơi hơi dịu xuống, sau một lát nói:"Hảo, trẫm mỏi mắt mong chờ."
Lâm Lạc Tuyết hơi hơi cúi thấp thân mình, nháy mắt xoay người, ánh mắt nàng cùng ánh mắt thâm thúy của Hoàng Phủ thanh vũ chạm nhau, mỉm cười, đi lên chỗ nhạc sĩ, hơi kéo ống tay áo lên, bắt đầu động thủ sửa chữa chỗ bị hỏng của huyền cầm.
Không bao lâu, đột nhiên liền truyền đến tiếng đàn phát ra từ ngón tay nàng, từng tiếng từng tiếng theo từng ngón tay nàng khi ấn lên dây đàn phát ra, cùng với âm sắc lúc trước chỉ có hơn chớ không kém.
Vẻ lo lắng trên mặt hoàng đế rốt cục đều biến mất, tâm trí của một đám người trong đại điện thoáng chốc cũng trở nên yên vui.
Một khúc "Bích Giản lưu tuyền", tiếng đàn lưỡng lự, réo rắt ẩn nhẫn, kết thúc một khúc nhạc lại ẩn ẩn có thêm dư âm cùng cảm giác vương vấn lòng người.
"Hảo." Trước đại điện, hoàng đế hô một tiếng hùng hậu tán thưởng vang vọng, theo sau toàn bộ mọi người trong điện cũng đồng loạt vỗ tay theo.
Lâm Lạc Tuyết chân thành đứng dậy, phúc phúc thân mình:"Tạ phụ hoàng. Như thế xem ra, phần thưởng này của thần tức cũng xem như đã chiếm được ?"
Hoàng đế lúc này nhìn nàng:"Trẫm tới hỏi ngươi, ngươi vì sao phải học cầm?"
"Hồi bẩm phụ hoàng, cầm kỳ thư họa, lấy cầm vì trước, là vì muốn đánh cầm cần phải có đức. Đàn cổ cửu đức, đối với thần tức mà nói, có thể học được trong đó một hai điểm, cũng là tốt rồi."
Hồi lâu, trên mặt hoàng đế rốt cục xuất hiện lại vẻ tươi cười:"Hảo, nói cho cùng!" Hắn nhìn về phía Hoàng Phủ thanh vũ,"Lão Thất, con dâu này rất thuận ý trẫm, rất tốt."
Trước ánh mắt của mọi người, Hoàng Phủ thanh vũ chậm rãi tiến lên, cùng Lâm Lạc Tuyết sóng vai đứng dậy:"Tạ phụ hoàng."
Lâm Lạc Tuyết cũng mỉm cười nhìn hắn, hắn hơi hơi cúi mắt, rốt cục vươn tay giữ chặt nàng.
Tịch nhan lẳng lặng ngồi đó, nhìn hai người dắt tay trở lại, cười nhẹ. Mà đồng thời Hoàng Phủ Thanh Thần, Thập Nhất cùng Thập Nhị, trên mặt cũng đều lộ ra nét tươi cười phấn chấn.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126