Chương 112
Trên bầu trời tuyết bay toán loạn, Hoàng Phủ Thanh Vũ cầm ô hướng đình viện đi từng bước một tới, mà Thôi Thiện Duyên lúc này đang ở phía sau nhắm mắt theo đuôi, rất là cẩn thận.
Tịch Nhan nhìn không rõ bộ dáng của hắn đi tới, nhưng chỉ cảm thấy một đoạn đường ngắn ngủn như vậy, hắn bước đi thật lâu. Mãi cho đến khi hắn buông ô xuống, dựa vào trong đình, nàng mới có thể thấy sắc mặt hắn lúc này, trong lòng giống như có vật gì đó đập thật mạnh một cái.
Sắc mặt hắn so với lúc trước còn tái nhợt hơn. Lâu như vậy từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng của hắn suy yếu đến mức độ này.
"Nhan nhan, ngươi ở trong này làm cái gì?" Hoàng Phủ thanh vũ cười nhẹ, nhưng không tới gần nàng, chỉ là lặng lẽ đi tới ngồi xuống một bên nàng,"Ngươi cũng đến thưởng tuyết?"
Tịch Nhan nhìn hắn, bỗng nhiên hít sâu một hơi, cảm thấy hơi lạnh hít thở tràn nhập vào gan phổi, sau đó cười nhẹ:"Đúng, thưởng tuyết. Bất quá ta đã thưởng đủ, không quấy rầy thất gia."
Hoàng Phủ thanh vũ mỉm cười lên tiếng:"Thôi Thiện Duyên, đưa sườn Vương phi trở về."
Bên kia Ngân Châm đã sớm bật ô đứng đợi, Tịch Nhan không nhìn hắn nữa, núp dưới ô, hướng HI Vi viên đi tới.
Thôi Thiện Duyên đứng bên ngoài đình, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, lại nhìn xem Tịch Nhan, do dự:"Thất gia, ngài –"
Ánh mắt Hoàng Phủ thanh Vũ đang dõi theo trên người Tịch Nhan lúc này cũng thu hồi, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, Thôi Thiện Duyên cắn răng một cái, hướng theo Tịch Nhan mà đi, còn lại Hoàng Phủ thanh vũ một người lẳng lặng ngồi ở trong đình.
Hỏa lò mang tới khi nãy đã sớm tắt, giờ này khắc này thời gian không gian dường như ngày càng trở nên lạnh. Hắn lẳng lặng nhìn bong dáng Tịch Nhan dần dần đi xa, cho đến lúc bị phong tuyết che lấp, mới nhịn không được hơi hơi gượng dậy, hít vào một hơi thật dài.
Tuy là gió lạnh đến thấu xương, thương đau khó nhịn, nhưng mà trên khóe miệng có chút thảm đạm của hắn như có như không gợi lên một tia mỉm cười, thậm chí còn có một tia hơi hơi lo lắng, theo trái tim thẩm thấu ra ngoài.
——————————————-
Đã gần mười lần mặt trời lặn đi qua Tịch Nhan chưa gặp qua Hoàng Phủ Thanh Vũ
Từ ngày ấy sau khi nàng và hắn gặp qua một lát ở trong lương đình, ngày thứ hai tiền viện liền truyền đến tin tức hắn bị thương bệnh nặng nằm trên giường, ngay sau đó mấy ngày, bên trong vương phủ liền lâm vào một mảnh tình cảnh bi thảm.
Hi Vi viên vốn là nơi ở sâu bên trong vương phủ, Tịch Nhan không bị bất luận kẻ nào từ tiền viện làm ảnh hưởng, nhưng mỗi ngày đều nghe nói tình hình bị thương của hắn tiến triển — trong cung hàng ngày đều phái tới những ngự y giỏi nhất, nhưng mỗi lần đến thì ngày hôm sau lại có càng nhiều thêm ngự y đi vào trong phủ.
Người ra người vào bận rộn, nhưng lại không nghe thấy tin tức báo là hắn khỏi. Chỉ là mỗi ngày, Thôi Thiện Duyên đều đúng hạn đi vào Hi Vi viên nhắc nhở Tịch Nhan uống thuốc. Dường như Tịch Nhan mỗi ngày cũng không nhớ rõ chuyện này, hàng ngày đều phải đích thân Thôi Thiện Duyên chính xác nhắc nhở, lúc đó mới có thể bừng tỉnh đại ngộ. Uống thuốc, nhưng sau đó cũng lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không nói gì, cũng không hỏi gì cả.
NGày hôm nay, đã tới giờ uống thuốc, nhưng Thôi Thiện Duyên vẫn không thấy xuất hiện. Hắn liên tiếp mấy ngày đều đến, ngay cả Ngân Châm cũng đều nhớ rõ canh giờ này làm cái gì, thấy Thôi Thiện Duyên chưa tới, trong lòng kỳ quái, liền tự mình nhắc nhở xem Tịch Nhan uống thuốc.
Tịch nhan nghe xong lời của nàng, nao nao, nghe xong ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mới thấp giọng nói:"Ngươi đi lấy thuốc đến đây."
"Dạ." Ngân Châm nghe nàng nói xong, đi tới bên giường, lấy ra một hộp gấm như ngày thường mở ra, sau khi mở kinh ngạc thấy bên trong thuốc đã hết . Nàng xoay người nhìn về phía tịch nhan,"Sườn Vương phi, thuốc đã hết rồi, ta đi tìm Thôi tổng quản báo lại."
"Không cần." Tịch nhan khép lại sách, hơi hơi nhìn xuống kiểm, "Thân mình ta đã tốt lắm rồi. Thôi tổng quản gần đây hẳn là bề bộn nhiều việc, ngươi không cần đi tìm hắn ."
Ngân châm cũng biết thời gian gần đây, Hoàng Phủ Thanh Vũ bị thương nặng, trong phủ dường như không khí bao trùm một mảnh lo lắng, mỗi người xuống tinh thần, bởi vậy cũng không có tinh thần vì việc nhỏ của Tịch Nhan mà bôn tẩu, lên tiếng xong liền lui xuống.
Tịch nhan ngồi tại chỗ một lát, cũng không biết bản thân mình lung tung suy nghĩ chút cái gì, quyển sách trên tay bỗng nhiên đặt lên bàn. Nàng nhìn quyển sách một chút, hồi lâu sau, đột nhiên mạnh mẽ đứng dậy, xoay người, liều lĩnh nghĩ muốn xuất môn.
Nhưng mà, nguyên bản hình như có ai đó xuất hiện, mạnh mẽ đứng lên, lại nháy mắt bị người nào đó ôm lại .
Hoảng hốt, ngạc nhiên, khiếp sợ.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt mình là tuấn nhan quen thuộc, mang theo nụ cười bí hiểm của hắn:"Ta chỉ biết, một ngày không nhìn ngươi, ngươi nhất định sẽ phát sinh chuyện. Thuốc còn không uống, lại muốn chạy đi đâu?"
Nàng giật mình ở nơi đó, nhìn hắn, chỉ một thoáng hai mắt đẫm lệ mông lung.
Bất quá chỉ mới mười ngày mà thôi, gặp lại, thế nhưng dường như đã qua mấy đời. Nàng ngơ ngác đứng ở nơi đó, một câu nói cũng không nên lời.
Hắn cúi đầu xuống, bàn tay lau khóe mắt nàng:"Nhan nhan?"
Tịch nhan lúc này mới hồi phục lại tinh thần, tránh khỏi hắn, cúi đầu, không muốn để cho hắn thấy nàng rơi nước mắt, ngữ khí cũng rất bình thản:"Thất gia sao lại đến đây?"
Từ trong tay Hoàng Phủ thanh vũ lấy ra một cái kim tương song khấu biển hộp, xoay người gọi Ngân Châm tiến vào:" Mang một chén nước ấm đến cho chủ tử ngươi, hầu hạ nàng dùng thuốc."
Trên mặt Ngân Châm mang theo ý mừng, đáp ứng dạ một tiếng, tiếp nhận dược, rót một chén nước mang tới trước mặt Tịch Nhan.
Hốc mắt Tịch Nhan vẫn đang ửng đỏ, Ngân Châm cảm thấy thú vị, trên khóe miệng ẩn dấu ý cười, lơ đãng lộ ra. Tịch nhan uống thuốc, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt của nàng, sau một lúc bối rối, đột nhiên đỏ mặt.
Ngân châm thu thập chén bát này nọ, sau đó cất thuốc xong, lúc này mới lui xuống.
Trong phòng cảm giác lo lắng phút chốc nhường chỗ cho không khí hoà thuận vui vẻ, Tịch Nhan vừa mới uống thuốc xong, cảm thấy toàn thân đều trở nên ấm áp, sau đó mồ hôi trên trán cũng toát ra. Dừng một chút, nàng liền trở lại định cầm lên cuốn sách kia, vừa vặn thấy hắn xoay người, đem sách lấy lên.
Chân tay nàng trở nên luống cuống, đợi hắn đứng dậy xong, đơn giản ngồi xuống bên cạnh giường, cầm lấy khăn tay không ngừng chà lau trong lòng bàn tay mình.
Hoàng Phủ thanh vũ đem Sách thả xuống trên bàn, cũng đi tới bên giường, nhìn nàng không ngừng chà lau tay, khóe miệng hơi hơi cong lên:"Cũng qua nhiều ngày uống thuốc rồi, để cho ta xem xem thân mình của nàng đã tốt lên chưa?"
Tay hắn vừa mới chạm đến cổ tay nàng, Trong lòng Tịch Nhan liền "Đột" một cái nhảy dựng, đưa tay co rụt lại, lạnh lùng nói:"Thất gia bệnh nặng mới khỏi, tốt hơn nên xem bệnh tình của mình. Ta thật sự rất khỏe."
——–
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126