Chương 109
Chạng vạng tối, lúc này đèn đã được thắp lên, tại viên trung Quý Đức của Lâm Lạc Tuyết lúc này đã gọi người mang cơm tới, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng ở lại dùng bữa tối.
Trong gian phòng im lặng, bỗng nhiên có nô tỳ ôm mớ chăn đệm mới tinh từ phía trước chạy qua, vừa đúng lúc nha hoàn bên người Lâm Lạc Tuyết, Yến nhi nhìn thấy liền đuổi theo, ra ngoài cửa sổ nói thầm vài câu sau đó mới đi đến, cười nói:"Vương gia, Vương phi, thời tiết đột nhiên trở lạnh, nô tỳ vừa mới phân phó xuống, để cho người hầu mang thêm hai lớp đệm chăn. Vương gia hay là đêm nay ở lại Quý Đức viên đi?"
Lúc này mặt Lâm Lạc Tuyết nhất thời hơi hơi đỏ mặt, ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hoàng Phủ thanh vũ cũng buông bát xuống nhìn nàng, mỉm cười nói:"Một chút nữa ta còn phải xuất môn, chỉ sợ cũng không biết khi nào sẽ trở về . Ngươi cứ sớm nghỉ ngơi trước đi."
Sau đó bầu không khí bữa tối liền trở nên gượng gạo, khẩu vị của Lâm Lạc Tuyết cũng không còn, mãi cho đến khi Hoàng Phủ thanh vũ đứng dậy rời đi.
Yến Nhi là tỳ nữ theo hầu bên người nàng, tất nhiên biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, liền ghé vào bên tai nói nhỏ hai câu, liền theo sau thân ảnh Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Lúc sau nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ thay đổi quần áo, ra khỏi phủ xong, nàng mới vừa lòng cảm thấy mỹ mãn vội vã trở lại Quý Đức viên:"Tiểu thư yên tâm, Vương gia quả thật có đi ra cửa , không hề qua tiểu viện bên kia."
Lâm Lạc Tuyết nghe xong liền cảm thấy thoải mái, khóe miệng hơi hơi cong lên: "Ta có nói là sợ hắn qua bên kia sao, chỉ có ngươi đa tâm. Còn nữa, dù nói thế nào thì Vi Chi kia cũng là người tâm phúc của Thái Hậu, Vương gia để ý một chút cũng là bình thường."
Yến nhi bĩu môi:"Tiểu thư thật ra để tâm nha, nếu không đêm qua cần gì phải chờ như vậy?"
Đề cập đến vần đề này, Lâm Lạc Tuyết đúng là vẫn không tránh khỏi trong lòng có chút khổ sở, nhưng chỉ thản nhiên cắn môi:"Thất gia là người có tham vọng, từ lúc ta gả hắn cũng đã biết trước được, như thế nào lại không biết hắn về sau nhất định sẽ có ba vợ bốn nàng hầu? Chỉ cần hắn đối đãi với ta tốt, vậy cũng đủ rồi."
Tại một ngõ nhỏ trong kinh thành, phía trong một tửu lâu cực kỳ bình dân, Thập Nhất đã sớm ôm một bầu rượu, vừa nhìn Mẫu Đơn bận rộn, vừa tiện thể đợi Hoàng Phủ thanh vũ.
Tửu quán này chính là của Mẫu Đơn sau khi rời khỏi Anh vương phủ mở ra, nhưng khách tới cũng chỉ có vài người, trong đó thường xuyên đến nới này nhất , chỉ có Thập Nhất vương gia.
Mãi cho đến gần khuya, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới vào cửa, trên mình hắn rớt xuống một thân toàn tuyết, liếc mắt nhìn Thập Nhất một cái:"Ngươi thực tiêu dao."
Thập Nhất cười giúp hắn châm rượu:" Vẫn không so sánh với thất ca được, hưởng hết tề nhân chi phúc."
Hoàng Phủ Thanh Vũ ánh mắt biến đổi, Thập Nhất lập tức thu lại tươi cười hỏi:"Trễ như vậy còn hẹn ta, có việc gì quan trọng sao?"
"Ân." Hoàng Phủ Thanh Vũ đặt chén rượi xuống trước mặt, dừng lại một chút mới nói," Người của Lão Tứ bên kia, ngươi so với ta thân hơn, chuyện cứu Thập Lục thúc, ngươi để ý dùm ta một chút."
Thập Nhất nghi ngại:"Thất ca, việc này tình hình không khỏi khó giải quyết, kỳ thật căn bản chuyện này chúng ta không có quan hệ, không nên nhúng tay vào? Vạn nhất Tứ ca nổi lòng nghi ngờ thì làm sao bây giờ?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ châm chén rượu một lần nữa, nâng chén hướng hắn:"Coi như lần này là do ca ca lén mời ngươi giúp đỡ, được không?"
Thập Nhất không thể nề hà thở dài, vừa quay đầu, Mẫu Đơn đã bưng ra một mâm đồ ăn nóng đi ra:"Thỉnh an Thất Gia."
Hoàng Phủ thanh vũ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mỉm cười:"Mẫu Đơn, ngày mai mời ngươi phủ ta làm khách, được không?"
Mẫu Đơn mỉm cười:"Tiểu điếm này của ta cũng nhờ có Thất gia giúp đỡ, nếu Thất gia đã mở miệng, Mẫu Đơn cảm kích còn không hết?"
Thập Nhất nghiêng đầu nhìn nàng cười:"Tiểu điếm này của ngươi ta là người giúp đỡ nhiều nhất, cũng không thấy người để ý đến ? Ngày mai ta đi cùng với ngươi được chứ?"
"Thập Nhất, ngày mai ta còn có một chuyện muốn ngươi đi làm." Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đã mở miệng, nhìn thấy lão Thập Nhất sắc mặt vẫn bi ai như trước tiếp tục nói tiếp, "Hoàng tổ mẫu bị bệnh, ta thật sự là không thể phân thân, lão Cửu cùng lão Thập nhị kia tính tình ta lại lo lắng, chỉ có cho ngươi thay ta đi một chuyến ."
"Thất ca, ngươi rõ ràng là cố ý tránh mặt hoàng tổ mẫu, chuyện khó khăn như vậy lại phái cho ta làm." Lão Thập Nhất vẻ mặt càng lúc càng ai oán, khổ sở.
Hoàng Phủ thanh vũ rót một chén rượu cuối cùng uống cạn, cười nhẹ, đứng dậy rời đi.
Trở lại trong phủ, liền thấy Thôi Thiện Duyên chờ ở cửa phủ nghênh đón hắn:"Thất gia mới ra khỏi cửa, sườn Vương phi liền tỉnh, đi lại trong viên trung một vòng, lúc nãy mới vừa truyền bữa tối mang vào, chỉ sợ một chút cũng chưa đụng tới." Dừng một chút, trình lên một hộp gấm,"Đây là thuốc mới chế lại."
Hoàng Phủ thanh vũ không lên tiếng, tiếp nhận hộp thuốc vội đi nhanh về hướng Hi Vi viên.
Đi vào viên trung, vừa vặn gặp được nha hoàn thu dọn bữa tối, hắn nhìn thấy thức ăn hình như cũng không có động đũa vô, nhịn không được khẽ nhíu mày, vào phòng, đã thấy tịch nhan đã ngồi trên giường, sắc mặt hơi hơi trắng bệch.
"Nhan nhan, thân mình không thoải mái sao?" Hắn tiến lại, buông hộp thuốc xuống, cầm tay bắt mạch cho nàng.
Tịch nhan thấy hắn, trên mặt có chút kinh ngạc, giật mình lúc sau mới phục hồi tinh thần, lại ngửi được trên người hắn hương rượu nhàn nhạt , nhịn không được nhăn mi lại, gạt tay hắn ra, xoay người nằm xuống.
Cũng may hắn cũng đã xem xong mạch đập của nàng, biết nàng không có quá nhiều điều đáng ngại, lúc này mới chậm rãi nhấc tay lên, sửa sang lại đệm chăn, sau đó tự mình đứng dậy ngồi xuống nhuyễn tháp đối diện với giường của nàng.
à Đêm dần dần khuya, Tịch Nhan giống như là đã ngủ, trong phòng còn sót lại ngọn đèn lay động không chừng, ánh mắt hắn cũng trở nên mơ hồ theo .
Đột nhiên,"Phốc" một tiếng, ngọn đèn đột nhiên đắt ngấm, đèn tắt trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh hắc ám.
Trên giường Tịch Nhan đang nằm trong giây lát bừng tỉnh, nhưng trước mắt tối đen, nhịn không được sợ tới mức la hoảng lên.
Đột nhiên, giống như nàng có thể ngửi được hương khí nhè nhẹ trên người Hoàng Phủ thanh vũ , còn chưa phục hồi tinh thần lại, cũng đã bị người nào đó ôm chặt vào trong lòng:"Nhan nhan, đừng sợ, có ta ở đây."
"Không, không cần ngươi –" Tịch nhan ôm lấy chính mình đầu kêu to lên,"Lấy đăng tiến vào, đem đăng lấy tiến vào –"
à "Không, không cần ngươi –" Tịch nhan ôm lấy đầu mình kêu to lên,"Lấy đèn mang vào, đem đèn cầy mang vào đây –"
Gian ngoài tỳ nữ nghe được động tĩnh, trong tay đang cầm một cây nến vội vàng tiến vào, trong phòng lúc này mới hồi phục ánh sáng, sắc mặt Tịch nhan trắng bệch, dùng hết khí lực giãy ra khỏi vòng ôm của Hoàng Phủ thanh vũ, bổ nhào vào bên cạnh bàn, gắt gao nắm lấy cây nến kia, tỳ nữ kia sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước.
Nàng không hề chớp mắt nhìn cây nến kia đang tỏa ra ngọn lửa, trên nay nắm chặt lúc này ẩn ẩn nổi lên gân xanh, giống như dùng hết khí lực toàn thân.
Dường như cây nến kia chỉ thuộc về một mình nàng
Nàng gắt gao cầm chặt, giống chỉ duy nhất cây nến kia mới cho nàng cảm giác ấm áp
Hắn ngồi bên cạnh giường, giật mình như hiều được điều gì đó rất bi thương
Nguyên lai Hắn , đối nàng mà nói thậm chí không bằng một cây nến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126